Chương 84
Tạ Trường Sinh hỏi Cố Phi Y: “Là ra ngoài chơi sao?”
Cố Phi Y đáp: “Cũng coi là vậy.”
Tạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đồng ý: “Ồ, được, ra ngoài chơi, hì hì.”
Cố Phi Y “ừm” một tiếng.
Hắn lại xoa bóp eo cho Tạ Trường Sinh một lúc, đợi đến khi cảm giác mỏi eo của y dịu đi mới kéo y dậy khỏi giường.
Sau khi đút từng muỗng cho Tạ Trường Sinh ăn xong bữa sáng, Cố Phi Y đi đến bên tủ quần áo. Hắn chọn cho Tạ Trường Sinh hai bộ y phục ấm áp để thay, rồi lại lấy ra một chiếc trường bào màu trắng ngọc.
Khi ra ngoài cung, đa phần Cố Phi Y đều mặc áo mãng xà hoặc treo thẻ bài thái giám bên hông. Hắn biết người trong dân gian đều sợ hãi và chán ghét hắn, nhưng ngoại trừ lần ở bên Tây Hồ lần trước, Cố Phi Y rất ít khi cố ý che giấu thân phận hay thay đổi y phục.
Thấy Cố Phi Y vừa thay y phục vừa tháo thẻ bài, Tạ Trường Sinh có hơi tò mò.
Y hỏi: “Đi đâu thế? Ra ngoài cung? Lên mặt trăng? Đi xem tượng Nữ thần Tự do? Đi tham gia sinh tồn nơi hoang dã nhưng thất bại nên chúng ta chỉ có thể ăn côn trùng sống qua ngày? Đến thư viện viết luận văn?”
Phỏng đoán cuối cùng vốn chỉ là nói bừa, lại khơi dậy một vài ký ức không tốt đẹp của Tạ Trường Sinh.
Y đột ngột ôm đầu: “Không! Không muốn tài liệu tham khảo! Không muốn sáu ngàn chữ! Không muốn bị giáo viên hướng dẫn mắng! Không muốn kiểm tra trùng lặp!!”
Cố Phi Y: “…”
Hắn dở khóc dở cười lắng nghe Tạ Trường Sinh phun ra một tràng những từ mà mình hoàn toàn không hiểu, rồi đưa tay kéo y dậy.
Hắn sửa lại tay áo hơi nhăn nhúm do hành động của Tạ Trường Sinh, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói: “Đến nơi tiểu điện hạ sẽ biết, đi thôi.”
*
Xe ngựa chạy trong cơn mưa lớn hướng về phía ngoại thành, chưa đầy một canh giờ sau xe ngựa dừng lại.
Giọng của Phùng Vượng vang lên bên ngoài: “Gia.”
Cố Phi Y đáp một tiếng, rồi xuống xe.
Tạ Trường Sinh vốn tưởng đã đến nơi nhưng xuống xe mới phát hiện, hóa ra là đường đã trở nên chật hẹp xe ngựa không thể đi tiếp, đoạn đường tiếp theo phải đi bộ.
Cố Phi Y che một chiếc ô giấy dầu vẽ tranh sơn thủy, cùng Tạ Trường Sinh đi trên con đường mòn nhỏ hẹp.
Tạ Trường Sinh đưa tay ra khỏi ô cảm nhận hạt mưa rơi vào tay, đột nhiên quay đầu hỏi Cố Phi Y: “Cố Phi Y, sao ngươi không có chút tinh thần tìm tòi nào hết vậy? Ngươi không muốn làm nhà vật lý học sao? Ngươi không tò mò đây là mưa do rãnh áp gây ra hay mưa đối lưu à?”
Cố Phi Y: “…”
Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, kéo bàn tay đang chìa ra ngoài ô của Tạ Trường Sinh về.
Hắn nhân cơ hội nắm luôn lấy tay y, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay Tạ Trường Sinh: “Ta càng tò mò hơn là tiểu điện hạ rốt cuộc học được mấy lời quái gở này từ đâu thế?”
“Là học từ một giáo viên tên là ‘Sách giáo khoa tiêu chuẩn chương trình địa lý phổ thông trung học bắt buộc quyển 3’.”
Tạ Trường Sinh nói với Cố Phi Y: “Thầy ấy tốt lắm, nói chuyện sinh động lại còn có hình minh họa, hôm nào giới thiệu cho ngươi làm quen, như vậy ngươi cũng có thể trở thành nhà địa lý học.”
Cố Phi Y nghe mà chỉ thấy đau đầu.
Hắn thở dài bất lực, bàn tay đang nắm tay Tạ Trường Sinh siết chặt hơn: “Yên lặng.”
Tạ Trường Sinh nhìn đỉnh đầu đầy lông của Tuế Tuế, không yên lặng mà đổi đối tượng lẩm bẩm: “Ca ca của ngươi đi học không nghe giảng, ngươi đừng học theo hắn, nào, tiếp tục nghe thầy giảng bài…”
Cố Phi Y nghe vậy khẽ nhướng mày.
Hắn càng dùng sức véo nhẹ đầu ngón tay Tạ Trường Sinh, giọng điệu trêu chọc: “Ca ca gì? Không phải nên là cha sao?”
Tạ Trường Sinh im bặt.
*
Đi dọc theo con đường này đến cuối, Cố Phi Y dẫn Tạ Trường Sinh rẽ vào một ngã rẽ. Hai bên đường bắt đầu dần xuất hiện nhà dân, một tiếng “két”, cánh cửa gỗ cũ kỹ ở phía trước được đẩy ra.
Một ông lão gầy gò khoác áo tơi, tay xách một chiếc thùng gỗ chậm rãi bước ra.
Tạ Trường Sinh bất giác giật tay lại nhưng Cố Phi Y lại nắm rất chặt.
Hắn cười nói: “Không sao. Ở đây không ai nhận ra tiểu điện hạ đâu.”
Ông lão đổ nước trong thùng đi, lúc quay người lại thì chú ý thấy trên đường có thêm mấy người. Ông bất giác liếc nhìn rồi định quay đi, nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt có chút mệt mỏi của ông lão thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ: “Chưởng Ấn, ngài đến rồi.”
Cố Phi Y “ừm” một tiếng.
Ông lão mấp máy miệng, rồi lại hỏi: “Lần này về ở mấy ngày?”
Cố Phi Y đáp: “Chỉ một đêm.”
Ông lão vô thức dùng ngón tay cái xoa xoa mép thùng gỗ thô ráp: “Ồ, ồ, vâng, vâng.”
Cố Phi Y nói: “Chu bá cứ làm việc của mình trước đi.”
Ông lão được gọi là Chu bá lại “ồ” mấy tiếng, liếc nhìn Tạ Trường Sinh đang tay trong tay với Cố Phi Y, há miệng nhưng không nói gì, chỉ mang vẻ mặt lúng túng lui về sân nhỏ của mình.
Thái độ của Chu bá đối với Cố Phi Y vừa có hơi quen thuộc khó hiểu lại vừa mang theo vài phần kính sợ và lấy lòng, giống như một bậc trưởng bối đang đối mặt với một đứa cháu họ hàng mà mình vốn luôn coi thường, nhưng nó lại vào làm trong cơ quan nhà nước, còn làm quan lớn và vừa hay lại là sếp trực tiếp của con mình.
Tạ Trường Sinh luôn cảm thấy cảnh này quen thuộc đến khó hiểu, y cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dần dần phản ứng lại.
Y nhớ ra, trong nguyên tác có đề cập.
“Trước Tết Đoan Ngọ, mỗi khi đến ngày giỗ của mẹ, Cố Phi Y đều sẽ về nhà cũ ở vài ngày, có một số hàng xóm láng giềng xung quanh vẫn còn nhớ hắn, nhưng mọi người không hiểu, tại sao đã xảy ra chuyện như vậy mà thiếu niên đó lại muốn vào cung, muốn trở thành một Chưởng Ấn thái giám quyền thế ngút trời, khiến người ta vừa sợ hãi vừa chán ghét.”
Nơi Cố Phi Y muốn đưa y đến bây giờ chắc hẳn là nơi ở của hắn trước khi vào cung.
Tạ Trường Sinh ngước mắt nhìn Cố Phi Y, hắn vẫn giữ vẻ mặt như thường, thấy Tạ Trường Sinh nhìn mình bèn cười kéo y lại gần hơn một chút: “Ướt mưa rồi, lại đây.”
*
Hai người đi dọc đường, thỉnh thoảng gặp cư dân sống gần đó và người đi đường. Đa phần những người này đều là hàng xóm cũ của Cố Phi Y, cũng nhận ra hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy thì cũng chỉ giống như Chu bá, cung kính gọi một tiếng Chưởng Ấn, rồi lúng túng rời đi.
Còn về Tạ Trường Sinh đang được Cố Phi Y dắt tay, tuy họ tò mò nhưng cũng không dám nhìn nhiều, càng không dám hỏi.
Sau khi rẽ qua một khúc quanh nữa, Cố Phi Y nói: “Đến rồi.”
Hắn đẩy cánh cửa lớn không khóa trước mặt, dắt Tạ Trường Sinh vào sân. Sân nhỏ này không lớn, liếc mắt là thấy hết. Trong sân trồng hai cây, một cây mai, cây còn lại cũng là cây mai.
Chính giữa khoảng sân lát đá xanh đặt một chiếc bàn gỗ, bên cạnh là một cái giếng nước, trong góc chất đống vài dụng cụ quét dọn.
Tuy trông sân nhỏ vắng vẻ không có hơi người nhưng sạch sẽ gọn gàng, ngay cả trong khe đá dưới đất cũng không có một cọng cỏ dại, có lẽ là do Cố Phi Y thường xuyên sắp xếp người đến dọn dẹp.
Cố Phi Y sắp xếp Phùng Vượng và mấy thái giám thân thủ tốt ở lại, bảo những người còn lại về trước.
Tiếp đó hắn dắt Tạ Trường Sinh vào nhà, trong nhà cũng không có nhiều đồ đạc nhưng rất sạch sẽ.
Cố Phi Y dựng chiếc ô giấy dầu vào góc, đưa tay cởi áo choàng trên người. Tạ Trường Sinh thấy một bên vai của Cố Phi Y đã bị mưa làm ướt sũng, y cúi đầu nhìn mình và Tuế Tuế vẫn còn khô ráo.
Y há miệng muốn nói gì đó, nhưng hiếm khi lại á khẩu, rồi lại ngậm miệng lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Cố Phi Y chú ý thấy bèn cười nhạt: “Tiểu điện hạ, đang bắt chước cá chép trong chum của Thái tử điện hạ đấy à?”
Hắn đi về phía Tạ Trường Sinh, véo chiếc cằm trắng như ngọc của y, bắt y ngẩng đầu lên.
Cố Phi Y cười nói: “Để ta nếm thử xem có mùi cá không.”
Môi hắn hết lần này đến lần khác rơi trên môi Tạ Trường Sinh, từ nhẹ đến nặng, đợi đến khi cơ thể y hoàn toàn mềm nhũn hắn mới buông ra.
Cố Phi Y l**m môi, chậm rãi bình phẩm: “Ngọt.”
*
Sau khi dọn dẹp sơ qua căn nhà, đã đến giờ cơm tối.
Cố Phi Y hỏi: “Tiểu điện hạ, muốn ăn gì?”
Tạ Trường Sinh khao khát nói: “Ta đang giảm béo, muốn ăn ngũ cốc nguyên cám, ý của ngũ cốc nguyên cám là McDonald’s.”
Cố Phi Y: “…”
Hắn “chậc” một tiếng, nhấc chân, không nặng không nhẹ đá vào bắp chân Tạ Trường Sinh: “Rốt cuộc muốn ăn gì?”
Tạ Trường Sinh thành thật: “Tùy ý.”
Y nói tùy ý là vì cảm thấy nơi này hẻo lánh, lại đang mưa, có lẽ không dễ mua được thức ăn.
Cố Phi Y lại nói: “Vậy ta cũng tùy ý làm.”
Tạ Trường Sinh không ngờ Cố Phi Y lại đích thân xuống bếp, nhất thời có chút kinh ngạc.
Đợi tiểu thái giám lấy nguyên liệu Cố Phi Y cần dùng từ trên xe xuống, Tạ Trường Sinh đi theo hắn vào bếp.
Y xắn tay áo muốn giúp, nhưng sau khi bận rộn chuyển thịt gà từ chậu này sang chậu khác, rồi lại bỏ vào một cái bát khác, y bị Cố Phi Y nhét một miếng cà rốt vào miệng.
Cố Phi Y mất kiên nhẫn vỗ vỗ mông y: “Đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa, qua bên cạnh ngồi đi.”
Tạ Trường Sinh “ồ” một tiếng, ôm Tuế Tuế ngồi sang bên cạnh.
Y nhìn Cố Phi Y búi tóc cao hơn một chút, lại xắn tay áo để lộ cánh tay phủ đầy gân xanh nhàn nhạt.
Hắn thành thạo cắt rau thịt thành hạt lựu, nấu cơm xào thức ăn.
Hương thơm đậm đà của cơm và thức ăn dần dần lấp đầy khoang mũi Tạ Trường Sinh.
Không bao lâu sau, cơm và thức ăn đã chín, Cố Phi Y gắp một đũa thịt cá, gỡ xương xong rồi đưa đến bên miệng y.
Tạ Trường Sinh ngậm lấy miếng thịt cá đó.
Cố Phi Y hỏi: “Tiểu điện hạ thấy tay nghề của ta thế nào?”
Tạ Trường Sinh không tiếc lời khen ngợi, y vỗ tay tán thưởng: “Con ếch đứng trên ống thép*, đỉnh của chóp!”
(Tục ngữ của Trung Quốc, ý như câu sau)
Cố Phi Y: “…”
Hắn thực sự không nhịn được cười, ấn Tạ Trường Sinh đang lắc lư lại: “Ăn cơm.”
Tạ Trường Sinh lại được đút cho ăn thêm hai miếng, rồi hỏi Cố Phi Y: “Ngươi không ăn à?”
Cố Phi Y cụp mắt dùng đũa gỡ xương cá: “Tiểu điện hạ ăn no, ta sẽ không đói nữa.”
Tạ Trường Sinh nghe vậy, chớp chớp mắt. Tiếp đó y lao ra cửa, vừa lao vừa giả vờ khóc lóc: “Ngươi nói nhìn thấy ta là no rồi! Ta phải đi mách Đại ca ca!”
Cố Phi Y: “…”
Tiểu súc sinh này đúng là bậc thầy xuyên tạc.
Hắn bất đắc dĩ kéo Tạ Trường Sinh lại, nhét đũa vào tay y, mình cũng bưng bát đũa trước mặt lên: “Cùng ăn.”
Ăn cơm xong, trời đã tối hẳn.
Bên ngoài rốt cuộc không tiện bằng trong cung, đun nửa ngày trời cũng chỉ được nửa thùng nước. Nhưng Tạ Trường Sinh đã rất mãn nguyện rồi, y dùng nửa thùng nước đó tắm rửa qua loa, rồi nhìn Cố Phi Y dùng phần nước còn lại của mình để lau người.
Căn nhà này cũng không lớn, bình phong cũng chỉ có một tấm nhỏ. Nương theo ánh nến, Tạ Trường Sinh có thể thấy bóng của Cố Phi Y in trên bình phong.
Thân hình thon dài, vòng eo săn chắc.
Tạ Trường Sinh đỏ mặt quay đi, cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn.
Suy nghĩ của y bay bổng mông lung, lúc thì nghĩ đến cơn ho của Tạ Trừng Kính, lúc thì nghĩ đến cỗ quan tài nhỏ bằng gỗ đàn hương của Dương La, lúc lại nghĩ đến loại kẹo mà Cửu công chúa thích ăn.
Cuối cùng, suy nghĩ của y dừng lại ở Cố Phi Y sau tấm bình phong.
Y cứ ngỡ Cố Phi Y sẽ nói cho mình biết, hôm nay là ngày giỗ của mẹ hắn.
Nhưng Cố Phi Y không nói. Đối mặt với y vẫn giữ thái độ y hệt như bình thường, như thể chỉ dắt y ra ngoài đi dã ngoại.
Ngược lại càng khiến lòng người chua xót.
Đợi Cố Phi Y từ sau bình phong bước ra, điều hắn nghe được là một tiếng thở dài khe khẽ của Tạ Trường Sinh.
Cố Phi Y nhướng mày: “Tiểu điện hạ thở dài vì cớ gì?”
“Thở dài? Ta có thở dài à?” Tạ Trường Sinh hơi nhíu mày: “Vậy mà editor lại thở dài? Tại sao editor lại thở dài? Editor cũng không biết nữa.”
Cố Phi Y: “…”
Hắn bị Tạ Trường Sinh làm cho quay mòng mòng, đang định bảo y yên lặng, lại thấy y tự im bặt rồi đột ngột đứng dậy.
Tạ Trường Sinh sải bước nhanh về phía trước hai bước, sau khi đến trước mặt Cố Phi Y, y đột nhiên dang hai tay ra, cho hắn một cái ôm thật chặt.
Cố Phi Y sững sờ.
Cơ thể Tạ Trường Sinh luôn ấm áp.
Tuy hắn đã biết từ lâu, nhưng có lẽ vì ngoài cửa sổ đang mưa, hắn lại vừa dùng nước lạnh lau người nên càng cảm thấy cơ thể Tạ Trường Sinh ấm như lò sưởi.
Cố Phi Y chỉ cảm thấy trái tim như được ủi cho phẳng phiu.
Chỉ tiếc là cái ôm này đến thật khó hiểu, mà đi cũng thật nhanh.
Cố Phi Y còn chưa kịp cảm nhận, Tạ Trường Sinh đã định thu tay về.
Cố Phi Y chỉ cảm thấy cơ thể đột ngột lạnh đi.
Điều này khiến hắn rất không vui.
Giống như lần đầu tiên hôn Tạ Trường Sinh, sau khi môi lưỡi quấn quýt với y, hắn không muốn chỉ hôn viên hồng ngọc trên vòng cổ của y nữa.
Giống như sau khi vết thương được đắp thuốc mỡ mát lạnh, hắn không muốn tùy tiện dùng băng gạc quấn lại, mặc cho nó chảy máu.
Cố Phi Y nắm lấy tay Tạ Trường Sinh, lại đưa tay y vòng qua eo mình, cười áp môi bên tai y.
Hắn dùng giọng điệu nửa vời mơ hồ ra lệnh cho Tạ Trường Sinh: “Đứa bé ngoan, ôm lâu thêm chút nữa, ôm chặt thêm chút nữa.”
*
Trên chiếc giường nhỏ trong nhà cũ của Cố Phi Y, hai người đắp chung một chiếc chăn hơi mỏng, nghe tiếng mưa rơi, chen chúc ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơn mưa đã rơi suốt hai ngày hai đêm cuối cùng cũng tạnh.
Tạ Trường Sinh ăn xong một bát trứng hấp thì ngồi xổm ngoài sân.
Đột nhiên bên cạnh tường rào xuất hiện hai cái đầu, đó là một bé trai và một bé gái, chúng không biết đã giẫm lên cái gì mới có thể thò đầu qua được.
Hai đứa tò mò nhìn Tạ Trường Sinh: “Huynh là ai vậy?”
Tạ Trường Sinh đáp: “Ta là Trường Sinh sinh sôi không ngừng nghỉ ngơi tương thông kim bác cổ vãng lai giả bất thiện (học rộng hiểu sâu, nhưng người đến không có ý tốt), nhưng các ngươi không được gọi ta như vậy, vì đây là tên giả.”
Hai đứa trẻ ngơ ngác: “…”
Hai đứa liếc nhau, rồi lại tò mò hỏi Tạ Trường Sinh: “Huynh với Tiểu Cố thúc thúc có quan hệ gì vậy ạ?”
Tạ Trường Sinh đứng dậy nhét hai người đất vừa mới nặn xong, thoạt nhìn rất xấu, nhìn kỹ lại càng xấu hơn vào tay hai đứa trẻ.
Y nói: “Huynh đệ ruột thịt, tình bạn môi lưỡi.”
Hai đứa trẻ chợt hiểu ra, gật gật đầu, cậu bé cười: “Hóa ra là người nhà của Tiểu Cố thúc thúc ạ.”
Cô bé thì nói: “Chả trách sáng nay thấy tiểu Cố thúc thúc, cảm giác thúc ấy vui vẻ hơn trước nhiều.”
Hai đứa lại trò chuyện với Tạ Trường Sinh một lúc, rồi đột nhiên đồng loạt rụt đầu về.
Lúc thò đầu ra lần nữa, hai đứa vươn tay: “Trường Sinh ca ca, ăn kẹo.”
Tạ Trường Sinh nhận lấy, để đáp lễ, y giơ Tuế Tuế lên cho hai đứa xoa xoa.
Còn chưa kịp đặt Tuế Tuế xuống, đã thấy Cố Phi Y đẩy cửa bước ra. Ánh mắt hắn lướt qua hai đứa trẻ, Tuế Tuế, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Trường Sinh đang cố gắng giơ Tuế Tuế lên, cánh tay đã hơi run rẩy.
Hắn cong mắt cười: “Đi lấy áo choàng, chuẩn bị đi rồi.”
Sau khi tạm biệt hai đứa trẻ đang lưu luyến, Tạ Trường Sinh theo Cố Phi Y ra khỏi nhà cũ.
Giống như hôm qua, trong ánh mắt chứa đầy tò mò nhưng lại không dám nhìn nhiều của hàng xóm láng giềng, Tạ Trường Sinh được Cố Phi Y dắt tay đi một đoạn đường. Tiếp đó liền thấy cỗ xe ngựa màu xanh sẫm đang đợi ở góc phố.
Cố Phi Y ôm Tạ Trường Sinh ngồi trên đùi, đưa tay lấy hộp kẹo trong tay y.
Bên trong chỉ còn lại một viên, một viên đã bị Tạ Trường Sinh ăn mất, là vị đường phèn hơi cháy, chắc là do nhà hai đứa trẻ tự nấu.
Tạ Trường Sinh hỏi: “Ngươi ăn à?”
Cố Phi Y “ừm” một tiếng nhưng không lấy viên kẹo, mà ngược lại cúi đầu, áp môi mỏng lên môi Tạ Trường Sinh, hắn ma sát mạnh, dùng lưỡi cạy mở miệng y.
Chiếc lưỡi linh hoạt đó đảo một vòng trong miệng Tạ Trường Sinh, móc lấy nửa viên kẹo chưa tan hết ngậm vào miệng mình.
Hắn hơi ngả người ra sau, ngón trỏ lau đi vết nước trên môi mình: “Vị cũng bình thường.”
Tạ Trường Sinh há miệng đưa tay ra, thành thạo rút tung đường chỉ tay áo của Cố Phi Y.
Cố Phi Y: “…”
Hắn “chậc” một tiếng, hỏi Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ có nhớ mình đã rút hỏng bao nhiêu bộ y phục của ta rồi không?”
Tạ Trường Sinh hì hì cười: “Không có gì, không có gì, đây là việc ta không nên làm.”
Cố Phi Y suýt nữa bị chọc tức đến bật cười, đưa tay véo má y.
Nói là véo, thực ra cũng chỉ là dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Xoa xoa một lúc, lại không thỏa mãn chỉ xoa mặt, ngón tay dần dần di chuyển ra sau, véo d** tai Tạ Trường Sinh.
Cố Phi Y hài lòng nhìn khuôn mặt Tạ Trường Sinh vì bị k*ch th*ch mà đỏ bừng lên.
Hắn kéo kéo d** tai y, đột nhiên hỏi: “Tiểu điện hạ, thích ở trong cung hơn hay là ngoài cung hơn?”
Tạ Trường Sinh không nghĩ ngợi: “Ta muốn tất cả, thích tất cả.”
Cố Phi Y “ừm” một tiếng.
Tạ Trường Sinh rất có tinh thần có qua có lại, hỏi hắn: “Cố Phi Y, còn ngươi?”
Cố Phi Y nhướng mày, nhưng không trả lời.
Hắn đột nhiên đưa tay, ấn gáy Tạ Trường Sinh để chiếc cằm nhọn của y gác lên vai mình, bàn tay to lớn vỗ nhẹ sau lưng y: “Hôm nay dậy sớm, ngủ bù một lát đi.”
*
Một canh giờ sau xe ngựa về đến hoàng cung, dừng ở cửa Dục Tú cung.
Cố Phi Y xuống xe trước, đưa tay ra đỡ Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nắm lấy tay hắn nhảy xuống, nhưng chân lại không chạm đất, mà bị Cố Phi Y ôm ngang eo.
Cố Phi Y ôm Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ.”
Suốt cả chặng đường, Cố Phi Y đều đang nghĩ đến một từ mà hai đứa trẻ kia đã nói.
“Người nhà.”
Thực ra, Cố Phi Y không cảm thấy mình và Tạ Trường Sinh là người nhà. Nhưng Tạ Trường Sinh sẽ cùng hắn tay trong tay đi trên con đường lầy lội, sẽ chống cằm nhìn hắn nấu ăn, cho hắn một cái ôm ấm áp.
Hắn không phải là người nhà của Tạ Trường Sinh, chỉ là từ trên người Tạ Trường Sinh hắn cảm nhận được “nhà” một lần nữa.
Hắn cười trả lời câu hỏi của Tạ Trường Sinh từ một canh giờ trước: “Bất kể là trong cung hay ngoài cung, ta đều không thích.”
Hắn nói: “Ta chỉ thích ở bên cạnh tiểu điện hạ.”
Dừng một chút, bàn tay đang ôm eo Tạ Trường Sinh siết chặt hơn.
Cố Phi Y nói: “Vào dịp Tết Đoan Ngọ, ta có một món quà muốn tặng tiểu điện hạ.”
Tạ Trường Sinh “a” một tiếng, có chút tò mò: “Quà gì?”
Cố Phi Y lại không đáp chỉ đặt Tạ Trường Sinh xuống, cười: “Đến lúc đó tiểu điện hạ sẽ biết.”
*
Cố Phi Y đưa Tạ Trường Sinh về Dục Tú cung, khi đi ngang qua một nơi nào đó, bước chân đột nhiên dừng lại.
Sau khi về đến Dục Tú cung, Cố Phi Y mặc cho Tạ Trường Sinh và Tuế Tuế nhào lên giường lăn lộn, hiếm khi không ngăn cản, chỉ nói mình còn có việc rồi rời đi trước.
Cố Phi Y ung dung sửa lại nếp nhăn trên tay áo.
Một người mặc áo xanh lục đang đợi hắn dưới bức tường bên ngoài Dục Tú cung.
“Thái tử điện hạ.” Cố Phi Y gọi hắn.