TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: QUẺ THƯỢNG THƯỢNG - CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Sau một đêm bán đồ chơi và đồ thủ công nhỏ, lợi nhuận ròng là hai trăm hai mươi lăm tệ.
Thẩm Hữu bán hàng mãi đến hơn mười giờ tối, nhanh chóng gói ghém gọn gàng quầy hàng nhỏ, rồi đạp xe ba bánh về nhà.
Người già thường đi ngủ sớm, khi cậu về đến nơi thì nhà bên cạnh đã tắt đèn.
Cậu tính toán một lúc, cảm thấy nếu đưa tiền trực tiếp thì bà Lý chắc chắn sẽ không nhận, chi bằng sáng mai đổi thành gà, vịt, ngỗng, cá, lạp xưởng,... rồi lén lút trộn vào đồ Tết mà bà chuẩn bị.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Thẩm Hữu nằm xuống là ngủ ngay, rồi sáng hôm sau lại bị mùi mì gà hầm bà nấu đánh thức. Mắt còn chưa mở hẳn đã tự động trôi đến bàn nhỏ.
Cứ thế hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm Ba mươi Tết.
“Ngày quan trọng thế này, ngoan trai đừng đi bán đồ nữa nhé?”
Thẩm Hữu ngẩng đầu khỏi bát, kéo dài âm cuối “ừm” một tiếng, nhất thời không nghe rõ.
“Tối nay về nhà ăn cơm, bà nấu món ngon cho cháu.”
Bà Lý nhắm mắt nằm trên ghế, khuôn mặt già nua hằn rõ dấu vết phong sương, nhưng đến từng nếp nhăn cũng toát lên vẻ dịu dàng, an bình, giọng nói lại mang chút oán trách.
“Mấy đứa bất hiếu đó lại không về… chẳng biết ngày nào cũng làm gì ở ngoài, bận đến mức ngay cả mẹ mình cũng không thèm về thăm một lần.”
Chồng bà mất sớm, bà đã vất vả nuôi nấng hai con trai và một con gái trưởng thành, kết quả là tất cả đều đi làm ở tỉnh khác, không thể ở bên cạnh. Chỉ thỉnh thoảng vào những ngày lễ hoặc Tết mới về.
Vé máy bay liên tỉnh đắt đỏ, những đứa con này đôi khi không về, chỉ bỏ tiền nhờ người trong làng đến thăm hỏi bà vài câu.
Thẩm Hữu cười rạng rỡ, kéo dài giọng nói: “Dạ được ạ.”
Tuy không định ra ngoài bán đồ nữa, nhưng vẫn còn một việc phải làm.
Mấy ngày nay, thị trấn nhỏ rất náo nhiệt, ngoài những người dân địa phương đang hối hả chuẩn bị đón Tết, còn có không ít du khách đến chùa xin quẻ.
Mấy năm trước, vào thời kỳ đỉnh cao phát triển du lịch, ông trấn trưởng đã nắm bắt cơ hội này, cùng với Sở Du lịch phát triển thị trấn và những dãy núi liền kề xung quanh thành khu du lịch.
Năm ngoái còn ra mắt một ngọn núi Trạng Nguyên và một ngôi đền Trạng Nguyên.
– Thậm chí còn lấy danh tiếng của cậu, người là Trạng Nguyên tỉnh, để thu hút không ít phụ huynh và học sinh đến xin quẻ cầu may, “hưởng ké” chút vận khí của vị Văn Khúc Tinh được thêu dệt nên đầy hoa mỹ này.
Thẩm Hữu không định xin quẻ cho chính mình, cảm thấy thật sự quá kỳ quái, nhưng vẫn muốn xin một quẻ cho Hoắc tiên sinh.
Mất nửa tiếng leo lên những bậc đá, cậu đến trước cửa ngôi chùa tấp nập người qua lại. Khắp nơi đều là những quầy bán ngọc bội chúc phúc, túi thơm cầu nguyện.
Có một cây đa rất lớn treo đầy những tấm thẻ cầu nguyện buộc lụa đỏ, bên dưới vẫn có người không ngừng ném thẻ lên.
Thấy có người dừng lại trước quầy hàng nhỏ, ông đạo sĩ nghiêng đầu, không ngẩng lên mà nói: “Hai mươi tệ một quẻ.”
Thẩm Hữu mặc cả: “Mười tệ.”
“Xin quẻ mà còn mặc cả, vị thí chủ này lòng không thành kính rồi…”
Ông đạo sĩ hừ một tiếng, bực bội ngẩng đầu lên, lại bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, “Ối, đây không phải là cậu bé mệnh cứng sao? Sao còn đến xin quẻ vậy?”
Thẩm Hữu cũng không ngờ là ông ta, ngạc nhiên mở to mắt: “Sao lại là ông, mấy hôm trước còn nói tôi có tai họa đổ máu, hôm nay lại đến nguyền rủa du khách sao?”
Ông thầy bói mặc bộ đồ đạo sĩ không ra thể thống gì đó đập bàn đứng dậy: “Lẩm bẩm cái gì đó! Ta là đại sư đời thứ mười phái Mao Sơn, là người lãnh đạo phái Mao Sơn hiện nay…”
Thẩm Hữu đứng dậy, quyết định đi xem các quầy xin quẻ khác.
“Hừ, không có sự cho phép của ta, bọn họ không dám cho cậu xin quẻ đâu.”
Thẩm Hữu nhìn ông đạo sĩ ung dung gác chân, vẻ mặt rất bình thản, nhíu mày nói: “Tôi không tin.”
“Tin hay không thì tùy.”
Ông đạo sĩ cười khẩy một tiếng, đợi Thẩm Hữu đi xa, từ trong tay áo lôi ra một chiếc điện thoại, mở nhóm chat tên “Có tiền cùng nhau kiếm”, gửi một tin nhắn đi.
[@mọi người chú ý chú ý! Có một thằng nhóc tóc xoăn mặc áo khoác phao trắng, là gián điệp do cục văn hóa du lịch địa phương phái đến để bắt lỗi chúng ta bán quẻ giá cao, mọi người đừng để ý đến nó!]
Thẩm Hữu đi một vòng.
Nhưng quả nhiên, tất cả các ông chủ bán túi cầu phúc, có thể xin quẻ đều nhìn cậu rồi xua tay, ý là không làm ăn với cậu.
Cậu vô cùng chấn động, đành phải quay lại quầy hàng nhỏ của ông đạo sĩ, nén giận nói: “Hai mươi tệ thì hai mươi tệ, tôi muốn xin một quẻ.”
Thấy cậu ta chịu thua, ông đạo sĩ cũng biết điểm dừng, lấy ống quẻ ra: “Cậu muốn xin cho mình, hay xin cho người khác?”
Thẩm Hữu nói: “Xin cho người khác.”
Ông đạo sĩ liếc nhìn cậu, miệng lẩm bẩm không biết gì đó: “Cũng được thôi, xin cho ai cũng không khác, dù sao vận mệnh của hai đứa cũng đã gắn liền với nhau rồi…”
Thẩm Hữu hít sâu một hơi, gạt bỏ tạp niệm trong đầu, hai tay nắm chặt ống quẻ thành kính lắc qua lắc lại, một lần, hai lần, ba lần.
Rất nhanh, một tiếng “pách” vang lên, một que tre rơi xuống.
Cậu đầy mong đợi cầm lên xem, đọc một lượt lời quẻ trên đó –
Đại hung, quẻ hạ hạ.
Hạ! Hạ! Quẻ!
Thẩm Hữu chịu cú sốc chưa từng có, cảm thấy hôm nay thật sự không may mắn, nhưng nhất thời tâm lý phản kháng cũng trỗi dậy, lấy điện thoại ra lại quét thêm hai mươi tệ.
“Lại rút một lần nữa.”
Cậu gạt bỏ tạp niệm, lại rút một lần nữa, rồi cầm lên xem.
Quẻ hạ hạ.
Vẫn là loại đặc biệt phù hợp với “tai họa đổ máu”.
Thẩm Hữu cảm thấy mình như bị quỷ ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao trong ống quẻ cầu phúc lại có nhiều quẻ hạ hạ đến vậy?”
Theo lý mà nói thì không nên có một quẻ hạ hạ nào mới phải, tệ nhất cũng phải là quẻ trung, chẳng lẽ là để khi khách hàng rút phải quẻ hạ hạ thì thuận lý thành chương bán bùa chú quỷ dị cho người đó sao?
Đến chùa xin quẻ vào năm mới không gì hơn là cầu may, ai lại muốn đột nhiên rước xui xẻo chứ.
Chẳng lẽ không có ai tức giận đến mức đánh tên gian thương này bầm dập mặt mũi sao?!
Ông đạo sĩ dường như cũng có chút bất ngờ, lật xem mấy que quẻ đó, lẩm bẩm: “Mệnh đã thế rồi…”
Thẩm Hữu mím môi, đổ hết các que quẻ trong ống ra xem thử, phát hiện quẻ thượng thượng và quẻ bình an vẫn rất nhiều, ống quẻ hình như cũng không có cơ quan gì.
Cậu “hừ” một tiếng, lại quét thêm một trăm tệ: “Vận mệnh con người là do chính mình nắm giữ.”
Đợi cậu lắc hết những quẻ hạ hạ này ra, thì chẳng phải còn lại toàn quẻ thượng thượng sao?
Ý nghĩa khổ tận cam lai cũng rất tốt, nửa đời đầu là quẻ hạ hạ cũng không sao, nửa đời sau toàn là quẻ thượng thượng là được rồi.
Thẩm Hữu đặt những quẻ hạ hạ đã rút ra sang một bên, tiếp tục lắc ống quẻ.
Rất nhanh, một tiếng “pách”, một que quẻ lại rơi xuống.
Cậu không ôm hy vọng cầm lên xem lời quẻ –
Bình an thuận lợi, viên mãn như ý.
Là một quẻ thượng thượng!
Thẩm Hữu lập tức tươi cười rạng rỡ, đôi mắt lóe lên những tia sáng lấp lánh, tự hào giơ que quẻ thượng thượng đó lên nói.
“Tôi thấy ý nghĩa này rất tốt.”
Ông đạo sĩ nhíu mày giãn ra, cũng vỗ tay tán thưởng: “Chúc mừng, chúc mừng, đã gặp được bước ngoặt rồi.”
Thẩm Hữu liếc nhìn những quẻ hạ hạ đã rút ra, đột nhiên nói: “Những quẻ hạ hạ này tôi mua hết.”
Ông đạo sĩ chợt tỉnh, vội vàng nói: “Cái này không được, hai mươi tệ chỉ mua quyền sử dụng que quẻ này, quyền sở hữu vẫn là của tôi.”
Thẩm Hữu sờ vào que quẻ thượng thượng, kiên trì nói: “Vừa rồi không phải đã quét thêm một trăm tệ sao? Que quẻ này cũng không phải chất liệu tốt gì, mấy chục tệ đã đủ mua cả một ống quẻ rồi.”
“Ngày vui thế này, tự nhiên rút phải một quẻ hạ hạ, người ta hoặc là mặt mày ủ rũ về nhà, hoặc là tức giận muốn đánh ông, làm ai cũng không vui, chi bằng bán cho tôi đi.”
Ông đạo sĩ khịt mũi khinh thường lời nói đó: “Còn có loại người như cậu, không mặt mày ủ rũ, cũng không tức giận muốn đánh tôi, ngược lại còn ương bướng đến chết mà ném tiền ra để nghịch thiên cải mệnh.”
Thẩm “người bị móc túi” Hữu: “….”
Ông đạo sĩ vuốt râu không tồn tại một lúc, rồi vẫn xua tay vẻ ghét bỏ.
“Thôi được rồi, cầm đi, cầm đi.”
Thẩm Hữu nói lời cảm ơn, cầm lấy mấy que quẻ đó đứng dậy rời đi.
Trên đường xuống núi, cậu bẻ gãy từng que quẻ hạ hạ, rồi vứt vào thùng rác.
Cuối cùng chỉ còn lại que quẻ thượng thượng, cậu nhìn đi nhìn lại dưới ánh nắng, vẫn cảm thấy rất thích, trân trọng bỏ vào túi áo phao bên trong.
Đợi qua năm nay, cậu sẽ lén chạy đi tìm Hoắc tiên sinh, dành cho người đó một bất ngờ.
Đêm Ba mươi Tết, chợ vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là các ông chủ bán gà vịt ngỗng nuôi nhốt, đang rất nhiệt tình khoe gà nhà mình béo tốt và ngon thế nào.
Thẩm Hữu tay trái ôm một con gà đất béo múp, tay phải xách một con ngỗng lớn dữ tợn, lên xe ba bánh của một chú trong làng, xuống xe ở đầu làng rồi đi bộ về nhà.
Nhưng chưa đến gần, cậu đã thấy hai chiếc xe con đậu trước cửa nhà bà Lý.
Con chó vàng to sủa “gâu gâu”, mấy đứa trẻ vừa chơi pháo vừa la hét ầm ĩ. Nơi vốn dĩ vắng vẻ bỗng trở nên rất náo nhiệt, cuối cùng cũng có chút không khí Tết.
Thẩm Hữu ngó đầu vào nhà, xác nhận ba người con của bà Lý đều đã về.
Cậu điều chỉnh tâm trạng, giơ những thứ trên tay lên: “Chào mọi người, những thứ này là cho bà ạ, cháu có thể mang vào không?”
Con gái út của bà Lý nhìn thấy cậu, ngây người một lát, rồi vội vàng nhiệt tình nói: “Ôi chao, sao lại còn đặc biệt mang đồ đến vậy? Thật là khách sáo quá.”
Cô ấy cân nhắc con gà và con ngỗng, mang vào nhà rồi gói một túi cam, táo và đồ ăn vặt nhét vào tay Thẩm Hữu: “Sắp ăn cơm rồi, lát nữa ở lại ăn bữa cơm nhé?”
Thẩm Hữu lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu về nhà ăn là được rồi.”
Lúc cả nhà đang quây quần vui vẻ, cậu là người ngoài ở đây chen vào làm gì?
Tối đến, Thẩm Hữu vẫn đến thị trấn.
Đêm Ba mươi Tết, quảng trường văn hóa rất náo nhiệt, nhiều người dắt díu cả nhà đến đây đón giao thừa và xem pháo hoa. Những tiểu thương thấy cơ hội kinh doanh cũng đến bày hàng rất đông.
Cậu tùy tiện tìm một góc khuất, bày hàng xong rồi gọi điện cho Hoắc tiên sinh. Điện thoại reo hơn mười tiếng thì có người bắt máy.
“Chào buổi tối ạ—”
Thẩm Hữu vừa dứt lời, đã thấy Hoắc Cẩn Niên trong màn hình đang mặc chiếc áo khoác quân đội dài màu đen, đội chiếc mũ phớt có đặc điểm rất rõ ràng, từ đầu đến chân đều quấn trong lớp áo dày cộp.
Anh đứng giữa một vùng tuyết, sâu hơn nhiều so với lượng tuyết tích tụ khi tuyết rơi ở thành phố A, phía sau là một rừng thông và núi tuyết trùng điệp, cùng bầu trời ráng chiều rực rỡ.
“Tôi nghe điện thoại.”*
Đầu dây bên kia, Hoắc Cẩn Niên chào bà ngoại, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, liền nghe thấy câu hỏi nghi hoặc của đứa trẻ này.
“Hoắc tiên sinh đang ở đâu vậy, không phải nói đã về nhà sau chuyến công tác rồi sao?”
“Nga.”
Anh tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, thở ra hơi sương trắng giá: “Ông ngoại nói năm nay muốn về nhà một chuyến, nên chúng tôi cùng về rồi, em đang ở đâu?”
Trong màn hình, đứa trẻ dừng lại một chút, rồi cười nói: “Ở ngoài, đang bán đồ ạ.”
Thẩm Hữu dựng điện thoại lên, chống cằm nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh: “Bên em sắp giao thừa rồi, mặc dù bên Nga vẫn còn sớm, nhưng em muốn cùng Hoắc tiên sinh đón giao thừa.”
Chưa nói được mấy câu, một cậu bé nắm tay mẹ đi đến, bắt đầu chọn đồ chơi trên quầy hàng.
“Mẹ ơi, con muốn cái này, cái này, cái này và cả cái này nữa!”
“Chỉ được chọn một thôi.”
“Mẹ ơi, hôm nay là Ba mươi Tết mà!”
“Được rồi được rồi, con cứ chọn thoải mái – nhưng sẽ trừ vào tiền lì xì của con đó.”
Cuộc đối thoại rõ ràng từ đầu dây bên kia truyền đến. Ánh mắt của Hoắc Cẩn Niên vẫn luôn tập trung vào khuôn mặt Thẩm Hữu. Lúc này cậu đang tiếp khách, nên không nhìn về phía anh.
Anh có lẽ không biết, biểu cảm trên mặt mình cô đơn và ghen tị đến nhường nào.
Cậu bé rất miễn cưỡng, nhưng vẫn không cưỡng lại được ý nghĩ muốn chơi thật đã, thế là chọn rất nhiều thứ.
“Máy bay nhỏ năm tệ, pháo tép mười hai tệ một hộp… tổng cộng hai mươi lăm tệ.”
Thẩm Hữu lấy một cái túi để tính tiền, rồi vô tình lấy đi phong bao lì xì của cậu bé: “Chúc mừng năm mới, chơi vui vẻ nhé.”
Cậu đang định tiếp tục trò chuyện, thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Giá mà anh có thể về cùng em thì tốt biết mấy.”
Thẩm Hữu khẽ mở to mắt, rồi bật cười: “Đừng mà!”
“Chỗ này thật sự rất cũ kỹ, giường trong phòng chỉ đủ cho một người ngủ, thêm một người nữa thì không thể xoay người được, Hoắc tiên sinh chắc chắn sẽ không thích nghi được đâu.”
Cậu cầm điện thoại lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn được phóng lớn gần hơn của người đàn ông, bên trên phủ một lớp sương tuyết trắng tinh, lạnh thấu xương, nhưng ánh mắt xám xanh vẫn linh động.
Là hồ nước kinh tâm động phách mà dịu dàng nhất giữa thảo nguyên tuyết trắng mênh mông của Nga.
Hoắc tiên sinh nói, ít nhất vào những khoảnh khắc như thế này, anh muốn ở bên cạnh em.
“Bây giờ anh không phải đang ở bên em sao?”
Đáy lòng Thẩm Hữu như bị siết lại, nhất thời mềm nhũn đến khó tả, nhưng cậu lại không thể kiềm chế được mà nhếch môi.
Những cảm xúc mất mát, cô đơn đều lắng đọng trên viên kẹo bông gòn, cảm giác no căng khó tả tràn ngập khắp tứ chi, lấp đầy cả cái lỗ trống rỗng trong tim.
“Thế là đủ rồi, Hoắc tiên sinh cũng có gia đình của mình cần phải ở bên mà, đúng không?”
Cậu khẽ nói, đưa tay vào túi áo phao, sờ thấy xúc cảm hơi cứng của que quẻ: “Đợi khi về, em có quà muốn tặng anh.”
“Gì…”
Thẩm Hữu chỉ nghe thấy hai chữ đầu tiên, rồi sau đó chỉ còn thấy hình ảnh môi người đó khép mở.
Vụt – Bùm!!!
Một tiếng xé gió chói tai vang lên.
Bầu trời phía trên chợt bừng sáng, một quả pháo hoa nổ tung ánh sáng rực rỡ ở điểm cao nhất, lách tách bắn tung tóe, như những cây ánh sáng chợt sinh ra rồi chợt vụt tắt.
Thẩm Hữu vô thức ngẩng đầu.
Thấy những đợt pháo hoa liên tiếp bắn lên không trung, nổ ra ánh sáng rực rỡ trong khoảnh khắc bùng nổ, như những ngôi sao băng vô cùng lộng lẫy.
“Xem pháo hoa!”
Cậu lập tức cầm điện thoại lên, muốn cho Hoắc tiên sinh cũng được ngắm pháo hoa đẹp, nhưng tiếng pháo hoa nổ quá lớn, dù có gào thét cũng không thể nghe thấy đối phương nói gì.
“Đẹ—p—khô—ng—”
Cây pháo hoa sáng rực như ban ngày.
Pháo hoa rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt, đứa trẻ lúc thì nhìn pháo hoa, lúc thì nhìn anh, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ đẹp đến kinh ngạc.
Hoắc Cẩn Niên không chớp mắt nhìn điện thoại, đọc được khẩu hình của cậu, yết hầu khẽ nuốt xuống: “Rất đẹp.”
“Chúc mừng năm mới, hy vọng cuộc đời em về sau đều bình an khỏe mạnh, thuận lợi hanh thông.”
Anh im lặng một thoáng, khi mở miệng nói lại, giọng anh khẽ khàn, như thể đang lẩm bẩm một mình.
“Còn hy vọng… anh có thể luôn ở bên em đón hết năm mới này đến năm mới khác, cho đến khi tám mươi năm sau không thể đón được nữa.”
-----------------------
Lời tác giả: *Chỗ này là tiếng Nga.
Đã sửa chính văn theo góp ý.