Hàn Dẫn Tố phát hiện ở bên cạnh Phương Chấn
Đông mấy ngày nay bao nhiêu bén nhọn cứng rắn trước kia đã dần dần mềm mại đi.
Đối với Hàn Dĩnh mặc dù không thể quên được nhưng ít nhất cô có thể coi thường,
dù sao cô cũng không còn bất cứ quan hệ nào với cô ta.
Như lời Phương Chấn Đông nói, ân oán đời trước đúng
sai thì cũng đã theo mẹ xuống đất, mà cha cô cũng đã già rồi. Cô hy vọng tuổi
già cha có thể an nhàn yên ổn. Nhưng khi cha mở miệng bảo cô nói giúp Hàn Dĩnh
sắp xếp công việc, cô cảm thấy vô cùng thất vọng.
Hôm nay Hàn Gia cực kỳ yên ắng, Triệu Hồng ở
trong bệnh viện, Hàn Dĩnh ở lại chăm sóc, Hàn Dẫn Tố và Phương Chấn Đông tới
đây để từ giã. Dù sao Phương Chấn Đông cũng đã rời doanh trại không ít ngày,
tuy nói có Phùng chính ủy chống đỡ nhưng dù sao anh cũng là Đoàn Trưởng nhất
định phải có mặt. Vì đầu xuân sang năm là đợt diễn tập lớn của toàn quân, dù
sao thì Đoàn Tăng Cường vẫn là lá bài chủ chốt của Quân Đoàn, mà lá bài chủ
chốt thì không phải dựa vào miệng mà phải để mồ hôi mới có. Nói đến chuyện
huấn luyện, không có con cọp Phương Chấn Đông ở đây Phùng Chính ủy có vẻ khó
xoay xở.
Từ khi hai người vào cửa, Phương Chấn Đông xác định
nhất định cha vợ hôm nay có chuyện, chắc là trước mặt anh không tiện mở
miệng. Lúc đi anh liền xin ra trước để cha và con gái ở lại nói chuyện với
nhau.
Hàn Thanh Sơn bị nghe cằn nhằn một đêm cũng
hiểu lúc này sẽ không mở miệng sẽ không có cơ hội nữa rồi, nhưng trong lòng
cũng thật khó khăn, cũng may Tiểu Tố từ nhỏ là đứa trẻ độ lượng, mà dù sao cũng
là con gái.
Nghĩ đến chỗ đây, Hàn Thanh Sơn mới ấp úng đem lời
nín cả một đêm để nói ra:
"Tiểu Tố, à…em gái con qua ít ngày nữa sẽ trở
lại thành phố B, nó vừa ly hôn, bên cạnh cũng không có người chăm sóc. Nếu
không con xem một chút có thể bảo Chấn Đông sắp xếp cho nó một công việc…..”
Hàn Thanh Sơn vừa mới mở miệng, nụ cười trên mặt Hàn
Dẫn Tố nhanh chóng biến mất. Không đợi ông nói xong cô lạnh lùng ngắt lời ông
quả quyết trả lời:
"Con không có em gái"
Hít một hơi thật sau để cố đè nén tức giận và thất
vọng đang xông lên trong lòng:
"Cha, con không phải là thần, mà lòng của con
không phải tạo nên từ sắt đá, con sẽ bị thương, sẽ khó chịu cũng sẽ mang thù,
cha từng nghĩ đến điều đó chưa? Nếu không gặp Chấn Đông con không biết bây giờ
sẽ ra sao nữa, mà tất cả những điều đó là do cái người mà cha gọi là em gái ban
cho con. Em gái lang tâm cẩu phế chưa nói đến chuyện cô ta chút quan hệ với con
không có, mà có là em gái ruột của con thì con cũng không thể nào tha thứ chứ
đừng nói đến chuyện tìm việc. Cha, về sau chuyện liên quan đến cô ta đừng nói
với con, cô ta với con không có bất cứ quan hệ nào hết!”
Gió thu ào ào thổi qua, lời nói của Hàn Dẫn Tó trong
đêm tối vào tai Hàn Thanh Sơn mang theo đầy lạnh lẽo. Hàn Thanh Sơn biết tính
Hàn Dĩnh cố chấp ích kỷ nhưng ông vẫn cho đó là trách nhiệm của ông do từ nhỏ
không có cha dạy bảo. Vì phần áy náy này khiến cho ông không xem vẫn đề này là
nghiêm trọng.
Mà ông không nghĩ chị em ruột là người lạ, thậm chí
trở mặt thành thù. Trầm mặc hồi lâu ông mới nói nhỏ:
"Tiểu Tố, Tiểu Dĩnh là em gái của con….”
Hàn Dẫn Tố cảm thấy hoang đường, việc này nối tiếp
việc khác, đi tới đi lui Hàn Dĩnh đã trở thành em gái ruột cô. Cha phản bội đã
lâu như vậy, hiện tại cô cảm thấy bi ai thay cho mẹ mình. Nghĩ đến mấy năm cuối
đời mẹ chịu uất ức không vui, có thể mẹ đã sớm biết hết, dù sao mẹ cũng là
người phụ nữ thông mình nhạy cảm.
Triệu Hồng chua ngoa ức hiếp, Hàn Dĩnh âm hiểm
vô sỉ, còn có cha cô thiên vị, những vướng mắc trong lòng vừa mới dỡ xuống ở
trước mộ mẹ một lần nữa lại quấn lấy cô rằng cả đời này không cởi được, thậm
chí cô không định sẽ cởi ra nữa.
Tựa vào ngực Phương Chấn Đông cô đột nhiên cảm thấy
thật là mệt mỏi. Cũng may giờ đây cô còn có người đàn ông, bất cứ lúc nào anh
luôn đứng sau lưng cô cho cô cánh tay vững chãi, để cô có thể dựa vào che nắng
che mưa.
Hàn Dẫn Tố khép mắt, Phương Chấn Đông cúi đầu quan
sát cô hồi lâu. Ngoài cửa ánh đèn đường chiếu lướt qua, ánh dáng phất qua có
thể thấy cô hơi nhíu đôi mày, trên khuôn mặt nồng đậm mỏi mệt.
Cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô để cô tựa vào
vai mình một cách thoải mái nhất, bàn tay mở ra che đi ánh sáng chói lóa, nhỏ
giọng nói với tài xế:
“Nhờ anh đi chậm một chút!”
Tài xế xe taxi là một người đàn ông hơn năm mươi
cười thầm, nhanh chóng giảm tốc độ lại, trong lòng không khỏi nghĩ đừng nhìn vị
quân nhân này mặt lạnh lùng thật ra vô cùng nâng niu vợ, thương đến trong tâm
khảm.
Lúc Hàn Dẫn Tố tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, vợ
chồng son thu thập xong trực tiếp bay trở về thành phố B. Đi theo Phương Chấn
Đông trở về doanh trại, Phương Chấn Đông đâm đầu vào công việc mà Hàn Dẫn Tố
thì khệ nệ nâng bụng bự trở thành quân tẩu.
Cuộc sống trong quân đội tẻ nhạt vô vị nhưng đối với
Hàn Dẫn Tố mà nói mỗi ngày đều tràn đầy hạnh phúc bình dị cùng với thỏa mãn.
Sáng sớm tiễn anh đi, dọn dẹp xong liền ôm đồ đi vẽ ở vùng xung quanh vẽ cây
cối, bên cạnh là anh lính cần vụ Tiểu Lưu luôn kiên trì đi theo. Đến khi mặt
trời xuống nói thì về nhà thuận tiện mua thức ăn, nấu cơm, làm xong cơm thì an
vị ngồi trên sofa vừa xem TV vừa nghe ngóng bên ngoài.
Chiếc xe Jeep của Phương Chấn Đông lái vào khu rồi
dừng lại dưới lầu, Hàn Dẫn Tố yên lặng đếm từng bước cho đến khi bước chân ngày
càng gần thì cô đứng lên mở cửa. Thân ảnh cao ngất với khuôn mặt lạnh băng
cương nghị của anh liền đập vào mắt.
Hàn Dẫn Tố cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn rồi lộ ra nụ
cười, đưa tay đón lấy áo khoác và mũ anh nhưng lại bị anh né tránh tự mình treo
lên. Anh cúi đầu quan sắt sắc mặt của vợ, xoa xoa cái bụng bự bắt đầu thẩm vấn
theo lệ không đổi thường ngày:
"Sáng sớm đi đâu vậy? Buổi trưa ăn gì? Con có
khỏe không? Đạp mấy lần…..”
Thật ra thì người đàn ông này nói chuyện đâu đâu
nhưng cô phát hiện mình lại càng ngày càng thích anh lảm nhảm rồi. Hơi rướn
người lên ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ chặn đôi môi lắm chuyện lại. Nhẹ hôn một
cái rồi buông ra:
"Ăn cơm đi! Em đói bụng."
Thật ra thì bà Phương nói qua vài lần bảo Hàn Dẫn Tố
trở về Phương Gia dưỡng thai. Ôm bụng bự ở trong quân đội tuy nói điều kiện
không kém nhưng dù sao thì cũng không tiện lắm, còn phải ở nhà làm cơm dọn dẹp
bà thật sự sợ con dâu mệt mỏi. Nói mấy lần nhưng vợ chồng son cố ý thoái thác,
sau bà lại nhìn thấy Chấn Đông nửa khắc cũng không muốn xa vợ.
Bà Phương không khỏi lắc đầu bật cười, lúc đầu thật
không nghĩ tới con trai cứng rắn lạnh lùng như khối băng lại có thể có ngày
dính vợ như vậy còn dính không chịu rời một ngày. Nhưng bà cũng dọn dẹp phòng
vợ chồng son, nói thể nào thì con dâu ở cữ nhất định là phải ở nhà, không thể ở
trong quân đội được. Phương Gia cùng với đôi vợ chồng son đang đếm ngày đứa trẻ
chào đời.
Vào tháng mười hai, huấn luyện trong quân đội cũng
chậm lại, mà các đợt huấn luyện cũng không cần đích thân Phương Chấn Đông ra
tay nên anh và Lão Phùng cũng được rảnh rỗi hơn rất nhiều. Một hôm hai người
đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu về kế hoạch huấn luyện tân binh chợt
nghe ngoài cửa huyên náo một hồi, Phương Chấn Đông ngẩng đầu lên không khỏi
nhăn mày lại.
Xa xa đã nhìn thấy Vương Đại Bưu dẫn theo một cô gái
đi tới, cô gái trẻ tuổi lẳng lơ mà quyến rũ. Trời lạnh như vậy nhưng chỉ mặc
một cái váy len ôm toàn thân lộ ra lồi lõm toàn thân hết sức ưa nhìn, tóc uốn
thành cuộn rũ xuống một bên lộ ra mảng da cổ trắng non mềm. Dưới chân đi đôi
giày cao gót vừa đi cái mông uốn éo đừng nói đến dụ hoặc người khác, cả Đoàn
Tăng Cường này là lũ hòa thượng ngốc con mắt cứ dính chặt vào, từng người từng
người lửa cháy hừng hực y hệt lũ ruồi thấy quả trứng gà thối.
Lão Phùng thở dài:
"Xem ra không thể không huấn luyện nha! Đám
tiểu tử này mà có vấn đề về cá nhân thế nào cũng bị lên báo, nếu không ngày nào
đó tác phong có vấn đề thật là phiền toái lớn. Nhưng mà cô gái này là ai? Vương
Đại Bưu có phải là mê sắc mà quên hết? Cho cô ta vào nơi đóng quân còn không
được mà còn dám dẫn đến đoàn bộ?”
Đang nói thầm chợt nghe Vương Đại Bưu hô to ở ngoài
cửa:
"Báo cáo!"
Trong giọng nói lộ ra vẻ hết sức hưng phấn, có
nghiêm trang cũng không thể lấn át được, tuy nói quân đội có kỷ luật nghiêm
khắc nhưng nếu nghiêm chỉnh yêu đương thì cho phép. Cho nên Vương Đại Bưu hưng
phấn như trúng giải nhất, nghĩ tới nếu mình lấy được vợ xinh đẹp như vậy thì có
trong mơ cũng cười, không chừng còn trở thành anh em cột chèo với Đoàn Trưởng,
hắc hắc!
Tháng trước Hàn Dĩnh đã tới thành phố B, dù sao đây
là thành phố xa hoa trụy lạc thì cơ hội cũng nhiều nhưng cũng không tìm được
việc hài lòng. Cô không có trình độ, không có năng lực lại không muốn khổ cực
mà còn đứng núi này trông núi nọ vì vậy không thể tìm được việc nào hợp ý. Nghĩ
tới nghĩ lui thì thấy nên tìm người đàn ông để nuôi sống mình trong đầu không
tự chủ liền nhớ tới hình ảnh cao ngất của Phương Chấn Đông.
Lần trước làm mẹ ngã khiến Hàn Dĩnh nghĩ lại càng
hối hận, quả thật được không bù nổi mất không những không hại được con tiện
nhân Hàn Dẫn Tố kia mà còn khiến cho ấn tượng của Phương Chấn Đông càng thêm ác
liệt với cô. Nhưng Hàn Dĩnh không sợ, đàn ông sao? Ngoài miệng nói nghiêm túc
nhưng trong lòng biết nghĩ thế nào? Hơn nữa thịt đến bên miệng lẽ nào lại không
ăn?
Nghĩ tới những điều này, Hàn Dĩnh sắp xếp ý nghĩ
lại, tỉ mỉ ăn mặc một phen rồi ngồi lên xe đến nơi đóng quân của Đoàn Tăng
Cường. Coi như cô vận khí tốt liền gặp được Vương Đại Bưu.
Ánh mắt Hàn Dĩnh liếc qua cầu vai của Vương Đại Bưu
biết là sỹ quan vội vàng đu đưa dùng giọng ngọt ngấy như làm nũng:
"Anh bộ đội à, em là em vợ của Đoàn Trưởng các
anh, em tới tìm anh rể, anh dẫn em vào được không?”
Vương Đại Bưu nghe giọng Hàn Dĩnh gọi mình là bộ đội
như muốn nhũn cả người, hơn nữa là em gái của chị dâu lại càng thêm nhiệt tình
cuồn cuộn.
Thật ra thì Vương Đại Bưu vừa bắt đầu cũng đã hoài
nghi trong lòng, cô gái này mặc dù xinh đẹp nhưng không giống chị dâu.
Nhưng Hàn Dĩnh thông minh lấy bản sao hộ khẩu ra vì vậy vô cùng thuận lợi được Vương
Đại Bưu nghêng đón như khách quý vào trong Đoàn Tăng Cường.