Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 93.9 - Chương 93.94

CHƯƠNG 93: TỰ GÁNH LẤY HẬU QUẢ.

Nghiêm Phó Sương có thâm ý khác nhìn Đường Trì: "Trước vẫn cảm thấy cậu là một tên rác rưởi, hiện tại phát hiện, đầu óc cũng tạm được, không ngu như đã tưởng."

"Tôi biết là cô." Đường Trì cắn răng.

Mặc dù fan cp của mình và Nghiêm Ngộ Sâm rất nhiều, thế nhưng đó là fan cp, không phải fan của gì khác ngoài bọn họ, càng đừng nói là tranh đấu giữa các xí nghiệp.

Loại tin tức này là giữa hai bên công ty, hơn nữa trong thời gian một tối, chỉ bằng một mình Nghiêm Ngộ Sâm, căn bản không có khả năng hoàn thành việc chiếm đoạt, nhiều lắm thì là giai đoạn đàm phán.

Nhưng vào lúc này, có thể đem việc này tiết lộ ra bên ngoài, chỉ có thể là Nghiêm Phó Sương.

Ban đầu, bản thân tập đoàn Cố thị tiến vào giai đoạn phát triển bế tắc, gần đây rất nhiều hạng mục, đều dựa vào việc đầu tư của tập đoàn Nghiêm thị mới miễn cưỡng hoạt động.


Hơn nữa, thời điểm nghỉ phép hai ngày trước, Nghiêm Ngộ Sâm đã nói, trước khi tiếp quản tập đoàn Nghiêm thị, tập đoàn Nghiêm thị đang sụp đổi, là chính anh đưa các dự án của CJ cho tập đoàn Nghiêm thị mới cứu vớt lên được, lúc này mới có bộ dáng như ngày hôm nay.

Nhưng, gần đây Nghiêm Phó Sương nhiều lần nói bóng nói gió, ý đồ đoạt lại quyền quản lý cô ta đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm, giúp tập đoàn Cố thị vượt qua cửa ải khó khăn.

Trong đó thao tác và quy trình cụ thể ra sao, Đường Trì không làm tài chính, cũng không thuộc thương trường, cho nên không rõ ràng, nhưng không thể rõ việc Nghiêm Phó Sương muốn làm là gì, chuyện này một khi thành công, Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt đối sẽ chịu thiệt.

"Tôi muốn thấy Nghiêm Ngộ Sâm." Đường Trì lạnh lùng nói.

Nghiêm Phó Sương ôm tay đánh mắt vào trong: "Trên ghế sofa."


Đường Trì vừa vào cửa, nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm nằm trên ghế sofa, trên đầu dán miếng hạ sốt.

Đường Trì trong lòng bị nhéo đau, cậu đi tới, sờ trán Nghiêm Ngộ Sâm.

Thật nóng.

"Sao anh ấy lại phát sốt?" Đường Trì quay đầu hỏi Nghiêm Phó Sương.

Nghiêm Phó Sương hờ hững nói: "Không biết, tối qua cãi nhau ầm ĩ với tôi một trận, sau đó đột nhiên nói lời mê sảng, song liền biến thành như vậy. Bất quá bác sĩ đã khám qua, nói chỉ là phát sốt bình thường, đã tiêm thuốc hạ sốt cho nó, qua một hồ sẽ tốt."

"Chồng ơi? Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì vuốt mặt Nghiêm Ngộ Sâm, gọi anh, thế nhưng Nghiêm Ngộ Sâm một chút phản ứng cũng không có.

Đừng mà.

Tuy đầu của Nghiêm Ngộ Sâm rất nóng, nhưng anh cũng đã ở độ tuổi ba mươi, không đến nỗi nóng đến hôn mê.

Chẳng lẽ là... Đường Trì căng thẳng, vừa nãy nghe Nghiêm Phó Sương nói, tối qua Nghiêm Ngộ Sâm cãi nhau với cô ta xong, nói mớ một hồi, lẽ nào thật sự chuyển đổi nhân cách trước mặt Nghiêm Phó Sương?!"


Đường Trì quay đầu hỏi Nghiêm Phó Sương: "Tối hôm qua anh ấy nói mê sảng gì với cô?"

Nghiêm Phó Sương ngồi trên ghế sofa bên cạnh, dù vận vẫn ung dung nói: "Tối hôm qua tranh cãi một hồi, đột nhiên ngẩn người, sau đó, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, nó tuy rằng vẫn kiên trì nói mình là Nghiêm Ngộ Sam, nhưng từ ánh mắt nó tôi có thể nhìn ra, người đó không phải nó, vốn là tôi còn thấy kỳ lạ, nhưng tối qua sau khi nó hôn mê, tôi nhận được cuộc gọi bác sĩ tư nhân của nó gọi tới, bác sĩ tư nhân vừa nghe là tôi, ngay lập tức liền tắt, sau đó tiện tay xem cuộc trò chuyện giữa nó và bác sĩ." Nghiêm Phó Sương chậc một tiếng: "Hình như không phát hiện ra việc gì."

Đường Trì đề phòng nói: "Lúc tôi gọi điện cho cô, cô nói đúng lúc có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện này sao."
Nghiêm Phó Sương ừm một tiếng: "Không sai, tôi muốn biết, chuyện Nghiêm Ngộ Sâm bị nhân cách phân liệt, rốt cuộc có phải thật hay không."

"Trước khi cô hỏi tôi, tâm lý không phải đã biết gì đó rồi đi." Đường Trì lạnh lùng hỏi.

Dựa theo lời Nghiêm Phó Sương nói, sau khi chuyển đổi nhân cách luôn tự xưng là Nghiêm Ngộ Sâm, tuy Nghiêm Đồng đáp ứng mình sẽ không gây phiền phức cho Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng cậu ấy chưa từng tự xưng Nghiêm Ngộ Sâm, hơn nữa đối với chuyện này rất bài xích, cho nên, người này hẳn là Nghiêm Nhất Tự.

Dù sao trước đó cậu đã đạt thành hiệp định với Nghiêm Nhất Tự, trong vòng một tháng, ngoài quán bar L, anh ta sẽ dùng thân phận Nghiêm Ngộ Sâm để sống.

"Cậu nói, nếu tôi tiết lộ chuyện nó bị nhân cách phân liệt ra ngoài, tập đoàn Nghiêm thị và CJ của nó, còn giữ được sao?" Nghiêm Phó Sương nói.
"Nghiêm Phó Sương, người như cô tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tốt xấu gì cô cũng là chị gái của anh ất, năm đó cô làm chuyện thối nát gì, cô không chỉ không cảm thấy mình có lỗi, bây giờ còn muốn làm quá thêm, cô cho rằng cô là ai?" Đường Trì chê cười nói: "Cô còn có thể xấu xa đến mức nào nữa?"

Nghiêm Phó Sương: "Tôi là chị gái nó, nhưng nó từng coi tôi là chị nó sao? Hết thảy quan hệ không tốt đều tự mình tạo."

Đường Trì cả giận nói: "Nhưng vẫn sẽ có một người bắt đầu trước!"

Nghiêm Phó Sương không nói, trầm mặc hồi lâu, nhìn Đường Trì: "Nó ở trong lòng cậu, hình như rất quan trọng. Bất quá, trước kia không phải cậu thích con trai tôi sao?"

Đường Trì cười khẩy nói: "Loại đức hạnh kia của con trai cô, ban đầu do tôi bị mù, mới thấy anh ta tốt. Không quản trước kia thế nào, hiện tại, tôi không có chút hứng thú nào với con trai ngài, dù cho cho tiền tôi, tôi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một lần, bởi vì anh ta căn bản không đủ cấp bậc so với chồng tôi."
Nghiêm Phó Sương cười lạnh nói: "Không đáng kể. Bất quá, nếu như cậu không muốn để Nghiêm Ngộ Sâm thân bại danh liệt, chờ nó tỉnh lại, tốt nhất khuyên nó một chút, buông tâm tư chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, sau đó ngoan ngoãn trao quyền quản lý tập đoàn Nghiêm thị lại cho tôi, như vậy chúng ta còn có thể tường an vô sự, nếu như trong vòng ba ngày không làm theo lời tôi nói, vậy xin lỗi, tôi sẽ đem chuyện nó bị tâm thần truyền ra ngoài."

*Tường an vô sự 相安无事: Sự được miễn hình phạt; sự không bị trừng phạt, sự không bị thiệt hại, sự không bị mất mát.

Nói xong, Nghiêm Phó Sương lấy xấp ảnh đoạn đối thoại trong điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm đặt lên, bên trong tất cả đều là cuộc đối thoại giữa Nghiêm Ngộ Sâm và bác sĩ.

"Cô đang uy hiếp bọn tôi?" Đường Trì nói.
Nghiêm Phó Sương gật đầu: "Không phải đã quá rõ ràng rồi sao."

Đường Trì: "Tôi rất tò mò, hai người rõ ràng là chị em ruột, tại sao cô lại làm vậy với anh ấy?"

Nghiêm Phó Sương: "Chị em ruột thì thế nào, lúc trước khi ba mẹ trọng nam khi nữ, sao không nghĩ đến việc chúng tôi là chị em ruột? Tôi vì nó mà chịu oan ức, nó chẳng lẽ không nên nếm thử một lần sao?"

"Ba mẹ cô trọng nam khinh nữ đó là chuyện của ba mẹ cô, liên quan gì đến anh ấy? Lúc đó anh ấy nhỏ như vậy, cô không chỉ không quan tâm anh ấy, còn nhiều lần thiếu chút nữa lấy mạng anh ấy, cô còn mặt mũi để nói?" Đường Trì cắn răng nói: "Nghiêm Phó Sương, cô còn là người sao?"

Nghiêm Phó Sương nhíu mày, tức giận nói: "Đường Trì, miệng cậu tốt nhất sạch sẽ chút cho tôi."

"Miệng cô mới cần sạch sẽ chút cho tôi đấy!" Đường Trì đứng lên, cầm dao trên bàn trà, cắm mạnh vào quả cam, nheo mắt thâm trầm nói: "Nghiêm Phó Sương, người tốt sợ người xấu tức có lòng trắc ẩn, vậy cô có biết, người xấu sợ nhất là gì không?"
Nghiêm Phó Sương liếc nhìn dao trong tay Đường Trì: "Điệu bộ này của cậu, cũng chỉ đang hù dọa con nít mà thôi, cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu dọa sợ?"

"Không sai, tôi chính là đang hù dọa cô đấy, tôi quả thật cũng không dám xuống tay, tôi nhát gan, tôi thừa nhận, thế nhưng..." Đường Trì khẽ cười: "Tôi không xuống tay được, không có nghĩa người khác cũng không xuống tay được."

"Vừa nãy tôi hỏi cô, người xấu sợ gì nhất, cô không trả lời, vậy tôi thay tôi trả lời." Đường Trì gằn giọng nói: "Người xấu, sợ biếи ŧɦái."

Sắc mặt Nghiêm Phó Sương trong nháy mắt trở nên cực kỳ kém, cô ta tuy không hiểu Đường Trì nói câu này có ý gì, nhưng cô ta luôn cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.

"Tập đoàn CJ là của Nghiêm Ngộ Sâm, tập đoàn Nghiêm thị cũng là của Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng cô đã sớm lấy đi cổ phần trên danh nghĩa tập đoàn Nghiêm thị, cùng ba của Cố Chiêu Lương hùn vốn thành lập tập đoàn Cố thị cuối cùng sẽ là của Nghiêm Ngộ Sâm." Đường Trì uy hiếp nói: "Trong vòng ba ngày, cô tốt nhất nên chủ động phát sóng trực tiếp làm sáng tỏ, làm sáng tỏ cô không có bất cứ quan hệ gì với Nghiêm Ngộ Sâm, cũng tự nguyện gánh chịu hậu quả công ty bị thôn tính do cô đứng tên, sau đó ngoan ngoãn xoá bỏ những thứ cô lưu trong điện thoại, nếu không, cô sẽ hối hận."
Đường Trì vừa nói xong, bên này, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên động đậy, theo bản năng đưa tay ôm lấy cánh tay của Đường Trì, nỉ non kêu một tiếng: "Bảo bối."

Đường Trì đáp một tiếng, ôn nhu nắm chặt tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Chồng ngoan, chúng ta về nhà thôi."

——————————————

CHƯƠNG 94: NGƯỢC TRA NGƯỢC TRA.

Đường Trì đỡ Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi nhà Nghiêm Phó Sương.

Cậu để Nghiêm Ngộ Sâm ngồi lên phó lái, sau đó lái xe trở về biệt thự của Nghiêm Ngộ Sâm.

Trên đường, Đường Trì gọi điện cho Bành Nghiêu, trước tiên dặn y, nếu như trên mạng xuất hiện tin đồn liên quan đến chuyện Nghiêm Ngộ Sâm bị bệnh, lập tức bác bỏ tin đồn cho cậu.

Sau đó, Đường Trì liên hệ với bác sĩ tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm, nói với ông ta, một khi Nghiêm Phó Sương đem chuyện kia tiết lộ ra ngoài, bên phía ông phải chắc chắn rằng, chứng cứ Nghiêm Phó Sương lấy được là giả, những thứ khác không cần nói.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Đường Trì gửi tin nhắn xin nghỉ dài hạn cho tổ tiết mục, mình có việc riêng tạm thời không thể về trại huấn luyện.

Đạo diễn nhìn tin nhắn, cũng đã có suy đoán cũng không làm khó dễ Đường Trì nữa.

Sắp về đến nhà, Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc cũng tỉnh.

"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm suy yếu kêu một miếng.

Không biết tại sao, nghe thấy tiếng này, mũi Đường Trì đặc biệt chua xót muốn khóc: "Ngốc nghếch."

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Anh vừa tỉnh em liền mắng anh, anh thật oan ức."

"Em còn oan ức hơn đây." Đường Trì đỏ mắt, dữ dằn nói: "Anh có biết, vừa nãy em ầm ĩ với Nghiêm Phó Sương một trận hay không, tức chết em rồi!"

Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ, lập tức nói: "Nghiêm Phó Sương chính là con chó, em tức giận với cô ta làm gì? Chó cắn em một ngụm, em chẳng lẽ còn muốn cắn lại cô ta sao?"
Đường Trì ha ha: "Lão tử đâu chỉ muốn cắn cô ta, lão tử còn muốn hầm thịt chó!"

Nghiêm Ngộ Sâm nhợt nhạt mỉm cười, đưa tay vuốt mặt Đường Trì: "Bảo bối ngoan, thật sự không cần tức giận với cô ta, mọi chuyện anh sẽ xử lý."

Đường Trì hừ một tiếng: "Em cũng không phải phế vật, e, anh đừng che mọi chuyện trước mặt em được không?"

Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm cưng chiều nói: "Em không phải phế vậy, mà anh là chồng em, xảy ra chuyện, nếu anh muốn che chắn trước mặt em, còn ai có thể bao vệ em đây?"

"Miệng lưỡi trơn tru." Đường Trì ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm ngọt ngào rồi. Tâm tình vốn phiền não, rốt cục tốt hơn một chút, thế nhưng càng ghét ả phụ nữ chết bầm Nghiêm Phó Sương kia hơn.

"Lại nói, chuyện em với anh ly hôn, có phải là Nghiêm Phó Sương tiết lộ ra ngoài không?" Tuy suy đoán của cậu không sai, nhưng Đường Trì vẫn muốn xác nhận một chút.
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Là cô ta. Lúc đó, Cố Chiêu Lương có một trợ lý vừa hay kết hôn, chúng ta đụng phải cậu ta, bức hình được công bố trên mạng kia, chính là trợ lý của Cố Chiêu Lương chụp trộm. Vốn dĩ Cố Chiêu Lương muốn cẩm ảnh đến tìm anh, thế nhưng Nghiêm Phó Sương thấy được liền trực tiếp truyền ra ngoài, sau đó mua blog hủy thanh danh của anh. Thực ra muốn tạo áp lực cho anh, khiến anh từ bỏ chuyện chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, sau đó không muốn để anh tiếp tục tính toán chuyện năm đó cô ta chiếm đoạt tài sản trên danh nghĩa của anh."

Đường Trì vội la lên: "Vậy còn anh? Anh nói thế nào? Anh không đồng ý đúng không?"

Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay xoa tóc Đường Trì: "Anh không ngu như vậy, lại nói, từ khi thẳng thắn với em, anh đã nghĩ thông suốt. Quan hệ máu mủ chỉ quyết định quan hệ xa gần từ nhỏ của bọn anh, thế nhưng cũng không có nghĩa, giữa người thân có thể không ngừng tha thứ cùng khoan dung. Cô ta nợ anh, anh sẽ lấy về tất cả. Cho nên, đương nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu nực cười đó của cô ta."
Đường Trì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, anh làm em sợ muốn chết."

Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Nếu như anh đáp ứng cô ta, em sẽ làm gì?"

Đường Trì trợn mắt: "Em sẽ mạnh mẽ đoạt lấy, dù cho đồng quy vu tận với cô ta, em cũng phải đoạt lại thứ của anh về."

*Đồng quy vô tận 同归于尽: Cùng đến chỗ chết.

Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu mỉm cười: "Có những lời này của em là đủ rồi."

Đường Trì ừm một tiếng, đột nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, Nghiêm Phó Sương có nói, trong ba ngày anh không buông tha chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, đồng thời trao quyền quản lý tập đoàn Nghiêm thị cho cô ta, cô ta liền tung tin bệnh của anh ra ngoài. Anh định làm thế nào?"

Nghiêm Ngộ Sâm thở dài, nhìn Đường Trì: "Chẳng phải em đã lên kế hoạch cho anh rồi sao."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được cười khẽ: "Bảo bối nhà anh, cũng thật biết lên kế hoạch."
........

Gần đây mưa rào thường xuyên, tối hôm đó, vẫn là một đêm mưa rào.

Nghiêm Phó Sương từ công ty về nhà, giải quyết xong chuyện Cố Chiêu Lương lên hot search, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên có người nhấn chuông cửa.

Dì giúp việc ra mở cửa, nhưng lại không thấy bất cứ ai.

Nhưng vừa đóng cửa lại, lại có người nhân chuông.

Dì đi ra, vẫn là không thấy ai cả.

Lặp đi lặp lại năm sau lần, Nghiêm Phó Sương buồn bực mắng dì một trận, sau đó tự mình ra ngoài xem thử.

Vừa ra cửa, lập tức bị người đánh một gậy phía sau đầu, ngất xỉu.

Sau đó, trong đêm mưa.

Nghiêm Đồng mặc bộ quần áo mưa màu đen, đẩy xe rác, bên trong xe rác có một cái túi nhựa màu đen, khẽ hát rời khỏi biệt thự của Nghiêm Phó Sương.

Anh rời đi mười phút, dì thấy Nghiêm Phó Sương vẫn chưa về, ra ngoài xem tình huống, nhưng nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người nào, cảm thấy có chút kỳ quái, liền về kiểm tra camera.
Camera hiện rõ, vừa nãy Nghiêm Phó Sương mặc quần áo ngủ đi về phía tây, dì cảm thấy cô ta hẳn là có việc ra ngoài, liền không để ý.

Một giờ sau, nhà kho ngoài thành phố.

Nghiêm Đồng mở túi nhựa, bưng cốc nước dội lên mặt Nghiêm Phó Sương.

Nghiêm Phó Sương bị sặc đến tỉnh, khi nhìn thấy gương mặt kia của Nghiêm Đồng, sợ hết hồn: "Nghiêm Ngộ Sâm! Cậu dám bắt cóc tôi!"

Nghiêm Đồng lắc lắc ngón tay: "Dì à, nhầm rồi, tôi không phải Nghiêm Ngộ Sâm."

Nói, Nghiêm Đồng đứng lên, đặc biệt trang trọng nói: "Lần đầu gặp gỡ, tôi cảm thấy mình cẩn tự giới thiệu một chút. Tôi tên Nghiêm Đồng, mười bảy tuổi, chưa lên lớp 9 liền bỏ học, bây giờ là một sát thủ, bất quá bởi vì Tiểu Trì nhà tôi không thích tôi làm nghề này, tôi liền rửa tay gác kiếm. Vốn dĩ, tôi không muốn tiếp tục đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa, nhưng cô ngàn vạn lần không nên chọc Tiểu Trì nhà tôi tức giận. Anh ấy hôm nay thiếu chút nữa đã khóc đấy."
Nghiêm Phó Sương nuốt nước miếng, cảnh giác nói: "Cậu... cậu cũng là nhân cách của Nghiêm Ngộ Sâm?"

Giờ phúc này, Nghiêm Phó Sương đột nhiên nhớ tới, bên trong cuộc đối thoại giữa Nghiêm Ngộ Sâm và bác sĩ, từng xuất hiện nhân cách gọi là Nghiêm Đồng.

Ánh mắt Nghiêm Đồng thoáng âm trầm, khóe môi nhếch lên cười nguy hiểm: "Dì à, xin dì chú ý từ ngữ chút, tôi không phải nhân cách phân liệt từ anh ta, tôi chính là tôi, tôi là Nghiêm Đồng."

Nghiêm Phó Sương: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vẻ mặt Nghiêm Đồng thoải mái ngồi lên bàn bên cạnh: "Không làm gì, chỉ muốn trừng phạt cô một chút thôi, dù sao toàn bộ người khiến Tiểu Trì tức giận, đều đáng chết."

Nghiêm Phó Sương khẩn trương nói: "Gϊếŧ người là phạm pháp!"

Nghiêm Đồng ha ha cười: "Tôi là sát thủ chuyên nghiệp, phạm pháp hay gì đó, mắc mới gì đến tôi?"
Đồng tử Nghiêm Phó Sương co rụt lại, đến lúc này, cô ta đột nhiên hiểu rõ câu "người xấu sợ biếи ŧɦái" là có ý gì.

Nghiêm Đồng chính là tên biếи ŧɦái.

Nghiêm Phó Sương: "Trước cửa nhà tôi có camera, nếu như dì giúp việc phát hiện tôi chưa quay lại, kiểm tra camera một chút, sẽ lập tức tới cứu tôi, nếu như cậu không muốn thêm phiền phức cho Đường Trì, tốt nhất mau thả tôi ra, nếu không chờ cảnh sát tới, cậu và Đường Trì đều phải gặp họa."

Nghiêm Đồng giả bộ sợ sệt nói: "Có thật không?"

Nghiêm Phó Sương: "Đương nhiên là thật."

Nghiêm Đồng không nhịn được phì— cười thành tiếng: "Dì à, thời đại nào rồi, sát thủ đều quê mùa như vậy sao? Thật xin lỗi phải nói cho cô biết, tôi hack vào hệ thống theo dõi của cô, băng ghi hình theo dõi trước cửa nhà cô tạm thời bị tôi thay rồi."
"Nói tới đây, tôi cảm thấy tôi phải tiếp tục giới thiệu về mình mới được." Nghiêm Đồng cười híp mắt nói: "Tôi ngoại trừ là sát thủ, còn là một hacker, đối với một hệ thống cấp độ mã hóa thông thường ở nhà cô, hack vào còn dễ hơn so với uống trà sữa."

Huyết sắc trên mặt Nghiêm Phó Sương biến mất, bất lực nhìn bốn vách tường lạnh lẽo.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Nghiêm Đồng hết sức hưng phấn: "Đúng rồi, dì à, dì biết nơi này là nơi nào không?"

Âm thanh của Nghiêm Phó Sương có chút run rẩy: "Nơi nào?"

Ánh mắt Nghiêm Đồng tối sầm lại, gằn giọng nói: "Đây là nơi mà Nghiêm Ngộ Sâm bị bắt cóc."

——————————————

Phàn Phàn có lời muốn nói: Tui cảm giác hai tay mình gõ bàn phím dừng không được luôn.

Bình Luận (0)
Comment