Đối với Hàn Dĩnh, Phương Chấn Đông căn bản không hề
muốn gặp mặt. Ban đầu nhìn thấy cô ta anh đã biết cô ta là người có sức cám dỗ,
là người phụ nữ không đoan chính. Kết hôn với anh rể mình thì còn gì là đạo đức
cơ bản nữa, hơn nữa cô gái này quá xấu tính, ích kỷ và âm hiểm, Phương Chấn
Đông cảm thấy cô vợ của mình quá ngu ngốc sao có thể có cô em kế thế này. Có
thể đem cô an toàn cưới về quả là chuyện may mắn.
Theo tính tình của Phương Chấn Đông tất nhiên sẽ
không để ý tới Hàn Dĩnh nhưng Hàn Thanh Sơn dù sao cũng là cha ruột của Tố Tố,
là cha vợ của mình. Ở Miền Nam không biết cha con đã nói với nhau điều gì mà từ
lúc trở lại cô vợ nhỏ của anh một chữ cũng không nói, anh gợi ý một chút cô
cũng mím môi quyết không nói một từ nào, bộ dạng quật cường đó làm Phương Chấn
Đông đau lòng không chịu được.
Nhưng dù vợ chồng son không đề cập tới thì cha vợ
cũng trực tiếp gọi đến cho anh. Phương Chấn Đông là vãn bối tất nhiên là cung
kính, cha vợ cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là nhờ anh giúp Hàn Dĩnh tìm chỗ
làm, sắp xếp cho một công việc. Nhắc tới chuyện xin việc thì cũng không phải là
chuyện khó đối với anh, hơn nữa Phương Nam buôn bán lớn có thể xin một chân vào
làm cũng là chuyện dễ nhưng anh thật không muốn trông nom. Còn chưa đề cập tới
chuyện hôm đó ở trước cửa Hàn Gia hành vi cô ta độc ác như thế nào, em kế của
vợ anh chính là con rắn độc.
Phương Chấn Đông cũng không hiểu nổi vì sao cha vợ
anh là người hiểu chuyện nhưng sao có thể bị hai mẹ con nhà kia lá phải lá trái
bao nhiêu năm. Tuy ngoài miệng anh có nhận lời nhưng không nghĩ tới Hàn Dĩnh
mặt dày đến tận Đoàn Tăng Cường để tìm anh. Chuyện này cũng chẳng có gì tốt
đẹp, nói cho cùng là việc xấu trong nhà, hận trong lòng này Phương Chấn Đông
trực tiếp ghi trên người Vương Đại Bưu.
Vương Đại Bưu vừa vào cửa liền bị một cái nhìn như
băng Bắc Cực đảo qua nhất thời giật mình, vội vàng cố nhớ lại gần đây mình làm
những chuyện gì, không phạm sai lầm nha! Yên tâm đứng thẳng ưỡn ngực:
"Báo cáo Đoàn Trưởng, đồng chí Tiểu Hàn
là em vợ của anh vừa lúc em gặp nên hộ tống tới đây!”
Mặt đầy hồng quang nhìn Phương Chấn Đông, ý giống
như lập công lao gì đó to lớn lắm. Phương Chấn Đông hừ một tiếng. Lão Phùng
cũng không phải là người ngoài, Phương Chấn Đông bao năm là huynh đệ với anh
thì chuyện gì anh cũng biết. Đối với chuyện phức tạp của cha vợ của Phương Chấn
Đông anh khá rõ, lúc này nghe Vương Đại Bưu vừa nói anh liền hiểu cô gái trẻ
tuổi này chính là em kế của Hàn Dẫn Tố.
Ánh mắt Lão Phùng lóe lên một cái nhìn Hàn Dĩnh, mắt
nhắm mắt mở cũng hiểu tình huống này Phương Chấn Đông sẽ xử trí như thế nào bèn
cười cười:
"Thì ra là em gái của Tiểu Hàn, đến đây ngồi
xuống đi, Tiểu Trương rót nước nóng mang lại đây. Hôm nay trời lạnh cẩn thận
không lại cảm lạnh.”
Sắc mặt Hàn Dĩnh hơi trầm lại lướt nhẹ qua Lão Phùng
rồi cười ngọt ngào với Phương Chấn Đông:
"Anh rể, cha nói anh có thể sắp xếp cho em một
công việc, em đợi ở nhà không nổi nên mới đến đây tìm anh. Không làm trễ nải
công việc của anh đấy chứ?”
Vừa nói che miệng cười khúc khích, đôi mắt to sáng
rỡ với sóng tình lưu chuyển câu hồn khiến cho hô hấp của Vương Đại Bưu cũng
phải rối loạn.
Phương Chấn Đông vẫn cau mày, ngay cả mặt ngoài cũng
lười ứng phó xoay người ra nhìn chằm chằm Vương Đại Bưu nói:
"Vương Đại Bưu ra đi sân huấn luyện chạy mười
vòng, đứng lên ngồi xuống một trăm lần. Triệu Dũng, cậu giám sát cậu ta, làm
không xong thì đừng nghỉ.”
Vương Đại Bưu suýt chút nữa thốt lên nhưng đành nín
khuôn mặt đỏ bừng cúp đuôi ra ngoài đoàn bộ mà không rõ mình sai ở đâu.
Triệu Dũng cơ trí so với hắn nhiều ngay từ lúc đầu
vừa nhìn đã hiểu bèn đưa tay nện vào đầu hắn nhạo báng:
"Vương Đại Ngu, mày khờ hay giả ngu đó? Mày
không nhìn ra Đoàn Trưởng không muốn gặp cô em vợ này sao? Mày không nghe nói
cô ta là em kế của chị dâu không liên quan gì đến chị dâu sao? Tao bảo mày có
phải nhìn thấy ai có sữa là mẹ sao, mà vừa nhìn thấy giống cái là hận không thể
nhào lên, thật là nhanh đó…..”
Vương Đại Bưu bình thường ganh đua với Triệu
Dũng luôn luôn bất hòa với nhau. Bắt được lỗi của đối phương nên lúc này Triệu
Dũng không nặng nhẹ mà chế giễu đối phương. Trong lòng Vương Đại Bưu không nhịn
nổi hỏa khí đẩy tay Triệu Dũng ra:
"Mẹ nó, không cần mày ở đây dạy tao, mày cho là
mày là Chính Ủy sao?”
Nói xong túm lấy cổ áo Triệu Dũng:
"Sao, có muốn luyện với tao một chút?”
Triệu Dũng cũng không gấp gáp cười hắc hắc:
"Luyện một chút không sao, nhưng mày phải chạy
xong mười vòng và đứng lên ngồi xuống một trăm cái rồi nói sau.”
"Mẹ nó!"
Vương Đại Bưu nhổ một bãi nước bọt:
"Triệu Dũng, mẹ nó, mày chờ xem, lão tử đây
xong việc sẽ đến mày!”
Hai người một trước một sau hùng hổ ra khỏi đoàn bộ,
Phùng Chính ủy nhìn thân ảnh hai người xa khuất không khỏi lắc đầu thở dài, hai
tên lính to đầu này ngày nào mà không gây sự đánh nhau là không xong. Nhưng cô
em vợ của Phương Chấn Đông này quả là không giống người phụ nữ đàng hoàng đang
ngồi vắt chéo hai chân ở đằng kia.
Lúc vào đây Lão Phùng mới thấy, trời rất lạnh mà đi
tất chân làm hai chân thon dài ở bên trong tất chân màu đen càng thêm trắng
noãn đầy đặn. Eo nhỏ bị cô ta siết chặt, trước ngực hai luồng mãnh liệt lồ lộ
hiện ra, cổ váy vốn đã rộng, khăn lụa kéo xuống…..trời à! Lão Phùng ngồi ở đây
mà cũng đã thấy hỏa thiêu đến khổ sở.
Cổ áo cực thấp, ban đầu khăn lụa chưa kéo xuống thì
không sao, giờ vừa kéo xuống là hai luồng thịt tròn vo như muốn hằn cả ra ngoài
tạo thành khe rãnh thật sâu. Trên tay cô ta còn mang áo khoác nhưng không có ý
định mặc vào còn hận không thể cởi ra hết.
Lão Phùng cảm thấy trong cổ họng có chút khô, nhanh
chóng đứng lên, ha ha cười hai tiếng:
"À, đồng chí Tiểu Hàn ngồi nha! Chấn Đông, tôi
qua bên kia xem một chút!”
Nói xong, không đợi Phương Chấn Đông đáp lại, xoay
người đi thật nhanh. Ra ngoài cửa lại không yên tâm xoay người nhỏ giọng dặn dò
Tiểu Trương:
"Cậu thông minh suy nghĩ một chút biết chưa?
Thỉnh thoảng vào đưa trà nước hoặc đưa văn kiện gì đó. Đoàn Trưởng chúng ta
cưới vợ không dễ, đừng để phạm sai lầm về tác phong.”
Tiểu Trương ngây ngốc nói:
"Không phải là em gái chị dâu sao?”
Lão Phùng trừng mắt:
"Bớt nói nhảm, bảo cậu để ý thì cứ để ý cho
tôi, nếu có xảy ra chuyện gì cậu coi chừng đó!”
Tiểu Trương lẩm bẩm vài câu rồi lén lút áp tai vào
cửa nghe động tĩnh bên trong.
Trong lòng Hàn Dĩnh vô cùng khen ngợi mấy anh lính
này thật thức thời, không ngờ đi hết sạch, nhưng với Phương Chấn Đông bao nhiêu
ý nghĩ chuẩn bị ở nhà giờ đến đây vẫn chưa thi triển ra được chút nào. Trên
người đàn ông này có một chí khí lẫm liệt khiến cho Hàn Dĩnh run sợ hận không
kiếm được lỗ nẻ mà chui vào.
Phương Chấn Đông vô cùng công thức hóa đưa cho
giấy bút cho cô, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn:
"Đem sơ yếu lý lịch và cách thức liên lạc của
cô ghi vào, có tin thì tôi sẽ báo cho cô. Đây là nơi đóng quân, có quân kỷ
nghiêm khắc, người không có nhiệm vụ nhất định không được tiến vào.”
Sắc mặt Hàn Dĩnh biến hóa, biến cô thành người không
có nhiệm vụ, người đàn ông này quả là một khối đá vừa thối vừa mù quáng. Nhưng
Hàn Dĩnh biết chuyện này không thể nóng lòng cầu một lần là thành, mà càng khó
khăn càng khiêu chiến. Nghĩ đến thái độ dịu dàng của anh ta với Hàn Dẫn Tố, Hàn
Dĩnh lại càng tức.
Khéo léo điền xong sơ yếu lý lịch, lúc đưa đến cố ý
cúi người xuống như nằm sấp trên bàn, phong cảnh ở ngực lộ hết không sót một
thứ gì:
"Anh rể, vậy sau này em có việc không đến đây
tìm anh thì đi đâu tìm anh?”
Giọng nói vốn mang chút ngây thơ mềm nhũn, cô ta lại
dường như muốn làm nũng đem đến dụ hoặc mười phần nhưng Phương Chấn Đông vẫn
không bị ảnh hưởng chút nào đứng lên gọi:
"Tiểu Trương!"
Tiểu Trương sợ hết hồn, vội vàng lớn tiếng hô rồi
đẩy cửa đi vào. Hàn Dĩnh không khỏi ngạc nhiên không thể ngờ được người đàn ông
này lại không hiểu chút phong tình nào. Có chút xấu hổ đứng thẳng người lên.
Phương Chấn Đông cũng chưa từng nhìn cô trực tiếp phân phó:
"Lái xe đưa cô ta đi, chờ Chính Ủy trở lại bảo
nói tôi có chuyện cần bàn.”
"A. . . . . ."
Tiểu Trương gãi gãi đầu, mắt mở trừng trừng
nhìn Đoàn Trưởng đem người phụ nữ này giao cho anh rồi xoay người đi. Sắc
mặt Hàn Dĩnh xanh lét rồi trắng bệch một thật khó coi sau rồi đứng phắt lên níu
lấy tay Tiểu Trương nảy sinh ý nghĩ ác độc:
"Anh dẫn em đi tìm chị em với, không phải nói
chị em ở khu nhà gần đây sao?”
Tiểu Trương nào dám mang cô ta đến đó, cô gắng
đưa cô ta ra ngoài nơi đóng quân thì mồ hôi lạnh cũng đổ xuống. Mấy ngày sau
Hàn Dĩnh lại tới nhưng định vào thì cảnh vệ nhất định không cho vào. Cảnh vệ
lắc đầu mà trong lòng không khỏi nói thầm: “Đừng nói đến em vợ của Đoàn Trưởng,
mà cha vợ cũng đừng mơ vào, Đoàn Trưởng đã ra lệnh không có giấy thông hành ai
cũng không cho vào. Chuyện lần trước Vương Đại Bưu đã ăn không ít khổ rồi.”
Hàn Dĩnh tức chết cũng không làm gì được, nhưng Phương
Chấn Đông cũng thực hiện lời hứa tìm cho cô một công việc là làm thu ngân ở
siêu thị nhưng làm được vài ngày thì cô mặc kệ. Mệt mỏi chết đi được mà tiền
lương lại không cao, gọi điện về càu nhàu với Hàn Thanh Sơn mấy lần khiến ông
vò đầu bứt tai. Vốn chuyện xin việc đã hạ cái mặt già nua đi cầu xin Phương
Chấn Đông ai ngờ Hàn Dĩnh còn ngại đông ngại tây. Ông nói:
"Không muốn công việc thì về nhà phục vụ mẹ
con, không có trình độ học vấn không có năng lực thì có việc tốt nào chờ con?”
Hàn Dĩnh tức thiếu chút nữa ném luôn di động, vận
khí sao có thể quay lưng với cô như vậy. Sao tất cả mọi chuyện tốt đều đến với
con tiện nhân Hàn Dẫn Tố? Cô không tin cô không thể hơn được cô ta.
Chuyện của Hàn Dĩnh, Phương Chấn Đông không nói với
vợ của mình. Nháy mắt thì kỳ sinh nở đã tới, chân vợ anh đi đứng cũng bị phù
lên. Lần trước rửa chân cho cô mà suýt hù anh chết, từ đó trở đi ngày nào cũng
về sớm, nghiêm lệnh không cho cô làm việc nhà.
Mỗi tối đều bóp chân cho vợ, dìu vợ đi dạo quanh đại
viện. Nhìn vẻ yêu thương vợ như vậy những người phụ nữ trong đại viện không
quen mắt nổi. Vợ Lão Phùng là Khưu Thục Trinh cũng trêu ghẹo:
"Trước kia thật không nhìn ra Chấn Đông là một
người đàn ông thương vợ như vậy!”
Mặc dù khổ sở nhưng Hàn Dẫn Tố lại cảm thấy hết sức
bình yên và hạnh phúc, có lẽ là do áy náy với đứa con đầu tiên nên cô vô cùng
coi trọng đứa bé này, mỗi ngày đều mong đợi con ra đời. Sau đó nhìn con bên
mình từ từ lớn lên, kết hôn sinh con, con đàn cháu đống bên cạnh. Bên cạnh cô
còn có Phương Chấn Đông, những điều này đều không phải là mộng.
Hàn Dẫn Tố cảm thấy muốn sinh là lúc nửa đêm. Mấy
hôm nay con vẫn thường đạp cô, mới ban đầu cô không xem là chuyện quan trọng,
dù sao ban ngày Phương Chấn Đông đã rất mệt mỏi rồi giờ mới được ngủ nên cô cố
nhịn một chút.
Phương Chấn Đông phát hiện điều lạ giật mình tỉnh
lại quay đầu sang thấy dưới ánh trăng trên mặt vợ anh toàn là mồ hôi khiến anh
sợ hết hồn. Vội vàng đập cửa nhà Lão Phùng ở đối diện vừa gọi Tiểu Lưu chuẩn bị
xe. Vẻ hốt hoảng còn đâu là vẻ có núi Thái Sơn có sụp cũng không đổi sắc nữa,
khuôn mặt như khối băng vạn năm không tan giờ cũng trắng bệch không còn huyết
sắc nữa rồi…..