Chương 77
Nghe Cố Phi Y nói vậy, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Y trợn to mắt, sững sờ một lúc rồi lại nhanh chân chạy về phía cái bình thanh hoa dưới bệ cửa sổ, khoa chân múa tay chỉ vào đống giấy Tuyên cuộn tròn bên trong.
Y muốn nói gì đó, nhưng lại bị sự vô sỉ của Cố Phi Y làm cho chết lặng, ú ớ hồi lâu, một chữ cũng không nói nên lời.
Nín nhịn hồi lâu, y cuối cùng cũng nói được, hỏi Cố Phi Y: “Ngươi lừa thằng ngốc này đấy à?!”
Cố Phi Y: “…”
Chẳng phải là thế sao.
Hắn liếc mắt theo tay Tạ Trường Sinh, lướt qua đống giấy Tuyên trong binhg, nheo mắt cười một cái, cũng không giải thích, chỉ nói: “Tiểu điện hạ, lại đây.”
Tạ Trường Sinh dĩ nhiên không động đậy.
Cố Phi Y cũng không trông mong Tạ Trường Sinh sẽ nghe lời, hắn chậm rãi tiến lại gần y,dồn Tạ Trường Sinh vào góc tường từng chút một, rồi một tay ôm lấy vai y, một tay luồn vào khoeo chân y, bế ngang y lên.
Tạ Trường Sinh khẽ hô một tiếng, miệng lúng búng tuôn ra một tràng những lời khiến người ta nhức đầu: “Cố Phi Y! Không ngờ mắt ngươi không tốt mà lòng dạ cũng xấu xa! Giữa hai điểm luôn có thể kẻ một đường thẳng! Mọi góc vuông đều bằng nhau! Mọi…”
Cố Phi Y nghe mà thấy choáng váng, lại thấy Tạ Trường Sinh giãy giụa như cá chép quẫy đuôi thì dứt khoát dừng bước, nhấc Tạ Trường Sinh lên cao hơn một chút, cúi đầu hôn y.
Lần này hắn không kiềm chế nữa, hôn một cách thoải mái cho đã nghiền rồi mới buông Tạ Trường Sinh ra.
Quả nhiên Tạ Trường Sinh lại yên tĩnh.
Nhân lúc y còn đang mơ màng, Cố Phi Y đặt y lên bàn sách cụp mắt nhìn y.
Vì hôm nay là sinh nhật của Tạ Trường Sinh, Dương La đã chuẩn bị cho y một bộ y phục khá cầu kỳ.
Áo lót thêu hoa màu đỏ sẫm, dùng chỉ vàng óng ánh thêu hình núi Thọ biển Phúc và vân mây, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn màu xanh lam bảo thạch.
Trên đầu, trên eo còn đeo lủng lẳng rất nhiều trang sức đá quý.
Đẹp thì đẹp thật.
Chỉ là, đã muốn làm giấy Tuyên, tự nhiên là không cần dùng đến những vật ngoài thân này.
Cố Phi Y rút đai lưng của Tạ Trường Sinh ra, quấn mấy vòng quanh cổ tay y, buộc lại.
Tạ Trường Sinh sững sờ, vậy mà lại bất giác phát ra một tiếng rên khẽ từ cổ họng.
Hồi ở Giang Nam, có mấy ngày Cố Phi Y mượn cớ hỏi bài để kiểm tra bài vở, luôn buộc y như vậy, bắt y ngồi đối mặt trên đùi mình, ngực áp ngực.
Bàn tay to lớn của Cố Phi Y không nặng không nhẹ rơi trên mông y, y đau, chỉ đành ngồi nhích về phía trước, nhưng lại vì thế mà áp sát vào Cố Phi Y hơn, sát đến mức ngay cả hoa văn trên áo của Cố Phi Y y cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Lúc này cảnh cũ tái hiện, những chuyện đó lại quay về trong đầu Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh cắn môi, di chuyển hai bàn tay đang bị trói vào nhau, vớ lấy một góc áo, che lên khuôn mặt đã bắt đầu nóng bừng của mình.
Cố Phi Y nhìn thấy, cũng không ngăn cản, ngược lại còn không nhịn được cười một tiếng.
Hắn tạm thời dừng động tác gỡ trang sức bên hông Tạ Trường Sinh, cúi người xuống cười hỏi y: “Tiểu điện hạ, lẽ nào không biết ngũ quan của con người đều tương thông với nhau sao? Theo ta được biết, rất nhiều người có tật ở mắt thì thính giác, xúc giác đều sẽ nhạy bén hơn người thường.”
Tạ Trường Sinh im lặng một lúc, giọng nói nghèn nghẹn truyền ra từ dưới lớp vải: “Ồ, ta biết. Ta có một người bạn tên là Daredevil, anh ấy là người mù, nhưng mù lâu rồi anh ấy có siêu cảm giác, nói tóm lại là giống như dơi có sóng siêu âm…”
Cố Phi Y: “…”
Lại nói những lời người ta không hiểu rồi.
Cố Phi Y cười, cách lớp vải mỏng đó cắn nhẹ vào má Tạ Trường Sinh, mặc cho y lẩm bẩm, còn mình thì tiếp tục cởi cúc áo của y.
Đợi đến khi quần áo đều lỏng lẻo rơi xuống đất, Tạ Trường Sinh mới im bặt.
Cố Phi Y lại cách lớp vải đó hôn lên môi Tạ Trường Sinh, ánh mắt dừng lại trên người y.
Cơ thể mảnh khảnh cân đối, nằm trên bàn dài, vì ngượng ngùng mà hơi nghiêng người sang một bên, vậy mà thật sự giống như một tờ giấy Tuyên trắng muốt.
Còn chưa đợi người ta cầm bút vẽ, trên tờ giấy Tuyên này đã có những điểm xuyết khác ——
Chiếc vòng cổ khóa trường mệnh bằng vàng óng ánh, đính hồng ngọc;
Trên ngực là dấu hoa mai đỏ mà hắn để lại lúc sáng sớm khi y còn đang ngủ.
Chỉ là… chưa đủ.
Cố Phi Y đưa tay vào trong áo, lôi ra một sợi dây xích eo nhỏ có đính tua rua và chuông nhỏ từ bên cạnh lồng ngực đang áp sát da thịt.
Hắn nắm sợi xích eo cảm nhận một chút, xác nhận sợi xích này đã được nhiệt độ cơ thể hắn làm ấm, lúc này mới vỗ vỗ Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ, nhấc eo lên.”
Đeo xong xích eo cho Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y đưa tay khều nhẹ cái chuông trên đó.
Nghe tiếng chuông giòn tan, Cố Phi Y cười: “Lúc trước ta trước đã nói gì nhỉ? Sợi xích này đeo lên khi không mặc gì nhất định sẽ rất đẹp.”
Tạ Trường Sinh vén tấm vải che mặt lên liếc nhìn một cái, rồi lại tự che mình lại. Vì cách lớp vải, giọng Tạ Trường Sinh nghe có chút ồm ồm: “Vậy mà ngươi còn nói, chỉ cho ta đeo một lần thôi.”
Cố Phi Y cười không đáp, đưa tay gỡ cây trâm ngọc trên đầu Tạ Trường Sinh xuống.
Lập tức, mái tóc đen như thác đổ xõa xuống.
Đen, đỏ, vàng. Ba màu sắc đẹp đẽ cùng lúc xuất hiện trên người Tạ Trường Sinh.
Đầu ngón tay Cố Phi Y khẽ cọ xát đường eo của Tạ Trường Sinh, động tác giống như đang miết giấy, cười nói: “Đúng là một tờ giấy Tuyên tốt hiếm thấy, giấy Tuyên rắc vàng, dai mịn khít, sờ vào mượt mà, trơn láng tinh tế, viết vẽ đều hợp.”
Nói xong, Cố Phi Y đưa tay cầm bút lông.
Nhưng lại không vội chấm mực, mà dùng đầu bút mềm mại hết lần này đến lần khác lướt vòng quanh trên người Tạ Trường Sinh.
Đầu bút đó chẳng mấy chốc đã trở nên ướt át.
Không biết đã qua bao lâu, đầu bút đã hoàn toàn ẩm ướt.
Dưới lớp vải che mặt truyền ra tiếng rên khẽ đứt quãng của Tạ Trường Sinh, tiếng rên nhẹ đó hòa cùng tiếng chuông nhỏ, tạo nên một âm thanh du dương khó tả.
Cố Phi Y đột ngột giật tấm vải che mặt của Tạ Trường Sinh ra, thấy đôi mày y đang nhíu chặt.
Cố Phi Y cúi người, an ủi đưa lưỡi của mình vào miệng Tạ Trường Sinh.
Cho đến khi đôi mày của y giãn ra, Cố Phi Y mới thẳng người dậy, lấy khăn tay lau sạch cơ thể cho Tạ Trường Sinh, rồi lại dùng bút lông chấm mực.
Hắn trầm ngâm hạ bút.
Đầu bút vừa chạm vào ngực Tạ Trường Sinh, y liền run lên.
Cố Phi Y vén một lọn tóc rối ra sau tai y: “Sắp xong rồi.”
Nhưng nói thì nói vậy, liên tiếp mấy lần đều chỉ vừa hạ một nét ngang, đã bị Cố Phi Y nhíu mày lau đi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Tạ Trường Sinh hỏi Cố Phi Y: “Huynh đài ơi, đang kỳ lưng đấy à? Hay là đang khoan gỗ lấy lửa?”
Cố Phi Y: “…”
Hắn lườm Tạ Trường Sinh một cái, không khách khí vỗ một phát vào mông nhóc súc sinh không hiểu phong tình này.
Thấy vẻ mặt trở nên ngượng ngùng ngay lập tức của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y lại nguôi giận. Hắn xoa xoa chỗ vừa bị mình đánh, giải thích: “Chỉ là ta cảm thấy thiếu chút gì đó.”
Hắn dùng khăn mềm lau đi vết mực trên người Tạ Trường Sinh một lần nữa, lại đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười.
Hiếm khi Cố Phi Y cười chân thật đến vậy, ngay cả đuôi mắt hẹp dài cũng cong lên. Tạ Trường Sinh nhất thời có chút ngẩn ngơ, lại thấy Cố Phi Y vén vạt áo choàng mãng xà màu đỏ sẫm lên, sờ vào eo mình.
Ánh mắt Tạ Trường Sinh tò mò dõi theo động tác của Cố Phi Y.
Y nhìn thấy, giữa những lớp vải chồng chất, trên eo Cố Phi Y hình như có một cái đai buộc.
Hắn sờ một cái vào sau eo, trên tay có thêm một con dao cong nạm hồng ngọc.
Cố Phi Y nắm con dao đó, rút nó ra khỏi vỏ, để lộ lưỡi dao mỏng như cánh ve, sáng như bạc.
Giây tiếp theo, hướng của lưỡi dao hơi lệch về phía Tạ Trường Sinh một thoáng.
Tạ Trường Sinh giật mình, còn tưởng Cố Phi Y định rạch mình.
Y không biết nên phản ứng thế nào, nhưng cơ thể đã phản ứng trước lý trí, bất giác co chân lại, lùi về phía sau.
Nhưng vừa mới lùi được chưa đến một nắm tay, đã bị Cố Phi Y nắm lấy cổ chân, kéo về chỗ cũ.
Cố Phi Y nhướng mày: “Tiểu điện hạ, chạy cái gì?”
Hắn nói: “Dao này không phải nhắm vào tiểu điện hạ.”
Nói xong Cố Phi Y đưa tay lên, trước khi Tạ Trường Sinh kịp phản ứng, vậy mà hắn lại dùng con dao sắc bén đó rạch một đường vào lòng bàn tay trái của mình.
Máu tươi đỏ thẫm từ lòng bàn tay trắng như ngọc chảy ra róc rách.
Cố Phi Y đưa tay lên phía trên nghiên mực.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Những giọt máu đỏ tươi tí tách rơi vào nghiên mực đen láy.
Nhưng Cố Phi Y lại như vẫn cảm thấy chưa đủ, còn nắm chặt tay lại, dùng sức siết mấy cái, ép thêm máu chảy vào nghiên mực.
Tạ Trường Sinh sững sờ.
Y vội vàng kéo tay Cố Phi Y: “Ngươi… Ngọc Ngưng cao, Ngọc Ngưng cao đâu?”
Thấy dáng vẻ có vẻ vội vàng của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y lại như không có chuyện gì.
Hắn cắm lại con dao găm vào sau eo, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, an ủi: “Vết thương nông thôi, lát nữa ta sẽ đi bôi thuốc, không phiền tiểu điện hạ lo lắng.”
Nói xong, hắn dùng ngón cái dính máu cọ lên môi Tạ Trường Sinh, cho đến khi môi y bị nhuộm đỏ mới thu tay về.
Hắn lại cầm bút, chấm thứ mực trộn lẫn thể dịch của Tạ Trường Sinh và máu của hắn, hạ bút lần nữa.
Khi đầu bút lướt trên người, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy nhột.
Lại vì vừa rồi bị Cố Phi Y dùng bút lông lướt vòng quanh một lần, luôn cảm thấy cơ thể mềm nhũn.
Y muốn cười, nhưng không cười nổi.
Vì trong thần sắc của Cố Phi Y vậy mà lại có một sự nghiêm túc không thể tả.
Vì sự tập trung của Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh cũng dần bị thu hút sự chú ý, cảm giác nhột nhột muốn cười đó dần tan đi, Tạ Trường Sinh hơi chống người dậy, nhìn những con chữ Cố Phi Y viết trên người mình.
“Một tờ hôn thư, thượng biểu Thiên Đình, hạ cáo Địa Phủ.
Trời đất nhật nguyệt làm bằng, sơn hà quỷ thần làm chứng.
Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh
Kính định thành hôn vào ngày mười lăm tháng tư.”
Những chữ đó trong mắt Tạ Trường Sinh đều bị ngược, y miễn cưỡng chỉ nhận ra tên của mình và Cố Phi Y, cùng với dòng chữ cuối cùng.
Mười lăm tháng tư.
Tạ Trường Sinh ngẩn ra.
…Đó chẳng phải là ngày mai sao?
Sau khi nét bút cuối cùng hoàn thành, Cố Phi Y lùi lại một bước. Hắn như đang thưởng thức tranh, mỉm cười nhìn những con chữ rồng bay phượng múa mình vừa viết trên người Tạ Trường Sinh.
Đợi Cố Phi Y cuối cùng cũng nhìn đủ, vết mực cũng đã khô, ẩn hiện một màu đỏ nhàn nhạt.
Cố Phi Y đưa tay kéo Tạ Trường Sinh dậy.
Đầu tiên hắn cởi đai lưng buộc trên tay y, rồi lại nhặt quần áo rơi trên đất lên.
Hắn mặc lại quần áo cho Tạ Trường Sinh, rồi lại búi cho y một kiểu tóc giống hệt lúc đến.
Ngoại trừ đôi môi còn sưng đỏ của Tạ Trường Sinh, khuôn mặt còn vương lại chút sắc thái diễm lệ, không ai có thể nhìn ra, dưới lớp quần áo chỉnh tề, trên làn da trắng muốt, lại có một bức sính thư được viết bằng máu của hắn.
Ồ, còn có sợi xích eo kia.
Giống như lần trước, lại bị hắn đeo vào bên trong quần áo của Tạ Trường Sinh.
Mỗi khi Tạ Trường Sinh cử động, chiếc chuông nhỏ áp sát vào cơ thể y liền phát ra âm thanh, yếu ớt mà nếu không lắng nghe kỹ sẽ rất khó nghe thấy.
Sau khi sửa lại cổ áo cho Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, đưa tay véo véo má y.
Hắn làm ra vẻ một công tử gió trong trăng sáng, nhưng trong con ngươi lại lóe lên một nụ cười xấu xa.
Hắn nói: “Đúng rồi, ta nghe nói trước đêm tân hôn, tân lang tân nương không được gặp mặt, tiểu điện hạ, tối nay ta không qua Dục Tú cung nữa.”