Mạnh Niên tức đến hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, toàn thân run rẩy. Những lời Hạ Thiển truyền đạt lại như một cái tát vào mặt cô, khiến cô mất hết chút tự trọng còn sót lại.
Xuất thân của cô không thể sánh bằng gia đình quyền quý như nhà họ Diệp, nhưng từng bước đi, từng thành tích mà cô đạt được những năm qua, đều là kết quả của sự nỗ lực và phấn đấu không ngừng nghỉ của cô.
Cô chỉ có một người thân duy nhất là bà ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể để người khác sỉ nhục, xem thường.
Diệp Tồn Lễ chỉ nói một câu nhẹ bẫng, không thèm hỏi ý đã tự lấy đồ của cô, còn rêu rao với bạn bè cô rằng cô có nghỉ học cũng không sao. Từng chuyện một, đều không hề tôn trọng cô.
Đại não Mạnh Niên trống rỗng, hơi thở dồn dập run rẩy, máu dồn lên tận đỉnh đầu, lý trí trong chốc lát bị ngọn lửa giận dữ dập tắt, không màng có người ngoài đang ở đây xem trò cười của mình, cô chộp lấy điện thoại, nghiến răng, gọi điện cho Diệp Tồn Lễ.
“Tút, tút…”
Tiếng chờ đợi kéo dài.
Ánh mắt Vương Dụ đầy suy tư, mặt anh ta nghiêm trọng, cầm điện thoại ra ban công. Trình Phán khẽ nói một câu “Chúng tôi xin phép”, rồi cũng theo ra ngoài.
Cửa ban công nhanh chóng đóng lại, che khuất cả tiếng “Anh tư” mơ hồ của Vương Dụ bên ngoài.
Đầu óc Mạnh Niên rất hỗn loạn, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, cho đến khi có lời nhắc nhở từ tổng đài, Diệp Tồn Lễ vẫn không nghe máy. Mạnh Niên lại gọi thêm hai cuộc nữa, vẫn không nghe.
Rất nhanh, Diệp Tồn Lễ gọi lại.
Đối phương mang theo ý cười, mừng rỡ như được ban ơn nói: “Niên Niên, sao vậy?”
Mạnh Niên nghe tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia, còn có người hỏi “Đồ đạc của tôi anh để ở đâu?”
Bữa sáng vừa nuốt xuống suýt nữa thì nôn ra vì ghê tởm.
Mạnh Niên toàn thân lạnh toát, tức đến mức đầu ngón tay run rẩy, tê dại, giọng khàn đặc, nghiến răng nói: “Diệp Tồn Lễ, anh coi tôi là gì?!”
“Hả? Sao vậy?” Đối phương rõ ràng không hiểu ý cô, ngơ ngác: “Niên Niên, em giận rồi sao?”
Mạnh Niên hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận: “Ai cho phép anh tự ý đến dọn đồ của tôi?”
Diệp Tồn Lễ im lặng ba giây, giọng yếu ớt: “Cái này, không phải bà nội nói sao…”
“Anh nói cái gì?!” Mạnh Niên không thể tin nổi.
“Khụ, Niên Niên em xem, chúng ta có hôn ước, em chuyển đến chỗ anh cũng là bình thường mà?” Diệp Tồn Lễ cố gắng thuyết phục cô, “Mắt em bây giờ không nhìn thấy, không thể thiếu người chăm sóc, sao còn có thể ở ký túc xá đó được chứ?”
Yêu nhau chưa đầy một năm, Diệp Tồn Lễ thậm chí còn chưa có được nụ hôn đầu của Mạnh Niên.
Rõ ràng là bạn trai bạn gái, nhưng hành động thân mật chỉ dừng lại ở việc nắm tay, bình thường anh ta muốn ôm cô một chút cũng bị cô tìm cách đẩy ra.
Có lần anh ta cưỡng ép ôm cô, cô cứng đờ người như một khúc gỗ, ôm chưa được vài giây, cô đã đẩy anh ta ra rồi chạy mất.
Chuyện này bị đám bạn anh ta cười nhạo rất lâu, Diệp Tồn Lễ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Lần này anh ta chuyển hành lý của Mạnh Niên đến nhà mình, đợi cô phẫu thuật xong sẽ sống chung, dưới một mái nhà thì không lo không có cơ hội.
Diệp Tồn Lễ mỉm cười, nói một cách hoa mỹ: “Trước khi mắt em hoàn toàn hồi phục, chắc chắn phải tạm nghỉ học một năm, thời gian hồi phục không chắc chắn, chi bằng chúng ta cứ kết hôn trước đã.”
Rốt cuộc là tạm nghỉ học, hay là thôi học?
Mạnh Niên nhắm mắt lại, chất vấn: “Anh nói cùng bạn tôi rằng tôi sẽ nghỉ học?”
Diệp Tồn Lễ không ngờ cô lại biết cả chuyện này, có chút hối hận vì mình lỡ lời.
Anh ta im lặng một lát, nói với giọng đầy lý lẽ: “Niên Niên, cái ngành kiến trúc thiết kế gì mà em học đó, rất vất vả, chi bằng từ bỏ sớm đi, gia đình có thể sắp xếp cho em một công việc rất nhẹ nhàng, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Anh biết em thi vào khoa kiến trúc, là vì viện kiến trúc hứa hẹn cho em nhiều ưu đãi, nhưng những gì em muốn nhà họ Diệp đều có thể cho em mà, tiền, địa vị, mối quan hệ, đặc quyền, hay là sự ngưỡng mộ và tâng bốc của người khác, cái gì cũng có thể có.”
“Dù em có cố gắng đến trầy da tróc vẩy thì có ích gì? Khi nào em mới có thể có được thứ mình muốn? Ví dụ lần này, không có nhà họ Diệp, em có thể nhanh chóng hẹn được chuyên gia ở Nam Thành sao? Anh ấy dựa vào cái gì mà xếp lịch phẫu thuật của em lên trước? Không phải vì nhìn mặt nhà họ Diệp sao? Những năm này, bà nội đối xử với em không tốt sao? Bà ấy chỉ mong em có thể ở nhà bầu bạn với bà ấy nhiều hơn, sao em lại không thể thông cảm…”
Mỗi lần cô muốn lùi bước, muốn vạch rõ ranh giới với họ, Diệp Tồn Lễ đều nói những lời tương tự, lấy bà cụ Diệp ra nói. Không chỉ vậy, anh ta còn lặp đi lặp lại nhắc nhở cô, những năm qua cô đã nhận được bao nhiêu ân huệ, đã hưởng bao nhiêu vinh quang mà chỉ người nhà họ Diệp mới có được.
Mạnh Niên nắm chặt tay, đặt lên trán, cố gắng kìm nén.
“Còn bà ngoại của em, bà ấy chỉ là giáo sư đại học đã về hưu, có thể có bao nhiêu mối quan hệ? Em là vị hôn thê của anh, anh có thể không lo lắng cho bà ấy sao? Đợi em từ Nam Thành trở về, chắc cũng đã qua sinh nhật 20 tuổi rồi phải không? Đến lúc đó chúng ta tổ chức một buổi lễ đính hôn, rồi một năm rưỡi sau tổ chức đám cưới, em muốn tổ chức thế nào đèu nghe theo em, được không?”
Diệp Tồn Lễ thấy cô im lặng, tưởng cô chỉ đang bướng bỉnh, không khỏi có chút vui mừng.
“Anh nhớ em vẽ rất đẹp, mẹ và bà ngoại em đều là người làm về hội họa, anh luôn không hiểu tại sao em không học trường mỹ thuật, mà lại đi học kiến trúc? Đó là ngành của con trai, không hợp với em…”
“Diệp Tồn Lễ!” Giọng Mạnh Niên run rẩy, cô cứ nghĩ Diệp Tồn Lễ chỉ là không hợp tính cách với cô, không ngờ, họ hoàn toàn không cùng một đường!
“Đừng có so sánh tôi với mẹ tôi.”
Mạnh Niên càng tức giận, càng bình tĩnh, cô dùng giọng điệu lạnh lùng chưa từng có, trong cơn thịnh nộ, cuối cùng cũng nói ra câu đã đè nén bấy lâu nhưng không dám nói:
“Hôn ước của chúng ta tôi muốn suy nghĩ lại”
Cô cúp điện thoại.
Phòng khách chìm vào im lặng, Mạnh Niên ngồi tĩnh lặng rất lâu.
Bát hoành thánh nhỏ trước mặt đã nguội lạnh, dính vào nhau.
Điện thoại rung điên cuồng, tiếng thông báo giọng nói khiến cô bực mình, cô tắt nguồn điện thoại.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Mạnh Niên đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh nắng sớm đầu hè cũng không thể sưởi ấm lòng mình. Cô đưa tay đỡ trán, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đang cố kìm nén ở khóe mắt.
Mẹ cô qua đời khi cô mười tuổi, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ còn ông bà ngoại. Ông ngoại cũng qua đời khi cô mười sáu tuổi, chỉ còn lại cô và bà ngoại nương tựa vào nhau.
Những năm gần đây sức khỏe bà ngoại ngày càng yếu, bà ngoại rất sợ mình đột nhiên qua đời, không ai chăm sóc Mạnh Niên nữa, cho nên năm ngoái mới đưa cô đến thăm nhà bạn thân của mình là nhà họ Diệp. Từ đó mới có hôn ước của cô và Diệp Tồn Lễ.
Bà cụ Diệp quả thực đối xử với cô như cháu gái ruột, tốt đến mức khiến cô khó mà phụ lòng.
Trước đây cô nghĩ, bất kể Diệp Tồn Lễ là người như thế nào, cô đều có thể chịu đựng. Dù sao cô chưa từng tin vào hôn nhân, tin vào tình yêu, đối phương là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người cô quan tâm hài lòng là được.
Nhưng giờ Mạnh Niên đã hối hận rồi.
Cô là một người kiêu hãnh, không thể chịu đựng được việc bị người khác chà đạp nhân cách và lòng tự trọng, càng không thể chấp nhận những nỗ lực hàng ngàn ngày đêm của mình bị phủ nhận một cách nhẹ bẫng.
Con đường phía trước mịt mờ, giống như cách cô nhìn thế giới khi mở mắt ra lúc này.
Là một quầng sáng mờ ảo không rõ hình dạng, không phân biệt được phương hướng, càng không tìm thấy ai có thể kéo cô lên.
Mạnh Niên mơ màng đứng dậy, tay phải mò mẫm tìm điện thoại trên bàn.
Lòng bàn tay cô đè lên mép bát, lập tức làm đổ bát hoành thánh. Nước canh tràn ra váy cô, dưới lòng bàn tay là một chiếc hoành thánh nhỏ bị cô nghiền nát tan tành.
Mạnh Niên cúi đầu, bất động.
Một lúc lâu sau, bàn tay trái sạch sẽ từ từ nâng lên, che lấy mắt.
Qua khe hở ngón tay là dòng nước mắt không ngừng tuôn ra.
Vai cô khẽ run rẩy, nén hơi thở, lặng lẽ trút bỏ cảm xúc.
Bóng dáng cô đơn và bướng bỉnh lọt vào mắt người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Diệp Liễm im lặng, ngắm nhìn rất lâu.