Chương 78
Ngày mười lăm tháng tư.
Hôm nay là ngày sau sinh nhật của nguyên chủ, cũng là sinh nhật của Tạ Trường Sinh.
Dương La đi qua đi lại mấy vòng bên cửa phòng Tạ Trường Sinh, cô nhớ hôm nay Tạ Trường Sinh phải ra ngoài ăn cơm cùng Chưởng Ấn đại nhân, hai vị điện hạ và Phương tiểu Hầu gia.
Tạ Trường Sinh còn đặc biệt dặn cô nhất định phải gọi y thức dậy sớm, và khi thấy y có dấu hiệu ngủ nướng nhất định phải không chút do dự mà dùng "nắm đấm sắt chính nghĩa" để đập y tỉnh.
Nhưng nói thì nói vậy, mỗi lần gọi Tạ Trường Sinh thức dậy đều là một công việc có hơi khó khăn.
Nào là "tỉnh rồi", "ngủ thêm chút nữa", thực ra chỉ là cái miệng tỉnh trước người, lừa người ta đi rồi lại tiếp tục ngủ say như chết.
Cũng chỉ có Chưởng Ấn đại nhân mới có thể gọi tiểu điện hạ dậy ngay lập tức.
Thế mà tối qua Chưởng Ấn đại nhân lại không ngủ lại Dục Tú cung.
Nghĩ đến vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Tạ Trường Sinh lúc dặn dò mình, Dương La hít một hơi thật sâu đi vào nội điện.
Sau khi vào trong lại sững sờ: "Tiểu điện hạ, sao người đã dậy rồi?"
Không chỉ đã thức dậy, mà còn ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn.
Lại gần nhìn, Dương La càng kinh ngạc hơn.
Tạ Trường Sinh không ôm Tuế Tuế chơi, cũng không cầm người đất và quái vật đất đánh nhau.
Chuyện này thực sự có hơi bất thường.
Dương La vội hỏi: "Có phải người bị mất ngủ không? Hay là cơ thể không khỏe? Hay là tấm đệm mỏng hôm qua mới thay bị cấn quá?”
Tạ Trường Sinh nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "...Ta đang suy tư."
"...Suy tư cái gì?"
Tạ Trường Sinh nói một cách thâm trầm: "Dùng nọc độc của rắn độc để đầu độc rắn độc, rắn độc có bị nọc độc của rắn độc độc chết không?"
Dương La chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Tối sầm xong, lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô vui mừng nói: "Tốt quá rồi, tiểu điện hạ vẫn bình thường như vậy!"
*
Bữa tiệc hôm nay với mấy người được tổ chức tại tửu lầu trên đường Thanh Kỳ. Đây là tửu lầu mà Tạ Hạc Diệu đã dẫn mọi người đến ăn một lần trước khi đi Giang Nam.
Tạ Hạc Diệu giỏi nhất khoản ăn chơi hưởng lạc, hương vị của tửu lầu này quả thực rất ngon.
Lúc Tạ Trường Sinh ở Giang Nam thỉnh thoảng cũng nhớ lại món thăn lợn bọc trứng và bánh trôi nước ở tửu lầu này nên đặt địa điểm tiệc sinh nhật ở đây.
Đến tửu lầu, tới phòng riêng đã đặt trước, vừa đẩy cửa vào mới phát hiện Tạ Trừng Kính đã đến rồi.
Hắn đứng dậy đón Tạ Trường Sinh: "Tam đệ."
"Quần áo trắng," Tạ Trường Sinh liếc nhìn hắn, trực tiếp nhét Tuế Tuế trong tay mình vào tay Tạ Trừng Kính: "Bế Tuế Tuế."
Tạ Trừng Kính sững sờ, khó hiểu hỏi: "Tại sao mặc quần áo trắng thì phải bế Tuế Tuế?"
Tạ Trường Sinh "ai da" một tiếng, kéo vạt áo trước của mình cho Tạ Trừng Kính xem: "Quần áo của đệ dính lông là thấy rõ lắm. Đại ca ca ngốc."
Tạ Trừng Kính bật cười.
Nhưng hắn cũng không từ chối, một tay đỡ cái bụng tròn vo của Tuế Tuế, một tay đưa cho Tạ Trường Sinh một tách trà: "Trà mới năm nay, nếm thử đi.”
Hai tay Tạ Trường Sinh bưng tách trà lên uống.
Tạ Trừng Kính nhìn y một lúc.
Hôm nay trông Tạ Trường Sinh có vẻ không khác gì bình thường. Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt trống rỗng ngây dại. Nói năng, hành động cũng vẫn như trước, phải mất một lúc mới phản ứng lại.
Nhưng…
Tạ Trừng Kính đột nhiên hỏi: "Tam đệ, có phải có tâm sự gì không?"
Tạ Trường Sinh nghe vậy sững sờ.
Y ngẩng đầu nhìn Tạ Trừng Kính, suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tạ Trừng Kính: "..."
Hắn hỏi: "Đây là ý gì?"
Tạ Trường Sinh đáp: "Là có một chút chút chút chút ý đó."
Tạ Trừng Kính "ồ" một tiếng.
Hắn đợi một lát, vốn định đợi Tạ Trường Sinh chủ động nói ra tâm sự nhưng Tạ Trường Sinh chỉ ngâm cái miệng trông có vẻ đỏ hơn mọi ngày vào nước trà, ùng ục thổi ra một chuỗi bong bóng.
Tạ Trừng Kính bị hành động trẻ con này chọc cười. Hắn nghĩ một lát rồi đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Trường Sinh hai cái: "Có chuyện gì cứ nói với Đại ca."
Lời vừa dứt, đã thấy Tạ Hạc Diệu đi vào.
Tạ Hạc Diệu kéo dài giọng: "Ồ, chỉ nói với Đại ca, không nói với Nhị ca à?"
Tạ Trừng Kính thở dài: "...Hiểu sai ý rồi.”
Tạ Hạc Diệu đi tới, cười ném cho mỗi người một gói giấy dầu buộc dây đỏ.
Tạ Trường Sinh tò mò đưa tay, mở gói giấy dầu ra.
Bên trong có táo đỏ, lạc, và đường phèn, kẹo quýt, kẹo bí đao, kẹo lạc.
Tạ Trường Sinh dùng đầu ngón tay bới bới: "Cái gì đây? Ồ, dưa hấu to, dưa hấu nhỏ, dưa hấu, dưa hấu bé tí."
Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Hạc Diệu thật sự không nhịn được cười phá lên: "Bản lĩnh chỉ hươu bảo ngựa của nhóc ngốc nhà chúng ta càng ngày càng cao cường rồi."
Đợi đến khi cười đủ, Tạ Hạc Diệu giải thích: "Lúc ta vừa đến thấy có người đang phát kẹo, nói là Chưởng..."
Đang nói, thì nghe tiểu nhị bên ngoài báo: "Chưởng Ấn đến rồi."
Cùng với tiếng báo, một bóng người áo đỏ đi vào.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tạ Hạc Diệu phe phẩy quạt giấy nói đùa: "Vừa mới nhắc đến Chưởng Ấn, Chưởng Ấn đến ngay, thật là trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ Chưởng Ấn cài tai mắt bên cạnh chúng ta."
Cố Phi Y cười nhạt: "Nhị điện hạ thật biết đùa."
Hắn đi đến chỗ Tạ Trường Sinh chuẩn bị ngồi xuống, lại thấy tách trà trước mặt y. Tách trà đó vì vừa bị Tạ Trường Sinh thổi bong bóng nên đã trở nên hơi đục.
Cố Phi Y bèn cầm tách trà đi sang một bên, lại rót cho Tạ Trường Sinh một tách mới, lúc này mới ngồi xuống.
Tạ Trường Sinh thấy tay trái của Cố Phi Y quấn hai vòng băng.
Y húp nước trà hỏi Cố Phi Y: "Vết thương của người lợi hại qua một đêm là có thể lành hẳn, ngươi có lợi hại không?"
Cố Phi Y "hừ" khẽ một tiếng, đáp: "Ta chưa lợi hại đến thế, nhưng tiểu điện hạ không cần lo lắng, qua mấy ngày là sẽ khỏi."
Tạ Hạc Diệu nhìn hai người đang nói chuyện nhỏ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói nốt câu chuyện còn dang dở lúc nãy.
"Đúng rồi, vừa nãy bản vương định nói, lúc đến bản vương gặp một đám trẻ con kỳ lạ, nói là hôm nay Chưởng Ấn lấy vợ, đang phát kẹo hỷ dọc đường."
Tạ Trường Sinh đang húp trà liền bị sặc, ho sù sụ.
Cố Phi Y liếc Tạ Trường Sinh một cái, đưa tay ra vỗ vỗ lưng cho y: "Tiểu điện hạ chậm một chút."
Rồi lại cười với Tạ Hạc Diệu: "Ồ? Lại có chuyện này sao? Ta lại không biết đấy."
Tạ Hạc Diệu nói: "Cũng náo nhiệt phết, bản vương dừng kiệu xem một lúc lâu đấy."
Chẳng phải là náo nhiệt sao?
Theo người qua đường nói, mấy đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau đó không biết từ đâu chui ra, vừa la hét Chưởng Ấn lấy vợ vừa phát kẹo hỷ hoa quả cho mọi người.
Người xem náo nhiệt xung quanh vây thành một đống, lẩm bẩm mấy câu như "thái giám lấy vợ, trò cười lớn nhất thiên hạ", nhưng lại bị mấy đứa trẻ đó cứng rắn nhét kẹo hỷ vào tay, rồi bị ép phải nói một câu chúc mừng đầy gượng gạo.
Tạ Hạc Diệu luôn cảm thấy chuyện này kỳ lạ, như có người đứng sau chỉ đạo, nhưng Cố Phi Y vẫn chỉ nói câu đó: "Ồ? Lại có chuyện này sao?”
Chủ đề này cứ thế bị nhẹ nhàng lật qua.
Đợi thêm một lát, Phương Lăng tới.
Hắn vừa đến, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn. Vì bây giờ đã trễ hơn thời gian hẹn một chút, mà Phương Lăng xưa nay không phải là người không đúng giờ, chắc là bị chuyện gì đó làm chậm trễ.
Phương Lăng áy náy giải thích: "Lúc ta đi, tỷ tỷ của ta đang cãi nhau với mẹ ta, ta can mãi."
Tạ Trường Sinh tò mò: "Sao lại cãi nhau?"
Tạ Hạc Diệu từ xa dùng quạt chỉ chỉ Tạ Trường Sinh: "Nhóc ngốc, không lễ phép chớ hỏi."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, đổi giọng: "Vậy xin hỏi tại sao lại cãi nhau?"
Mọi người: "..."
Có lễ phép, nhưng không nhiều.
Phương Lăng bị chọc cười nhưng lại không cười nữa. Hắn nói: "Cũng không có gì to tát, chỉ là mẹ ta muốn tỷ tỷ ta lấy chồng, tỷ ấy không chịu, thế là cãi nhau."
Tạ Hạc Diệu "ha" một tiếng: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao đi đâu cũng nghe thấy chủ đề cưới gả thế này?"
"Chắc là ngày lành," Cố Phi Y đáp một câu, rồi lại nhìn Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ thấy sao?”
Tạ Trường Sinh cười khan: "Ha ha, ta không phải chuyên gia về lĩnh vực này, nhưng nếu ngươi đã hỏi ta, vậy thì ta xin phát biểu một chút về quan điểm hôm nay có phải là ngày lành hay không, nhưng ta nghĩ kỹ rồi, quyết định vẫn là trả lời rồi, như ta đã nói ngay từ đầu, ta không phải chuyên gia về lĩnh vực này."
Mọi người: "..."
Dưới bàn, Cố Phi Y vắt chéo chân, chiếc chân dài ghé sát qua, trước tiên dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân của Tạ Trường Sinh, rồi lại dùng mu bàn chân khẽ cọ cọ.
Đợi thêm một lát, tiểu nhị mang món ăn Tạ Trường Sinh đã gọi lên.
Ngoài mấy món mà Tạ Trường Sinh ở Giang Nam vẫn luôn nhớ mãi không quên, còn có một bát mì lạnh lớn.
Tạ Trường Sinh bưng bát mì lạnh đến trước mặt mình, Cố Phi Y liếc y một cái, đột nhiên đẩy cái đĩa trước mặt mình đến trước mặt Tạ Trường Sinh.
"Tiểu điện hạ, chia cho ta một miếng." Hắn nói.
Tạ Trừng Kính hỏi: "Hay là gọi thêm cho Chưởng Ấn một bát nữa?"
Cố Phi Y cười: "Chỉ cần tiểu điện hạ chia cho một miếng là được."
Tạ Trường Sinh bèn gắp một đũa mì trong bát mình cho hắn, rồi lại hỏi ba người còn lại: "Các huynh cũng ăn không?"
Phương Lăng mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Hành động này vừa hay bị Tạ Hạc Diệu ngồi đối diện liếc thấy.
Trong lòng Tạ Hạc Diệu thấy buồn cười, thầm nghĩ Phương Lăng đã chinh chiến sa trường mấy năm, thậm chí vì thủ thành mà dám chống lại quân lệnh, vậy mà trước mặt nhóc ngốc nhà mình lại ngay cả một chữ "Muốn" cũng không nói ra được.
Hắn nín cười, nói với Tạ Trường Sinh: "Nhóc ngốc, ta muốn, cũng chia cho Đại ca và Phương tiểu Hầu gia một ít đi."
*
Vì đây là bữa cơm do Tạ Trường Sinh kêu gọi, nên bữa ăn này không có mục đích gì khác.
Không có nịnh nọt, không có tranh giành đấu đá, không có phân tích tình hình, thảo luận quan trường.
Mục đích chỉ là để ăn no, tuy có một người mà ngoài Tạ Trường Sinh ra thì ai cũng không quen thân lắm là Cố Phi Y, nhưng không khí chung vẫn rất tốt.
Trong lúc tán gẫu, Tạ Trừng Kính nhắc đến bệnh ho của mình đã đỡ hơn, có lẽ là do gần đây hay ở trên núi.
Phương Lăng thì nhắc đến mẹ hắn bị tỷ tỷ chọc tức như vậy, chắc lại muốn vào chùa ở mấy ngày, theo hắn thấy, hòa thượng Bản Tế ở chùa Hồng Chiêu kia chẳng có bản lĩnh gì thật, chỉ là dẻo miệng biết lấy lòng người khác thôi.
Tạ Hạc Diệu cười lên: "Cũng là lẽ thường tình thôi. Ai mà chẳng thích người dẻo miệng, miệng nhóc ngốc cũng ngọt, đặc biệt đáng yêu."
Phương Lăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả chết.
Cố Phi Y không rõ vui giận mà hừ khẽ một tiếng từ đôi môi mỏng.
-
Ăn uống no say, mọi người giải tán.
Tạ Hạc Diệu nhìn theo xe ngựa của Tạ Trường Sinh và Cố Phi Y đi về phía cung, đang định lên xe ngựa của mình, thì nghe Tạ Trừng Kính gọi hắn: "Nhị đệ."
Tạ Hạc Diệu quay đầu: "Sao vậy, Đại ca."
Tạ Trừng Kính hỏi: "Nhị đệ muốn tác hợp
cho Phương tiểu Hầu gia và Tam đệ à?"
Tạ Hạc Diệu "hửm" một tiếng: "Cũng không hẳn. Đệ chỉ thấy thú vị thôi. Đại ca không thấy thú vị sao?"
Tạ Trừng Kính không đáp, chỉ cười nhìn Tạ Hạc Diệu.
Tạ Hạc Diệu bị hắn nhìn một lúc, đành giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, sau này đệ không trêu đùa hai đứa nó nữa là được chứ gì?"
Tạ Trừng Kính lúc này mới gật đầu.
Tạ Hạc Diệu chống tay tự mình leo lên xe ngựa, trong lòng lại thầm lẩm bẩm.
Rốt cuộc là từ lúc nào, đại ca đột nhiên lại có dáng vẻ của một người anh cả vậy?
Lại rốt cuộc là từ lúc nào, hắn vậy mà lại nghe lời đại ca quản giáo?
Haizz—
Tạ Hạc Diệu bất đắc dĩ thở dài, duỗi thẳng chân móc ra tẩu thuốc mà Tạ Trường Sinh tặng, châm thuốc, rồi lại cười lên.
*
Khi đến hoàng cung đã là lúc hoàng hôn, Tạ Trường Sinh kẹp Tuế Tuế đi về phía Dục Tú cung, Cố Phi Y thì thong thả đi theo sau Tạ Trường Sinh, giữ một khoảng cách.
Đi được một đoạn, Tạ Trường Sinh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại liếc Cố Phi Y một cái.
Cố Phi Y nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Trường Sinh nói: "Không khí từ phổi ngươi thở ra cùng thanh quản đã rất lâu không tạo ra cộng hưởng với khoang miệng rồi."
Cố Phi Y hỏi: "Ý gì?"
Tạ Trường Sinh ngồi xổm xuống đất, dùng tay cào hai miếng cỏ, rồi đổi chỗ hai miếng cỏ đó cho nhau.
Đợi y vất vả làm xong cái động tác hoàn toàn không cần làm này, Tạ Trường Sinh phủi đất trên tay, giải thích: "Chính là ngươi đã, đã rất lâu không nói gì rồi."
Cố Phi Y cười một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Tạ Trường Sinh có hơi không quen, tức giận xoa đầu Tuế Tuế.
Đến Dục Tú cung, Dương La đón lấy Tuế Tuế từ tay Tạ Trường Sinh, dắt nó đi ăn.
Tạ Trường Sinh nghe thấy Dương La hỏi Tuế Tuế: "Cục cưng, có phải lại lăn lộn trong đất rồi không? Xem cái đầu đầy đất của con này, như bị ai đó dùng làm khăn lau tay vậy!"
Tạ Trường Sinh: "..."
Tạ Trường Sinh cúi đầu không dám nói gì, chạy một mạch về tẩm điện.
Đến tẩm điện lại sững sờ.
Tẩm điện của y so với lúc y ra ngoài, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Ga giường chăn đệm đều được đổi thành màu đỏ, rèm che, thảm trải sàn cũng đều được đổi thành màu đỏ.
Ngoài ra, trên đất còn rải một ít cánh hoa đỏ rực.
Giọng của Cố Phi Y vang lên sau lưng Tạ Trường Sinh: "Thích không, tiểu điện hạ. Ta đặc biệt bảo Phùng Vượng đến trang trí đấy."
"Màu đỏ, thích.”
Vẻ mặt Tạ Trường Sinh đột nhiên kiên định: "Tượng trưng cho nhiệt tình! Tượng trưng cho phóng khoáng! Tượng trưng cho tín ngưỡng! Tượng trưng cho sự nghiệp chủ nghĩa xã hội đặc sắc rực rỡ! Tượng trưng cho..."
Lời còn chưa nói xong, Cố Phi Y đã đưa tay véo vào phần thịt mềm bên hông y: "Tiểu điện hạ, yên lặng."
Tạ Trường Sinh bị đụng trúng chỗ nhột, tự mình cười hì hì một lúc. Cười đủ, lại ngẩng đầu nhìn Cố Phi Y: "Ngươi bình thường lại rồi."
Cố Phi Y biết Tạ Trường Sinh đang nói đến chuyện hắn không nói gì lúc nãy.
Hắn đưa tay, bàn tay to lớn áp vào bụng dưới Tạ Trường Sinh, dùng sức kéo về phía sau, để y dựa vào lòng mình.
"Bình thường lại?" Cố Phi Y cười nói: "Hóa ra trong mắt tiểu điện hạ, chỉ khi ta mắng tiểu điện hạ, véo tiểu điện hạ, cay nghiệt với tiểu điện hạ thì người mới thấy ta bình thường sao?”
"Ta quả thực là một kẻ xấu xa, đúng không?"
Cố Phi Y nghiêng đầu ngậm lấy d** tai Tạ Trường Sinh, tỉ mỉ l**m m*t cho đến khi d** tai trắng nõn bị hắn m*t đến đỏ bừng, Cố Phi Y mới buông ra.
Hắn nói: "Đáng phạt. Phạt ta đêm nay phải hầu hạ tiểu điện hạ sung sướng, hầu hạ cả một đêm."
*
Cố Phi Y vừa dứt lời, bên ngoài cửa đã có động tĩnh: "Gia.”
Cố Phi Y buông Tạ Trường Sinh ra, đi ra ngoài. Lúc quay lại, trên tay hắn có thêm một cái khay.
Trên khay đặt một bình rượu bạc thon dài đẹp đẽ, và hai chén rượu bạc đi kèm.
Cố Phi Y đặt khay lên bàn, chậm rãi rót hai chén rượu.Hắn cầm một chén lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Trường Sinh rồi uống cạn, sau đó đưa chén còn lại cho y: "Tiểu điện hạ."
Tạ Trường Sinh lịch sự: "Cảm ơn, ta không khát."
Cố Phi Y nhướng mày, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn một chút.
Tạ Trường Sinh lập tức đổi giọng: "Cảm ơn, sao ngươi biết ta khát vậy."
Nói rồi, Tạ Trường Sinh đưa tay nhận lấy chén rượu trong tay Cố Phi Y, uống một hơi cạn sạch.
Rượu này màu vàng óng thanh mát, vị còn thơm hơn tất cả các loại rượu mà Tạ Trường Sinh từng uống, cảm giác cũng ngon hơn một chút.
"Hoa Điêu tám mươi năm ủ," Thấy Tạ Trường Sinh l**m môi, Cố Phi Y lại rót thêm một chén cho y: "Nếu Tiểu điện hạ thích, thì uống thêm chút."
Tám mươi năm?
Vậy không phải còn lớn hơn cả tám mươi con Tuế Tuế cộng lại sao?
Tạ Trường Sinh ngạc nhiên, lại húp hết chén rượu.
Ai ngờ vừa đặt xuống, Cố Phi Y lại rót đầy chén rượu đã cạn của y.
Tạ Trường Sinh uống cạn chén rượu thứ ba này, thấy Cố Phi Y vậy mà còn định rót nữa, vội ngăn hắn lại: "Không, không cần nữa."
Cố Phi Y cười khẽ một tiếng, lấy chén rượu trong tay Tạ Trường Sinh, cúi đầu hôn lên môi y.
Hiếm khi hắn không dùng lưỡi, chỉ dùng môi chạm vào môi Tạ Trường Sinh, nhẹ nhàng nông cạn chạm một cái là rời đi.
Tạ Trường Sinh bị hắn mổ nhẹ một lúc, trái tim đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy. Như có một cái móng vuốt nhỏ đầy lông đang cào vậy.
Hiếm khi Tạ Trường Sinh lại chủ động hé miệng, Cố Phi Y lại vờn y hai ba vòng, cuối cùng mới chịu đưa lưỡi vào miệng Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh thỏa mãn, mơ màng "hừ" một tiếng nhưng mơ hồ, lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tạ Trường Sinh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không kiểm soát được. Hay nói cách khác, phản ứng trở nên có chút chậm chạp.
Y muốn nắm lấy vạt áo Cố Phi Y, nhưng phải nắm mấy lần mới trúng.
Muốn nuốt nước bọt nhưng không biết tại sao lại không dùng được sức, đành để mặc cho chất lỏng đó chảy xuống theo khóe môi.
Tạ Trường Sinh tưởng là do rượu.
Nhưng cảm giác này không giống say rượu, mà ngược lại càng giống như... lần trước…
Cố Phi Y hơi nhổm người dậy, dùng ngón tay lau đi vết nước bên mép Tạ Trường Sinh.
Cảm giác mát lạnh khiến Tạ Trường Sinh dễ chịu hơn rất nhiều.
Y ấn tay Cố Phi Y, áp tay hắn lên má mình.
Cố Phi Y dùng mu bàn tay cọ xát vào má Tạ Trường Sinh, nói: "Còn nhớ lão già kia đã đút cho người chén rượu nào trong yến tiệc sinh nhật của Bệ hạ không?"
Chén rượu có bỏ thuốc đó.
Sau khi lão vua nước Tây Hồ chết, Phùng Vượng tìm thấy không ít loại thuốc tên là " Xuân Ấm" trong phòng ông ta.
Sợ Tạ Trường Sinh đêm nay sẽ sợ hãi, Cố Phi Y đã cho một ít vào trong chén rượu giao bôi này.
Hắn ôm Tạ Trường Sinh, đặt y đã bắt đầu choáng váng lên giường, lại sợ y không trụ được quá sớm, bèn tháo đai lưng của y, thành thạo thắt một nút dưới người y.
Làm xong tất cả, hắn đứng dậy, đi đến bên tủ.
Hắn mở cửa tủ lấy ra mấy cái hộp gỗ dài, Tạ Trường Sinh mơ hồ nhìn động tác của Cố Phi Y, cảm thấy mấy cái hộp đó có hơi quen mắt.
Tiếp đó y lục lọi trong ký ức hỗn độn của mình và nhớ ra đó là những thứ mà tên thái thú Tuyên Thành khi trước đã hiếu kính cho Cố Phi Y.
Y trơ mắt nhìn Cố Phi Y mở hộp ra, lấy khăn, tỉ mỉ lau chùi những món ngọc khí có hình thù kỳ quái.
Tạ Trường Sinh sợ hãi nhưng nhìn động tác chậm rãi của Cố Phi Y, cơ thể lại bất giác cọ xát vào tấm ga giường mát lạnh bên dưới.
Y không dám nhìn nữa, cắn lấy gối, kéo chiếc áo bị Cố Phi Y cởi ra vứt một bên che lên mặt.
Y nghe thấy tiếng cười của Cố Phi Y: "Một lá che mắt."
Trong bóng tối, Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng rót nước.
Một lúc yên tĩnh sau, Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng bước chân của Cố Phi Y đến gần. Chiếc áo che trên mặt bị giật xuống, Cố Phi Y cúi đầu hôn y, cùng lúc đó, một thứ gì đó hỗn hợp giữa mát lạnh và ấm áp, lướt qua gốc đùi y.
*
Cố Phi Y cụp mắt nhìn Tạ Trường Sinh.
Vì sợi đai lưng buộc trên người, Tạ Trường Sinh bị Cố Phi Y dày vò đến mức gần như sắp sụp đổ.
Nhưng Cố Phi Y lại không thấy thỏa mãn.
Sao hắn có thể thỏa mãn được chứ?
Sao lại có thể thỏa mãn được?
Hắn vẫn nhớ hòa thượng Bản Tế đã nói gì.
"Sinh nhật của người ở dưới, năm, ngày Phục Ngâm, nếu muốn kết hôn, cũng phải kết hôn với người tuổi tác tương đương."
Hắn không để tâm.
Nhưng Cố Phi Y lại không ngờ ngay trong ngày đại hôn của mình, hắn lại nghe Tạ Hạc Diệu tác hợp cho Tạ Trường Sinh và Phương Lăng có tuổi tác tương đương y.
Nghĩ vậy, Cố Phi Y rút món ngọc khí kia ra, ném sang một bên.
Tạ Trường Sinh mơ hồ "Hửm?" một tiếng.
Cố Phi Y không để ý, đè lên lồng ngực Tạ Trường Sinh, gằn từng chữ hỏi y: "Tiểu điện hạ, có thích ta không?"
Tạ Trường Sinh ngây ra.
Cố Phi Y đưa tay vỗ vỗ má y, hỏi lại một lần nữa: "Có thích ta không?"
Tạ Trường Sinh mấp máy miệng.
Hôm qua y đã cuộn mình trong chăn, nghĩ suốt cả đêm, chính là nghĩ về vấn đề này.
Y có thích Cố Phi Y không.
Y nghĩ đến những nụ hôn thân mật của Cố Phi Y, nghĩ đến Cố Phi Y đút cơm cho y, nghĩ đến Cố Phi Y để y ngồi trên đùi hắn, nói rằng trên đời này không ai có thể làm tổn thương tiểu điện hạ.
Nhưng y lại nghĩ đến những vạch khắc dùng để đếm ngày trên bàn, nghĩ đến những chuyện hoang đường mà nguyên chủ đã làm, nghĩ đến sự ngụy trang của mình.
Dưới ánh nến đỏ, đôi mắt hoa đào luôn ngây dại, hơi cụp xuống kia dường như đã hồi phục lại một chút trong trẻo.
Đôi mắt đó dịu dàng lại bối rối nhìn Cố Phi Y.
Tạ Trường Sinh nhẹ nhàng nói: "Ta sợ."
"Sợ?"
Cố Phi Y lặp lại từ của Tạ Trường Sinh, mặt không chút biểu cảm.
Hắn đột nhiên "hừ" khẽ một tiếng, lấy chiếc khăn bên cạnh, che lên mặt Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt. Tiếp đó, một thứ ấm áp hơn món ngọc khí vừa rồi rất nhiều, mềm mại hơn món ngọc khí rất nhiều đã thay thế nó, cứng rắn áp vào.
Sau khi ý thức được đó là gì, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu óc "ong" lên một tiếng.
Cùng lúc đó, sợi đai lưng đã khiến y sụp đổ hồi lâu cuối cùng cũng được cởi ra, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, không kiểm soát được mà cong người lên, kêu thành tiếng.
Cố Phi Y vùi đầu vào hõm cổ Tạ Trường Sinh, cắn mạnh vào vai y, cũng đang r*n r* nghèn nghẹn.
Hồi lâu sau, Cố Phi Y ngẩng đầu, lại nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Trường Sinh.
Đôi mắt đó vẫn hỗn độn, mơ màng.
Cố Phi Y cúi đầu, hôn lên mí mắt Tạ Trường Sinh.
"Sợ? Đó mà là câu trả lời gì?"
Giọng Cố Phi Y có chút hổn hển, cũng có chút khàn.
"Nếu không thích, tại sao cứ luôn ngẩn người nhìn ta."
"Nếu không thích, tại sao lại đáp lại những nụ hôn của ta?"
"Nếu không thích, tại sao ta vừa vào, phản ứng của tiểu điện hạ lại mãnh liệt như vậy?"
Cố Phi Y cười, đưa tay vén mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Tạ Trường Sinh ra sau tai.
Nụ cười của hắn ấm áp như gió xuân tháng ba.
Cố Phi Y quả quyết nói: "Tiểu điện hạ rõ ràng là thích ta.”
____
Cmt trên Tấn Giang:Giải thích một chút,ở các triều đại khác nhau, yêu cầu về việc “hoạn” cũng khác nhau: có thời thì cắt “hai quả”, có thời lại cắt “cây đinh”, thậm chí có lúc người ta buộc chặt “hai quả” từ nhỏ để chúng tự teo đi. Sau khi nhập cung, còn phải định kỳ kiểm tra xem có ai “mọc lại” hay không (vâng, “cây đinh” thật sự có thể mọc lại đấy).
Cây láp vẫn còn chỉ là không có “00” thôi.