42: Anh Ơi Em Nhớ Anh Nhiều Lắm
- Quá khứ-
Trịnh Lam mất liên lạc.
Bùi Yến cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần về chuyện này.
Sau khi đột nhiên bị gọi về Nghi Giang, anh có rất nhiều việc phải làm.
Bác Đường bị liệt, cả công ty lâm vào cảnh hỗn loạn, thêm vụ lần trước xử lý Nguyễn Trì Hiên, giờ bọn chúng muốn cùng nhào tới một lần.
Hết việc này đến việc khác tụ lại, anh và Đường Độ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, điện thoại cũng không kịp gọi cho Trịnh Lam được mấy lần, chỉ có thể gửi tin nhắn vì quá bận.
Trịnh Lam cũng đến thăm anh, chỉ là mỗi lần đều được có một lúc, hai người không nói được gì lại đi làm việc của mình.
Bùi Yến cũng không để ý rằng Trịnh Lam khác thường, chỉ nghĩ cậu cũng đang bận.
Một ngày trước khi chuẩn bị cho người đi đón Trịnh Lam, anh phát hiện Trịnh Lam đã mất liên lạc.
Suốt một đêm đau đầu chướng não, Bùi Yến tranh thủ thời gian ăn sáng nghỉ ngơi một lát rồi tựa vào sofa gọi điện thoại cho Trịnh Lam.
Mỗi khi mệt mỏi người ta đều nhớ đến người thân, mấy ngày nay Bùi Yến lúc nào cũng nhớ cậu nhưng thật sự không rảnh để liên lạc, vừa sờ đến điện thoại di động lại nhìn thấy một đống công việc, mỗi lần đều nghĩ phải nhịn lại.
Bé yêu của anh sắp đến, đến lúc đó anh sẽ ôm người nằm ở nhà, mọi mệt mỏi đều coi như tan biến.
Cơ mà, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như vậy, tài xế được cử đi đón người gọi cho anh, hỏi đi hỏi lại xem số này có chính xác hay không, Bùi Yến liền phát hiện không ổn.
Sắp có một cuộc họp nhưng Bùi Yến không an tâm.
Từ trước đến nay Trịnh Lam không như vậy.
Trợ lý đã ôm tài liệu đến, sắp phải vào phòng họp.
Bùi Yến bước chậm lại, gọi cho Trịnh Lam lần cuối.
Âm thanh kéo tài vô tận, kéo theo trái tim Bùi Yến đập chậm lại.
Anh quay sang hỏi trợ lý xem Đường Độ ở đâu, Đường Độ đi từ phía sau trợ lý tới, bảo anh: "Mày có việc thì đi trước đi, ở đây tao lo được rồi."
Tay Bùi Yến vẫn cầm điện thoại, gật đầu một cái rồi đưa tài liệu cho trợ lý, anh định quay người đi thì nghe thấy Đường Độ hỏi: "Cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, để tao tự đi xem." Bùi Yến đổi điện thoại gọi tài xế, bảo người đó lập tức xuống dưới công ty đợi rồi nói với trợ lý: "Công việc còn lại gửi email cho tôi.".
Truyện Truyện Teen
Vội vàng xử lý một đống chuyện xong Bùi Yến mới lên xe, trong tay vẫn cầm điện thoại.
Đã nhiều lần gọi cho Trịnh Lam nhưng không có tin tức, vội vàng choáng váng, mệt mỏi hoa mắt, trong lúc nhất thời anh lại không nghĩ ra người nào bên cạnh Trịnh Lam.
Anh lục danh bạ, thậm chí định gọi điện thoại cho Hướng Tùng Dương, hỏi hắn hôm đó lúc đưa Vạn Hàn về nhà, có giữ số liên lạc hay không.
Có sao thì cố xài vậy, Bùi Yến vẫn tiếp tục gọi điện thoại nhưng chỉ tiếp tục nghe được một đống tiếng tút tút, anh tức giận cúp máy, đột nhiên nhớ tới một người.
Bách Hạo.
Anh lưu số Bách Hạo, cựu du học sinh liên lạc với nhau đều trực tiếp dùng WeChat, bình thường sẽ không lưu số điện thoại.
Bùi Yến đành phải gọi điện thoại cho Bách Hạo bằng Wechat, từ nãy đến giờ đều không gọi được ai nên anh vốn không ôm nhiều hy vọng có thể gọi Wechat, không ngờ lần này có người nhận, còn nhận rất nhanh.
"Cậu có biết Trịnh Lam ở đâu không?" Bùi Yến vội vàng hỏi.
Có lẽ đời này anh chưa từng sốt ruột như vậy, giọng điệu không khống chế được, giọng nói cũng không đè x uống được, nghe có vẻ vô cớ nóng nảy.
Bách Hạo sửng sốt một chút, dường như là không ngờ đến việc này nên hỏi ngược lại: "Trịnh Lam không nói cho anh biết sao?"
Một câu nói thôi mà khiến cả người của Bùi Yến đều lạnh.
Cậu không nói gì với anh sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trong nháy mắt, nhiều chuyện như kiểu bệnh nặng không được chữa khỏi lóe qua đầu anh.
"Có chuyện gì vậy?" Anh bình tĩnh hỏi, anh không thể sụp đổ vào lúc này.
"Bà ngoại Trịnh Lam xuất huyết não, tình huống không tốt lắm, bà sắp không chịu nổi nữa."
Bách Hạo nói xong, Bùi Yến có chút ngạc nhiên.
Trước kia khi nói chuyện với Trịnh Lam, nghe cậu kể về bà ngoại của mình, anh cũng cảm thấy bà có sức khỏe tốt, không nghĩ rằng mọi thứ đột ngột như vậy.
"Trịnh Lam canh ở bệnh viện mấy ngày, không ngủ được chút nào, anh muốn tới đó sao đàn anh?" Bách Hạo hỏi.
Từ trong giọng nói của Bách Hạo, Bùi Yến có nghe ra ý muốn xin giúp đỡ.
Anh biết Trịnh Lam cứng đầu, hoàn toàn có thể chịu đựng việc mấy ngày không nghỉ ngơi.
Một mặt anh tức giận, giận vì cậu không tự chăm sóc bản thân, vì cậu không nói chuyện với anh, mặt còn lại anh đau lòng.
Ở trường đã luôn phải chịu đựng, về nhà vẫn còn phải chịu đựng, quan hệ với người nhà cũng không tốt, lúc này chắc cậu mệt mỏi lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, giờ thứ anh muốn nhất là lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Lam.
"Tôi đang ở trên xe, gửi địa chỉ cho tôi, khoảng hai tiếng nữa tôi đến."
Trịnh Lam bị sốt, bị bệnh ở nhà hai ngày.
Bùi Yến trở về bận rộn với công việc, cậu biết anh bận rộn như thế nào nên không muốn quấy rầy anh.
Chỉ là một cơn sốt thôi, cậu hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân được.
Trịnh Lam quấn chăn, hai ngày không ra ngoài.
Cậu lấy thuốc hạ sốt trong tủ ra để uống, sau một ngày nhiệt độ cũng giảm xuống.
Chỉ là cả người mềm nhũn vô lực, Trịnh Lam chỉ uống nước nóng vài lần, không có sức đứng lên nấu ăn mà cũng không muốn ăn.
Hai ngày nay cậu dựa vào bánh mì và sữa trong nhà, sau khi cậu khỏe hơn, sự thèm ăn từ từ phục hồi.
Cậu bắt đầu cảm thấy đói nên đi tắm và thay quần áo để đi ra ngoài, ăn một bát mì trong một hàng đường phố.
Khi mở điện thoại ra kiểm tra tin tức, cậu nhận ra chỉ có ngày đầu tiên Bùi Yến trở về mới nhắn tin mình đã đến.
Có những tin nhắn đã qua rồi cũng khó trả lời, Trịnh Lam nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cảm thấy chắc do mình bị bệnh mà cứ suy nghĩ lung tung.
Cậu hỏi Bùi Yến có bận rộn không, dặn dò anh phải ăn uống thật tốt, giống như bọn họ đã lâu không gặp.
Mà Bùi Yến sẽ đến đón cậu thật nhanh, cùng nhau đi ăn nhà hàng yêu thích, đi thăm phòng Bùi Yến, còn có thể ngủ chung giường với anh...
Trịnh Lam khuấy nửa bát canh còn lại, càng nhìn càng vui thầm, thậm chí còn định bưng lên uống sạch bát nước.
Bệnh tật dường như tan biến, cậu đi bộ bên đường, bọc quần áo, gió thổi cũng không cảm thấy lạnh.
Khi đến gần cửa nhà, cậu nhớ ra hai ngày nay không gọi cho bà ngoại, không biết bà có nhắc đến mình không.
Trịnh Lam bấm số, nhưng từ xa thấy xe của cha mẹ dừng lại, từ ghế lái bước xuống cũng không phải là tài xế mà là Tống Mỹ Thanh.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu bước nhanh qua, cha mẹ nghe thấy tiếng bước chân của cậu liền quay đầu lại, biểu hiện trên mặt trầm hơn.
Cậu bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Mỹ Thanh và Trịnh An liếc nhau, Trịnh An liền đi vào phòng.
Điện thoại không liên lạc được, Trịnh Lam buông tay xuống, lông mày nhăn lại.
"Có chuyện gì vậy? Có cái gì không thể nói cho con biết sao?"
"Không phải không thể nói cho con." Tống Mỹ Thanh đi lên, hiếm khi dịu dàng đưa tay về phía Trịnh Lam: "Bà ngoại con tối qua đột nhiên xuất huyết não, bảo mẫu liền đưa bà đến bệnh viện, mẹ và ba con bận rộn xong mới biết, định về lấy đồ thay cho bà."
Trịnh Lam nghe xong, trái tim cậu đập thình thịch trong lồ ng ngực, từng chữ từng chữ nghe lại mới hiểu được ý của Tống Mỹ Thanh.
Cậu không thể tin được, cũng không chấp nhận việc này, hất tay Tống Mỹ Thanh ra rồi đè nén cơn giận hỏi bà: "Ở bệnh viện nào?"
Tống Mỹ Thanh nói xong, Trịnh Lam liền châm chọc nói: "Nếu không nói con còn tưởng rằng bà ngoại mới là bảo mẫu nhà chúng ta."
Không đợi Tống Mỹ Thanh phản ứng cậu liền xoay người bỏ chạy, vừa vặn dưới đường có một chiếc taxi.
Trịnh Lam giơ tay vẫy tay rồi ngồi vào trong, khi cậu nói địa chỉ với tài xế thì giọng run rẩy, cậu tựa vào ghế, tiều tụy hẳn.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ trôi qua mắt cậu một cách đờ đẫn.
Ngày thứ ba, bà ngoại tỉnh lại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Lam bà lại không gọi tên cậu mà dùng đôi mắt gần như nheo lại thành một sợi chỉ, hơi mờ mịt nhìn chằm chằm vào cậu.
Trịnh Lam vừa mơ màng vừa hoảng hốt, cậu bưng hộp cơm, vất vả mãi mới nặn ra một nụ cười, đi đến bên giường bệnh, đút từng miếng cho bà.
Khi còn nhỏ, vẫn luôn là bà ngoại dỗ dành cậu ăn, lúc lớn lên đến lượt cậu dỗ bà ngoại, Trịnh Lam không cảm thấy phiền chút nào.
Đến mức này rồi, có thể ở chung với bà ngoại thêm một ngày đều coi như phúc phận của Trịnh Lam, cậu rất cảm kích và trân trọng.
Mãi bà ngoại mới ăn xong, Trịnh Lam cũng không đi mà ngồi bên giường canh giữ.
Cậu nhận được một tin nhắn của Bùi Yến, anh nói với cậu hôm nay ăn đồ ăn tây đóng sẵn dưới lầu nhưng trợ lý không hiểu mà gọi nhầm đồ khiến anh đói bụng cả buổi chiều.
Lướt lên nhìn thời gian thì thấy lúc anh gửi tin nhắn này cho Trịnh Lam đã từ ba bốn giờ trước.
Trịnh Lam đau lòng cho cả hai bên nhưng cũng không thể toàn ý đi chăm Bùi Yến, chỉ nói một chút lời thoải mái với Bùi Yến để cố gắng làm anh vui vẻ, chỉ là chính cậu cũng không thấy vui vẻ lắm, lời nói cũng rất lúng túng, Trịnh Lam không có thời gian nhìn nữa, chỉ là tình yêu cuồng nhiệt mà nói chuyện lại nhạt nhẽo thế này, cậu cũng không thèm để ý.
Chuyện của bà ngoại cậu không nói nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị Bùi Yến biết.
Nhưng ít nhất bây giờ cậu không muốn làm anh thêm mệt nữa.
Trịnh Lam ở trong bệnh viện hơn hai ngày, không về nhà, chỉ rửa mặt trong phòng bệnh.
Tình hình của bà ngoại vẫn chưa ổn định, Tống Mỹ Thanh và Trịnh An cũng đến xem nhưng lúc bình thường thì chỉ có hộ lý, Trịnh Lam không yên tâm.
Đặc biệt là vào ban đêm, Trịnh Lam không dám ngủ vì sợ có gì bất ngờ, cậu đành mở to mắt suốt đêm trông coi tình hình của bà ngoại.
Không làm gì cả nhưng trong đầu lại không khống chế được mà phát thước phim được chạy từng cảnh từng cảnh.
Có đôi khi là bà ngoại, có đôi khi là Bùi Yến, thậm chí còn có Nguyễn Trì Hiên.
Tất cả đều được phát lại, cho đến bây giờ, cuộc sống trôi qua cũng tính là thú vị.
Trịnh Lam sớm đoán được thời khắc này, nhưng khi nó đột nhiên đến thì cậu phát hiện thì ra mình đâu đã có chuẩn bị khi ngày đó đến.
Bận rộn lo lắng vài ngày, Trịnh Lam nhanh chóng quên mình cũng là một bệnh nhân, tranh thủ lúc nhân viên y tế ở đây, cậu đi xuống lấy thuốc cho mình, xếp hàng trước cửa sổ, nhìn đèn trên trần nhà đều lắc lư, dưới chân cũng lơ lửng.
Chắc đến lúc không chịu nổi nữa Trịnh Lam mới gọi điện thoại cho Bách Hạo nhờ hắn tới giúp đỡ.
Thằng nhóc này mắng cậu qua điện thoại, lúc đó cậu đang truyền dịch, thuốc lạnh tràn vào máu, lạnh đến nỗi cậu không cảm thấy được hệ thống sưởi ấm trong phòng.
Bởi vì bên cạnh không có ai, Trịnh Lam vẫn không dám ngủ thiếp đi, cậu cố gượng tinh thần, đợi đến khi Bách Hạo xông vào phòng cấp cứu mới cười mệt mỏi với cậu, nói: "Mày tới rồi."
"Tao tới đây." Bách Hạo tức giận nhưng vẫn cố đè giọng xuống: "Là để xử lý hậu sự cho mày!"
Trịnh Lam biết Bách Hạo lo lắng cho cậu nhưng hiện tại tâm tình cậu ai gánh cho nổi, cậu không tức giận, cứ để cho Bách Hạo làm, hiếm khi ỷ lại dặn dò hắn canh giữ thuốc xong cậu mới ngủ được.
Khi Trịnh Lam tỉnh lại, kim tiêm trên tay không còn, ngay cả miếng bông đè máu cũng không có, xem ra đã trôi qua rất lâu.
Bách Hạo ngồi bên cạnh cậu xem điện thoại di động, vừa thấy cậu tỉnh liền hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không.
Trịnh Lam đói bụng nhưng bây giờ trông như đã bảy tám giờ, cậu phải đi lên để xem tình hình của bà ngoại.
Vì thế cậu nhờ Bách Hạo gọi đồ ăn mang lên lầu, Bách Hạo thở dài đi lên cùng cậu.
Bên ngoài phòng bệnh, thông qua một cửa sổ nhỏ, Bách Hạo cũng đại khái hiểu tại sao cậu lại lo lắng như vậy.
Bà ngoại giống như một bông hoa đã khô héo, trong phòng chỉ có tiếng máy móc còn bà giống như một người không có sự sống.
Bách Hạo nhìn Trịnh Lam đi vào, ngồi xuống bên giường.
Trước khi đến, hắn đã đọc về hội chứng xuất huyết não, có lẽ bà ngoại có tỉnh lại cũng không biết hắn là ai.
Trịnh Lam nắm tay bà đặt ở trong lòng bàn tay mình, rũ mắt nhìn bà.
Bách Hạo chỉ nhìn vài phút rồi ngồi xuống bên cạnh, cũng không dám nhìn vào trong nữa.
Khi hắn xuống cầu thang lấy đồ ăn mang lên, Trịnh Lam mới đi ra, hai người đi ra ban công ở cuối hành lang để ăn.
"Gần đây mày đang làm gì vậy?" Trịnh Lam vừa nhét thức ăn vào miệng vừa hỏi.
Bách Hạo bảo cậu ăn chậm một chút, nói: "Không làm gì, mới đi theo người trong nhà xã giao khắp nơi.
Ngược lại là mày ấy, sao chuyện lớn như vậy mà không nói với tao một câu? Chẳng lẽ mày có bạn trai liền quên bạn bè hả?"
Nói xong lời này, Bách Hạo thấy Trịnh Lam cúi đầu, không lên tiếng.
Hắn ngừng một chút, hỏi cậu: "Không phải ngay cả đàn anh Bùi mày cũng không nói chứ?"
"Không." Trịnh Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút ý tứ cảnh cáo: "Đừng nói cho anh ấy biết."
"Vì sao?" Bách Hạo không nghĩ ra, đã vào lúc này rồi, tìm người yêu đến giúp đỡ thì có gì quá đáng đâu?
"Anh ấy rất bận." Trịnh Lam chỉ giải thích như vậy.
Bách Hạo giúp Trịnh Lam canh nửa ngày để cậu về nhà thay quần áo rồi ngủ một giấc.
Theo lời bác sĩ, mấy ngày nay bà ngoại sẽ tỉnh táo hơn một chút nên Trịnh Lam lo lắng muốn ở bên cạnh bà.
Bách Hạo khuyên cậu: "Nếu bà ngoại tỉnh lại nếu thấy mày như thế này, mày thấy bà sẽ nghĩ như thế nào?"
Trịnh Lam dừng lại, lúc này mới đồng ý.
Cậu bắt taxi về nhà từ bệnh viện, rất ít người đi bộ trên đường phố vào ban đêm nhưng lại có rất nhiều xe.
Trịnh Lam lại dựa vào ghế taxi ngủ, cuối cùng bị tài xế đánh thức.
Đờ đẫn đi vào nhà mình, Trịnh Lam lấy mấy bộ quần áo vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương nhìn mình rồi tự bị dọa giật nảy mình.
Quầng thâm, râu, tất cả mọi thứ mọc đầy mặt, cậu trông giống như già đi mười tuổi.
Như vậy đúng là không thể để bà ngoại nhìn thấy, cũng không biết nếu Bùi Yến nhìn thấy có hối hận hay không.
Trịnh Lam nghĩ như vậy bèn mỉm cười, lúc này mới đột nhiên nhớ ra mình đã nhiều ngày không mở điện thoại.
Cậu vội vã ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại ra khỏi áo khoác, nó đã hết pin không mở được.
Vì vậy cậu cắm sạc điện thoại di động rồi quay lại rửa mặt.
Trịnh Lam cạo râu, để một thân ướt từ trong phòng tắm đi ra, cũng bất chấp độ trơn trượt trên mặt đất liền nhào tới trước tủ đầu giường cầm điện thoại đã ầm ầm kêu tiếng.
Vừa nhìn màn hình thì thấy quả nhiên là Bùi Yến, cậu sửng sốt vài giây mới dám nhận.
Trịnh Lam mím môi, cậu không sợ Bùi Yến trách cứ, chỉ sợ Bùi Yến tức giận.
Cậu quỳ trên mặt đất, lúc đầu là tiện cho việc trả lời điện thoại, bây giờ trở thành tư thế thú tội.
Điện thoại kết nối, không ai nói chuyện ở cả hai đầu, chỉ còn hơi thở.
Trịnh Lam phát hiện chỉ cần nghe tiếng thở, cậu đã cảm thấy nhớ Bùi Yến đến như vậy.
Tay chống ở mép giường, cuối cùng cậu rụt rè gọi một tiếng: "Anh Bùi?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Bùi Yến hỏi cậu.
Có lẽ là anh đã biết chuyện, tiếng Bùi Yến nghe rất dọa người, anh chưa từng dùng giọng điệu này, tràn đầy tức giận, tủi thân, bị cô phụ, tóm lại cảm xúc không tốt gì đều có nhưng tất cả lại bị anh cố ý đè ép.
Trịnh Lam đau lòng dù Bùi Yến có nổi giận với cậu cũng tốt, vốn là lỗi của cậu.
"Ở nhà, vừa tắm xong." Trịnh Lam nói.
"Có tiện nếu anh đi lên không?" Bùi Yến hỏi.
"Cái gì?" Trịnh Lam trợn tròn hai mắt, thoáng cái đứng lên, hai chân tê dại ngã xuống.
"Tiện, em mở cửa cho anh."
Cậu không ngờ Bùi Yến lại tự mình đến, Trịnh Lam cúp điện thoại, vội vàng lấy đồ trong tủ quần áo ra thay, trước khi chạy xuống lầu còn nhìn vào gương đánh giá mình.
Miễn cưỡng vẫn có thể gặp anh.
Trịnh Lam khẩn trương đứng ở cổng, chờ chuông reo.
Cậu không chờ được đến lúc cửa mở hết ra, ôm lấy người đàn ông phong trần kia vào lòng.
"Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm.".
Trịnh Lam ôm chặt eo Bùi Yến không buông, mái đầu bông xù vừa sấy khô của cậu dúi vào ngực anh.
Cơn tức giận của Bùi Yến có lớn đến mấy cũng tan biến, anh vuốt tóc cậu rồi trở tay đóng cửa đằng sau.
Anh nhìn xung quanh, đồ đạc bên trong đều là đồ cổ.
"Bố mẹ em không ở nhà à?" Bùi Yến hỏi.
Trịnh Lam lắc đầu, sau đó mới ngước mặt lên: "Mấy ngày nay hai người họ không về đâu."
Cậu vừa ngẩng đầu, Bùi Yến lập tức cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, anh nhéo cằm cậu, hỏi: "Mấy ngày nay em không ngủ đúng không?"
Trịnh Lam cầm tay anh lên rồi áp mặt mình vào lòng bàn tay Bùi Yến.
"Nhõng nhẽo cũng vô dụng, bây giờ em đi ngủ với anh." Bùi Yến buông cậu ra, vòng tay qua eo cậu rồi kéo cậu vào phòng.
Trịnh Lam không tình nguyện lắm, cố gắng nói lý lẽ với Bùi Yến: "Bà ngoại của em vẫn đang nằm viện..."
"Anh biết chứ, anh bàn bạc với Bách Hạo rồi, cậu ta sẽ chăm sóc bà giúp em." Bùi Yến không nghe, anh mạnh hơn Trịnh Lam rất nhiều nên dễ dàng lôi cậu đi mất.
Trịnh Lam tiếp tục giãy giụa, nhưng bởi vì đuối sức nên cậu dứt khoát ôm eo dính chặt người anh, thậm chí đạp cho dép lê rơi xuống đất rồi giẫm lên chân Bùi Yên bằng hai chân không.
"Anh Bùi ơi, em lo lắng lắm." Trịnh Lảm nũng nịu, rốt cuộc Bùi Yên mới đáp lại cậu.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm người trong ngực, mấy ngày không gặp thành ra thế này, ai sẽ không tức giận chứ?
"Anh cũng lo lắng."
Anh đang nói về Trịnh Lam.
Trịnh Lam nhìn anh vài giây, hơi ngẩng đầu lên, hai người cứ thế mà trao nhau nụ hôn.
Một nụ hôn không pha d*c vọng mà chỉ là sự an ủi lẫn nhau giữa một đôi tình nhân.
Trịnh Lam nuốt nước bọt, cảm thấy an ủi đôi chút như một đứa trẻ được ngậm núm v* cao su.
"Khi nào bà em tỉnh lại thì Bách Hạo sẽ gọi cho anh, lúc đó anh sẽ chở em đi ngay lập tức." Bùi Yến hứa với cậu.
Cuối cùng Trịnh Lam mới đồng ý đi ngủ, ngay sau đó cậu bỗng hét một tiếng, thì ra Bùi Yến bế cậu rồi thả cậu xuống giường.
"Nhẹ như thỏ."
Trịnh Lam nghẹn họng nhìn anh, cố tình hỏi: "Anh từng bế thỏ rồi à? Anh biết một con thỏ nặng bao nhiêu không?"
Bùi Yến bật cười, xuyên tạc ý cậu, nói nhỏ: "Thỏ thôi mà em cũng ghen."
Nghe đến đây Trịnh Lam không khỏi đỏ mắt, cậu khoác cổ anh không nói câu nào.
Vào phòng Trịnh Lam xong, Bùi Yến thậm chí không nghĩ đến việc tham quan, nhìn cũng không nhìn liền ném người lên giường, sau đó đè lên cậu hôn tới tấp thật lâu, tiếp theo mới nằm ngửa bên cạnh cậu rồi đắp chăn cho cả hai.
Bùi Yên thò tay vào chăn kiểm tra, sau khi sờ đến cơ thể ấm áp mới hối cậu đi ngủ. Trịnh Lam chậm rãi nhắm mắt nhưng bàn tay lại không thành thật vén áo anh lên, miệng lẩm bẩm: "Anh c ởi sạch đồ em mới ngủ."
Bùi Yến hết cách đành bực bội vén chăn lên, thô bạo c ởi quần áo chỉ chừa độc một chiếc qu@n lót rồi mới trở về ôm cậu, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Em hài lòng rồi chứ?"
Trịnh Lam chạm vào cơ bắp quen thuộc của anh, mỉm cười trả lời em hài lòng rồi.
Bùi Yến mắng cậu, không ai lại có thời gian nghĩ đến mấy chuyện tà dâm lúc này cả, thế nhưng Trịnh Lam cứ thích ghẹo anh như vậy đấy. Cậu cúi xuống rồi hung hăng cắn lên đôi môi ấy, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Cậu cứ vậy ngủ thẳng tới ngày hôm sau. Lúc Trịnh Lam mở mắt, cậu thậm chí không biết là chiều hay đêm.
Đã từ rất lâu rồi cậu mới có một giấc ngủ ngon.
Bên cạnh cậu là một cái lò sưởi khổng lồ, và mùa đông đắp chăn bông thực sự thoải mái. Trịnh Lam không nỡ buông tay nhưng cậu biết đã đến lúc phải rời giường rồi.
Cậu khẽ lay Bùi Yến dậy, nếu anh không tỉnh lại thì cậu sẽ không gọi nữa, ai ngờ mới chạm nhẹ thôi mà Bùi Yến đã thức dậy, động tác lật người còn nhanh hơn cả cậu.
"Không phải em muốn đi thăm bà à? Sao vẫn còn nằm ỳ thế?" Bùi Yến mặc quần ngay trên giường.
Ánh nắng ban mai lọt qua khe rèm chiếu vào thân trên tr@n trụi của anh.
Trịnh Lam từ trên giường bò tới ôm lấy anh từ đằng sau. Cậu đặt cằm lên vai anh, sau đó hôn lên má Bùi Yến.
"Cảm ơn anh."
Bùi Yến cười, ngậm môi cậu, mơ hồ nói: "Sao lại cảm ơn."
Hôn xong, Bùi Yến vào phòng tắm của Trịnh Lam tắm nhờ, cậu tìm một bộ quần áo vừa vặn cho mình, tiện thể lấy bộ rộng rãi nhất cho anh.
Bùi Yến ngồi ngay đầu giường thay quần áo, lúc cúi đầu chợt nhìn thấy vòng màu đỏ dưới gối, anh hỏi: "Đây là gì?"
Thấy anh không vươn tay ra lấy, Trịnh Lam bèn vịn vai anh sấn tới, cố tình hỏi: "Sao anh không lấy ra?"
"Sao thế được." Bùi Yến chọc cậu: "Lỡ đâu anh phá vỡ bí mật nào đó của nhóc hư hỏng thì sao?"
Trịnh Lam tặc lưỡi, hào phóng rút món đồ màu đỏ ra.
Hóa ra là một cuộn băng, Trịnh Lam trải nó lên lòng bàn tay, chỉ từng nét bút trên đó rồi gằn từng chữ một: "Bùi Yến nói."
"Ừm." Bùi Yến cất tiếng, để ai đó tựa đầu lên vai mình.
"Nói yêu em cả một đời."
Sau khi đọc xong, Bùi Yến nắm chặt tay cậu, cùng với cậu cầm cuộn băng trong lòng bàn tay.
"Đúng là anh nói thế."
Cả hai nhẹ nhàng khoan khoái lên xe.
Trịnh Lam ngồi trên ghế lái phụ gọi điện cho Bách Hạo, hỏi thăm tình hình của bà ngoại. Bách Hạo chuyển lời của bác sĩ cho cậu nói rằng bà cụ sắp tỉnh lại.
"Bây giờ mày tới à?" Bách Hạo hỏi.
"Ừ." Trịnh Lam nói.
"Ngủ ngon không?"
Trịnh Lam nghiêng đầu nhìn Bùi Yến đang lái xe, ánh mắt cậu bị anh chú ý thế là quay sang nhìn cậu.
"Có."
"Ờ, tao biết anh Bùi tới là mày có thể mà..."
"Mày nói với anh ấy à?" Trịnh Lam đột ngột cắt lời hắn.
Bách Hạo thấy mình bị lộ bèn biện minh cho bản thân: "Tao không nói, là anh Bùi chủ động hỏi mà, sao tao có thể giấu giếm được?"
"Tao không trách mày." Trịnh Lam thoải mái nói: "Cảm ơn mày."
Cúp điện thoại, Trịnh Lam lại nhìn chằm chằm Bùi Yến đang lái xe, và điều ấy khiến anh bật cười. Anh nghiêng đầu định hỏi cậu vẫn chưa ngắm đủ sao thì lại thấy vành mắt Trịnh Lam gần như đỏ lên.
Vừa vặn gặp đèn đỏ, Bùi Yến dừng xe, lấy ngón tay xoa nhẹ khóe mắt cậu, hỏi: "Sao vậy em?"
"Hôm qua anh lái xe tới một mình à?" Trịnh Lam hỏi anh.
"Ừ." Bùi Yến trả lời.
"Chạy mất bao lâu?"
"Hơn hai tiếng, nội thành hơi kẹt xe."
Trịnh Lam nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh không nói cho em biết?"
Bùi Yến nhìn cậu một hồi rồi quay đầu nhìn con đường phía trước, hai tay đặt trên vô lăng: "Anh gọi em trăm cuộc, giờ em lại hỏi anh sao không nói cho em biết ư?"
Trịnh Lam khẽ giật mình, lấy điện thoại di động ra nhìn.
Hôm qua vừa sạc đầy pin cậu lập tức bắt máy của Bùi Yến, sau đó hai người ngủ không biết trời trăng mây đất gì, ai cũng không rảnh quan tâ m đến điện thoại, giờ cậu mới nhìn thấy con số 99+ đỏ chói trên icon điện thoại.
Đèn chuyển sang màu xanh, Bùi Yến đạp chân ga phóng xe đi mất.
"Em xin lỗi, mấy ngày nay em không đụng vào điện thoại, hết pin cũng mặc kệ." Trịnh Lam chột dạ.
"Lam Lam." Bùi Yến nghiêm mặt nói: "Em không thể nào hiểu nổi anh đã lo lắng như thế nào đâu, sau này anh không muốn nó xảy ra nữa."
"Em cứ nghĩ anh quá bận với công việc..."
"Đối với việc này, anh lo cho em giống như cái cách em lo anh làm việc nhiều, một mình lái xe hai tiếng tới đây."
Trịnh Lam không nói lời nào, híp mắt tựa lưng vào ghế, tay vò góc áo.
Buổi sáng vẫn còn vô cùng dịu dàng tình cảm, thế mà lúc này lại cãi nhau vì lo lắng cho nhau.
Cả một đường không ai lên tiếng, Bùi Yến nóng nảy lái xe.
Trong nhà để xe dưới tầng hầm, Trịnh Lam trông thấy xe của nhà mình ở phía trước. Lúc Bùi Yến đỗ xe xong, bố mẹ cậu từ trong xe đi tới, hai người cùng nhau vào thang máy.
Cởi dây an toàn ra, Trịnh Lam nhìn nửa gương mặt của Bùi Yến rồi nói với anh: "Em xin lỗi đã làm anh lo lắng."
"Đừng nói những lời như vậy với anh." Bùi Yến cau mày, vươn tay về phía cậu.
Trịnh Lam không nắm tay anh, đẩy cửa bước xuống xe.
Tiếng cạch như đánh vào trong lòng của Bùi Yến, ngón tay của anh cũng run rẩy theo, cuối cùng cuộn tròn rồi thu lại.
Bóng dáng quen thuộc bên ngoài xe đi vòng qua bên cạnh anh rồi mở cửa xe.
Bùi Yến chưa kịp phản ứng thì Trịnh Lam đã ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh rồi dán cả người lên.
Bùi Yến kéo cửa xe ra, kéo cổ áo len của cậu xuống, nhéo gáy cậu.
"Lúc nãy anh thật sự đáng sợ." Trịnh Lam oán trách, nắm tay thành quyền đánh lên vai anh.
Bùi Yến sợ cậu ngã nên ôm eo cậu, giọng điệu kiên định nhưng lời nói lại mềm mại: "Em biết anh không thể cưỡng lại khi em làm nũng mà."
"Vậy anh đừng nổi giận với em nữa." Trịnh Lam ngẩng đầu hôn anh một hồi.
Tạm thời người đã được dỗ nhưng vẫn còn có vài điều khó khăn.
Trịnh Lam thử thăm dò nói: "Vừa rồi bố mẹ em đi lên."
Bùi Yến không quan tâm lắm, hỏi: "Là chiếc xe đằng trước tụi mình hả?"
Trịnh Lam gật đầu, Bùi Yến nói: "Ừm, vậy anh không đi lên."
Anh vuốt tóc cậu, giải thích: "Khách sạn của anh cạnh nhà em, em nhớ nghỉ ngơi đúng giờ, ăn cơm thì phải ra ngoài ăn với anh."
Trịnh Lam đồng ý, Bùi Yến lại kiểm tra điện thoại của cậu.
Điện thoại đã sạc pin đầy đủ, có bật tiếng, chắc chắn sẽ nghe thấy chuông.
Đã đến lúc Trịnh Lam phải đi rồi, Bùi Yến giúp cậu chỉnh lại quần áo rồi mở cửa xe giúp cậu, dõi theo cậu cứ một bước lại ngoái đầu nhìn anh.
Cửa sổ mở nhưng gió lạnh không thể nào lùa vào.
Trong lòng Bùi Yến cảm thấy ấm áp, anh biết bọn họ quan tâm lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.
Trịnh Lam đi về phía phòng bệnh, nhìn thấy Bách Hạo trên hành lang trước phòng.
Cậu không thấy bóng dáng bố mẹ đâu cả, chắc là hai người đang ở trong phòng.
Bách Hạo tựa vào lưng ghế, gật gật đầu, thoạt nhìn vô cùng buồn ngủ.
Trịnh Lam lặng lẽ đi tới ngồi xuống, Bạch Hạo đột nhiên tỉnh lại, sửng sốt hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trái tim Trịnh Lam khẽ nhói, khó nói nên lời, cậu nhẹ giọng bảo hắn: "Không có gì, tao tới rồi, mày về nhà ngủ trước đi."
Lúc này Bách Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu từ trên xuống dưới. Thấy tinh thần cậu phơi phới thì yên tâm hẳn.
Hắn quay đầu vào phía trong, nói rằng bố mẹ cậu đang ở trong đó. Trịnh Lam nói ừ rồi khuyên hắn về trước nghỉ ngơi đi.
Buổi sáng bố mẹ Trịnh Lam tới đột ngột, lúc đó hắn đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh thì bị một loạt tiếng bước chân đánh thức.
Sau đó, một người phụ nữ hét lên, Bách Hạo tức giận đứng dậy, sững sờ mở mắt ra, suýt nữa là chửi ra miệng.
Người phụ nữ bước tới trước mặt hắn, chất vấn: "Cậu là ai?"
Lúc này Bách Hạo mới tỉnh táo, thấy một nam một nữ lập tức giải thích: "Cháu là bạn Trịnh Lam."
Người phụ nữ bình tĩnh lại một chút, sắc mặt khó coi hỏi: "Y tá đâu?"
"Do có cháu hoặc Trịnh Lam ở đây trông rồi nên để cô ấy đi." Bách Hạo rời khỏi giường nhỏ, cầm lấy áo khoác mặc vào, lễ phép nói: "Vậy cô chú đã tới thì cháu xin phép ra ngoài đợi trước."
Tống Mỹ Thanh và Trịnh An nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Bách Hạo có cảm giác mối quan hệ giữa Trịnh Lam và bố mẹ không tốt, hắn vỗ vai Trịnh Lam, nói: "Có việc thì gọi tao, đừng ngại."
Trịnh Lam khẽ gật đầu, dặn hắn đi đường cẩn thận.
Cậu dõi theo bóng lưng Bách Hạo, nhớ lại lời hắn nói trước khi đi, đột nhiên sáng tỏ tại sao Bùi Yến lại tức giận. Chẳng qua cơn giận cũng vơi đi rồi, người cũng đã dỗ xong, tốt nhất đừng nói thêm nữa.
Huống chi Trịnh Lam không biết mở miệng thế nào, cậu có thể nói mình hiểu nhưng không thể nói lần sau không tái phạm nữa.
Đẩy cửa bước vào phòng, Tống Mỹ Thanh và Trịnh An một đứng một ngồi không ai nói câu nào.
Trịnh Lam đi vào cũng không chào hỏi họ, cậu bước về phía chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống, định cầm tay bà mình thì bà cụ từ từ mở mắt ra.
Trịnh Lam lập tức đứng dậy, bấm chuông trước rồi mới lại gần bà cụ.
Cậu có thể cảm giác được lần này khác với mấy lần trước, ánh mắt bà ngoại trong hơn rất nhiều, hình như có thể nhận ra cậu.
Trịnh Lam gọi bà ngoại vài tiếng, đôi mắt già nua hơi hé mở, tròng mắt vẩn đục đảo một vòng cuối cùng dừng lại trên mặt Trịnh Lam.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nắm nhẹ, Trịnh Lam chống một tay lên giường làm điểm tựa cho cơ thể, tay kia đỡ bà ngoại, cứ vậy đến lúc bác sĩ đến, hai người mới tách nhau ra.
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nói bà ngoại tạm thời tỉnh lại nhưng khả năng trạng thái tỉnh táo và mơ màng đan xen.
Tống Mỹ Thanh và Trịnh An đều thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Lam quay về phòng để chăm sóc bà ngoại, bà cụ khó khăn quay đầu, gọi cậu bằng thanh âm khàn khàn: "Tiểu Lam..."
Trịnh Lam ghé lại gần, vừa nghe bà cụ nói chuyện vừa kể cho bà cụ những chuyện vui.
Bà cụ dần trở nên có tinh thần hơn sau một buổi sáng. Lúc ăn trưa bà cụ đã có thể khuyên Trịnh Lam ăn nhiều một chút, còn nói rằng hồi bé Trịnh Lam cũng không thích ăn cơm.
Thấy trạng thái bà ngoại tốt lên, Trịnh Lam rất là vui. Khi mang hộp cơm đi rửa, cậu còn suýt nữa ngâm nga một bài hát ra miệng.
Rửa hộp xong rồi về phòng bệnh, bà ngoại đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động chậm chạp quay đầu lại. Trịnh Lam chưa kịp gọi bà ngoại thì bà cụ đã hỏi: "Mấy quả trứng bà nhờ cháu mua ở cổng làng đâu rồi? Tiểu Lam gầy như vậy mà không biết ăn uống đủ chất gì."
Trịnh Lam ngồi xuống, nụ cười trở nên dịu dàng hơn, dỗ dành bà cụ: "Cháu nấu rồi, Tiểu Lam ăn hết rồi."
Bà ngoại không tin lắm, chần chờ nhìn chằm chằm Trịnh Lam, cuối cùng nói: "Được rồi, nhưng lần sau để bà nấu."
Đến lúc nghỉ trưa, Trịnh Lam dỗ bà cụ đi ngủ, cậu nhìn bà ngoài nhắm mặt lại, lặng lẽ ở bên bà một hồi.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã gần một giờ, cậu cảm thấy mình quên gì đó nên tiện tay bật điện thoại lên.
Bùi Yến vẫn đang chờ cậu ăn cơm chung!
Trịnh Lam chạy ra cổng, vừa lúc gặp Tống Mỹ Thanh và Trịnh An trở về, sau khi giải thích với họ liền chạy ra ngoài.
Tống Mỹ Thanh hỏi cậu đi đâu và làm gì nhưng Trịnh Lam không trả lời, chỉ gọi điện cho Bùi Yến.
Tiếng chuông kéo dài liên miên bên tai, và khi tiếng "alo" của Bùi Yến cất lên, tảng đá trong lòng Trịnh Lam mới rơi xuống.
Trịnh Lan nghẹn ở cổ họng, hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"
Bùi Yến cười khẽ chứ không tức giận, nói: "Vừa rồi em xuống lầu, rời khỏi khu nội trú đi ngang qua vườn hoa, trên tay cầm hộp cơm."
"Anh thấy em rồi? Anh đang đứng dưới lầu hả?"
"Đúng vậy, bạn trai em một người lẻ loi hiu quạnh, đang ngồi trên ghế đá vườn hoa ăn cơm." Bùi Yến kéo dài giọng nỉ non, Trịnh Lam đau lòng không nói nên lời.
Chờ thang máy mãi không được nên Trịnh Lam chạy từ từ ra vườn hoa, cậu nhìn thấy Bùi Yến đang ngồi vắt chéo chân trên cái băng ghế dài, bên cạnh là hai hộp cơm.
Bên trong khẳng định có phần của cậu.
Trịnh Lam đi vòng qua sau lưng anh đứng sau đó vỗ lên vai anh hù một tiếng, tuy nhiên Bùi Yến chỉ bình tĩnh quay đầu lại mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Trịnh Lam ăn quả đắng, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, lúc này Bùi Yến mới bỏ tai nghe bluetooth trước mặt cậu.
Anh vươn tay nhéo má Trịnh Lam, đột nhiên bắt đầu nói bằng tiếng Anh.
Hóa ra cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Trịnh Lam nghiêng đầu giả vờ cắn ngón tay anh, Bùi Yến bèn né tránh.
Nô đùa một lúc, Trịnh Lam chỉ vào tai anh, dùng khẩu hình hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
Bùi Yến lắc đầu, thế là Trịnh Lam tự mình mở hộp cơm trưa.
Hộp cơm có mấy tầng, hai mặn một rau một canh, mùi thơm xộc lên mũi.
Cơm gồm hai phần, khẩu phần mỗi món đều dành cho hai người.
Trịnh Lam áy náy múc một thìa thức ăn đưa tới miệng Bùi Yến.
Các quản lý đang tổng kết trong tai nghe, cuộc họp diễn ra quá đột ngột nên không mất nhiều thời gian.
Nhưng khi Trịnh Lam đưa thức ăn qua, Bùi Yến ước gì nó có thể kéo dài lâu thêm chút xíu.
Anh cúi đầu, ánh mắt không rơi vào chiếc thìa mà là trên mặt Trịnh Lam.
Anh chu môi, hơi ngẩng đầu, như thể đang chờ đợi một nụ hôn.
Sau khi người cuối báo cáo xong, Bùi Yến nói ok rồi tháo tai nghe, nâng mặt cậu rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Trịnh Lam cầm chặt thìa, vừa cười vừa hôn.
Bùi Yến buông cậu ra, nghiêng đầu ăn hết thìa đồ ăn, rất cố ý nói: "Ngon quá."
Trịnh Lam bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm đỏ mặt, cậu xúc thìa vào cơm rồi đưa tới cho anh, nói: "Anh tự ăn đi."
Bùi Yến từ chối, anh ngồi ngay ngắn, lẩm bẩm: "Anh đợi bạn trai rất là lâu, chờ đến sắp đói ngất luôn, kết quả lại thấy em ấy ăn cơm xong rồi đi rửa bát..."
Một thìa cơm lập tức đút vào miệng anh ngăn lời anh nói.
Trịnh Lam tức giận bảo: "Anh đói thì ăn cơm cho no đi."