Phương Nam vừa đi ra khỏi phòng ăn liền nhìn thấy
hai mẹ con đang gào khóc ầm ỹ bị bảo vệ ngăn lại ở cách đó không xa. Phương Nam
từ nhỏ đã là một nhân vật không dễ đối phó cộng thêm lăn lộn nhiều năm trên
thương trường tự có một khí thế bức người. Hơn nữa ở đây là người ngoài không
có quan hệ gì với cô lại càng là người không đáng để nể mặt, hơn nữa mẹ con
Triệu Hồng đối với Phương Nam mà nói lại triệt để không có quan hệ.
Hơn nữa đối với hành vi xấu xa của em kế Hàn Dẫn Tố,
Phương Nam hận đến ngứa răng. Đàn ông trên đời chết sạch hay sao mà dám tìm đến
anh rể mình? Có thể thấy được trình độ vô sỉ đã đến mức không còn thuốc chữa
nữa rồi.
Vội vã vừa thấy mặt Phương Nam có thể dễ dàng nhìn ra
hai mẹ con này đều là kẻ không an phận, nói trắng ra thì hai mẹ con nhà này là
kẻ không dễ bắt nạt.
Phương Nam lãnh đạm soi kỹ Hàn Dĩnh, đang cay cú
nhưng Hàn Dĩnh không tự chủ mà lui về phía sau một bước. Mẹ con Hàn Dĩnh dĩ
nhiên không biết Phương Nam nhưng nhìn cô từ trong phòng ăn đi ra thì không cần
phải nói nhất định là người của Phương Gia rồi.Hơn nữa trên người cô mặc một bộ
lễ phục màu hồng sang trọng, trước ngực cài trang sức bằng kim cương tinh xảo
dưới ánh đèn sáng đến chói mắt, nhìn qua Hàn Dĩnh cũng đã biết.
Cô từng đến hiệu trang sức nhìn qua ghim cài áo này,
đó là nhãn hiệu cao cấp số lượng có hạn, do nhà thiết kế danh tiếng thiết kế.
Chỉ cần nhìn bảng giá Hàn Dĩnh nhìn qua cũng đủ để hít một ngụm khí lạnh. Nhìn
dãy chữ số 0 đằng sau nó cô biết cả đời này cô có muốn cũng không bao giờ có
được nó, có thể nói cả đời này cô chỉ có thể ngắm chứ không thể sở hữu được thứ
xa xỉ phẩm như thế này.
Nhưng hôm nay nhìn đồ xa xỉ phẩm này Hàn Dĩnh
dường như có thể tưởng tượng đến sau này Hàn Dẫn Tố lại có thể dễ như trở bàn
tay. Ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ không thể che giấu nổi đưa tay âm thầm kéo
tay Triệu Hồng. Nhưng Triệu Hồng đảo mắt tính toán sau đó nở một nụ cười dối
trá:
"Cô là con gái của thông gia đúng không? Tôi là
mẹ của Tiểu Tố, ba Tiểu Tố vui quá nên quên cả tôi và Tiểu Dĩnh rồi, à, đây là
em gái Tiểu Tố, hai chị em nhà nó rất thân thiết.”
Triệu Hồng mở mắt nói mò, Triệu Hồng nghĩ rằng
gia thế hiển hách như thế này cần nhất là mặt mũi, mình chủ động tìm tới cửa
chẳng lẽ họ dám đuổi bà ra ngoài sao? Nhưng vừa vặn gặp phải Phương Nam, Phương
Nam chính là ai cần tính sổ thì tìm người đó, hơn nữa hai mẹ con này ở trong
mắt Phương Nam là kẻ vô địch tiện, thật không biết xấu hổ còn tìm tới cửa.
Chỉ nhìn biểu tình của hai người bọn họ kia thì
Phương Nam không cần nghĩ cũng biết hai người kia đang muốn gì, cũng đoán được
Hàn Dẫn Tố đã không chịu ít thiệt thòi từ hai mẹ con này, quả thật hai mẹ con
nhà này không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Phương Nam sắc mặt cũng không đổi quét mắt sang Lão
Triệu đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
"Chú Triệu, hôm nay là thông gia hai nhà gặp
mặt, những người không có nhiệm vụ thì không được cho đến gần nhận loạn thân
thích. Cứ gọi Anh Vương ở cục công an đến đây là được.”
Nói xong, nhìn cũng chưa từng nhìn hai mẹ con này,
xoay người lại đi vào trong. Mẹ con Triệu Hồng sửng sốt một lúc đã bị nhân viên
bảo vệ khách sáo cưỡng chế mời ra ngoài.
Mặt mũi Triệu Hồng trắng đỏ một hồi, sống nhiều năm
như vậy mà chưa từng bị nhục nhã như thế này, cảm thấy ngay cả người phục vụ
cũng nhìn bà với vẻ mặt giễu cợt cũng khinh bỉ. Nhưng Triệu Hồng mặt dày hơn cả
tường thành không thèm để ý đến mặt mũi trương gân cổ hét lên:
"Hàn Thanh Sơn, ông ra ngoài mau, Hàn Thanh Sơn
ông là đồ khốn kiếp, ông ở bên trong vờ như không thấy để cho kẻ khác bắt nạt
vợ con ông, ông không phải là đàn ông…..”
Hùng hùng hổ hổ kêu la, căn bản không có
tác dụng, hai người bị đuổi ra khỏi khách sạn, trừ phục vụ còn có bảo vệ mặt
đen căn bản không cho mẹ con bà đến gần thêm nửa bước.
Hàn Dĩnh dậm chân một cái lôi mẹ, không nhịn
được nói:
"Mẹ, mẹ không phải kêu nữa, cha con cũng
không nghe được đâu.”
"Gì mà cha? Hàn Thanh Sơn mà xứng đáng sao?”
Triệu Hồng tức đến không muốn lựa lời mà nói nhưng
ngẩng đầu lên thấy Hàn Dĩnh đang nhìn bà chằm chằm:
"Mẹ, lời mẹ vừa nói là ý gì?”
Triệu Hồng mới ý thức tới việc mình nói sai, vội
vàng che giấu xoa xoa mặt:
"À, ừ, là mẹ giận quá nên hồ đồ rồi, ta đi
thôi. Không cho ta vào ta cũng không thèm. Mẹ không tin cái lão già khốn kiếp
đó không về nhà, hừ! Đừng tưởng rằng leo lên cành cao liền lên trời, không
chừng ngày nào đó ngã xuống…..”
Hai mẹ con ngay cả cửa cũng không vào, trong lòng vô
cùng uất ức nhưng không thể nói ra được. Về tới nhà càng nghĩ càng thấy giận
lại nghe được tiếng xe bên ngoài, Triệu Hồng vội vàng đứng lên thì Hàn Dĩnh đã
xông ra trước bà rồi.
Lúc Hàn Dĩnh đi ra thì Hàn Thanh Sơn đã xuống xe
đứng ở bên cạnh bồn hoa cùng Phương Chấn Đông và Hàn Dẫn Tố không biết đang nói
gì đó. Giữa ánh mặt trời rọi xuống chiếu xuống thân ảnh sáng ngời của Hàn Dẫn
Tố khiến cho Hàn Dĩnh không khỏi trố mắt nhìn. Lại nói có hơn mấy tháng cô chưa
gặp Hàn Dẫn Tố mà thôi nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Hàn Dẫn Tố đã có sự
thay đổi hoàn toàn.
Cô ta lúc này cả người như được một tầng sáng hạnh
phúc bao phủ, trông vô cùng trẻ tuổi, cho dù đang mang thai nhưng cũng vô cùng
xinh đẹp đến kinh tâm động phách hơn trước đây rất nhiều. Bất cứ lúc nào Hàn
Dẫn Tố cũng xinh đẹp cao cao tại thượng, cô đến mơ cũng không thể với tới được.
Hàn Dẫn Tố hạnh phúc cùng sáng rỡ hoàn toàn
như một tấm gương, rõ ràng chiếu rọi được hèn mọn cùng khó coi của chính mình,
cô ta vĩnh viễn là thiên nga trắng còn cô ngay cả con vịt xấu xí cũng không
bằng. Giờ lại càng giống như con chuột chỉ biết núp vào hang dùng ánh mắt u oán
và ghen tỵ lẫn hâm mộ nhìn cô ta mà thôi.
Hàn Dĩnh hận nhất ở Hàn Dẫn Tố chính là cô ta dễ
dàng có được mà mình hao tâm tổn sức mấy cũng không thể có, hơn nữa hiện tại
cuộc sống Hàn Dẫn Tố vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc toát ra trên người cô ta như
ánh sáng có thể đâm mù mắt cô.
Ánh mặt Hàn Dĩnh nhìn xuống bụng đã nổi lên của Hàn
Dẫn Tố, ánh mắt tựa như lưỡi dao có độc.
Triệu Hồng lúc tuổi còn trẻ nổi danh là kẻ giỏi gây
sự chưa bao giờ phải chịu thua thiệt như hôm nay, lửa giận đã nín nửa ngày lúc này
vừa nhìn thấy Hàn Thanh Sơn trở lại liền không kịp vào nhà hung hăng xông tới
định gây gổ.
Lửa xông lên tận đỉnh đầu mà lao nhanh không để ý
dưới chân không biết vấp phải cái gì nghiêng người một cái ngã rầm
xuống…..Triệu Hồng bây giờ phát tướng không yểu điệu như ngày xưa nữa, thân thể
nặng nề ngã xuống thì hậu quả có thể nghĩ tới mà tất sẽ đụng đến người gần nhất
là Hàn Dẫn Tố.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Hàn Dẫn Tố căn bản còn
chưa có phản ứng kịp, chỉ tới kịp theo bản năng bảo vệ bụng của mình. Bỗng
nhiên có cảm giác thân thể chợt nhẹ, cô bị Phương Chấn Đông thật nhanh ôm lấy
tránh xa ra. Thân thể Triệu Hồng không có vật cản thế là ngã xuống đất.
"A. . . . . ."
Một tiếng bén nhọn tiếng kêu thê thảm như xé vang
lên, Hàn Thanh Sơn sợ hết hồn không biết chuyện gì đang xảy ra đã nhìn thấy
Triệu Hồng nằm tren mặt đất kêu rên. Vội vàng tới đỡ bà ta thì Hàn Dĩnh cũng
xông lại, sắc mặt xám ngoét, ánh mắt lóe lên như lên án Hàn Dẫn Tố:
"Hàn Dẫn Tố, cô làm gì? Cô không tránh sao mẹ
tôi có thể ngã được, cô muốn ngoan tâm giết mẹ tôi, mẹ tôi có điều gì tôi sẽ
liều mạng với cô…..”
Nói xong, la lối om sòm định tới túm kéo Hàn
Dẫn Tố, lại bị cánh tay Phương Chấn Đông gạt ra nhẹ nhàng đẩy một cái khiến cô
lảo đảo. Hàn Dĩnh ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của Phương
Chấn Đông không khỏi sợ run người, ánh mắt người đàn ông này có thể đâm chết
cô. Mà so với ánh mắt thì giọng nói anh ta còn lạnh hơn:
"Cô đưa chân ngáng mẹ cô với mục đích là gì tôi
không cần thiết phải biết nhưng nói chuyện cẩn thận một chút, muốn vu hãm cho
vợ tôi phải cân nhắc một chút, có tôi ở đây thì đừng nghĩ.”
Lời nói của Phương Chấn Đông vang vang có lực, rõ
ràng vô cùng truyền vào tai Triệu Hồng và Hàn Thanh Sơn. Triệu Hồng không biết
mình bị gãy xương ở đâu mà cảm giác cả người không nhúc nhích được bắt đầu thấy
sợ. Vốn định gây sự với Hàn Thanh Sơn cũng biến mất níu lấy tay ông như vớ phải
cọc gỗ.
Chỉ cần hơi tỉnh táo lại cũng biết Phương Chấn Đông
nói không sai. Mới vừa rồi người ngáng chân bà là con gái bà, cái ý nghĩ này
khiến lòng bà lạnh lại. Ánh mắt chăm chú nhìn vào con gái mình không biết nói
gì cho phải.
Hàn Dĩnh mặt liền biến sắc, lại nhào tới bên cạnh
Triệu Hồng vội vàng giải thích:
"Mẹ, mẹ phải tin con, là con không cẩn thận mà
mẹ lại bước quá mau nên không nhìn thấy con đứng đó, hu hu…”
Trán Hàn Thanh Sơn bắt đầu co rút đau đớn, nhìn chằm
chằm Hàn Dĩnh, cả giận nói:
"Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì? Còn
không gọi điện thoại gọi xe cứu thương. . . . . ."
Triệu Hồng lần này ngã không nhẹ, hơn nữa người lớn
tuổi, xương cốt rệu rã. Vừa rồi ngã vào cạnh bồn hoa làm nứt xương chậu, tuy
không lưu lại di chứng nhưng không biết có phải là báo ứng hay không.
Theo bệnh viện ra ngoài, Phương Chấn Đông trầm mặc
hồi lâu mới cau mày mở miệng:
"Về sau không có anh bên cạnh thì không được
gặp đứa em kế này biết chưa?”
Hàn Dẫn Tố cũng không hiểu rõ đầu đuôi nhưng lời của
anh cô cũng nghe thấy rồi. Trong ấn tượng của cô mặc dù cô với Hàn Dĩnh chẳng
tốt đẹp gì nhưng chuyện ác độc như cố ý ngáng chân mẹ ruột thì cô vẫn không thể
tin nổi có người dám làm.
Hơn nữa Hàn Dẫn Tố cũng không ngu, không cần suy
nghĩ cũng biết mục Hàn Dĩnh nhất định là mình. Từ khi Hàn Dĩnh đi vào Hàn gia,
có thể là sớm hơn cô ta đã sớm có địch ý mãnh liệt với cô, bây giờ nghĩ lại
không hiểu nguyên nhân là vì đâu?
"Tố Tố, Tố Tố?"
Phương Chấn Đông gọi cô hai tiếng, thấy cô vợ nhỏ
thất thần không lên tiếng cho là cô đã bị hù sợ. Dừng bước lại nâng cằm cô lên
cẩn thận xem nét mặt vừa đưa bàn tay xoa xoa khuôn mặt cô
"Sao? Nơi nào không thoải mái à?"
Hàn Dẫn Tố định thần lại cầm lấy bàn tay to của anh:
"Mới vừa rồi anh hỏi em chuyện gì?”
Ánh mắt Phương Chấn Đông dịu dàng cưng chiều dí tay
vào trán cô:
"Em ấy! Đúng là con sâu ngốc nghếch!”
Trầm ngâm mấy giây lắc đầu một cái:
"Không có gì? Đi về thôi, cha mẹ còn chờ chúng
ta ở khách sạn đấy!”
Trong lòng Phương Chấn Đông nghĩ, dù sao về sau vợ
anh đều ở bên cạnh anh, Hàn Dĩnh có muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ
hội mà làm. Mà giờ nói ra chỉ khiến vợ anh lo lắng sợ hãi.
Nói thì nói như thế, trình độ ác độc của em kế Tố Tố
giữa thanh thiên bạch nhật Phương Chấn Đông cũng có thể nghĩ và đoán ra được.
Mới vừa rồi anh còn thấy cô ta nhìn chằm chằm vào Tố Tố như có thâm cừu đại
hận, hận không thể giết người.
Hơn nữa cô ta dám lợi dụng mẹ ruột mình bị thương để
giá họa cho Tố Tố coi như là không đơn giản là do chiều quá mà hư. Trên người
cô ta có một loại nguy hiểm không lường trước được giống như bom hẹn giờ, mà
mục tiêu của quả bom đó là cô vợ nhỏ trong ngực anh….