“Rầm…”
“Két…!!”
Tiếng phanh xe chói tai đột nhiên vang lên, xé rách màng nhĩ đau buốt. Mạnh Niên theo bản năng ôm đầu, cơ thể theo quán tính lao về phía trước. Cú va chạm dữ dội khiến lục phủ ngũ tạng như bị xô lệch, sự hoảng loạn và tuyệt vọng phút chốc ùa về như thủy triều, một lần nữa nhấn chìm cô.
Bên tai tràn ngập tiếng gào khóc thê lương của mọi người, Mạnh Niên mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng tối đen. Một chất lỏng đặc quánh, ấm nóng mang vị tanh ngọt chảy dài trên trán, cô chớp mắt, máu làm dính hàng mi, nhuộm đỏ khóe mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, đôi mắt không nhìn thấy gì lại nhắm nghiền, giọt đỏ tươi từ khóe mắt trào ra, giống như một giọt lệ máu.
Mười ngón tay ôm lấy gáy siết chặt, để lại những vết cào đỏ tươi trên mu bàn tay.
Đầu Mạnh Niên choáng váng, ý thức dần tan biến.
“……”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng chất vấn giận dữ của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tại sao đợt trước cấp cứu các người không phát hiện mắt cô ấy bị thương?!”
“Không phải tất cả các triệu chứng đều có thể được phát hiện kịp thời, hơn nữa vết thương ngoài da ở đầu Mạnh tiểu thư không nghiêm trọng, cho nên…”
“Khi nào thì có thể sắp xếp phẫu thuật, đến bao giờ cô ấy mới có thể khôi phục lại thị lực?”
“Bà Diệp, tất cả các chuyên gia ở Đông Thành, họ hiện đang tham gia hội nghị học thuật ở Nam Thành, nhanh nhất cũng phải nửa tháng nữa mới về, cho nên…”
“Nửa tháng! Chẳng phải sẽ làm lỡ mất thời gian điều trị sao?!”
“Nhị thiếu gia, bị mất thị lực sau tai nạn xe hơi không phải là hiếm, một số người bị mù tạm thời có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng tình trạng của Mạnh tiểu thư hiện tại vẫn chưa thể xác định rõ, cần phải quan sát thêm…”
“Bà nội, bệnh tình của Niên Niên không thể chậm trễ được, chi bằng cháu đưa cô ấy đến Nam Thành để khám mắt…”
……
……
Cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập.
“Mạnh tiểu thư?”
“Mạnh tiểu thư, cô tỉnh chưa?”
Cơ thể bị giam cầm trong cơn ác mộng đột nhiên hụt chân từ vách đá cao, như cánh diều đứt dây, cô hoàn toàn mất sức đổ về phía trước, thẳng tắp rơi vào vực thẳm vô tận.
Giây tiếp theo, ý thức mơ hồ từ tiếng gọi thận trọng ngoài cửa dần dần phục hồi.
Khoảnh khắc ấy, tim cô đột nhiên thắt lại, như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, giằng xé và đè nén, đau đớn không ngừng. Lồng ngực phập phồng, cô thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm nệm mềm mại dưới lưng.
Tiếng tim đập dữ dội, Mạnh Niên chợt nhận ra, cô thực sự đã thoát chết khỏi vụ tai nạn thảm khốc đó.
Mọi trải nghiệm trong giấc mơ vẫn chân thực và đáng sợ, nỗi sợ hãi còn sót lại trong ký ức . Đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực mình đã bị mù.
Mạnh Niên thở dài một hơi, mở mắt ra, một màu đen kịt. Cô chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giơ tay day day thái dương đang đau nhức, đầu ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo vừa lành hơi nhô lên ở thái dương, động tác khựng lại.
“Mạnh tiểu thư?”
Cốc cốc…
Người trong phòng vẫn không có tiếng trả lời, thím Lưu lo lắng cô nghĩ quẩn, liền dứt khoát ấn tay nắm cửa xuống, từ từ đẩy cửa vào.
Vừa đẩy vừa gọi tên Mạnh Niên, ngay khoảnh khắc mở cửa, tất cả lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng.
Trong căn phòng khách hướng Nam, ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa kính lớn chiếu xiên vào. Ánh sáng chia chiếc giường lớn thành hai nửa sáng tối, vệt nắng dừng lại trước người cô gái.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy liền màu trắng mà cô đã mặc khi đến biệt thự ngày hôm qua, yên lặng cuộn mình nép vào đầu giường, đầu hơi nghiêng, tựa vào đầu gối. Mái tóc dài đen nhánh buông xuống, rơi trên cánh tay, phần tóc mái trước trán được kẹp lên bằng kẹp tóc, để lộ vết thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, hàng mi dài cong vút khẽ rung động, đôi mắt hạnh lẽ ra phải rạng rỡ tươi tắn giờ đây không còn chút sức sống nào, vô hồn nhìn xuống, tràn đầy vẻ ủ rũ bệnh tật, khiến người ta thương xót.
Thím Lưu giảm tốc độ bước chân, tiến lại gần: “Mạnh tiểu thư, cô muốn ăn gì không?”
Mạnh Niên im lặng vài giây, từ từ ngẩng đầu.
Cô gái cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng đồng tử lại xám xịt như phủ một lớp tro bụi, nhìn vào đó, người ta có thể đọc được sự chán ghét và bi quan tột độ.
Thím Lưu lúc này mới nhìn rõ mặt cô, trong lòng thắt lại.
Hôm qua, người nhà tổ Diệp gia ở Đông Thành đã đưa cô gái này đến đây, nói là đến Nam Thành để khám mắt, tài xế thay mặt bà cụ Diệp dặn dò, nói là nhất định phải chăm sóc tốt, giám sát chặt chẽ, không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nghe lời nói thì có vẻ Diệp gia rất coi trọng, nhưng người đưa cô đến ngoài tài xế ra thì không còn ai khác. Cô gái này hình như còn là vị hôn thê của thiếu gia nhỏ nhà họ Diệp, nhưng cũng không thấy người đến…
“Thím Lưu, cảm ơn thím, cháu vẫn chưa đói.” Mạnh Niên khẽ đáp.
Khi cô nói lời này, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước một cách vô định, không nhìn vào người đối diện.
Thím Lưu hoàn hồn, lo lắng nhìn cô gái với thân hình gầy gò quá mức. Không ăn uống gì, cơ thể làm sao chịu nổi?
Hôm qua Nam Thành mưa cả ngày, đáng lẽ người phải đến vào buổi trưa nhưng mãi đến hơn bốn giờ chiều mới tới, nghe lão Triệu nói cô gái nhỏ buổi sáng ở nhà cũ chỉ miễn cưỡng dùng bữa sáng rồi không ăn gì nữa.
Tối qua, thím đã chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn để đón khách, nhưng cô gái nhỏ chỉ nhấp vài ngụm cháo rồi dừng lại. Tính ra cả một ngày trôi qua, cô ấy thực sự không ăn được bao nhiêu.
Thím Lưu đang lo lắng thì ngoài cửa lại có tiếng động.
Là tài xế Triệu Quốc Hưng, ông ta đứng ở cửa, cúi đầu nhìn xuống đất một cách quy củ, dò hỏi: “Mạnh tiểu thư, hôm qua trời mưa đường khó đi, giờ trời tạnh rồi, tôi sẽ về Đông Thành ngay.”
Thím Lưu đi đến trước mặt Triệu Quốc Hưng thì nghe điện thoại ông ta reo.
Điện thoại Triệu Quốc Hưng có cuộc gọi đến, ông ta lùi lại hai bước, nghe máy. Điện thoại ông ta để âm lượng lớn nhất, thím Lưu đứng gần đó nghe rõ ràng giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia:
“Lão Triệu, khi nào ông về vậy?”
“Nhị phu nhân, đợi bên này ổn thỏa xong, tôi sẽ…”
Đầu dây bên kia sốt ruột ngắt lời: “Mẹ lo cho con bé đó, vừa nghe nói có chuyên gia gì đó ở Nam Thành là giục các người đi ngay, cứ như thể nó là cháu… khụ, ý tôi là, ông đưa người đến xong thì về nhanh đi, tối nay bảy giờ tôi còn phải tham gia tiệc trang sức, không phải ông lái xe tôi không yên tâm.”
Triệu Quốc Hưng ngượng nghịu ngẩng đầu, nhìn thím Lưu với vẻ mặt khó coi, ngượng ngùng nói: “Nhị phu nhân, vậy Mạnh tiểu thư bên này thì sao ạ?”
Đầu dây bên kia dường như có người gọi tên người phụ nữ, giống như đang có một buổi tụ tập nào đó, người phụ nữ nhiệt tình đáp lại vài câu, rồi khi nói chuyện qua điện thoại vẫn còn nụ cười chưa tan.
“Ồ, Lưu Thái và Vương Quốc Thắng không phải đều ở đó sao, cầm tiền của Diệp gia mà không làm gì, đâu có chuyện tốt như vậy. Ông đừng lo lắng, hai vợ chồng họ có thể mua nhà ở khu biệt thự, chắc chắn cũng có thể chăm sóc tốt một cô bé.”
Người phụ nữ dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó, khẽ thăm dò: “À đúng rồi, nghe nói lão Tứ vẫn ở nước ngoài? Cậu ấy không thích người lạ vào nhà mình, không biết mẹ đã nói với cậu ấy chưa?”
Mẹ của Triệu Quốc Hưng đã ở nhà cũ mấy chục năm, tin tức của bà đôi khi còn nhanh nhạy hơn cả Dương Thi Lan – con dâu nhà họ Diệp.
Triệu Quốc Hưng không dám ngẩng đầu nhìn mặt thím Lưu, ông ta cười gượng muốn lùi lại, nhưng bị thím Lưu một tay giữ chặt vai.
Cảm nhận được lực tay như kìm sắt của thím Lưu, Triệu Quốc Hưng vừa toát mồ hôi lạnh, vừa khẽ đáp lại điện thoại: “Mẹ tôi nói bà cụ đã gọi điện cho tiên sinh, tiên sinh hình như không nghe máy… Bên Nam Thành này, cũng không nghe chị Lưu nhắc đến chuyện của tiên sinh.”
“Bà cụ cố chấp, theo tôi thì nên để cô ta nhập viện, chúng ta đâu phải không thuê nổi hộ lý,” Dương Thi Lan – con dâu thứ hai nhà họ Diệp thở dài, lẩm bẩm, “Được rồi, được rồi, nói với họ là khám xong bệnh thì đưa người về, đỡ cho Diệp Tồn Lễ ngày nào cũng đòi đi Nam Thành.”
Nói rồi cúp điện thoại.
Trong hành lang tầng hai của biệt thự, không gian nhất thời chìm vào tĩnh lặng, thím Lưu liếc nhìn lão Triệu.
Triệu Quốc Hưng bị nhìn đến hoảng hốt, chắp hai tay, vội vàng ra hiệu cầu hòa: “Chị Lưu, tôi thật sự phải đi rồi, nhị phu nhân giục gấp lắm!”
Thím Lưu nhìn vào trong phòng, cô gái trên giường không biết từ lúc nào đã đứng dậy, mò mẫm đến bên cửa sổ sát đất, cô áp tay lên tấm kính sáng bóng, khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu cảm nhận ánh nắng.
Thím Lưu khỏe nên một tay túm cổ áo Triệu Quốc Hưng, kéo người ra ngoài.
Hai người xô đẩy nhau đến cạnh cầu thang, thím Lưu đẩy ông ta vào lan can, lạnh lùng nhìn chằm chằm. Một lúc sau, bà buông tay, đe dọa bằng giọng lạnh tanh: “Tôi và lão Vương nhà tôi tuy làm việc cho nhà họ Diệp, nhưng chúng tôi nhận tiền của Diệp tiên sinh, trông coi biệt thự của Diệp tiên sinh, nghe lời tiên sinh, chứ không phải lời của cô Dương Thi Lan kia.”
“…”
Triệu Quốc Hưng rời đi.
Thím Lưu đóng cửa chính rồi quay vào, khi tay chạm vào tay vịn cầu thang, bà nhíu mày thật chặt.
Bà ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng đang mở toang kia.
Dương Thi Lan nói nhiều như vậy, nhưng có một câu thì đúng.
Chủ nhân của căn biệt thự này không thích người lạ, dù là người cùng họ Diệp cũng chưa chắc có tư cách đặt chân vào đây.
Đừng thấy Dương Thi Lan dám nói bóng gió châm chọc bà – một người quản gia lại có thể mua nhà ở khu biệt thự – nhưng bà dù có mở rộng cửa để Dương Thi Lan vào mắng mỏ, Dương Thi Lan cũng chưa chắc dám bước chân vào.
Thím Lưu không để sự ngang ngược của người phụ nữ đó vào mắt, nhưng lại thật sự lo lắng cho Mạnh Niên.
Vừa lên lầu, bà vừa lẩm bẩm: “Cô bé đến đây, tiên sinh rốt cuộc có biết không…”