Sau Khi Kết Hôn, Ngày Ngày Nuông Chiều Em

Chương 1.2

CHƯƠNG 1 – 2: CÔ GÁI LẠ TRONG NHÀ

 

Đêm khuya, mưa lại lất phất rơi.

Chiếc xe hơi màu đen lao nhanh trên đường cao tốc, lặng lẽ trượt vào màn mưa.

Cửa xe đóng chặt, nhiệt độ điều hòa trong xe dễ chịu, Trình Phán ngồi ở ghế phụ, mắt dán chặt vào chiếc máy tính xách tay đặt trên đầu gối. Cô hơi nghiêng người, báo cáo với người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi ở ghế sau:

“Tiên sinh, Thần Mậu Thế Kỷ đang chuẩn bị một vòng huy động vốn mới, nghiên cứu lái tự động của họ đã đi đến giai đoạn cuối cùng, nghe nói chúng ta cũng định tham gia vào lĩnh vực này, gần đây họ thường xuyên liên hệ với chúng ta.”

“Nhà họ Mạch muốn sản xuất một loạt robot gia dụng thông minh, vì thế họ để mắt đến công nghệ trí tuệ nhân tạo tổng quát của chúng ta, muốn bàn bạc hợp tác, nhưng đã bị bộ phận thương mại từ chối rồi.”

“Người của Kỳ Thịnh Khoa Kỹ hẹn gặp ngài, tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật của họ nói rằng phương án tối ưu hóa mới nhất đã được hoàn thiện.”

Người ngồi ở ghế sau còn chưa lên tiếng, người cầm lái đã nói trước:

“Tổng giám đốc kỹ thuật? Là người lần trước bị sếp phê bình không ra gì, lúc đi mặt còn xanh hơn cả giá cổ phiếu ấy hả?”

“Vâng.”

Người ngồi ở ghế lái bật cười, vừa giảm tốc độ rẽ vào khu biệt thự, vừa lơ đãng nói:

“Thật sự có thành ý thì nên để kiến trúc sư hệ thống của họ đến nói chuyện, ai làm thì người đó đến nói, cái vị tổng giám đốc đó ngay cả sản phẩm của họ còn không giới thiệu rõ ràng được, không biết đã đi cửa nào mà lên được vị trí này.”

Trình Phán im lặng, cũng đồng tình với người kia.

Vào đến khu biệt thự, Vương Dụ lái xe càng cẩn thận và chậm rãi hơn: “Lý do ban đầu chọn Kỳ Thịnh là vì sếp của họ là bạn học với chúng ta, lại là công ty khởi nghiệp mới thành lập, nên mới phá lệ cho một cơ hội, kết quả thì sao? Không những không trân trọng, còn không hề có ý hối cải, còn mặt dày đến hỏi.”

Nghe Vương Dụ mỉa mai, Trình Phán quay đầu nhìn về phía ghế sau.

Khoang xe phía sau tối mịt, thỉnh thoảng có chút ánh sáng từ đèn đường hai bên chiếu vào, in lên nửa khuôn mặt người đàn ông.

Người đàn ông nhắm mắt, từ đầu đến cuối không nói lời nào, giữa hai hàng lông mày lộ ra vài phần mệt mỏi, Trình Phán không biết anh có phải lại ngủ rồi không.

“Tiên sinh?”

“Thôi đi bà xã, cái tên cuồng công việc này khó khăn lắm mới chịu yên, em đừng làm phiền nữa.” Vương Dụ nhanh chóng liếc nhìn gương chiếu hậu, “Em quan tâm anh nhiều hơn đi, lái xe lâu như vậy, anh cũng mệt lắm rồi.”

Trong xe nhất thời chìm vào im lặng, không ai trả lời lời anh ta, Vương Dụ đã quen rồi, huýt sáo một tiếng, từ từ dừng xe trước một căn biệt thự.

Người đàn ông ở ghế sau mãi đến lúc này mới từ từ mở mắt.

Vương Dụ bật đèn trong xe, Trình Phán quay đầu nhìn lại, bắt gặp một đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm. Cô vội hỏi: “Tiên sinh, ngày mai có cần đến đón ngài không?”

Vương Dụ lấy điện thoại của mình từ hộp tỳ tay ra, nhấn một cái thì phát hiện hết pin. Anh ta lấy sạc dự phòng c*m v**, rồi quay đầu, cười nói với người đàn ông ở ghế sau: “Sếp, tối nay không giữ chúng tôi ở lại một ngày sao?”

Người ở ghế sau lạnh lùng ngước mắt, vươn tay kéo cà vạt ra một chút, giọng nói trầm thấp bình thản: “Nhà hai người không xa.”

Khi Diệp Liễm không ở Nam Thành, cha mẹ của Vương Dụ sẽ giúp anh trông nom căn nhà.

Để tiện cho công việc của cha mẹ, Vương Dụ cũng mua một căn nhà cho họ trong khu biệt thự này.

Anh ta không phải là nhà tư bản lớn như Diệp Liễm, không mua nổi căn biệt thự bốn tầng lớn, chỉ có thể vay tiền mua một căn hai tầng nhỏ ở rìa khu dân cư này.

Vương Dụ bật cười: “Ngài ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, không cô đơn sao? Đêm mưa, sấm sét, biệt thự trống trải lâu ngày không người ở…”

Anh ta vừa bẻ ngón tay đếm, vừa nói một cách âm u: “Coi chừng nửa đêm có ma đó.”

Trình Phán cũng nói: “Tiên sinh, hay ngài đến chỗ chúng tôi dùng bữa tối đi ạ?”

Máy bay của họ đến Nam Thành đã qua giờ ăn, vì lo đêm sẽ mưa nên vội vàng quay về mà không kịp ăn, kết quả vẫn gặp mưa.

Diệp Liễm khẽ từ chối, vơ lấy bộ vest ở ghế bên cạnh, làm động tác chuẩn bị xuống xe.

Vương Dụ “ấy” một tiếng, cười nói: “Trước khi lên máy bay tôi đã nhắn tin cho mẹ rồi, thím Lưu thân yêu nhất của ngài nhất định đã chuẩn bị bữa tối cho ngài rồi, không tin ngài…”

Vừa nói anh ta vừa chỉ ra ngoài, lời nói khựng lại khi quay đầu nhìn thấy căn biệt thự tối om.

Diệp Liễm không nói một lời, cầm ô đen, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Vương Dụ từ từ nhíu mày, lẩm bẩm một cách kỳ lạ: “Trong nhà không có ai sao?”

Không thể nào, anh ta cố ý báo cho mẹ mình biết, chính là để ông chủ lớn bị người ghét bỏ này có bữa tối mà ăn.

Phải gọi điện hỏi xem là chuyện gì.

Điện thoại sạc một lúc, màn hình cuối cùng cũng sáng lên. Vừa qua màn hình khởi động, vô số tin nhắn thi nhau đổ về.

Vương Dụ vừa tháo dây an toàn, vừa nhấn vào WeChat, bỏ qua vô số tin nhắn công việc, nhìn vào mục ghim.

Trước cái tên “Ba”, hiện lên một con số 18 đỏ chót.

Vương Dụ: “…”

Trình Phán nhận thấy sự do dự của anh ta, nghiêng người dựa vào, cũng nhìn thấy con số phóng đại kia.

Hai vợ chồng đồng loạt im lặng hai giây.

Trước khi lên máy bay đã xóa tin nhắn một lượt, lúc đó chưa có tin nhắn của ba anh ta. Chỉ là một chuyến bay ngắn, hai tiếng đồng hồ, 18 tin nhắn.

“Em có nhớ,” Trình Phán là người phá vỡ sự im lặng trước, “Hồi cấp 3 anh bỏ nhà đi hai ngày hai đêm không về nhà, ba còn chưa sốt ruột như vậy.”

Vương Dụ vẻ mặt ngây ra: “…Điều đó chứng tỏ chuyện ông ấy tìm anh hôm nay, còn quan trọng hơn cả việc ông ấy mất con trai.”

Hai cái đầu lập tức đồng loạt cúi xuống, chúi vào điện thoại.

Một phút sau, tiêu hóa hết tất cả tin nhắn, tổng kết lại một câu…

Mẹ anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính, năm giờ chiều đã vào phòng phẫu thuật. Ba anh ta vội vàng đưa người đến bệnh viện, để lại một cô gái nhỏ ở nhà.

Nói cách khác, vào thời khắc này, trong căn nhà tối om đó có một cô gái lạ mặt đến từ Diệp gia ở Đông Thành.

Mà Diệp Liễm có thể không biết.

Hai vợ chồng nhìn nhau, đều thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương.

Giây tiếp theo, họ nhanh chóng đi về phía cửa lớn.

Bình Luận (0)
Comment