Diệp Liễm bước đến cửa, đúng lúc nghe thấy một tiếng tát giòn tan, anh khẽ sững người.
Trong phòng im lặng một thoáng, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng chửi rủa giận dữ của Diệp Tồn Lễ:
“Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi!”
Mạnh Niên sợ Diệp Tồn Lễ đến gần, buột miệng thốt ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Mặt cô tái mét, hai tay ôm vai, cảnh giác nhìn Diệp Tồn Lễ.
“Mỗi lần tôi muốn nắm tay cô, ôm cô, cô lại như bị k*ch th*ch, sao vậy, luôn không cho tôi chạm vào, là vì ghét tôi bẩn thỉu sao?”
Diệp Tồn Lễ ha ha cười lớn, mượn hơi rượu, không kiêng dè buông lời ác ý: “Đúng vậy, tôi chính là dơ bẩn đấy, cô là người sạch sẽ nhất, tôi chạm vào cô một cái cô cũng phải lau rất lâu.”
Gân xanh nổi lên trên cổ Diệp Tồn Lễ, vẻ mặt vặn vẹo, “Tôi chính là dơ bẩn đấy, cô không cho tôi ngủ, tôi sẽ đi ngủ với người khác, cô hài lòng chưa?”
Mạnh Niên mặt đờ đẫn, nhưng Triệu Thanh Ức lại tái mét mặt.
“Mạnh Niên, Mạnh Niên xin lỗi, tôi không cố ý…” Triệu Thanh Ức nước mắt nhanh chóng tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, cô ta cầu xin, “Đó chỉ là một tai nạn, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài, đặc biệt là đừng nói cho bà cụ Diệp, được không?”
“Đều là do uống nhiều rượu quá, mới không cẩn thận… Nếu cậu ấy thật sự có lòng phản bội cậu, tuyệt đối sẽ không đợi đến trước khi cậu phẫu thuật…”
Nói được một nửa, Triệu Thanh Ức đột nhiên bịt miệng, ngừng lời.
Vẻ mặt như thể cô ta vô tình lỡ lời, khóc như “hoa lê đái vũ”, đưa tay về phía trước, dáng vẻ hạ mình muốn kéo Mạnh Niên.
Diệp Tồn Lễ bị chất cồn và nước mắt của Triệu Thanh Ức k*ch th*ch khiến máu xông lên não, sự uất ức dồn nén bấy lâu tìm thấy lối thoát liền tuôn trào ra,
Anh ta cuối cùng không nhịn được, bắt đầu không tiếc lời chỉ trích Mạnh Niên.
“Cậu tránh xa cô ta ra, cẩn thận cô ta cũng tát cậu một cái đấy.” Anh ta kéo Triệu Thanh Ức ra sau lưng mình, nửa cười nửa không, “Cậu không cần cầu xin cô ta, ai biết cô ta có đang vui mừng hay không.”
“Cô ta thà rằng chúng ta mắc lỗi, như vậy cô ta càng có cớ để đối phó với tôi.”
Diệp Tồn Lễ không khách khí chỉ trích: “Dù tôi đã làm sai, nhưng cô hãy tự vấn lương tâm mình, cô không có chút lỗi nào sao? Trong lòng tôi từ trước đến nay chỉ có mình cô, còn cô thì sao? Vấn đề rõ ràng đều do cô gây ra! Ai bảo cô không cho tôi chạm vào!”
Mạnh Niên giận đến tê cứng ngón tay, cô không ngờ Diệp Tồn Lễ sau khi làm chuyện khuất tất lại còn có thể đường hoàng như vậy, đổ ngược lỗi cho cô.
Cô không nhìn thấy cũng có thể đoán được, người vẫn luôn giam cầm cô, ép buộc cô, nói ngon nói ngọt rằng sẽ đối xử tốt với cô, giờ đây lại bảo vệ người khác ở phía sau.
Mạnh Niên không hiểu, nếu anh ta oan ức đến vậy, tại sao không dứt khoát đồng ý chia tay? Anh ta cố chấp điều gì?
“Tôi nhớ rõ ràng chúng ta đã nói trước rồi, tôi không thích người khác chạm vào tôi, anh đã đồng ý rồi mà.”
“Hơn nữa, tôi không cần phải hả hê trước lỗi lầm của anh, tôi chỉ thấy anh như vậy thật ghê tởm.” Mạnh Niên quay đầu đi, “Diệp Tồn Lễ, nếu chia tay trong êm đẹp, cả hai còn có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng, nếu cứ dây dưa nữa, tôi thật sự sẽ làm những chuyện anh không ngờ tới đấy.”
“Diệp Tồn Lễ, thỏ cùng đường cũng cắn người, anh đừng ép tôi hết lần này đến lần khác.”
Diệp Tồn Lễ vẫn không tin cô không có chút tình cảm nào với mình, anh ta kiên quyết cho rằng cô chỉ muốn “thuần phục” anh ta.
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ? Thấy tôi thảm hại như vậy.” Anh ta chế nhạo.
Mạnh Niên thẳng thừng vạch trần lời nói dối tự tin, tự phụ của anh ta: “Tôi chưa từng nói với anh sao? Vậy bây giờ anh nghe rõ đây.”
“Tôi ở bên anh, là vì trước đây tôi yếu đuối nhút nhát, không dám nói ra suy nghĩ của mình với bà ngoại, khiến bà ấy hiểu lầm rằng tôi khá hài lòng với anh.”
Thật ra Mạnh Niên là một kẻ nhút nhát ít khi nói ra mong muốn và cảm xúc của mình, cô phải cảm ơn sự dẫn dắt của Diệp Liễm, giúp cô dũng cảm từ chối, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Nhiều người cũng hướng nội và nhút nhát như cô, cô gặp được một người có thể thúc đẩy cô, đó là may mắn của cô.
“Diệp Tồn Lễ, tôi chưa từng thích anh dù chỉ một giây,” Mạnh Niên cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm với vẻ không tự tin, “Tôi ghét anh…”
Diệp Tồn Lễ sững sờ, không thể tin được: “Cô nói cái gì?”
“Không ai có thể ép em đưa ra lựa chọn trái với ý muốn, bản thân em cũng không được.”
“Muốn là muốn, không muốn thì phải từ chối.”
Mạnh Niên hít sâu một hơi, ngẩng đầu, đôi mắt không nhìn rõ nhưng thẳng thắn nhìn về phía trước.
Cô lấy hết dũng khí, dứt khoát nói: “Tôi chính là ghét anh, rất ghét anh, sau này mời anh cút khỏi cuộc sống của tôi!”
Một giây, hai giây.
Sau đó, Diệp Tồn Lễ phát điên.
Anh ta mắt đỏ ngầu, nghiến chặt răng hàm, liên tục thốt ra mấy chữ “được”,
“Vậy trước khi chia tay, tôi nhất định phải chạm vào cô một lần.”
Diệp Tồn Lễ bị k*ch th*ch đến điên cuồng, đột nhiên nhào về phía Mạnh Niên!
Bạn bè nói đúng, anh ta đã quá nể mặt cô rồi.
Mạnh Niên không nhìn thấy, cô nghe tiếng động theo bản năng lùi lại, rụt cổ, sợ hãi ôm đầu.
Trước mặt bỗng lướt qua một luồng gió mát.
Trong gió thoảng mùi hương quen thuộc.
Mạnh Niên mũi cay cay, nước mắt bỗng trào ra khỏi khóe mi. Cho đến tận lúc này cô mới nhận ra, mình đã gắng gượng bấy lâu.
Thật ra cô cũng rất tủi thân.
Một tiếng va chạm mạnh mẽ của nắm đấm vào da thịt, Diệp Tồn Lễ bị nắm cổ áo, nhấc lên, rồi lại mạnh bạo quật xuống đất.
Bên tai là tiếng hét thất thanh kinh hoàng của Triệu Thanh Ức, Mạnh Niên bàng hoàng buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn.
Diệp Tồn Lễ ôm khóe miệng sưng tấy, nằm trên đất r*n r* đau đớn, Triệu Thanh Ức vừa kinh sợ vừa lo lắng, muốn bước lên can ngăn nhưng không dám.
Diệp Tồn Lễ lầm bầm chửi rủa mở mắt ra, nhìn rõ người đến, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, anh ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Anh ta thất thanh kêu lên: “Chú, chú nhỏ! Sao chú lại ở đây?”
“Diệp Tồn Lễ, đây là phong độ của một người đàn ông sao.”
Diệp Liễm thu tay về, từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt anh hơi rũ xuống, dưới mí mắt phủ một vệt bóng mờ nhạt, lạnh lùng liếc nhìn cháu trai ruột của mình từ trên cao.
“Cha cậu dạy cậu như vậy sao?”
“Đêm khuya tự ý xông vào nhà người khác, thậm chí có ý đồ xâm phạm,” Giọng người đàn ông trầm thấp chậm rãi vang lên, “Giáo dưỡng của cậu đi đâu hết rồi.”
“Hay là, cậu căn bản không có giáo dưỡng?”
Diệp Tồn Lễ mặt trắng bệch, bị mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Nếu là bình thường, anh ta không dám phản bác lời Diệp Liễm, nhưng hôm nay uống hơi nhiều rượu, sự không cam lòng bấy lâu không sao kiềm chế được.
Anh ta mặt mày dữ tợn, đầy hận ý nói: “Chú nhỏ, đều là lỗi của Mạnh Niên, cô ta là người phản bội cháu trước.”
Phản bội?
Diệp Liễm lạnh lùng nhếch môi.
Anh ghét việc dùng từ như vậy cho cô, nếu cô thật sự phản bội, tại sao đến giờ vẫn không đồng ý lời cầu hôn của anh.
“Ừm, ý của cậu là, cô ấy cũng giống cậu, và người khác…”
Diệp Liễm nói, ánh mắt thờ ơ lướt qua Triệu Thanh Ức. Anh ta chỉ nói đến đó, không muốn nói ra những lời khó nghe như vậy.
Diệp Tồn Lễ cắn răng, từ dưới đất bò dậy, anh ta ôm bụng quặn đau do bị người đàn ông đá, không nhịn được lại rên lên một tiếng.
Tại sao lại đánh anh ta? Dựa vào đâu mà đánh anh ta?!
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, anh chuyển bước, đứng chắn trước Mạnh Niên.
Anh bình thản nói: “Đau sao? Tốt lắm, hãy ghi nhớ cảm giác đó, đừng phạm sai lầm nữa.”
“Một người đàn ông nên có trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, đã nói, cậu hoang đường như vậy, sẽ bị người ta coi thường.”
Diệp Tồn Lễ cúi đầu, tóc mái che đi ánh mắt không cam lòng của mình.
Triệu Thanh Ức phía sau anh ta lúc này bước lên hai bước, đứng sóng vai với Diệp Tồn Lễ, giọng yếu ớt mở lời: “Đã muộn như vậy, sao chú lại xuất hiện ở đây?”
Diệp Tồn Lễ nghe vậy liền đột ngột ngẩng đầu lên, anh ta muốn nhìn Mạnh Niên, tiếc là bóng dáng Mạnh Niên hoàn toàn ẩn sau lưng người đàn ông cao lớn.
“Nghe nói ban ngày ở đây xảy ra chuyện, tôi đến hỏi thăm.”
Diệp Tồn Lễ chột dạ nói: “…Hỏi gì?”
Diệp Liễm tùy ý liếc nhìn anh ta, khóe môi khẽ cong, “Đương nhiên là đến hỏi Mạnh tiểu thư…”
Giọng anh đột nhiên hạ thấp, ngữ khí xen lẫn chút dịu dàng khó nhận ra: “Hỏi cô ấy, rốt cuộc muốn náo loạn ở nhà tôi đến mức nào mới vừa lòng.”
Anh nói đùa, người khác không nhận ra, nhưng Mạnh Niên lại cảm thấy quen thuộc với giọng điệu này.
Người đàn ông đổi giọng, giọng dần trở nên lạnh lùng, “Chỉ là tôi không ngờ, bận rộn cả ngày, trở về lại thấy một vở kịch hay.”
Ánh mắt Diệp Liễm đầy áp lực nhìn thẳng vào người cháu trai ruột, “Hóa ra hôm đó cậu nói đến thăm bệnh nhân là Mạnh tiểu thư sao? Lý do đến muộn là… dậy muộn à?”
Lời anh vừa dứt, Diệp Tồn Lễ và Triệu Thanh Ức đều né tránh ánh mắt dò xét của anh.
“Hai ngày nay các người gây ra quá nhiều chuyện, đã vượt quá giới hạn tôi có thể dung thứ, Mạnh tiểu thư không còn thích hợp ở đây nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
“Mối quan hệ của các người dừng lại tại đây, cô ấy đơn phương chia tay, cậu đừng quấy rầy nữa.”
Diệp Tồn Lễ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng vô tình của người đàn ông, bắt đầu hối hận.
Vậy là đến để truy cứu trách nhiệm.
Diệp Tồn Lễ không tiếp xúc nhiều với Diệp Liễm, nhưng trong ấn tượng của anh ta, chú nhỏ là người lịch sự.
Vừa rồi rốt cuộc là giận đến mức nào mới ra tay với anh ta…
Rượu của Diệp Tồn Lễ hoàn toàn bị dọa bay.
Dường như để chứng thực dự cảm của anh ta, giây tiếp theo Diệp Liễm liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Điện thoại gọi thẳng đến phòng bà cụ.
Diệp Liễm chỉ nói một câu.
“Ngày mốt con sẽ đưa Diệp Tồn Lễ ra nước ngoài, bây giờ, đến chỗ Mạnh Niên đưa người đi.”
Ầm!
Trên trời đột nhiên lóe lên mấy tia sáng trắng chói mắt, ngoài cửa sổ mưa lớn bất ngờ, tiếng sấm ầm ĩ chói tai.
Diệp Tồn Lễ kinh ngạc trợn tròn mắt, môi anh ta mấp máy, “Không được, chú nhỏ, chú không thể… Cháu không ra nước ngoài!! Cháu còn việc học chưa xong! Cháu sai rồi! Chú tha thứ cho cháu!”
Anh ta nhào tới, Diệp Liễm lùi lại hai bước, tránh né sự chạm vào của anh ta.
“Cháu nhận lỗi! Cháu chỉ nhất thời bống bột mới đến đây gây rối, đều là Mạnh Niên giận dỗi cháu, nhất quyết đòi chia tay nên cháu mới…”
Trong sân bỗng nhiên có rất nhiều người vào, dẫn đầu là dì Triệu bên cạnh bà cụ.
Dì Triệu nhanh chóng đi đến bên Diệp Liễm, lo lắng nói: “Thưa ông, cậu Lễ bản tính không xấu, cậu ấy chỉ nhất thời đi lạc đường…”
Diệp Liễm lạnh lùng ngắt lời: “Cậu ta suýt nữa trở thành kẻ cưỡng h**p.”
“Sao có thể?” Dì Triệu liếc nhìn Mạnh Niên, vội nói, “Chuyện này, rốt cuộc là sao ạ? Mạnh tiểu thư, cô nói giúp thiếu gia nhà chúng tôi vài câu đi!”
Đến lúc này, người nhà họ Diệp vẫn còn che chở cho Diệp Tồn Lễ.
Mạnh Niên muốn đi về phía trước, cô vươn tay dò dẫm. Bất ngờ, đầu ngón tay chạm vào lưng một người.
Cô không ngờ Diệp Liễm lại gần mình đến vậy.
Vừa nghĩ đến anh đang chắn phía trước, sự bất an trong lòng cô đã tan biến hơn phân nửa.
Mạnh Niên đứng yên tại chỗ, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào một điểm vô định, ánh mắt thẳng thắn và dũng cảm. Mấy ngày không gặp, cô trong mắt người khác đã thay đổi rất nhiều.
“Lời Diệp tiên sinh nói đều là thật.”
Dì Triệu im bặt, bị tình hình khó xử trước mắt làm cho bế tắc.
“Chú nhỏ tha thứ cho cháu có được không, cháu làm tất cả là vì Mạnh Niên, cháu không muốn chia tay cô ấy, cháu đều là vì tốt cho cô ấy mà!” Diệp Tồn Lễ thấy hai người hầu đi tới giữ chặt anh ta, hoàn toàn hoảng sợ.
Diệp Liễm nhướng mày, “Cậu vì tốt cho cô ấy à?”
Diệp Tồn Lễ gần như khóc, khẩn khoản cầu xin: “Vâng, nếu cô ấy hủy hôn với cháu, thì cô ấy sẽ rất đáng thương.”
Diệp Liễm bật cười: “Đáng thương chỗ nào?”
Diệp Tồn Lễ thành thật nói: “Vật lộn vì cuộc sống, phấn đấu vì tương lai, rất vất vả, cô ấy có đường tắt không đi, đó không phải là ngốc sao? Cô ấy cũng không cần cố ý lấy lòng cháu, chỉ cần nhìn cháu một cái thôi là cháu đã mãn nguyện rồi… Nếu cô ấy hủy hôn, cô ấy sẽ phải quay về cuộc sống của người bình thường, thế không đáng thương sao?”
Những lời này nói ra quá đường hoàng, khiến nhiều người trong căn phòng này biến sắc, ngay cả dì Triệu cũng ngạc nhiên nhìn anh ta, như thể lần đầu tiên biết anh ta.
Chỉ có Triệu Thanh Ức là không hề biến sắc.
Cô ta đã sớm biết anh ta là người thế nào.
Diệp Liễm im lặng rất lâu, rồi hỏi tiếp: “Cậu dựa vào đâu mà nghĩ cô ấy gả cho cậu thì sẽ được hưởng thụ?”
“Cháu…”
“Vì cậu họ Diệp?” Diệp Liễm khẽ cười, giọng điệu vui vẻ, “Chỉ cần tôi muốn, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể mất tất cả.”
Trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Không ai có thể phản bác lời Diệp Liễm nói, cũng không cho rằng anh đang dọa dẫm.
Anh thực sự có thể nói được làm được.
Người đàn ông tiếc nuối thở dài, “Đáng thương là cậu, nhà họ Diệp thực sự đã nuôi phế cậu rồi.”
Tiếng sấm chói tai, Diệp Tồn Lễ hoàn toàn không nói nên lời.
“Đưa đi đi.”
“…”
Diệp Tồn Lễ bị áp giải đi, nhốt vào phòng.
Triệu Thanh Ức đi ở cuối cùng, khi đến cửa, cô ta nhận lấy chiếc ô mà người hầu đưa cho, cô ta mở ô che ở cửa, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn.
Trong căn nhà sáng đèn, người đàn ông từ bàn trà lấy ra một chiếc kính râm, khẽ cúi đầu. Cô gái ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra, nhận lấy.
Triệu Thanh Ức cầm ô, lông mày khẽ nhíu, trong lòng thoáng qua một cảm giác lạ.
Có thực sự đến để truy cứu trách nhiệm không?
Diệp Liễm đưa kính râm cho cô, sau đó quay đầu lại, liếc nhìn Triệu Thanh Ức. Triệu Thanh Ức toàn thân nổi da gà, cầm ô, vội vàng bước vào cơn mưa.
Người ngoài đã tản đi hết, Diệp Liễm đi đến cửa đóng cửa lại, anh giơ tay tắt phần lớn đèn đã được Diệp Tồn Lễ bật sáng trong lúc say xỉn, chỉ để lại một chiếc đèn ở cửa.
Mạnh Niên ôm chiếc kính râm, còn chưa kịp đeo thì trước mắt đã tối sầm. Cô nghe thấy tiếng động, thắc mắc: “Không còn sớm nữa, anh…” không đi sao?
“Chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong.”
Mạnh Niên há miệng, mặt dần đỏ bừng, “Ồ…”
Diệp Liễm vòng qua cô, lại ngồi xuống ghế sofa.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Tôi biết một khi em gật đầu đồng ý, sẽ phải đối mặt với những lời đồn đại như thế nào, xin hãy tin rằng tôi có thể giải quyết mọi rắc rối cho em, khiến em không còn lo lắng gì nữa.”
“Dù là nhà họ Diệp, hay toàn bộ Đông Thành, sẽ không có ai chạy đến trước mặt em mà nói năng bừa bãi.”
Trong phòng nhất thời im lặng.
Diệp Liễm dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Những chuyện như tối nay, thật ra làm tôi rất bồn chồn.”
Mạnh Niên chớp mắt, “Bồn chồn cái gì?”
“Tôi vẫn chưa có một thân phận hợp lý để chống lưng cho em.” Anh trầm giọng nói, “Tôi sẽ do dự, lo lắng em nghĩ tôi tự ý làm.”
Mạnh Niên đỏ mặt lắc đầu, “Anh là vì tôi mà ra mặt, tôi biết, tôi rất cảm…”
“Em không cần nói cảm ơn với tôi, tôi sợ nghe thấy hai từ đó.”
“Nếu em vì tôi giúp em mà biết ơn, mềm lòng, thì tôi có khác gì những người đó.”
“Bất cứ điều gì tôi làm đều không nghĩ đến việc em phải đền đáp.”
Tim Mạnh Niên như có hàng trăm con thỏ đang nhảy nhót, chúng sắp sửa lao ra khỏi cơ thể qua cổ họng.
Cô gần như không thể chịu đựng được lời tỏ tình thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy của người đàn ông.
Mạnh Niên chưa bao giờ gặp một người như vậy, anh ấy dịu dàng lịch thiệp, điềm tĩnh vững vàng, biết tôn trọng, chu đáo và bao dung, gần như hội tụ tất cả những phẩm chất mà cô ngưỡng mộ.
Trái tim cô đang dần tan chảy, gần như muốn lập tức đồng ý.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Diệp Liễm biết, chỉ cần anh nói thêm vài lời là có thể lay động cô, anh có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng anh không muốn làm như vậy.
Đã nói sẽ cho cô quyền lựa chọn 100%, vậy thì anh không thể tiếp tục dùng thủ đoạn với cô nữa.
Anh nên cho cô thấy cả mặt ích kỷ của mình, hy vọng sau khi nghe xong, cô vẫn có thể lựa chọn đi cùng anh.
Diệp Liễm như không nhìn thấy sự xúc động của cô, anh quay đầu, nhìn chiếc đèn duy nhất còn sáng, chậm rãi nói:
“Mạnh Niên, tôi không chấp nhận một cuộc hôn nhân hình thức, vậy nên em phải suy nghĩ kỹ, một khi đồng ý đề nghị của tôi, thì chúng ta phải nghiêm túc.”
“Chúng ta không phải hợp đồng, không phải giả dối.”
Mạnh Niên khẽ sững người.
Anh ấy thực sự nghiêm túc như vậy sao? Cô cứ nghĩ anh ấy chỉ đang bàn bạc một cuộc hợp tác.
“Tôi sẽ đối tốt với em, bất kể ai bắt nạt em, em đều có thể tìm tôi để đòi lại công bằng, nói cách khác, ở chỗ tôi, không ai quan trọng hơn vợ tôi.”
“Tôi không thích sự phản bội, sẽ cố gắng duy trì một cuộc hôn nhân tốt đẹp.”
“Nếu sau này em động lòng với người khác, thì sẽ rất khó xử.” Diệp Liễm cười nhẹ, nửa đe dọa nửa đùa giỡn, “Tôi là người coi trọng sự công bằng, bản thân tôi sẽ không phản bội hôn nhân, đương nhiên cũng hy vọng nửa kia có thể giữ lòng chung thủy.”
“Thiết lập quan hệ hôn nhân cũng là một giao ước, đương nhiên phải có tinh thần hợp đồng, trung thành là điều bắt buộc, phải không?”
Không hiểu sao, Mạnh Niên đột nhiên nghĩ đến người cha ruột thịt của mình.
Nghe bà ngoại kể, hồi đó người đàn ông đó cưới mẹ cô, nói đủ mọi lời hoa mỹ. Người đàn ông tốt nghiệp khoa Ngữ văn, sau này lại làm sale, cái lưỡi khéo léo, đen cũng có thể biến thành trắng.
Thế nhân khi cầu hôn đa phần đều thề non hẹn biển, nói lời ngon ngọt, hình như chưa có ai cầu hôn lại mang theo chút đe dọa như Diệp Liễm.
Lời nói thẳng thắn của anh ấy từng câu đều mang tính tấn công ngấm ngầm, khiến trái tim Mạnh Niên vốn đóng băng lại có dấu hiệu tan chảy.
Cô mím môi cười khẽ, hỏi anh: “Nếu anh đã thận trọng với hôn nhân đến vậy, vậy tại sao lại đề nghị như thế với tôi?”
Người đàn ông im lặng rất lâu, khẽ thở dài. Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến trước chỗ ngồi của cô, khuỵu gối xuống.
Anh không dám chạm vào bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô, chỉ cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng gỡ lọn tóc dài buông xuống của cô, quấn quanh đầu ngón tay.
“Có lẽ là vì, tôi cũng không đến nỗi quá lý trí.”
Cái nhìn đầu tiên khi gặp lại cô ở Nam Thành, anh chợt nảy sinh ý muốn chiếm đoạt.
Nhịp tim Mạnh Niên lúc này tăng lên đến đỉnh điểm.
Nhanh hơn một chút, cơ thể cô cũng không chịu nổi.
Mùi hương trên người anh lan tỏa trong khoang mũi, cô biết họ rất gần nhau.
Tóc mình bị ngón tay quấn lấy, cô cảm thấy trái tim mình như bị móc câu treo lên, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, trái tim liền bị câu đi mất.
Mùa đông vừa qua, đất đóng băng nơi góc phòng lại sống dậy, cành khô gặp xuân, chồi non nhú lên khỏi đất, rậm rạp bò lên cành.
Tình cảm trầm lắng bấy lâu của Mạnh Niên cuối cùng cũng được khơi dậy, một dòng nước ấm áp chảy qua lồng ngực cô, lồng ngực cô tràn ngập một cảm xúc kỳ diệu.
Cô khẽ hỏi anh: “Anh Diệp, anh có biết em thích nhất câu nói nào của anh vừa nãy không?”
Diệp Liễm nhìn chằm chằm vào mắt cô, suy nghĩ một lát, khẳng định:
“Thiết lập quan hệ hôn nhân là một giao ước, đương nhiên phải có tinh thần hợp đồng.”
Mạnh Niên nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt, đối mặt với ánh mắt người đàn ông.
Cô hít thở sâu, từ từ mỉm cười.
“Trả lời đúng rồi.”
Cô không phải là người thích nói chuyện tình cảm, mối quan hệ hợp đồng lý trí lạnh lùng càng phù hợp với cô, cũng càng khiến cô có cảm giác an toàn.
Cô có thể giữ lòng chung thủy tuyệt đối, may mắn thay người trước mắt cũng có nhận thức tương tự, trên cơ sở đó, cô sẵn lòng thử nghiêm túc phát triển một mối quan hệ hoàn toàn mới với người khác.
Mạnh Niên không phòng bị mà lại trút bỏ tâm sự trước mặt người đàn ông, khi cô nhận ra, cô không hề bài xích chút nào, ngược lại, cô còn có chút vui mừng.
Má cô ửng hồng, ngượng ngùng mở lời: “Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có chút mong chờ.”
Một bên má đột nhiên truyền đến cảm giác nhột nhột.
Lọn tóc dài bị gỡ ra, sau đó, trên đỉnh đầu có một bàn tay ấm áp thử đặt xuống.
Bàn tay đàn ông trưởng thành rộng lớn, đầy đủ cảm giác an toàn.
Chỉ khẽ chạm một cái, như lông chim rơi trên đầu, sợ làm cô khó chịu.
Diệp Liễm giơ tay, cẩn thận hỏi: “Em đồng ý rồi sao?”
Cô gái ngoan ngoãn ngồi yên, không né tránh, cô khẽ cắn môi, e lệ quay đầu đi.
Mây hồng thẹn thùng bao phủ gương mặt, làm nũng thì thầm: “Nếu không hiểu thì em sẽ đổi ý đấy.”
Lời nói vừa dứt, xúc cảm trên đầu cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Diệp Liễm xoa xoa đỉnh đầu cô, cười nói: “Vậy chúng ta có nên ký hợp đồng sớm hơn không? Dù sao đêm dài lắm mộng, vạn nhất Mạnh tiểu thư đổi ý, vậy anh phải làm sao?”
Anh vừa cười vừa nói, giọng nói đột nhiên hạ thấp.
“Quả thực nên sớm thực hiện.”
Anh luôn rất nhanh nhẹn trong việc thực hiện, ngay lập tức quyết định: “Sổ hộ khẩu của em ở đâu?”
Mạnh Niên sững người, “Ở ký túc xá… nhưng bây giờ có lẽ đã bị Diệp Tồn Lễ lấy mất rồi, anh ta chắc không biết em lén giấu sổ hộ khẩu, nếu không chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra nói.”
“Ừm, anh đi lấy lại.”
Anh nói rồi định đứng dậy cáo từ, như thể muốn lập tức đi lục soát nhà Diệp Tồn Lễ.
“Anh sẽ tìm nhanh nhất có thể, nếu thuận lợi, ngày mai anh sẽ gọi cho em.” Diệp Liễm nói rất nhanh, “Đợi anh lấy được, chúng ta sẽ đi đăng ký.”
“Em ngủ sớm đi, anh đi trước đây.”
Anh rất vội, xoay người bước ra ngoài.
“Ối!”
Tim Mạnh Niên đập mạnh, lập tức vươn tay vồ lấy không trung.
Cô nắm lấy một cổ tay, móng tay không cẩn thận lại để lại vết đỏ trên mu bàn tay người đàn ông.
Hai làn da chạm vào nhau, ngón tay Mạnh Niên như bị điện giật, lập tức buông ra.
Diệp Liễm nhanh mắt lẹ tay, lại kéo cổ tay trắng nõn của cô vào lòng bàn tay.
Anh kéo tay cô, đặt lên mu bàn tay mình, cười nói: “Có thể nắm, tùy ý nắm.”
Mạnh Niên tai đỏ bừng, không còn né tránh nữa, nếu là Diệp Liễm, cô thật ra không hề bài xích sự tiếp xúc như vậy.
Đối phương cẩn thận đối xử với cô, cô đều nhìn thấy, vừa cảm động, vừa nảy sinh ý muốn đáp lại.
Cô cắn môi, nén lại hơi nóng trên má, nắm chặt cổ tay anh.
Cô khẽ nói: “Anh đừng vội, dù thuận lợi, ngày mai e rằng cũng không được.”
“Không được?”
Mạnh Niên ngượng ngùng gật đầu, “Luật pháp quy định phải đủ 20 tuổi mới có thể đăng ký kết hôn.”
Cô lắp bắp, mặt đỏ bừng.
“Nhưng em, em… em còn mười ngày nữa mới đủ 20 tuổi.”
Diệp Liễm sững sờ tại chỗ, lần đầu tiên bối rối đến vậy.
Anh nhìn cô gái trẻ má đỏ bừng, nghĩ…
Tôi quả nhiên là một cầm thú.
Lời tác giả:
Cảm nghĩ của Diệp Liễm khi nhận giải: Trước hết phải cảm ơn cháu trai tôi, nếu không có cậu làm loạn như vậy, tôi cũng không thể cưới vợ nhanh đến thế, cảm ơn. Tiếp theo phải cảm ơn.
Tác giả vô lương tâm yếu ớt ngắt lời: Cái đó… Cô ấy vẫn còn là trẻ con, anh cảm ơn sớm quá rồi.
Diệp Liễm: Tôi cảm ơn cô.