TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: NGHỈ ĐÔNG RỒI TÔI SỐNG LÂU LẮM
“Kỳ thi kết thúc, mời thí sinh ngừng làm bài…”
Tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên, Thẩm Hữu đặt bút xuống, ngừng kiểm tra bài.
Chẳng mấy chốc, giám thị đã thu bài thi và giấy nháp đi, môn cuối cùng cũng đã thi xong.
Đề thi khá khó, rất nhiều người vẫn còn vùi đầu viết lách đến tận phút cuối cùng, hoặc là đã sớm nản lòng ngã lăn ra ngủ.
Giờ đây thi xong rồi, mọi người miễn cưỡng hồi phục một chút sức lực, nhưng đã không còn sức để r*n r* nữa.
Bạn học bàn trên quay đầu lại hỏi cậu, “Lát nữa đi ăn không? Ngoài cổng trường mới mở một quán thịt nướng buffet, lão Chu bảo có phiếu giảm giá sẽ mời chúng ta một bữa linh đình.”
Thẩm Hữu động lòng nhưng vẫn từ chối, “Không đi đâu, không có thời gian, lát nữa tôi đi thẳng luôn.”
“Được thôi, hẹn gặp lại học kỳ sau nhé—”
Cậu đã đặt vé tàu hai tiếng nữa, tối qua đã tranh thủ dọn dẹp hành lý, lúc thi thì mang thẳng đến để ngoài cửa lớp, giờ chỉ cần đi thẳng ra ga là kịp chuyến.
Lúc này Hoắc tiên sinh vẫn chưa tan làm, có lẽ cũng không có thời gian để bịn rịn chia tay cậu.
Thẩm Hữu gửi hai tin nhắn rồi kéo vali chạy ra ga tàu.
[Tiểu Hữu: Tạm biệt mẹ tối nay con sẽ ra khơi xa.jpg]
[Tiểu Hữu: Đừng nhớ con quá nha ^^]
Chuyến tàu này đi mất hai ngày một đêm.
Hai giờ chiều, tàu dừng tại ga cuối, Thẩm Hữu chuyển sang xe buýt một tiếng đồng hồ để đến bến xe thị trấn, sau đó đi loanh quanh hai cây số, đến ngôi làng nhỏ dưới thị trấn.
Nói là làng quê, thực ra nó giống một thị trấn nhỏ hơn.
Khi Thẩm Hữu về đến nơi, vừa kịp lúc ăn tối, các nhà đều vang lên tiếng bát đĩa va chạm, cả con phố tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng.
“Ọt ọt…”
Cậu kéo vali đi trên đường lớn, chẳng mấy chốc có một bà cụ nhận ra cậu, lau tay vào tạp dề, nhiệt tình chào hỏi: “Ôi, tiểu Hữu về rồi hả?”
Rồi liền một hòn đá ném xuống gây ra ngàn con sóng.
“Ăn tối chưa vậy, tối nay hay là sang chỗ dì ăn trước nhé?”
“Cảm giác đi học ở thành phố lớn thế nào hả cháu, vật giá có đắt lắm không?”
“Đại học A có đẹp không? Dì nghe con gái dì nói, trường đó rộng bằng cả một thị trấn, đi học còn phải phải đi xe buýt!”
Cũng có những người hiếm khi về nhà ăn Tết nên không nhận ra cậu, tò mò hỏi đây là ai, bà cụ liền chỉ vào những tấm băng rôn được giăng khắp làng, tự hào nói.
“Đây là sinh viên đầu tiên trong làng ta thi đỗ Đại học A đó, còn là thủ khoa của tỉnh luôn!”
Thẩm Hữu bị vây quanh, thoắt cái trên vali đã treo vài túi đựng đồ Tết, có một dì thậm chí còn xé một cái đùi gà chạy đến đút cho cậu.
“Ưm ưm ưm…!”
Sau nửa tiếng đồng hồ cậu mới thoát được ra.
Thẩm Hữu vác hành lý nặng gấp đôi, miệng vẫn ngậm một cái đùi gà to, đối mặt với ánh hoàng hôn dần tối, khó nhọc từng bước đi về nhà.
Thực ra nhà cậu cách đầu làng rất gần, là một ngôi nhà cấp bốn xây bằng gạch đỏ mái ngói xanh.
Căn nhà nhỏ cũ nát này không phải là căn phòng dưới tầng hầm thuê trước đây, mà là ký túc xá giáo viên để lại từ vài năm trước, được cô giáo chủ nhiệm cấp ba tặng cho cậu.
Cô chủ nhiệm họ Văn tên Chính, dạy ngữ văn, cả đời không kết hôn không sinh con cho đến khi về hưu, Thẩm Hữu là lứa học sinh cuối cùng cô dạy, cũng là “học sinh cô thương yêu nhất”.
Mẹ mất, gia đình vẫn nợ nần chồng chất, Thẩm Hữu đành phải vừa đi học vừa đi làm thêm để trả nợ.
Nhưng nhà trường không thể chấp nhận hành vi vô kỷ luật này, yêu cầu cậu hoặc là đi học ngoài giờ, hoặc là phải chuyên tâm học hành, hoặc là nghỉ học.
Nếu đi học ngoài giờ thì không thể ở ký túc xá trường nữa, nhưng lúc đó cậu thậm chí còn không thuê nổi phòng dưới tầng hầm, khi cùng đường, chính cô Văn Chính đã cưu mang cậu, cho cậu ở trong ký túc xá giáo viên được phân cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Ngay sau khi tốt nghiệp, trường học đã di dời địa điểm, những căn nhà dân rải rác này điều kiện lạc hậu, không có giá trị để cùng di dời, cứ thế bị bỏ không.
Cũng vào năm tốt nghiệp đó, cô Văn Chính đột ngột bị xuất huyết não và qua đời dù đã được cấp cứu không thành công.
Hai năm đó, người dân trong làng thấy cậu khó khăn, đã giúp đỡ cậu rất nhiều từ trong ra ngoài, họ cũng giống như cô Văn Chính, đều là những người rất tốt.
Vì vậy, dù đã ra ngoài, Thẩm Hữu vẫn chọn quay về ăn Tết.
“Kẽo kẹt—”
Cậu rút chìa khóa mở cửa, bên trong quả nhiên phảng phất mùi ẩm mốc và bụi bặm.
Thẩm Hữu đặt hành lý bên cạnh cửa, mở tất cả cửa sổ để thông gió.
Tỉnh C nằm ở phía nam, nhiệt độ không thấp như miền Bắc, nhưng lại là cái lạnh âm u kiểu “mềm mại giấu kim”, vào trong nhà cảm giác càng rõ rệt.
Thẩm Hữu ăn hết đùi gà làm bữa tối, bắt tay vào dọn dẹp sơ qua trong và ngoài nhà, rồi mang những chiếc chăn mốc meo ra giũ bụi, nghĩ bụng nếu ngày mai có nắng sẽ phơi lên sân thượng.
Khi dọn dẹp xong xuôi, trời đã gần chín giờ tối.
Gió lạnh mùa đông ào ào thổi, Thẩm Hữu dùng củi đốt một nồi nước nóng để tắm, lạnh đến mức cả người hơi tê cóng, nghĩ bụng có lẽ nên lắp một cái máy nước nóng.
Tóc chưa kịp lau khô, cậu đã vén rèm trở về phòng ngủ nhỏ đã ngăn ra, gọi video cho Hoắc tiên sinh.
Luân Đôn, Hyde Park.
Ánh nắng chiều vàng óng, ấm áp và rực rỡ, mặt hồ gợn sóng lấp lánh không xa, vài chú thiên nga trắng đang nhởn nhơ bơi lội.
“Hoắc tiên sinh, buổi tối vui vẻ nha!”
Hoắc Cẩn Niên nhận cuộc gọi, nghe vậy khẽ cười, “Buổi chiều vui vẻ.”
Trong màn hình, đứa nhỏ này đang chống cằm cười với anh, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu vàng tươi, có vẻ vừa tắm xong, cả người tỏa ra hơi nước mềm mại.
Tóc cậu hơi ướt rủ xuống, trông tùy tiện và lười biếng, đồng tử trong suốt như thủy tinh, như vừa được gột rửa bằng nước.
“Anh đang đi công tác ở Anh ạ?”
Hoắc Cẩn Niên thư thái dựa vào ghế dài, đảo camera quay một vòng khung cảnh xung quanh, “Đúng vậy, tôi đang ở Hyde Park.”
Thấy Thẩm Hữu tò mò, anh đơn giản giới thiệu về công viên nổi tiếng nhất nước Anh này, “Sau này có cơ hội tôi sẽ dẫn em đến, hoặc em tự tìm thời gian đến cũng được.”
“Em đã về nhà rồi à?”
Thẩm Hữu ừ một tiếng, “Dạ, vừa mới tắm xong, sao đèn cứ nhấp nháy thế này…”
Cậu loay hoay với bóng đèn trên trần, nhưng rất nhanh lại bỏ cuộc, “Lâu rồi không về, chuột cắn hỏng hết dây điện rồi, đợi mai em dậy xem có sửa được không.”
“Có lạnh không? Ở không thoải mái thì đến khách sạn mà ở, đừng để bị cảm.”
Dù cách qua ánh sáng lờ mờ, Hoắc Cẩn Niên cũng có thể thấy căn nhà vừa nhỏ vừa cũ, ngay cả điện còn không đủ cung cấp thì càng không thể có điều hòa, ngủ một đêm ở nơi này chắc chắn không thoải mái.
Anh khẽ nhíu mày, chậm rãi nói, “Đâu phải không có tiền, tranh thủ cải tạo lại nhà đi, ở cho thoải mái hơn.”
Thẩm Hữu không mấy để tâm nói không sao, “Em quen ở rồi.”
Biệt thự của Hoắc tiên sinh cậu thích nghi rất tốt, từ tiết kiệm sang xa hoa dễ mà, nhưng cũng không có vấn đề gì gọi là từ xa hoa sang tiết kiệm khó cả.
Cậu từng ở những căn nhà tồi tàn nhất, môi trường tồi tệ nhất, khả năng thích nghi mạnh mẽ đến mức sánh ngang với gián.
“Hoắc tiên sinh đến đây đi dạo à? Nhiệm vụ công tác đã hoàn thành rồi sao? Em hình như thấy trên hồ có hai con thiên nga đen—”
Cậu nhìn kỹ hơn, “Nhanh nhanh nhanh quay điện thoại lại, chúng nó đang giao phối! Đừng có lén nhìn người ta ân ái chứ!”
Hoắc Cẩn Niên nghe lời quay camera lại, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, “Đúng vậy, vừa ăn cơm với khách hàng xong, sau đó hôm nay không còn lịch trình gì nữa.”
“Em về nhà có kế hoạch gì chưa?”
Sự chú ý của Thẩm Hữu quả nhiên đã bị chuyển hướng, cậu lén nhìn Hoắc tiên sinh một cái, ánh mắt khẽ lấp lánh, trầm ngâm một lát.
“Ừm…”
“Ngày mai kiểm tra nhà cửa sửa chữa chỗ hỏng, rồi giúp bà Lý hàng xóm phơi lúa, chuẩn bị ít đồ Tết, giúp làm thịt gà gì đó.”
“Chiều đi thị trấn nhập thêm pháo tép đồ chơi nhỏ, tối ra quảng trường văn hóa bán, lúc sắp Tết, quảng trường lúc nào cũng đặc biệt náo nhiệt, trước đây em rất thích đến đây.”
“Đợi qua Tết, em tranh thủ làm thêm trò ‘Mô phỏng cuộc đời khốn nạn 2’ ra, làm một phiên bản khác, rồi đợi học kỳ mới khai giảng, em sẽ chuẩn bị chuyện studio.”
“—Đại khái là như vậy.”
Hoắc Cẩn Niên lặng lẽ nhìn cậu, đợi đến khi Thẩm Hữu nói xong kế hoạch dài dòng của mình, mới khẽ ừ một tiếng, nhưng đột nhiên rất muốn hỏi: Thế còn tôi thì sao?
Trong kế hoạch tương lai của em, tại sao lại không có chỗ nào dành cho tôi?
Khóe môi anh khẽ mím, vẫn nuốt câu nói đó vào trong, không muốn mình trông giống một kẻ lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, trông quá mất tự chủ.
Trên tay vịn ghế dài đột nhiên đậu một con bồ câu, dáng vẻ thanh lịch đi đi lại lại, rất nhanh bị Thẩm Hữu phát hiện, “Là bồ câu!”
“Hoắc tiên sinh có mang bánh mì không, có muốn thử cho nó ăn không?”
Hoắc Cẩn Niên cũng hoàn hồn, thản nhiên nói, “Không có, tôi đi mua.”
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần tốn thời gian xoắn xuýt quá nhiều.
Anh đứng dậy nói, “Em có muốn xem cho chim ăn không? Phía trước quảng trường có rất nhiều bồ câu có thể cho ăn, tôi dẫn em đi trải nghiệm qua màn hình.”
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng.
Bên ngoài trời còn tối đen như mực, gà trống đã cất tiếng gáy lanh lảnh.
Thẩm Hữu theo bản năng muốn dùng chăn trùm kín đầu, nhưng lại bị mùi mốc làm tỉnh giấc.
Bên ngoài truyền đến tiếng đi lại và tiếng quét sân, nghe là biết những người già trong làng không chịu ngồi yên đã dậy quét dọn nấu cơm rồi, cậu lim dim một lúc không ngủ được, dứt khoát vén chăn dậy.
Vừa mở cửa ra, đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang tất bật làm việc.
Thẩm Hữu chắp hai tay thành hình loa đặt lên miệng, gọi to: “Bà ơi, làm gì thế ạ? Nghe thơm quá!”
“Ấy, tiểu Hữu về rồi hả? Mau lại đây bà ăn bát hoành thánh đi, sáng nay nhân thịt vừa mới băm, vỏ bánh vừa mới cán, tươi ngon lắm!”
Bà Lý thúc giục cậu: “Mau lại đây, bát của cháu bà còn giữ nè.”
Thẩm Hữu dốc hết sức mình, nhưng vẫn không thể cưỡng lại mùi thơm của hoành thánh, theo mùi hương bay đến bàn ngồi xuống, bắt đầu đắm chìm thưởng thức tài nghệ của bà.
Nước dùng đậm đà, nhân thịt tươi ngon.
Có thể ăn một miếng vào buổi sáng sớm gió lạnh thổi vù vù, quả là một sự hưởng thụ đỉnh cao.
Ăn được nửa chừng, bà Lý gọi “tránh ra chút”, Thẩm Hữu thuần thục ngẩng đầu lên, một cái muỗng gỗ lớn “tách” một tiếng thêm nửa bát hoành thánh vào.
“Ăn nhiều vào, trong nồi còn đầy, bà một mình ăn không hết nhiều thế này đâu.”
Bà Lý đã lớn tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, tuy không làm được việc nặng việc mệt, nhưng nhặt rau, nấu ăn, cán bột hay khâu đế giày gì đó, đều rất thành thạo.
Bà nhanh nhẹn, lại có nhiều thời gian rảnh, khiến những chiếc đế giày không biết từ lúc nào đã khâu nhiều thêm, chất thành núi ở góc tường, ngoài ra còn có một số giỏ tre và đồ thủ công mỹ nghệ.
Thẩm Hữu ăn sạch sành sanh, lau miệng chỉ vào đống đồ ở góc tường nói.
“Bà ơi, đế giày và giỏ tre cho cháu nhé, lát nữa cháu đi thị trấn nhập thêm hàng để bán, tiện thể bán luôn mấy thứ này.”
“Cầm đi cầm đi.”
Bà Lý đồng ý ngay, lại nhớ đến ông Trương hàng xóm, “Ông Trương hàng xóm làm nhiều dế tre lắm, cũng cầm đi bán luôn đi.”
Ăn xong hoành thánh, lại giúp bà quét sân, rửa rau chuẩn bị cho bữa trưa, thời gian thoắt cái đã hơn tám giờ.
Trong nhà còn có một chiếc xe ba bánh nhỏ sắp hỏng, Thẩm Hữu lôi ra lau bụi, rồi tra chút dầu vào xích, rên hừ hừ đạp xe ra thị trấn.
Thẩm Hữu thuần thục nhập hàng, mặc cả, lấy hàng, vận chuyển đến nơi, rồi bày quầy hàng nhỏ, bận rộn xong xuôi thì cũng đã hai ba giờ chiều.
Cậu liền ăn trưa ở bên ngoài, khi quay về thì phát hiện đối diện quảng trường văn hóa có thêm một thầy bói, trước mặt cũng bày một cái quầy nhỏ, tay còn cầm một lá cờ bói toán.
Thầy bói này trông rất trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng cái khí thế ra vẻ lại khá giống.
Thẩm Hữu đến gần nhìn, trên quầy bày thanh kiếm đào hoa, bát quái đồ, vài đồng tiền xu, một ống tre đựng thẻ, và cả…
Một quả cầu pha lê và một bộ bài Tarot.
Kết hợp cả Trung lẫn Tây, ăn cả hai đầu.
Nhưng chưa kịp quay người rời đi, thầy bói đó vuốt vuốt bộ râu không tồn tại, lẩm bẩm: “Vị tiểu hữu này, tôi thấy gần đây e rằng có họa huyết quang.”
“Có muốn tôi xem cho một quẻ không?”
Thẩm Hữu quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy câu nói này vô cùng quen thuộc—có lẽ bói toán đều bắt đầu bằng việc nguyền rủa ngẫu nhiên người qua đường.
Cậu cười cười, không hề tức giận, cũng không định làm con cừu non này.
“Không cần đâu, tôi sống lâu lắm.”
-----------------------
Lời tác giả: [Cơm][Cơm][Cơm]