Chương 76
Vào ngày yến tiệc sinh nhật của Tạ Trường Sinh.
Người đến tặng quà, người đến cửa chúc mừng càng lúc càng đông.
Sáng sớm tinh mơ, Tạ Trường Sinh đã bị tiếng nói chuyện xì xào bên ngoài đánh thức.
Y mơ màng quay đầu nhìn sang bên, lại không thấy Cố Phi Y tối qua ngủ lại, chắc là đã đi lo công chuyện rồi.
Tạ Trường Sinh ngáp một cái ngồi dậy, nhưng rồi sững người.
Y cúi đầu nhìn xuống phát hiện áo lót của mình không biết đã bị cởi ra từ lúc nào. Xung quanh ngực là những vết hoa mai lấm đốm.
Tạ Trường Sinh thật sự không biết mình nên xấu hổ trước hay kinh ngạc trước. Y vội vàng thắt lại dây áo nhân lúc chưa có ai vào.
Đợi đến lúc Dương La nghe thấy động tĩnh bước vào, Tạ Trường Sinh đã tự mặc xong y phục.
“Tiểu điện hạ…”
Dương La nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy vui mừng, khoanh hai tay trước ngực, tán thưởng: “Vừa biết tự mặc quần áo vừa ngoan ngoãn ăn cơm, ra ngoài chơi còn tự biết đường về, đúng là tiểu điện hạ đã lớn thêm một tuổi, bây giờ thật sự lợi hại quá!”
Tạ Trường Sinh: “…”
Mặc dù chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này mà Dương La đã khen y lên mây, khiến Tạ Trường Sinh thấy khá ngượng ngùng. Nhưng đối với tinh thần của Dương La, y vẫn rất tán đồng.
Y làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, quyết định truyền đạt lại tín ngưỡng đời mình cho Dương La: “Đường nào cũng thành trâu ngựa, còn thở được đã là tốt lắm rồi.”
Tiếng còn chưa dứt, đã nghe tiếng cười của Tạ Hạc Diệu từ ngoài vọng vào.
Theo sau tiếng cười, Tạ Hạc Diệu vận áo tím bước vào.
Phía sau hắn là Tạ Trừng Kính và Phương Lăng.
Mấy hôm trước khi Tạ Trường Sinh ở trên núi với Tạ Trừng Kính, hắn chỉ mặc y phục tiện cho hoạt động, tay áo dính đầy bùn đất ẩm ướt.
Hôm nay vì sinh nhật của Tạ Trường Sinh, hắn đã đặc biệt sửa soạn một phen, trông như một vị công tử ôn nhuận phong nhã, khiến người ta sáng bừng mắt.
Tạ Hạc Diệu cười nói: “Nhóc ngốc, sao cứ nhìn chằm chằm Đại ca thế, không chào tiểu Hầu gia một tiếng à? Phương Lăng đã cố ý đi may y phục mới đấy…”
Phương Lăng sững sờ.
Quả nhiên.
Quả nhiên Tạ Hạc Diệu đã nhìn ra tâm ý không trong sáng của hắn đối với Tạ Trường Sinh.
Phương Lăng nhất thời luống cuống tay chân, thấy Tạ Trường Sinh sắp nhìn sang thì dứt khoát quay lưng đi, chỉ để lại cho y một bóng lưng.
Làm xong lại thấy hối hận, cảm thấy mình chẳng khác nào một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Tạ Hạc Diệu thu hết phản ứng và động tác của Phương Lăng vào tầm mắt.
Trước đây hắn từng nói, đối với chuyện Phương Lăng thích Tạ Trường Sinh, hắn không ủng hộ cũng không phản đối.
Nhưng bây giờ mà…
Nhìn hai người này ở cạnh nhau, giống như hai con thú nhỏ cách một khoảng xa đánh hơi đối phương, vậy mà cũng thấy có chút thú vị.
Tạ Hạc Diệu nghĩ, “soạt” một tiếng mở quạt ra, mỉm cười phe phẩy vài cái.
*
Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng gặp nhau trên đường, bàn tính rằng đằng nào cũng là đến tặng quà sinh nhật cho Tạ Trường Sinh, nên đã cùng nhau đến.
Sau khi cung nhân khiêng sáu cái rương lớn đựng đồ của ba người xuống, họ bèn chuẩn bị đi dự yến tiệc sinh nhật của Tạ Trường Sinh.
Tuế Tuế lúc này đang được Dương La dắt đi ăn, Tạ Trường Sinh vội vã đi tìm Tuế Tuế, tốc độ đi nhanh như muốn bay lên.
Tạ Trừng Kính đang định đuổi theo, thì thấy Tạ Hạc Diệu đột nhiên dừng bước.
Tạ Trừng Kính kỳ quái quay đầu lại, thấy Tạ Hạc Diệu đang chặn một tiểu thái giám chịu trách nhiệm kiểm kê ghi sổ bên cạnh, hắn hạ thấp giọng, cười tủm tỉm hỏi: “Đúng rồi, vị Chưởng Ấn đại nhân kia đã tặng gì cho tiểu điện hạ của các ngươi thế?”
Tạ Trừng Kính nhìn hắn bằng vẻ không đồng tình: “Nhị đệ…”
Tạ Hạc Diệu xòe tay, uể oải nói: “Lòng so bì thì ai mà chẳng có… Ta đây làm ca ca còn chưa được ngủ trong tẩm điện của nhóc ngốc, muốn biết xem vị Chưởng Ấn đại nhân coi đây như khách đ**m đã trả bao nhiêu tiền phòng còn không được sao?”
Mấy lời này của Tạ Hạc Diệu khiến Tạ Trừng Kính phải thở dài. Cũng không biết là vì buồn rầu hay là vì tức giận.
Hoặc là cả hai.
Đang định tiến lên kéo Tạ Hạc Diệu lại, thì nghe tiểu thái giám kia đáp lời: “Lúc sáng sớm Chưởng Ấn đã gửi đến năm mươi rương vàng bạc, vừa rồi lại gửi thêm năm rương phỉ thúy, còn có thư họa của danh gia, cổ tịch, nghe nói còn có mấy rương đồ đang trên đường tới…”
Cả Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu đều sững sờ.
Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ mờ mịt trong mắt đối phương.
“Đại ca,”
Tạ Hạc Diệu nhíu mày, khó hiểu hỏi: “…Chỉ là một cái sinh nhật… Cố Phi Y không đến mức tặng nhóc ngốc nhiều đồ như vậy chứ? Hay là, do chúng ta tặng ít quá rồi?”
*
Yến tiệc sinh nhật của Tạ Trường Sinh có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Triều thần, thân vương, phi tần và cả lão hoàng đế, tất cả đều đến.
Hôm nay tâm trạng lão hoàng đế có vẻ rất tốt, trên mặt hiếm khi lộ ra ý cười có phần hiền hòa.
Lão hỏi thăm tình hình gần đây của ba người con trai, và cả mấy vị công chúa mà lão còn nhớ tên như một người cha thật sự.
Nhưng tất cả đều bị Tạ Trường Sinh “hì hì ha ha” cho qua chuyện.
Lão hoàng đế bị thái độ của y chọc cho hơi giận, nhưng không nổi nóng, mà nhanh chóng được lời nịnh hót của đám triều thần dỗ dành.
Lão lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những chiến tích trong quân đội thời trẻ.
Tạ Trường Sinh cảm thấy mình sắp thuộc lòng mấy chuyện này rồi.
Y không muốn nghe nữa, bèn tiện tay ném hai cái đĩa bay ra ngoài rồi vội vàng chạy biến trước khi lão hoàng đế kịp nổi giận.
Khi đi ngang qua chỗ Cửu công chúa, Tạ Trường Sinh còn cố ý dừng lại một chút, móc từ trong tay áo ra một hộp kẹo đưa cho cô bé.
Ánh mắt Cửu công chúa nhìn y lập tức càng thêm sùng bái.
Rửa mặt cho tỉnh táo, lúc đi ra, Tạ Trường Sinh phát hiện Phùng Vượng đã đứng đợi sau lưng mình từ lúc nào.
Tạ Trường Sinh vui vẻ chào hắn: “Phùng Vượng thúc thúc!”
Khóe miệng Phùng Vượng nhếch lên khoảng ba bốn phần rồi nhanh chóng hạ xuống.
Hắn nói với Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ, mời đi theo nô tài.”
Tạ Trường Sinh đoán chắc là Cố Phi Y muốn tìm mình.
Nhưng vừa rồi Cố Phi Y vẫn cùng y ở yến tiệc mà.
Trước khi y chuồn, Cố Phi Y còn đang ở bên cạnh lão hoàng đế, gắp thức ăn cho lão.
Lẽ nào sau khi y chuồn đi, Cố Phi Y cũng chuồn theo?
Tạ Trường Sinh lắc đầu thở dài, vừa nhìn đã biết là Cố Phi Y chưa từng học đại học.
Nếu không, hắn đã biết:
Trốn học, không thể trốn cùng nhau.
Phải chia nhau ra mà trốn.
Hôm nay cậu trốn, ngày mai tôi trốn, cứ trốn so le nhau, giáo viên mới không phát hiện được.
Tạ Trường Sinh vừa hồi tưởng lại quãng đời đại học của mình, vừa cúi đầu bước theo sau Phùng Vượng.
Cho đến khi giọng Phùng Vượng kéo suy nghĩ của y về: “Tiểu điện hạ, đến rồi.”
Tạ Trường Sinh bừng tỉnh.
Lúc này y mới phát hiện mình đã bị Phùng Vượng dẫn đến nơi ở cũ của Cố Phi Y.
Tạ Trường Sinh “ồ” một tiếng, vừa đẩy cửa bước vào vừa la lên: “Cố Phi Y! Ngươi trốn học bị giáo viên bắt được rồi! Giáo viên bảo ngươi mau quay lại và đưa ta hai rương vàng!”
Cố Phi Y đang quay lưng về phía Tạ Trường Sinh, đứng trước bàn mài mực, tư thái vô cùng ung dung.
Hắn nghe Tạ Trường Sinh la lối, ngẩng đầu liếc y một cái nhưng không nói gì.
Hắn đặt thỏi mực trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tạ Trường Sinh, tiện tay đóng lại cánh cửa y vừa không đóng chặt, rồi kéo đai lưng lôi y vào lòng mình.
Cố Phi Y dùng ngón tay nghịch ngợm chiếc khóa trường mệnh trên cổ Tạ Trường Sinh.
Những viên hồng ngọc va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo khe khẽ, Cố Phi Y lại ngậm viên hồng ngọc đó vào miệng m*t một lát, đợi đến khi thỏa mãn cơn nghiện, hắn mới mở miệng nói: “Tham lam. Còn đòi tiền của ta? Trăm rương vàng bạc còn chưa đủ sao?”
“Hả?” Tạ Trường Sinh hỏi: “Trăm rương vàng bạc gì?”
Cố Phi Y quan sát Tạ Trường Sinh một lượt, thấy y thật sự mờ mịt, suy nghĩ một lát rồi bật cười thấu hiểu: “Tiểu điện hạ lại ngủ nướng có phải không?”
Tạ Trường Sinh rất bất mãn với cách dùng từ của Cố Phi Y: “Trong lòng ta có buổi sáng của riêng mình, đến giờ tự khắc sẽ tỉnh thôi.”
Cố Phi Y: “…”
Rất tốt, rất có thiện ý.
Hắn đột nhiên có ý muốn gửi Tạ Trường Sinh đến chùa Hồng Chiêu, để y và hòa thượng Bản Tế cùng tham thiền.
Hắn véo nhẹ vành tai Tạ Trường Sinh: “Sáng nay ta đã sai người gửi đến một trăm rương vàng bạc, một trăm món ngọc khí, một trăm bức thư họa, một ngàn tấm lụa.”
Tạ Trường Sinh nghe mà ngây cả người. Thậm chí không cần giả vờ, biểu cảm cũng trở nên đờ đẫn, y không thể tin được mà hỏi: “…N-Nhiều thế á?”
Trông Cố Phi Y có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Tạ Trường Sinh, hắn cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi y, nói với y: “Sính lễ cho tiểu điện hạ, đương nhiên là phải đủ nhiều.”
Sính lễ.
Chỉ vừa nghe thấy hai từ này, hơi nóng lại bắt đầu bốc lên mặt Tạ Trường Sinh. Y theo thói quen bắt đầu xoay vòng tại chỗ để tản nhiệt.
Nhưng vừa mới xoay được một vòng, đã bị Cố Phi Y giữ vai lại.
Như thể để ngắt cái điệu xoay vòng của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y cúi đầu, ngậm lấy môi y.
Lưỡi của Cố Phi Y dịu dàng l**m qua vòm họng trên của y, mang lại cảm giác tê dại kỳ lạ. Lại như cố ý, hắn không hề che giấu mà phát ra âm thanh hôn môi.
Tạ Trường Sinh bất giác nắm lấy vạt áo trước của Cố Phi Y, chỉ cảm thấy đầu óc vốn đã quay cuồng nay lại càng choáng váng hơn.
Nhưng Cố Phi Y lại đột ngột thu môi lưỡi về.
Tạ Trường Sinh ngơ ngác giây lát, miệng vẫn còn ướt át hé mở, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi hơi cong cong bên trong.
Cố Phi Y nhìn cảnh đó, cong môi cười.
Bình thường Tạ Trường Sinh nói nhiều bao nhiêu, thì lúc thân mật với hắn, y lại ít lời bấy nhiêu.
Một khi bị hôn là Tạ Trường Sinh trở nên yên tĩnh.
Dù có thoải mái, có đ*ng t*nh đến đâu cũng chỉ phát ra tiếng rên khẽ nghèn nghẹn từ trong mũi.
Rất ngoan, rất đáng yêu.
Cố Phi Y đưa tay, dùng ngón cái lành lạnh lau đi vết nước trên môi Tạ Trường Sinh.
Nhưng lau được một nửa, hắn lại không nhịn được chơi xấu, tăng thêm chút lực, day day đôi môi y.
Đôi môi ấy trở nên hơi sưng đỏ.
Cố Phi Y “chậc” một tiếng.
Hắn vốn nghĩ lát nữa Tạ Trường Sinh còn phải quay lại yến tiệc sinh nhật, nên lúc hôn vừa rồi đã cố ý kiềm chế lực.
Vậy mà môi của Tạ Trường Sinh cuối cùng vẫn đỏ lên.
Thà rằng vừa rồi cứ hôn cho đã nghiền.
Cố Phi Y nghĩ, lại mất kiên nhẫn “chậc” thêm tiếng nữa.
Hắn thu tay về, l**m l**m ngón cái ướt át, nếm được chút vị ngọt, lúc này tâm trạng bực bội mới dịu đi đôi chút.
Hắn lại chậm rãi mở miệng: “Ta đột nhiên nhớ ra, còn thiếu một thứ nữa thì lục lễ mới hoàn thành.”
Tạ Trường Sinh lắc mạnh đầu một cái, cảm thấy lúc này mình cũng tỉnh táo lại rồi.
Y tìm lại được trạng thái, hỏi Cố Phi Y: “Cái gì? Đuôi dế mèn? Máu gà đen? Móng lừa đen? Nước mắt mụ phù thủy?”
Cố Phi Y: “…”
Lại không phải là cử hành âm hôn, hắn cần mấy thứ đó để làm gì?
Hắn cười nói với Tạ Trường Sinh: “Là sính thư (thư cầu hôn).”
“Ta vừa mài mực xong, nhưng lại hết giấy rồi, giờ phải làm sao đây?”
Ánh mắt Cố Phi Y như rắn, quấn quanh người Tạ Trường Sinh hết vòng này đến vòng khác.
Hắn nói: “Ồ, ta biết rồi. Ta có thể viết sính thư lên người tiểu điện hạ.”
Nụ cười trên mặt Cố Phi Y càng thêm vui vẻ, hắn dừng một chút rồi nói: “Tiểu điện hạ, cởi y phục đi.”