Kỳ gia đãi tiệc cũng chia thành hai bên nam nhân và nữ nhân, nam nhân ngồi bên ngoài do Kỳ Thầm, Kỳ nhị lang chiêu đãi, nữ quyến và hài đồng thì ngồi ở Đông Lai quán ở hoa viên do Ngô thị và Quách thị chiêu đãi.
Về phần Phương thị, trước ra ngoài bái phỏng nam khách, sau đó đến Đông Lai quán dự tiệc cũng các nữ quyến hài đồng.
Kỳ Thầm thấy Kỳ Hữu Vọng tính chạy đến chỗ nữ quyến, vội hét ngăn nàng: "Ngươi chạy đi đâu? Chỗ kia là nơi ngươi có thể đi sao!"
Kỳ Hữu Vọng không phục mà nói thầm: "Con còn chưa cập kê, vẫn còn là một hài đồng, ngồi cùng tổ mẫu thì có vấn đề gì đâu chứ!"
Kỳ Thầm hung tợn trừng mắt nhìn nàng, không biết dáng vẻ ngụy biện này của nàng là giống ai.
"Ngươi đã 17, còn xem bản thân là hài đồng, không thấy mất mặt sao?"
Kỳ Hữu Vọng lại nói thầm: "Mới có 16 thôi mà!"
Sinh ra vào cuối năm đúng là chịu thiệt mà, mới sinh ra vừa tròn một tháng, đã bị tính cho thành một tuổi rồi!
Nếu không phải Kỳ Thầm bận tâm đến còn có khách nhân ở đây, đã sớm đập bàn lên luôn rồi.
Kỳ nhị lang nhìn ấu đệ bị giáo huấn, cũng không muốn giải vây cho nàng, mà là cười góp vui.
Kỳ tam lang ngồi ở bàn trên, lòng tràn đầy xót xa - - Thời điểm Kỳ Hữu Vọng bì bõm tập nói, hắn mới ba bốn tuổi, đã học được cách tự mặc y phục cho mình, sau này có rất nhiều việc đều là bản thân hắn tự thân tự lực.
Khi Kỳ Hữu Vọng mười bảy tuổi còn được các trưởng bối xem là hài đồng, mà khi hắn mười bốn tuổi đã chuyển ra khỏi chủ trạch, lại bị cha cho rằng bản thân hắn có thể tự chăm sóc mình mà đồng ý, khi đó có ai xem hắn vẫn còn là một hài đồng đây?
Dưới sự kiên quyết ngăn cản của Kỳ Thầm, Kỳ Hữu Vọng đành ủ rũ ngồi lại chỗ bàn dưới Kỳ tam lang.
Nhưng chỉ thoáng chốc nàng đã ngồi không yên, đứng dậy kéo ghế, đến gần Kỳ tam lang, nhỏ giọng hỏi: "Tam ca, nhiều vị tiểu thư đến dự tiệc như vậy, huynh không muốn đi tìm các nàng ấy chơi sao?"
Kỳ tam lang cũng không muốn để tâm đến nàng - - Cũng chỉ có mình nàng ấy nghĩ rằng các vị tiểu thư đó có thể chơi với nhau!
Quách thị mời các nàng ấy đến, quả thật vì đây là đêm Thất Tịch, nhưng cũng là để Kỳ gia trông náo nhiệt hơn chút, thứ hai cũng là vì để kéo gần quan hệ các đại hộ.
Lúc này đây bởi vì Kỳ gia có hai thiếu niên lang chưa thành hôn mà mang theo hàm nghĩa bất đồng khác.
Trước khi đáp ứng lời mời các đại hộ này chưa hẳn đã không biết ý nghĩa của yến tiệc này, bọn họ cũng không đơn thuần là đến góp chút náo nhiệt.
"Tam ca, Chu tiểu thư và Trần cô nương cũng đến đây, ta muốn đi tìm các nàng ấy chơi!" Kỳ Hữu Vọng lại nói, nàng nghĩ, tốt xấu gì nàng cũng là Kỳ gia tứ thiếu, để tận tình gia chủ, mà dẫn Chu Thư đi dạo quanh vườn nhà mình cũng là hợp tình hợp lý.
Mí mắt Kỳ tam lang giật giật, quay đầu nhìn nàng: "Trước đó các nàng ấy thế nào?"
Như năm vừa rồi Chu gia nằm trong hàng ngũ khách nhân, hắn không thể nào chưa từng thấy các nàng mới phải.
"Tổ mẫu nói rất thưởng thức thanh danh bên ngoài của Chu tiểu thư, nên trước khi đến Tiết Khất Xảo đã cho nhị tẩu mời các nàng rồi."
Kỳ tam lang trợn trừng mắt, tổ mẫu hắn mới sẽ không vì một người chưa từng gặp mặt mà khen ngợi, hơn phân nửa là do chính nàng điểm tô thật đẹp cho Chu Thư rồi! Nhưng hắn cũng hiểu Kỳ Hữu Vọng không có khả năng hoàn toàn là nói hưu nói vượn, cho nên Chu gia thật sự là do tổ mẫu hắn làm chủ mà mời đến.
Hắn âm thầm cân nhắc dụng ý của Phương thị, Kỳ Hữu Vọng dùng ánh mắt xúi giục mà nhìn hắn, qua một lúc, hắn mới nói: "Chúng ta qua bên đó cũng không thích hợp."
Kỳ Hữu Vọng biết hắn đã xuôi theo, cao hứng mà nói: "Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, nhóm các vị tiểu thư còn chưa bái nguyệt lượng, chúng ta đến tìm tổ mẫu cũng không tính là quá phận."
Kỳ tam lang động tâm, sau khi trái lo phải nghĩ, nói với hạ nhân của mình: "Ta đi giải quyết một chút, nếu người khác hỏi đến, cứ nói như vậy là được!"
Nói xong, liền đứng dậy, thi lễ với Kỳ Thầm và các khách nhân, rồi lén lút lui ra, Kỳ Hữu Vọng cũng lén lút chạy ra ngoài, mang giày vào đuổi theo Kỳ tam lang.
Kỳ Thầm để ý đến hành động của bọn họ, nghe hạ nhân Kỳ tam lang nói lý do thoái thác, ông cũng không thèm để ý.
Nơi nữ quyến tụ tập là ở trong vườn, muốn vào bên trong, trước đó phải vòng qua hồ cá lớn của Kỳ gia, lại phải đi qua một rừng cây nhỏ, đi qua hai tầng lầu, mới đến Đông Lai quán, là nơi rộng rãi dùng để tiếp đãi khách nhân.
Đối diện Đông Lai quán là một sân khấu, bình thường khi có một dịp đặc thù nào đó, đôi lúc cũng sẽ mời nữ kỹ đến biểu diễn góp vui.
Bây giờ là Tiết Khất Xảo, nhưng lại không biểu diễn gì.
Trời còn chưa tối hẳn, nhưng bốn bề Đông Lai quán đã đốt đèn, bên trong truyền ra tiếng cười nói của các nữ quyến.
Kỳ Hữu Vọng và Kỳ tam lang quang minh chính đại đến nơi này, cũng không có ai cảm thấy đường đột.
Hành lễ như thường, Phương thị liền hỏi: "Các con đã dùng bữa chưa?"
"Dạ rồi, chúng con đến là để muốn biết tổ mẫu có gì cần chiếu ứng hay không." Kỳ Hữu Vọng nói.
Ánh mắt đen láy linh động, nhưng Phương thị liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng đang nghĩ gì - - Đơn giản là cảm thấy các trưởng bối ngoài kia giao tế quá mức buồn tẻ không thú vị, nên muốn đến bên này góp vui mà thôi!
Nhưng thấy Kỳ tam lang cũng đi cùng, làm bà thoáng giật mình.
Chỉ là bà cũng không nói gì, cho người an bày chỗ cho hai người, lại cho người mang một hộp bát bảo đến, bên trên bày đủ loại bánh mứt hoa quả, mang đến cho Kỳ Hữu Vọng.
Còn của Kỳ tam lang thì cũng giống các nữ quyến ở đây, đều là đựng một ít đồ ăn vặt.
Phần đông các nữ quyến vừa thấy vậy, trong lòng cũng nhận ra được địa vị của Kỳ Hữu Vọng ở Kỳ gia.
Kỳ Hữu Vọng ăn một trái mơ ngâm mật, phát hiện đồ ăn bên dưới cũng không đủ no bụng, sau khi tính đếm, tổng cộng có tám cái, liền cười nói: "Vừa khéo!"
Mọi người tò mò nhìn nàng, nàng nói: "Có tám phần mứt hoa quả, mỗi người một phần, vừa đủ! Ta chia cho mọi người nếm thử!"
Đường đường là Kỳ gia tất nhiên sẽ không thiếu được việc chuẩn bị điểm tâm cho khách nhân, nhưng vẫn chưa đến thời điểm dùng bữa, cho nên hành động này của Kỳ Hữu Vọng, chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ chút món ngon cho các nàng mà thôi.
Phương thị không ngăn cản, phần đông nữ quyến cũng là ý cười nhẹ nhàng, tâm tư khác nhau.
Kỳ Hữu Vọng đi chia mứt hoa quả đến các bàn, đến trước bàn của Chu Thư và Trần Kiến Kiều, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta đã ăn qua, mứt mơ này ăn rất ngon, cố ý giữ lại cho hai người!"
Nàng đơn thuần như vậy, không nhìn bề ngoài còn tưởng rằng chỉ là một hài đồng ngây thơ nào đó!
Trần Kiến Kiều che miệng cười trộm, Chu Thư lại lễ độ mỉm cười trả lời: "Đa tạ Kỳ tứ công tử."
Ánh mắt Kỳ tam lang dừng trên người Trần Kiến Kiều, chỉ cảm thấy dáng vẻ nàng ấy trộm cười thoạt nhìn đơn thuần lại mang theo tia kiều mị, trông rất đẹp mắt.
Chỉ tiếc ánh mắt nàng ấy chỉ lưu lại trên người Kỳ Hữu Vọng, trong ánh mắt trong trẻo đó phảng phất in bóng dáng của Kỳ Hữu Vọng.
Kỳ Hữu Vọng cao hứng trở lại bên cạnh Phương thị, liền có vị tiểu thư đánh bạo hỏi nàng: "Kỳ tứ công tử, nghe nói công tử đang nuôi heo, đây có phải thật không?"
Có người lo lắng hỏi như vậy sẽ làm mất thể diện Kỳ gia, nhưng Phương thị không để tâm, Kỳ Hữu Vọng lại càng không thèm để ý, ngược lại lại chân thành trả lời: "Đúng vậy, đáng tiếc hôm nay không có cơ hội, nếu không có thể cho mọi người nếm thử."
Có người lộ ra vẻ mặt kháng cự, cũng có người khống chế được, không biểu hiện ra vẻ mặt khinh thường với thịt heo, còn có người thấy may mắn hôm nay Kỳ gia không đãi thịt heo, bằng không Kỳ gia mất thể diện thì không nói, các nàng thân là khách nhân, cũng không thể không ăn.
Như Chu gia đôi lúc cũng sẽ ăn thịt heo nên không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có Trần thị nhớ lại bánh ú nhân thịt ngày ấy mà theo bản năng nuốt ực một cái.
"Heo Kỳ tứ công tử nuôi ăn rất ngon!" Trần Kiến Kiều cũng muốn mọi người biết đến thịt heo của Kỳ Hữu Vọng, nên góp lời.
Vì đang ở Kỳ gia, nên mọi người không tiện nói lời mất hứng, chỉ có mình Kỳ Hữu Vọng thấy được sâu trong ánh mắt các vị tiểu thư này toát ra vẻ uể oải, giống như mộng đẹp bị phá nát.
Đa số các nàng ta đều chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, còn chưa biết cách che giấu, nên để người khác nhìn ra được suy nghĩ trong lòng, đến Chu Thư cũng nhìn ra vẻ thất vọng của các nàng ta, chớ đừng nói đến người lão luyện như Phương thị - - Đại để là các nàng đều cho rằng nếu gả cho Kỳ Hữu Vọng, ngày sau sợ là cũng phải cùng nuôi heo với nàng ấy, cho nên mất đi hứng thú với Kỳ Hữu Vọng.
Hứng thú của các nàng ta với Kỳ tam lang cũng không lớn, thứ nhất là kém bốn năm tuổi, thứ hai là cũng nghe được không ít lời đồn về thân thế của Kỳ tam lang, trong lòng cũng có chút kiêng kị.
Phương thị vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt trên mặt, vừa không thất lễ, lại làm người khác không đoán được tâm tư của bà.
Có lẽ là cảm thấy ngồi ở đây cũng đã đủ lâu, Phương thị chuẩn bị quay về viện tử.
Kỳ Hữu Vọng và Kỳ tam lang cũng phải đi theo rời khỏi đây, đỡ Phương thị về trước, sau đó Kỳ tam lang mới quay lại bàn tiệc bên ngoài.
Bên ngoài cũng đã treo đèn lồng, sau khi ăn no mọi người đang chúc rượu, trên mỗi bàn đều có một ống trúc, bên trong đặt rất nhiều ống hút nhỏ - - Còn được gọi là Trù, trên mỗi ống đều được viết chữ, ai phù hợp với các điều kiện trên đó đều bị phạt một chén rượu.
Kỳ tam lang nhìn một lát, cảm thấy không thú vị, nên ngồi uống rượu một mình.
Trong Đông Lai quán, sau khi chờ Phương thị đi khỏi, mọi người không lại câu nệ nữa, rất nhiều đề tài trò chuyện đều không chút kiêng dè mà nổi lên, tỷ như nói một chút về chuyện lý thú ít ai biết nghe được từ bên ngoài truyền đến, hay là chút nhàn thoại về những hộ nhân gia họ ít qua lại.
Chu Thư cũng không hứng thú với những loại đề tài này, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài, trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo trên mái hiên phía tây, hơn nữa ẩn ẩn còn có xu thế tiếp tục hạ thấp xuống.
Nàng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này trời vẫn còn nóng bức như trước, gạch đá phiến ở Kỳ gia như một cái lồng hấp, tỏa ra nhiệt khí hôi hổi, thiêu người đến không ngừng thấm mồ hôi.
Trong những bụi cây tối đen chung quanh truyền ra tiếng dế râm ran, lòng người yên tĩnh thì cảm thấy tao nhã, người có tâm sự nặng nề, chỉ cảm thấy tiếng kêu này càng thêm phiền muộn.
Trong lòng Chu Thư cũng không thấy không yên, nhưng cũng không quá âm ĩ.
Nàng nghĩ đến gia nghiệp Chu gia, hoàn toàn không có cảm giác háo hức ngắm trăng, hay xe chỉ luồn kim để Chức Nữ dõi theo.
Trước đó nàng đã lưu ý đến việc Ngô Hiếu Tông chèn ép Chu gia, sau này lại có Kỳ Hữu Vọng Cáo trạng, nàng cũng biết rõ Ngô Hiếu Tông sinh ra hoài nghi với Đình Trà Trà Sơn, muốn chiếm lấy ngọn núi đó, do đó hắn muốn đạt được mục đích, nên đã bắt đầu an bày thế lực để tiến thêm một bước mà chèn ép Chu gia.
Thân phận của Ngô Hiếu Tông không chỉ đơn giản là đại hộ trà viên, nếu không có quan phủ chống lưng, hắn cũng vô pháp mà phát triển lớn mạnh.
Trên thực tế mấy năm trước khi hắn trở nên giàu có, là do cấu kết với quan phủ, phân chia lợi ích trong việc buôn trà, do đó mà mở rộng được việc kinh thương, không chỉ trong thời gian ngắn thâu tóm được không ít trà viên, làm ra được không ít lá trà, cũng nhanh chóng chiếm cứ thị trường ở Tín Châu.
Tuy rằng quan lại đến nhận chức sau này không dám mưu hoa cùng hắn, nhưng cũng nhận được lợi ích từ hắn, nên cũng mở một mắt nhắm một mắt với không ít hành vi của hắn.
Vốn trà hành là nơi quản lý việc buôn trà cũng đều bị Ngô Hiếu Tông nắm trong lòng bàn tay, cho dù hắn ác ý chèn ép Chu gia, thì việc trà hành chủ trì công đạo cũng có hạn.
Đương nhiên, chủ trà viên ở Tín Châu cũng không chỉ có một mình Ngô Hiếu Tông, hắn cũng sẽ bị các hộ khác kiềm chế, cho nên hành vi thường ngày cũng không dám quá lộ liễu, bằng không Chu gia đã sớm bị xa lánh và chèn ép ra khỏi Tín Châu rồi.
Nhưng lúc này đây, đầu tiên là trà hành có rất nhiều phê bình kín đáo với việc Chu gia tự ý lấy tên Chử Đình trà đặt cho trà của mình, cho rằng Chu gia không thể dùng tên của thôn Chử Đình để đặt cho trà của hộ mình.
Sau đó là quan phủ lấy việc trà thuế mà nhiều lần tìm đến, dẫn đến ngoại nhân phỏng đoán Chu gia có phải đang Trốn thuế lậu thuế hay không.
Cũng may là quan phương thật sự không tra ra được trà thuế có vấn đề gì, mà nàng cũng thông hiểu điển tịch, biết là việc lấy tên nơi trồng để đặt tên cho trà nhà mình không có gì là không ổn, điều lo lắng duy nhất là có người cũng lấy tên Chử Đình trà để phá hoại thanh danh của trà Chu gia.
Chu Thư suy nghĩ đến xuất thần, cũng không phát hiện có người đang đến gần.
Lâm Cầm ở bên cạnh cũng không quấy nhiễu nàng, đợi một lúc, mới nhẹ giọng gọi: "Chu tiểu thư."
Chu Thư hoàn hồn, nghi hoặc mà nhìn nha hoàn hầu hạ bên cạnh Kỳ Hữu Vọng.
"Lão phu nhân muốn mời tiểu thư đến nội viện gặp mặt." Lâm Cầm nói.
Chu Thư hơi kinh ngạc, hỏi lại lần nữa: "Là lão phu nhân Kỳ gia?"
Lâm Cầm xác định lại: "Đúng là lão phu nhân, chỉ là tứ thiếu gia cũng ở trong viện của lão phu nhân, cho nên mới sai nô tỳ đến thông báo."
Chu Thư không nghi ngờ, trở về báo với Trần thị, Trần Kiến Kiều một tiếng, sau đó theo Lâm Cầm đi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn đến viện của Phương thị.
Viện của Phương thị rất lớn, đi qua tiền sảnh là một hành lang uốn lượn và đình viện nghỉ ngơi, qua nguyệt môn* là nội viện của Phương thị, trong phòng có một Phật đường, còn có bốn năm gian sương phòng, còn lại chính là chính phòng của Phương thị.
*Nguyệt môn
Đến trước chính phòng, nàng nghe được thanh âm cười nói của một già một trẻ, thanh âm thiếu niên to hơn, không biết đang nói điều gì, chọc cho lão nhân cười không ngừng.
"Lão phu nhân, tứ thiếu gia, Chu tiểu thư đã đến rồi." Lâm Cầm nói.
Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng bước ra trước cửa, cười nói: "Tiểu thư đến rồi sao, mau vào ngồi!"
Chu Thư đi vào, sau khi hành lễ vấn an với Phương thị, mới ngồi xuống vị trí khách tịch.
Vì Phương thị lớn tuổi, đi đứng bất tiện, cho nên gia cụ trong phòng đều có hơi cao, ngay cả ghế ngồi cũng cao đến đầu gối.
Chu Thư vừa thấy đã hiểu vì sao mỗi lần ngồi, Kỳ Hữu Vọng đều luôn nhích tới nhích lui, vì đã quen ngồi ghế ở chỗ này của Phương thị, nên bắt nàng ấy ngồi ngay ngắn quả thật có chút khó khăn.
"Ta nghe Xuân Ca nhi vẫn luôn khen ngợi tiểu thư thông minh tháo vát, còn nhỏ tuổi đã giúp đỡ quản lý gia nghiệp lớn như vậy rồi, cũng là một tay quản lý sổ sách, Xuân Ca nhi còn cố ý học hỏi từ tiểu thư."
Chu Thư khiêm tốn nói: "Lão phu nhân tán thưởng rồi, những thứ đó bất quá cũng chỉ là một chút tri thức nữ gia nên học, tiểu nữ chỉ học được chút nông cạn, không tính là tinh thông."
"Tiểu thư không cần xem nhẹ chính mình? Nhìn khắp thành Tín Châu này, cũng không có mấy nữ tử có thể có kiến thức và bản sự như tiểu thư.
Hôm nay mời tiểu thư đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn đáp tạ tiểu thư thời gian này đã chiếu cố Xuân Ca nhi.
Hài tử này ngày thường thiếu quản thúc, nếu có hành động thất lễ nào, mong tiểu thư khoan thứ."
Kỳ Hữu Vọng muốn nói hình như nàng không có hành động thất lễ nào hết, nhưng thấy hai người nói chuyện đến mức chuyên tâm, nên cũng không xen vào.
"Nào có, Kỳ tứ công tử rất chân thành khả ái, tựa như đệ đệ thân thiết vậy ạ."
Kỳ Hữu Vọng nghe xong lời này, không biết sao lại có chút khổ sở.
Phương thị lại nói vài lời với Chu Thư, tặng nàng một ít thi họa làm lễ, rồi mới sai người đưa nàng trở lại Đông Lai quán.
Chu Thư ra khỏi viện của Phương thị, lúc này mới cảm thấy khoan khoái một chút, nàng cảm giác trên lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, nên vội trở về, chân bước nhanh đến mức như sinh ra cả tiếng gió bên tai.
Trãi qua một phen thăm dò của Phương thị, nàng xem như đã hiểu rõ ý tứ của bà, trước là nói nàng thông minh tháo vát, không giống với những tiểu thư khuê các ở Tín Châu, sau lại nhắc đến chuyện Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn đến tìm nàng, ám chỉ hai người kết giao thân thiết.
Mà từ đầu đến cuối là lo lắng nàng giỏi về tâm kế, cố ý thân cận Kỳ Hữu Vọng, thậm chí vì nàng tặng túi hương mà cho rằng nàng sinh ra ý niệm gả tiến vào Kỳ gia, mà muốn ra oai với nàng.
Khi đó nàng đã hiểu rõ lo lắng của Phương thị, nên đã nói xem Kỳ Hữu Vọng như đệ đệ, biểu lộ bản thân không có suy nghĩ không an phận nào với Kỳ Hữu Vọng.
Nàng thầm nghĩ, khó trách Kỳ Hữu Vọng có thể giấu giếm thân phận đến 17 năm, có một tổ mẫu lợi hại đến vậy ở đây, thì ai có thể thoát được qua nhãn tinh của bà chứ! Chỉ là khi Kỳ Hữu Vọng trưởng thành, ngày nào đó động chân tâm, thì bà ấy có thể xử lý thế nào đây?
Nghĩ đến cái người thanh thuần đơn giản kia, thế mà Chu Thư lại sinh ra cảm giác khó đành lòng chặt đứt quan hệ với nàng ấy.
- -----
Chu Thư rời đi, Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn rầu rĩ không vui, Phương thị hỏi nàng thế nào, nàng nói: "Tổ mẫu, con vất vả lắm mới gặp được một nữ tử thông tuệ, có bản sự như Chu tiểu thư vậy, con khâm phục nàng, khát khao nàng, thích nàng, nên mới luôn đi quấy rầy nàng, vậy mà tổ mẫu đã dọa nàng chạy mất rồi!"
Thích có rất nhiều loại, Phương thị không nghĩ đến loại thích của tình cảm nam nữ, nên không nghĩ nhiều.
Bà nói: "Vì ngoại nhân, con cũng oán trách đến lão thân rồi sao?"
"Mặc dù tiểu thư nàng ấy không phải họ Kỳ, nhưng với con mà nói không phải là ngoại nhân, nàng là ngọn đèn sáng.
Nàng là ánh sáng trong lòng con, để con luôn thời khắc nhắc nhớ mình nên làm gì để không đánh mất bản thân, cũng cho con biết con là ai."
Nàng nhìn thấy được sự độc lập, bền gan vững chí và tự lực của phụ nữ ở thời đại sau này trên người Chu Thư, cũng nhớ đến mục tiêu mà bản thân đã luôn kiên trì ở đời trước, đây là khát khao của nàng, hơn nữa đây cũng là nguyên nhân ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo Chu Thư.
Nếu không có ngọn đèn sáng này, nàng sợ rằng bản thân nàng sẽ dần dần bị thế tục đồng hóa, cuối cùng quên mất bản thân mình là ai và mong muốn điều gì.
Phương thị nghe xong mà cảm thấy một trận khổ sở trong lòng, nhưng lại cũng vui mừng, lập tức cho hạ nhân lui xuống, nói: "Ta chỉ lo lắng nàng ấy nghĩ con là nam nhi, mà sinh ra cảm tình với con, đến lúc ấy con phải xử lý thế nào đây?"
"Tổ mẫu, sẽ không đâu, trong lòng Chu tiểu thư chỉ có Chu gia và gia nghiệp, nàng đã quen tính toán, sợ là đã tính đến rõ ràng việc nếu chọn con sẽ nhiều bất lợi hơn là ưu việt.".
truyện xuyên nhanh
Về lý trí Kỳ Hữu Vọng vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại giống như đã trút cơn mưa, tâm nàng khổ sở ngập tràn.
Phương thị thở dài, bà thật sự thưởng thức Chu Thư, nếu Chu Thư còn có huynh đệ, bà vẫn có thể vì hài tử Kỳ gia mà đến cầu thân, dù sao có một nữ tử có bản sự như vậy phụ giúp quản gia, có thể quán xuyến nhiều việc hơn cho Kỳ gia.
"Thôi, thôi, xem như lão thân ta nhiều chuyện! Ngày sau có gặp nàng ấy, thay lão thân tạ lỗi với nàng ấy đi!"
Kỳ Hữu Vọng lại lặng lẽ ôm bà làm nũng: "Tổ mẫu cũng không sai, nàng ấy cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, chuyện qua rồi thì cho qua đi, không cần nhắc lại nữa."
Việc này vốn không thể phân đúng sai, sao nàng có thể thật sự để tổ mẫu mình chịu tội với Chu Thư được? Việc ảnh hưởng lớn nhất chỉ sợ là sau này Chu Thư sẽ càng thêm xa cách nàng, cùng lắm thì nàng lại nghĩ biện pháp tiếp cận Chu Thư vậy.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Thật khó mà, vừa không thể đắc tội Chu Thư, lại luyến tiếc để tổ mẫu khổ sở..