Sau Khi Giả Ngu Ta Bị Chưởng Ấn Âm Lãnh Dõi Theo

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 75

 

Tuy đã vào hạ, nhưng tiết trời ở kinh thành lúc này rất dễ chịu.

 

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người mang theo hơi ấm thoải mái, thỉnh thoảng có cơn gió mát khẽ thổi qua, càng khiến người ta khoan khoái.

 

Tạ Trường Sinh không ở yên được, bám theo Tạ Trừng Kính chạy vào núi hai ngày.

 

Ngày đầu tiên, Tạ Trừng Kính chăm sóc lúa nước của mình, Tạ Trường Sinh và Tuế Tuế thì ngồi bên cạnh bứt lá cỏ chơi.

 

Ngày thứ hai, Tạ Trừng Kính vẫn chăm sóc lúa nước, còn Tạ Trường Sinh thì lấy con diều Cố Phi Y tặng mình hồi ở Giang Nam, thả diều bên cạnh.

 

Một lúc sau, Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng cũng đến.

 

Phương Lăng không biết lấy từ đâu ra một gói giấy dầu ném cho Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh ngửi thấy mùi thơm ngọt, mở ra, quả nhiên bên trong là một gói bánh ngọt.

 

Tạ Trường Sinh cảm ơn: “Cảm ơn Phương Lăng ca ca! Chỉ cần mỗi ngày ta cắt một nửa ra ăn, như vậy ta sẽ luôn có điểm tâm để ăn!”

 

Lời này vừa thốt ra, cả Tạ Trừng Kính và Phương Lăng đều nhíu mày.

 

Suy nghĩ hồi lâu, cả hai đều im lặng.

 

Chỉ có Tạ Hạc Diệu là tán thưởng: “Thiên tài! Nhóc ngốc nhà chúng ta chính là thiên tài tám tuổi biết nói, mười tuổi biết đi, mười lăm tuổi tự ăn cơm được!”

 

Tạ Trừng Kính, Phương Lăng: “…”

 

Còn có thể mỉa mai người khác một cách vòng vo như vậy sao?

 

Nhìn lại Tạ Trường Sinh, y căn bản không nghe ra có gì không ổn, còn vỗ tay cho Tạ Hạc Diệu.

 

Phương Lăng nhìn cảnh này, không nhịn được thở dài, vừa thở dài vì sự đáng yêu của Tạ Trường Sinh, vừa thở dài cho giới hạn cuối cùng đã mất của mình.

 

Hắn mím môi tiến lên một bước, đặt tay lên cái đầu đầy lông của Tuế Tuế. Phương Lăng lại hỏi Tạ Trường Sinh: “Ta nghe nói mấy ngày nay chỗ của ngươi rất náo nhiệt.”

 

Tạ Trường Sinh “a” một tiếng, gật gật đầu.
Sắp đến sinh nhật của y rồi.

 

Là con trai nhỏ từng được sủng ái nhất của chuyên gia tiệc tùng,  lão hoàng đế, quy mô yến tiệc sinh nhật của Tạ Trường Sinh vô cùng lớn.

 

Toàn bộ hoàng cung từ trên xuống dưới, trong ngoài đều đang bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc sinh nhật của y.

 

Các phi tử trong hậu cung, các triều thần cũng tấp nập gửi quà hoặc danh thiếp đến.

 

—— Sau khi Tạ Trường Sinh trở nên ngốc nghếch, các triều thần cũng có thể cảm nhận được thái độ ngày càng lạnh nhạt của lão hoàng đế đối với y.

 

Lại thấy Tạ Trường Sinh gần như không hiểu người khác nói gì, nên đều xa lánh y.

 

Nhưng khi đến Giang Nam, Cố Phi Y lại dẫn Tạ Trường Sinh đi chơi, lại cùng y chung chăn chung gối, lại dắt y đi kết giao với các phú thương... gần như hận không thể buộc Tạ Trường Sinh lên thắt lưng quần, tất cả những điều đó họ đều thấy rõ.

 

Nhân dịp sinh nhật của Tạ Trường Sinh, họ tấp nập gửi đến những món quà quý giá.

 

Bề ngoài là để chúc mừng sinh nhật Tạ Trường Sinh, nhưng thực chất là người bình thường không nói chuyện được với Cố Phi Y, nay có việc muốn nhờ, hoặc là muốn để lại ấn tượng tốt với Cố Phi Y.

 

Nhận được nhiều quà như vậy, tuy Tạ Trường Sinh vui vẻ nhưng cũng thực sự không chịu nổi nhiều người như vậy, liên tiếp mấy ngày từ sáng sớm ồn ào đến tận lúc đi ngủ.

 

Hại y ngay cả thời gian làm "chi nhánh của Nữ Oa", nặn người đất cũng không có.

 

(Theo thần thoại Trung Quốc thì Nữ Oa là nhân vật nặn ra con người)

 

Huống chi bọn họ không thật tâm chúc mừng sinh nhật của Tạ Trường Sinh, mà là của nguyên chủ.

 

Nói cũng lạ.

 

Tạ Trường Sinh và nguyên chủ giống nhau về tên, dung mạo, giọng nói;
Thậm chí ngay cả đường vân trong lòng bàn tay, vầng trăng khuyết trên móng tay, nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên xương sườn cũng giống hệt.

 

Chỉ riêng sinh nhật là không giống nhau.

 

—— Sinh nhật của Tạ Trường Sinh là một ngày sau sinh nhật của nguyên chủ.

 

Nhưng mà… trong sách gốc từng đề cập, mệnh cách của nguyên chủ không tốt, khắc tổ tiên người thân, khắc phối ngẫu, có tướng sớm qua đời.

 

Không cùng ngày sinh với nguyên chủ, đối với Tạ Trường Sinh mà nói, ngược lại không phải là chuyện xấu.

 

Đang nghĩ ngợi, Tuế Tuế trong lòng Tạ Trường Sinh “ư ử” một tiếng, hóa ra là Phương Lăng đã bỏ tay đang xoa đầu nó ra.

 

Tuế Tuế dùng hai chân sau đứng trên cánh tay Tạ Trường Sinh, vươn móng vuốt ra cào Phương Lăng, ra hiệu bảo hắn tiếp tục xoa đầu mình.

 

Tạ Hạc Diệu nhìn thấy, nhướng mày, ha hả cười một tiếng.

 

Phương Lăng đành chịu, chỉ có thể gãi đầu cho Tuế Tuế thêm hai cái.

 

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, hạ thấp giọng một chút, nói với y: “Ta, mẹ ta… bọn họ cũng chuẩn bị quà cho ngươi, đợi đến sinh nhật sẽ mang qua cho ngươi.”

 

Tạ Trường Sinh “ờ” một tiếng, tiếp tục ngồi xổm dưới đất nặn bóng đất. Nặn nặn một lúc, y cao giọng nói: “Ta mời các huynh ăn cơm nhé! Ăn món ngon! Ngay ngày hôm sau của yến tiệc sinh nhật!”

 

*

 

Trở lại Dục Tú cung, Tạ Trường Sinh nhìn thấy Cố Phi Y. Trời đã tối, nhưng Cố Phi Y lại không thắp đèn. Chỉ dựa vào bàn, trong tay tỏa ra ánh sáng xanh lục yếu ớt.

 

Tạ Trường Sinh giật nảy mình: “Ma chơi!”

 

Cố Phi Y: “…”

 

“Ma chơi gì chứ?” Cố Phi Y cười một tiếng, xòe lòng bàn tay về phía Tạ Trường Sinh, trong lòng bàn tay to lớn rõ ràng là một viên bi nhỏ: “Là dạ minh châu.”

 

Hắn đưa tay, đưa viên dạ minh châu đó vào tay Tạ Trường Sinh.

 

Tạ Trường Sinh nhận lấy.

 

Cảm giác mát lạnh nặng trĩu, bề mặt có chút lồi lõm, ngoài việc phát sáng ra, cảm giác khi sờ vào cũng giống như hòn đá bình thường.

 

Cố Phi Y đưa tay, ngón tay mát lạnh vén một lọn tóc mai bên tai Tạ Trường Sinh ra sau, nói: “Đây là lễ vật Hàn đại nhân gửi cho tiểu điện hạ, tiểu điện hạ có thích không?”

 

Tạ Trường Sinh gật đầu: “Thích, giống như quả bóng nảy phát sáng ban đêm mà không nảy được.”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Rõ ràng là thứ quý giá như vậy, sao qua miệng Tạ Trường Sinh, nghe lại có vẻ trở nên vô giá trị thế nhỉ?

 

Hắn lấy lại viên dạ minh châu trên tay Tạ Trường Sinh, rồi nói: “Đi đi, tiểu điện hạ, mở cửa tủ quần áo ra.”

 

Tạ Trường Sinh “ồ” một tiếng, đưa tay cầm ống đựng bút trên bàn lên.

 

Cố Phi Y nhìn thấy, khóe mắt giật giật.

 

Hắn lặp lại: “Cửa tủ.”

 

Tạ Trường Sinh lại “ồ”, xoay người, nhấc cái ghế lên.

 

Cố Phi Y đưa tay ấn lên thái dương.

 

Hắn nhấc chân, đá nhẹ vào mông Tạ Trường Sinh một cái: “Tiểu súc sinh, đừng giả ngốc nữa, mau đi đi.”

 

Tạ Trường Sinh bị từ ngữ của Cố Phi Y dọa giật mình, còn tưởng hắn đã nhìn ra mình đang cố ý quậy phá. Nhưng liếc qua thần sắc của Cố Phi Y, thấy hắn vẫn chỉ cười nhạt như thường lệ, y liền thở phào.

 

Tạ Trường Sinh ôm mông, giả vờ không phục, miệng lẩm bẩm đi đến trước tủ quần áo.

 

Vừa kéo cửa tủ ra, đã thấy có thứ gì đó tranh nhau đổ ập ra ngoài.

 

Tạ Trường Sinh căn bản không kịp né, những thứ đó đã ngập qua mu bàn chân y.

 

Tạ Trường Sinh giật mình cúi đầu nhìn, nhưng khi nhìn rõ những thứ đó là gì thì trợn to hai mắt.

 

Những thỏi vàng óng ánh, những nén bạc nặng trịch, trân châu ngọc thạch màu sắc tuyệt đẹp;

 

Những vàng bạc ngọc ngà này, dưới sự bao bọc của vô số viên dạ minh châu không biết lớn hơn, sáng hơn viên Cố Phi Y vừa cầm trong tay bao nhiêu lần, đang lấp lánh tỏa sáng.

 

Tạ Trường Sinh quay đầu lại, nhìn Cố Phi Y.

 

Cố Phi Y cười: “Ta tặng tiểu điện hạ đó, thích không?”

 

Tạ Trường Sinh nhất thời có chút ngây ngẩn.

 

Ngẩn ra không phải vì chưa từng thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy, dù sao y cũng từng đi dạo mấy lần ở tiệm vàng. Nhưng đi dạo tiệm vàng là một chuyện, nhân viên tiệm vàng đột nhiên đi tới nói với ngươi: tất cả vàng trong tiệm đều là của ngươi, lại là một chuyện khác.

 

Tạ Trường Sinh ôm trán: “Đàn ông có tiền là trở nên xấu xa, ta là đàn ông xấu rồi.”

 

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ. Một bàn tay to lớn từ phía sau đưa tới, ấn lên eo Tạ Trường Sinh.

 

Cố Phi Y dùng sức kéo một cái, Tạ Trường Sinh đã dựa vào lồng ngực Cố Phi Y.

 

Một bàn tay mát lạnh nâng cằm Tạ Trường Sinh, buộc y ngẩng đầu.

 

Cố Phi Y thì cúi đầu, hôn lên môi Tạ Trường Sinh.

 

Chỉ hôn thôi chưa đủ, hắn còn đưa cả ngón tay vào trong miệng y, quấn quýt cùng với lưỡi của y.

 

Cho đến khi Tạ Trường Sinh không thể chịu đựng được nữa, lồng ngực khó chịu phập phồng dữ dội, nước bọt cũng theo khóe môi nhỏ giọt.

 

Cố Phi Y chậm rãi l**m sạch vết nước trên môi Tạ Trường Sinh, lúc này mới buông y ra.

 

Hắn nhét một cuộn giấy Tuyên đã cuộn lại vào trong đai lưng của Tạ Trường Sinh.

 

Phần thịt mềm trên eo cách lớp quần áo bị chạm vào một cách mập mờ, Tạ Trường Sinh cảm thấy hơi nhột.

 

Y ha hả cười một lúc, Cố Phi Y thấy vậy, trong mắt cũng lan ra một chút ý cười.

 

Hắn cười nhả ra ba chữ: “Thư đính hôn.”

 

Tạ Trường Sinh đột nhiên nhớ ra, đúng là trước đây Cố Phi Y từng đề cập một lần, nói muốn đi hết quy trình tam thư lục lễ.

 

Hóa ra đó không chỉ là lời nói bâng quơ lúc tình mê ý loạn.

 

Nghe thấy ba chữ “thư đính hôn”, Tạ Trường Sinh đầu tiên là ngẩn ra, kế đó, một luồng hơi nóng kinh người ùa lên mặt y.

 

May mà Cố Phi Y không thắp đèn, trong phòng vẫn tối mờ.

 

Tạ Trường Sinh không biết nên phản ứng thế nào, y xoay một vòng sang trái, một vòng sang phải, lại xoay một vòng sang phải, rồi lại một vòng sang trái.

 

Giống như phiên bản người của cái que khoan gỗ lấy lửa vậy.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Sau khi xoay một lúc, Tạ Trường Sinh đưa tay về phía eo: “Viết gì thế? Để ta xem…”

 

Ngay lúc đầu ngón tay y sắp chạm vào tờ giấy, Cố Phi Y lại nhanh hơn một bước rút tờ giấy ra.

 

Hắn nói: “Không có gì đẹp đâu, đợi sính thư và hôn thư rồi cho tiểu điện hạ xem kỹ.”

 

(1. Sính thư (聘书) – thư cầu hôn, do nhà trai gửi sang khi muốn hỏi cưới. 2. Hôn thư (婚书) – giấy hôn thú chính thức, lập khi hôn sự đã được định, hai nhà đồng ý kết thông gia.

 

Nói xong, Cố Phi Y vươn dài cánh tay, đặt cuộn thư đính hôn đó vào ngăn tủ cao nhất.

 

*

 

Để có thể đổi “nhân duyên hạ đẳng” thành “trời sinh một đôi”, tìm ra một ngày lành để thành hôn, Bản Tế đã nghĩ rất nhiều cách đều không được, cuối cùng đành phải căng da đầu dời sinh nhật của Tạ Trường Sinh lùi lại một ngày.

 

Lại không ngờ, vừa lùi lại một ngày, bát tự của hai người cũng hợp, ngày lành cũng chọn ra được.

 

Cố Phi Y không muốn Tạ Trường Sinh nhìn thấy sinh nhật giả mạo trên thư đính hôn.

 

Rõ ràng đã nhét thư đính hôn cho Tạ Trường Sinh, lại không cho y xem.

 

Chính Cố Phi Y cũng cảm thấy buồn cười.

 

Hắn xoa xoa phần thịt mềm trên má Tạ Trường Sinh, xoay người muốn đi thắp đèn.

 

Nhưng đi được hai bước, lại dừng bước, Tạ Trường Sinh đã kéo lấy tay áo hắn.

 

“Tiểu điện hạ?”

 

“Cố Phi Y,” Tạ Trường Sinh ha hả cười ngốc, giọng điệu bằng phẳng như thường lệ: “Sau sinh nhật một ngày, ta muốn ăn cơm cùng Đại ca ca, Nhị ca ca, Phương Lăng ca ca, ngươi cũng đến chứ?”

 

Cố Phi Y nhướng mày, hỏi y: “Tại sao lại là sau sinh nhật một ngày?”

 

“Tại sao trên đời này người sống thọ đều là người già? Tại sao bà bầu đánh nhau với bà bầu không tính là ẩu đả tập thể?”

 

Tạ Trường Sinh trầm giọng: “Vốn dĩ trên đời này có rất nhiều chuyện không có lý lẽ, đợi ngươi đến tuổi của ta rồi sẽ hiểu.”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Hắn xoa xoa thái dương đang đau âm ỉ, nhưng vẫn nhướng mày nhìn Tạ Trường Sinh.

 

Cho đến khi nhìn y đến mức ngơ ngác khó hiểu, hai mắt viết đầy hoang mang, lúc này hắn mới đột nhiên bật cười một tiếng.

 

Hắn kéo tay áo của mình, kéo Tạ Trường Sinh đang nắm ở đầu kia vào lòng từng chút một.

 

Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, hỏi y: “Để ta ăn cơm cùng Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ và Phương tiểu Hầu gia, tiểu điện hạ thật sự cảm thấy bữa cơm đó bọn họ có thể ăn vui vẻ sao?”

 

“Nhưng mà…”

 

Cố Phi Y cong đôi môi mỏng, trêu chọc: “Phu nhân đây là muốn giới thiệu vi phu với hai vị điện hạ và tiểu Hầu gia sao? Vậy bữa cơm đó, ta có thể ăn rất vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment