Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 96 - Chương 95.96

CHƯƠNG 95: HOÀN MỸ PHẠM TỘI.

Nghiêm Phó Sương trố mắt, một luồng ghê tưởng trồi lên từ trong lòng: "Cho nên?"

Nghiêm Đồng không biết từ đâu lấy ra một cái dao, ném vỏ ngoài xuống đất, cầm trong tay tùy ý xoay: "Cô biết để trừng phạt một người, phương pháp công bằng nhất là gì không?"

Nghiêm Đồng ngồi xổm trước mặt Nghiêm Phó Sương, lưỡi dao lướt qua dưới hàm Nghiêm Phó Sương: "Chính là khiến người kia phải chịu thống khổ và dằn vặt như mình từng chịu."

"Nghiêm Ngộ Sâm và tôi từng nếm trải thế nào khi ở đây, cô cũng nên nếm trải thử chút đi." Nghiêm Đồng liếc mắt cười nói: "Nếu như dì có thể sống sót, hoặc là tinh thần bình thường rời khỏi nơi này, vậy thì mối thù của chúng ta xem như xóa bỏ."

Nói xong, Nghiêm Đồng kéo cổ áo Nghiêm Phó Sương, trực tiếp lôi người vào trong gian gác xếp rỉ sắt.


Thời gian trôi qua nhiều năm, gian gác xếp bây giờ so với lúc đó càng thêm cũ nát loang lổ, bốn góc tường giăng đầy mạng nhện, mỗi lần hít thở, có thể ngửi được mùi sắt bị rỉ.

Nghiêm Phó Sương bị Nghiêm Đồng đạp trên mặt đất, mảnh kính thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất cứa vào lòng bàn tay, mùi máu tanh tràn ngập vào không khí.

Nghiêm Đồng thấy thế, không nhịn được cười ra tiếng: "Hôm qua lúc cô nói chuyện với Tiểu Trì nhà tôi không phải rất vênh váo đắc ý sao, cô nhìn bộ dáng mình hiện tại..." Nghiêm Đồng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Nghiêm Phó Sương, dao găm xẹt qua cổ Nghiêm Phó Sương, nhẹ nhàng cắt ra vết thương nhỏ: "Thật chật vật a, chẳng phải nên hoài niệm một chút hử?"

Nói, Nghiêm Đồng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi hình.

Nghiêm Phó Sương quay mặt đi, nỗ lực tránh né ống kính, nhưng lại bị dao của Nghiêm Đồng cưỡng ép quay đầu sang.


"Dì Nghiêm, tôi không quản cô đối với Nghiêm Ngộ Sâm sai hay đúng, thế nhưng năm đó bởi vì dì, khiến tôi đang sống sờ sờ chịu một nhát dao, cái này, tôi có nên trả lại cho dì không?" Nghiêm Đồng rũ mắt, gằn giọng nói.

Nghiêm Phó Sương không ngừng lùi về phía góc tường cuộn mình: "Cậu muốn làm gì? Cậu đừng động vào tôi! Tôi là chị gái của Nghiêm Ngộ Sâm, cậu động vào tôi, đời này nó đều sẽ sống trong hổ thẹn!"

"Nhưng nếu như tôi không động vào cô, cô cho rằng đời này Nghiêm Ngộ Sâm có thể sống tốt sao?"

Một giọng nam trầm thấp truyền ra từ điện thoại, Nghiêm Phó Sương thế mới biết, Nghiêm Đồng đang gọi điện với người khác.

"Là ai?" Nghiêm Phó Sương căng thẳng nuốt nước miếng, hỏi.

"Cô hỏi tôi là ai? Vừa gặp mặt không lâu, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?" Đường Trì ngồi trên ghế sofa trong ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, lạnh lùng nói.


"Đường Trì? Cậu là Đường Trì?!" Nghiêm Phó Sương ngạc nhiên.

"Là tôi, thế nào? Muốn cầu xin tôi nói Nghiêm Đồng thả cô ra?" Đường Trì cười lạnh: "Bất quá thật đáng tiếc, tôi không phải người tốt lành gì, cũng không muốn làm người tốt, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm tốt như vậy, đều bị cô bắt nạt thành dạng như này, tôi không mạnh mẽ chút, anh ấy có thể sống sao?"

Nghiêm Phó Sương cắn răng: "Cậu làm vậy, sẽ gặp báo ứng!"

Đường Trì không vấn đề nói: "Làm vậy là làm gì? Hơn nữa, trước khi tôi gặp báo ứng, có thể nhìn cô thân bại danh liệt, chật vật dưới đất, tôi cũng thỏa mãn."

Nghiêm Phó Sương cả người phát run, không ngừng lắc đầu, lặp đi lặp lại câu nói cậu không thể làm vậy.

"Tiểu Trì, tiếp theo nên làm gì?" Nghiêm Đồng hỏi.

Đường Trì uống một ngụm cà phê: "Dựa theo cậu mà làm, chỉ là, đừng làm cô ta chết là được, sau đó nhỡ rõ, trong vòng 24h, đưa cô ta trở về cho tôi, nếu không sau khi bị phát hiện, bên phía cảnh sát có thể lập án. Còn làm thế nào để ngụy trang đây là một vụ ngoài ý muốn, phải nhờ vào cậu rồi."
Nghiêm Đồng nở nụ cười nhẹ: "Tiểu Trì yên tâm, cứ để em lo, bất quá, Tiểu Trì anh tuyệt đối đừng quên chuyện đã đáp ứng em đấy."

Đường Trì nhàn nhạt nói: "Đã biết."

Cúp điện thoại, vẻ mặt Nghiêm Đồng hưng phấn giơ dao lên, thời điểm sắp ra tay, Nghiêm Phó Sương đột nhiên nói: "Cậu chờ một chút, không phải cậu đang làm giao dịch với Đường Trì sao, như vậy, cậu muốn gì, tôi trả gấp đôi cho cậu, cậu thả tôi ra có được không? Cậu yên tâm, sau khi tôi ra ngoài, tôi sẽ không tìm cậu gây phiền phúc, xem như chưa từng có chuyện xảy ra ngày hôm nay, thế nào?"

Nghiêm Đồng nhíu mày.

Nghiêm Phó Sương cho là anh đang suy nghĩ câu nói của mình, đôi mắt mang theo đầy hi vọng: "Vụ giao dịch này, khẳng định không để cậu chịu thiệt."

Nghiêm Đồng ngửa đầu bật cười ha ha: "Giao dịch với tôi, dì à ngài cũng thật hài hước rồi, chuyện đến nước này, còn muốn ra điều kiện với tôi, sớm biết có ngày hôm nay, khi đó tại sao cô không nhận điện thoại? Tại sao không đi cứu Nghiêm Ngộ Sâm?"
Càng nói, nụ cười trên mặt Nghiêm Đồng càng dữ tợn.

"Tôi là nhân cách Nghiêm Ngộ Sâm biến hóa ra, thế nhưng kẻ tạo ra tôi chính là cô!" Trong mắt Nghiêm Đồng hiện lên tơ máu.

Nghiêm Phó Sương sợ hãi co thân thể: "Cậu đang nói nhăng gì đó, rõ ràng chính Nghiêm Ngộ Sâm tạo ra cậu, cậu trách tôi làm gì?"

Nghiêm Đồng đột nhiên thô bạo đẩy Nghiêm Phó Sương, một chân đạp lên cổ Nghiêm Phó Sương, thần sắc âm lệ dữ tợn nói: "Bởi vì cô làm hắn rơi vào tinh thần tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi không nên trách cô sao?!"

Nghiêm Đồng cả giận nói: "Nếu như không phải cô, thời điểm hắn bị trói, sẽ không chỉ tuyệt vọng, bản thân không nên đến thế giới này, sẽ không sản sinh loại chấp niệm muốn người khác thừa nhận hắn, muốn để người khác quan tâm hắn và yêu hắn, đều là cô! Là cô dán tiếp tạo ra tôi, khiến tôi cả đời này chỉ có thế sống trong thân xác của Nghiêm Ngộ Sâm, khiến tôi có người để thích mà không thể theo đuổi, khiến tôi vĩnh viễn không thể tự do!"
"Là cô! Đều tại cô! Cô đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!!"

Nghiêm Đồng phẫn nộ hét lên, gân xanh trên trán nhảy lên, dùng khuôn mặt Nghiêm Phó Sương quen thuộc nhất, khiến lòng người sinh ra biểu tình ớn lạnh, như là con sâu dữ tợn chui ra từ trong bùn lầy, không ngừng gặm nhấm nhận thức của Nghiêm Phó Sương.

Khoảnh khắc Nghiêm Đồng vung dao lên, Nghiêm Phó Sương vốn đã bị dằn vặt đến tinh thần trở nên yếu đuối trong nháy mắt sụp đổ, đồng tử co rụt lại, ngay sau đó, phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết.

"A a a a a a a—." Lúc này Nghiêm Phó Sương đã không biết mình nên nói gì, tất cả dựa vào bản năng: "Thả tôi ra! Van cầu cậu, thả tôi ra! Tôi sai rồi!"

Mặc cho Nghiêm Phó Sương kêu gọi, Nghiêm Đồng không chút phản ứng, anh sóng lớn không sợ cầm dao, bình tĩnh vỗ lên cán dao nỗ lực khiến dao hoàn toàn xuyên qua cẳng chân của Nghiêm Phó Sương, giống như bản thân năm đó.
Năm đó anh thừa nhận thể xác da thịt đau thấu xương, còn có Nghiêm Ngộ Sâm đã từng thừa nhận tinh thần dằn vặt, lần này, Nghiêm Đồng muốn trả lại hết cho Nghiêm Phó Sương.

Nhìn dòng máu tươi thuận theo vết thương chảy ra, Nghiêm Đồng thở dài nói: "Dì à, tôi nói đừng nên kêu loạn, bên ngoài nhà kho tôi dán thêm màng cách âm, coi như cô gọi khàn cổ họng cũng không ai đến đâu."

"Lại nói, mảng đất này đã sớm bị Nghiêm Ngộ Sâm mua lại, địa bàn của hắn, cô cảm thấy kêu có hữu dụng sao?" Nghiêm Đồng một mặt hiền lành nói với Nghiêm Phó Sương.

Lần lượt bị đau đớn hành hạ, Nghiêm Phó Sương đã không chịu nổi, chờ Nghiêm Đồng rút dao từng chút từng chút một, Nghiêm Phó Sương té xỉu trên mặt đất, mất đi ý thức.

Nghiêm Đồng tỉ mỉ lau máu trên dao, sau đó đi ra ngoài bưng chậu nước lạnh, trực tiếp dội lên mặt Nghiêm Phó Sương, đem người dội tỉnh.
Sau đó, anh liền giam lỏng Nghiêm Phó Sương trong gian gác xếp, mình ngồi bên ngoài, đắc ý lấy ra cuốn manga, đọc.

Sau khi Nghiêm Phó Sương tỉnh lại lần nữa, muốn tiếp tục hô cứu mạng, thế nhưng cổ họng khàn khàn không phát ra được tiếng nào.

Cô ta trốn trong góc phòng, nhìn gian phòng hoàn toàn bị phong bế, tinh thân có chút hoảng hốt, sau đó, cảnh Nghiêm Đồng dao găm đâm tới, không ngừng hiện trong đầu cô ta...

Ngày hôm sau mười giờ tối, lúc Cố Chiêu Lương chuẩn bị báo cảnh sát, cảnh sát đột nhiên gọi điện tới, nói trong công viên phát hiện một người phụ nữ, để Cố Chiêu Lương qua nhận diện có quen hay không.

——————————————

CHƯƠNG 96: TIÊN THI TIÊN THI.

*Tiên thi 鞭尸: Chính là một người chết từ trong mộ trồi lên dùng roi đánh thi thể của mình, ví vong thù hận sâu đậm. Ở cổ đại đối với người chết là vũ nhục lớn nhất.
Khi Cố Chiêu Lương chạy tới, Nghiêm Phó Sương chân trần ngồi trên ghế dài ở công viên, ánh mắt mất tiêu cự, nhìn thấy Cố Chiêu Lương chạy đến, nhíu mày không lên tiếng.

"Mẹ, chân mẹ bị sao vậy?" Cố Chiêu Lương nhìn bắt chân Nghiêm Phó Sương được quấn vài tầng băng gạc, lo lắng hỏi.

Một ông già bên cạnh nói: "Lúc cổ đến công viên đã như vậy rồi, tôi cảm thấy hẳn là bản thân cổ tự mình hại mình đi."

Cố Chiêu Lương cả giận nói: "Không thể! Mẹ tôi vẫn tốt, sao có khả năng tự mình hại mình!"

Ông già kia khó chịu nói: "Lúc tôi phát hiện ra mẹ cậu, cô ta đang dùng dao cắt cổ tay mình, cậu không tin thử xem camera đi."

Cảnh sát nói: "Cố tiên sinh ngài chớ có gấp, chúng tôi đã kiểm tra camera, xác thực giống như lời ông đây nói, hơn nữa chúng tôi còn lấy được thứ này trong túi của mẹ cậu."
Sau đó, cảnh sát lấy ra một lọ thuốc.

Cố Chiêu Lương không rõ: "Đây là gì?"

Cảnh sát nói: "Đây là loại thuốc trị liệu chứng vọng tưởng, cho nên, chúng tôi cảm thấy sau khi cậu đưa mẹ cậu về, nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra một chút, dù sao loại bệnh tâm thần này, bất kể đối với bản thân người bị bệnh hay là đối với xã hội, đều là gánh nặng."

Cố Chiêu Lương không tin: "Mẹ tôi không có bệnh! Các người nhất định có nhầm lẫn!"

Tiếng này của hắn, hấp dẫn không ít người qua đường chú ý đến.

"Ô? Người kia hình như là Cố Chiêu Lương!" Một cô gái đi ngang qua hiếu kỳ nói.

Cô vừa nói vậy, một cô gái đi cùng cũng nghiêng đầu qua, nhìn về phía bên kia: "Thật sự giống Cố Chiêu Lương."

Không chỉ có các cô, những người khác cũng phát hiện ra thân phận của Cố Chiêu Lương, dồn dập xông tới, trong lúc nhất thời có không ít người chụp ảnh.
Cố Chiêu Lương đi quá vội, không mang trợ lý đi cùng, lúc này đột nhiên bị vây quanh, trong lúc nhất thời có chút thất kinh.

"Đừng quay nữa!" Nghiêm Phó Sương ở một bên điên điên khùng khùng, dưa tới không ít lời xì xào bàn tán, Cố Chiêu Lương mất mặt có chút nôn nóng.

Thái độ này của hắn, khiến người qua đường hết sức khó chịu, không cho quay mọi người càng muốn quay.

Không chỉ có chụp hình, hơn nữa còn có người quay video, thậm chí ở tại chỗ đăng lên mạng.

Cố Chiêu Lương dưới sự hộ tống của cảnh sát đưa về, tin tức mẹ Cố Chiêu Lương bị bệnh tâm thần đã truyền ra khắp mạng xã hội.

【 Vl, một người bạn làm việc ở tập đoàn Cố thị của tôi, tối hôm qua, trong đám người công ty bọn họ có người tung tin Nghiêm tổng bị bệnh tâm thần, thế nhưng hiện tại người bị tâm thần vậy mà là mẹ Cố Chiêu Lương, tôi liền ha ha, không nói lời nào. 】
【 Mọi người xem video phỏng vấn Trì Trì kia không? Trì Trì nói bởi vì Cố Chiêu Lương và Nghiêm Phó Sương này, Nghiêm tổng thiếu chút nữa thì mất mạng, đ*t mẹ, hào môn nguy hiểm đến vậy à? 】

【 Mù thư, Nghiêm Phó Sương này chẳng phải kẻ tốt gì, không chắc chính là làm quá nhiều điều ác, cho nên mới bị điên. 】

【 Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Ngày hôm qua tin tập đoàn Nghiêm thị muốn chiếm đoạt tập đoàn Cố thị lên hot search, nhưng đến bây giờ, cũng không có bất cứ tin xác thực nào, hot search này không lẽ có người tâm cơ mua lên? 】

【 Lầu trên xem Weibo của tập đoàn CJ đi, quan hệ công chúng đã giải thích, nói chuyện tập đoàn Nghiêm thị thu mua tập đoàn Cố thị đã sớm lên kế hoạch khi Cố ảnh đế rời khỏi trại huấn luyện, thế nhưng gần đây luôn bận dự án khác, vì vậy vẫn chưa thực hiện, bởi vậy có thể thấy, tin tức ngày hôm qua khẳng định có vấn đề. 】
【 Tôi chỉ muốn nói, nếu như thật như lời Trì Trì đã nói, tập đoàn Cố thị kia làm chuyện quá đáng gì với Nghiêm tổng, tôi giơ cả hai tay hai chân tán thành tập đoàn Nghiêm thị chiếm đoạt tập đoàn Cố thị!!! 】

【 Tiếp lầu trên, tin tức ngầm, tôi nghe nói khi còn bé Nghiêm tổng căn bản là không có người quan tâm, lúc học mẫu giáo, thiếu chút nữa bị hỏa hoạn thiêu chết! Nghĩ thật kinh hoàng! 】

【 Đậu má??? Lầu trên nghiêm túc nào? Nghiêm tổng cũng quá thảm rồi! 】

【 Chưa hết chưa hết, nghe đâu, thời điểm Nghiêm tổng mười lăm tuổi còn bị bắt cóc, lúc đó bọn bắt cóc gọi điện cho chị gái hắn, cũng chính là cái người điên tên Nghiêm Phó Sương kia, gọi điện thoại tận năm ngày! Năm ngày không có người tiếp bọn bắt cóc suýt nữa thì gϊếŧ con tin, cuối cùng vẫn là bản thân Nghiêm tổng trốn ra được, cả người đều là vết thương, chậc, khỏi nói có bao nhiêu thảm! 】
【 Fuck, tuy mắng người rất không lễ phép, nhưng hiện tại chỉ có mắng người biểu hiện được tâm tình muốn nôn của tui bây giờ. 】

【 Hơn nữa, mọi người biết không? Nghe nói, lúc đó bởi vì Cố Chiêu Lương tùy hứng, nhìn thấy Nghiêm tổng liên tục gọi điện, anh ta thấy phiền liền trực tiếp đem số điện thoại của Nghiêm tổng vào danh sách đen, cho nên mới gián tiếp dẫn đến bọn bắt cóc không liên lạc được. 】

【 Giời ạ, Cố Chiêu Lương vẫn còn là người sao? Mẹ anh ta không quan tâm Nghiêm Nghiêm nhà tôi thì thôi, Nghiêm Nghiêm nhà tôi thiếu chút nữa vì anh ta mà mất mạng, tôi bây giờ hiểu vì sao tâm tình của Trì Trì lúc đó lại nổi nóng như vậy rồi, nếu là tôi, tôi còn muốn trực tiếp chém chết Cố Chiêu Lương! 】

Trong lúc nhất thời, liên quan đến chuyện năm đó của Nghiêm Ngộ Sâm, cư dân mạng càng tra càng sâu, hành động năm đó của Nghiêm Phó Sương và Cố Chiêu Lương, toàn bộ bị cư dân mạng bới ra.
Ngay cả chuyện Nghiêm Phó Sương lấy tài sản trên danh nghĩa của Nghiêm Ngộ Sâm để cứu tập đoàn Cố thị, cũng nhanh chóng bị truyền ra toàn mạng.

Hơn nữa Nghiêm Phó Sương đột nhiên phát điên, giá cố phiếu của tập đoàn Cố thị giảm mạnh, nhưng tập đoàn Nghiêm thị lợi dụng cơ hội này, thừa dịp giá cổ phiếu của tập đoàn Cố thị gặp vấn đề, trực tiếp thâu tóm tập đoàn Cố thị.

Về phần Cố Chiêu Lương, tiếng mắng chửi toàn mạng xã hội.

Cố Chiêu Lương mặc dù là ảnh đến, thế nhưng nhân duyên trong giới luôn không tính là quá tốt, bởi vì hắn, tin tức thiếu chút nữa gián tiết hại chết Nghiêm Ngộ Sâm bị lộ, mấy người đã bị bị hắn bắt nạt dồn dập đứng ra lên tiếng.

【 Thân Viễn V: Ác giả ác báo, một số người, vẫn nên làm thêm việc thiện mới tốt. /ngón giữa/ 】
【 Lâm Diệu Diệu V: Trước trên mạng luôn nói Nghiêm tổng lục thân không nhận, bây giờ nhìn lại, lục thân không nhận dường như là một người khác. 】

【 Tiết Tử An V: Cố ảnh đế, tạm biệt không tiễn~ 】

....

Nếu như lúc trước, dựa theo thế cờ này, fan bạn gái của Cố Chiêu Lương nhất định sẽ bảo vệ hắn, giúp hắn nói.

Nhưng bởi vì cách đây không lâu, tình cảm của Cố Chiêu Lương và Giang Miện cho hấp thụ ánh sáng (phơi bày), dẫn đến một số lượng lớn fan bạn gái thoát fan, hơn nữa Cố Chiêu Lương kiêu căng tự mãn, tuy không biết là ai tạo ảo giác cho hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy coi như mình không có Nghiêm Ngộ Sâm làm chỗ dựa, vẫn có thể nổi tiếng không giảm, cho nên, đối mặt với tình huống số lượng fan thoát fan đại số, hắn vẫn không mảy may ra biện phạm níu kéo fan, tùy ý người đã từng thích hắn, vì hắn hơn nửa đêm ngồi tàu đi máy bay đến đoàn phim thăm ban vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Mà nguyên nhân chính là, hiện tại Cố Chiêu Lương trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, người giúp hắn nói cũng chẳng có ai.

Trước kia quan hệ ngoài mặt với hắn không tệ, hiện tại đều hết sức sáng suốt bất động, tập thể ngả về phía Nghiêm Ngộ Sâm.

Người tinh tường đều có thể nhìn ra, lần này, Cố Chiêu Lương triệt để cold rồi.

"Tôi nói rồi, vĩnh viễn không nên chống lại Bá Nhạc người nâng hồng bản thân lúc trước, kết cục sẽ rất thảm hại." Lâm Vệ Kỳ lướt Weibo, tên mặt viết một chữ — sảng khoái.

Trương Đại Thạc bật cười: "Chuyện năm đó, vẫn còn nghĩ đến sao?"

"Dĩ nhiên." Lâm Vệ Kỳ lạnh lùng nói: "Tuy tôi bị thương không liên quan đến hắn, nhưng vốn là cơ hội của tôi, vốn ngày đứng trước mặt công chúng là tôi, dựa vào cái gì tiện nghi cho hắn lượm được cơ hội."
Trương Đại Thạc an ủi: "Đây đều là số mệnh."

Lâm Vệ Kỳ: "Tôi biết là số mệnh, nhưng tôi không phục. Nếu như thay thế tôi là người khác không nói, nhưng khi đó cố tình ngoài hắn ra không có thí sinh nào thích hợp hơn, chuyện này, tôi hối hận cả đời."

Trương Đại Thạc cười nói: "Thế nhưng Nghiêm tổng còn cho cậu một con đường khác, không phải sao?"

Lâm Vệ Kỳ ừm một tiếng: "Nếu như không phải Nghiêm tổng, tôi tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay, cho nên, lúc này, tôi muốn giúp anh ta và Đường Trì đem cái tên buồn nôn Cô Chiêu Lương kia, dọn dẹp sạch sẽ."

Bình Luận (0)
Comment