Trước khi vào cấp hai, vài chuyện nhỏ không mấy nổi bật đã xảy ra trong gia đình họ Diệp.
Chính những chuyện đó đã giúp Diệp Tư hiểu ra người em trai cùng mẹ khác cha với mình là người như thế nào.
Khi Diệp Liễm 5 tuổi, Diệp Tư đã 19.
Năm đó, bố họ mang về rất nhiều đồ chơi từ nước ngoài, đưa cho Diệp Liễm và bảo có thể mang đi tặng các bạn nhỏ.
Diệp Liễm khi đó gật đầu đồng ý, nhưng sau đó những món đồ chơi đó vẫn ở trong nhà, không thiếu món nào.
Thậm chí Diệp Tư còn thấy có thêm hai món đồ không phải của nhà mình.
Diệp Tư hỏi, cậu bé nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy, rất nghiêm túc nói: “Em thích, nên tất cả đều là của em, không được tặng cho ai.”
Diệp Tư lại hỏi về hai món đồ còn lại, cậu bé nói: “Là em đổi được, em thích nên họ cho em.”
Sau này Diệp Tư mới biết, đó là “thứ đổi” được của cậu em trai.
Chiều hôm đó, vài đứa trẻ tụ tập chơi đồ chơi, có một đứa không may bị ngã xuống sông.
Trong số những đứa trẻ có mặt ở đó, chỉ có mình Diệp Liễm biết bơi.
Con sông đó không cạn, những đứa trẻ khác đi gọi người lớn, còn Diệp Liễm cân nhắc một lúc, quyết định tự mình xuống cứu người.
Cậu ngồi xổm bên bờ sông, hét lớn với đứa trẻ bị ngã: “Anh cứu em lên, tất cả đồ chơi của em sẽ thuộc về anh.”
Đương nhiên đối phương không thể không đồng ý với cậu, thế là Diệp Liễm mặc định rằng đối phương đã đồng ý.
Cậu nhảy xuống nước, khó khăn lắm mới kéo được người lên, lúc này người lớn cũng đã chạy đến.
Diệp Liễm nhìn đứa trẻ bị bao vây bởi mọi người, cậu lau nước trên mặt, không nói một lời, cầm lấy món đồ chơi mình thích rồi rời đi.
Theo lời Diệp Liễm, đây là “giao dịch” của cậu, dùng một mạng sống của đứa trẻ đó để đổi lấy món đồ chơi mình thích, rất hời.
Diệp Tư lại nghĩ, mới 5 tuổi, còn nhỏ như vậy mà vì thứ mình muốn, không ngần ngại đặt cả tính mạng của mình vào.
Bình tĩnh, tinh ranh đến mức tàn nhẫn.
Khi Diệp Liễm 12 tuổi, cậu bị mẹ đưa đến Nam Thành.
Cậu bé có lẽ đã dự cảm được rằng trong thời gian ngắn sẽ không trở về, nên lúc đi đã mang theo tất cả những thứ mà cậu cho là thuộc về mình.
Kể cả con robot nhỏ quý giá nhất của Diệp Tồn Lễ lúc đó mới 5 tuổi.
Đó là món quà Cố Liên Y tặng cho Diệp Tồn Lễ, Diệp Liễm cho rằng nó đáng lẽ phải thuộc về mình, nên cậu không nói với ai cả, trực tiếp cầm đi.
Cậu đã chuẩn bị một món đồ giả tương tự từ trước, tháo nó ra làm hai mảnh rồi vứt vào thùng rác trong nhà bếp.
Cậu chỉ thản nhiên để lại một câu: “Là nó tự vứt đi, tự quên thôi.”
Rồi bỏ đi.
Không quan tâm Diệp Tồn Lễ ở nhà khóc lóc thế nào, cũng không màng Cố Liên Y có mua một món khác để đền bù hay không.
Những chuyện đó không liên quan đến cậu, cậu chỉ thích con robot nhỏ này, con robot mà cậu và mẹ đã cùng nhau chọn ở trung tâm thương mại, cậu đã cẩn thận chọn vì nghĩ rằng mẹ sẽ tặng cho mình.
Sau này Diệp Tư đến Nam Thành thăm Diệp Liễm, cô thấy con robot nhỏ được trưng bày trong tủ kính ở nhà cậu.
Toàn bộ cái tủ đó là những “chiến lợi phẩm” của Diệp Liễm suốt những năm qua, cậu không vứt đi món nào, ngược lại còn đặt ở những nơi dễ thấy nhất, như thể luôn nhắc nhở cậu rằng.
Thứ mình muốn, nhất định phải tự mình giành lấy, bất chấp thủ đoạn.
Diệp Liễm là một người sẵn sàng đánh cược tất cả, tính toán mọi thứ để có được những thứ mình thích.
Kể cả chuyện rất ít người biết là anh đã dồn hết tài sản vào Mạnh Niên, anh thấy đáng, anh liền làm.
Đánh cược tất cả, sự kiên trì gần như cố chấp.
Một người như vậy một khi đã cố chấp sẽ vô cùng đáng sợ.
Vì thế Diệp Tư rất lo lắng giữa anh và Mạnh Niên sẽ dẫn đến một kết cục bi thảm nhất.
Diệp Liễm hiển nhiên cũng nhận thức được bản tính chiếm hữu của mình.
Trước mặt Mạnh Niên, anh đã cố gắng kiềm chế, không làm tổn thương cô.
Nhưng nếu sau này Mạnh Niên tiếp xúc với nhiều người hơn, hiểu được lòng người trong xã hội này khó lường đến nhường nào, phát hiện ra bản chất hèn hạ của anh, rồi muốn rời đi thì phải làm sao?
Rõ ràng cô có rất nhiều sự lựa chọn, không nhất thiết phải là anh. Khi mọi thứ của cô đều ổn, cô hoàn toàn có thể hối hận.
Chờ đến khi mắt cô khỏi…
Cuộc điện thoại của Diệp Tư đã phá vỡ mọi sự kiềm chế của Diệp Liễm.
Anh lên cơn “não tàn vì yêu”, trực tiếp gọi cho Vương Dụ, giao hết mọi việc cho Vương Dụ giải quyết. May mắn thay, những việc quan trọng nhất đã qua, những việc cần xử lý đã xong, còn lại chỉ là một vài việc vặt vãnh, Vương Dụ có thể lo liệu được.
Diệp Liễm tự mình đặt chuyến bay sớm nhất, chuẩn bị về nước.
Anh lập tức báo tin cho Mạnh Niên biết chuyện mình sẽ về nước.
Trong cuộc gọi video, Mạnh Niên luôn né tránh ánh mắt, không để mắt mình chạm vào màn hình.
Diệp tiên sinh thông minh như vậy, cô rất sợ bị đối phương nhìn ra sơ hở.
Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là gặp mặt, cô không thể để bất ngờ này bị lộ.
Diệp Liễm vừa bị chị ruột mình chọc tức, trong lòng vốn đã có một cục nghẹn lớn, đang lúc nhạy cảm, thấy cô không chịu nhìn thẳng vào mình, anh càng thêm buồn bực.
Lẽ nào anh thực sự không bằng Diệp Tồn Lễ?
Không thể nào, Diệp Tồn Lễ không hiểu cô, cũng chẳng tôn trọng người khác, làm sao có thể dịu dàng, chu đáo và biết quan tâm người như anh?
Anh đã không còn là cậu nhóc ngông cuồng, không biết kiềm chế hành vi nữa.
Anh biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Kể cả trước đây vì h*m m**n của bản thân, anh đã làm rất nhiều chuyện bất chấp thủ đoạn, thì tất cả đã là quá khứ, anh sớm đã không còn như vậy nữa.
Ý nghĩ muốn làm “trai bao tiểu tam” cũng chỉ thoáng qua thôi, anh không hề thực sự làm vậy. Anh có sự kiên nhẫn, có thể chờ họ chia tay rồi thừa cơ xen vào.
Trên thực tế, anh đã làm đúng như vậy, chờ cô chịu đựng Diệp Tồn Lễ đến cực điểm, không thể chịu đựng nổi nữa, anh mới ra tay.
Những chuyện khốn nạn mà Diệp Tồn Lễ làm, đâu phải là anh cầm dao ép buộc đâu.
Thật sự không trách anh được.
Ánh mắt Diệp Liễm sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô gái phía sau màn hình.
Mạnh Niên liếc thấy ánh mắt anh, tim đập thình thịch.
Sao Diệp tiên sinh tối nay trông giống như một con sói đói khát thế nhỉ.
Đồng thời, trong lòng cô lại lén lút vui mừng và phấn khích.
Cô cứ nghĩ phải đợi ba tháng mới có thể gặp lại anh.
Không ngờ mới tháng thứ hai, anh đã trở về rồi.
Chỉ xa nhau chưa đầy hai tháng, cô nhớ anh lắm. Đến lúc gặp mặt, cô sẽ nói hết nỗi lòng này cho anh nghe.
Mạnh Niên tránh ống kính, lặng lẽ cong khóe môi.
Diệp Liễm thấy cô lại né tránh, buồn bã cụp mắt xuống.
Hai người đều có những nỗi niềm riêng, không ai tập trung vào cuộc trò chuyện.
“Diệp tiên sinh, anh đang chờ ở sân bay rồi ạ?”
Mạnh Niên cảm thấy không thể tin nổi, ban ngày cô vừa tiễn Diệp Tư đi, buổi tối đã nhận được tin anh đang ở sân bay.
“Ừ, 12 giờ bay, còn 3 tiếng nữa.” Diệp Liễm tính toán thời gian, “Anh sẽ đến chỗ em vào trưa mai.”
“À, trưa mai…”
Mạnh Niên đảo mắt, một kế hoạch nảy ra trong đầu.
Cô nén lại cảm xúc, quay đầu nhìn về phía anh, xin lỗi nói: “Diệp tiên sinh, trưa mai có lẽ em không thể ra đón anh được.”
Diệp Liễm vốn cũng không định để cô ra đón, mắt cô không tiện, đến những nơi đông người anh sẽ lo lắng, “Ở nhà đợi anh.”
Mạnh Niên ngượng ngùng đan các ngón tay vào nhau, “Ở nhà có lẽ cũng không được…”
Sắc mặt Diệp Liễm hơi khó coi.
“Bà ngoại em hôm nay về nhà, bà ấy bảo em trưa mai về ăn cơm…” Mạnh Niên cố tình bày ra vẻ mặt rối rắm, “Hay là em nói với bà ngoại là thôi, đợi ngày kia e sang tạ tội với bà ấy sau.”
Diệp Liễm trong lòng nhẹ nhõm, từ “tốt” sắp bật ra khỏi miệng, lại nghe cô gái thở dài phiền muộn: “Chỉ là bà ngoại chắc chắn sẽ mắng em, đã hứa rồi mà, để bà ấy mừng hụt.”
Diệp Liễm lặng lẽ nuốt từ đó lại, bất lực: “Thôi được rồi, em cứ đi thăm bà ngoại đi. Lúc đó anh sẽ đến thẳng nhà bà ngoại đón em.”
“Nếu em muốn ở lại nhà bà ngoại, anh sẽ ở lại cùng em, được không?”
Mạnh Niên hò reo trong lòng, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, “Vâng, cứ theo lời anh nói ạ.”
Hai người trò chuyện một tiếng đồng hồ, cho đến khi có thông báo lên máy bay, mới cúp điện thoại.
Mạnh Niên buông điện thoại, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt hơi ửng đỏ và nóng bừng của mình.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, cười khúc khích đầy ngọt ngào.
Đúng 1 giờ 22 phút trưa, Diệp Liễm kéo vali hành lý ra từ cổng VIP.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, tìm kiếm vị trí đỗ xe mà trợ lý đã gửi cho anh.
Tìm một lúc lâu không thấy tin nhắn, anh cau mày, gọi cho Triệu Tiền.
Cuộc gọi không kết nối được, thay vào đó là chú Vương gọi tới.
Chú Vương cười ha hả, nói bà chủ dặn dò để ông đích thân đến đón.
Diệp Liễm mím môi cười, nói một tiếng “tốt”.
Anh lại hỏi: “Bà chủ về nhà bà ngoại rồi sao?”
Chú Vương liếc nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế sau, nhịn cười nói: “Vâng, đang đợi gặp ngài đấy ạ.”
Diệp Liễm tưởng chú Vương biết anh có kế hoạch đến thẳng nhà bà ngoại Mạnh Niên, liền thuận miệng nói: “Tốt, vậy chú gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ đến nhanh thôi.”
Chú Vương cúp điện thoại, vừa gửi vị trí cho Diệp Liễm, vừa cười không ngớt: “Cậu ấy sắp đến rồi, bà chủ chuẩn bị xong chưa?”
Mạnh Niên căng thẳng tột độ, như thể dưới mông có gắn một hàng đinh, ngồi không yên.
Cô cọ qua cọ lại trên ghế, đôi chân cũng liên tục ma sát.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lôi chiếc gương từ trong túi nhỏ ra, soi soi.
Cô không thường xuyên trang điểm, nhưng may mắn là có chút kiến thức về mỹ thuật, nên kỹ thuật cũng coi là tạm ổn.
Đêm qua hầu như không ngủ ngon, không biết quầng thâm mắt đã được che kỹ chưa.
Tối qua trằn trọc mãi đến hơn một giờ sáng vẫn chưa ngủ được, nằm trên giường cứ lật đi lật lại, nghĩ xem hôm nay mặc gì.
Hai giờ sáng, cô bò dậy khỏi giường, lao thẳng vào phòng thay đồ.
Trước đây mắt không nhìn thấy, quần áo hàng ngày cô mặc đều là Diệp Liễm giúp cô tìm ra, có đẹp hay không, có phù hợp hay không cô đều không rõ, dù sao có quần áo mặc là được, vì cô cũng có ra ngoài đâu.
Đến khi mắt cô khỏi, một buổi sáng nọ, cô lơ mơ đi vào phòng thay đồ, vừa mở cửa ra đã bị hàng loạt bộ quần áo tinh tế và đẹp đẽ trước mắt làm cho tỉnh hẳn.
Cô trợn tròn mắt, đứng ở cửa phòng thay đồ một lúc lâu.
Cuối cùng cảm thán “giàu có thật tốt”, thận trọng bước vào trong.
Mạnh Niên thử quần áo trong phòng thay đồ hơn một tiếng đồng hồ, thử đến mức mí mắt dính vào nhau, thực sự không thể chống đỡ nổi nữa, mới miễn cưỡng chọn ra một bộ quần áo gần như không thể mắc lỗi.
Sáng 9 giờ lại nhanh chóng bò dậy, tắm rửa sấy tóc trang điểm, bận rộn đến 11 giờ mới được ăn cơm.
Ăn cơm xong lại tất tả đến sân bay rình rập, từ đêm qua biết tin anh sẽ về cho đến giờ, tinh thần cô chưa phút giây nào được thả lỏng.
Chú Vương nhìn thấy trạng thái lo lắng tột độ của cô, không nhịn được mà bật cười: “Bà chủ, ngài ấy thấy bà chủ là vui rồi, huống hồ hôm nay bà chủ ăn mặc rất đẹp.”
“Đẹp thật không ạ?”
Mạnh Niên chớp mắt, nôn nóng hỏi.
Chú Vương thành thật gật đầu, “Tất nhiên rồi.”
Mạnh Niên vẫn không thể yên tâm, dù sao mỗi người một gu thẩm mỹ, nhỡ đâu Diệp tiên sinh không thích phong cách của cô hôm nay thì sao.
Cô vẫn đang thấp thỏm bất an thì chú Vương bất ngờ kêu lên: “Đến rồi!”
Hai từ này lập tức khiến Mạnh Niên đầu óc trống rỗng, cô cứng đờ ngồi tại chỗ. Chú Vương nhìn mà thấy sốt ruột thay, “Bà chủ, mau xuống xe đi!”
Mạnh Niên ngây người hai giây, “À, à à!”
Cô luống cuống tay chân, loay hoay ấn nút mãi mới mở được cửa xe.
Đến khi cô vội vàng xuống xe, Diệp Liễm đã cách cô chỉ bốn chỗ đỗ xe.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Niên cảm thấy mình như bị một ngôi sao băng va phải.
Lại một lần nữa được gặp anh ngoài đời, khoảng cách từ lần trước đã quá lâu rồi.
Hơn một năm trôi qua, anh dường như không có gì thay đổi.
Áo vest đen khoác hờ trên cánh tay, chiếc áo sơ mi trắng mở một cúc, để lộ xương quai xanh. Chiếc cà vạt đã biến mất, không biết là không mang theo hay là vì cảm thấy gò bó nên cởi ra.
Mái tóc ngắn đen được vuốt tùy tiện nhưng trông vẫn đẹp như được tạo kiểu sẵn. Vầng trán sáng, đôi mắt sắc bén không giấu được sự tham vọng ngút trời.
Cũng giống như Diệp Tư, mắt anh một mí, mắt hoa đào dài và phóng túng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường nét cằm gọn gàng, sắc sảo.
Giống hệt với những gì cô đã phác họa bằng đầu ngón tay.
Trong video nhìn lén không rõ, nhưng ngay lúc này, họ đang ở cùng một không gian.
Cô giật mình nhận ra tim mình đập mạnh biết bao, và giờ mới hiểu thế nào là “cái nhìn lướt qua đầy bất ngờ”.
Diệp Liễm nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia, anh lạnh lùng ngẩng đầu lướt nhìn. Khoảnh khắc đó, anh cũng sững sờ tại chỗ.
Mạnh Niên từ từ cong khóe môi.
Mọi biểu cảm của anh, đều hiện rõ mồn một trong mắt cô.
Mạnh Niên nhìn anh chỉ mất một lát đã lấy lại được vẻ bình tĩnh, sau đó ánh mắt càng sâu hơn, bước chân kéo vali nhanh hơn, chỉ vài bước đã đến trước mặt cô.
Anh buông tay, chiếc vali trượt đi theo quán tính, nhưng anh mặc kệ.
Cảm giác áp bức ập đến ngay lập tức, Mạnh Niên chỉ kịp nhìn rõ chiếc cằm lướt qua của anh, rồi trước mắt tối sầm lại, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật mạnh.
Nụ hôn của Diệp Liễm mang theo sự nồng nhiệt tột độ và đầy tính chiếm hữu.
Anh đưa tay bóp nhẹ cằm cô, hơi dùng lực để ép cô mở môi. Anh dùng đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy hàm răng cô, quấn lấy lưỡi cô, khuấy động, điên cuồng.
Mạnh Niên đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, chỉ còn biết bám chặt vào cánh tay anh để khỏi ngã.
Cô cảm thấy lồng ngực mình bị chèn ép, mọi không khí đều bị rút cạn, gần như không thở nổi.
Lông mi cô từ từ ướt đẫm, ngay khi sắp nghẹt thở, anh kiềm chế lùi lại nửa phân.
Trán chạm trán, anh cũng khẽ th* d*c.
Ánh mắt sâu thẳm, giọng anh khàn đặc, không giấu được vẻ vui sướng: “Bé nói dối.”
Mạnh Niên ngượng ngùng mím môi, lảng tránh ánh mắt anh, “Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà…”
“Cảm ơn, anh cực kỳ bất ngờ.”
Diệp Liễm cảm thấy mọi sự hoang mang và bất an trên suốt quãng đường đi đều đã được cô xoa dịu.
Chú Vương không biết từ lúc nào đã lén lút đặt chiếc vali trượt ra ngoài vào cốp xe, rồi khôn ngoan chui vào trong xe.
Đến khi Diệp Liễm ôm cô vào xe, tấm chắn trong xe đã được hạ xuống.
Rõ ràng là chú Vương biết họ cần không gian riêng tư, nên đã không làm phiền nữa.
Không có ai nhìn, Diệp Liễm không còn kiềm chế nữa.
Anh đè cô vào ghế, hôn cuồng nhiệt, dùng hành động để trút hết nỗi nhớ nhung suốt hai tháng qua.
Tình cảm sau những lần xa cách càng thêm mặn nồng, câu này có lẽ là để nói về trạng thái của họ lúc này.
Trên xe có nhiều bất tiện, không thể làm gì hơn, huống hồ Mạnh Niên còn có một chuyện cực kỳ quan trọng chưa nói.
Cô im lặng, chỉ khi anh hôn, cô mới cong mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Diệp Liễm hôn một lúc, nhịp điệu dần chậm lại.
Lần này anh hoàn toàn rút ra, giữ một khoảng cách, rồi rất nghiêm túc nhìn thẳng vào cô.
Cuối cùng, trong mắt anh hiện lên một tia không thể tin nổi.
Anh đưa tay, lòng bàn tay ôm lấy nửa bên đầu cô, ngón tay từ từ lướt qua khóe mắt cô, do dự, rồi hỏi: “Mắt em…?”
Mạnh Niên mím môi cười, không nói. Cô cúi mắt, đưa tay lên, chạm vào cổ áo anh.
Đầu ngón tay cô chạm chính xác vào chiếc cúc đang mở.
Ngón tay cô từ từ miết nhẹ trên bề mặt chiếc cúc, cong môi, rồi lại ngước nhìn anh một cái.
Cái nhìn đó khiến Diệp Liễm gần như ngừng thở.
“Diệp tiên sinh, ở ngoài đường cần chú ý đến trang phục gọn gàng.”
Mạnh Niên nói nhẹ nhàng, cô cúi xuống, những ngón tay khéo léo cài lại chiếc cúc đầu tiên mà anh đã mở.
Đôi mắt cô nhìn chính xác vào ngón tay mình, nhìn vào chiếc cúc đó, Diệp Liễm còn gì mà không hiểu nữa.
Anh ôm chặt lấy lưng cô, dùng sức ấn cô vào lòng.
Có thể thấy người đàn ông vô cùng xúc động, cánh tay ôm cô hơi run rẩy, ngay cả hơi thở cũng dồn dập hơn nhiều.
Mạnh Niên cười, vòng tay ôm lấy anh, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng đang phập phồng của anh.
Cô ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nói: “Cài cúc áo vào, là một Diệp tiên sinh trưởng thành và cấm dục.”
Người đàn ông ôm cô đột nhiên siết chặt tay, anh nghiêng đầu, thì thầm vào vành tai cô: “Cấm dục… trước mặt em, e là không được.”
Mạnh Niên mím môi, tai đỏ bừng.
“Mắt em khỏi từ lúc nào? Sao không nói cho anh biết?”
Nghe thấy câu hỏi đầy hờn dỗi của anh, Mạnh Niên bật cười: “Anh bắt đầu tính sổ rồi đấy à?”
Diệp Liễm phủ nhận: “Không phải, chỉ là cảm thấy quá bất ngờ.”
“Cái em muốn chính là tạo bất ngờ cho anh mà,” Mạnh Niên từ khi mắt khỏi đã trở nên hoạt bát hơn hẳn, cô đắc ý nói, “Cảm thấy bất ngờ tức là em đã thành công rồi.”
“Đúng vậy, em thành công rồi, em đã thành công dọa anh sợ.”
Diệp Liễm vừa cảm thấy may mắn, lại bắt đầu lo sợ.
Có phải Diệp Tư đã biết trước, nên mới gọi điện cho anh hôm qua không.
Cô ấy nghĩ rằng Mạnh Niên đã khỏe lại, thì không cần phải lãng phí thời gian vào anh nữa.
Ba từ “hối hận không”, Diệp Liễm vẫn không dám hỏi ra.
Anh chỉ có thể tự lừa dối, tự thôi miên rằng khởi đầu của họ không phải từ những toan tính đầy mưu mô của anh, cô hoàn toàn tự nguyện, dù sao thì ngày đó anh đã cho cô cơ hội hối hận, cô có đủ tự do để lựa chọn quay lưng rời đi.
Mạnh Niên không nhận ra tâm trạng sa sút của anh, cô phấn khích kể cho anh nghe về quá trình hồi phục suốt hơn một tháng qua của mình.
“Hôm ra viện, em hơi thất vọng, vì nghĩ anh phải rất lâu nữa mới về, em lo lắng lắm, sợ mình không đợi được anh về sẽ lỡ lời. May mà hôm nay anh đã về rồi, đúng là trùng hợp quá!”
“Ừ, rất trùng hợp…”
Diệp Liễm cảm nhận được sự phấn chấn của cô, bản thân anh cũng vui lây.
Đột nhiên, một khoảnh khắc nào đó, người trên vai anh im lặng.
Diệp Liễm nới lỏng vòng tay, cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Sao vậy?”
Cô gái lộ vẻ e thẹn, xấu hổ cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén nhìn anh một cái, rồi lại giật mình tránh đi ánh mắt chạm nhau như bị điện giật.
“Em, em muốn hỏi, bộ đồ hôm nay của em, anh có thích không?”
Diệp Liễm gần như không cần suy nghĩ: “Thích.”
“Bộ đồ này… Em không biết anh thích kiểu gì, nên đã chọn một màu mà em thích nhất, anh có hài lòng không?”
“Rất đẹp.” Anh đặt tay cô lên ngực mình, “Nghe thấy không? Tim anh sắp nhảy ra ngoài rồi.”
Mạnh Niên không nhịn được cười, “Nghe thấy rồi ạ, đập nhanh thêm chút nữa là phải vào viện rồi đấy.”
Từ lúc ra khỏi sân bay, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, trong mắt Diệp Liễm dường như không còn bất kỳ ai khác nữa.
Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng tươi có thắt eo, tay áo dài đến khuỷu tay, vạt váy dài quá gối, đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông ngoan ngoãn, đúng kiểu nữ sinh đại học trong sáng.
“Lúc đó em chọc tức vị phu nhân kia, nói anh thích người nhỏ tuổi, thực ra em cũng nói bừa thôi, không biết anh thích kiểu trưởng thành hay là kiểu sinh viên…”
Hôm qua cô đã dành nửa tiếng đồng hồ để đếm quần áo trong phòng thay đồ, phát hiện ra đồ kiểu sinh viên nhiều hơn, nên đã mạnh dạn đoán đây là sở thích của anh, và dứt khoát từ bỏ phong cách chín chắn, chọn bộ đồ phù hợp nhất với lứa tuổi của mình.
“Em thế nào anh cũng thích,” Anh cười dỗ dành cô, hạ giọng, “Tất nhiên, không mặc gì là tốt nhất.”
Mạnh Niên không thể tin nổi mà lườm anh.
Ban ngày ban mặt, sao lại có thể trêu ghẹo người khác như vậy!
Diệp Liễm đang cười, nụ cười dần tắt, rất nhanh sau đó anh lại trở nên bối rồi.
Anh buông tay đang ôm cô ra, khó xử sờ tóc.
“Anh không biết em sẽ đến, cũng không biết em có thể nhìn thấy, nên không chuẩn bị gì cả…”
Anh sờ sờ cằm, cảm thấy có chút râu, khẽ nhíu mày. Mặc dù anh luôn không mấy quan tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng lần gặp mặt này có ý nghĩa khác thường.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi kết hôn, phải để lại ấn tượng tốt nhất.
Sự lo lắng khi đối diện với người mình yêu không chỉ có mình Mạnh Niên. Diệp Liễm không ngủ ngon trên máy bay, cộng thêm trong lòng có chuyện, anh càng nghĩ càng thiếu tự tin, đưa tay muốn đặt cô trở lại ghế của cô, rút lui.
Mạnh Niên “á” lên một tiếng, vội vàng ôm cổ anh không cho anh chạy.
Đôi mắt cô gái sáng long lanh, tập trung chớp chớp nhìn anh.
Nhìn vầng trán đầy đặn của anh, nhìn đôi môi mỏng vừa hôn cô.
Nhìn yết hầu quyến rũ của anh, và chiếc áo sơ mi được may đo bị cô cài lại cúc, rồi bị cô cọ xát đến rối bời.
Nhìn xuống dưới, là chiếc quần tây phẳng phiu và đôi giày da vừa vặn.
Vừa có vẻ cao quý của một doanh nhân thành đạt, nhưng không quá gò bó, trong sự nghiêm túc lại pha chút mệt mỏi và lười biếng, tùy tính và tự do.
Anh bực bội vì mình vội vàng đến không kịp chỉnh chu, không phải lúc đẹp trai nhất, nhưng Mạnh Niên lại thích dáng vẻ này của anh.
Mạnh Niên ôm cổ người đàn ông, không kìm được tình cảm, khẽ nói: “Diệp tiên sinh, tim em cũng đập mạnh lắm.”
“Dáng vẻ bây giờ của anh chính là dáng vẻ mà em thích.”
Diệp Liễm sững người tại chỗ.
“Thực ra anh không thay đổi gì cả, vẫn giống như lần trước em gặp anh ở cổng trường đại học.”
Diệp Liễm kiềm chế đưa tay v**t v* khuôn mặt cô, yết hầu chuyển động hai lần, “Em vẫn còn nhớ?”
Đương nhiên nhớ.
Đó là một trong số ít lần Mạnh Niên cảm thấy mình được bảo vệ.
Có thể lúc đó xe của Diệp chú chỉ tình cờ đi ngang qua đó, tiện thể giúp cô xua đuổi người “cha” lén lút đến thăm, nhưng Mạnh Niên vẫn rất biết ơn anh, và ghi nhớ khoảnh khắc đó rất lâu.
Mỗi khi nhớ lại, cô đều cảm thán, cô quả nhiên không ngưỡng mộ sai người.
Hai người nói chuyện một lúc lại hôn nhau.
Diệp Liễm hé mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu nhạt của cô, lông mi anh khẽ run, trán tựa trán cô, cọ vào môi cô, “Sao cứ nhìn anh mãi vậy.”
Má cô gái ửng hồng, đôi mắt trong veo, nhìn thẳng vào anh, ngượng ngùng nói: “Em muốn xem lúc anh hôn thì sẽ như thế nào.”
Khi hôn, anh rất tập trung, thỉnh thoảng khóe mắt hé ra một chút, để lộ đồng tử đen, lông mi khẽ run rẩy, trông cực kỳ quyến rũ.
Tim Diệp Liễm như bị ai đó vò nát, anh lại khẽ hôn môi cô, cười nói: “Có gì khác với em tưởng tượng không?”
Cô gái phủ nhận: “Trước đây em không thể tưởng tượng được, vì không có kinh nghiệm, nên không hình dung được. Vì thế mới tò mò.”
Vậy nên sau khi mắt cô khỏi, khi hôn anh, cô không nỡ nhắm mắt lại.
“Vậy mỗi khi chúng ta hôn nhau, trong đầu em nghĩ gì?”
Diệp Liễm không tin cái đầu nhỏ lanh lợi và không an phận của cô lại không có bất kỳ hình ảnh nào.
Mạnh Niên đỏ mặt, không tiện nói.
Cô không trả lời, người đàn ông liền nhún người vài cái, cô bị rung lắc lên xuống, không mấy chốc đã cười cầu xin: “Em nói, em nói mà, em nghĩ là…”
Không tiện nói lớn cho không khí nghe, cô ghé sát vào tai anh, trực tiếp thì thầm hai từ đó vào tai anh.
Diệp Liễm ngạc nhiên nhướng mày, đôi mắt ngập tràn ý cười, “Không ngờ bạn học Mạnh lại xem mấy thứ đó?”
“Em cũng đâu có cố ý xem đâu.” Mạnh Niên lầm bầm, “Xán Xán, Lệ Lệ, họ đều là các cô gái yêu nhân vật…”
Khi mắt còn chưa khỏi, Thẩm Xán Xán và Giang Lệ thỉnh thoảng lại thay phiên nhau nhắn tin WeChat la hét với cô. Hôm nay thì nói muốn trượt cầu trượt trên xương quai xanh của “ông chồng giấy” này, ngày mai lại muốn nhảy múa trên cơ bụng của “ông chồng giấy” khác, rồi lại bảo cơ bụng quá săn chắc nhảy sẽ vấp ngã, chi bằng trực tiếp…
Mạnh Niên nhớ lại những lời nói táo bạo của hai người bạn, sâu sắc cảm thấy chính mình đã bị họ ảnh hưởng, nên mỗi khi thân mật với Diệp Liễm, trong đầu cô lại vô thức hiện lên những hình ảnh nhạy cảm.
Da mặt cô vốn mỏng, không dám thừa nhận trước mặt người mình thích rằng trong đầu cô có những “thứ đen tối” như vậy.
Diệp Liễm tò mò truy hỏi: “Kiểu hình gì? Người thật à? Hay là…”
“Đương nhiên là nhân vật hoạt hình rồi, sao có thể xem người thật được, em ghét đàn ông nhất trên đời.”
“Nhưng nói trước nhá, cho dù có xem, thì cũng là từ góc độ chuyên môn để xem bố cục và nét vẽ thôi, chứ không phải để thỏa mãn h*m m**n cá nhân đâu.”
“Họ cứ gửi cho em, hỏi em vẽ có đẹp không, chứ không phải em tự thích xem!”
Ba câu phủ nhận liền nhau, vẻ vội vàng hệt như “lạy ông tôi ở bụi này”.
Diệp Liễm nghe xong chỉ biết cười.
“Vậy sau khi đã nhìn thấy anh là người thật, bạn học Mạnh cảm nghĩ thế nào?”
Mạnh Niên ấp úng, nhìn thấy anh lại sáp tới, nửa đẩy nửa đưa, chìm vào một đợt rung động mới.
Sự mến mộ của cô tan chảy trong nụ hôn sâu của anh.
“Cảm nghĩ là, thích Diệp tiên sinh nhất.”
Vì chú Vương lát nữa còn phải lái xe đi chợ, nên Diệp Liễm bảo chú cứ thả họ xuống ngay cổng, không cần lái vào ga-ra.
Kết quả không ai ngờ, vừa xuống xe đi được hai bước, trời bỗng đổ mưa như trút nước.
Diệp Liễm lập tức cầm áo khoác che đầu cho Mạnh Niên, một tay ôm lấy cô, bước nhanh về phía nhà.
Mùi đất ẩm ướt xộc vào mũi ngay lập tức, không khí trở nên vừa oi bức vừa ẩm ướt.
Chạy nhanh về đến nhà, đứng dưới mái hiên, Mạnh Niên thò đầu ra khỏi chiếc áo vest.
Cô ngơ ngác nhìn bầu trời mây đen vần vũ, “Đột ngột quá.”
“Giống như bất ngờ em dành cho anh vậy.”
Người bên cạnh thản nhiên nói.
Mạnh Niên bật cười, cô quay đầu lại, không ngờ đôi mắt vừa mới hồi phục của cô lại phải đối mặt với một cảnh tượng đầy chấn động…
Mưa như trút nước bị ngăn cách bên ngoài, người đàn ông bên cạnh cúi đầu nhìn cô.
Nước mưa làm ướt tóc anh, những sợi tóc mềm rũ xuống trán, trông anh lại hiền lành hơn nhiều.
Nước đọng ở ngọn tóc rơi xuống hàng mi dài, theo cái chớp mắt của anh, giọt mưa rơi xuống.
Vì chiếc áo vest đang ở trên vai cô, nên lúc này người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Nước mưa thấm ướt vải, màu trắng trở nên hơi trong suốt, dính chặt vào cơ thể anh.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Mạnh Niên chỉ còn lại bốn chữ “mỹ nam ướt át”.
Mắt cô không kiểm soát được mà nhìn xuống.
Chiếc áo sơ mi nửa trong suốt, để lộ một cơ thể tràn đầy sức hấp dẫn của phái mạnh, sự nam tính bùng nổ mang một sức hút chết người khó tả.
Cơ bắp ở ngực và bụng ẩn hiện dưới lớp áo, phập phồng theo nhịp thở hơi rối loạn của anh.
Mạnh Niên không thể rời mắt, ánh mắt dính chặt vào cơ thể gợi cảm và rắn rỏi của anh.
“Hửm?”
Người đàn ông hơi nghiêng người, lại gần cô hơn. Hơi thở nóng bỏng phả xuống, giọng nói trầm ấm đầy từ tính hòa quyện với hơi nước, vang vọng bên tai cô.
Mạnh Niên tê dại từ đầu đến chân, tim đập mạnh.
“Đừng, đừng để bị cảm,” Mạnh Niên nói lắp bắp, “Đi thôi, vào nhà…”
Vệt đỏ trên mặt cô lan xuống tận cổ, ngón tay run run, giật lấy tay áo anh, kéo anh vào trong.
Diệp Liễm cong mắt, cười khàn.
Đương nhiên phải vào rồi.
Diệp Liễm nghe theo ý cô, anh giơ bàn tay còn lại lên, tùy tiện vuốt ngược mái tóc ướt từ trán ra sau.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng Mạnh Niên lại nhìn không chớp mắt.
“Thích anh đến vậy sao?”
Người đàn ông vui vẻ hỏi.
Mạnh Niên vô thức lẩm bẩm: “Ừm…”
Trở về tổ ấm quen thuộc, tâm trạng của hai người tất yếu sẽ trở nên khác.
Tối qua khi bị mất ngủ, cô đã nhiều lần tưởng tượng về cuộc gặp gỡ hôm nay.
Xa cách ngắn ngày còn hơn cả tân hôn, gần hai tháng không gặp, có những chuyện anh không cần nói cô cũng hiểu, nhất định sẽ xảy ra.
Đây là lần đầu tiên họ thân mật sau khi mắt cô đã khỏi, ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nên Mạnh Niên muốn chuẩn bị thêm một bất ngờ nữa cho Diệp Liễm.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không biết phải làm thế nào.
Nếu hỏi bạn bè, câu trả lời của họ chắc chắn sẽ khiến cô không thể chấp nhận được.
Mạnh Niên tự thấy mình là người khá bảo thủ, một vài ý nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi, nhưng cô không đủ quyết tâm để thử.
Cô cứ lưỡng lự mãi, cuối cùng cũng không có một kế hoạch cụ thể nào.
Giờ thì hay rồi, chẳng còn thời gian để nghĩ đến bất ngờ gì nữa.
Cô bị anh mê hoặc đến mất cả hồn vía, làm gì còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác.
Lên đến tầng ba, Diệp Liễm buông tay cô ra, tháo đồng hồ đeo tay ra, ném lên ghế sofa.
Anh thậm chí còn không đợi thay quần áo, vội vàng quay lại cửa, bế bổng cô gái vẫn còn đang ngẩn ngơ lên.
Trong phòng tắm, anh không ôm cô nằm vào bồn.
Anh thản nhiên xoay người cô lại, để cô úp mặt vào bức tường trắng.
Trái ngược với vẻ bình tĩnh của người đàn ông, hành động của anh lại khá thô bạo.
Anh không màng đến giá trị của quần áo cả hai đang mặc, giật phăng chúng ra trong chốc lát.
Diệp Liễm mạnh mẽ tách hai chân cô ra.
Một bên là những viên gạch lạnh lẽo, một bên là bức tường người nóng như lửa.
Mạnh Niên bị sự kết hợp nóng lạnh này k*ch th*ch đến mức cảm xú bùng nổ.
Trong đầu cô liên tục hiện lên đủ loại hình ảnh, cuối cùng tất cả đều dừng lại ở một bức vẽ mà cô đã tưởng tượng và vẽ lại không biết bao nhiêu lần trên giấy – bức chân dung của anh.
Trước mắt cô lại xuất hiện những vầng hào quang, hơi nước mờ mịt, như thể quay trở lại khoảng thời gian mắt bị tổn thương.
Một lớp sương mù bao phủ, không nhìn rõ mọi thứ.
Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự tồn tại của anh.
“Nhớ em lắm.”
Anh há miệng cắn vào tai cô, giọng nói đầy âu yếm.
“Sao không mở mắt ra nhìn anh?”
“Anh làm em thất vọng à?”
“Nhìn anh đi, được không?”
Không hề thất vọng.
Mạnh Niên xấu hổ không dám đối mặt, hai tay bất lực chống lên tường, đầu ngón tay bị k*ch th*ch mà co quắp lại.
“Bé cưng.”
“Vợ ơi.”
Tất cả những cách xưng hô thân mật được thay đổi liên tục, thúc giục cô nhìn anh.
Mạnh Niên không thể chịu nổi sự nài nỉ của anh, cuối cùng khuất phục trước bản năng, từ từ quay đầu lại.
Không báo trước, cô bị một đôi mắt đen láy hút hồn.
Hóa ra lúc này anh lại có biểu cảm như vậy.
Đôi môi lại dính vào nhau, anh rộng lượng, xoay người cô lại.
Cánh tay anh luồn xuống, đỡ lấy chân cô.
Người đàn ông ra lệnh với giọng nói ngắn gọn: “Khép chặt lại, kẹp chặt.”
Máu toàn thân cô dồn thẳng l*n đ*nh đầu.
Đầu óc Mạnh Niên trống rỗng vào giây phút này.
Sau một hồi lâu, Mạnh Niên mệt đến không mở nổi mắt.
Ngoài trời bắt đầu có sấm chớp, nhưng cô không còn sức lực để sợ hãi.
Mọi ký ức về những ngày mưa bão trước đây đã bị Diệp Liễm xóa bỏ hoàn toàn.
Cô không còn phải mắc kẹt trong quá khứ nữa.
Chợp mắt một lúc, cô mơ thấy mẹ.
Năm đó bà chưa bị bệnh, vẫn là một người phụ nữ rất xinh đẹp và tận hưởng tình yêu.
Mẹ nắm tay cô, chỉ vào cánh cổng trường trong bức ảnh.
Mẹ cười và nói với cô: “Niên Niên của mẹ vẽ đẹp thế này, sau này cũng thi vào học viện mỹ thuật, làm đàn em của mẹ nhé?”
Hóa ra mẹ cũng từng hy vọng cô có thể mãi mãi cầm cọ vẽ.
Giấc mơ rất ngắn.
Mạnh Niên bị ai đó đánh thức.
Mơ màng mở mắt, cô được người ta dịu dàng ôm vào lòng.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng: “Cơm làm xong rồi, muốn xuống ăn không?”
Mạnh Niên tựa vào vai anh, khóe môi cong lên.
“Diệp tiên sinh đúng là tràn đầy năng lượng.”
Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại ôm cô làm việc kia lâu như vậy.
Giờ đến cả bữa tối cũng lo liệu hết.
Diệp Liễm cười, áp môi vào môi cô, mũi cọ mũi, “Hết cách rồi, muốn nuôi vợ, đương nhiên phải giỏi giang một chút.”
Bữa tối được dùng trên tầng ba, chỉ vì Mạnh Niên phát hiện trên đầu gối mình có một vết bầm lớn, thế là cô bị cấm xuống lầu.
“Hình như là lần ở bồn tắm bị va vào.” Diệp Liễm áy náy bôi thuốc cho cô, thổi thổi, ánh mắt dịch sang một bên, nhìn thấy một vết giống như dấu bàn tay, tự trách nhíu mày, “Anh xin lỗi.”
Mạnh Niên không thấy đau, chỉ là cơ thể cô dễ để lại vết tích thôi, “Đừng làm quá lên mà.”
Nhưng cô cũng không từ chối yêu cầu của anh, dù sao giờ eo và chân cô vẫn còn đau nhức, thực sự không muốn cử động.
Ăn uống xong xuôi, Mạnh Niên lại buồn ngủ.
Ngoài trời vẫn gió to, sấm chớp.
Mạnh Niên cuộn mình trong vòng tay Diệp Liễm, ngủ say sưa.
Mười giờ tối, một tiếng sấm vang dội.
Cô gái trong lòng bất an cựa quậy.
Diệp Liễm cúi đầu hôn cô, thấy cô từ từ giãn lông mày ra.
Rung…
Rung rung…
Diệp Liễm ngước mắt, nhìn thấy điện thoại của Mạnh Niên có cuộc gọi đến.
Ngay khoảnh khắc AI bắt đầu đọc, anh không kịp nhìn xem là ai, dứt khoát ấn nghe.
Diệp Liễm không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là không muốn để cô bị giọng nói làm phiền mà tỉnh giấc.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc ồn ào và tiếng hò reo của đám đông.
Có vẻ như là ở quán bar.
Diệp Liễm lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, một số điện thoại lạ, mã vùng ở nước ngoài.
Trùng hợp là quốc gia mà Diệp Tồn Lễ đang du học.
Diệp Liễm vẻ mặt lạnh nhạt, một lần nữa đưa điện thoại lên tai, không phát ra tiếng động nào, chỉ nghe đối phương đang say xỉn.
“Niên Niên, Niên Niên… tại sao em không thể chấp nhận anh?”
“Anh chẳng qua chỉ phạm một lỗi mà rất nhiều người đều mắc phải, tại sao lại phải kết án tử hình anh?”
“Thanh Ức tuy có đuổi theo anh đến nước ngoài, nhưng anh và cô ấy thực sự không có gì cả, anh không biết cô ấy đối với anh…”
Đối phương nói được nửa chừng, bắt đầu không cam lòng, lên giọng hung hăng: “Niên Niên, em có biết ở nước ngoài anh cũng rất được chào đón không? Em bỏ lỡ anh nhất định sẽ phải hối hận!”
Nói vài câu gay gắt, rồi lại bắt đầu yếu đuối: “Trước khi ra nước ngoài anh đã nói với bà nội, nhờ bà ấy giúp anh chăm sóc em một chút, quan trọng nhất là nếu em có người yêu mới thì phải báo cho anh biết. Bà ấy vẫn chưa gọi điện cho anh, vậy nên bây giờ em vẫn độc thân đúng không?”
“Chúng ta quen nhau từ hồi cấp ba, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc, anh làm gì không tốt anh sẽ sửa có được không? Anh thực sự thích em mà…”
“Anh không chê mắt em không nhìn thấy, cho dù em cả đời không nhìn thấy anh cũng sẽ nuôi em, những người bạn cũ kia anh cũng không liên lạc nữa có được không?”
Diệp Liễm im lặng lắng nghe, ánh mắt tối sầm lại.
Diệp Tồn Lễ thấy đối phương im lặng, trong lòng mừng rỡ, lại nói thêm rất nhiều lời dỗ dành.
“Mạnh Niên, anh nhớ em, thực sự rất nhớ em. Chúng ta đừng giận nhau nữa có được không? Anh vẫn đang đợi em, không cho bất kỳ ai cơ hội nào đâu.”
“Em nói ‘được’, có được không? Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức cầu xin chú nhỏ cho anh về, chúng ta…”
Cuối cùng Diệp Liễm cũng hết kiên nhẫn.
Anh khẽ hé môi, “Cút.”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
CHƯƠNG 62: LAO VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA (2)
Giọng nói như gáo nước lạnh dội xuống, Diệp Tồn Lễ ngay lập tức tỉnh rượu.
Cuộc gọi bị người đàn ông cúp, sau đó anh ta nhấn giữ nút nguồn để tắt máy, rồi tiện tay ném điện thoại đi.
Anh dựa lưng vào đầu giường, một cảm giác bất lực và bực bội lại xé nát tâm hồn anh.
“Ưm…”
Người trong lòng rên khẽ, kéo lý trí suýt nữa đã hóa thành tro bụi của anh trở về.
Diệp Liễm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, siết chặt vòng tay.
“Anh đánh thức em à?”
Mạnh Niên từ từ tỉnh lại, còn mơ màng buồn ngủ: “Anh đang nghe điện thoại ạ?”
Ánh mắt Diệp Liễm âu yếm dịu dàng, anh chỉ hôn cô, lảng tránh không trả lời.
“Ưm…”
Dù ý thức còn mơ hồ, cô vẫn vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Cô đã thay đổi quá nhiều so với trước, trở nên chủ động, trở nên cởi mở.
Cô tốt như vậy, nhưng anh lại ngày càng trở nên nhút nhát.
Có lẽ vì tình yêu dành cho cô ngày càng sâu sắc, nên anh mới đâm đầu vào ngõ cụt, sợ được sợ mất, liên tục giằng co trong cái “mệnh đề sai” này.
Sự im lặng kéo dài của anh khiến Mạnh Niên cảm thấy có điều bất thường.
Mạnh Niên cố gắng mở mắt ra, quan tâm hỏi: “Sao thế anh?”
Diệp Liễm im lặng một lúc lâu, hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm:
“Kết hôn với anh, em có hối hận không?”
Mỗi từ anh nói ra đều vô cùng khó khăn.
Anh không biết mình hỏi câu này có ý nghĩa gì.
Vừa hỏi xong lại đột nhiên hối hận, định chuyển chủ đề thì nghe thấy cô gái trả lời một cách rất tự nhiên.
Cô gái còn nửa tỉnh nửa mê, khẽ thì thầm: “Không mà, được kết hôn với anh, em thấy rất may mắn.”
Diệp Liễm sững sờ, “…May mắn sao?”
Nói vài câu, cơn buồn ngủ cũng tan bớt.
Mạnh Niên lườm anh một cái, trách anh làm phiền giấc ngủ của cô. Cô nhúc nhích cơ thể, đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Tìm đâu ra người đối xử với em tốt như vậy, không phải may mắn thì là gì?”
Diệp Liễm có chút không tự tin: “Nhưng em cũng chưa gặp ai khác, sao biết được…”
Mạnh Niên khó hiểu: “Trên đời này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ em có thể gặp gỡ hết tất cả mọi người sao?”
Đôi mắt hơi ướt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn rõ sự bất an của anh lúc này.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy anh như vậy, cô thấy có chút xót xa.
Có phải vì cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình một cách thẳng thắn, nên mới khiến anh cảm thấy bất an không?
Hóa ra người ưu tú đến mức có thể tự phụ như Diệp tiên sinh cũng có lúc không chắc chắn sao?
Mạnh Niên trèo lên người anh, đặt tay lên vai anh, đối mặt với anh, tựa vào lòng anh.
“Diệp tiên sinh, anh đã khai thông cho em nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng đến lượt em làm bác sĩ tâm lý rồi.”
Đáng tiếc bây giờ không có áo blouse trắng hay y tá gì cả…
Trong đầu Mạnh Niên nhanh chóng lướt qua vài hình ảnh mờ ảo, trên mặt thoáng hiện một vệt đỏ đáng ngờ.
Cô hắng giọng, nghiêm túc nhìn anh.
“Chúng ta gặp nhau là duyên phận, như anh nói đấy, mười tuổi anh đã gặp em, duyên phận của chúng ta bắt đầu từ lúc đó. Thế nên dù em không đến Nam Thành để dưỡng thương, chúng ta nhất định cũng sẽ gặp lại ở một nơi khác.”
“Có thể là ở nhà cũ, em và Diệp Tồn Lễ cãi nhau, rồi em tức giận, định bỏ đi, vừa hay gặp lại anh khi anh về nhà.”
“Hoặc cũng có thể là vào một ngày làm việc bình thường nào đó, em đến dưới tòa nhà công ty anh tìm Xán Xán, tình cờ gặp anh bước ra.”
“Cũng có thể là ở bệnh viện, em đi cùng bà ngoại khám sức khỏe, gặp anh cũng đi cùng thầy giáo đến bệnh viện.”
“Có rất nhiều khả năng để chúng ta gặp nhau, em đều có thể gặp anh,” Mạnh Niên dùng hai tay ôm lấy mặt anh, hỏi: “Nếu gặp lại, anh có chủ động đến nói chuyện với em không?”
Yết hầu Diệp Liễm chuyển động, giọng nói bỗng trở nên khàn đặc: “Tất nhiên rồi.”
Anh đã không thể kiềm chế được sự khao khát được đến gần cô.
“Anh chưa từng kể cho em nghe, năm ngoái ở cổng trường em, thực ra đó không phải là tình cờ.”
Diệp Liễm cúi mắt, không màng đến việc hành động của mình có khiến cô khó chịu hay không, nói ra hết: “Anh đột nhiên mơ thấy em, rồi đến khi anh nhận ra, anh đã đứng trước cổng trường em rồi.”
“Anh cố tình đi tìm em, may mắn thay, đã nhìn thấy em.”
Mạnh Niên ngạc nhiên tròn mắt, nhưng rất nhanh sau đó lại cong lên, cười rất ngọt ngào.
Giọng nói như gáo nước lạnh dội xuống, Diệp Tồn Lễ ngay lập tức tỉnh rượu.
Cuộc gọi bị người đàn ông cúp, sau đó anh ta nhấn giữ nút nguồn để tắt máy, rồi tiện tay ném điện thoại đi.
Anh dựa lưng vào đầu giường, một cảm giác bất lực và bực bội lại xé nát tâm hồn anh.
“Ưm…”
Người trong lòng rên khẽ, kéo lý trí suýt nữa đã hóa thành tro bụi của anh trở về.
Diệp Liễm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, siết chặt vòng tay.
“Anh đánh thức em à?”
Mạnh Niên từ từ tỉnh lại, còn mơ màng buồn ngủ: “Anh đang nghe điện thoại à?”
Diệp Liễm ánh mắt đầy âu yếm dịu dàng, anh chỉ hôn cô, lảng tránh không trả lời.
“Ưm…”
Dù ý thức còn mơ hồ, cô vẫn vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Cô đã thay đổi quá nhiều so với trước, trở nên chủ động, trở nên cởi mở.
Cô tốt như vậy, nhưng anh lại ngày càng trở nên nhút nhát.
Có lẽ vì tình yêu dành cho cô ngày càng sâu sắc, nên anh mới đâm đầu vào ngõ cụt, sợ được sợ mất, liên tục giằng co trong cái “mệnh đề sai” này.
Sự im lặng kéo dài của anh khiến Mạnh Niên cảm thấy có điều bất thường.
Mạnh Niên cố gắng mở mắt ra, quan tâm hỏi: “Sao thế anh?”
Diệp Liễm im lặng một lúc lâu, hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm:
“Kết hôn với anh, em có hối hận không?”
Mỗi từ anh nói ra đều vô cùng khó khăn.
Anh không biết mình hỏi câu này có ý nghĩa gì.
Vừa hỏi xong lại đột nhiên hối hận, định chuyển chủ đề thì nghe thấy cô gái trả lời một cách rất tự nhiên.
Cô gái còn nửa tỉnh nửa mê, khẽ thì thầm: “Không mà, được kết hôn với anh, em thấy rất may mắn.”
Diệp Liễm sững sờ, “…May mắn sao?”
Nói vài câu, cơn buồn ngủ cũng tan bớt.
Mạnh Niên lườm anh một cái, trách anh làm phiền giấc ngủ của cô. Cô nhúc nhích cơ thể, đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Tìm đâu ra người đối xử với em tốt như vậy, không phải may mắn thì là gì?”
Diệp Liễm có chút không tự tin: “Nhưng em cũng chưa gặp ai khác, sao biết được…”
Mạnh Niên khó hiểu: “Trên đời này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ em có thể gặp gỡ hết tất cả mọi người sao?”
Đôi mắt hơi ướt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn rõ sự bất an của anh lúc này.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy anh như vậy, cô thấy có chút xót xa.
Có phải vì cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình một cách thẳng thắn, nên mới khiến anh cảm thấy bất an không?
Hóa ra người ưu tú đến mức có thể tự phụ như Diệp tiên sinh cũng có lúc không chắc chắn sao?
Mạnh Niên trèo lên giường, đặt tay lên vai anh, đối mặt với anh, tựa vào lòng anh.
“Diệp tiên sinh, anh đã khai thông cho em nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng đến lượt em làm bác sĩ tâm lý rồi.”
Đáng tiếc bây giờ không có áo blouse trắng hay y tá gì cả…
Trong đầu Mạnh Niên nhanh chóng lướt qua vài hình ảnh mờ ảo, trên mặt thoáng hiện một vệt đỏ đáng ngờ.
Cô hắng giọng, nghiêm túc nhìn anh.
“Chúng ta gặp nhau là duyên phận, như anh nói đấy, mười tuổi anh đã gặp em, duyên phận của chúng ta bắt đầu từ lúc đó. Thế nên dù em không đến Nam Thành để dưỡng thương, chúng ta nhất định cũng sẽ gặp lại ở một nơi khác.”
“Có thể là ở nhà cũ, em và Diệp Tồn Lễ cãi nhau, rồi em tức giận, định bỏ đi, vừa hay gặp lại anh khi anh về nhà.”
“Hoặc cũng có thể là vào một ngày làm việc bình thường nào đó, em đến dưới tòa nhà công ty anh tìm San San, tình cờ gặp anh bước ra.”
“Cũng có thể là ở bệnh viện, em đi cùng bà ngoại khám sức khỏe, gặp anh cũng đi cùng thầy giáo đến bệnh viện.”
“Có rất nhiều khả năng để chúng ta gặp nhau, em đều có thể gặp anh,” Mạnh Niên dùng hai tay ôm lấy mặt anh, hỏi: “Nếu gặp lại, anh sẽ chủ động đến nói chuyện với em không?”
Yết hầu Diệp Liễm chuyển động, giọng nói bỗng trở nên khàn đặc: “Tất nhiên rồi.”
Anh đã không thể kiềm chế được sự khao khát được đến gần cô.
“Anh chưa từng kể cho em nghe, năm ngoái ở cổng trường em, thực ra đó không phải là tình cờ.”
Diệp Liễm cúi mắt, không màng đến việc hành động của mình có khiến cô khó chịu hay không, nói tuôn ra hết: “Anh đột nhiên mơ thấy em, rồi đến khi anh nhận ra, anh đã đứng trước cổng trường em rồi.”
“Anh cố tình đi tìm em, may mắn thay, đã nhìn thấy em.”
Mạnh Niên ngạc nhiên tròn mắt, nhưng rất nhanh sau đó lại cong lên, cười rất ngọt ngào.
Cô ôm lấy cổ anh, cười rồi tiến lại gần, đắc ý nói: “Anh xem đi, anh sớm đã thích em rồi, không thể kiềm chế được.”
“Chỉ cần anh đến tìm em, thì em cũng sẽ vô thức mà lại gần anh thôi.”
Giống như chơi game vậy, bất kể rẽ nhánh thế nào, họ cũng sẽ cùng đi đến một cái kết hạnh phúc.
“Xem ra, Diệp tiên sinh, chuyện chúng ta kết hôn… động cơ của anh không trong sáng rồi?”
Trong lòng Diệp Liễm dâng lên một nỗi chua xót, tim đập nhanh hơn vì lo lắng.
“Ừ, động cơ của anh không trong sáng, anh thậm chí đã nghĩ đến việc bất chấp tất cả, cướp em khỏi người đó.”
Mạnh Niên không hề bận tâm: “Anh cướp đi, em đâu có thích anh ta.”
“Anh sẽ không làm vậy, sẽ không để em phải mang tiếng xấu.”
Mạnh Niên “ừm” một tiếng, “Em biết mà, anh luôn nghĩ cho em như vậy.”
Cô dường như có thể chấp nhận một con người hèn hạ như anh.
Diệp Liễm do dự, bộc lộ thêm một chút mặt tối của mình.
“Lúc đó anh đã nghĩ, nếu em cứ mãi không thể chia tay, anh sẽ dùng biện pháp mạnh với Diệp Tồn Lễ.”
Mạnh Niên tò mò: “Biện pháp mạnh gì?”
“Là trực tiếp tống cậu ta ra nước ngoài.”
Không cần phải trải qua những khúc mắc ở giữa, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, chỉ là lúc đó anh lo ngại đến tâm trạng và ý muốn của cô, nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận, rất kiềm chế.
“Nhưng giải quyết cậu ta không phải là thượng sách, anh vẫn không chắc em sẽ nhìn về phía anh, nên…”
Mạnh Niên bừng tỉnh, “Nói vậy thì, anh thực ra khá là xấu xa, để mặc Diệp Tồn Lễ làm xằng làm bậy, chờ anh ta không còn đường quay đầu, chờ sự kiên nhẫn của em cạn kiệt hoàn toàn, khi em dao động mạnh nhất, anh đã đẩy em một cú.”
Ngày hôm đó ở cửa nhà anh, anh nói “cứ mạnh dạn tiến lên”, thực ra là đang dụ dỗ cô bước ra khỏi vòng lửa đó.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Liễm, anh từng bước một, dẫn dắt cô đi đến cái kết mà anh muốn.
“Không đẩy em, em sẽ không thể bước qua.”
Diệp Liễm thành thật nói.
Nghĩ lại kỹ càng, trong những ngày dưỡng bệnh ở Nam Thành, mỗi lần nói chuyện với Diệp Liễm, anh đều lặng lẽ “tẩy não” cô, dạy cô thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ.
“Không có anh, em thực sự vẫn như một kẻ nhát gan, co rúm lại trong cái vòng tròn nhỏ bé đó, mãi không chịu thay đổi.”
“Có lẽ cho đến tận hôm nay, em vẫn còn dây dưa với Diệp Tồn Lễ, ngày nào cũng sống trong đau khổ, ngày nào cũng là một con người đáng ghét.”
Giọng Mạnh Niên nhỏ dần, “Thế nên anh thấy đấy, gặp được anh chẳng phải là may mắn của em sao?”
Diệp Liễm nghẹn lời.
Mạnh Niên dường như đã cảm nhận được vấn đề nằm ở đâu.
Anh sợ cô sẽ nghĩ anh là người quá nhiều mưu mô, thủ đoạn, sợ cô ghét sự “tính toán” như vậy.
Nhưng chính vì anh đã tốn bao tâm cơ, mới có ngày cô nhìn lại được ánh sáng.
Có lẽ người khác sẽ thấy anh đáng sợ, nhưng Mạnh Niên chỉ cảm thấy, cô có đức có tài gì, mà lại được một người trân trọng đến vậy.
“Dù là âm mưu hay dương mưu, tất cả đều chỉ vì muốn kết hôn với em.” Khóe mắt Mạnh Niên hơi đỏ, “Vừa yêu em, vừa tự trách, phải không?”
Diệp Liễm mím môi, cúi mắt, ngầm thừa nhận.
Sợ mình đối xử với cô chưa đủ tốt.
Sợ cô không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này.
Sợ sau này cô sẽ hối hận.
Mạnh Niên nén lại sự cay xè ở mắt, khẽ cười với hơi thở bất ổn.
Cô tiến lại gần, trán chạm vào trán anh, khẽ thở dài, “Diệp tiên sinh hóa ra chẳng thông minh chút nào.”
“Nếu em không tỏ tình với anh, có phải anh sẽ cứ mãi sợ được sợ mất như vậy không? Hay là dù em có nói, anh cũng sẽ không tin?”
Diệp Liễm lắc đầu, “Không cần, em không cần phải miễn cưỡng bản thân, em chỉ cần nghe…”
“Em không hối hận.” Cô ngắt lời, “Chưa từng hối hận.”
Cô ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào cổ anh, với giọng mũi khẽ khàng, đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào mắt anh.
“Từ lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện này, ngoài cảm giác không thể tin được, em không hề có bất kỳ sự phản cảm hay bài xích nào. Từ đầu đến cuối, em chỉ suy nghĩ, anh muốn gì ở em.”
“Sau khi đồng ý với anh, em cũng chưa từng hối hận dù chỉ một giây, ngược lại, còn không ít lần cảm thấy may mắn.”
Cuộc sống hôn nhân rất suôn sẻ, mỗi ngày cô đều cảm nhận được trái tim mình đang rung động.
Anh tốt như vậy, không ai có thể không rung động.
“Việc em có thể nói thẳng thắn những điều này với anh bây giờ cũng là nhờ sự động viên của anh.” Mạnh Niên run rẩy đưa môi lên, ngậm lấy môi anh, giọng nói mơ hồ, “Đến lượt em nói câu đó rồi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận lời tỏ tình của em chưa?”
Người đàn ông đưa tay, siết chặt eo cô.
Cô thế này thì làm sao anh còn có thể kìm nén được.
Diệp Liễm mắt đỏ hoe, xúc động nhìn cô.
“Anh đang nghe đây.”
Mạnh Niên cười, rời khỏi người anh, cô chạy đến trước ghế sofa, nhặt chiếc cà vạt màu xanh đậm mà anh đã tiện tay ném lên đó.
Quay lại bên anh.
Nụ cười cô ngượng ngùng, nhưng hành động lại đầy bất ngờ.
Đưa tay lên, cô che đôi mắt anh bằng chiếc lụa mềm mại.
Có những lời, nhìn thẳng vào mắt anh, cô thật sự không thể nói ra.
“Diệp học trưởng, em đã ngưỡng mộ anh ba năm, rất vui được gặp anh.”
“Chú Diệp, cuối cùng cháu cũng đã học được cách từ chối, và cũng biết cách bày tỏ tình cảm.”
Vừa nói, cô vừa nâng đầu anh lên, thắt một cái nút ở sau gáy anh.
Cô kéo anh đứng dậy, tách hai chân mình ra, ngồi lên đùi anh.
Vòng tay ôm lấy vai anh, hôn lên cổ anh thật chậm rãi.
Sau đó, cô lộ ra hàm răng nhỏ, dò xét mài nhẹ, rồi cẩn thận cắn một cái.
“Và còn nữa…”
“Em đáp lại muộn rồi, hy vọng anh đừng trách em.”
“Em cũng yêu anh, chồng ơi.”
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Diệp Liễm cứng lại.
Không còn bất an, không còn do dự, cuối cùng anh cũng đã đợi được sự tự nguyện từ cô.
Trong tiếng tim đập dồn dập, anh đáp lại cô.
Câu chuyện của họ mới chỉ bắt đầu.
Từ giờ phút này trở đi, từng giây từng phút, anh sẽ yêu cô nhiều hơn khoảnh khắc trước đó.
Từ giờ phút này trở đi, không chút giữ lại, chính thức bước vào một cuộc tình nồng cháy sau hôn nhân.
– HOÀN –