Vương Thọ run rẩy, “Thêm củi đốt lửa, nấu gạo thành cơm được không?”
Vệ Liễm cả kinh, “Cái, cái gì nấu gạo thành cơm?” Đó không phải là cách nói ẩn dụ của chuyện kia hay sao…
_________________________
Sự thật chứng minh, Tần vương còn chưa mất trí.
Vệ Liễm vừa dứt lời, cái trán đã bị gõ một cái.
Y lập tức che trán, nhìn Cơ Việt, ánh mắt lộ vẻ bất mãn, “Sao ngài lại gõ ta?”
Đây là lần thứ hai rồi.
Hình phạt trẻ con như thế, ngay cả sư phụ còn chưa từng làm vậy với y, mà Tần vương lại chơi tới hai lần.
Bộ y không biết sĩ diện à?
Cơ Việt lành lạnh liếc y, “Nói năng bậy bạ lừa gạt cô, không cắt lưỡi ngươi đã quá tốt rồi, ngươi nói xem có nên gõ không hả?”
Vệ Liễm thả tay xuống, “… Hừ.”
Lý Phúc Toàn nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cảm thấy răng ê nhức nhối.
Bệ hạ thật sự dung túng công tử Liễm trăm bề, ngay cả như vậy còn không tức giận.
Vệ Liễm khẽ thở dài, “Ngài làm chi mà cứ muốn cắt lưỡi thần? Lưỡi thần không còn thì làm sao mà hôn bệ hạ đây?”
Lý Phúc Toàn suýt nữa ho sù sụ một trận kinh thiên động địa, may mà nhịn được.
Này này này —— công tử Liễm quả thật là một người tài ba.
Hơi thở Cơ Việt nín lại, trong đầu lập tức hiện ra cảnh thanh niên nghiêng người trong bồn tắm hôn hắn.
Cánh môi rất mềm.
Hương vị rất ngọt.
Dáng vẻ mềm nhũn trong lòng hắn càng đẹp mắt.
Thế nhưng…
“Ngươi hôm đó căn bản không hôn lưỡi.” Cơ Việt trần thuật theo thực tế.
Vệ Liễm, “…”
Vẫn là Tần vương trâu bò.
“Khụ khụ —— ừm.” Lý Phúc Toàn nhịn không được, dặng hắng mấy cái, thấy Cơ Việt lạnh lùng liếc sang, nháy mắt khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, tỏ vẻ hắn chẳng nghe được gì cả.
Cơ Việt nhìn hắn, “Mang kiếm của cô tới đây.”
Lý Phúc Toàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sai người mang bội kiếm quen thuộc của Tần vương dâng lên.
Cơ Việt nắm kiếm, kéo tay Vệ Liễm, “Đi, cô dẫn ngươi đi bắt cá.”
Ánh mắt Vệ Liễm rơi vào hai bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, chỉ khựng lại một thoáng, lập tức thu đường nhìn, bị Cơ Việt kéo lên mặt băng.
Mặt hồ đóng một lớp băng thật dày, hai nam tử đứng trên đó cũng không có bất cứ dấu hiệu bị nứt nào. Mặt băng trơn trượt, vóc dáng Vệ Liễm lại nhìn thật sự yếu đuối, lúc này bị Cơ Việt nắm thật chặt.
Cơ Việt tay trái nắm Vệ Liễm, tay phải nắm trường kiếm, nói nhỏ một tiếng, “Nhìn.” Đồng thời nắm cán kiếm đã rót đủ nội lực vung xuống, đâm vào lớp băng, mở hẳn một đường cắt dài trên mặt băng.
Nơi thân kiếm đi qua để lại một vết nứt dài. Mặt băng vỡ vụn, mấy khối băng trôi ra, để lộ mặt hồ nước.
Cơ Việt lại vung một kiếm, lúc này quấy lên một trận sóng nước, làm sợ một con cá có màu như mây ngũ sắc, vảy như tường vân nhảy lên khỏi mặt nước, trong tích tắc bị kiếm khí của Cơ Việt chém ra đẩy lên bờ, phịch phịch nằm giãy.
Cung nhân đang chờ trên bờ vội vàng bắt lấy con cá.
“Cô lợi hại không?’ Giọng nói Cơ Việt vô cùng kiêu ngạo, vẻ mặt viết đầy “Ngươi mau khen ta”.
Vệ Liễm thầm nghĩ đúng là có chút lợi hại, nội công thâm hậu cỡ này, đủ sánh ngang với y rồi.
Vệ Liễm rất cho mặt mũi mà làm ra vẻ sợ hãi cảm thán, “Bệ hạ thật mạnh…” Lời còn chưa dứt, dưới chân y liền nứt ra một cái khe.
Mặt băng đã chia năm xẻ bảy trở nên yếu ớt vô cùng, không còn chịu nổi trọng lượng hai người họ.
Cơ Việt nhanh tay lẹ mắt một tay ôm người vào trong lòng trước khi Vệ Liễm rơi xuống nước, thậm chí bất chấp bản thân bị dội ướt.
Mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt xông vào mũi, Vệ Liễm tựa vào lồng ngực ấm áp dày rộng của Cơ Việt, hai mắt đang rũ có phút chốc mê man.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ ôm nhau. Nhưng mà lần này… Hình như lại có gì đó khang khác.
Tim y đang đập rất nhanh.
Là vì băng tan sao?
Không chờ Vệ Liễm suy nghĩ ra khang khác chỗ nào, Cơ Việt đã điểm mũi chân trên mặt băng, thi triển khinh công, ôm Vệ Liễm trở lại trên bờ.
“Không sao chứ?” Cơ Việt hỏi.
Trong nhận thức của Cơ Việt, Vệ Liễm thông minh tuyệt đỉnh, mà thân thể cũng yếu ớt cực kì, tay trói gà không chặt. Đột nhiên bị hoảng sợ, hắn sợ người bị dọa đến sinh bệnh.
Vệ Liễm hơi giật mình ngước mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu, thoạt trông như chưa tỉnh hồn.
Cơ Việt lập tức nói, “Hồi cung.”
Lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, “Cá chép đưa đến nhà bếp, đêm nay cô muốn nhìn thấy nó nằm trên bàn ăn.”
_
Dưỡng Tâm Điện.
Cơ Việt tỉ mỉ quan sát toàn thân Vệ Liễm hết một lần, đến lúc thậm chí còn định truyền thái y, Vệ Liễm rốt cuộc nói, “Bệ hạ… Thần không có sao hết.”
Cơ Việt nhíu mày, “Cô xem ngươi ban nãy cái hồn còn bị dọa bay mất.”
Vệ Liễm, “…”
Ngươi mới bị dọa bay mất hồn, y đó là thất thần thôi.
Xác định Vệ Liễm bình yên vô sự, giọng nói Cơ Việt lại bắt đầu ghét bỏ, “Làm càn trước mặt cô cho lắm, gặp chuyện như vậy lại bay hết hồn vía. Mất mặt không chứ?”
“… Không phiền ngài bận tâm.”
“Không phiền cô bận tâm, vậy ngươi lúc này thành cái xác trôi trong nước.” Cơ Việt không khách khí nói thẳng.
Bàn tay giấu trong ống áo Vệ Liễm siết siết, muốn đánh người.
Y rũ mắt nhìn ống tay áo Tần vương ướt một mảng thì nắm tay lại buông lỏng, “Ngài vẫn nên đi thay quần áo trước thôi, đừng để bị lạnh.”
Nếu không phải vì che chở cho y, Tần vương sẽ không chật vật như vậy.
Cơ Việt cười nhạo, “Ngươi xem cô yếu ớt như ngươi à, dễ sinh bệnh như thế?”
Vệ Liễm gằn từng chữ, “Đi, thay, đồ.”
Cơ Việt nhìn chòng chọc y.
Vệ Liễm nhìn lại.
“… Rồi rồi rồi đi ngay đây.” Cơ Việt nghiêng đầu đi, “Cô vì cứu ngươi mà quần áo đều ướt, ngươi có phải nên báo đáp gì không hả?”
Vệ Liễm cười nhẹ, “Ân cứu mạng không thể báo đáp qua loa, thần lấy thân báo đáp thôi.”
Cơ Việt, “…”
Mặt Tần vương khả nghi ửng đỏ.
“Này không tính.” Cơ Việt nói, “Ngươi vốn là người của cô.”
“Bệ hạ muốn gì?”
“Cô muốn người tự mình nấu ăn cho cô.”
Vệ Liễm ngớ ra, hiếm thấy khó xử nói, “Thần không biết nấu ăn…”
Cơ Việt không cho phản bác, “Cô mặc kệ. Đừng nghĩ từ chối, tối nay cô muốn ăn đồ ăn ngươi làm.”
Hắn thật sự không cho Vệ Liễm có cơ hội từ chối, nói xong liền đẩy cửa xông ra, đi tắm thay quần áo.
Vệ Liễm đứng tại chỗ, mày cau thật chặt.
Chuyện này khó rồi. Y thật sự không biết nấu ăn.
Có câu quân tử xa nhà bếp, Vệ Liễm học hành rất rộng, lại chưa từng tiếp xúc mảng nấu nướng này.
Nhưng mệnh lệnh của Tần vương không thể không nghe.
Vệ Liễm suy nghĩ một chút, rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đi tới Ngự Thiện Phòng.
Y dốt đặc cán mai chuyện nấu nướng, còn phải đi nhờ ngự trù chỉ dạy.
_
Nhà bếp là nơi dày đặc khói dầu nhất. Cung nhân ở đây ai cũng mặt xám mày tro, người dính đầy dầu mỡ. Mỗi người đều bận như con thoi, lo liệu ngày ba bữa cho toàn bộ vương cung.
Người ngoài nhắc tới vương cung, chỉ biết đến một mặt ngăn nắp xinh đẹp, lại luôn quên mất đám người sống ở tầng chót này.
Bởi vậy cho nên khi một công tử áo trắng dung mạo khuynh thế đẩy cửa bước vào, người nhóm lửa quên thêm củi, người làm cơm ráng khét trứng, người xắt rau suýt xắt vào ngón tay.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, cho rằng mình gặp được thần tiên.
… Bọn họ đời này còn chưa từng thấy một nhân vật thần tiên như vậy.
Nên hình dung vị công tử kia như thế nào nhỉ?
Phong thái độc nhất vô nhị, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, tất cả mọi từ ngữ hình dung mỹ nhân trong các mẩu chuyện, đều có thể gắn lên người y được.
Tựa như trời trăng ngọc sáng, soi tỏ khói lửa nhân gian, khiến cả khu bếp u ám đều trở nên bừng sáng.
Người phản ứng lại đầu tiên chính là đầu bếp trưởng Vương Thọ. Gã mới nhìn thấy Vệ Liễm cách đây không lâu, nhận ra được bộ dáng của y, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn trực diện dung nhan y.
Tuyệt sắc như vậy, thảo nào được bệ hạ cưng sủng.
Nhưng khiến Vương Thọ càng biết ơn, vẫn là một câu nói kia của Vệ Liễm dời đi sự chú ý, giúp gã mò về được một cái mạng.
“Công tử.” Vương Thọ lấy lại tinh thần, vội vã quỳ xuống. Những người khác nghe thấy tiếng xưng hô này, bừng tỉnh ngộ ra, cũng vội vàng hành lễ theo.
Công tử Liễm là do bệ hạ chính miệng phân phó, phải lấy lễ như với phu nhân để đối đãi, ai dám sơ suất chứ.
Vệ Liễm nhẹ giọng, “Không cần đa lễ.”
Vương Thọ kinh sợ đứng lên, “Công tử sao lại tới nhà bếp? Vẫn nên mau rời đi thôi, ở đây mùi khói dầu rất nặng, công tử đừng để bị bẩn.”
Vệ Liễm nói, “Ta đến để chuẩn bị thức ăn cho bệ hạ.”
Vương Thọ hiểu rõ. Gã ở Ngự Thiện Phòng đã hai mươi năm, những chuyện như nương nương hậu cung rửa tay nấu canh cho bệ hạ, tiền triều cũng từng có. “Vậy nô để nhà bếp lại cho công tử.” Vương Thọ nói.
Vệ Liễm bổ sung, “Cũng là đi xin chỉ dạy.”
Vương Thọ không hiểu, “Ý công tử là sao?”
Vệ Liễm nói, “Ta không biết nấu ăn.”
Vương Thọ chỉ nghĩ hẳn là Vệ công tử nấu không ngon lắm, dù sao cũng là nam tử, có thể hiểu được.
“Không sao, chỉ cần là do chính tay công tử làm, bệ hạ hẳn sẽ không ngại phần tâm ý này.” Vương Thọ trấn an.
Vệ Liễm lắc đầu, “Ta thật sự không biết làm. Lần này là do bệ hạ ra lệnh, ta không làm không được.”
Vương Thọ sửng sốt, cẩn thận dè dặt hỏi, “Ngài trước đây… Đã vào bếp mấy lần?”
Vệ Liễm thẳng thắn thành khẩn, “Chưa từng.” Đây là lần đầu tiên.
Trước mắt Vương Thọ tối sầm, “Vậy ngài… Có thể phân rõ củi gạo dầu muối tương dấm trà?”
Vệ Liễm nghiêm túc, “Chỉ hiểu cầm kỳ thư họa thi tửu hoa.” Thật ra y cũng không hiểu rượu lắm.
Vương Thọ run rẩy, “Thêm củi đốt lửa, nấu gạo thành cơm được không?”
Vệ Liễm cả kinh, “Cái, cái gì nấu gạo thành cơm?” Đó không phải là cách nói ẩn dụ của chuyện kia hay sao…
Vương Thọ đã hiểu, là một sát thủ nhà bếp.
Gã miễn cưỡng cười cười, “Không sao, nô dạy cho công tử.”
_
Vương Thọ đuổi hết những người khác trong bếp ra ngoài, tay cầm tay dạy Vệ Liễm một buổi chiều.
Có lẽ người ai cũng có sở trường sở đoản. Vệ Liễm ở những phương diện khác một chút đã hiểu, mà ở mảng nấu nướng này lại thành công thể hiện thiên phú đi từ nhập môn đi vào lòng đất.
Vương Thọ nhìn vật thể đen thui co thành một cục trước mặt, hai mắt dựng thẳng, môi run run, “Công, công tử, hay là nô làm một phần khác đưa lên cho bệ hạ, lại nói là ngài làm thôi…”
Một con cá chép giá trị ngàn vàng ngon lành bị chà đạp như vậy, Vương Thọ đau lòng không thôi. Gã vẫn nên chọn lại một con cá chết chịu trận thôi… Dù không còn tươi cũng sẽ không bết bát hơn con “cá đen” trước mắt này.
“Không được, gạt vua là tội chết, ta không thể liên lụy ngươi.” Vệ Liễm gạt bỏ.
Vương Thọ khóc không ra nước mắt.
Thế nhưng dâng cái món này lên cho bệ hạ càng dễ chết hơn đó!
Công tử còn thật sự không nói quá, y đúng là không biết nấu nướng.
Một người có thể nhìn đống gạo trong nồi mà tụng “Gạo ơi, ngươi đã thành gạo rồi, nên tự mình học chín đi”, còn trông cậy vào y nấu ra cái gì???