Chương 80
Đông Xưởng.
Cố Phi Y vắt chéo chân, tay cầm một tách trà mới thơm ngát, với tư thế nhàn nhã lắng nghe Tùy An Hiền báo cáo tình báo gửi về từ các nơi.
Đợi hắn nói xong, Cố Phi Y dặn dò vài câu rồi đứng dậy định đi.
Nhưng Tùy An Hiền lại đi theo sau hắn, ấp úng ra vẻ có lời muốn nói.
Cố Phi Y liếc hắn một cái: “Còn việc gì?”
Tùy An Hiền dùng giọng nịnh nọt: “Nghe nói… nghe nói Chưởng Ấn cưới vợ, nô tài có chuẩn bị cho Chưởng Ấn chút lễ mọn…”
“Lễ mọn?”
Tùy An Hiền đáp: “Là một vài dụng cụ hiếm thấy trên thị trường…”
Cố Phi Y “hừ” khẽ một tiếng.
Nghe tiếng cười này, Tùy An Hiền nhất thời không biết phải làm sao. Trong lòng bắt đầu thầm mắng mình l* m*ng, rõ ràng biết Cố Phi Y xưa nay không mặn mà với chuyện nam nữ, vậy mà vẫn tặng món quà như vậy, đúng là nịnh hót cũng không xong, ngu ngốc, ngu ngốc mà…
Lời mắng chửi mình trong lòng mới được một nửa, thì đã nghe Cố Phi Y thong thả lên tiếng.
Giọng nói mềm mại đó, âm cuối vút lên, thể hiện tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
Cố Phi Y nói: “Mang lên xe đi.”
Tùy An Hiền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang định nói thêm vài câu dễ nghe lấy lòng Cố Phi Y, thì thấy Cố Phi Y dừng bước: “Đúng rồi.”
Hắn gọi một tiếng, lập tức có mấy tiểu thái giám bê hai cái rương lớn nặng trịch từ trên xe xuống, mang đến trước mặt Tùy An Hiền.
Tùy An Hiền mở ra xem, lập tức bị bạc trắng và ngân phiếu lấp lánh bên trong làm cho lóa mắt.
Tùy An Hiền vừa vui mừng vừa bối rối.
Hắn long trọng cảm ơn Cố Phi Y, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mà đáng được thưởng lớn như vậy.
Lẽ nào là vì mấy dụng cụ kia?
Nhưng, nhưng sao Chưởng Ấn lại biết trước hắn sẽ tặng? Còn chuẩn bị sẵn quà đáp lễ nữa?
Cố Phi Y thấy hắn mờ mịt, thản nhiên giơ tay lên. Lòng bàn tay đó quấn một vòng băng gạc, trên lớp băng trắng như tuyết còn thấm ra một chút vệt máu đỏ.
Cố Phi Y hoàn toàn không để tâm đến vết thương, duỗi ngón trỏ thon dài ra. Đầu ngón tay trắng như ngọc đó lướt từ xương mày, dọc qua sống mũi cao, đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở cằm.
Tùy An Hiền nhìn, chợt "a" lên một tiếng. Mấy hôm trước Chưởng Ấn có báo cho hắn một địa điểm, là khu rừng bên bờ sông dưới chân núi Lão Sơn ở phía bắc thành.
Hắn cho người đến xem, trước khi một toán người khác tìm thấy đã tìm được một người đàn ông toàn thân đầy máu.
Người đó đội mũ che lại dùng bùn đất trát mặt, thuộc hạ nói gã này không chịu nói chuyện, nghe không ra là giọng ở đâu, chỉ có thể nhìn rõ là trên mặt gã có một vết sẹo y như vậy.
Cố Phi Y không nói đó là ai, Tùy An Hiền cũng không hỏi chỉ cho người xóa sạch dấu vết của đối phương, rồi chuẩn bị ít lộ phí, còn làm cho gã một thân phận giả rồi tiễn ra khỏi kinh thành.
Xem ra chuyện này mình làm rất hợp ý Chưởng Ấn.
Tùy An Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn lại cảm ơn Cố Phi Y lần nữa, rồi lắm lời quan tâm đến tay của Cố Phi Y: “Chưởng Ấn, lát nữa Chung lão tiên sinh của Thái y viện sẽ đến, có cần ngài ấy xem vết thương trên tay cho ngài không?”
Cố Phi Y thản nhiên đáp: “Không cần.”
*
Cả ngày hôm nay Tạ Trường Sinh cuộn mình trong chăn, nằm sấp suốt một ngày dài.
Ngoài việc đi giải quyết một lần, ngay cả ăn cơm cũng là nằm sấp trên giường mà ăn.
Tuy Dương La không hiểu, nhưng vô cùng tôn trọng.
Cô chỉ nghĩ Tạ Trường Sinh lại nghĩ ra trò giả ma nào đó, lúc đến thu dọn bát đũa còn không quên khen y: “Lần trước tiểu điện hạ giả làm con ma tóc xõa bò lổm ngổm dưới đất đã đáng sợ rồi, lần này lại làm con ma chỉ dùng chi trên nằm sấp di chuyển, lại càng xuất thần hơn.”
“A đúng đúng đúng,”
Tạ Trường Sinh nào dám nói với Dương La là mình bị đau eo mỏi hông không dậy nổi.
Y khàn giọng nói với Dương La: “Dương La tỷ tỷ, tỷ tinh mắt quá! Ta đang luyện tập bò! Như vậy lỡ sau này già bị liệt, có thể tự bò đi ăn xin, không phiền người khác! Đợi đến tám mươi tuổi ta muốn làm ông già độc lập nhất viện dưỡng lão!”
Dương La nghe mà ngây cả người.
Cô lục lọi trong đầu hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra phải dùng từ lo xa để khen Tạ Trường Sinh.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy một người đi vào từ cửa.
Chính là Cố Phi Y.
Cố Phi Y vẫn như thường lệ, áo đỏ đai ngọc, khóe miệng treo nụ cười như có như không. Khiến người ta không đoán ra được, trông có vẻ thờ ơ với mọi chuyện, nhưng không biết tại sao trông lại có hơi không giống mọi khi.
Dường như đắc ý hơn, ung dung hơn? Thần thái hơn?
Còn có thêm vài phần thoải mái so với thường ngày.
Chỉ liếc một cái, Dương La đã quay đi.
Tuy cô đã chuẩn bị cho mình một nơi chốn sung túc, thoải mái, thơm ngát, nhưng cũng không muốn chui vào đó sớm như vậy.
Cô hành lễ với Cố Phi Y, bưng bát đũa lui ra khỏi tẩm cung của Tạ Trường Sinh, rồi gọi mấy cung nhân thái giám ở cửa cùng mình rời đi.
*
Tạ Trường Sinh nhìn Cố Phi Y, đột nhiên nhớ ra, trong tiểu thuyết y đọc, người uống phải loại thuốc đó thường sẽ mơ màng, không bao giờ nhớ rõ chi tiết.
Nhưng y lại nhớ rõ hết lần này tới lần khác.
Chuyện gì cũng nhớ rõ mồn một.
Tạ Trường Sinh nhớ Cố Phi Y đã hôn khắp người y thế nào, rồi lại nâng gáy y để y cũng m*t ra dấu vết trên vai hắn.
Nhớ y đã từ khó chịu chuyển sang thoải mái thế nào, thậm chí vì sợi đai lưng buộc trên người mà gấp đến rơi nước mắt, cọ xát ga giường, lại bị Cố Phi Y giữ chặt cổ tay.
Còn nhớ cảm giác ấm lạnh của ngọc khí được rót nước nóng, ngón tay của Cố Phi Y, và cả cảm giác mềm mại, kỳ lạ của thứ kia.
Những chuyện xảy ra tối qua như một cuộn đèn kéo quân lướt qua trước mắt y.
Hơi nóng từ từ bò lên mặt y.
Thực ra y đã nghĩ, lúc gặp lại Cố Phi Y, nhất định phải giữ vững hình tượng của mình.
Giả vờ như không biết gì, hỏi gì cũng không biết.
Hoặc là vừa cười lớn vừa nhiệt tình giơ tay: “Này! Lão huynh! Tối qua mệt không?”
Nhưng sự thật chứng minh Tạ Trường Sinh hoàn toàn không làm được.
Y thật sự, thật sự, thật sự quá xấu hổ.
Hơi nóng điên cuồng ùa lên mặt, nhân lúc Dương La ra ngoài, y vớ lấy góc chăn, kéo qua che kín mặt mình.
Trong tầm nhìn tối mịt, Tạ Trường Sinh nghe thấy Cố Phi Y bật cười khẽ.
Tiếp đó là tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo một tiếng: “Tiểu điện hạ.”
“Ngươi…”
Tạ Trường Sinh mở miệng, cổ họng hoàn toàn khàn đặc. Giọng nói trong trẻo thanh khiết vốn có giờ đây khàn khàn, như lúc sáng sớm vừa thức dậy mang theo vẻ uể oải và mệt mỏi, ngược lại càng khiến tim người ta ngứa ngáy.
Giọng y nghèn nghẹn từ trong chăn vọng ra: “Xin chào, ta tên Tạ Trường Sinh. Tạ trong cảm tạ, Trường trong trường thọ, Sinh trong sinh ra. Ta vốn là một sinh viên đại học gia thế hiển hách nhưng bị kẻ gian hãm hại, muốn nghe câu chuyện báo thù của ta, xin hãy tính ra số Pi đầy đủ và hồi sinh khủng long bạo chúa.”
Cố Phi Y: “…”
Hắn cười khẽ, đưa tay kéo tấm chăn trên đầu y lên một chút, chừa ra một khe hở để y hít thở.
Cố Phi Y lại luồn tay vào khe hở đó, tìm đến mặt Tạ Trường Sinh, dùng hai ngón tay véo nhẹ: “Nói năng lộn xộn gì thế? Có muốn uống chút nước lê mật ong cho nhuận họng không?”
Tạ Trường Sinh lắc đầu.
Y cảm thấy nệm chăn bên hông mình lún xuống, là Cố Phi Y đã ngồi xuống. Một bàn tay mát lạnh, rộng lớn luồn xuống dưới chăn, đặt lên eo y.
Tạ Trường Sinh run lên, nghe thấy Cố Phi Y hỏi: “Đau eo à?”
Tạ Trường Sinh do dự một chút, thành thật trả lời: “Đau, hơi hối hận vì đã tiến hóa thành động vật có xương sống.”
Cố Phi Y lại cười một tiếng.
Hắn không nói gì, bàn tay đang v**t v* trên eo Tạ Trường Sinh chậm rãi cử động.
Hắn bắt đầu dùng lực không nặng không nhẹ xoa bóp sau eo cho y.
Cảm giác đau mỏi trong cơ bắp dần trở nên dễ chịu dưới sự xoa bóp của Cố Phi Y, y hơi thả lỏng cơ thể, nói: “Lên trên một chút nữa.”
Cố Phi Y đáp một tiếng: “Ừm.”
Bàn tay rộng lớn hơi di chuyển lên trên một chút.
Nhưng xoa bóp một lúc, dường như biết Tạ Trường Sinh đã dễ chịu hơn, Cố Phi Y bắt đầu lơ đễnh, dùng đầu ngón tay ấn vào hai hõm lưng hai bên xương sống của y.
Tạ Trường Sinh chỉ thấy nhột, mặt đỏ bừng vặn vẹo cơ thể muốn né, đồng thời cũng không quên khàn giọng tố cáo: “Ông chủ! Ông chủ đâu?! Ta muốn khiếu nại kỹ thuật viên nhà các người!”
Cố Phi Y nghiêng người dựa xuống, lồng ngực đè lên lưng Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh cảm thấy mình như một quả bóng bay bị đè xì hơi.
Y khẽ “hự” một tiếng, đang định bảo Cố Phi Y đứng dậy, thì cảm thấy bàn tay vốn đang đặt trên eo mình chậm rãi di chuyển.
Từng chút một v**t v* lướt qua eo y, ngón tay thon dài mát lạnh luồn vào khe hở giữa cơ thể và mặt giường, đi lên trên, cuối cùng bị đè giữa ngực Tạ Trường Sinh và mặt giường.
Trọng lượng cơ thể Cố Phi Y đã đè hoàn toàn lên người Tạ Trường Sinh.
Cằm hắn gác lên vai Tạ Trường Sinh, giọng nói cách lớp chăn không mỏng không dày truyền đến tai y: “Động phòng mới qua chưa đầy một ngày, ngay cả phu quân nhà mình mà phu nhân cũng không thèm nhìn lấy một cái sao?”
Dường như hắn cách lớp chăn cắn vào má Tạ Trường Sinh một cái: “Lộ mặt ra, để vi phu ngắm một cái.”
Tạ Trường Sinh không động đậy, cũng không lên tiếng.
Bàn tay to lớn đang bị đè dưới người y khẽ động đậy hai cái, còn cố ý dùng chiếc nhẫn đồng cứng ngắc trên ngón giữa cấn y một cái.
Tạ Trường Sinh muốn né, nhưng hễ cử động, eo lại đau mỏi.
Y vừa khó thở vừa đau eo, còn phải để ý đến bàn tay đang bị đè dưới người.
Cân nhắc một hồi, Tạ Trường Sinh từ từ kéo tấm chăn trên đầu xuống.
Đợi mặt Tạ Trường Sinh lộ hoàn toàn ra ngoài, Cố Phi Y tiến lên, đôi môi mỏng áp lên khóe môi y, trước tiên là khẽ ma sát, rồi lại cạy mở môi răng y.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt y, thấy đôi mắt hoa đào ngây dại mà đong đầy tình ý kia đầu tiên là run rẩy, rồi lại cụp xuống nhắm nghiền.
Khuôn mặt xinh đẹp đó còn đỏ hơn cả lúc nãy, không biết là vì hô hấp không thông, hay là bị đè sau lưng, hay là cảm thấy thoải mái.
Hoặc là cả ba.
Cố Phi Y nhìn vẻ mặt ngày càng chìm đắm của Tạ Trường Sinh, trong con ngươi màu hổ phách sâu không thấy đáy đột nhiên ánh lên một tia cười.
Sự tiếc nuối cứ quanh quẩn trong lòng từ lúc trời sáng cuối cùng cũng đã vơi đi nhiều.
Hắn tiếc nuối vì không thể ôm Tạ Trường Sinh cùng đi ngủ, cũng tiếc nuối vì khi Tạ Trường Sinh tỉnh dậy mở mắt không thể nhìn thấy hắn ở bên gối đầu tiên.
Tiếc nuối vì mình không thể thực sự trải nghiệm khoái lạc, càng tiếc nuối hơn, hắn cuối cùng vẫn không thể cho Tạ Trường Sinh khoái lạc chân thực nhất.
Hắn gần như ghen tị với những món ngọc khí và ngón tay của chính mình.
Cố Phi Y vừa nghĩ, vừa càng dùng sức ấn gáy Tạ Trường Sinh, ép y áp sát vào mình hơn.
Tạ Trường Sinh lại đột nhiên phản kháng nhè nhẹ.
“Tay, Cố Phi Y.”
Tạ Trường Sinh khó khăn lắm mới đẩy được Cố Phi Y ra, y không màng đến đôi môi ướt át của mình, hít thở sâu mấy cái, trợn to mắt nói với hắn: “Tay ngươi đang chảy máu.”