Không so đo với Kỳ Hữu Vọng, Chu Thư lấy ra một món đồ, đưa cho nàng rồi nói: "Lần trước được tứ thiếu thu lưu, không đến mức không nơi ký thân.
Mà rời đi vội vàng, ta còn chưa kịp biểu đạt lòng biết ơn.
Hôm nay Kỳ tứ thiếu đăng môn, ta chuẩn bị một phần lễ vật, mong rằng Kỳ tứ thiếu sẽ không ghét bỏ."
Đây là một túi hương màu lam, bên ngoài thêu hoa văn tường vân, một hương thơm thanh dịu tỏa ra từ trong túi thơm, lan tỏa tứ phương.
Kỳ Hữu Vọng khịt khịt mũi, vui sướng đón lấy túi hương, lại đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, hỏi: "Đây là hương gì?"
"Hương trầm thủy của Lê Động ở Hải Nam, tuy không phải hàng ngoại nhập, nhưng cũng là hàng thượng phẩm trong trầm hương."
Kỳ Hữu Vọng vui vẻ rạo rực treo túi hương vào đai lưng, nói: "Hương ngoại nhập từ thuyền vào, sao có thể có được hương khí tươi mát trong lành như này, khó trách ta không phân biệt ra! Tiểu thư, ngươi xem, hợp với ta không?"
Nàng cũng như những nữ tử trên thế gian này cũng thích chưng diện, Chu Thư không khỏi mỉm cười, nói: "Rất hợp."
"Đây là do tiểu thư tự thêu sao?" Kỳ Hữu Vọng lại hỏi.
Nụ cười của Chu Thư cứng lại, bất động thanh sắc mà dời đề tài: "Mấy ngày gần đây Kỳ tứ thiếu có gặp Kỳ tam thiếu không?"
Kỳ Hữu Vọng không nghĩ nhiều mà nói: "Chưa từng, trước đó vài ngày hắn ở biệt trang mấy ngày, bảo là muốn xem heo của ta, nhưng cuối cùng lại ghét bỏ chuồng heo bẩn mà không vào." Nàng lại khó chịu nói: "- - chuồng heo của ta bẩn chỗ nào chứ, suy nghĩ của hắn mới bẩn thì có!"
Chu Thư hiểu ra, quả nhiên quan hệ của Kỳ tam thiếu và Kỳ Hữu Vọng không tính là hòa hợp, - - Cũng phải, một người tang mẫu từ thuở nhỏ, bị bỏ bê ghẻ lạnh, một người lại được trăm sủng ngàn kiêu, cho dù hồ nháo cũng không bị khiển trách, đối lập như vậy, hiếm có người nào không ghen tị oán hận.
Mà quan hệ hai người thế này, chỉ sợ cũng chỉ có người vô tư như Kỳ Hữu Vọng mới không cảm nhận được mạch nước ngầm mãnh liệt ẩn trong đó mà thôi.
"Sao bỗng nhiên tiểu thư lại đề cập đến tam ca? Trước đây hai người có qua lại sao?" Kỳ Hữu Vọng không hiểu sao lại sinh lòng phiền muộn.
Chu Thư nói: "Ta và Kỳ tam thiếu chưa từng chính thức gặp mặt, chỉ là nghe Kiều Nương nhắc đến hắn, nên tò mò hỏi thôi."
Trần Kiến Kiều nhắc đến, Kỳ Hữu Vọng có chút nghi hoặc: "Gần đây nha đầu kia đang làm gì? Lâu rồi không thấy nàng ấy đến thôn thả diều nữa."
Chu Thư nào biết được tâm tư thiếu nữ của Trần Kiến Kiều, nàng phỏng đoán: "Bây giờ là giữa trưa hè nóng bức khó chịu, lại không có gió thổi, sợ là không thích hợp để thả diều."
"Điều này cũng đúng."
- ----
Kỳ Hữu Vọng ở lại Chu gia một lúc, đến khi Chu Thư bận rộn sự vụ, nàng mới trở về Kỳ gia.
Sau khi vào cửa, liền phát hiện bầu không khí không đúng lắm, kéo một hạ nhân đang đi qua, hỏi: "Trong nhà sao lại yên tĩnh vậy?"
"Tứ thiếu gia, lão gia và phu nhân đều đang ở chỗ lão phu nhân!"
Kỳ Hữu Vọng nhìn thoáng qua ngoài trời, lúc này đã là buổi chiều, vừa không phải thời gian thỉnh an, cũng không phải thời gian cơm chiều, bọn họ đều tụ tập chỗ tổ mẫu làm gì chứ?
Nàng lo rằng Phương thị xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy đến viện của Phương thị, đến mới biết không chỉ có Kỳ Thầm và Ngô thị ở đây, còn có cả Kỳ tam lang.
"Tổ mẫu, cha, nương, tam ca, mọi người ở đây làm gì vậy? Ăn cái gì sao, mà sao trên bàn không có đồ ăn?"
Kỳ Thầm tức giận nói: "Ngươi chỉ biết ăn!"
Kỳ Hữu Vọng cảm thấy bản thân quá vô tội, chẳng lẽ nàng chọc phải họng súng rồi sao?
Vì thế nàng vội tìm Phương thị cầu che chở, Phương thị cười hòa ái kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lại cho nàng món ngọt nàng thích nhất, nói: "Mặc kệ cha con, đây là mứt hoa quả hậu trù vừa làm xong, con mau nếm thử xem."
Kỳ Hữu Vọng gật gật đầu, quả nhiên không đặt Kỳ Thầm đang tức giận ở trong lòng.
Kỳ Thầm thấy nàng không chịu để tâm như vậy, càng tức hơn, nhưng nghĩ đến trọng điểm hôm nay không phải là nàng, nên không lại quan tâm.
Kỳ Hữu Vọng ăn mứt hoa quả, vừa liếc ngang liếc dọc đánh giá mọi người ở đây, trong lòng nghiền ngẫm đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Qua một lúc, nàng mới biết đã có chuyện gì xảy ra: Đơn giản mà nói chính là mẹ nàng chọn một hộ nhân gia cho tam ca nàng gặp mặt, kết quả tam ca nàng từ trước giờ vẫn luôn khiêm tốn thật thà lại không biết phạm lỗi gì, chạy đến nói với tiểu thư người ta rằng bản thân chướng mắt nàng ấy.
Kết quả đã rõ, người ta đến oán trách Ngô thị, nói bà chỉ cố nói tốt cho giả tử, còn che giấu chuyện về điềm xấu của hắn, suýt nữa hại nhà bọn họ, hơn nữa còn từ bỏ ý niệm thân cận với Kỳ gia.
Sau khi Kỳ Thầm biết chuyện này lập tức gọi Kỳ tam lang về để giáo huấn, Phương thị biết được, nên gọi hết bọn họ đến điều giải.
Kỳ Hữu Vọng không ngờ tam ca nhà mình lại là người có tư tưởng tiên tiến biết phản kháng khi bị ép duyên, chỉ là hắn không đồng ý thì sao không nói với cha nương, mà chạy đến làm khó cô nương người ta?
Kỳ Hữu Vọng ở một bên vừa ăn dưa vừa oán thầm.
Nhưng Kỳ Thầm tức giận cũng không phải là vì chuyện này, mà là nói: "Ngươi làm loạn chuyện hôn sự với Tưởng gia, việc này truyền ra ngoài, lần sau còn có tiểu thư môn đăng hộ đối nào dám nguyện ý gả cho ngươi?"
Kỳ tam lang rất cao hứng khi có một ngày hắn lại được quan tâm như vậy, nhưng thời khắc này hắn cũng cười không nổi, không nặng không nhẹ mà nói: "Nhị tẩu xuất thân từ hộ thương gia, cũng không tính là môn đăng hộ đối với Kỳ gia."
Kỳ Hữu Vọng thấy may mắn khi nhị tẩu nàng không có ở đây, bằng không nghe thấy lời này, sẽ bi thương rất nhiều.
Kỳ Thầm nổi giận, mối hôn sự với Quách thị là Ngô thị chọn, nhưng ông nghĩ đến tài lực hùng hậu của Quách gia, mà ngày sau thứ tử quản lý gia nghiệp cũng không thiếu được việc Quách thị hỗ trợ kinh thương, nên đồng ý, nhưng trong lòng ông quả thật cũng không quá hài lòng.
Đến tam tử này, khi nhìn hắn ông vẫn không cầm được lại nhớ đến vong thê mà cảm thấy bi thống không thôi, nhưng ông cũng không muốn cho Kỳ gia một mối hôn sự không môn đăng hộ đối nữa, tuy rằng Tưởng Tuyên nghĩa lang cũng không có quyền hạn gì, nhưng vẫn là một chức quan, kết quả mối hôn sự tốt lại bị hắn làm náo loạn lên rồi!
Kỳ tam lang còn cãi lại: "Huống hồ trong nhà ta xếp thứ ba, đại ca cưới nữ nhi quan lớn, nhị ca cưới nữ nhi phú thương, ta cũng không thể lấn lướt nhị ca, mà cưới nữ nhi tưởng gia không phải sao?"
"Thế nào, ngươi còn muốn cưới nữ nhi nông gia hay sao?" Kỳ Thầm giận quá hóa cười, lại chỉ vào Kỳ Hữu Vọng: "Với lời ngụy biện này của ngươi thì khi đến phiên hữu vọng, chẳng phải hắn chỉ có thể cưới tiện tì thôi sao?"
Kỳ Hữu Vọng vô tội nằm thôi cũng dính đạn, nàng nói: "Cha, ta không cưới."
Kỳ Thầm nói: "Không phải chuyện của ngươi."
Kỳ tam lang nhìn nhìn Kỳ Hữu Vọng, trong lòng sung sướng mà nghĩ, nếu hắn kiên trì với lập luận này, nói không chừng Kỳ Hữu Vọng thật sự chỉ có thể lấy nữ nhi nông gia hoặc xuất thân gia thế càng kém hơn nữa!
"Nữ nhi nông gia cũng không tệ." Kỳ tam lang nói.
Ngô thị nhìn Kỳ Thầm nổi trận lôi đình, vẫn luôn không biết nên khuyên giải thế nào, mà Phương thị vẫn luôn trầm mặc nhìn bọn họ tranh cãi, ánh mắt vẫn lợi hại như trước, hỏi Kỳ tam lang: "Con kiên trì như vậy, không phải là trong lòng đã nhìn trúng ai rồi đó chứ?"
Kỳ Thầm và Ngô thị ngẩn ra, sau đó hai người phản ứng kịp, phản ứng của Kỳ tam lang quả thật rất kỳ quái, nhất là sau khi nói nữ nhi nông gia, thái độ cũng trở nên ái muội hơn.
"Ngươi và trong lòng đó đã từng ước hẹn chưa?!" Sắc mặt Kỳ Thầm xanh mét.
"Chưa từng!" Kỳ tam lang bình tĩnh nói.
Không có nửa phần chột dạ, ông đã lo lắng thừa, lúc này sắc mặt Kỳ Thầm mới tính là tốt hơn chút, lời nói của hắn lúc trước xem ra chỉ là lời cố tình.
Lúc này Phương thị mới nói lời để hòa hoãn không khí, mà việc nghị thân của Kỳ tam lang cũng không thảo luận ra được nguyên do gì, nên tạm thời lắng xuống.
Kỳ Thầm cũng biết ngô thị đã tận lực và chịu ủy khuất, nói với bà: "Việc này cứ tạm để đó, bà cũng không cần thay hắn để ý, hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú, cần gì phải chịu tội!"
Có lời này của ông, Ngô thị cũng không còn thấy ủy khuất gì, vui mừng cùng ông rời khỏi viện của Phương thị.
Phương thị liếc mát nhìn Kỳ tam lang, hỏi: "Kết quả bây giờ, con vừa lòng rồi chứ?"
Kỳ tam lang ngoan ngoãn, tùy ý để Phương thị biểu đạt bất mãn với bản thân.
Phương thị cũng không muốn nhiều lời, để hắn về trước.
Kỳ Hữu Vọng nhận thấy tâm tình Phương thị không tốt, liền bỏ mứt hoa quả qua một bên, chạy đến phía sau xoa bóp cho bà, nói: "Tổ mẫu có thoải mái không?"
Phương thị cười nói: "Con lại khoe mẽ! Mới vừa rồi con lại chạy lung tung đi nơi nào?"
"Đi tìm Chu tiểu thư ạ." Kỳ Hữu Vọng tháo túi hương ra, hỏi Phương thị, "Tổ mẫu thấy đẹp không? Chu tiểu thư tặng cho con đó."
Phương thị xoa xoa cằm: "Đẹp, cũng rất thơm.
Nàng đối đãi với con cũng rất có tâm."
"Chu tiểu thư rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, lại biết kinh thương, quản lý sổ sách, chính như câu nói tú ngoại tuệ trung, tài mạo vô song, tài đức vẹn toàn..."
"Ồ? Người có thể được con khen không dứt miệng thế này, vậy thì tổ mẫu nên gặp vị Chu tiểu thư đó một lần mới được, sắp đến Tiết Khất Xảo, khi nhị tẩu con chuẩn bị một buổi tiệc, cũng mời Chu tiểu thư đến tham dự đi!"
Tiết Khất Xảo đó là đêm Thất Tịch, mỗi lần đến ngày hội này, thì nhóm nữ tử, hài đồng là cao hứng nhất, bởi vì có hài đồng, nữ nhi nhân gia thường tổ chức tiệc, hoặc dành ngày này cho gia đình, hoặc mời những nhân gia có quan hệ tốt cùng nhau trãi qua đêm Thất Tịch.
(Vào ngày lễ thất tịch ở Trung Quốc, các cô gái sẽ tổ chức xâu kim, thêu thùa để cầu nguyện với với cô tiên "thợ dệt" – Chức Nữ với mong muốn được ban cho đôi bàn tay khéo léo trong các công việc nữ công gia chánh.
Ngày để các thiếu nữ bài trí các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và ước vọng kết hôn.
Từ xa xưa, người Trung Quốc còn có tập tục, thả kim trên mặt nước vào ngày lễ thất tịch.
Cây kim không bị chìm xuống nước, sẽ tượng trưng cho sự thông minh và khéo léo của các cô gái.)
Cho nên ngày này cũng là ngày xã giao của thế nhân, không ít đại hộ nhân gia mời nữ quyến nhà khác đến bái nguyệt lượng, Bắc Đẩu tinh, lại xe chỉ luồn kim, gọi là Khất Xảo.
Kỳ gia không có nữ nhi, nhưng vì có gia thế, Quách thị thường có thể mời không ít nữ quyến đến Kỳ gia dự tiệc đêm Thất Tịch.
Vốn dĩ ngoại trừ người nhà mẹ của Quách thị, thì hộ thương nhân không tính là có danh tiếng như Chu gia thì sẽ không được xuất hiện trong hàng ngũ khách mời tại Kỳ gia.
Mà Phương thị đã mở miệng, tất nhiên Phương thị sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, hơn nữa sẽ tự mình đến Chu gia mời.
Chu gia.
Trần thị nhận được lời mời của Kỳ gia, rất thụ sủng nhược kinh, lại có chút bất an lo sợ, quay đầu liền lôi kéo Chu viên ngoại thương lượng: "Sao bỗng nhiên Kỳ gia mời chúng ta đến dự Tiết Khất Xảo vậy? Chẳng lẽ Kỳ tứ thiếu thật sự coi trọng Yến Nương rồi sao?"
Chu viên ngoại nhớ đến những lời phân tích với Chu Thư ngày ấy, cảm thấy rất không có khả năng, nên trấn định nói: "Chớ hoảng sợ, trong lòng ta đã có tính toán."
Trần thị biết, nếu bàn về gia thế, không thể nghi ngờ Chu gia là đang trèo cao.
Dù bản thân bà luôn hi vọng nữ nhi sẽ làm hiền thê lương mẫu, nhưng trước hết, bà vẫn tính đến hương khói truyền thừa của Chu gia hơn.
Cho nên so với Kỳ gia, bà sẽ càng thêm hướng về ngoại chất nam của bà hơn.
Cũng chẳng sợ nếu ngoại chất nam của bà không cưới nữ nhi của bản thân, thì bà cũng giống như trượng phu của mình, muốn tìm người ở rể.
Bà lo lắng chính là Kỳ Hữu Vọng coi trọng nữ nhi nhà mình, nhưng lại không chịu ở rể.
Chu Thư cũng thắc mắc sao đột nhiên Kỳ gia lại mời Chu gia, nàng không cho là vì Kỳ Hữu Vọng, dù sao nếu là ý của người này, vậy sẽ trực tiếp nói với nàng, mà không phải thông qua lời của Quách thị.
Một nhà ba người cùng chung sầu lo, đợi hai ngày cuối cùng cũng đến Tiết Khất Xảo.
Trần thị cũng không bỏ quên Trần Kiến Kiều, sớm nói nàng trang điểm, mà Trần Tự Tại lấy lý do hẹn bằng hữu không thể đưa bọn họ đi.
Chu viên ngoại và Trần thị cũng không nghĩ nhiều, Chu Thư như có vẻ sâu xa nhìn hắn, cho đến khi hắn bị nhìn đến trong lòng bất an.
"Yến Nương, sao thế?" Trần Tự Tại vẫn là tác phong nhanh nhẹn dáng vẻ phong lưu như trước.
Chu Thư mỉm cười: Không có gì, hi vọng biểu ca và bằng hữu chơi vui thôi."
Một nhà ba người và trần kiến kiều ra cửa đi thẳng đến Kỳ gia.
Đến trước cửa, Trần thị nhìn môn lầu cao cao vừa hâm mộ lại xót xa, không khỏi hồi tưởng lại khi bà còn nhỏ, Trần gia cũng từng là một tòa môn lầu, tuy rằng không cao lớn như Kỳ gia, nhưng cũng là tượng trưng cho nhân gia quan hộ.
Kỳ gia có người đi ra đón chào, Trần thị liền thu hồi tâm tình, mang tâm tình khẩn trương cùng Chu viên ngoại chuyển bái thiếp lên.
Một lát sau, Quách thị tự mình đi ra nghênh đón bọn họ, nàng nhớ Chu Thư, nên cũng hàn huyên thêm đôi câu.
Vốn Chu Thư định nói chút lời khách sáo, sợ chậm trễ khách nhân đến, Quách thị không rảnh để nói chuyện, nên nàng đành thôi.
Chu viên ngoại được quản sự Kỳ gia mời đi gặp Kỳ Thầm, Chu Thư và Trần thị, Trần Kiến Kiều được tỳ nữ dẫn đến Kỳ gia viên.
Lúc này trong vườn đã tập trung mấy vị tiểu thư, hài đồng, nhóm các tiểu thư thì vây lại một chỗ nói chuyện như hát, nói hết những lời mà ngày thường các tiểu thư khêu các không thể nói.
Mà nhóm hài đồng lại nhịn không được tò mò chơi đùa tìm tòi trong vườn.
Nơi này có vài tiểu thư Chu Thư quen biết, song phương chào hỏi nhau, giới thiệu với các tiểu thư khác, khí thế tán gẫu nhất thời lại nổi lên.
Trần Kiến Kiều cũng dung nhập vào rất nhanh, từ trước đến nay khi trước mặt người khác nàng đều là tiểu thư khuê các có cử chỉ tao nhã, hào phóng thỏa đáng, chỉ là khi không khí náo nhiệt lên, nàng cũng thả lỏng hơn.
Các tiểu thư trò chuyện tâm sự chuyện thiếu nữ, rất nhanh lại nói đến chuyện chung thân đại sự, trong các tiểu thư ở đây thì Chu Thư là lớn tuổi nhất, tất nhiên nàng sẽ nhận được nhiều sự quan tâm và chú ý hơn.
"Dung mạo Chu tỷ tỷ tựa thiên tiên, người đến cửa cầu hôn sợ là rất nhiều mới đúng, vậy sao chung thân đại sự lại chậm chạp chưa giải quyết đây?"
Chu Thư mỉm cười, nói: "Các muội muội khen sai rồi, luận mĩ mạo, các muội muội mới có thể sánh bằng thiên tiên, thậm chí còn đẹp hơn vài phần nữa là."
Những lời thế này nếu là trước kia nàng sẽ không nói, mà chỉ lấy im lặng để trả lời, lấy chút lễ nghi qua loa để cho qua, nhưng nàng đã nghe nhiều lời trái lương tâm này của Kỳ Hữu Vọng, nên dường như nàng cũng đã học thêm được cách dối trá thế nào.
Nhóm tiểu thư nghe xong lời này, quả nhiên không còn để ý vì sao nàng lại không gả cho người, mà lại cao hứng khen ngợi lẫn nhau.
Trần Kiến Kiều phát hiện đẳng cấp của tỷ tỷ nàng dường như đã rất cao rồi.
Nhóm tiểu thư trò chuyện hồi lâu, không biết là ai nhắc đến Kỳ tam lang: "Nói đến Kỳ tam thiếu, nghe nói trước đó vài ngày vốn Kỳ gia và Tưởng gia đã đàm luận gần xong chuyện của Kỳ tam thiếu và Tưởng tiểu thư gặp mặt, kết quả Kỳ tam thiếu này nói năng lỗ mãng, làm Tưởng tiểu thư thương tâm, hai nhà gạt bỏ ý niệm gặp mặt, vốn muốn bắt đầu việc hôn sự cũng thất bại luôn rồi."
Dường như Trần Kiến Kiều không hề bất ngờ với việc Kỳ tam lang sẽ làm, đến bây giờ nàng vẫn còn canh cánh trong lòng việc Kỳ tam lang đã làm ngày ấy!
"Nếu việc hôn sự của Kỳ tam thiếu chưa giải quyết ngày nào, thì ngày đó Kỳ tứ thiếu cũng không thể bàn đến hôn sự sao?"
Trần Kiến Kiều và Chu Thư đều dựng tai lên nghe.
"Sao ngươi lại quan tâm đến việc hôn sự của Kỳ tứ thiếu vậy?" Một vị tiểu thư trêu chọc vị tiểu thư vừa mới hỏi.
Vị tiểu thư này nhất thời đỏ mặt, nói: "Không, không có, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi mà!"
Một vị tiểu thư khác lại tiến đến bên cạnh nàng ấy nói: "Ta nhớ trước đây ngươi từng nói vô tình gặp được Kỳ tứ thiếu ở quán trà, còn nói ngươi chưa bao giờ gặp một thiếu niên lang tuấn tú tú khí giống hắn vậy, không phải sau hôm ấy ngươi liền âm thầm tương tư rồi chứ?"
Vị tiểu thư này vừa thẹn vừa vội phủ nhận, rất nhanh lại cùng đùa giỡn với các nàng, trong vườn ngập tràn tiếng cười.
Chu Thư lại cười không nổi, trong lòng nàng có chút không thoải mái, khi nghe thấy Kỳ tứ thiếu được người nhớ thương, thật giống như một phần bảo tàng vốn chỉ có nàng biết đến, nay lại bị người phát hiện ra.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vuợng Vượng: Túi hương là tự tay tiểu thư thêu sao?
Chu -không thạo nữ công- Thư Thư:...
- ----
Kỳ cha: Ngươi cưới nữ nhi nông gia, thì đệ đệ ngươi làm sao đây?
Vượng Vượng: Hè hè, đến lượt ta thì ta không cưới, để ta làm rể Chu gia đi!
Kỳ cha:...
- --------------
Thông báo: Nghỉ Tết
Chúc mọi người ăn Tết vui, hẹn năm sau gặp lại hen.