“Cá chép hóa rồng là mong muốn cả đời. Được vào bụng rồng của bệ hạ là nơi an nghỉ tốt nhất của chúng nó, phải nên là tăng thêm giá trị mới đúng.”
… Thần con mẹ nó cá chép hóa rồng. Cũng không hỏi xem cá chép nó chịu không cơ chứ!
_____________________________
Lại một hôm nọ, trong Dưỡng Tâm Điện cho truyền bữa trưa. Thức ăn phong phú, rực rỡ muôn màu, khiến người nghe đã thèm nhỏ dãi, phải than thở một câu có lộc ăn.
Tần vương lại đã hưởng thụ những thứ này đến nhàm, vẻ mặt cử chỉ bình thường, còn rảnh rang bỏ ba chọn bốn.
“Món cá này hôm nay không đủ tươi.” Cơ Việt đặt đũa xuống, bình phẩm đồ ăn.
Vệ Liễm nghe vậy, gắp một miếng thịt vào miệng nếm thử, vẫn cảm thấy ngon tuyệt, “Thần nghĩ vẫn ổn mà?”
Cơ Việt, “Cô thấy không ổn.”
Vệ Liễm: Được rồi.
Ngươi là vua, ngươi nói đúng hết.
Vệ Liễm biết mức độ kén ăn của Tần vương tới mức khiến người giận sôi, nếu hắn đã cảm thấy không ngon, vậy chết muôn lần cũng không chịu bỏ vào miệng.
“Bỏ món này đi, bảo Ngự Thiện Phòng làm món mới.” Vệ Liễm sai bảo cung nhân.
Y được Tần vương yêu thích, cũng được phép sai sử người trong Dưỡng Tâm Điện.
Cung nhân đáp lời đi mất, một lát sau quay lại, không mang món cá mới lên, ngược lại mang theo một người.
Trông quần áo người nọ, hẳn là đầu bếp trong Dưỡng Tâm Điện.
Cơ Việt mỉm cười, “Đây là ý bảo cô nên ăn thịt người?”
Đầu bếp lần đầu gặp vua, vốn đã nơm nớp lo sợ, nghe vậy càng sợ đến quỳ thụp xuống tại chỗ, thân run như cầy sấy, “Bệ hạ tha mạng!”
Gã cũng chỉ từng nghe lời đồn về bệ hạ, nghe đâu giết người như ngóe, tính tình bạo ngược, chỉ cần ra lệnh một tiếng, nói không chừng gã thật sự bị ném vào trong chảo dầu.
Mặt Cơ Việt không biến sắc.
Sợ thành như vậy cơ à? Hắn lại đâu có ăn thịt người.
Hắn giết vô số người, mà tính ra đều là đám gián điệp thích khách của các nước khác ẩn nấp trong cung, còn có một số người bề dưới hành sự phạm thượng, chứ chưa từng thật sự lạm sát kẻ vô tội.
Tội gì làm khó một tên đầu bếp chứ.
Vệ Liễm thấy nụ cười của Cơ Việt từ từ biến mắt, ngược lại thấy buồn cười. Y che miệng cười khẽ, “Đứng lên đi. Bệ hạ không ăn người đâu.”
Đầu bếp không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, như gió mát thổi qua mặt.
Hẳn chính là vị công tử Liễm nổi danh gần đây.
Công tử Liễm đúng là được bệ hạ sủng ái, bệ hạ chưa lên tiếng, lại tự ý cho phép gã đứng lên, có thể nói là to gan lớn mật. Đầu bếp oán thầm, cũng không dám thật sự nghe lời Vệ Liễm.
Công tử Liễm được bệ hạ yêu chiều, vượt quá quyền hạn thì bệ hạ cũng không truy cứu. Nhưng còn gã nếu không có lệnh của bệ hạ mà tự ý đứng dậy, e rằng một khắc sau sẽ không còn mạng.
Cơ Việt thấy đầu bếp bất động, thanh âm lạnh lẽo, “Không nghe công tử nói?”
Đầu bếp cả kinh, lúc này mới đứng dậy, “Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn công tử.”
Xem ra gã còn đánh giá thấp tầm quan trọng của công tử Liễm trong lòng bệ hạ.
Vệ Liễm cũng không để tâm chuyện đầu bếp ngó lơ y, người ta ai cũng tiếc mạng, đầu bếp không dám tin y cũng là chuyện bình thường. Y hỏi, “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm?”
Đầu bếp lần này không dám làm lơ Vệ Liễm nữa, khom người nói, “Nô là đầu bếp Ngự Thiện Phòng Vương Thọ. Bệ hạ muốn có cá tươi, mà nguyên liệu nấu ăn trong cung mỗi ngày đều sẽ ra cung để chọn mua, chính là để đảm bảo độ tươi. Cá hôm nay… đã là số tươi nhất, trong phòng bếp hiện đã không còn dư.”
Cho dù còn, cũng là cá để qua đêm, chết từ lâu, để cho cung nhân ăn. Gã nào dám trình lên cho bệ hạ.
Lúc nói rõ mọi chuyện cho cung nhân Dưỡng Tâm Điện, cung nhân cũng sợ nàng hai tay trống trở lại sẽ bị giáng tội, mới lôi gã cùng đi tạ tội.
Vương Thọ kiên trì nói xong, lại cúi đầu chờ xử lý. Gã đã hết cách, nhưng người bề trên luôn khó mà thông cảm cho khó xử của hạ nhân, nếu muốn trách phạt, gã cũng chỉ đành nhận.
Cơ Việt nghe xong, không nói lời nào. Y cũng không phải một quân chủ thích làm khó dễ người, liền phất tay cho người lui.
Mà Vương Thọ lại cho rằng Tần vương phất tay là muốn ra lệnh cho người mang gã đi xử tử, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, lòng như tro nguội.
Vệ Liễm đột nhiên nói, “Thần biết một chỗ có cá chép tươi.”
Cơ Việt liếc mắt, “Ồ?”
Vệ Liễm mỉm cười, “Thần mang bệ hạ đi.”
Đầu mày Cơ Việt nhướn lên, “Vậy còn chờ gì nữa? Mang cô đi nhìn thử xem.”
Vệ Liễm, “Vâng.”
Hai người nói đi là đi, đầu bếp nhất thời đứng tại chỗ không người hỏi tới. Gã đang trù trừ không biết nên làm thế nào, Lý Phúc Toàn quay đầu nháy mắt với gã, ý là “Ngươi còn đang đứng đây làm gì? Còn không mau lui đi.”
Vương Thọ sửng sốt, lập tức gật đầu liên hồi, vội vàng lui ra ngoài mới có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Thật sự là tránh khỏi một kiếp từ quỷ môn quan… Ít nhiều nhờ Vệ công tử mở miệng mới cứu gã một mạng.
Lòng Vương Thọ còn sợ hãi, chốc lát sau lại cảm thấy biết ơn Vệ Liễm.
_
Cơ Việt còn không biết mình tự nhiên chẳng hiểu ra sao đội một cái nồi, mà hung danh hắn lan xa, cho dù không có sát tâm, người ngoài đều cho rằng hắn muốn đại khai sát giới.
Cơ Việt có trăm miệng cũng không thể biện giải, mà cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải biện giải. Tóm lại giết một người là giết, giết trăm người cũng là giết. Từ khi trong tay dính giọt máu đầu tiên, hắn đã không còn dính dáng gì tới hai từ trong sạch vô tội.
Vua thời thịnh thế cần danh nhân đức, vạn người kính ngưỡng; vua thời loạn phải ra uy thiết huyết, người người sợ hãi.
Hắn không cần nhiều lời.
Vệ Liễm cũng không biết, vừa rồi y nói một câu, lại vô tình kết một mối thiện duyên cho y, ngày sau sẽ giúp một chuyện lớn.
Lúc này, bọn họ đang đứng giữa một mảng trời đất đầy tuyết. Trong lòng Vệ Liễm ôm một bình nước nóng, nhìn một mảng mặt hồ đóng băng trước mặt.
Nơi này là Thấm Viên Hồ.
Vào xuân, mặt nước nơi này lấp lánh trong veo, xa xa nhìn đến một mảng hồ sáng lấp lóa. Trên hồ có đình đài lầu các, đi dọc theo cầu chín khúc sẽ đến chỗ ngồi nhỏ trong đình. Cũng có thể bơi thuyền trong hồ, trước hoa dưới trăng, ngắm cá chép tung tăng dưới mặt nước.
Nhưng hiện tại là ngày đông, mặt hồ đóng một lớp băng dày, dù cho có cá, cũng đều nấp dưới mặt băng, không thể cứ đơn giản muốn bắt là bắt.
Vệ Liễm từng nghe cung nhân nhắc tới, nước Lỗ năm ngoái tiến cống hai mươi con cá chép ngũ sắc tường vân, được nuôi trong Thấm Viên Hồ này.
“Chỉ cần đục thủng mặt băng, vớt cá bơi trong hồ này, không phải sẽ có cá tươi để ăn sao?” Vệ Liễm nói.
Cơ Việt chưa nói gì, Lý Phúc Toàn đã kinh ngạc nhảy dựng, “Vệ công tử, đây là cống phẩm của nước Lỗ, một con cá chép ngũ sắc tường vân giá trị ngàn vàng, thế gian hiếm thấy, chì dùng để ngắm, sao có thể ăn chứ!”
Đây không phải là phung phí của trời sao!
“Đây mà coi là phung phí gì đâu.” Vệ Liễm liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Phúc Toàn, giọng nói dịu dàng, mà nội dung thật càn quấy, “Cá chép hóa rồng là mong muốn cả đời. Được vào bụng rồng của bệ hạ là nơi an nghỉ tốt nhất của chúng nó, phải nên là tăng thêm giá trị mới đúng.”
… Thần con mẹ nó cá chép hóa rồng. Cũng không hỏi xem cá chép nó chịu không cơ chứ!
Hoang đường, quá ư là hoang đường!
Có bài học mấy lần trước, Lý Phúc Toàn không dám phản bác Vệ Liễm nữa, chỉ nhìn sang bệ hạ nhà mình, đầy mắt đều tỏ ý: Ngài mặc kệ không tính à?
Kết quả hắn nhìn kỹ, thấy bệ hạ lại đang cười.
Không phải nụ cười giả tạo lạnh băng ngày xưa. Đôi mắt bệ hạ cong cong, đáy mắt ngậm một tầng ý cười hơi mỏng không che giấu được, pha lẫn một chút nhu hòa nhàn nhạt, cực kì đẹp.
Lý Phúc Toàn nhất thời sửng sốt.
… Đã bao nhiêu năm chưa thấy bệ hạ thật lòng thật ý cười như vậy.
Hắn nghe thấy bệ hạ cười nhẹ hỏi, “Nhưng lớp băng dày như vậy, Vệ lang muốn phá băng thế nào đây?”
Lý Phúc Toàn thấy mình hít thở không vào.
Bệ hạ thật đúng là đang cân nhắc đề nghị này!
Thời cổ có Chu U vương phóng hỏa đùa chư hầu, vì nhận được nụ cười Bao Tự. Mà nay bệ hạ vì công tử Liễm, cá chép giá trị ngàn vàng cũng dám nấu thành món trên bàn ăn, thật đúng là… Tùy hứng cực kì!
Lý trí nói cho Lý Phúc Toàn như vậy là không ổn, thân là cận thị, hắn hẳn nên khuyên bảo bệ hạ giữ quy củ chút, đừng nên gây ra sự tình không hợp lễ tiết như vậy.
Mà nhìn lại nét mặt bệ hạ hiếm thấy lại mang ý cười, Lý Phúc Toàn chần chờ.
Thôi, nếu có thể khiến bệ hạ vui lòng một hồi, mấy con cá chép, chôn luôn cũng không có gì đáng tiếc.
Phá băng phá băng, phá băng trên mặt hồ không khó, khó là phá băng trong lòng bệ hạ.
Nếu công tử Liễm thật sự có bản lĩnh này… Hắn cũng sẽ cực kì biết ơn y.
Lý Phúc Toàn đang quyết tâm thay đổi ấn tượng về Vệ Liễm trong lòng mình, lại nghe Vệ Liễm nhẹ hẫng nói, “Thời xưa có người Tấn tên Vương Tường nằm trên băng cầu cá chép, bệ hạ chỉ cần cởi áo, đi lên băng nằm một cái là được. Ồ đúng rồi, Vương Tường là dùng lòng hiếu thảo để cảm động trời xanh, người thường không làm được. Bệ hạ là chân long thiên tử, chỉ có long khí mới có thể khiến cá chép ra sức phá băng, chớ nên bắt cung nhân làm thay.”
Lý Phúc Toàn trợn mắt há hốc mồm nhìn Vệ Liễm nghiêm trang nói bậy.
Hắn rút lại câu nói ban nãy.
Công tử Liễm mà là Hoa Giải Ngữ cái gì.
Đây đích thị là Tô Đát Kỉ gây họa triều cương.
Lý Phúc Toàn cực kì hoảng sợ nhìn về phía bệ hạ!
Bệ hạ đừng nói là ngay cả yêu cầu này cũng đồng ý nha!
___________________________________
Vương Tường (185-269), tự Hưu Chinh, người Lang Gia thời Đông Hán tới Tây Tấn (nay là Lâm Nghi, Sơn Đông). Ông sống trải qua các thời kỳ Đông Hán, Tào Ngụy và Tây Tấn. Ông là anh em cùng cha khác mẹ với tổ 5 đời của Vương Hi Chi (303-361). Ông được lưu tên trong sử sách Trung Hoa như là một trong nhị thập tứ hiếu do ông là người con có hiếu. Mẹ ông mất sớm, ông ở cùng cha đẻ và mẹ kế người họ Chu. Mẹ kế vốn ghét ông, thường dèm pha ông làm cha ông cũng ghét luôn cả ông. Tuy nhiên, ông là người tính tình khoan hòa nên vẫn một lòng hiếu thảo với cha mẹ. Mùa đông, nước đóng băng, mẹ kế muốn ăn cá chép tươi nên ông đã cởi trần nằm trên băng để tìm bắt bằng được hai con cá chép mang về. Thấy ông hiếu thảo như vậy nên cả cha đẻ và mẹ kế đều cảm động mà đổi sang yêu quý ông.
Còn Hoa Giải Ngữ là ai quen quá mà tui nhớ ko ra. Cao nhân nào biết thì góp ý giúp nhé.
___________________________________
Có ai thắc mắc tại sao 2 mấy chương rồi mà chúng nó cứ vờn nhau chứ chưa thấy bận lo đại sự việc nước gì ko:)))))) Thong thả đi người ta yêu đương xong mới nhớ tới chuyện nước lận:))))))