Chương 82
Tạ Trường Sinh nghe cung nữ nói vậy, chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại. Nhưng giây tiếp theo, một đoạn ký ức đột nhiên xông vào não y.
Tạ Trường Sinh nhớ ra trong sách gốc quả thực có đề cập đến việc An phi bị bệnh, nhưng chỉ là thông qua cuộc trò chuyện phiếm ngẫu nhiên giữa các cung nữ, hé lộ một câu "mấy hôm trước An phi nương nương bị bệnh".
Tuy không biết sau đó có chữa khỏi hay không, nhưng ít nhất, đó không phải là bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, trái tim đang lơ lửng xoay tít của Tạ Trường Sinh hơi hạ xuống.
Bên kia, Tạ Hạc Diệu nhíu mày xoay người. Vẻ mặt hắn nghiêm túc kéo lê chiếc chân không lanh lẹ, nhanh chóng đi về phía nơi ở của An phi.
Tạ Trừng Kính nhìn bóng lưng Tạ Hạc Diệu, dường như đang đắn đo không biết mình có nên đi theo không.
Chân hắn di chuyển theo một bước, nhưng cuối cùng lại rụt về.
Tạ Trừng Kính quay đầu nói với Tạ Trường Sinh: "Tam đệ, đệ đi theo trông chừng Hạc Diệu."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, quay đầu đuổi theo hướng Tạ Hạc Diệu vừa rời đi.
Tạ Hạc Diệu đi rất nhanh, Tạ Trường Sinh phải chạy lúp xúp, cuối cùng mới đuổi kịp hắn.
Cung nữ đến báo tin cũng giống như Tạ Trường Sinh, chạy lúp xúp bên cạnh Tạ Hạc Diệu. Cô ta thở hổn hển nói với Tạ Hạc Diệu: "Mấy ngày nay nương nương cứ không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được thì đêm lại hay mơ, đổ mồ hôi trộm... Hôm nay giờ Ngọ khó khăn lắm mới ngủ được một lát, lúc tỉnh dậy cứ kêu chóng mặt đau đầu, đi được hai bước thì đột nhiên ngất xỉu."
"Thái y nói sao?"
"Nô tỳ đi cùng với người đi mời thái y, vẫn chưa biết chẩn đoán của thái y."
Tạ Hạc Diệu "ừm" một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Tạ Trường Sinh.
Chưa đợi Tạ Hạc Diệu nói, Tạ Trường Sinh đã mở miệng: "Hộc... Nhị ca ca... huynh... yên tâm... hộc... ta theo kịp... hộc..."
Trong mắt Tạ Hạc Diệu lộ ra một chút ý cười, hắn đưa tay xoa đầu Tạ Trường Sinh rồi lại đưa tay nhận lấy Tuế Tuế trong tay y: "Ta xách nó giúp đệ."
Hai người vội vã chạy đến nơi ở của An phi, Tạ Hạc Diệu lại đột nhiên dừng bước trước cửa.
Hắn không biết sau khi bước qua ngưỡng cửa này, sẽ nghe được tin tức gì.
Hắn đột nhiên không dám nhấc chân.
Sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, một bàn tay từ phía sau đưa tới nắm chặt lấy bàn tay không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh ngắt của Tạ Hạc Diệu.
Giọng của Tạ Trường Sinh nghe có vẻ hơi khác so với bình thường. Có thêm một chút nghiêm túc, một chút dịu dàng và kiên định.
Y nói: "Nhị ca ca, nương nương sẽ không sao đâu, thật đấy."
Tạ Hạc Diệu siết chặt lại bàn tay ấm áp của Tạ Trường Sinh, tiếp đó hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao.
*
Văn Thụy cung xưa nay vốn hẻo lánh yên tĩnh hiếm khi lại ồn ào náo nhiệt, thái y và cung nữ thái giám đi ra đi vào.
Tạ Hạc Diệu nhìn thấy một vị thái y trong số đó thì sững sờ, vị thái y râu đen mặt đen, vóc dáng thấp nhỏ này tên là Quách Tổ Khiêm.
Thời trẻ ông ta học độc, trung niên theo nghề y, là một thiên tài y thuật tinh thông cao siêu.
Thậm chí có người nói, chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở Quách Tổ Khiêm cũng có thể cướp người về từ tay Diêm Vương.
Chỉ là Quách Tổ Khiêm tính tình cổ quái, không ham vàng bạc mỹ nhân, càng không yêu thương bệnh nhân, hành y chỉ xem tâm trạng và bệnh tình, bệnh càng nan y thì ông ta càng thích.
Ngoại trừ chẩn bệnh cho lão hoàng đế, Quách Tổ Khiêm hiếm khi để ý đến ai, có không ít thương nhân, gia tộc quyền quý chở mấy xe ngựa châu báu đợi trước cửa nhà ông ta mấy ngày mấy đêm, ông ta cũng chỉ đóng cửa không gặp.
Tại sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở Văn Thụy cung?
Lẽ nào bệnh của mẫu phi rất khó chữa?
Nhìn thấy vị danh y này, Tạ Hạc Diệu không những không vui mừng, ngược lại tim còn như ngừng đập một nhịp.
Hắn chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tiến lên hai bước, lúc mở miệng giọng nói cũng run rẩy.
"Quách thái y... mẫu phi của ta..."
Chưa đợi Tạ Hạc Diệu nói xong, Quách Tổ Khiêm đã ngẩng đầu liếc hắn một cái.
"Trầm uất, phong hàn, thể nhược, đau đầu."
Giọng của Quách Tổ Khiêm mang theo âm địa phương nồng đậm, nói rất nhanh và không kiên nhẫn: "Uống thuốc đúng giờ, trong vòng hai tháng sẽ khỏi."
Tạ Hạc Diệu sững sờ.
Hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng Quách Tổ Khiêm đã đi lướt qua hắn, đi ra ngoài Văn Thụy cung.
Tạ Hạc Diệu đứng ngây tại chỗ hồi lâu, cuối cùng phản ứng lại mà đuổi theo: "Đa tạ tiên sinh!"
Sau khi cảm ơn Quách Tổ Khiêm, Tạ Hạc Diệu quay đầu gọi Tạ Trường Sinh: "Đi, vào thăm mẫu phi."
Vòng qua sảnh nhỏ, Tạ Trường Sinh và Tạ Hạc Diệu đến tẩm điện của An phi. Sắc mặt An phi tái nhợt dựa vào đệm mềm, nhưng trông tinh thần cũng không tệ.
Thấy Tạ Trường Sinh và Tạ Hạc Diệu, bà cười: "Sao Nhị điện hạ và tiểu điện hạ đều đổ mồ hôi thế này?"
Tạ Hạc Diệu kéo Tạ Trường Sinh ngồi xuống bên giường An phi: "Mẫu phi, người thấy trong người thế nào? Sao không nằm xuống?”
Tạ Trường Sinh học theo sắp xếp lại câu chữ: "Trong người, nằm xuống thế nào? Sao không mẫu phi?”
Tạ Hạc Diệu: "..."
Hắn suýt nữa thì bật cười, cố gắng nhịn lại ý muốn véo Tạ Trường Sinh một cái.
An phi cũng cười lên, bà dịu dàng nói: "Không sao rồi. Sau khi Quách thái y đến, châm cứu hai huyệt vị, ta đã đỡ chóng mặt nhiều rồi."
Tạ Hạc Diệu thở phào một hơi dài.
An phi đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Tạ Hạc Diệu: "Trên bàn là bánh hồ điệp ta mới làm, còn chưa kịp mang cho hai huynh đệ con và mấy vị công chúa, con và tiểu điện hạ nếm thử đi."
Tạ Hạc Diệu đứng dậy đi lấy bánh hồ điệp, lại hỏi An phi: "Minh Liễu nói người cả đêm không ngủ được, là sao vậy?"
An phi nhận lấy cái đĩa Tạ Hạc Diệu đưa, lấy một miếng cho Tạ Trường Sinh ăn, rồi lại lườm Tạ Hạc Diệu một cái: "Còn không phải bị con chọc tức."
"Con? Con làm sao?"
An phi há miệng định nói gì đó, nhưng khi thấy bóng người đi lại bên ngoài lại đổi lời.
Bà chỉ nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không thành thân."
Tạ Hạc Diệu lập tức vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu.
An phi nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt có chút buồn cười: "Hoàng thượng thì hết người này đến người khác, thế mà ba huynh đệ các con đều là độc thân.”
Tạ Trường Sinh sặc một cái, lẳng lặng dừng động tác gặm bánh hồ điệp.
Tạ Hạc Diệu và An phi đồng thời nhìn về phía y.
Tạ Trường Sinh đưa miếng bánh hồ điệp ăn dở cho Tạ Hạc Diệu, rồi lại chùi vụn bánh trên miệng.
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, y "bịch" một tiếng nằm bò ra đất lăn lộn: "Ha ha ha ha, dưới gầm cầu lớn có một đàn vịt bơi qua, mau lại đây mau lại đây đếm xem, hai bốn sáu bảy tám..."
Tạ Hạc Diệu: "..."
Hắn đưa tay kéo Tạ Trường Sinh dậy, nín cười: "Vừa nãy còn đang yên ổn, sao lúc này đột nhiên lại phát điên rồi?"
Hai người trò chuyện với An phi một lúc, An phi bắt đầu đuổi họ đi: "Được rồi được rồi, hôm nay là yến tiệc sinh nhật của Cửu công chúa, hai đứa mau về đi."
Tạ Hạc Diệu thấy An phi quả thực không sao, tinh thần cũng tốt, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Tạ Trường Sinh lại vẫn nằm bò bên giường An phi, y nghiêm túc dặn dò bà: "Người phải ăn nhiều thịt gà, nhiều thịt bò, nhiều thịt lợn..."
An phi bị chọc cười, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý bên này, cuối cùng không nhịn được đưa tay véo má Tạ Trường Sinh.
*
Từ Văn Thụy cung đi ra, Tạ Hạc Diệu vỗ vỗ lưng mình.
Không cần nói, Tạ Trường Sinh đã hiểu ý của hắn.
Y nhảy lên lưng Tạ Hạc Diệu, hắn cõng y lắc lư đi về yến tiệc sinh nhật của Cửu công chúa.
Hắn đặt Tạ Trường Sinh xuống, lại nói: "Đệ đi chơi trước đi, Nhị ca nhớ ra còn có chút việc phải làm.”
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Đi giải quyết? Đi công tác? Đi ra mắt làm idol nhưng vì hút thuốc ngoài đường bị fan chụp được rồi đăng lên Weibo xin lỗi lại vì viết sai chính tả bị mọi người cười nhạo à?"
Tạ Hạc Diệu: "..."
Đây đều là cái gì lộn xộn vậy?
Hắn xua tay: "Đều không phải, ta muốn đi gặp phụ hoàng. Cùng đi không?"
Tạ Trường Sinh lập tức bĩu môi: "Không đi."
Tạ Hạc Diệu cười cười.
Hắn nhìn Tạ Trường Sinh đi xa, còn mình thì đi về phía Dưỡng Tâm Điện.
Đến Dưỡng Tâm Điện, Tạ Hạc Diệu ngước mắt nhìn quanh, tìm thấy tên thái giám mặt không biểu cảm kia.
Thái giám đó tiến lên: "Nhị điện hạ muốn diện kiến Bệ hạ? Nô tài đi thông báo ngay."
Tạ Hạc Diệu ngăn hắn lại: "Phùng Vượng đúng không?"
Hắn nói: "Bản vương không phải đến gặp phụ hoàng, gọi chủ tử của ngươi ra đây."
Phùng Vượng liếc hắn một cái, đáp: "Vâng."
Hắn quay đầu đi vào nội điện, một tuần trà sau, một bóng người cao ráo mặc áo choàng mãng xà màu đỏ dần tiến lại gần.
Người đó thần thanh cốt tú*, dáng vẻ như tiên, cốt cách như ngọc, nhưng khí chất lại xa cách lạnh lùng.
(Ý chung là xuất thần tuấn tú thanh lãnh)
Chính là Cọ Phi Y.
Sau khi Cố Phi Y đến gần, hắn chậm rãi hỏi Tạ Hạc Diệu: "Nhị điện hạ tìm ta có việc?"
Tạ Hạc Diệu nói: "Bản vương đến để cảm ơn.”
Trên mặt Cố Phi Y là nụ cười như có như không, khiến người ta không đoán ra được.
Hắn nói: "Nhị điện hạ cảm ơn vì điều gì?"
"Không cần giả ngốc." Tạ Hạc Diệu nói: "Bản vương biết Quách Tổ Khiêm là do ngươi sắp xếp đến khám bệnh cho mẫu phi của bản vương."
Quách Tổ Khiêm là người cao ngạo, cậy mình có y thuật giỏi, có lúc ngay cả lão hoàng đế cũng khó mà mời được ông ta, nhưng ông ta lại chỉ nghe lời Cố Phi Y.
Ban đầu chính là Cố Phi Y đã triệu ông ta vào cung.
Tạ Hạc Diệu tự nhận bệnh của mẫu phi hắn vẫn chưa đến mức kỳ quái, khó chữa đến độ có thể khiến Quách Tổ Khiêm chạy đến.
Nghĩ vậy, Tạ Hạc Diệu lại nói một lần nữa: "Đa tạ."
Biểu cảm của Cố Phi Y không đổi, vẫn là vẻ mặt cười như không cười.
Hắn nói: "Nếu Nhị điện hạ không có việc gì, ta đi trước."
Mắt thấy Cố Phi Y quay lưng thật sự định rời đi, lần này lại đến lượt Tạ Hạc Diệu kinh ngạc.
"Đợi đã, Cố Chưởng Ấn." Tạ Hạc Diệu gọi hắn lại: "Ngươi không nhân cơ hội này trao đổi gì đó với ta sao?”
Hắn dừng lại: "Đây là cơ hội tốt đấy."
Cơ hội tốt biết bao, ân tình lớn biết bao.
Nếu có một ngày đổi lại là hắn cứu Cố Phi Y, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để vớt vát chút lợi lộc gì đó từ Cố PhiY.
Cố Phi Y lại chỉ nhàn nhạt đáp: "Không cần."
Tạ Hạc Diệu nhíu mày: "Có muốn gì thì cứ nói, đừng úp úp mở mở nữa. Bản vương không thích nợ ân tình của người khác."
Cố Phi Y cúi đầu, ngón tay chậm rãi mân mê mặt dây chuyền lấp lánh treo bên hông.
Mặt dây chuyền màu đỏ đó va chạm với những miếng ngọc bội, thẻ bài khác trên eo Cố Phi Y phát ra âm thanh trong trẻo.
Tạ Hạc Diệu nhận ra mặt dây chuyền này và cái hắn treo trên tẩu thuốc có cùng một kiểu dáng, chắc đều là do Tạ Trường Sinh tặng.
Cũng vì cái cúi đầu này của Cố Phi Y, Tạ Hạc Diệu chú ý thấy bên thái dương trái của hắn có một lọn tóc ngắn hơn những lọn tóc khác, như thể bị ai đó dùng thủ pháp rất thô thiển cắt đi.
"Tại sao lại khám bệnh cho An phi nương nương, rất đơn giản."
Cố Phi Y nói: "Tiểu điện h* th*n thiết với An phi nương nương và Nhị điện hạ. Nếu nương nương xảy ra chuyện, tiểu điện hạ cũng sẽ đau lòng. Ta không muốn thấy tiểu điện hạ buồn nên đã bảo Quách Tổ Khiêm chữa bệnh cho An phi."
Còn về ân tình…
Cố Phi Y cười khẩy.
Đó là thứ dùng để ràng buộc những người có tình nghĩa, hắn không có thứ đó.
Bất kể là ân tình của Tạ Hạc Diệu hay ân tình của bất kỳ ai… hắn đều không cần.
Thứ hắn muốn, hắn sẽ tự mình giành lấy.
"Từ đầu đến cuối..." Cố Phi Y ung dung cười nói: "Ta chỉ nghĩ đến việc làm cho tiểu điện hạ vui vẻ mà thôi.”