Sau Khi Giả Ngu Ta Bị Chưởng Ấn Âm Lãnh Dõi Theo

Chương 79

Chương 79

 

Tạ Trường Sinh ngập ngừng, há miệng.

 

Y muốn nói với Cố Phi Y: Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, hắn không thể cứ thế mà chưa qua sự đồng ý của y đã đóng dấu định đoạt.

 

Nhưng khi đối diện với đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý cười dịu dàng kia của Cố Phi Y, không biết tại sao Tạ Trường Sinh lại nuốt những lời bên miệng trở về.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Nến đỏ không biết đã cháy chỉ còn lại một mẩu ngắn từ lúc nào, mây đen che khuất mặt trăng phối hợp với ánh nến đỏ lay lắt mờ ảo, phủ lên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt thế trời ban của Cố Phi Y một tầng bóng râm.

 

Đợi đến khi mây đen từ từ trôi đi, ánh trăng sáng rực lại chiếu sáng khuôn mặt của Cố Phi Y.

 

Đôi mắt hẹp dài của Cố Phi Y cong lên, hắn đưa tay v**t v* khuôn mặt Tạ Trường Sinh, chiếc nhẫn đồng trên ngón tay thon dài lành lạnh cọ vào má y.

 

Cố Phi Y khẽ thổi hơi vào tai Tạ Trường Sinh, cười khẽ: “Đứa trẻ hư cứng miệng.”

 

Dứt lời, Cố Phi Y cũng không cho Tạ Trường Sinh thời gian phản ứng nữa. Hắn kéo chân Tạ Trường Sinh để y va vào từng nhịp một, cho đến khi Tạ Trường Sinh vì cái vật tàn khuyết không thể làm gì của hắn mà lại cuộn người kêu lên, cuối cùng hắn mới dừng động tác.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tạ Trường Sinh, kh*** c*m vốn không thể cảm nhận được lại trào dâng từ sâu trong tim truyền đến tứ chi, khiến da đầu, đầu ngón tay đều tê dại. Cố Phi Y khẽ nhắm mắt thở than rồi lại cúi đầu, vén mái tóc rối che mặt của Tạ Trường Sinh, dịu dàng ngậm lấy môi y.

 

Hắn cạy mở môi răng của Tạ Trường Sinh, đưa hết phần máu ở đầu lưỡi mà hắn không nhịn được lại cắn rách một lần nữa, cọ lên lưỡi y từng chút một rồi ép y nuốt xuống hết.

 

Tạ Trường Sinh cảm thấy hành vi này quả thực là quá không lành mạnh.

 

Y mơ hồ, không có gì mới mẻ mà phun ra hai chữ: “…Lưu manh.”

 

Động tác hôn của Cố Phi Y dừng lại một chút, đột nhiên khẽ hít vào một hơi.

 

Hắn ngẩng đầu, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ, mắng thêm hai tiếng nữa đi.”

 

Tạ Trường Sinh: “…”

 

Y cảm thấy Cố Phi Y đúng là b**n th** hết chỗ nói.

 

Y quay đầu đi, mím chặt miệng, nói gì cũng không chịu lên tiếng nữa.

 

Cố Phi Y cười, lại cúi đầu hôn y.

 

Có lẽ là vì đã uống rượu, có lẽ là vì tác dụng của thứ thuốc khó chịu kia đã qua, lại có lẽ là vì bị đám ngọc khí dày vò cả đêm, hoặc là vì nụ hôn này quả thực quá đỗi dịu dàng triền miên.

 

Tạ Trường Sinh dần dần có hơi buồn ngủ, mí mắt y ngày càng nặng trĩu, mắt sắp dính vào nhau.

 

Cố Phi Y lại bế y lên, để y ngồi đối mặt trên đùi mình, rồi lại dùng bàn tay lành lạnh áp vào gốc đùi y.

 

“Tiểu điện hạ, tỉnh tỉnh.”

 

Cố Phi Y nói: “Ta đã hứa với tiểu điện hạ, sẽ hầu hạ người cả một đêm, sao có thể ngủ bây giờ được?”

 

Hắn cười: “Vẫn còn mấy món ngọc khí chưa dùng đến đấy, lẽ nào tiểu điện hạ không tò mò cách dùng của chúng sao?”

 

Tạ Trường Sinh: “…”

 

“Rảnh rỗi không có gì làm thì có thể nghiên cứu lựu không hạt.”

 

Tạ Trường Sinh yếu ớt đưa tay vỗ vỗ vai Cố Phi Y: “Ngươi đi làm nhà khoa học đi! Ta đại diện cho toàn nhân loại và toàn bộ người ngoài hành tinh cảm ơn ngươi!”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Vẫn còn sức nói nhảm, xem ra là vẫn còn sức lực.

 

Hắn cũng không đáp, chỉ nhân cơ hội nắm lấy tay Tạ Trường Sinh, tỉ mỉ gặm nhấm đầu ngón tay y.

 

*

 

Lúc sớm tối nay Cố Phi Y đã nói hắn muốn tự phạt mình đêm nay phải hầu hạ Tạ Trường Sinh sung sướng, hầu hạ cả một đêm.

 

Tạ Trường Sinh vốn tưởng đây chỉ là một câu nói đùa, lại không ngờ vậy mà đêm nay mình thật sự không thể chợp mắt.

 

Cho đến khi chân trời hửng sáng, cổ họng Tạ Trường Sinh cũng khàn đi, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, Cố Phi Y mới chịu rút tay ra.

 

Hắn mân mê những ngón tay ướt át, đưa đến bên môi, dùng đầu lưỡi đỏ hồng l**m l**m, cười: “Ngọt thật.”

 

Hắn đứng dậy đi rửa tay, gọi Phùng Vượng mang nước đến, bế ngang Tạ Trường Sinh lên, cẩn thận lau rửa toàn thân cho y.

 

Sau khi lau khô tóc cho Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y bảo y đợi tại chỗ, còn mình thì đi thu dọn đám ngọc khí vương vãi trên giường, rồi lại lấy một bộ chăn đệm sạch sẽ để thay.

 

Sau khi dọn dẹp giường xong, Cố Phi Y quay đầu lại tìm Tạ Trường Sinh.

 

Chỉ thấy Tạ Trường Sinh đang ngồi trên ghế, thứ duy nhất che thân là chiếc khăn bông mà Cố Phi Y vừa khoác cho y.

 

Tạ Trường Sinh ngồi với một tư thế trông có vẻ không thoải mái lắm, vẻ mặt trông còn ngơ ngác hơn cả bình thường.

 

Ngay cả sức kéo khăn y cũng không còn, mặc cho chiếc khăn vải trắng muốt trượt xuống từ vai tới tận khuỷu tay.

 

Để lộ ra nửa mảng ngực, cánh tay, sau lưng lấm đốm toàn là những vết đỏ.

 

Cố Phi Y nhìn, chỉ cảm thấy hô hấp ngưng trệ, hắn thật sự không chịu nổi vẻ mặt này của Tạ Trường Sinh.

 

Tối hôm nay, không biết đã bao nhiêu lần hắn muốn để Tạ Trường Sinh đi nghỉ, nhưng lại vì vẻ mặt này của y mà giống như một gã trai mới lớn lần đầu biết yêu, không nhịn được mà hết lần này đến lần khác bắt nạt y.

 

Cố Phi Y bế Tạ Trường Sinh lên giường, tỉ mỉ mặc đồ ngủ cho y, rồi lại đắp chăn cho y.

 

Gần như ngay khoảnh khắc vừa chạm vào giường, Tạ Trường Sinh đã thiếp đi.

 

Cố Phi Y đứng dậy, dùng chiếc khăn bông mà Tạ Trường Sinh đã dùng và chậu nước đã lạnh lau rửa qua loa cơ thể mình, rồi lại chậm rãi bắt đầu mặc quần áo.

 

Ngủ thì không ngủ được rồi, hôm nay hắn có hẹn với đại thái giám Đông xưởng là Tùy An Hiền để hỏi chuyện.

 

Trước khi ra ngoài, Cố Phi Y quay lại bên giường, đôi môi mỏng khẽ chạm lên trán Tạ Trường Sinh một cái.

 

“Đừng sợ.” Cố Phi Y nói.

 

Từ Dục Tú cung đi ra, Cố Phi Y vừa đi về phía cửa sau của cung vừa lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra, đưa cho Phùng Vượng đang đi bên cạnh.

 

Phùng Vượng cúi đầu nhận lấy, liếc nhìn một cái.

 

Đó là một phong thư.

 

Trên phong thư là bốn chữ lớn rồng bay phượng múa.

 

“Mời Khả hãn mở”

 

*

 

Trời mờ mờ sáng, chiếu rọi mọi thứ trên thảo nguyên rộng lớn.

 

Nước, cỏ, lều trại.

 

Đám đông náo nhiệt cười đùa, tràn đầy sức sống.

 

Họ là người Tây Hồ, người của nước Tây Hồ.

 

Nhưng, “nước Tây Hồ”, là cái tên mà hoàng đế Đại Chu đặt cho họ. Bản thân người Tây Hồ, so với “quốc gia”, thì họ càng muốn dùng “dân tộc” để gọi mình và đồng bào.

 

Họ đoàn kết lại từ những bộ lạc nhỏ, cưỡi trên lưng ngựa, cùng nhau tìm kiếm vùng đất có cỏ nước xanh tốt để tộc nhân có thể sinh tồn.

 

Họ cùng nhau mở rộng lãnh thổ, chống lại ngoại xâm, trong những cuộc chiến tranh và tàn sát đã chém bay đầu của rất nhiều kẻ thù, cũng giành được sự tôn trọng thuộc về mình.

 

Một người phụ nữ da màu lúa mì, dáng người cao ráo từ xa phi ngựa đến. Cô ta vung vẩy mái tóc dính mồ hôi, lật mình xuống ngựa.

 

Người phụ nữ này trông khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan sâu sắc.

 

Cô ta vừa xuống ngựa, xung quanh đã có người chào hỏi.

 

“Hô Diên Chân!”

 

Người phụ nữ được gọi là Hô Diên Chân gật đầu, sải bước đi vào chiếc lều lớn nhất, nổi bật nhất ở giữa.

 

Trên chiếc giường da cừu, một người đàn ông c** tr*n, ngực quấn băng đang nằm.

 

Người đàn ông đó thân hình cao lớn, có ngũ quan sâu sắc giống với Hô Diên Chân.

 

Chỉ là có một vết sẹo chạy dọc qua má, khiến khuôn mặt vốn đã hung tợn của gã lại càng thêm đáng sợ.

 

“Hô Diên Liêu.” Người phụ nữ gọi tên gã, hỏi: “Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi, cơ thể thế nào?”

 

Hô Diên Liêu mở mắt, liếc nhìn người phụ nữ.

 

“Chết không nổi, tỷ.” Hô Diên Liêu cười lên, để lộ hàm răng trắng bóng: “Mạng ta lớn lắm.”

 

Bị tên Chưởng Ấn một tay che trời đó nhốt vào ngục đi một vòng, bị xích lại làm chó cho tên Nhị hoàng tử què chân hồi lâu, rồi lại bị đâm một nhát dao hiểm vào tim.

 

Như vậy mà gã vẫn có thể sống sót, còn có thể vừa hay tìm được một người tốt bụng, mượn thân phận của hắn để trở về Tây Hồ.

 

Chẳng phải là mạng lớn sao?

 

Gã nói với Hô Diên Chân: “Tỷ, lấy thuốc bột cho ta.”

 

Hô Diên Chân đưa cho Hô Diên Liêu một cái bình sứ.

 

Hô Diên Liêu chống người ngồi dậy, cởi băng gạc trên người ra.

 

Chỉ vì mấy động tác này, vết thương trước ngực gã đã lại rách ra chảy máu, nhưng Hô Diên Liêu như không cảm thấy đau, vốc một nắm thuốc bột rắc lên ngực, còn xoa hai cái để thuốc ngấm vào.

 

Gã đau đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không nhịn được cười lên.

 

“Tạ Hạc Diệu.” Hô Diên Liêu lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên gầm lên: “Tạ Hạc Diệu!!”

 

Hô Diên Chân nhìn đôi mắt đột nhiên đỏ ngầu của đệ đệ.

 

Đêm hôm Hô Diên Liêu trở về, gã sốt cao, đã kể cho cô nghe những gì gã đã trải qua trong thời gian qua.

 

Khi cô nghe Hô Diên Liêu nói gã đã lang thang dưới núi mấy ngày, thịt thối trên ngực đều là do gã tự xé ra, cô cũng hiểu được sự căm hận của gã đối với Tạ Hạc Diệu.

 

Cô hỏi Hô Diên Liêu một câu hỏi mà mấy ngày nay vẫn chưa kịp hỏi: “Đệ định làm thế nào?”

 

Hô Diên Chân rút con dao cong bên hông ra, tùy ý nghịch ngợm: “Giết hắn? Bắt hắn về hành hạ?”

 

“Đúng, đúng đúng đúng.” Màu đỏ trong mắt Hô Diên Liêu càng đậm hơn: “Ta muốn bắt hắn, hành hạ hắn, để hắn làm nữ nhân của ta, rồi giết hắn.”

 

Dừng một chút, Hô Diên Liêu lại nói: “Không, không đúng. Ta không muốn hắn chết, ta muốn nắm tay hắn, để hắn đâm ta một dao nữa. Tỷ, lúc hắn cười cười đâm con dao nhỏ đó vào tim ta, tỷ có biết ta sung sướng đến mức nào không?”

 

Cảm giác đau đớn tột cùng khi lơ lửng giữa sự sống và cái chết, dưới nụ cười của Tạ Hạc Diệu biến thành kh*** c*m cực lớn, khiến Hô Diên Liêu mỗi khi nhớ lại, toàn thân đều không nhịn được mà run rẩy.

 

Lại im lặng một lát, Hô Diên Liêu đột nhiên lại đổi ý.

 

“Không, không không không.” Hô Diên Liêu run rẩy: “Ta muốn đi tìm hắn, ta muốn g**t ch*t lão già kia, ta muốn giúp hắn ngồi lên chiếc ghế đó… Ta muốn dành những gì tốt nhất cho hắn…”

 

Hô Diên Chân nhìn Hô Diên Liêu, chán ghét bĩu môi.

 

Đệ đệ nhà mình từ nhỏ đã là một kẻ điên, đi một vòng quỷ môn quan về, bệnh điên này hình như lại nặng thêm rồi.

 

Cô hỏi Hô Diên Liêu: “Người ta đâm đệ một dao, đệ còn muốn tặng ngai vàng cho người ta? Đệ có biết, bộ dạng này của đệ thực sự rất… rất ghê tởm không?”

 

Dừng một chút, Hô Diên Chân nhún vai: “Nhưng mà, cha đã chết rồi, bây giờ đệ là Khả hãn, đệ nói gì thì là cái đó, bọn ta đều nghe đệ.”

 

Đang nói, bên ngoài lều đột nhiên có động tĩnh.

 

Một tộc nhân cầm một phong thư đi vào, đưa cho Hô Diên Liêu.

 

Hô Diên Liêu liếc nhìn.

 

Chữ Trung Nguyên, giấy thư Trung Nguyên.

 

Gã hỏi: “Ai gửi thư?”

 

Người đàn ông lắc đầu: “Phát hiện dưới chum nước, không thấy người gửi.”

 

Hô Diên Liêu xé phong thư ra.

 

Gã nhìn nội dung trên thư, nhìn rất lâu. Đầu tiên là hồ nghi, nhíu mày, sau đó mắt sáng lên.

 

“Cái gì vậy?” Hô Diên Chân hỏi.

 

“Câu đó nói thế nào nhỉ? Ồ, đi nát cả giày sắt tìm không thấy, đến khi có được lại chẳng tốn công.”

 

Hô Diên Liêu cười nhếch mép: “Có người muốn dùng ông đây làm dao, nhưng…”

 

Gã vung vẩy tờ giấy thư trong tay, cười khẽ, vết thương trước ngực vừa mới rắc thuốc bột vì nụ cười dữ dội của gã mà lại rỉ máu: “Đây chính là thứ tốt có thể giúp ta g**t ch*t lão hoàng đế kia.”

Bình Luận (0)
Comment