Sau Khi Kết Hôn, Ngày Ngày Nuông Chiều Em

Chương 6.1

CHƯƠNG 6-1: DIỆP TỒN LỄ MANG HÀNH LÝ CỦA CÔ RA KHỎI KÝ TÚC XÁ

 

Luôn là như vậy? Như thế nào? Luôn không vui vẻ, hay giữa họ luôn có một người khác xen vào?

Mạnh Niên mím môi, khó xử không thể đưa ra câu trả lời.

Người hỏi cô câu này là Diệp Liễm, chú nhỏ của Diệp Tồn Lễ, tính ra cũng là trưởng bối của cô. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nói thật, than thở trước mặt một ‘trưởng bối’.

Hơn nữa, lập trường của vị trưởng bối này không rõ ràng, và cũng quen thân với cô.

Mạnh Niên cảm thấy lập trường của Diệp Liễm có lẽ là đứng về phía bà cụ Diệp. Dù họ có mâu thuẫn vì một số chuyện, nhưng trong hôn ước giữa Diệp Tồn Lễ và cô, Diệp Liễm không có lý do gì để không thiên vị cháu ruột của mình.

Dù cô và Diệp Tồn Lễ chỉ là hôn ước miệng, nhưng họ cũng là bạn trai bạn gái công khai. Cô là cháu dâu được bà cụ Diệp yêu thích, ưng ý, hơn nữa còn có… bà ngoại.

Bà ngoại đã lớn tuổi, chỉ trong vài năm đã liên tiếp mất con gái, mất chồng, giờ chỉ còn cô là người thân duy nhất. Họ nương tựa vào nhau suốt ngần ấy năm, vậy nên bà ngoại hy vọng tương lai của cô sẽ được con cháu nhà họ Diệp chăm sóc. Đây cũng là lý do Mạnh Niên đồng ý lời cầu hôn của Diệp Tồn Lễ.

Còn về việc bản thân cô có muốn hay không, điều đó không quan trọng, cô chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào tình yêu và hôn nhân, nên đối phương là ai, tương lai ra sao, đối với cô không có gì khác biệt.

Chỉ cần bà ngoại vui là được.

“Cháu không hiểu chú đang nói gì.” Mạnh Niên ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp.

Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Liễm không chút kiêng dè đặt trên người Mạnh Niên. Anh không mở lời nữa, lại kết nối điện thoại với máy tính, tiếp tục công việc dang dở.

Anh làm rất nhanh, chỉ vài phút đã hoàn thành.

Diệp Liễm nhẹ nhàng đặt điện thoại bên tay cô, sau đó gập máy tính lại, đứng dậy.

Anh nói: “Tôi đã nhập bản đồ biệt thự vào điện thoại của em, trợ lý giọng nói khi chỉ đường cho em sẽ dùng ngôn ngữ ngắn gọn và chính xác hơn, tiết kiệm thời gian hơn nhiều.”

Mạnh Niên ngạc nhiên ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng anh trong một vùng ánh sáng mờ ảo.

Làn da nơi lòng bàn tay cô chạm vào vỏ kim loại của điện thoại, trên đó vẫn còn hơi ấm nóng của người đàn ông.

Cô sững sờ: “Bản đồ?”

“Ừm, tôi đã kết nối điện thoại của em vào mạng gia đình, sau này nếu có việc gì, cứ nhấn hai lần nút khóa màn hình và nút giảm âm lượng, sẽ có người nhận được tín hiệu của em.”

“Thử xem.” Anh nói.

Mạnh Niên mơ hồ mò mẫm, lơ mơ làm theo.

Đinh.

Phòng khách phát ra một tiếng chuông trong trẻo.

Diệp Liễm cúi đầu, liếc nhìn điện thoại của mình:

Từ [Bạn nhỏ ở nhà] – Lần bất thường thứ nhất lúc 08:59 sáng

Anh nhấn nút khóa màn hình, bình tĩnh cho điện thoại vào túi quần.

Anh lạnh nhạt buông một câu: “Còn nữa, tôi không đồng ý.”

Đoạn, anh quay người bỏ đi.

9 giờ rưỡi sáng, món hoành thánh của Trình Phán cuối cùng cũng được nấu xong.

Khi Vương Dụ gọi Mạnh Niên ra ăn sáng, Mạnh Niên đang ôm gối ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ về câu nói ‘không đồng ý’ của người đàn ông.

Mạnh Niên được Trình Phán nắm tay, dẫn ra bàn ăn.

Chiếc thìa sứ trắng được đặt vào tay, Trình Phán khẽ nói: “Cẩn thận nóng.”

“Cảm ơn chị Trình.”

Cô gái ngẩng đầu, cong mắt cười.

Trình Phán bị nụ cười quyến rũ làm xao nhãng, lòng mềm nhũn. Cô ấy hắng giọng, nén đi hơi nóng trên má, quay người nói với Vương Dụ vẫn đang bận rộn trong bếp: “Tiên sinh ngủ rồi sao? Có cần gọi anh ấy xuống ăn cơm không?”

“Đã nhắn tin cho anh ấy rồi, đói sẽ tự xuống thôi.” Vương Dụ quay đầu lại, cười nói, “Bên Bắc Mỹ có chút trục trặc, ông chủ lớn đang không vui, em đừng chọc giận.”

Trình Phán gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Niên, cúi đầu ăn cơm.

Mạnh Niên cắn hoành thánh nhỏ, hai má phồng lên phồng xuống, trông như một con sóc.

Thì ra anh ấy đang không vui sao? Nhưng vừa nãy trên cầu thang, anh ấy khá kiên nhẫn mà.

Công việc gặp trục trặc, lại còn nghe người nhà nói xấu mình, cũng khá thảm đấy chứ.

“Cuộc gọi đến, Giang Lệ, 133xxx…”

Chiếc hoành thánh trong thìa của Vương Dụ trượt khỏi miệng, rơi trở lại bát, bắn tung tóe nước canh nóng lên mặt anh ta.

“Ai da…” Vương Dụ đau điếng người, vội vàng rút giấy lau mặt. Nghe giọng trợ lý AI được mô phòng từ giọng nói của chính mình, anh ta xấu hổ đến tê dại da đầu.

Anh ta cười gượng liếc nhìn Trình Phán, không ngoài dự đoán lại thấy vẻ khinh bỉ trên mặt vợ, lòng anh ta càng thêm khổ sở.

Mạnh Niên đặt thìa xuống, lông mày lộ vẻ nghi hoặc.

Cô khẽ ra lệnh cho trợ lý AI kết nối cuộc gọi, bên kia ngay lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở.

Mạnh Niên lập tức nghiêm túc: “Lệ Lệ?”

“Oa oa oa Mạnh Mạnh…” Đối phương sụt sịt, như thể tám trăm năm chưa từng chịu ấm ức như vậy, “oa oa” một lúc lâu, một chữ cũng không nói nên lời.

Rất nhanh, tiếng khóc dần xa, điện thoại được người khác cầm lấy. Một giọng nữ hơi khàn khàn nhưng rất dễ nhận ra vang lên: “Là tớ, Hạ Thiển.”

Mạnh Niên nhíu mày càng chặt hơn.

Giang Lệ và Hạ Thiển đều là bạn cùng phòng đại học của cô, quan hệ của họ rất tốt.

Giang Lệ là tiểu thư cả nhà họ Giang ở Đông Thành, từ nhỏ đã được chiều chuộng, tính cách thuần khiết lương thiện. Cô ấy là một học bá chính hiệu, Mạnh Niên chưa từng thấy cô ấy khóc thảm thiết đến vậy.

Hạ Thiển là bạn thân từ nhỏ của Giang Lệ, tính cách cô độc, ít nói.

Sở dĩ có mối quan hệ tốt với Mạnh Niên là vì Mạnh Niên có ngoại hình mà Giang Lệ yêu thích, từ khi nhập học Giang Lệ đã quấn lấy cô, và Hạ Thiển luôn không rời Giang Lệ cũng vì vậy mà có mối quan hệ tốt với cô.

Không đợi Mạnh Niên hỏi, Hạ Thiển nói rành mạch, ngắn gọn:

“Vừa nãy Diệp Tồn Lễ đưa người lên dọn hết đồ đạc của cậu rồi.”

Tuần này là tuần tổ chức kỷ niệm thành lập trường, Đại học Đông Thành được nghỉ, nhiều sinh viên không có mặt ở trường. Phòng của họ có 3 người, Mạnh Niên thì xin nghỉ ốm, Giang Lệ và Hạ Thiển thì định về nhà, nhưng chưa kịp đi thì đã thấy giảng viên hướng dẫn đưa Diệp Tồn Lễ và một nam một nữ đến ký túc xá của họ để dọn đồ.

Ba người trong nhà đều sững sờ, Vương Dụ và Trình Phán nhìn nhau.

Mạnh Niên không thể tin nổi: “Sao anh ta dám động vào đồ của tớ?”

Hạ Thiển bình tĩnh nói: “Anh ta nói mắt cậu bị thương, cần nghỉ học một năm, đương nhiên không thể ở ký túc xá này nữa.”

Giang Lệ như bị kích động thêm một lần nữa, nức nở gào lên: “Anh ta còn nói cậu sắp gả cho anh ta rồi, nên học hay không cũng không quan trọng, tóm lại sau này anh ta sẽ chăm sóc cậu, mẹ nó!”

“Bây giờ đồ của cậu chắc đã được chuyển đến chỗ ‘vị hôn phu’ muốn cậu nghỉ học về làm thiếu phu nhân rồi,” Giọng Hạ Thiển không chút gợn sóng, “Lúc anh ta đi, cái đứa mít ướt này không nhịn được đã đá một cái. Để đề phòng ai đó mách lẻo với cậu, tôi báo cáo trước một tiếng.”

“Sợ anh ta làm quái gì? Tớ đá thêm cái nữa anh ta cũng không dám hé răng? Tên khốn họ Diệp quá đáng quá thể! Mạnh Mạnh của chúng ta là thủ khoa, cái đứa đội sổ vạn năm như tớ còn không có tư cách bắt Mạnh Mạnh nghỉ học, anh ta là cái thá gì?!”

Hạ Thiển điềm tĩnh nói: “Anh ta có gì mà không dám? Cậu có chú ba bảo vệ, anh ta cũng có chú của mình.”

“Oa oa oa oa…”

“Tóm lại, tớ đã thông báo rồi, cậu mau liên hệ với anh ta đi.”

Hạ Thiển cúp điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment