TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: TÁI NGỘ: ĐỪNG ĐỘNG VÀO NGƯỜI CỦA TÔI
Thật đáng hổ thẹn.
Thẩm Hữu đã học được một lô lốc những tiểu xảo tán tỉnh từ chị gái trong quán bar, được chỉ dạy tận tình, không hề pha trộn chút giả dối nào, ấy vậy mà cuối cùng lại dừng bước ở kỳ thi cuối kỳ.
Đừng ai nói yêu đương không ảnh hưởng việc học nữa! Dù là yêu sớm, yêu muộn hay yêu giữa trưa thì đều ảnh hưởng đến việc học hết á!
Trước đó cậu đã tích trữ quá nhiều công việc làm thêm chưa giải quyết, cộng thêm việc gần đến cuối kỳ, tất cả các môn chuyên ngành đều bắt đầu giao bài tập cuối kỳ, lại còn phải chuẩn bị cho kỳ thi nữa.
Cùng với việc cậu gần như “tay trắng ra đi”, tuy đã trả hết nợ nhưng cũng không còn một xu dính túi, không muốn chết đói thì chỉ có nước đi làm lại kiếm tiền.
Thẩm Hữu bận tối mặt tối mũi cả ngày, hoàn toàn không có thời gian nghĩ chuyện yêu đương, chỉ có thể hơi chột dạ mà… thử dùng một trong những kỹ thuật mà Lý Tư Mẫn đã dạy.
[Điều ??: Lúc nóng lúc lạnh mới có thể thu hút sự chú ý của đối phương.]
— Tranh thủ lúc bận rộn gửi một tin nhắn trêu chọc Hoắc tiên sinh, giống như vẫy vẫy cái đuôi nhỏ của cún con để chọc ghẹo người ta, tránh để người ấy bận công việc quá mà quên mất mình.
Đối phương đã đồng ý, nhưng mãi vẫn chưa đến tìm cậu.
Thẩm Hữu vì thế mà lo lắng hồi hộp rất lâu, đoán già đoán non, rồi giật mình nhận ra kỹ năng tán tỉnh này không những không đạt hiệu quả mà còn tác động chính xác lên bản thân cậu, khiến tiến độ ôn tập bị chậm lại.
Thế là cậu quyết định đau đớn suy xét, dứt khoát giải quyết xong kỳ thi cuối kỳ trước đã.
Chớp mắt một cái, hai tuần trôi qua như dòng nước.
Thẩm Hữu kiểm tra lại lần cuối bài tập cuối kỳ, đóng gói gửi cho giáo viên, còn chưa kịp thở phào một hơi đã đến giờ đi làm thêm.
Đã đầu tháng một rồi.
Khí hậu ở thành phố A trở nên rất lạnh, thỉnh thoảng lại có một trận tuyết lớn, cả khu đại học đều phủ một màu bạc trắng, vẫn còn vương vấn chút hơi thở Giáng sinh.
Vừa ra khỏi cổng trường, cậu liền gặp phải dòng người đi học về đang đổ về phố ăn vặt.
Thẩm Hữu đành đút hai tay vào túi, chậm rãi đi theo phía sau, nghĩ bụng đợi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã.
“Ê, mày có nghe tin đồn gần đây không?”
Khi đợi đèn xanh, một cô gái đột nhiên huých tay bạn mình, ra hiệu về phía đối diện cổng trường.
“Thấy chiếc xe đó không? Nửa tháng nay cứ đậu lì ở đó, rồi đúng bảy giờ lại rời đi, lạ nhỉ?”
Cô bạn nhai kẹo cao su, “Cái quái gì vậy, chắc là phụ huynh đợi con tan học chứ gì?”
“Bên cạnh là trường tư thục, bên đó khó đậu xe lắm, đậu ở đây rồi đi bộ qua đón người, không phải rất bình thường sao.”
Cô gái kia lại phản bác: “Không phải vậy đâu, trên confession có người đăng bài nói mình là người phát tờ rơi ở cổng trường, ngày nào cũng thấy xe chạy đến đó đậu lại, nhưng không có ai xuống, đợi đến bảy giờ lại tự động lái xe đi, tuyệt đối không bình thường!”
Không đợi bạn cô tiếp lời, bên cạnh đột nhiên có người hưởng ứng, “Đúng, tôi cũng nghe nói rồi, không phải là loại b**n th** theo dõi người ta đấy chứ?”
“…Cảm giác như đang rình rập ai đó, không biết ai xui xẻo lại bị nhắm trúng.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn về phía bên kia đường, có người chưa nghe tin đồn này không tìm thấy vị trí, cô gái kia còn nhiệt tình chỉ cho xem.
Thẩm Hữu cũng bị khơi gợi chút tò mò, ngẩng đầu nhìn về vị trí cô ấy chỉ.
Trong lòng cậu ẩn chứa một chút kỳ vọng bí mật, nhưng lướt qua đa số đều là những chiếc xe xa lạ.
Hơn nữa là loại xe mà gia đình bình thường cũng có thể mua được, tầm tám, chín vạn tệ, mà người đó thì không thể nào lái loại xe này.
Cuối năm công việc công ty nhiều nhất, Hoắc tiên sinh chắc cũng bị công việc ràng buộc nên không có thời gian đến tìm cậu.
Nhưng sao đến một lời giải thích, hay một câu nói cũng không có nhỉ?
Thẩm Hữu hơi thất vọng thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng tan biến trong không trung, lại vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ bằng cashmere, quyết định không suy nghĩ sâu xa nữa, việc làm thêm quan trọng hơn.
Lúc này, đèn xanh bật sáng.
Cậu theo dòng người qua đường, đi ngang qua bãi đậu xe đó, không còn để ý đến chiếc xe kỳ lạ kia nữa, bên đường thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp đi.
Chín giờ tối, khu dân cư Bảo Duyệt.
“Không phải sơ suất, là em thực ra chưa hiểu câu này muốn kiểm tra em cái gì…”
Thẩm Hữu đang cầm bút, khoanh tròn gạch chân từ khóa trên bài thi, chậm rãi phân tích cách giải, phụ huynh học sinh đột nhiên đẩy cửa nhắc nhở.
“Thẩm lão sư, điện thoại của thầy reo kìa.”
Cậu ừ một tiếng biết rồi, tay vẫn không ngừng làm việc, nghĩ bụng giảng xong câu này rồi nói, phụ huynh học sinh hơi do dự.
“Cái… tôi thấy ghi chú là Dung bác sĩ, chắc là có chuyện gì gấp, thầy có nên gọi lại xem sao không?”
Động tác của Thẩm Hữu đột nhiên khựng lại, chọn một câu hỏi cùng loại cho học sinh làm trước, cầm điện thoại lên mới phát hiện có đến ba cuộc gọi nhỡ.
Thấy cậu không bắt máy, đối phương liền trực tiếp gửi một địa chỉ qua.
[Dung Đại Bác Sĩ Cải Tử Hoàn Sinh: Ai đó đang say bí tỉ trong quán bar, nhưng tôi có việc gấp phải đi trước, trọng kim chiêu mộ người hữu duyên đến dọn dẹp tàn cuộc!]
[Dung Đại Bác Sĩ Cải Tử Hoàn Sinh: Chuyển khoản 8888.88]
Tiền chuyển khoản rất dứt khoát, cứ như sợ cậu không đồng ý vậy.
Ánh mắt Thẩm Hữu dừng lại ở chữ “say bí tỉ”, trực giác mách bảo mức độ phóng đại trong đó không chỉ một chút, nhưng cậu cũng không có thời gian đôi co.
Cậu nhấn vào địa chỉ để dẫn đường, phát hiện chỉ cách hơn một cây số.
[Hữu nhỏ: Đến ngay.]
“Mẹ Sở Ngọc, con đột nhiên có việc gấp phải đi trước, buổi học này không tính phí đâu ạ.”
Thẩm Hữu lớn tiếng nói, quăng túi đeo chéo lên vai, quàng khăn quàng cổ lung tung cúi người xỏ giày, không quên dặn dò: “Để bé làm xong tài liệu con mang đến, buổi sau sẽ giảng, với lại nhờ cô tự mình kiểm tra bài tập của bé giúp con nhé.”
“Ôi, dù sao cũng sắp hết giờ rồi, nhất định phải trả tiền cho thầy chứ.”
Mẹ Sở Ngọc thấy cậu đi vội vàng, vội vàng nói chú ý an toàn, “Có phải nhà có chuyện gì không? Đi đi đi, nếu sau này muốn xin nghỉ cũng có thể nói với tôi.”
Thẩm Hữu nói một tiếng “được”, ba bước làm hai bước ra khỏi cửa.
Quán bar Lam Dạ.
Cả quán bar tiếng nhạc vang trời, tiếng hò reo của nam nữ ồn ào chói tai.
Dung Lương ngồi trong phòng VIP bán kín, căng thẳng nhìn quanh sau đó lần thứ một trăm cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Cuối cùng—
[Thẩm Hữu: Đến ngay.]
Hắn thở phào một hơi thật dài, nhìn người đàn ông đang tựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, lại liếc nhìn những chai rượu đang đứng hoặc đổ trên bàn, lắc vai Hoắc Cẩn Niên.
“Này! Tỉnh dậy đi, anh say rồi à?”
Hoắc Cẩn Niên cau mày, hơi khó chịu giơ tay gạt hắn ra.
Chừng này rượu chưa đủ để làm anh say, nhưng có lẽ vì lâu ngày không uống, cơ thể không còn chịu đựng cồn tốt như trước, hoặc là trong lòng chất chứa nhiều chuyện khó giải tỏa.
Anh ấy thực sự cảm thấy hơi choáng váng.
Thế giới dường như bị bao phủ trong nước, mọi ồn ào đều cách một lớp, anh mặc cho mình thả lỏng trong cơn say hiếm hoi một lúc, không biết đã bao lâu, vai lại bị lay nhẹ.
“Hoắc… anh…”
Có ánh sáng lấp lánh chập chờn trước mắt, anh từ từ nổi lên mặt nước, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Hữu nhíu mày không giấu nổi vẻ lo lắng.
“Ổn không? Hoắc tiên sinh…”
Lại là ảo giác ư?
Hoắc Cẩn Niên khẽ nhắm mắt, thờ ơ nhìn người đang giơ tay vẫy vẫy trước mặt mình, cảm thấy má bị vỗ nhẹ, đầu ngón tay lướt qua mang theo chút ngứa ngáy kỳ lạ.
Chắc cũng là ảo giác thôi.
Không chỉ hình ảnh và âm thanh, thỉnh thoảng anh còn cảm nhận được cả xúc giác, nhưng khi hoàn hồn, người này vẫn sẽ tan biến như bong bóng.
“Hoắc tiên sinh uống bao nhiêu mà say đến mức này vậy?”
Thẩm Hữu thấy anh dù lay thế nào cũng không phản ứng, nghi ngờ quay sang hỏi Dung Lương, “Sao hai người lại đến đây uống rượu?”
Dung Lương không thể nói là sau khi điều tra, đây là nơi gần nhất với chỗ cậu dạy kèm, đành chột dạ ho khan một tiếng.
“Cái đó… khụ! Thực ra không uống nhiều đâu, chỉ là tôi cho thêm một chút thuốc đó vào thôi nên mới thế này.”
Thấy Thẩm Hữu ngạc nhiên nhìn mình, Dung Lương lập tức giơ ba ngón tay thề thốt.
“Chỉ là một chút thuốc an toàn, không độc hại, hoàn toàn để hưng phấn thôi, tôi đảm bảo tuyệt đối không có tác dụng phụ! Thậm chí nhiều người còn dùng nó như một bài thuốc dân gian kỳ lạ để trừ ẩm… Tôi cũng không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.”
Thẩm Hữu còn chưa hoàn hồn, trong tay đã bị nhét một tấm thẻ phòng khách sạn.
“Lại đây, lại đây, đây là khách sạn tôi đã đặt gần đây, hai người cứ thoải mái giao lưu nhé.”
Dung Lương hít sâu một hơi, “Tôi thật sự không chịu nổi cái vẻ chết lặng cả ngày của tên này nữa rồi, tình trạng này làm chậm tiến độ điều trị nghiêm trọng, không can thiệp không được!”
“Tóm lại anh cứ tùy cơ ứng biến đi, nể tình cái phong bì lì xì mà khai thông cho cậu ấy, để cậu ấy cố gắng tích cực lạc quan đối mặt với việc điều trị.”
Dung Lương giơ ngón cái cổ vũ cậu, rồi như có ma đuổi phía sau mà nhanh chóng chuồn mất.
Thẩm Hữu ngơ ngác nhìn hắn bỏ đi, rồi lại nhìn tấm thẻ phòng khách sạn, mím môi nhét vào túi.
Cậu quay người nhìn người phía sau đang xoa thái dương, vẻ mặt có vẻ khó chịu, nửa ngồi xổm xuống hơi bất mãn hỏi.
“Tại sao lại uống rượu?”
Nếu Hoắc tiên sinh còn tỉnh táo, cậu có lẽ sẽ không nói nhiều, dù sao cũng đã chia tay rồi, bản thân cũng không có tư cách quản anh ấy nữa, nhưng người này bây giờ không tỉnh táo.
Thẩm Hữu hơi buồn bực, “Không phải đã hứa với em là không hút thuốc uống rượu nữa, phải sống khỏe mạnh, sinh hoạt lành mạnh sao?”
Hoắc Cẩn Niên rủ mắt nhìn cậu, chậm một nhịp mới hoàn hồn, giọng hơi khàn khàn nói: “…Xin lỗi.”
Thẩm Hữu nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên lại muốn làm càn, chống cằm lười biếng nói: “Nói xin lỗi là có ích sao? Anh không nên đền bù cho em cái gì đó à?”
Hoắc Cẩn Niên tiêu hóa lời cậu, lộ ra vẻ lúng túng, khóe môi hơi mím lại.
“Đền bù thì anh phải tự nghĩ ra, hoặc là nói sau này anh không uống rượu nữa, uống nữa thì là chó con, em muốn quay video làm chứng…”
Thẩm Hữu lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy một bóng râm bao phủ lên người mình, mùi hương lạnh nhạt thơm ngát như tuyết bao trùm lấy cậu, còn xen lẫn chút mùi rượu say nồng.
Một nụ hôn rơi xuống giữa trán cậu.
Cảm giác ẩm ướt, mềm mại, chạm rồi rời ngay, hơi thở phả ra nóng bỏng và hỗn loạn, trong đêm đông lạnh giá này, ấm áp đến mức gần như thiêu đốt người ta.
Hoắc Cẩn Niên đứng dậy kéo giãn khoảng cách, ngón tay v**t v* má cậu, khẽ nói: “Bây giờ em có thể tha thứ cho anh không?”
Thẩm Hữu khẽ mở to mắt, đứng ngây ra rất lâu.
Bây giờ cậu mới thực sự nhận ra Hoắc tiên sinh đã say rồi.
Bất kể là trên thương trường, hay những bữa tiệc rượu bạn bè tụ tập, dù có uống bao nhiêu rượu, người này luôn giữ vẻ lạnh nhạt, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Trừ cái khóe môi mỏng sẽ nhuốm chút sắc nước, gần như không có gì thay đổi so với bình thường.
Nhưng lúc này, anh từ gốc tai đến bên cổ đều ửng hồng nhàn nhạt, khóe mắt dài hẹp cũng vương một vệt đỏ.
Ngay cả đôi mắt phượng vốn luôn lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt cũng như tan chảy ra, không còn vẻ xa cách vạn dặm nữa.
Trông lại… có chút ngoan ngoãn.
Cứ như thể cậu đưa ra yêu cầu gì cũng sẽ được đồng ý, và cũng cho phép mình làm bất cứ điều gì với anh ấy.
Thẩm Hữu sờ sờ trán, như thể vẫn còn cảm nhận được dư vị của nụ hôn đó, điều kỳ diệu là nỗi buồn bực và đau lòng đó cũng tan biến theo nụ hôn.
Cậu đứng dậy, quyết định không làm khó người nữa, “Đi thôi, tôi đưa anh về.”
Hoắc Cẩn Niên nhìn cậu một lúc, gật đầu.
Anh đứng lên, thân hình chao đảo trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng đứng vững, còn nhớ cầm chiếc áo khoác trên ghế khoác lại, có những lúc hoàn toàn không giống một người say rượu.
“Cẩn thận.”
Thẩm Hữu đỡ khuỷu tay anh để tránh té ngã, dẫn anh ra ngoài.
Nhưng chưa đi được hai bước, đã bị một giọng nói lả lơi cắt ngang.
“Này! Thằng nhóc kia, đúng là mày đó—thằng đó không phải loại mày có thể đụng vào đâu.”
Không xa ở trong một dãy ghế vây quanh, ba bốn người đàn ông tuổi ba mươi mấy đang ngồi, nhìn chằm chằm về phía này với ý đồ xấu, tên cầm đầu thổi một tiếng huýt sáo trêu ghẹo, đầy vẻ khiêu khích.
“Thằng chó đất không biết hàng, cái cà vạt trên người thằng mà mày đang kéo còn đáng giá hơn cả mày nữa, đừng tưởng kéo người ta ngủ một đêm là có thể một bước lên mây hóa phượng hoàng.”
Ngay lập tức, khu ghế đó bùng nổ một trận cười nhạo, đầy tính lăng mạ.
Ngay cả những người ban đầu không chú ý đến bên này, cũng bị tiếng động thu hút mà nhìn sang, trong chốc lát hai người liền trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Thẩm Hữu cau mày, nhưng không định để ý đến những kẻ cặn bã này, bây giờ điều quan trọng là đưa Hoắc tiên sinh đi giải rượu đã.
Cậu không muốn gây chuyện, nhưng những người kia lại cố tình không cho cậu đi.
Người đàn ông cầm đầu mạnh mẽ đá đổ một cái ghế, đứng dậy chặn đường ngang nhiên, “Đừng lo chuyện bao đồng, thằng này tao đã để ý từ lâu rồi.”
“Chậc chậc, nhìn cái phong thái từ đầu đến chân này, áo khoác mấy chục vạn, đồng hồ mấy trăm vạn, còn bộ vest và giày da may thủ công nữa…”
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng xanh tham lam, “Một người có tiền như vậy mà lại đến quán bar nhỏ thế này, thật là không thể tin nổi.”
Thẩm Hữu bình tĩnh nói: “Cút đi.”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên chùng xuống, “Mày mẹ kiếp đừng có không biết điều—”
“Tôi nói lần cuối, cút đi.”
Thẩm Hữu khẽ nhếch mí mắt, năm ngón tay siết thành nắm đấm phát ra tiếng “rắc” nhẹ, vì quán bar quá ồn ào nên không ai nghe thấy.
Người đối diện lại càng thêm ngang ngược, thậm chí còn muốn vượt qua cậu để động tay động chân với Hoắc tiên sinh.
Cậu nhịn hết nổi, đang định đấm bay răng tên này, một luồng gió quyền sắc bén đột nhiên từ phía sau ập đến, tàn nhẫn đánh thẳng vào khuôn mặt bỉ ổi kia đến biến dạng!
Máu mũi của người đàn ông phun ra ngay lập tức, chưa kịp k** r*n đã ngã nghiêng xuống quầy bar, toàn bộ quá trình chưa đầy ba giây.
Thẩm Hữu thì bị giữ chặt vai, đẩy ra phía sau người này.
Cậu khẽ mở to mắt, nhìn thấy Hoắc Cẩn Niên với vẻ mặt không còn dịu dàng, ánh mắt xanh xám lạnh lùng sắc bén, nhìn kẻ đang nằm như chó chết từ trên cao xuống, giọng nói như thấm băng.
“Ai cho mày cái gan, mà đụng vào người của tao.”
Người đàn ông bị đánh cho choáng váng, hoàn hồn lại liền rên lên đau đớn, vừa nôn máu ra vừa giận dữ nói: “Đánh, đánh chết bọn chúng! Dám… lên cho tao!”
Chưa đợi hắn kịp hoàn hồn, Hoắc Cẩn Niên trực tiếp tiến lên một bước, một tay bóp lấy cổ tên này, nhấc bổng lên như nhấc con gà con, năm ngón tay như gọng kìm không ngừng siết chặt.
Rất nhanh, người đàn ông mặt đỏ tía tai, sùi bọt mép, đứt quãng cầu xin tha mạng.
“Không… xin anh… thả ra…”
Những người khác vốn định xông lên, nhưng bị Hoắc Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt một cái, liền chần chừ đứng nguyên tại chỗ không dám tiến lên nữa.
Quản lý quán bar nhanh chóng bị động, ra ngoài nhìn một cái là biết đã có chuyện lớn rồi.
Anh ta lập tức ra hiệu cho bảo vệ đè mấy kẻ gây rối xuống, phớt lờ người đàn ông bị Hoắc Cẩn Niên bóp cổ gần chết, cung kính nhỏ nhẹ xin lỗi.
Đùa chứ, cái quán này còn không bằng một bộ quần áo của người ta!
Thấy Hoắc Cẩn Niên không hề động lòng, người quản lý lại nhìn về phía Thẩm Hữu bên cạnh cầu cứu, hy vọng cậu có thể khuyên nhủ người này.
Tuy là bên bị quấy rối, nhưng tốt nhất vẫn đừng làm lớn chuyện, nếu có người báo cảnh sát thì đêm nay không thể nghỉ ngơi được rồi.
Thẩm Hữu nhíu mày, giơ tay đặt lên cánh tay của Hoắc Cẩn Niên, nhẹ nhàng tháo lực của anh ra, “Hoắc tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Cẩn Niên nhìn cậu một cái, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người buông lỏng lực đạo, thờ ơ và ghét bỏ rút khăn tay ra lau tay.
Lúc này không còn ai dám ngăn cản họ nữa, Thẩm Hữu đưa người thuận lợi ra khỏi cổng quán bar.
Trận tuyết nhỏ đêm nay đã ngừng, nhưng mặt trăng vẫn chưa ló dạng, gió lạnh gào thét, buốt như kim châm vào quần áo.
[Ai cho mày cái gan.]
[Mà đụng vào người của tao.]
[Người của tao, người của tao, người của tao.]
Đầu Thẩm Hữu vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói này, khóe miệng không kìm được nhếch lên, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.
Nhưng cậu còn nhớ Lý Tư Mẫn nói phải trở nên trưởng thành đáng tin cậy, độc lập mọi mặt, người lớn tuổi hơn trong tình yêu mới dần dần dựa dẫm vào cậu, sẽ không mãi coi cậu là trẻ con.
Có tiền lệ dụ dỗ vụng về bị phản đòn, Thẩm Hữu đau đớn suy xét, lần này tuyệt đối không thể bị dắt mũi nữa.
Không thể quá ồn ào, cũng không thể quá bám người, càng không thể hành động trẻ con…
Thẩm Hữu đang liệt kê những kỹ năng đã học trong đầu, khóe mắt chú ý đến bàn tay Hoắc Cẩn Niên chìa ra, dường như muốn nắm tay cậu, theo bản năng cậu nhét tay vào túi áo khoác lông vũ để tránh.
Ừm, nắm tay cũng không được.
Cậu cảm thấy Hoắc tiên sinh dường như đã sững sờ, nhưng vẫn cắn răng bỏ ngoài tai.
Cầm điện thoại bằng tay kia, lẩm bẩm một mình: “Thật sự phải đi khách sạn sao? Hay là trực tiếp gọi xe về nhà…”
Thẩm Hữu bước vài bước về phía trước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, khựng lại một chút, quay đầu nhìn lại.
Mới phát hiện Hoắc Cẩn Niên không biết vì sao lại ngồi xổm xuống, hai tay duỗi thẳng đặt lên đầu gối, cúi đầu vùi mặt vào khoảng không nhỏ đó, giống như một đứa trẻ đang dỗi, không chịu đi theo cậu nữa.
Lúc này anh ấy lại không bận tâm đến việc sạch sẽ nữa, vạt áo khoác đắt tiền lê trên đất, dính đầy tuyết bẩn và bùn lầy bị giẫm đạp lung tung.
Giống như mặt trăng lăn một vòng trong bùn đất, dính chút bụi trần.
“Sao vậy?”
Thẩm Hữu đi tới, cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của người đàn ông, đột nhiên nghĩ: Hóa ra người này cũng sẽ yếu đuối, cũng sẽ tủi thân đến mức này chỉ vì không được nắm tay.
Cứ như thể cậu không cần phải nắm giữ kỹ năng gì, không cần lúc nóng lúc lạnh, không cần cố ý trêu chọc…
Người này cũng sẽ tự nhiên vì cậu mà động lòng.
-----------------------
Lời tác giả: Gặp nhau rồi nè, bữa cơm hôm nay đầy ắp chứ w