Sau Khi Giả Ngu Ta Bị Chưởng Ấn Âm Lãnh Dõi Theo

Chương 81

Chương 81
Cố Phi Y ngước mắt liếc nhìn bàn tay trái của mình, vết máu trên băng gạc quả nhiên đã nhiều hơn.

 

Ba ngày trước hắn dùng dao rạch tay lấy máu hòa vào mực, viết hôn thư của hai người lên người Tạ Trường Sinh.

 

Nhưng sau đó Cố Phi Y vẫn luôn không mấy quan tâm đến vết thương này, chỉ lấy băng gạc quấn lại, cũng không bôi thuốc.

 

Không phải vì thấy phiền phức, chỉ là…

 

Chỉ là mỗi khi lòng bàn tay truyền đến cơn đau là Cố Phi Y có thể nhớ lại dáng vẻ của Tạ Trường Sinh ngày hôm đó, chỉ đeo vòng cổ, xích eo, nằm trên bàn sách của hắn như một bức tranh.

 

Nghĩ đến trên bức tranh trắng muốt đó có hôn thư viết tên của hai người. Tiếp đó, cơn đau trong lòng bàn tay sẽ hóa thành kh*** c*m tê dại dễ chịu.

 

Có lẽ là vì lúc ghì gáy Tạ Trường Sinh để hôn, động tác quá mạnh, vết thương vừa khép miệng trong lòng bàn tay lại nứt ra thêm một chút.

 

Còn dính một ít lên tóc Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y hoàn toàn không để tâm mà lại hôn y. Lần này Tạ Trường Sinh lại không phối hợp như vậy, y nghiến chặt răng lẩm bẩm không ngừng: “Ta biết rồi, thực ra ngươi bị mắc bệnh trẻ trâu, ngươi cảm thấy chảy máu rồi băng gạc vào rất ngầu, ngươi đã ký kết khế ước với ma vương, từ nay sở hữu chân nhãn của Tà Vương…”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Cái gì mà linh tinh lộn xộn.

 

Choáng đầu.

 

Hắn buông Tạ Trường Sinh ra, đưa tay mình đến trước mặt y: “Tiểu điện hạ giúp ta gia băng bó lại.”

 

Tạ Trường Sinh “ồ” một tiếng: “Tốt quá, lúc chơi đồ hàng ta thích nhất là làm bác sĩ. Bệnh nhẹ chữa thành bệnh nặng, bệnh nhân gãy xương không cần chữa, thấy ta là chạy mất rồi.”

 

Cố Phi Y suy nghĩ một chút về lời của Tạ Trường Sinh, rồi tiếp tục im lặng: “…”

 

Tạ Trường Sinh chậm rãi bẻ ngón tay: “Ta muốn Ngọc Ngưng cao, muốn băng gạc, muốn nước, muốn khăn vải, muốn kéo, còn muốn…”

 

Y ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Còn muốn một con Tuế Tuế, một con gấu trúc, một, à không, một ông lão một trăm hai mươi tuổi, đừng hỏi tại sao, chỉ là muốn thôi.”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Hắn cuối cùng không nhịn được đưa tay véo má Tạ Trường Sinh: “Càng nói càng không ra gì.”

 

Hắn gọi cung nhân đi lấy những thứ Tạ Trường Sinh cần, ngoại trừ Tuế Tuế, gấu trúc và ông lão.

 

Đợi đồ đạc được chuẩn bị đầy đủ, Tạ Trường Sinh vẫn không chịu dậy, chỉ hơi chống người nằm sấp.

 

Cố Phi Y nhìn tư thế của Tạ Trường Sinh, sợ y không thoải mái bèn nhét một cái đệm mềm xuống dưới người y, lúc này mới đưa tay đến trước mặt y.

 

Tạ Trường Sinh từ từ cởi băng gạc trên tay Cố Phi Y ra.

 

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vết thương này.

 

Tuy Cố Phi Y nói vết thương này rất nông, rất nhanh sẽ lành, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy, Tạ Trường Sinh lại cảm thấy vết thương này căn bản không nhẹ như lời hắn nói.

 

Một vết dao dài, gần như sắp xuyên qua hai bên lòng bàn tay.

 

Vết thương cũng không thể coi là nông, hai bên đã đóng vảy nhưng vị trí trung tâm vẫn đang chảy máu, máu tươi đỏ thẫm men theo đường vân trong lòng bàn tay Cố Phi Y lan ra.

 

Tạ Trường Sinh đưa tay lấy khăn bông, thấm chút nước nóng, lau đi vết máu trong lòng bàn tay Cố Phi Y.

 

Đợi lau sạch sẽ, y lại chấm một ít Ngọc Ngưng cao bắt chước dáng vẻ Cố Phi Y bôi thuốc cho mình trước đây, trước tiên dùng nhiệt độ ngón tay xoa tan thuốc mỡ rồi mới nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

 

Khoảnh khắc thuốc mỡ chạm vào lòng bàn tay Cố Phi Y, ngón trỏ hắn khẽ động.
Tạ Trường Sinh ngẩng đầu: “Đau à?”

 

“Một chút.” Cố Phi Y nói: “Tiểu điện hạ hôn một cái sẽ không đau nữa.”

 

Tạ Trường Sinh há miệng, nhưng lại nói: “Ta nhớ ta đã làm một câu hỏi y hệt, câu đó hỏi hành vi này là chủ nghĩa duy tâm chủ quan hay chủ nghĩa duy tâm khách quan.”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Xem ra hắn mắng Tạ Trường Sinh là “tiểu súc sinh không hiểu phong tình”, quả thực không mắng sai.

 

Bàn tay còn lại của hắn đặt lên gáy Tạ Trường Sinh ấn mạnh một cái, ép đôi môi mềm mại của y chạm vào lòng bàn tay hắn, lúc này mới hài lòng.

 

Tạ Trường Sinh ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Tuế Tuế.”

 

Cố Phi Y nhếch môi, vui vẻ cười một tiếng.

 

Hắn nói: “Mắng thêm chút nữa đi.”

 

Tạ Trường Sinh lập tức không muốn nói chuyện nữa.

 

Y quay đầu đi nằm sấp trên đệm mềm, tiếp tục bôi thuốc cho Cố Phi Y.

 

Đợi đến khi bôi một lớp Ngọc Ngưng cao dày lên vết thương, y lại kéo băng gạc quấn từng vòng quanh tay Cố Phi Y.

 

Cuối cùng còn không quên thắt cho hắn một cái nơ bướm.

 

Đợi đến khi băng bó xong cho Cố Phi Y, khuỷu tay chống trên giường của Tạ Trường Sinh đã hoàn toàn tê mỏi.

 

Y rút cái đệm mềm dưới ngực ra, “bịch” một tiếng ngã xuống giường.

 

Cố Phi Y cũng nằm xuống bên cạnh y.

 

Rõ ràng chủ nhân của chiếc giường này là Tạ Trường Sinh, nhưng Cố Phi Y lại không hề khách sáo.Hắn kéo tấm chăn Tạ Trường Sinh đang đắp trên người, lại kéo một góc gối của y để gối đầu. Cuối cùng còn vươn tay ôm Tạ Trường Sinh vào lòng.

 

Đúng là vừa ăn vừa mang về.

 

Tạ Trường Sinh nghi ngờ nếu bây giờ Tuế Tuế đi ngang qua đây, cũng sẽ bị vặt một nhúm lông.

 

Tạ Trường Sinh kéo tay áo của Cố Phi Y, chùi phần thuốc mỡ chưa lau sạch và chút máu còn sót lại trên đầu ngón tay mình vào đó.

 

Bên tai truyền đến một tiếng "chậc" khẽ của Cố Phi Y.

 

Tạ Trường Sinh lập tức rụt tay về.

 

Y nhìn vết máu đã khô trên đầu ngón tay mình ngẩn người một lúc, đột nhiên nói: “Cố Phi Y, ngươi ăn chút táo đỏ đi.”

 

Cố Phi Y hỏi: “Tại sao?”

 

Tạ Trường Sinh đáp: “Bổ máu.”

 

Không phải lưỡi Cố Phi Y chảy máu thì cũng là tay chảy máu.

 

Cái này thì thôi đi.

 

Hắn còn luôn thích ép Tạ Trường Sinh uống.

 

Tạ Trường Sinh cảm thấy mình sắp tiến hóa thành muỗi rồi.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại…

 

Tạ Trường Sinh với tinh thần ham học hỏi, hỏi Cố Phi Y: “Muỗi có phải là ma cà rồng không?”

 

Cố Phi Y: “…?”

 

Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: “Ma cà rồng là thứ gì?”

 

Tạ Trường Sinh khàn giọng: “Chính là muỗi đó, trước đây dạy ngươi rồi, hai cái này là quan hệ giao và hợp.”

 

Cố Phi Y: “…”

 

Hắn cười một tiếng, nhắm mắt không nói gì.

 

Tạ Trường Sinh nhận ra chắc là Cố Phi Y buồn ngủ rồi, dù sao… dù sao tối qua cũng dày vò cả đêm, ngay cả ngủ hắn cũng chưa được ngủ đã đi thẳng, lại bận rộn đến tận chiều mới về.

 

Tạ Trường Sinh không nói nữa, yên lặng nằm sấp tự chơi một mình.

 

Nói là chơi, thực ra cũng không có gì thú vị.

 

Y moi từ khe giường ra mấy người đất giấu lúc trước ra nghịch một lúc, lại lấy ra một cuốn truyện tranh lật xem.

 

Sau khi ngứa tay tháo tung đường chỉ trên tay áo Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh lại nhắm vào mái tóc của hắn đang xõa trước mặt mình.

 

Tóc của Cố Phi Y đen mượt mát lạnh, sờ vào như lụa thượng hạng. Tạ Trường Sinh tết cho hắn một bím tóc nhỏ, đang định gỡ ra thì thấy Cố Phi Y mở mắt.

 

Đôi mắt hẹp dài đó không có một tia buồn ngủ, hoàn toàn tỉnh táo.

 

Tạ Trường Sinh bị dọa giật nảy mình.

 

Y trợn to mắt: “Ngươi không ngủ?”

 

Bàn tay đang ôm eo Tạ Trường Sinh của Cố Phi Y dùng sức kéo y nằm sấp lên lồng ngực mình, dùng bàn tay đã bị quấn băng kín mít, chỉ lộ ra ngón tay véo cằm Tạ Trường Sinh nhấc lên.

 

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng lành lạnh phủ lên môi Tạ Trường Sinh.

 

Lưỡi của Cố Phi Y đảo một vòng trong miệng Tạ Trường Sinh, mới trả lời câu hỏi của y: “Muốn ngủ, nhưng không ngủ được.”

 

Hễ nhắm mắt là trong đầu hắn lại toàn là dáng vẻ tối qua của Tạ Trường Sinh.

 

Rõ ràng biết tối qua đã dày vò cả đêm, Tạ Trường Sinh đau eo mỏi lưng hắn nên tiết chế. Nhưng lại càng nghĩ càng tỉnh táo, càng nghĩ càng khao khát.

 

Giống như vết thương trên tay.

 

Sau khi đắp thuốc mát lạnh lên mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau, nếu bảo bây giờ hắn tháo băng gạc ra, hắn không muốn.

 

Ăn quen bén mùi.

 

Tạ Trường Sinh không biết Cố Phi Y đang nghĩ gì, còn tưởng hắn bị mất ngủ bèn bày cho hắn đủ thứ cách: “Hay là ngươi đọc sách một lúc, hoặc là tự đập đầu cho ngất, hoặc là ta cho ngươi làm hai bài toán cao cấp…”

 

“Không cần.”

 

Tư thế nằm ngửa không tiện dùng sức, Cố Phi Y chống tay lên lưng Tạ Trường Sinh, từ từ lật người đè y xuống dưới.

 

Hắn chống khuỷu tay trái, lúc sâu lúc cạn hôn Tạ Trường Sinh, tay phải thì s* s**ng ra sau eo.

 

Hắn rút ra con dao cong từ trong đai lưng luôn mang theo bên người.

 

Còn chưa đợi Tạ Trường Sinh phản ứng, Cố Phi Y đột nhiên nắm lấy bím tóc nhỏ đang rủ bên má, giơ tay cắt phăng.

 

Hắn nhét lọn tóc đó vào tay Tạ Trường Sinh bắt y cầm, rồi lại đi cởi đai lưng của y.

 

Tạ Trường Sinh hé miệng nhìn lọn tóc trong tay, rồi lại nhìn con dao cong bị ném sang bên cạnh, rồi lại nhìn Cố Phi Y vậy mà không chút do dự dùng miệng…

 

Y ngơ ngác, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt một chút lại bừng nóng lên: “Ngươi… ta… đừng đừng…”

 

“Sao lại từ chối? Không phải tiểu điện hạ bảo ta bổ máu sao?”

 

Cố Phi Y cười dùng đầu lưỡi l**m l**m khóe môi: “Một giọt… mười giọt máu, rõ ràng ta chỉ nghe lời tiểu điện hạ dặn mà bổ máu thôi.”

 

(Một giọt trung tình bằng 10 giọt máu =)))) )

 

Mặc dù trước đây lúc Tạ Trường Sinh trò chuyện với bạn học, lúc lướt mạng, thỉnh thoảng cũng nghe người khác nói đùa mấy câu tục tục.

 

Nhưng đó và bây giờ căn bản là hai chuyện khác nhau.

 

Nghe Cố Phi Y dùng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc, nói những lời không đứng đắn như vậy. Tạ Trường Sinh đỏ bừng mặt, há miệng, ngay cả "lưu manh" cũng mắng không nên lời.

 

May mà Cố Phi Y cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ lại cúi đầu xuống.

 

Tạ Trường Sinh cắn chặt môi dưới, tiếng thở trong mũi ngày càng nặng nề, dần dần biến thành tiếng r*n r* đứt quãng, khó nhịn.

 

*
Tạ Trường Sinh nằm sấp trên giường suốt bốn ngày mới xuống giường.

 

Xuống giường, không phải vì eo đã hết đau hẳn mà là vì bản thân y thực sự không ở yên được nữa.

 

Cũng vì Dương La đã bị bộ dạng nằm sấp của y làm cho hơi hoảng, thậm chí còn nói muốn tìm đại sư đến xem cho y.

 

Tuy nhiên, nguyên nhân chính thúc đẩy Tạ Trường Sinh dậy là vì hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Cửu công chúa.

 

Tạ Trường Sinh lết bước đến yến tiệc sinh nhật, từ xa thấy Tạ Hạc Diệu đang dựa dưới một gốc cây, vẫy tay với mình.

 

Đợi đến gần, Tạ Hạc Diệu dùng quạt giấy chọc chọc vào má y: “Nhóc ngốc, sao mấy ngày nay yên ắng thế?”

 

Tạ Trường Sinh đáp: “Ta bận lắm.”

 

Tạ Hạc Diệu cười khẩy: “Bận gì? Lại bận giả làm nấm à?”

 

Tạ Trường Sinh khinh bỉ nhìn hắn: “Nấm gì? Ta mới không phải nấm, yếu ớt quá. Bây giờ ta là củ gừng, vui thì cay làm ngã hai người, không vui thì cosplay thành khoai tây, cay gục mười người luôn.”

 

(Ý là Gừng giả làm Khoai Tây)

 

Tạ Hạc Diệu: “…”

 

Là một củ gừng mà nói, cũng thật có lý tưởng.

 

Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: “Đúng rồi, vừa nãy thấy dáng đi của đệ có hơi kỳ lạ, có phải bị thương ở đâu không?”

 

Tạ Trường Sinh sững sờ, đỏ bừng mặt, vung vẩy tay tứ tung: “Gừng bọn ta đều đi như vậy!”

Tạ Hạc Diệu: “…”

 

“Thôi được rồi,” Tạ Hạc Diệu thỏa hiệp: “Dù sao thì ngoài đệ ra Nhị ca cũng chưa thấy củ gừng nào khác đi, cứ coi như nhóc ngốc đệ nói đúng đi.”

 

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, linh tinh lộn xộn một lúc, Tạ Trừng Kính và Phương Lăng cũng đến.

 

Mấy người đều chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh cho Cửu công chúa, rương lớn rương nhỏ cùng được mang đến trước mặt cô bé.

 

Cửu công chúa nhìn những chiếc rương lớn đựng quà, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mắt hoe đỏ quay đầu lại nhìn Phùng Vượng: “Cha nuôi, nhiều đồ quá, con có thể nhận không ạ?”

 

Phùng Vượng nói: “Công chúa cứ nhận là được.”

 

Cửu công chúa cẩn thận đưa tay sờ sờ, rồi ngọt ngào cảm ơn.

 

Tạ Hạc Diệu nhướng mày, “soạt” một tiếng mở quạt ra cười khẽ.

 

Một lúc sau, lão hoàng đế mang theo mấy vị phi tần được sủng ái gần đây, và Từ mỹ nhân đang vác bụng bầu lớn đến.

 

Vì lão hoàng đế không sủng ái Cửu công chúa, lão đến muộn nói qua loa vài câu, ban cho Cửu công chúa một cây ngọc như ý rồi lại đi.

 

Tạ Hạc Diệu phe phẩy quạt, nhìn bóng lưng lão hoàng đế rời đi rồi lại nhìn vẻ mặt đột nhiên thất vọng của Cửu công chúa, bật cười khẽ.

 

Tạ Trường Sinh nghe thấy, quay đầu lại nhìn hắn.

 

Mặt Tạ Hạc Diệu vẫn mang ý cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy phụ hoàng thật hoang đường.”

 

Nhìn Cửu công chúa, Tạ Hạc Diệu nhớ đến mình lúc nhỏ, lại nhớ đến mẹ của mình.

 

Trên mặt họ cũng từng lộ ra vẻ mặt như vậy.

 

Con gái yêu thương lão, phi tần yêu thương lão thì không thèm đoái hoài.

 

Chỉ mải mê đi yêu thương những mỹ nhân căn bản không yêu lãp, đi tìm kiếm con đường trường sinh hư vô mờ mịt.

 

Chẳng phải là hoang đường sao?

 

Tạ Trừng Kính nghe vậy nhíu mày, không đồng tình nhìn Tạ Hạc Diệu: “Nhị đệ!”

 

Phương Lăng cũng lập tức nói: “Nhị điện hạ cẩn thận lời nói.”

 

Giọng điệu của Tạ Trừng Kính hiếm khi có chút nghiêm khắc, nhưng Tạ Hạc Diệu lại không tức giận.

 

Hắn biết Tạ Trừng Kính cũng từng trải qua những gì mình đã trải qua, cũng từng nếm trải sự thất vọng của mình.

 

Cảm xúc của hắn, Tạ Trừng Kính đều có, và không hề ít hơn.

 

Không chỉ hai người họ mà mỗi người trong cung này bao gồm cả Tạ Trường Sinh bây giờ, ai mà không từng trải qua hy vọng tương tự, rồi lại cảm nhận sự thất vọng tương tự?

 

Hắn không nghĩ nữa, gác quạt lên đầu Tạ Trường Sinh, cười lên: “Chỉ là thuận miệng nói thôi. Hơn nữa, cho dù lời này thật sự lọt vào tai phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không trách tội ta đâu.”

 

Dù sao thì trong chuyến đi Giang Nam, hắn đã chiều theo ý lão, vừa dâng lễ vừa mang đến thú vui, lấy được không ít sự vui vẻ của phụ hoàng.

 

Chỉ là sự vui vẻ này cầm trong tay giống như ôm một cục… phân chó nóng hổi đỏ rực giữa ngày đông.

 

Cầm vừa ghê tởm vừa bỏng tay, lại còn thu hút đám chó đói thích ăn món này.

 

Nhưng lại vì quá lạnh, mà không nỡ vứt đi.

 

Tạ Hạc Diệu bị cái ví von trong đầu mình làm cho ghê tởm đến nhíu mày.

 

Đang lắc đầu, cố gắng vứt cái ví von này ra khỏi đầu thì thấy một cung nữ vội vã chạy tới.

 

Cô ta dừng lại trước mặt mấy người: “Nhị, Nhị điện hạ, An, An phi nương nương…”

 

Tạ Hạc Diệu nhận ra đây là cung nữ hầu h* th*n cận bên cạnh mẹ mình.

 

Hắn nhíu mày: “Mẫu phi sao rồi?”

 

Cung nữ hít một hơi thật sâu: “An phi nương nương… nương nương đột nhiên ngất xỉu rồi!”

Bình Luận (0)
Comment