TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: KHÁCH SẠN TÌNH YÊU: ANH CŨNG NÓI ANH THÍCH EM ĐI?
"Thôi được rồi, nắm tay anh là được chứ gì."
Thẩm Hữu thở phào một hơi, mềm lòng nắm lấy một tay Hoắc Cẩn Niên, đầu ngón tay khẽ cào cào lòng bàn tay ấy, dụ dỗ nói: "Mọi người đang nhìn kìa, mau đứng dậy đi?"
Hoắc Cẩn Niên vẫn bất động, nhưng lại siết chặt một ngón tay của người nọ không cho cậu rút về.
Thẩm Hữu giãy giụa một chút nhưng không thoát ra được, đành chịu vậy.
"Chà, em không biết đó..."
Cậu ghé sát lại, dùng chóp mũi cọ cọ mái tóc người nọ, môi miết nhẹ bên tai lạnh lẽo, thổi hơi nóng vào trong, cười nói: "Hoắc tiên sinh say rượu thật là không nói lý lẽ chút nào."
Lý Tư Mẫn đã dạy cậu một chiêu bách chiến bách thắng, hiện tại là chân lý đã được vô số người và tình tiết tiểu thuyết kiểm chứng:
[Khi cần thiết, phải biến thành một chú cún con bị ướt mưa.]
Nhưng sao cậu còn chưa kịp biến, Hoắc tiên sinh đã biến thành một con mèo lớn bị ướt tuyết trước rồi? Lại còn ngoan ngoãn yên lặng mà dang rộng bụng về phía cậu, khiến người ta không kìm được lòng mà xót xa.
Nhưng cả hai cùng đối diện nhau mà ngồi xổm trong tuyết cũng không phải là chuyện hay ho gì, trước cửa quán bar vẫn có người qua lại, biết đâu lại có ai đó nhận ra gương mặt người này, rồi lên trang nhất báo ngày mai.
《Kinh ngạc! Tổng tài của tập đoàn lớn lại làm chuyện này trước cửa quán bar...》
Thẩm Hữu đột nhiên dùng sức rút ngón tay ra, rồi đứng thẳng dậy.
Đồng tử Hoắc Cẩn Niên khẽ co lại, tưởng cậu đã mất kiên nhẫn muốn bỏ đi, theo bản năng cũng đứng dậy theo, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ôm chặt vào lòng.
"Thôi được rồi, chúng ta mau đi thôi, gió thổi em đau đầu quá."
Thẩm Hữu nửa làm nũng nửa gợi ý nói, giữ nguyên tư thế ôm người loạng choạng đi hai bước, "Mau đi mau đi——"
Bóng của họ đổ trên mặt đất, hòa quyện chặt chẽ thành một, giống như những chú chim cánh cụt con mũm mĩm mới nở, vô cùng vụng về mà đáng yêu.
Hoắc Cẩn Niên cũng vươn tay ôm lấy cậu, hơi thở quen thuộc, chỉ thuộc về người này vờn quanh chóp mũi, dễ dàng xua tan cái lạnh giá của đêm đông, cũng làm tan chảy tảng băng đang nghẹn lại trong cổ họng.
Anh khẽ run hàng mi dài, thì thầm: "...Hóa ra thật sự không phải ảo giác."
Bị ôm quá chặt, Thẩm Hữu khó khăn rút một tay ra, từ túi áo khoác lông vũ lấy thẻ phòng khách sạn ra xem thông tin trên đó.
"Không muốn gọi taxi nữa, xem thử bác sĩ Dung đã sắp xếp cho chúng ta cái gì hay ho đây."
Năm phút sau, cửa chính khách sạn.
Thẩm Hữu nắm tay Hoắc tiên sinh đẩy cửa bước vào, chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của lễ tân, nhanh chóng đi vào thang máy. Mãi đến khi cửa thang máy từ từ khép lại, cậu mới mặt hơi nóng lên mà thở phào nhẹ nhõm.
Phòng là A802.
Thẩm Hữu rút thẻ phòng, "đinh" một tiếng mở khóa, không hề phòng bị đẩy cửa ra, rồi toàn thân chấn động——
Trong phòng ánh đèn vàng dịu, thoang thoảng hương tinh dầu nhẹ nhàng, không khí vô cùng ám muội.
Và chính giữa căn phòng đặt một chiếc giường đôi hình tròn mềm mại, ga trải giường được xếp thành hình trái tim bằng cánh hoa hồng, bên trong trái tim còn có một hộp quà nhỏ.
Nhìn qua là biết không phải khách sạn tử tế, phòng ốc đàng hoàng gì.
Bác sĩ Dung, anh có ý đồ gì vậy?!
Nhưng đã đến rồi thì Hoắc tiên sinh cũng cần được sắp xếp ổn thỏa kịp thời.
Thẩm Hữu chỉ đành cứng đầu bước vào, kết quả khi đến gần chiếc giường tròn, ngẩng đầu nhìn lên.
Được rồi, trên trần nhà còn có một tấm gương lớn, phản chiếu rõ ràng hình trái tim lớn bằng cánh hoa hồng trên giường.
Thẩm Hữu gần như ngay lập tức hiểu ra công dụng của nó, chỉ cần hơi nghĩ đến cảnh tượng đó, đôi tai vừa mới hạ nhiệt một chút lại lập tức nóng bừng lên.
Thật là... quá hỗn loạn rồi!
Cậu mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, giơ tay gom cánh hoa trên ga trải giường lại, rũ vào góc, rồi đẩy Hoắc tiên sinh về phía phòng tắm.
"Đi tắm trước đi, cả người đầy mùi rượu em chẳng muốn ngửi anh đâu."
"...Được."
Thẩm Hữu nhìn người này cởi áo khoác đi vào phòng tắm, trông có vẻ vẫn còn tỉnh táo, có thể đi thẳng và tự cúi xuống thay dép đi trong nhà tắm, liền yên tâm không đi theo.
Cậu mở camera điện thoại kiểm tra một lượt căn phòng khách sạn, xác nhận không có camera giám sát hay những thứ kỳ quái khác.
"Không biết bác sĩ Dung có chuẩn bị đồ ngủ cho chúng ta không... Chắc không chu đáo đến mức đó đâu nhỉ? Nếu không thì hơi b**n th** rồi."
Thẩm Hữu đột nhiên nhớ ra điều gì, lục lọi trong đống cánh hoa hồng tìm thấy một hộp quà nhỏ, mở ra xem thì toàn là bao cao su, đủ mọi kích cỡ và mùi hương, dịch vụ vô cùng chu đáo.
Thậm chí còn có loại có hạt nổi và gân.
Cậu che mặt lẩm bẩm: "...Cái khách sạn này đã đủ b**n th** rồi."
Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng "đinh" nhẹ, rõ ràng đến mức không ai có thể bỏ qua.
Chết tiệt, khoan đã...?!
Trong ánh mắt kinh hãi của Thẩm Hữu, tấm kính mờ ngăn cách phòng tắm giống như đã kích hoạt một cơ quan nào đó, từ chỗ mờ ảo mơ hồ dần biến thành hình ảnh HD không che.
Cảnh tượng trong phòng tắm lộ rõ mồn một.
Hoắc Cẩn Niên dường như có cảm giác, nghiêng đầu, đối diện với Thẩm Hữu đang kinh hoàng, nhưng không lộ ra vẻ ngạc nhiên hay xấu hổ như tưởng tượng, trái lại còn khẽ cười một cách như có như không.
Anh ta quỳ nửa người xuống, đưa tay phải ra sau lưng, bắt đầu tự mình 'dọn dẹp'.
Cách một lớp cửa kính trong suốt, Thẩm Hữu có thể nhìn thấy Hoắc tiên sinh đang nhắm nghiền mắt, đầu hơi ngửa đón lấy vòi hoa sen đang xả nước, vai mở rộng, sống lưng dẻo dai uốn lượn, lộ ra một cái hõm lưng đẹp mê hồn.
Tư thế này khiến toàn bộ cơ bắp trên người anh ta căng lên, mỗi đường nét đều đầy đặn và uyển chuyển, giống như một con báo gầy guộc uốn mình duỗi lưng, ngay cả những vết sẹo ngang dọc trên da cũng trở nên sống động.
Nhưng động tác của anh ta không phải là vẻ căng thẳng của một cuộc săn mồi, mà nhịp nhàng, chậm rãi, tiếng th* d*c lúc nhẹ lúc gấp cùng động tác hòa quyện vào nhau, trông vô cùng gợi cảm và đầy khêu gợi.
"Ừm... à ha..."
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào chảy, những hơi thở hổn hển và tiếng r*n r* hỗn loạn bị nước cuốn trôi tan tác, chỉ theo làn hơi nước phả ra từ khe hở.
Từng bàn tay nhỏ bé quyến rũ.
Ngay cả đối với Hoắc tiên sinh mà nói, đây cũng là một hành động táo bạo hiếm thấy.
Thẩm Hữu khẽ mở to mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng ngời, toát ra một sự h*m m**n tĩnh lặng mà nồng nhiệt.
Chị gái kia đã dạy cậu rằng, phải biết tận dụng nước mắt và sự làm nũng, để người đó mềm lòng vì mình, xót xa vì mình, từng bước lùi bước, cuối cùng đạt được điều mình muốn.
Cậu có lẽ không có nhiều nước mắt, cũng không diễn được, nhưng làm nũng và được đà lấn tới thì cậu biết.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra.
Thẩm Hữu lập tức bị nước nóng dội thẳng xuống đầu ướt sũng nửa người.
Thế nhưng cậu mặc kệ, cúi xuống hôn người này, những giọt nước ướt át cứ thế trượt dọc chóp mũi, rơi xuống gương mặt Hoắc Cẩn Niên.
Trong làn nước nóng xối xả, hơi nước trắng bốc lên ngùn ngụt, hơi nước mới mẻ và ẩm ướt khiến người ta khó thở, nhưng môi lưỡi vẫn nóng rực như cũ, không thể kìm nén được mà quấn quýt giao hòa.
Cho đến khi cả hai đều có chút thiếu oxy, mới tựa trán vào nhau, th* d*c mà tách ra.
Thẩm Hữu tắt vòi hoa sen: "Ở đây trơn quá, bồn tắm lại nhỏ quá..."
"Ra ngoài đi."
Ánh đèn vàng dịu mờ ảo, phủ lên mọi thứ trong phòng một lớp màu mật ong.
Trên giường vẫn còn vài cánh hoa hồng chưa được quét sạch, bị kẹp giữa các nếp ga trải giường, từng chút một bị nghiền nát chảy ra chất lỏng đỏ tươi, thấm thành những vết màu hồng nhạt.
Lấm tấm, rực rỡ vô cùng.
"...Cảm giác thế nào?"
Hoắc Cẩn Niên nhắm mắt, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Đầu lưỡi anh ta có chút cứng đờ, gần như không thể nói nên lời, dư vị của rượu chợt ùa đến, làm đầu óc anh ta hóa thành một mớ hỗn độn.
Thẩm Hữu lại còn ghé tai anh ta nói chuyện, giọng khàn khàn lẩm bẩm: "Hoắc tiên sinh kích động quá nhỉ, vì lâu rồi không như thế này sao? Nên cảm giác sẽ đặc biệt mãnh liệt hơn một chút?"
"Sao không nói gì? Hửm?"
Hoắc Cẩn Niên cau mày th* d*c, tầm nhìn có chút mờ mịt nhìn thấy bàn tay kia từ phía sau vòng qua eo anh ta, v**t v* lên xuống dọc theo phần bụng đang phập phồng kịch liệt.
Mỗi một cử động nhẹ nhàng đều có thể khuấy động sóng gió kinh hoàng trong cơ thể anh ta, khơi dậy ngọn lửa nóng bỏng không thể dập tắt, dễ dàng nung chảy xương thịt.
Rõ ràng không nên như thế này...
Nếu muốn cắt đứt thì tốt nhất đừng qua lại nữa, huống chi là lăn lộn lên giường một cách mập mờ như thế này.
Nhưng anh ta đã quá lâu không uống rượu, cũng quá lâu không thực sự chạm vào người này.
Xa cách lâu ngày, lại khó kìm lòng.
Lâu rồi không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Hữu có chút bất mãn cắn anh ta một cái, liếc mắt nhìn tấm gương khiến cậu có chút ngại ngùng, không kìm được khóe môi cong lên.
"Hoắc tiên sinh——"
Cậu nói: "Ngẩng đầu lên nhìn chính mình xem."
Hoắc Cẩn Niên vô thức khẽ mở mí mắt, thất thần nhìn lên tấm gương trên trần nhà, nhưng chỉ trong chốc lát đã như bị bỏng mà thu về, nhưng vẫn không ngăn được toàn thân run rẩy.
Anh ta nghiêng đầu nhắm mắt lại, như đà điểu không chịu nhìn nữa.
Thẩm Hữu hôn lên vành tai đỏ bừng kia, giọng điệu hoàn toàn vô tội, nửa làm nũng nửa bám dính mà ép buộc: "Sao không nhìn? Đẹp lắm mà... Em cũng rất thích."
Khi cậu nói đến từ "thích" thì nói rất mơ hồ, rõ ràng cảm nhận được sống lưng người đàn ông căng cứng, giống như mèo dựng tai, có vẻ hơi căng thẳng.
Mãi mới thong thả bổ sung nốt câu: "——rất thích tấm gương này."
Thẩm Hữu như ý muốn làm một trò xấu, không kìm được khẽ cười thầm, tốc độ tay vẫn không hề giảm.
Giống như đang v**t v* phần gốc đuôi yếu ớt nhất của mèo lớn, dọc theo cảm giác mềm mại từ đầu đến cuối, rồi lại ngược chiều làm lại một lần nữa, đôi khi còn chạm đến cả "trứng mèo".
Hoắc Cẩn Niên thậm chí không được phép c*n m** d***, ngón tay thon dài của thiếu niên đang cẩn thận khám phá bên trong khoang miệng của anh ta, kiểm tra tình trạng phát triển của răng và lưỡi.
Màng nhĩ của anh ta tràn ngập tiếng tim đập như trống dồn, và tiếng nước nhỏ vụn vang vọng, khiến người ta vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại không thể tránh khỏi.
Đứa nhỏ này đột nhiên nói: "Hoắc tiên sinh, bốn chiếc răng khôn của anh đều mọc ra rồi sao? Vị trí lại còn ngay ngắn như vậy, thật hiếm có."
Thật là... chẳng có chút tình tứ nào cả.
Hoắc Cẩn Niên thất thần rất lâu, không nhịn được từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẩy tự giễu.
Rõ ràng không đúng lúc, nhưng anh ta lại vô phương cứu chữa cảm thấy hứng thú dâng trào không những không giảm đi chút nào, mà ngược lại như bị đóng dấu, vì nhận diện chính xác là người này mà càng thêm mãnh liệt.
Đứa nhỏ này chỉ khẽ ngoắc tay, anh ta đã không kìm được đi theo.
Không cần mở lời mời, anh ta đã tự động trao quyền sử dụng cơ thể.
...Có lẽ sau này bị trêu đùa thế nào cũng không sao nữa.
Thẩm Hữu từ phía sau tựa trán vào vai người đàn ông, trong chốc lát, vô số câu nói trêu chọc lướt qua trong đầu, có câu do người khác dạy, có câu do tự mình học.
Cậu mở miệng, rồi lại khép lại.
"Hoắc tiên sinh, em thật sự thích anh."
Thẩm Hữu ôm chặt lấy anh ta, giọng rất nhẹ nói: "Không phải vì cái giường này, không phải vì cái gương này, cũng không phải vì những tư thế này, chỉ là thích anh thôi."
"——Anh cũng nói anh thích em đi?"
Cậu biết người này đã nghe thấy, không kìm được nín thở căng thẳng, mong chờ một câu trả lời chắc chắn.
-----------------------
Lời tác giả: Dung nào đó: Quân sư chó đầu óc rốt ráo [chó ngậm hoa hồng]