Chương 83
Vì lo lắng cho bệnh tình của An phi, mấy ngày liền Tạ Trường Sinh và Tạ Hạc Diệu đều túc trực ở Văn Thụy cung.
Khi thì trò chuyện cùng An phi, ăn điểm tâm bà làm, đưa Tuế Tuế cho bà bồng một lát, hoặc kéo Tạ Hạc Diệu ra sân đào ít đất nặn người.
Nhờ uống thuốc đúng bệnh lại có Tạ Trường Sinh và Tạ Hạc Diệu bầu bạn, sắc mặt của An phi ngày càng tốt hơn.
Hôm nay Tạ Trường Sinh cũng đến Văn Thụy cung cùng Tạ Hạc Diệu, nhưng đến trưa tiểu tư thân cận của Tạ Hạc Diệu ghé qua nói nhỏ gì đó, Tạ Hạc Diệu rời đi.
Sau khi Tạ Hạc Diệu đi, trời bắt đầu âm u, ngoài cửa sổ lất phất mưa.
Cơn mưa ban đầu chỉ là mưa phùn lất phất, sau đó hóa thành mưa rào xối xả đập mạnh vào bệ cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp.
An phi cười: “E là Nhị điện hạ sắp bị ướt rồi.”
Rồi bà quay đầu hỏi Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ có mang ô không?”
Thấy Tạ Trường Sinh lắc đầu, ý cười trên mặt An phi càng đậm hơn: “Không sao, lát nữa ngồi kiệu của bản cung về.”
Đang nói, có cung nữ bưng lên một bát sữa đông hoa hồng, đây là công thức do chính An phi nghiên cứu ra, nghe nói là thanh ngọt không ngấy, thơm ngát cả miệng, bà giục Tạ Trường Sinh: “Mau nếm thử đi.”
Tạ Trường Sinh bưng bát lên ăn.
Vừa ăn vừa nghĩ, dạo này y ở chỗ An phi ăn uống có hơi tốt quá, không biết có mập lên không.
Tạ Trường Sinh bất giác đưa tay sờ sờ bên hông mình.
Trong đầu lại đột nhiên lóe lên cảnh tượng tối hôm qua, Cố Phi Y bắt y nằm sấp trên giường, véo vào bên hông y, ép y nâng người lên rồi đưa dụng cụ bằng ngọc hình chuỗi hạt kia vào trong cơ thể y từng chút một.
Tạ Trường Sinh đột ngột rúc đầu xuống gầm bàn.
An phi bị y dọa giật mình, vừa định xuống giường đỡ, lại nhớ ra thỉnh thoảng Tạ Trường Sinh có những hành động đột ngột không làm hại người không làm hại mình, chỉ khiến người ta không hiểu nổi.
Tạ Hạc Diệu từng dặn bà: “Nếu nhóc ngốc đột nhiên la hét, đột nhiên cười lớn khóc lớn, hoặc đột nhiên chạy mấy vòng, mẫu phi không cần lo lắng, cứ coi như nó hắt hơi một cái là được.”
An phi đợi một lát, quả nhiên Tạ Trường Sinh đã bình thường trở lại.
Y chậm rãi chui ra từ gầm bàn, cầm thìa lên tiếp tục ăn sữa đông hoa hồng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
An phi che miệng cười một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Nụ cười trên mặt bà nhạt đi một chút, do dự mấy lần rồi gọi Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ.”
Tạ Trường Sinh quay đầu nhìn bà.
An phi hỏi: “Tiểu điện hạ, có thể giúp bản cung chuyển một lời đến Nhị điện hạ không? Cứ nói…”
Dừng một chút, An phi cười thở dài: “Thôi vậy.”
Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, nở một nụ cười với An phi.
Sau khi ăn xong bát sữa đông hoa hồng, y thấy một tiểu cung nữ vội vã bước vào.
“Có chuyện gì?”
Tiểu cung nữ hành lễ nói: “Nương nương, Chưởng Ấn đến ạ. Chưởng Ấn nói, lúc ra ngoài tiểu điện hạ không mang ô, ngài ấy sợ tiểu điện hạ bị ướt mưa nên đặc biệt đến đón tiểu điện hạ về Dục Tú cung.”
An phi sững sờ.
Tuy bà ở trong hậu cung nhưng cũng biết chuyện sau khi Tạ Trường Sinh đập đầu, quan hệ giữa Cố Phi Y và y ngày càng thân thiết.
Nghe nói Cố Phi Y còn giúp Tạ Trường Sinh thay y phục trước khi ngủ, thậm chí tắm rửa đút cơm cho y.
Nhưng nghe nói là một chuyện, còn việc trời chỉ đổ mưa mà Chưởng Ấn cũng phải đích thân đến đón lại là một chuyện khác.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, song cũng không đến mức quá ngạc nhiên.
Ai mà lại không thích Tạ Trường Sinh của hiện tại chứ?
An phi không nghĩ nữa, bảo cung nữ lấy một chiếc áo khoác ngoài mà Tạ Hạc Diệu để quên ở đây, tỉ mỉ buộc dây lại cho Tạ Trường Sinh: “Đi đi.”
-
Ra khỏi Văn Thụy cung, Tạ Trường Sinh mới phát hiện cơn mưa còn lớn hơn mình tưởng tượng.
Những hạt mưa to như hạt đậu đập mạnh vào mặt ô, như thể sắp xuyên thủng cả chiếc ô giấy dầu.
Chiếc kiệu màu xanh sẫm đã đợi sẵn ngoài cửa Văn Thụy cung, Tạ Trường Sinh chạy một mạch nhảy lên kiệu, cùng Tuế Tuế ra sức vẫy nước mưa trên mặt.
Cố Phi Y đang trong tư thế nhàn nhã đọc sách.
Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn Tuế Tuế rồi lại nhìn Tạ Trường Sinh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc áo choàng màu tím trên người Tạ Trường Sinh, hắn đưa tay chậm rãi lau đi giọt mưa vương trên khóe môi mình, bỏ chân đang vắt chéo xuống, vỗ vỗ lên đùi mình.
“Lại đây.”
Chính Tạ Trường Sinh cũng không biết, từ lúc nào y đã quen với việc ngồi trên đùi Cố Phi Y.
Đợi y tìm được tư thế thoải mái ngồi vững, Cố Phi Y đưa tay cởi dây buộc áo choàng trên cổ y.
Ném chiếc áo choàng kia sang một bên, Cố Phi Y gõ vào thành kiệu, chiếc kiệu rung lên một cái rồi từ từ chuyển động.
Cố Phi Y lấy một chiếc áo khoác ngoài của mình để trong kiệu khoác lên người Tạ Trường Sinh.
Sau khi làm xong tất cả hắn hài lòng nhếch môi, lúc này mới vòng tay qua eo Tạ Trường Sinh, dùng sức kéo y sát vào mình hơn.
Cố Phi Y hơi híp mắt, vẻ mặt cười như không cười nhìn Tạ Trường Sinh: “Chạy đến chỗ An phi nương nương liên tục năm sáu ngày rồi đấy, tiểu súc sinh.”
“Không phải ta chạy đến, ta đi bộ đến.”
Tạ Trường Sinh nghiêm túc sửa lại lời của Cố Phi Y: “Đi, walk, là chuyển động ổn định bằng cách đưa hai chân luân phiên về phía trước và tốc độ thường sẽ chậm hơn. Chạy, run, là chuyển động tuần hoàn giúp bản thân tiến về phía trước nhanh chóng trong điều kiện kết hợp đạp và vung chân, hơn nữa lúc đi bộ… ưm.”
Cố Phi Y: “…”
Hắn véo cằm Tạ Trường Sinh, xấu xa dùng môi mình chặn cái miệng đang lải nhải không ngừng của y.
Tạ Trường Sinh lập tức im bặt.
Cố Phi Y cười một tiếng, rồi lại dùng răng cắn lên môi dưới của y từng chút một cho đến khi Tạ Trường Sinh không chịu nổi cảm giác hơi ngứa và đau, phải hé miệng ra, hắn mới đưa lưỡi vào quấn quýt cùng môi lưỡi y.
Nhưng đang hôn, Cố Phi Y nhận ra Tạ Trường Sinh có hơi lơ đễnh. Hắn thu lưỡi về, đôi môi mỏng vẫn áp trên môi y.
“Tiểu điện hạ.”
Lúc Cố Phi Y nói, Tạ Trường Sinh có thể cảm nhận được sự đóng mở của đôi môi mỏng kia qua môi mình.
Y nghe thấy Cố Phi Y hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Thực ra Tạ Trường Sinh đang nghĩ về câu nói dở dang của An phi, y đoán câu nói dở dang đó của An phi là vì bà biết Tạ Hạc Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định tranh đoạt ngôi vị.
Muốn y giúp khuyên nhủ một chút.
Đôi khi Tạ Trường Sinh cảm thấy mình giống như một người đang chơi xếp hình, trong tay y nắm một vốc mảnh ghép. Trên mảnh ghép có Cố Phi Y, có Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu, Phương Lăng.
Cũng có lão hoàng đế và chính y.
Nhưng những mảnh ghép này có cái đã thay đổi hình dạng, có cái hình vẽ trên đó bắt đầu trở nên mơ hồ. Dần dần Tạ Trường Sinh cũng bắt đầu không biết những mảnh ghép này rốt cuộc sẽ ghép thành bức tranh gì.
Vì lời hứa bảo vệ của Cố Phi Y, vì sự xa lánh triều chính của Tạ Trừng Kính, vì Tạ Hạc Diệu đã hứa sang năm cũng sẽ chơi cùng y, vì Phương Lăng không bị cử đi đánh giặc như trong nguyên tác.
Tuy mọi thứ vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng Tạ Trường Sinh thầm cảm thấy mọi chuyện dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Y vẫn sợ, nhưng lại dường như không sợ đến thế nữa.
Bàn tay đang véo cằm Tạ Trường Sinh siết chặt hơn, Cố Phi Y gọi y: “Tiểu điện hạ?”
Tạ Trường Sinh hoàn hồn.
Y nhìn Cố Phi Y.
Vì hôm nay trời mưa, thời tiết lạnh, trên người Cố Phi Y cũng lạnh hơn mọi ngày một chút.
Bản thân Tạ Trường Sinh vì vừa bị Cố Phi Y đổi áo choàng, hơi ấm tích tụ đều tan biến hết, cũng không cảm thấy ấm áp hơn là bao.
Nhưng không hiểu sao, y lại không thấy lạnh.
Y dùng ánh mắt ngây dại đối diện với đôi mắt hẹp dài của Cố Phi Y, đột nhiên cơ thể đã phản ứng trước đại não, chồm người tới.
Môi của Tạ Trường Sinh nhẹ nhàng và nhanh chóng chạm vào môi mỏng của Cố Phi Y một cái.
Cố Phi Y sững sờ.
“Sao, không muốn trả lời câu hỏi của ta nên dùng miệng để chặn họng ta à? Tiểu điện hạ học được cách này từ đâu, từ ai thế?”
Ngón tay mang theo hơi lạnh của Cố Phi Y véo nhẹ gáy y hai cái, rồi lại luồn vào mái tóc dày của y, tỉ mỉ v**t v*.
“Tuy đây là lần đầu tiên tiểu điện hạ chủ động hôn ta, nhưng đúng là hôn quá tệ.”
Nói rồi đôi mắt hẹp dài của Cố Phi Y càng cong hơn, lộ ra ý cười, ngay cả đuôi mắt cũng nhếch lên: “Đến hôm nay rồi, sao ngay cả ta thích kiểu hôn nào tiểu điện hạ cũng không biết?”
Bàn tay đang đặt sau gáy Tạ Trường Sinh hơi tăng thêm lực, ấn môi y áp trở lại lên môi mỏng của Cố Phi Y.
“Đứa ngốc.”
Cố Phi Y nói: “Làm lại.”
*
Chiếc kiệu đi thêm một tuần trà nữa rồi dừng lại trước cửa Dục Tú cung, nhưng trong kiệu lại vô cùng yên tĩnh.
Không có một chút động tĩnh nào, cũng không ai có ý định muốn xuống.
Mấy tiểu thái giám đi theo kiệu ngơ ngác nhìn nhau, vừa định nói gì đó, Phùng Vượng lại lên tiếng: “Tất cả lui xuống.”
Khi Cố Phi Y không có ở đây, kẻ cầm đầu đám tiểu thái giám bọn họ chính là Phùng Vượng.
Thấy Phùng Vượng lên tiếng, mấy tiểu thái giám lập tức "vâng" một tiếng, cúi đầu lui xuống.
Lại một tuần trà nữa trôi qua, trong kiệu cuối cùng cũng có động tĩnh.
Một bàn tay trắng nõn thon thả từ bên trong đưa ra, vén rèm xe. Tạ Trường Sinh loạng choạng nhảy xuống xe.
Y cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt, chỉ thấy vành tai đỏ bừng. Tóc đã xõa tung, mái tóc đen như thác đổ rũ xuống sau eo, hơi rối.
Chiếc áo choàng trên người lại không thấy đâu.
Cố Phi Y đi theo sau y xuống kiệu, khoác chiếc áo choàng ngoài màu đỏ, tay kéo lê Tuế Tuế đang hoảng sợ.
Đôi mày mắt vốn luôn nhàn nhạt kia nay lại mang theo một sự thỏa mãn.
Hai người một trước một sau tiến vào Dục Tú cung, Cố Phi Y ra lệnh cho cung nhân đi lấy nước nóng, rồi lại đi đến bên chậu nước rửa tay.
Sau khi rửa tay, hắn mới cởi áo choàng rồi lại cởi cả áo mãng xà màu đỏ của mình ra.
Hắn cầm y phục, dùng chỗ nước vừa rửa tay, giặt lại chỗ vải bị Tạ Trường Sinh làm ướt.
Đợi y phục gần sạch, Cố Phi Y treo lên giá rồi đi về phía giường.
Hắn ôm lấy cái bọc chăn đang nhô lên trên giường, dùng môi cọ cọ lên lớp chăn bên ngoài cười khẽ, nửa như hồi vị nửa như bình phẩm: “Không ngờ sự lắc lư của kiệu ngược lại càng dễ vào hơn, tiểu điện hạ thấy sao?”
Cái bọc chăn trong lòng hắn phát ra một tràng tiếng lẩm bẩm không rõ nghĩa, cũng chẳng ai hiểu nổi.
*
Vì trời mưa, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cả đêm Tạ Trường Sinh đều ngủ rất say.
Lúc mở mắt ra lần nữa, mưa vẫn rơi, trong phòng vẫn âm u.
Cố Phi Y đang dựa vào đầu giường bên cạnh, ngón tay trái quấn từng vòng quanh tóc Tạ Trường Sinh, tay phải thì cầm một quyển sách đọc.
Cảm nhận được động tĩnh của y, hắn cụp mắt nhìn sang: “Tiểu điện hạ, tỉnh rồi?”
Tạ Trường Sinh bò dậy, nhưng bò được nửa chừng lại “hự” một tiếng, nằm bẹp xuống.
Y vẫn còn buồn ngủ, vả lại eo rất mỏi.
Hôm qua trên kiệu, y ngồi trên người Cố Phi Y phải luôn gồng sức.
Thực sự là khiến cơ lưng mệt mỏi.
Cố Phi Y đặt sách xuống, bàn tay to lớn đặt lên eo Tạ Trường Sinh xoa bóp cho y.
Hắn hỏi y: “Hôm nay tiểu điện hạ còn muốn đến chỗ An phi nương nương không?”
Cảm giác thoải mái thư giãn ở eo khiến Tạ Trường Sinh có hơi mơ màng.
Y nhắm mắt như đang trong giờ toán, nhanh chóng gật gù một cái mới trả lời Cố Phi Y: “À, đi.”
Cố Phi Y lại nói: “Hôm nay ta muốn đưa tiểu điện hạ đến một nơi.”