"Em ấy vẫn chưa về sao?"
Không nhớ đây là lần thứ mấy Tống Ải về muộn, Lục Đình Vân xem như đã quen. Chẳng qua hôm nay cậu về muộn hơn, kim đồng hồ đã gần chạm mốc 12 giờ đêm, nên hắn mới cố ý hỏi.
Quản gia đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi, đáp: "Thưa tiên sinh, vẫn chưa..."
Vị tổng tài trẻ tuổi mới kế thừa tập đoàn này, bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, khiêm tốn, nhưng một khi vào công việc thì như biến thành con người khác, dứt khoát và không khoan nhượng. Thường ngày hắn vốn đã ít nói, ít cười, nên việc “chăm sóc” cũng không dễ dàng.
May mắn thay, sau khi nhận được câu trả lời, Lục Đình Vân chỉ nói với quản gia: "Gọi điện hỏi thăm một chút...Nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay với người nhà họ Tống."
Quản gia khom người gật đầu: "Tôi sẽ gọi ngay."
Sau khi Lục Đình Vân lên lầu, quản gia lập tức gọi điện thoại.
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ đêm xa hoa và lớn nhất thành phố J, Tống Ải đang cùng một nhóm công tử bột tụ tập tại một phòng VIP, mỗi người ôm một chiếc máy tính bảng để... "cày" game.
"Mau về nhà thủ đi Lý Đại Tảng! Cậu là sát thủ mà cứ ru rú ở khu vực dã ngoại làm gì thế! Thật sự coi dã ngoại là nhà mình à?!!"
Lý Đại Tảng, lần đầu tiên chơi sát thủ, đáp: "À à, tôi đến đây."
"Hỗ trợ có thể hồi máu cho tôi không? Đừng - Lão Vương, chiêu cuối của cậu đâu?!!"
Lão Vương vẻ mặt hối lỗi: "Xin lỗi, tôi vừa bị mất 10 máu nên... nên dùng hết rồi."
"Cái gì cơ???"
Khi Tống Ải há hốc mồm kinh ngạc, màn hình của cậu chuyển sang màu xám, nhà chính của đội đã tan vỡ, và giọng thông báo vang lên: "Thất bại!"
Tim của Tống Ải cũng theo đó mà tan nát. Cậu thất vọng ngã nhào ra ghế sofa.
Lý Đại Tảng và Lão Vương nhìn nhau.
Lão Vương vội vàng lên tiếng: "Trận này là lỗi của tôi, lỗi của tôi cả. Nếu tôi hồi máu kịp thời cho anh Ải thì có lẽ đã lật ngược được tình thế!"
Lý Đại Tảng cũng hưởng ứng: "Đúng đúng, đều tại Lão Vương!"
Tống Ải: "..."
Cậu đã sớm nên biết, chơi game cùng với những "cậu ấm" quen được hầu hạ từ chân đến đầu như thế này thì chẳng bao giờ có kết quả tốt.
Một người bạn thân đưa cho cậu ly nước đá để hạ hỏa. Tống Ải cầm lấy uống cạn, thoát ra khỏi phòng game để xem lại thành tích đêm nay: Thua liên tiếp 15 trận!!
Tống Ải cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Đúng lúc cậu định bùng nổ, điện thoại đột nhiên rung lên. Đó là cuộc gọi từ quản gia Ngô.
Hình ảnh một ông cụ hiền lành, tóc bạc, lông mày bạc, râu cũng bạc hiện lên trong đầu, Tống Ải không muốn mang tiếng "coi thường người già", nên cậu lấy lại bình tĩnh, cười hì hì nhấc máy.
"Alo, chú Ngô à, muộn thế này rồi mà chú vẫn chưa ngủ sao?"
Nghe thấy tiếng nhạc ồn ào từ phía đầu dây bên kia, quản gia Ngô điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, khẽ hỏi: "Tiểu tiên sinh, à... là thế này, tiên sinh nhờ tôi hỏi cậu khi nào về nhà?"
"Tiên sinh" trong lời nói của quản gia chính là Lục Đình Vân - người chồng mà Tống Ải đã kết hôn khi mới 22 tuổi.
Năm đó Tống Ải du học từ Anh trở về, đang định thỏa sức làm những điều mình thích thì ngay trước khi bước chân ra khỏi nhà, mẹ cậu đã "nắm thóp" vận mệnh của cậu.
Nguyên văn lời của bà Tống là: "Nhà họ Tống chúng ta đời đời chỉ có con một. Đến thế hệ của con, cũng chỉ có một mình con. Bây giờ nhà họ Tống gặp chuyện, chỉ có thể dựa vào hôn nhân với nhà họ Lục để cứu vãn. Không hy sinh con thì hy sinh ai?"
Một câu nói đầy tính "hy sinh" như thế đấy.
Dưới sự "áp chế của huyết mạch", Tống Ải và Lục Đình Vân - người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục mà cậu chưa từng gặp mặt, đã kết hôn.
May mắn thay, Lục Đình Vân là một người đàn ông lạnh lùng, bạc tình, vô cảm, nghe nói từ nhỏ đã là mọt sách, lớn lên lại càng "cuồng công việc". Tóm lại, hắn không gần nữ sắc cũng chẳng gần nam sắc. Điều này khiến Tống Ải vô cùng hài lòng.
Lục Đình Vân dĩ nhiên cũng không tìm ra được khuyết điểm gì ở cậu.
Tuy nhiên, vì hai người không có chút tình cảm nào, vào đêm tân hôn, họ đã thức trắng đêm. Mặc dù cả hai đều có quầng thâm mắt, nhưng không hề có cảnh "nhất kiến chung tình", "tình chàng ý thiếp" như trong phim ngôn tình.
Sáng hôm sau, Tống Ải liền đưa ra "ba điều không":
*Không ngủ chung giường.
*Không can thiệp vào chuyện của đối phương.
*Không nói chuyện yêu hay thù hận!
Thời hạn là ba năm. Ba năm sau, khi hai nhà Lục - Tống đều yên ổn, họ sẽ ly hôn trong hòa bình.
Nếu đã "không can thiệp vào chuyện của đối phương", thì Lục Đình Vân tự nhiên không có tư cách quản Tống Ải về lúc nào.
Vì vậy, Tống Ải thuận miệng trả lời: "Nửa tiếng nữa."
Nhận được câu trả lời rõ ràng, quản gia nhẹ nhàng thở phào, liên tục đáp: "Được, làm phiền cậu rồi. Chúc cậu vui vẻ, tạm biệt tiểu tiên sinh."
"Tút..."
Tắt điện thoại, Tống Ải vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lý Đại Tảng tò mò hỏi: "Sao thế anh Ải?"
"Không có gì." Tống Ải cảm thán: "Vừa mới thoát ra khỏi game đầy căng thẳng, đột nhiên nhận được cuộc gọi lịch sự như vậy... hơi không quen."
Lý Đại Tảng: "..."
Thì ra người vừa nãy chửi thề hăng say nhất không phải là cậu, Tống Ải, đúng không?
Lão Vương cũng đặt máy tính bảng xuống, tiến lại gần, ánh mắt sắc bén: "Vậy ai đã gọi điện thế?"
Tống Ải lười biếng trả lời: "Quản gia Ngô."
Lão Vương nói đúng trọng tâm: "Không phải là giục cậu về nhà đấy chứ?"
"..." Tống Ải có chút bực mình: "Nếu cậu mà nhanh nhạy như thế này khi hồi máu cho chủ lực, thì tôi đã không ch//ết thảm như vừa rồi!"
Lão Vương lập tức giơ hai tay đầu hàng: "Anh hai, tôi sai rồi!"
Lúc này, cửa phòng VIP "cạch" một tiếng mở ra. Một người không mời mà đến.
Ánh đèn quá chói, Tống Ải nheo mắt cẩn thận quan sát một lúc lâu mới nhận ra đó là ai.
Kẻ thù không đội trời chung của cậu: Chu Kí Bạch.
Từ nhỏ, người này đã không hợp với Tống Ải. Trớ trêu thay, suốt 12 năm từ tiểu học đến trung học, họ đều học cùng trường! Vì gia cảnh tương đồng, cha mẹ cũng là đối thủ trong giới kinh doanh, nên Chu Kí Bạch luôn muốn tranh hơn thua với cậu trong mọi việc, kể cả việc tranh giành vị trí "đội sổ". Tóm lại, cậu ta là một kẻ ngốc nghếch chính hiệu.
"Ồ, đông vui thế nhỉ?"
Chu Kí Bạch không biết "lên cơn" gì, nhuộm mái tóc đỏ chói, tung bay trong gió trông như một con gà tây đang bay.
Cậu ta đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tống Ải, nói với giọng điệu mỉa mai: "Sao lại có một người đã kết hôn ở đây? Chậc chậc chậc, không sợ chồng cậu phát hiện à? Đã muộn thế này rồi, chồng cậu vẫn chưa giục cậu về nhà sao?"
Tống Ải: "..."
"Kết hôn rồi, không thể lên giường với chồng, cũng không thể lên giường với người khác." Chu Kí Bạch "xì" một tiếng rồi cười một cách điên cuồng: "Cậu có biết cái này gọi là gì không?"
"— Cái này gọi là 'ở góa' ngay khi chồng còn sống! Ha ha ha ha ha!!"
Đối mặt với lời châm chọc đầy tính khiêu khích này, Tống Ải im lặng suốt cả quá trình.
Chu Kí Bạch vốn đang cười nghiêng ngả, thấy cậu im lặng, bỗng nhận ra điều bất thường. Tống Ải từ khi nào lại bình tĩnh và lý trí như vậy? Sợ rằng cậu có "độc chiêu" nào đó chăng?
Chu Kí Bạch dần ngừng cười, cau mày nói: "Sao cậu không nói gì? Câm rồi hả?"
Tống Ải vẫn không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu ta.
Chu Kí Bạch bị nhìn đến rợn cả người.
Mãi đến khi Lý Đại Tảng đứng bên cạnh Tống Ải không nhịn được, hét lớn: "Cậu! Nói! Cái! Gì! Không nghe thấy!! Nhạc ở đây to quá—"
"..."
Lần này đến lượt Chu Kí Bạch "..."
Khốn kiếp! Thì ra là cậu không nghe thấy! Cậu ta tốn bao tâm tư nghĩ ra những lời mỉa mai, vậy mà một chữ cũng không lọt vào tai Tống Ải!! cậu ta cảm thấy bẽ mặt như nuốt phải ruồi mà không thể nhổ ra. Tai Chu Kí Bạch đỏ bừng, bực bội gào về phía DJ: "Tắt nhạc cho tôi!"
DJ vô tội chớp mắt. "Người này là ai? Đến làm gì?"
Thấy DJ không phản ứng, Chu Kí Bạch tức đến hộc máu, định xông lên đá một cước: "Mày nó, cũng bị điếc sao?!"
Thế rồi Tống Ải đột nhiên lên tiếng: "Ồn muốn ch//ết, tắt đi."
DJ lập tức “tuân lệnh”, chỉ một nút bấm đã tắt hết nhạc trong phòng. DJ đang tức giận vì bị Chu Kí Bạch mắng nên vẫn không tắt nhạc, nhưng làm sao có thể không nhận ra ông chủ đã trả tiền?
Một chân đang lơ lửng trên không của Chu Kí Bạch: "?"
Cậu ta phản ứng lại, tức giận mắng: "Cậu cố ý gây sự với tôi đúng không? Tên lùn tịt!"
Mấy năm rồi mới nghe lại biệt danh này, Tống Ải thực sự không chịu nổi. Cậu chỉ lùn hơn người khác mấy năm ở cấp hai, vậy mà tên ngốc này cứ bám theo chọc cho đến bây giờ. Nhưng sau đó cậu đã cao đến 1 mét 8! Lùn cái khỉ mốc!!
Chu Kí Bạch rõ ràng là đến gây chuyện.
Nhưng Tống Ải có rất nhiều cách "trị" tên ngốc này. Cậu cố tình kéo dài giọng, để mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy: "Cậu lại lên cơn gì vậy, Chu— Chẳng— Ra— Gì?"
Nói xong, Tống Ải còn đắc ý nhếch môi.
Sức công phá này chẳng phải mạnh hơn "tên lùn tịt" cả trăm lần sao?
Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhẹ nhàng đâm trúng tử huyệt của Chu Kí Bạch. Cậu ta đột nhiên nổi điên, gào thét như một con chuột chũi: "A a a a! Tống Ải tao đ*t ** mày!!!"
Chậc. Quá th* t*c.
Nhớ lại những lời chào tạm biệt "có văn hóa" của quản gia Ngô vừa rồi qua điện thoại, Tống Ải bỗng có khao khát muốn về nhà. Nhà họ Lục không có gì tốt. Gia phong nghiêm ngặt, tình người lạnh nhạt, ràng buộc cũng nhiều...
Nhưng duy nhất có một điểm tốt là "văn minh, có văn hóa".
Tống Ải từ nhỏ học hành đã kém, tâm trí hoàn toàn không đặt vào việc học, nên những người cậu tiếp xúc phần lớn là những kẻ ngốc nghếch, ăn không ngồi rồi, đi gây chuyện khắp nơi như Chu Kí Bạch. Mặc dù đi du học mấy năm, cái vẻ cà lơ phất phơ đã giảm đi không ít, nhưng về nước, cậu vẫn chỉ có thể chơi bời với nhóm người này.
Tống Ải không hề coi thường họ, chỉ là có thể vì đã sống ở một đất nước "quý tộc" vài năm, thể xác và tinh thần đã được "tẩy rửa", nên cậu có chút muốn sống lịch sự.
Họ như vậy cũng không có gì sai. Chỉ là chính Tống Ải đã thay đổi.
"Được rồi, được rồi." Tống Ải uể oải đứng dậy: "Đừng nổi điên nữa, tôi không có sức mà cãi với cậu. Tôi phải về nhà đây."
Chu Kí Bạch ngẩn người, khó tin hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Tống Ải bước đến trước mặt cậu ta, dùng mu bàn tay vỗ vỗ cánh tay cậu ta, lười biếng nói: "Tôi nói, tôi, muốn, về, nhà. Làm ơn tránh ra một chút, đừng chắn đường."
Nghe vậy, Lý Đại Tảng và Lão Vương đồng loạt đứng lên.
Lão Vương do dự mở lời: "cậu... không chơi thêm lát nữa sao? Sao đột nhiên muốn về thế? Có phải thấy không khỏe không?"
Tống Ải quay đầu lại, nhìn mọi người một vòng, nghĩ rồi an ủi: "Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi. Mấy cậu cứ chơi tiếp, tôi về nhà trước."
Trên mặt cậu hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lý Đại Tảng vốn định khuyên, nhưng thấy vậy, há miệng rồi lại không nói gì.
Trong ký ức của họ, Tống Ải rất ít khi biểu lộ cảm xúc này.
Thế là mọi người cũng đồng loạt im lặng.
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ngay cả Chu Kí Bạch cũng bối rối. Cậu ta gãi mặt, rồi gãi đầu, không biết phải nói gì.
Tống Ải lười quan tâm cậu ta muốn nói gì, lập tức vòng qua người cậu ta, định đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng Chu Kí Bạch đột nhiên xẹt qua, chắn trước cửa.
Vẫn không nhịn được mà hỏi: "... Sao cậu đột nhiên muốn về nhà thế?"
Những tên công tử ăn chơi lêu lổng như bọn họ hiếm khi đột nhiên nảy ra ý nghĩ về nhà tìm mẹ. Họ có tiền, tự do, chỉ cần không gây họa, thì dù đi đâu, cả nhà cũng lười quản, quả thực vô cùng thoải mái.
Không mấy ai đang chơi vui mà đột nhiên lại thốt lên "tôi phải về nhà".
Trừ khi người đó đang không vui, hoặc bị tủi thân.
— Đây là hai lý do phổ biến nhất.
Chu Kí Bạch thậm chí còn nghi ngờ có phải vì mình đột nhiên xuất hiện đã làm Tống Ải mất hứng hay không. Nhưng cậu ta cũng không cố ý...
Tuy nhiên, Tống Ải chỉ cúi mặt, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nhưng lại chẳng có kết quả. Cả người cậu như bị điều chỉnh về chế độ 0.5x, ngay cả ngẩng đầu cũng chậm chạp. Đôi mắt cậu không biết từ khi nào đã híp lại, giống như một con rái cá nhỏ vừa thức dậy.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, cậu chậm rãi nói từng chữ:
"Tôi mệt rồi, muốn về tìm chồng ngủ, không được sao?"