Chương 74
Mấy ngày nữa trôi qua, lão hoàng đế nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi là lên triều sớm. Cố Phi Y ra mặt, lựa ra vài chuyện xảy ra ở bốn phương đông tây nam bắc trong suốt thời gian lão hoàng đế tuần du phía Nam để ban thưởng hoặc xử phạt.
Giọng nói mềm mại của Cố Phi Y truyền vào tai, mang theo một mùi vị lành lạnh.
Bách quan cúi đầu lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy kinh hãi và may mắn. Kinh hãi là vì có nhiều chuyện Cố Phi Y biết rõ tường tận, như thể chính hắn đã có mặt tại hiện trường. May mắn là vì may mà họ luôn giữ cái đầu trên thắt lưng, cần cù cẩn trọng, không dám có sai sót nửa phần.
Sau khi thưởng phạt xong, lại xử lý thêm vài tấu chương khẩn cấp, mắt thấy sắp sửa bãi triều.
Bách quan đều thở phào nhẹ nhõm, lại thấy lão hoàng đế nãy giờ vẫn đang xiêu xiêu vẹo vẹo dựa trên long ỷ đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Lão hỏi: “Hạc Diệu, cổ bị sao vậy?”
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tạ Hạc Diệu.
Chỉ thấy trên cổ Tạ Hạc Diệu không biết tại sao lại bị thương, một vết máu dài nhỏ quanh co, vô cùng bắt mắt.
Tạ Hạc Diệu đưa tay sờ lên.
Đây là vết xước Hô Diên Liêu vô tình để lại trên cổ hắn khi bắt giữ hắn vào tối qua, cũng là sau khi về vương phủ hắn mới phát hiện.
Vừa nghĩ đến Hô Diên Liêu, lòng Tạ Hạc Diệu lại chùng xuống.
Chẳng trách gã này từng được gọi là "linh cẩu trên thảo nguyên", thể lực của đám dã man này quả thực khiến người ta kinh hãi. Đêm đó, rõ ràng hắn đã đâm con dao găm kia vào ngực Hô Diên Liêu.
Tuy lưỡi dao đó ngắn nhưng Tạ Hạc Diệu vẫn xoắn cổ tay mấy vòng, để con dao khuấy nát bấy mớ thịt của Hô Diên Liêu.
Ngay cả như vậy, Hô Diên Liêu vẫn còn sức đẩy hắn ngã ngựa, rồi phóng ngựa bỏ chạy.
Người chân cẳng lành lặn còn chưa chắc đuổi kịp ngựa nhanh, huống hồ là Tạ Hạc Diệu.
Hắn cà nhắc đi về hướng vương phủ, không bao lâu sau thì gặp tâm phúc của mình đang đuổi theo từ phía đối diện.
Hắn ra lệnh cho người đuổi theo Hô Diên Liêu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng đám thị vệ cầm đuốc đi theo những vết máu rải rác tìm kiếm, lại chỉ phát hiện ra con ngựa nhanh kia bên bờ sông, bốn phía đều không thấy bóng dáng Hô Diên Liêu.
Tâm phúc của Tạ Hạc Diệu suy đoán, Hô Diên Liêu hẳn là muốn qua sông, nhưng không may rơi xuống nước, bị dòng nước xiết cuốn đi.
Tạ Hạc Diệu không nghĩ nữa cười bẩm báo với lão hoàng đế: “Chỉ là Nhi thần bị một con chó nhỏ cào thôi ạ.”
Lời vừa dứt, lão hoàng đế “ồ” một tiếng.
Tạ Trường Sinh đang đứng bên phải Tạ Hạc Diệu, lén nhắm mắt ngủ gật, bỗng đột ngột ngẩng đầu.
Y hạ thấp giọng nói thầm với Tạ Hạc Diệu: “Nhị ca ca, huynh nuôi chó từ khi nào vậy?”
“Không phải ta nuôi.” Tạ Hạc Diệu nói: “Là chó hoang.”
Tạ Trường Sinh ồ một tiếng, cảm thán: “Vậy mà có thể nhảy lên cào bị thương cổ Nhị ca ca? Thế thì hoang dã thật.”
Tạ Hạc Diệu bị chọc cười, nhưng lại lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là một con chó chỉ biết gào thét ầm ĩ mà thôi.”
Dừng một chút, Tạ Hạc Diệu lại hỏi Tạ Trường Sinh: “Nhóc ngốc, nghe nói sáng nay đệ không muốn thức dậy, vẫn là vị Chưởng Ấn kia phải đích thân đến gọi…hắn có nói gì không?”
Nghe hắn hỏi vậy, trên mặt Tạ Trường Sinh lộ ra vẻ căm phẫn.
Y tức giận nói: “Cố Phi Y nói ta ngủ như chết, nếu đặt một trăm con gà trống cùng lúc vào phòng, chín mươi chín con sẽ gào đến khản cổ.”
Tạ Hạc Diệu ngẩn ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng thon dài màu đỏ thẫm bên cạnh lão hoàng đế, không ngờ đôi môi mỏng bạc bẽo và hay chế giễu kia của Cố Phi Y lại có thể nói ra những lời như vậy.
…Tình cảm là riêng tư Cố Phi Y đối xử với Tạ Trường Sinh như vậy sao?
Tạ Hạc Diệu muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói.
Đắn đo mãi, hắn chỉ nói với Tạ Trường Sinh: “Nói với Cố Phi Y, đừng thả nhiều gà như vậy vào phòng đệ, hôi lắm.”
*
Sau khi bãi triều, Cố Phi Y đưa lão hoàng đế về Dưỡng Tâm Điện trước.
Một tay lão hoàng đế ôm mỹ nhân tuyệt sắc Giang Nam của mình, một tay ôm Từ mỹ nhân bụng đã nhô lên rõ rệt.
Lúc thì sờ mặt người này, lúc thì hôn miệng người kia.
Hoàn toàn không biết việc lão thuận miệng quan tâm đến vết thương của Tạ Hạc Diệu ban nãy sẽ khiến bao nhiêu triều thần cảm thấy có ẩn ý sâu xa, lại sẽ khiến bao nhiêu người tưởng rằng đó là do Cố Phi Y ngầm chỉ thị cho lão hoàng đế.
Ngu ngốc.
Cố Phi Y nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng trong lòng, vẫy tay gọi một tiểu thái giám đi lên.
Hai tay tiểu thái giám đó nâng một cái khay. Trên khay, xếp ngay ngắn một chiếc áo lót. Nhìn hoa văn, kiểu dáng, hẳn là của Tạ Trường Sinh.
Nhưng lại không phải của Tạ Trường Sinh.
—— Kể từ khi bày cho lão hoàng đế cái chủ ý dùng đồ vật tùy thân của Tạ Trường Sinh cho Từ mỹ nhân, những bộ quần áo làm cho Tạ Trường Sinh sau này đều là một kiểu hai chiếc.
Một bộ đưa đến Dục Tú cung, bộ còn lại thì cất trong tủ ở nơi ở của hắn.
Mỗi lần lấy một bộ đồ lót bên người của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y sẽ dùng một bộ trong tủ để thay thế.
Dần dần, toàn bộ quần áo trong tủ đều biến thành của Tạ Trường Sinh.
Chỉ cần là lúc Cố Phi Y ngủ một mình, hắn sẽ luôn lấy ra một chiếc đắp lên người. Ngửi mùi hương hoa mai trắng còn sót lại trên đó, mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt.
Lão hoàng đế lại không biết quần áo trong khay là hàng giả, lão tiến lên cầm lấy, cẩn thận quấn quanh eo Từ mỹ nhân.
Lão áp mặt vào bụng Từ mỹ nhân, đôi mắt đục ngầu tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, lão lẩm bẩm: “Hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử… Người đẹp à, sinh cho trẫm một đứa con trai đi.”
Lại nói: “Con ngoan, chỉ cần con là con trai, trẫm sẽ phế Thái tử, lập con làm Thái tử!”
Ngu ngốc.
Cố Phi Y nở nụ cười trên môi, lại mắng một tiếng.
Hắn thực sự không nhìn nổi nữa, nói với lão hoàng đế một tiếng rồi quay người định rời đi. Sau lưng truyền đến giọng nói của lão hoàng đế.
“Phi Y, đừng quên đi…”
Cố Phi Y đáp: “Thần biết rồi.”
*
Chùa Hồng Chiêu.
Tuy Chùa Hồng Chiêu là một ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô, nhưng hương khói không dứt.
Nguyên nhân là vì Quan Âm cầu tự trong chùa này rất linh nghiệm, cầu nhân duyên cũng linh nghiệm, tự nhiên được người dân gần đó truyền miệng nói là Phật pháp siêu phàm.
Có không ít vương gia quý tộc, tiểu thư nhà giàu, khi có việc cần cầu cũng sẽ đến đây ngồi một lát.
Hòa thượng Bản Tế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, miệng không ngừng tụng kinh, hàng lông mày dài trắng như tuyết bay phất phơ trên mặt.
Hai đồ đệ nhỏ quỳ hai bên trái phải của Bản Tế nhìn nhau, đều có vẻ như muốn nói gì đó.
Nhưng thấy thần sắc Bản Tế trang nghiêm, lời muốn nói ra đành do dự mấy lần rồi lại nuốt vào, ngoan ngoãn tụng kinh theo sư phụ.
Nghe thấy tiếng tụng kinh của hai đồ đệ, Bản Tế mới hé mắt nhìn trái nhìn phải, thở phào một hơi.
Thực ra, Bản Tế biết hai đồ đệ đang căng thẳng vì điều gì, muốn nói gì với ông.
—— Ông cũng căng thẳng.
Bởi vì hôm nay, Cố Phi Y sẽ đến!!
Chùa Hồng Chiêu này tuy nhỏ, quả thực đã từng đón tiếp một số gia tộc danh giá, nhưng chưa bao giờ tiếp đãi nhân vật có thân phận lớn như Cố Phi Y!
Hơn nữa, Bản Tế còn nghe nói, mấy ngày nay Cố Phi Y vẫn luôn đang đi viếng thăm các chùa chiền, đạo quán gần kinh thành.
Ông sai tiểu đồ đệ đi nghe ngóng, nhưng không thu hoạch được gì, vì không ai dám nói ra rốt cuộc Cố Phi Y đến để làm gì.
Bản Tế chỉ có thể tự mình suy đoán.
Nhưng ông nghĩ thế nào cũng không ra, Cố Phi Y muốn làm gì.
Là cầu tiên hỏi bói hay sao?
Nhưng địa vị Chưởng Ấn cao như vậy, hô phong hoán vũ, ngay cả hoàng đế cũng là con rối của hắn, sao lại cần phải cầu tiên?
Hay là đột nhiên muốn tham thiền?
Điều này lại càng kỳ lạ.
Chưởng Ấn đa trí gần như giống yêu nghiệt, đây là chuyện mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết, còn có đạo lý gì mà ngài ta không lĩnh ngộ ra được?
Hay đơn giản chỉ là, đột nhiên thấy đám hòa thượng trọc đầu bọn họ không vừa mắt, nên đích thân đến thăm dò trước, sau đó diệt môn?
Điều này thì có khả năng đấy.
Bản Tế càng nghĩ càng thấy mờ mịt, kinh hãi.
Ông sờ sờ một lạng vàng mà ông may giấu trong tay áo, chưa bao giờ rời thân, đang suy tính xem có nên sắp xếpđồ đệ đi sắm cho mình một cỗ quan tài gỗ đàn hương chất lượng tốt một chút không, thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
“Đến rồi đến rồi, sư phụ, Chưởng Ấn đến rồi!”
Bản Tế vội vàng đứng dậy, dẫn theo các đồ đệ trong chùa ra ngoài nghênh đón.
Bên này vừa đứng vững đã thấy một cỗ xe ngựa màu xanh sẫm từ từ chạy đến từ con đường nhỏ.
Đợi xe ngựa dừng hẳn trước chùa Hồng Chiêu, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong đưa ra, từ từ vén rèm xe lên.
Cố Phi Y từ trong bước ra.
Đây là lần đầu tiên Bản Tế nhìn thấy Cố Phi Y.
So với hình ảnh một hoạn quan chuyên quyền khét tiếng, khuôn mặt đó khác hẳn với tất cả những thái giám mà Bản Tế từng gặp.
Ngược lại càng giống một vị tiên nhân cao quý thanh lãnh.
Cũng chẳng trách cứ dăm bữa nửa tháng, lại có các cô nương đến chùa Hồng Chiêu, miệng thì thầm gọi tên Cố Phi Y.
Bản Tế suýt nữa quên cúi đầu, mãi cho đến khi Cố Phi Y đến gần, mặt dây chuyền màu đỏ lấp lánh bên hông va vào những miếng ngọc bội khác, phát ra âm thanh trong trẻo.
Bản Tế lúc này mới hoàn hồn.
Ông chắp tay niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, rồi mời Cố Phi Y vào trong chùa.
Ông chuẩn bị trà bánh cho Cố Phi Y, nhưng Cố Phi Y chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến đây để cầu con cho Bệ hạ.”
Bản Tế ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh.
Chẳng trách tất cả mọi người đều kín như bưng về lý do Cố Phi Y đến thăm các đạo quán, chùa chiền.
Nguyên nhân là thế này…
Bản Tế lập tức nói: “Quan Âm cầu tự mà chùa Hồng Chiêu thờ phụng xưa nay đều rất linh nghiệm, nếu Bệ hạ có nhu cầu, bần tăng nguyện ngày ngày tụng kinh cầu phúc trước tượng Quan Âm.”
Cố Phi Y đáp một tiếng, lại cho người mang đến một bức tượng Quan Âm tống tử bằng phỉ thúy, bảo Bản Tế chọn ngày lành để khai quang.
Bản Tế vội vàng gật đầu đồng ý.
Ông lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Cố Phi Y là người bận rộn, làm xong chính sự, vị Chưởng Ấn này cũng nên đi rồi.
Nhưng Cố Phi Y lại không rời đi như Bản Tế dự đoán.
Hắn dùng ngón tay mân mê cây thông nhỏ được trồng trong chậu vuông ở góc phòng, một lúc lâu không nói gì.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tàn hương rơi cũng có thể nghe thấy.
Bản Tế không đoán ra được ý của Cố Phi Y, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ hãi, một cơn gió thổi qua mới giật mình nhận ra áo sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông thật sự muốn nói với Cố Phi Y: Chưởng Ấn đại nhân, ngài có lời gì muốn nói thì mau nói đi, bần tăng đã từng này tuổi rồi, thực sự không chịu nổi dọa dẫm đâu…
Cũng không biết Cố Phi Y có nghe thấy tiếng gào thét trong nội tâm của Bản Tế hay không.
Chỉ thấy hắn đột nhiên buông tay đang véo lá thông ra, đưa vào trong tay áo.
Tiếp đó, hắn lấy ra một thứ gì đó.
Bản Tế sợ Cố Phi Y lấy ra một con dao rồi đâm về phía mình.
Ông kinh hãi mở to mắt, không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào hành động của Cố Phi Y, ông lão bảy mươi tuổi đã chuẩn bị sẵn sàng hóa thân thành vận động viên chạy nước rút.
Lại thấy Cố Phi Y lấy ra là một phong thư từ trong tay áo.
Hắn đưa phong thư cho Bản Tế.
Bản Tế run rẩy nhận lấy, mở ra.
Bên trong chỉ có hai dòng chữ ngắn.
Là sinh nhật của hai người.
Bản Tế kỳ quái cầm tờ giấy: “Chưởng Ấn…”
“Làm phiền cao tăng tính toán nhân duyên của họ.”
Cố Phi Y ngắt lời Bản Tế, dùng đôi mắt hẹp dài bạc bẽo đó nhìn vào mắt ông.
Hắn cười khẽ nói với Bản Tế: “Tính cho kỹ, tính cho cẩn thận. Cứ nói thật là được.”
Bản Tế vội vàng gật đầu đồng ý.
Ông cúi đầu, chăm chú nhìn sinh nhật của hai người không rõ tên trên giấy.
Ông lẩm nhẩm tính toán một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Phi Y.
Cố Phi Y hỏi: “Thế nào?”
Bản Tế há miệng, nhưng không nói gì.
Cố Phi Y nói: “Cao tăng cứ nói thật là được.”
Bản Tế cắn răng nói: “Thưa Chưởng Ấn, hai người này… hai người này là hôn phối hạ đẳng.”
Bản Tế căng da đầu nói xong, rồi nhìn phản ứng của Cố Phi Y.
Thấy hắn không những không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Cố Phi Y đi đến bên cửa, đưa tay gõ cửa hai cái.
Lập tức có một thái giám mặt không biểu cảm đẩy cửa bước vào.
Bản Tế giật mình, lại thấy thái giám đó đặt một khay bạc trắng trước mặt mình, rồi đưa thứ gì đó cho Cố Phi Y, sau đó lại lặng lẽ lui ra.
Cố Phi Y cười nói: “Nói chi tiết cho ta nghe.”
Bản Tế nhìn chằm chằm vào khay bạc trắng kia, thở phào một hơi giải thích: “Người ở trên này, lục thân duyên mỏng, mệnh phạm Cô Thần Quả Tú, sống tách biệt với đời, trời sinh là mệnh cô độc.”
“Người ở dưới này, năm, ngày Phục Ngâm, nếu muốn kết hôn, cũng phải kết hôn với người tuổi tác tương đương…”
(Do dài nên mình để giải nghĩa cuối chương nhé)
Nụ cười trên mặt Cố Phi Y càng sâu hơn. Hắn lặp lại một lần: “Vậy nên hai người này là nhân duyên hạ đẳng.”
Bản Tế đáp một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân của Cố Phi Y đến gần.
Keng một tiếng, một nén bạc bị ném vào khay.
Cố Phi Y nói: “Cao tăng quả nhiên là cao tăng.”
Lại keng một tiếng nữa, lần này là một nén vàng bị ném vào khay: “Cao tăng quả nhiên không lừa người.”
Lại keng một tiếng nữa, một viên dạ minh châu không nhỏ hơn nắm tay bao nhiêu bị ném vào lòng Bản Tế: “Đúng là một nhân duyên hạ đẳng.”
Bản Tế nhất thời có chút mờ mịt.
Tuy Cố Phi Y dùng giọng điệu khen ngợi, trên mặt cũng mang theo nụ cười, còn cho ông rất nhiều tiền.
Nhưng…
Nhưng Bản Tế luôn cảm thấy không đúng, ông cúi đầu nhìn đống bạc trắng trước mặt, đột nhiên trong lòng bừng sáng.
Chưởng Ấn ngài ấy…
Rõ ràng đã nhấn mạnh là muốn ông nói thật, nhưng lại cứ ném tiền cho ông.
Không mở lời, nhưng lại đưa lợi ích.
Thực ra, thực ra điều Chưởng Ấn muốn nghe từ miệng ông là “nhân duyên tốt” đúng không.
Như vậy thì mọi chuyện đều thông suốt rồi ——
Chẳng trách Chưởng Ấn đã đi qua nhiều chùa chiền như vậy.
Hẳn là chỉ muốn cầu được một lời nói là nhân duyên tốt.
Tiếc là các tăng nhân khác đều không hiểu sự đời như ông, hẳn là căn bản không hiểu được ám thị của Cố Phi Y.
Cho nên mấy ngày nay, Chưởng Ấn mới đi qua nhiều chùa chiền đạo quán như vậy.
Cũng chẳng trách vừa rồi Chưởng Ấn không nói gì một lúc lâu.
Hóa ra, tính bát tự nhân duyên là giả, vì ngài ta sớm đã biết đáp án.
Nghe được lời muốn nghe, mới là ý định thực sự của Chưởng Ấn.
Bản Tế lau mồ hôi trên trán, chắp hai tay: “A Di Đà Phật. Chưởng Ấn, vừa rồi là bần tăng tính sai rồi.”
Ông nhìn vào mắt Cố Phi Y, nói: “Hai người này là nhân duyên tốt, trời sinh một cặp.”
Nụ cười trên mặt Cố Phi Y không thay đổi, nhưng trong đôi mắt hẹp dài đó, lại lần đầu tiên xuất hiện ý cười.
“Nếu đã là nhân duyên tốt.”
Giọng của Cố Phi Y cũng trở nên vui vẻ, hắn hỏi Bản Tế: “Theo ý kiến của cao tăng, nên chọn ngày lành nào để thành hôn?”
*
Từ chùa Hồng Chiêu đi ra, ngồi lại vào trong xe ngựa. Cố Phi Y cười khẩy một tiếng.
Hắn không tin thần Phật.
Nếu trên đời thật sự có thần Phật, người tốt như mẹ hắn, đáng lẽ phải được sống thật tốt.
Loại súc sinh như lão hoàng đế, đáng lẽ phải sớm chết trong cảnh toàn thân thối rữa.
Còn hắn, đôi tay của hắn cũng sớm đã không còn sạch sẽ, đương nhiên hắn cũng không xứng được sống.
Nhưng hắn vẫn sống.
Trên đời này không có thần Phật.
Không có thần Phật, càng không có cái gọi là nhân duyên tơ hồng định mệnh.
Có lẽ là do ánh sáng trong xe không tốt, con ngươi của Cố Phi Y tối sầm một cách đáng sợ, sâu thẳm bên trong, ẩn giấu một chút điên cuồng.
Cho dù hắn và Tạ Trường Sinh, thật sự là “nhân duyên cực kỳ hạ đẳng”, thì đã sao?
Thì thế nào?
Vàng bạc châu báu, xiềng xích trói buộc chân tay, hay là khoái lạc cực độ.
Bất kể là phương pháp ti tiện đến mức nào, hắn cũng muốn Tạ Trường Sinh ở lại bên cạnh hắn. Từ khi còn sống đến lúc thành xương trắng, Tạ Trường Sinh cũng chỉ có thể là của hắn.
____
Đại khái giải nghĩa, người ở trên (Tức Cố Phi Y) là có duyên mỏng với người thân/con cái. Tính tình trầm lặng, sống nội tâm, dễ bị hiểu lầm là khó gần. Hôn nhân không được thuận lợi.
Người dưới (tức Tạ Trường Sinh) Phục Ngâm.
“Phục” nghĩa là lặp lại, quay lại.
“Ngâm” nghĩa là ẩn tàng, chìm sâu.
→ “Phục Ngâm” có nghĩa nguyên khí, vận khí bị lặp lại, giống như sự việc quay vòng, không tiến triển, bị giam hãm.
Trong Tứ trụ, Phục Ngâm xảy ra khi:
Thiên can hoặc địa chi của một trụ (năm, tháng, ngày, giờ) trùng lặp y hệt với trụ khác.
Tính cách nặng tình, cố chấp, khó buông bỏ, đôi khi sống hoài niệm hoặc khó quên chuyện cũ.