Trịnh Lam không thể ăn cùng Bùi Yến lâu hơn được, khi cậu đang chuẩn bị ăn thì Tống Mỹ Thanh gửi tin nhắn đến nói bà ngoại đã tỉnh.
Trịnh Lam xem giờ thì thấy thật ra mới được bốn mươi mấy phút.
Cậu sắp xếp hộp cơm cho Bùi Yến xong, nhìn anh đầy áy náy, mấp máy miệng mấy lần trước khi nói: "Em phải đi rồi..."
Bùi Yến không trách cậu, chắc anh cũng đoán có thể sẽ xảy ra trường hợp như vậy nên mới bảo cậu mang cơm tới.
Anh còn tưởng sẽ được anh một miếng em một miếng với người yêu nhỏ, không ngờ rằng Trịnh Lam lại bỏ anh đi.
Bùi Yến cảm thấy hơi đắng chát trong lòng nhưng anh cũng hiểu cho cậu.
Dù sao cũng là bà ngoại của cậu mà.
Mặc dù Trịnh Lam không nói nhiều với anh nhưng Bùi Yến đại khái cũng biết vị trí của bà ngoại trong lòng cậu.
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn khắc ghi bóng hình của một người.
Bùi Yến ôm lấy Trịnh Lam, vỗ nhẹ bả vai của cậu, hỏi: "Bà ngoại em đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Hôm nay bà em có tỉnh một lúc, nói chuyện với em nhiều lắm.
Nhưng ăn trưa xong thì bà lại mê man rồi." Nói những lời này, Trịnh Lam vừa vui nhưng đồng thời cũng cảm thấy rầu rĩ.
Thực ra Bùi Yến chưa từng trải qua chuyện nào như vậy, nói chung cuộc sống của anh từ trước đến nay chỉ xoay quanh công việc và tiền đồ của mình, thiếu thốn tình cảm.
Cha mẹ anh thường rất bận rộn với công việc nên không mấy quan tâm anh.
Bùi Yến lên cấp ba thì come out, họ cũng chỉ bảo anh không được chơi bời bừa bãi bên ngoài mà thôi, còn đâu mọi thứ khác đều tùy thuộc vào anh.
Lên đại học, Bùi Yến bắt đầu giúp đỡ công ty của nhà.
Sau này cũng như bao người khác ở độ tuổi này, anh cũng muốn có một thế giới cho riêng mình nên đã đến giúp Đường Độ.
Hai người bị giày vò một phen, lúc mới bắt đầu cũng lỗ vốn kha khá, do che giấu thân phận của mình, không ai biết bối cảnh nhà bọn họ, vì thế tự nhiên khắp nơi cũng sẽ lạnh nhạt với hai người.
Nhưng không ai nói từ bỏ hay thừa nhận thất bại, loại sức mạnh đó đã chống chọi lại tất cả, cuối cùng bọn họ cũng đạt được thành công.
Dọc con đường này Bùi Yến chưa từng gặp người nào mà anh đặc biệt quan tâm, vậy nên Trịnh Lam là người đầu tiên.
Vì thế anh cam tâm tình nguyện, dù thế nào cũng không hề cảm thấy tủi thân.
"Em đi nhanh đi." Bùi Yến thả lỏng tay.
Trịnh Lam nói với anh: "Sau này anh tới thì nói sớm với em nhé, em sẽ không quên nữa đâu."
"Ừ, tối em có qua đây không?" Bùi Yến x0a nắn tay của cậu.
"Nếu bà ngoại ổn hơn một chút thì em sẽ nhờ y tá chăm sóc bà, nhưng cũng phải xem tình huống ạ." Trịnh Lam nhìn chằm chằm gương mặt của anh, muốn nhìn dù chỉ là một cái nhíu mày nhẹ.
Nhưng Bùi Yến rất dịu dàng nói được rồi, ngón tay anh chạm vào mặt cậu, nói: "Bây giờ em đừng lo về anh nữa, chỉ cần tập trung chăm sóc bà ngoại thôi nhé.
Chuyện khác thì khi nào về trường nói tiếp, được không em?"
Trịnh Lam nắm chặt bàn tay đang xoa mặt mình của anh, trong lòng thầm cảm động vì sự quan tâm này của anh, tiếc rằng bây giờ nói gì cũng không ổn.
Cậu chỉ đành dừng hàng ngàn suy nghĩ lại, nói với Bùi Yến: "Vậy em đi nhé."
Vẻ mặt ấy nom đáng thương biết bao.
Bùi Yến không thể không nỡ, chỉ là tạm thời không cho cậu thấy mà thôi.
Anh không muốn Trịnh Lam thêm buồn rầu, vẫy vẫy tay với cậu.
"Em đi đi, có gì cần anh giúp thì nhớ gọi điện cho anh nhé."
Sau khi Bùi Yến khuất khỏi tầm mắt thì Trịnh Lam lập tức bước nhanh hơn.
Cậu còn đang nghĩ vì sao bà ngoại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, vội vàng bước đến trước phòng bệnh.
Từ cửa sổ nhỏ trong suốt, cậu nhìn vào trong phòng.
Trong phòng không có người, còn bà ngoại thì đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trịnh Lam nhìn xung quanh, nhìn thấy Tống Mỹ Thanh đi tới, cậu đang định hỏi thì bà đã mở miệng nói trước.
"Người dưới tầng là Bùi Yến." Giọng khẳng định.
Trong lòng Trịnh Lam run lên, nhưng không có cảm xúc gì khác.
Mặt cậu nghiêm lại, nói: "Mẹ gạt con đi lên."
Sắc mặt Tống Mỹ Thanh khó coi, lúc này bà vẫn nhớ phải quản lý biểu cảm, cười châm biếm rồi nói với cậu: "Nếu tôi không lừa anh thì có phải anh sắp hôn người ta không? Anh đúng là có bản lĩnh đấy, có thể dụ dỗ người ta làm chuyện đồi phong bại tục với anh ngay giữa ban ngày ban mặt..."
"Không có gì là đồi phong bại tục ở đây cả, thưa mẹ." Trịnh Lam bình tĩnh đối mặt với bà, mấy giây sau mới đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bà ngoại không tỉnh lại nên cậu chỉ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn bà ngoại đang nằm trên giường bệnh như trước.
Tống Mỹ Thanh vô cùng bất mãn nhưng cũng sẽ không vào đây làm ầm ĩ.
Từ lâu Trịnh Lam đã không sợ giằng co với bà nữa, cậu chỉ không muốn bà ngoại phải phiền lòng mà thôi.
Trông bà không bao lâu, Bùi Yến gửi tin nhắn cho cậu, nói anh đã về khách sạn.
Cuối cùng Trịnh Lam cũng cười cười, đang muốn trả lời lại anh thì nghe thấy bà ngoại gọi tên cậu, Trịnh Lam đặt điện thoại xuống một bên.
"Bà ngủ có ngon không ạ? Có chỗ nào không thoải mái không bà?"
Ban đầu Trịnh Lam còn tưởng tạm thời bà ngoại chưa trả lời được những câu hỏi này của cậu, không ngờ tinh thần của bà đã tốt hơn nhiều rồi, bà từ tốn nói: "Bà ngủ ngon lắm."
Buổi chiều bà ngoại đã có thể ngồi dậy, bác sĩ tới kiểm tra mấy lần, bảo ngày mai có thể đưa bà ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành.
Trịnh Lam cảm thấy mình được may mắn đập trúng rồi, buổi tối khi gọi điện với Bùi Yến thì cậu kể ngay cho anh tin tức tốt này, xong cậu lại áy náy nói: "Em không thể đến ăn cơm cùng anh được rồi.
Nhưng bây giờ bà em đã đỡ hơn nhiều, đêm em về khách sạn với anh nhé."
Tất nhiên Bùi Yến nói được, anh hỏi: "Muốn anh đến đón em không?"
Trịnh Lam nghĩ đến việc Tống Mỹ Thanh đã làm, sợ Bùi Yến đến đây lại bị mắng giống cậu, nói: "Không cần đâu anh, em tự đi được."
Buổi tối cậu ở với bà ngoại cho đến khi bà ngủ say, dặn đi dặn lại cô y tá rồi mới yên tâm ra về.
Ra khỏi bệnh viện, Trịnh Lam vẫy tay gọi xe, cậu mệt đến mức quên không thông báo cho Bùi Yến một tiếng là mình đã bắt đầu đi.
Đến khách sạn, cậu ấn thang máy lên tầng cao nhất.
Về những phương diện thế này thì Bùi Yến chưa từng bạc đãi bản thân mình, anh đều ở nơi tốt nhất, ăn đồ tốt nhất.
Đứng ngoài cửa phòng, Trịnh Lam giơ tay ấn chuông cửa.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Bùi Yến nhanh chóng mở cửa, hai tay ôm lấy eo cậu, xoay người ôm cậu vào trong.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Trịnh Lam bị anh đè lên cửa tỉ mỉ hôn, hương gỗ vương vấn trong mũi.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Yến khàn giọng hỏi cậu có mệt hay không, ngón tay dừng trên eo cậu vuốt v e.
Trịnh Lam nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi gắng gượng nhìn anh, lại muốn dung túng anh.
Mãi đến cuối cả hai mới giải tỏa được phần nào h@m muốn của mình, Trịnh Lam vô cùng mệt mỏi co mình trong vòng tay của Bùi Yến như sợ lạnh.
Thỉnh thoảng, khi Bùi Yến hơi cử động khiến giữa hai người có một khoảng trống, Trịnh Lam sẽ cau mày lại rồi anh sẽ ôm cậu vào lòng.
Bùi Yến nhận ra Trịnh Lam thiếu cảm giác an toàn một cách trầm trọng, anh chỉ có thể cố gắng ôm chặt người vào trong ngực.
Ngày hôm sau, Trịnh Lam tỉnh dậy sớm hơn Bùi Yến như mọi khi.
Cậu nằm trong ngực Bùi Yến ngủ rất ngon, cảm giác được ngủ đủ giấc giúp cả người cậu có tinh thần hơn một chút.
Bùi Yến vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Trịnh Lam quần áo chỉnh tề đứng ở bên cạnh anh.
"Em muốn đi thăm bà ngoại." Trịnh Lam hôn một cái lên mắt anh, nói: "Em đã nghĩ về việc trở lại trường.
Bây giờ bệnh tình của bà ngoại em không quá ổn định, nên có lẽ em sẽ về muộn một đến hai tuần.
Anh về trước nhé, được không anh?"
Bùi Yến không ngờ rằng cậu sẽ đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng thực ra đây là điều mà anh đã luôn muốn hỏi, nhưng anh không đề cập đến vì cảm thấy thời điểm không thích hợp.
Bùi Yến nâng cánh tay đang không có sức lực vào sáng sớm, xoa xoa mái tóc của Trịnh Lam: "Tùy em quyết định."
Trịnh Lam cụp mắt nhìn anh, vẫn thấy không nỡ, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Vậy khi nào anh đi ạ?"
"Ngày kia, vé máy bay lúc đầu anh đặt vào ngày kia."
Bùi Yến nói xong bỗng nhận được một cái ôm từ Trịnh Lam.
Cậu nằm hẳn xuống, hai chân khuỵu xuống quỳ trên giường, Bùi Yến ôm lấy eo của Trịnh Lam và kéo cậu vào trong ngực, lay cậu như đang trêu một đứa nhóc.
Trịnh Lam vẫn đang trong cơn buồn ngủ nhưng không đi không được, cậu nũng nịu để Bùi Yến giúp mình tỉnh ngủ.
Bùi Yến nghe xong thì bật cười, ghé vào tai cậu thổi một hơi.
Hơi thở ấm áp từ anh khuếch tán trong tai của cậu, đôi môi mềm mại áp sát tới, đầu lưỡi ở trong tai cậu khuấy lên tiếng nước.
Cả người Trịnh Lam run rẩy, tay bám chặt vào vai của Bùi Yến, đuôi mắt cậu đỏ bừng, giống như được vết nhòe do bút vẽ để lại.
"Không muốn mà..." Cậu khẽ kêu, mềm mại như một con mèo.
Bùi Yến không để ý tới, đến khi anh nghịch chán rồi thì mới buông cậu ra, còn cố ý hỏi cậu: "Tỉnh ngủ chưa cục cưng?"
Trịnh Lam về bệnh viện, cậu cũng yên tâm phần nào sau khi nghe cô ý tá nói tối hôm qua bà cậu ngủ rất ngon.
Bước vào phòng bệnh, bà ngoại đã tỉnh và đang ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Hôm nay nắng rất đẹp, Trịnh Lam nhớ đến lời bác sĩ nó là có thể đưa bà ra ngoài đi dạo, cậu liền hỏi dò: "Bà ơi, bà có muốn đi vào vườn tham quan không ạ?"
Lúc này bà ngoại đang tỉnh táo nên đương nhiên bà đồng ý với cậu, Trịnh Lam tiến đến ôm bà lên.
Bà ngoại nhẹ hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, không có thịt, bộ xương dường như không trọng lượng, giống như một tờ giấy mỏng manh trong vòng tay cậu.
Sau khi ngồi xuống xe lăn, trên gương mặt bà cụ tràn đầy ý cười, nhờ ánh nắng chiếu vào mà trông ấm áp vô cùng.
Hôm nay tinh thần của bà rất tốt, bà hỏi nhiều chuyện trong dịp tết, Trịnh Lam trả lời bà từng câu từng câu một.
"Năm nay không có bà đi thả đèn hoa đăng bên bờ sông với cháu, cháu có đi không đó?" Bà ngoại cầm tay Trịnh Lam, một người ngồi trên xe lăn, một người ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.
"Cháu có đi, cùng..." Trịnh Lam dừng một chút rồi nói tiếp: "Cùng một người bạn bà ạ.
Cháu thả đèn cho bà, cháu chúc bà sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, nên nhất định lần này bà có thể vượt qua."
Bà ngoại nghe xong rồi mỉm cười, nụ cười của bà vẫn giống như thường ngày, ấm áp và rạng rỡ đối với Trịnh Lam.
"Sợ là không được rồi." Bà lắc đầu liên tục.
Giờ phút này, Trịnh Lam không muốn thừa nhận dự cảm của bà hơn bất cứ ai.
Cậu vội vàng ngăn cản, nói: "Bà nói bậy bạ gì đó?"
"Những cái ống cái dây ấy nối trên người bà, bà cũng không chịu nổi." Bà ngoại vỗ vỗ vào tay Trịnh Lam: "Tiểu Lam à, bà ngoại không muốn nói những lời không may, nhưng bà ngoại thật sự rất lo lắng cho cháu."
Bà ngước mắt nhìn Trịnh Lam.
Mà trong mắt cậu đã long lanh những giọt nước mắt.
"Cháu nói xem, quan hệ giữa cháu và cha mẹ không tốt, nếu bà đi, cháu thật sự sẽ không có nhà nữa."
Bi thương giống như cục đá lấp đầy lồ ng ngực Trịnh Lam, cậu nắm chặt tay của bà, muốn ngăn bà nói tiếp nhưng lời nói đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Bà ngoại..."
"Đừng khó chịu, cháu ngoan của bà.
Bà ngoại nói những lời này không phải muốn cháu cảm thấy khó chịu.
Khi trước bà mang cháu về mà bố mẹ cháu còn không phát hiện ra.
Dù bà có nghèo nhưng khi cháu ở bên cạnh bà, mỗi ngày đều rất vui vẻ, không phải sao?"
Trịnh Lam gật đầu.
"Sau này cháu phải cố gắng làm cho mình hạnh phúc, con người ta sống cả một đời vì cái gì chứ? Bà ngoại không muốn về sau khi cháu ở độ tuổi như của bà, nhớ về những chuyện thời còn trẻ mà cảm thấy hối hận."
"Cháu hiểu." Giọng nói của Trịnh Lam xen lẫn tiếng nức nở: "Cháu hiểu mà bà ngoại."
Lúc sau bầu không khí không còn nặng nề như vậy nữa, hai bà cháu cùng nhau ngồi trong vườn hoa phơi nắng, Trịnh Lam cũng cố gắng mỉm cười.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, bà ngoại còn đề nghị hay là ăn tại vườn hoa luôn.
Thời tiết tốt, không khí dễ chịu, Trịnh Lam cảm thấy không tồi.
Cậu nhờ y tá mang đồ ăn của bà ngoại đến, rồi cậu lại nghĩ tới Bùi Yến.
Không biết bây giờ anh có đang ở trong khách sạn không? Anh sẽ ăn gì trong bữa trưa?
Đang nhớ đến Bùi Yến thì anh đã gọi điện thoại tới.
Trịnh Lam nhìn màn hình, do dự mất một lúc trước khi nghe điện thoại trước mặt bà ngoại.
"Cục cưng, trưa nay có thời gian đi ăn cùng anh không?" Bùi Yến hỏi.
Trịnh Lam sợ hãi che lại, liếc nhìn bà ngoại vẫn đang chăm chú nhìn bụi hoa như không nghe thấy gì.
"Trưa nay em và bà ngoại ăn trưa cùng nhau ở vườn hoa trong bệnh viện rồi ạ."
Nghe thấy Trịnh Lam nhắc đến mình, bà ngoại quay đầu lại, tự nhiên đoán được người ở đầu bên kia là bạn của cậu.
"Bạn của cháu tới đây à?" Bà ngoại hỏi.
Chắc là Bùi Yến ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy nên anh bỗng nhiên im lặng.
"Vâng." Trịnh Lam ngập ngừng: "Anh ấy định rủ cháu đi ăn cơm ạ."
Bà ngoại cười một tiếng, nói: "Vậy bảo bạn cháu đến đây đi, ba người chúng ta cùng nhau ăn trưa.
Hoặc nếu không thì để bà bảo cô y tá chăm sóc bà trước, cháu cũng đừng luôn ở đây trông bà."
Trịnh Lam lắc đầu, nói: "Như vậy sao được, nhưng mà cháu...!Cháu bảo anh ấy đến đây nhé bà?"
"Nhanh gọi bạn cháu đến đi, người ta là khách, cái đứa nhỏ này, sao mà càng lớn càng không hiểu chuyện."
Bùi Yến ở đầu bên kia điện thoại bật cười, Trịnh Lam nghe xong cũng dở khóc dở cười nói với anh: "Anh nghe rồi đó, anh mau tới nào, em với bà chờ anh đến ăn trưa."
Bùi Yến đến rất nhanh, trên tay cầm theo hộp cơm quen thuộc.
Lúc đó y tá cũng đã mang đồ ăn của bà ngoại đến.
Bùi Yến vừa tới, miệng đặc biệt ngọt hô: "Cháu chào bà ngoại."
Hôm nay anh còn cố ý mặc đồ nhìn rất trẻ, áo khoác lông, quần jean và đôi bốt cổ thấp, trông anh giống như một sinh viên vậy.
Khi anh cười, nụ cười ấy làm băng tuyết cũng phải hòa tan.
Ngay cả Trịnh Lam cũng chưa từng thấy anh như thế này bao giờ.
Bùi Yến rất anh tuấn, nhưng nét anh tuấn ấy lại sắc sảo và uy nghiêm chứ có lúc nào trông ngọt ngào như bây giờ đâu.
Bà ngoại bị nhóc đẹp trai gọi đến vui vẻ, bà đẩy Trịnh Lam sang một bên rồi trực tiếp cầm tay của Bùi Yến lên, gọi người đến gần trước mặt, bà hỏi: "Cháu là bạn của Tiểu Lam à?"
"Vâng, cháu là đàn anh cùng trường đại học với em ấy ạ."
Bà ngoại gật đầu liên tục, nói đàn anh ngoan, đàn anh ngoan.
Bùi Yến nhìn trộm Trịnh Lam một chút, Trịnh Lam nhanh chóng cúi đầu xuống, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Đàn anh ngoan chỗ nào chứ? Đàn anh chỉ muốn "làm" đàn em thôi.
Hai người trò chuyện với nhau còn Trịnh Lam ở bên cạnh mở những hộp cơm ra, cậu đưa cho bà ngoại trước.
Bà ăn từng miếng nhỏ rồi bảo hai người họ cũng ăn đi.
Nhưng hai tay Trịnh Lam đều không rảnh, cậu đang bận lo cho bà ngoại.
Bùi Yến vốn mang đồ ăn cho hai người, anh xúc một thìa lên, nhân lúc bà ngoại đang quay đầu nhìn vườn hoa liền nhanh chóng nhét đồ ăn trong thìa vào miệng của Trịnh Lam.
Trịnh Lam giật nảy mình, mới đầu không muốn há miệng ra nhưng lúc sau thấy bà đang định quay đầu lại thì cậu mới cắn mạnh một cái, nhai mấy lần rồi nuốt chửng luôn.
Bùi Yến không đồng ý nhìn cậu một cái, Trịnh Lam giả vờ tủi thân nhìn chằm chằm anh.
Bà ngoại vỗ lên tay của Trịnh Lam, nói: "Đừng chỉ chăm sóc bà thôi, con cũng ăn đi."
Bùi Yến chớp lấy cơ hội, tình cờ xúc thêm một thìa đồ ăn đưa tới bên môi cậu, bảo: "Anh mua ở khách sạn tốt nhất ở đây đó, em nếm thử trước xem mùi vị có được hay không."
Trịnh Lam trộm trừng anh một cái.
Vì bà ngoại đang ân cần nhìn hai người nên cậu không có cách nào từ chối.
Thìa đồ ăn vừa phải, không nhiều không ít, chỉ cần một miếng là ăn được hết.
Cậu bị Bùi Yến nhét đầy miệng, Trịnh Lam nhai nhai nhìn giống như một con sóc nhỏ.
Bà ngoại bỗng bật cười, nói với Bùi Yến: "Nhìn trông đáng yêu quá, y hệt như khi Tiểu Lam còn bé vậy."
Người thân và người yêu đều đang cười cậu làm Trịnh Lam cảm thấy xấu hổ.
Cậu bướng bỉnh nói rằng nó không ngon chút nào, Bùi Yến nhíu mày, vừa nói tại sao lại thế, vừa tự mình dùng thìa ăn xúc một thìa lên nếm thử.
Một miếng này của anh nhai thật lâu làm Trịnh Lam thấy nóng bừng cả mặt.
Bà ngoại dường như không phát giác ra có chuyện gì, còn hỏi Bùi Yến: "Hương vị không tốt sao cháu?"
Bùi Yến lắc đầu, nói: "Bà ngoại, cháu thấy ăn cũng ngon ạ.
Không biết tại sao Trịnh Lam lại cảm thấy như vậy nữa."
Bà ngoại cười ha ha..