Tống Ải thực sự đã mệt. Còn nửa câu sau, hoàn toàn chỉ là cái cớ, nhân tiện làm Chu Kí Bạch thấy ghê tởm một chút. Ai bảo Chu Kí Bạch mỉa mai cậu "ở góa khi chồng còn sống"?
Dù là nói dối hay chỉ là mạnh miệng, trước mắt cậu phải lấy lại thể diện đã.
Chu Kí Bạch chớp mắt, dù không tin lắm nhưng cũng không có bằng chứng để phản bác. Dẫu sao đây là chuyện riêng của hai vợ chồng, cậu ta là người ngoài, có nói nhiều cũng không đủ tự tin.
"Tránh ra được chưa?"
Tống Ải hỏi lại lần nữa.
Cậu tuy thấp hơn Chu Kí Bạch một chút, nhưng khí thế không hề thua kém. Mặc dù nói chuyện uể oải, nhưng cách cậu phát âm rõ ràng cùng với giọng nói đặc biệt vẫn vô cùng cuốn hút.
Chu Kí Bạch gãi gãi tai, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối, gần như cùng màu với mái tóc. Cậu ta không muốn tránh, nhưng hình như không tránh không được. Dẫu sao người ta phải về nhà tìm chồng ngủ, cậu ta là người ngoài thì lấy tư cách gì mà cản? Một khi ngăn cản, nếu chuyện này đồn ra ngoài, người khác có thể hiểu lầm cậu ta thèm khát "người đã có chồng"...
Ch//ết tiệt. Chẳng phải sẽ bị cười ch//ết sao?!
Khốn thật. Đáng lẽ không nên mỉa mai chuyện này.
Chu Kí Bạch vừa hối hận vừa nghiến răng, lùi sang một bên nhường đường cho Tống Ải.
Lý Đại Tảng vốn đang buồn bã vì Tống Ải về sớm, thấy cảnh này lại không nhịn được cười. Không dám cười thành tiếng, chỉ biết lấy tay che miệng.
Tống Ải sải bước, vẻ mặt không cảm xúc.
Vừa lướt qua Chu Kí Bạch, đẩy cửa ra chưa kịp bước đi, cậu bỗng nghe cậu ta gọi lại, thì thầm một câu không đầu không đuôi: "Thật ra những mối quan hệ hôn nhân như hai người, tôi thấy nhiều rồi, cũng không nhất thiết phải làm cái chuyện đó..."
Giọng Chu Kí Bạch càng nói càng nhỏ, hai câu sau nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Tống Ải chẳng nghe thấy gì. Nhưng cậu cũng lười phản ứng Chu Kí Bạch định nói gì, chỉ mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay rồi rời đi ngay.
Có một người chuyên chờ sẵn bên ngoài, là tài xế của nhà họ Lục. Tống Ải không nhớ tên, dẫu sao nhà có cả chục tài xế, mỗi ngày thay phiên nhau đưa đón, quan trọng là họ đều giống nhau như đúc, hai mắt một mũi một miệng, không thể nào phân biệt được.
Thấy Tống Ải từ câu lạc bộ đêm bước ra, tài xế lập tức xuống xe mở cửa sau cho cậu. Chờ Tống Ải ngồi lên xe, tài xế lại nhanh nhẹn trở về ghế lái, lái xe rời đi ngay lập tức.
Những người tài xế này không chỉ giống nhau về ngoại hình mà cả phong cách làm việc cũng y hệt nhau. Cứ như thể họ đã kế thừa "bản sao" của ông chủ: nghiêm túc và nhanh nhẹn. Nhưng vô vị.
Tống Ải nhớ lại cuộc gọi lúc nãy, thuận miệng hỏi: "Là ý của quản gia Ngô sao?"
Tài xế ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng không lên tiếng. Chắc không hiểu, nên không dám tùy tiện trả lời. "Nói ít làm nhiều" cũng là phong cách của người nhà họ Lục.
Tống Ải đành phải nói rõ hơn: "Có phải quản gia Ngô dặn anh, chỉ cần tôi xuất hiện là lập tức đưa tôi về nhà không?"
Lúc này tài xế mới gật đầu: "Đúng vậy, tiểu tiên sinh."
Tống Ải: "..."
Tống Ải cảm thấy vô vị, dứt khoát không nói nữa. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ kính xuống một chút, để gió đêm thổi vào làm mát khuôn mặt nóng bừng và đầu óc quay cuồng.
Cậu nhìn sự phồn hoa và ồn ào của thành phố dần lùi lại phía sau, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Kỳ lạ, hôm nay rõ ràng không uống nhiều. Sao lại chóng mặt thế này?
Đồng hồ trong thư phòng "leng keng" một tiếng.
Đúng 0 giờ.
Lục Đình Vân cuối cùng cũng thoát ra khỏi công việc phức tạp. Hắn nhìn ra bãi cỏ bên ngoài qua ô cửa sổ lớn. Bên ngoài vẫn tối đen như mực. Điều đó có nghĩa là Tống Ải vẫn chưa về.
Việc vợ về muộn không làm hắn lo lắng. Vẻ mặt hắn bình thản, lại đưa mắt về phía tài liệu trên bàn, tiếp tục xem xét quy trình cuối cùng của dự án.
Khi mọi công việc kết thúc, đồng hồ đã điểm 0 giờ 33 phút.
Lục Đình Vân "cạch" một tiếng đóng laptop, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa thái dương, rồi gọi vào số điện thoại bàn ở tầng một.
"Em ấy đã về chưa?"
Quản gia Ngô đáp: "Đang trên đường về, chắc sắp đến nơi rồi..."
"Được."
Lục Đình Vân đứng dậy, cả người có chút mệt mỏi.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, một chút ánh sáng mờ nhạt cuối cùng cũng xuất hiện từ xa, đó là đèn cổng đã được bật sáng.
Tống Ải đã về nhà.
Vừa rồi cậu còn rất muốn về, nhưng khi thực sự về đến nơi, lại không còn cảm giác đó nữa. Con người là vậy, rất dễ thay đổi.
Vì thế Tống Ải ngồi trong xe nhai kẹo cao su một lúc lâu mới xuống.
Vừa xuống xe, cậu thấy quản gia Ngô đang đợi ở cửa, giọng điệu vẫn cung kính: "Tiểu tiên sinh, đi đường vất vả rồi."
Tống Ải không nói gì.
Cậu thực sự cảm thấy hơi mệt, dù chẳng làm gì nhiều, nhưng cơ thể lại rất uể oải. Giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng về phòng, nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.
Thật trùng hợp.
Tống Ải vừa vào nhà, đã chạm mặt Lục Đình Vân từ trên lầu đi xuống. Lục Đình Vân, người chồng 25 tuổi cuả cậu, cuộc sống vô vị, tính cách nhàm chán, và còn được gán cho cái nhãn "cấm dục".
Lục Đình Vân vô cảm nhìn cậu.
Cậu cũng không ngại ngần mà nhìn chằm chằm hắn.
Thật ra, hai người họ kết hôn nửa năm rồi, nhưng chưa bao giờ thực sự đối mặt như thế này. À không đúng, cũng có một lần.
Đó là ngày Tống Ải và Lục Đình Vân lần đầu gặp mặt.
Khi đó, bà Tống nói nếu hai bên đồng ý kết hôn thì nên gặp nhau trước để làm quen, tránh nhầm người vào ngày cưới. Vì vậy bà đã sắp xếp cho hai người gặp nhau ở một quán cà phê.
Lúc ấy Tống Ải mới du học về, đang ở giai đoạn ngông cuồng và tự cho mình là đúng. Dù đồng ý kết hôn là do bị ép, nhưng cậu không muốn thể hiện sự khuất nhục này ra ngoài, càng không muốn đối phương coi thường mình vì chuyện hôn nhân này. Vì thế, cậu đã lôi hết quần áo, giày dép đắt tiền nhất, thậm chí cả kính râm ra để đeo.
Thế là vào ngày gặp mặt, Tống Ải xuất hiện với chiếc áo sơ mi Gucci mới nhất, giày da đế đỏ và chiếc kính râm to che gần nửa khuôn mặt.
Nếu Tống Ải lúc đó có thể nghe được tiếng lòng của Lục Đình Vân, thì chắc chắn cậu sẽ nghe thấy ba chữ: Hoa Hồ Điệp.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Đình Vân về Tống Ải, và đã trở thành ấn tượng cố định của hắn về cậu suốt nửa năm qua.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Lục Đình Vân không có tâm tư và năng lượng dư thừa để tìm hiểu người vợ "kết hôn theo hợp đồng" của mình, thế nên hắn nhấp một ngụm cà phê rồi lấy công việc làm lý do để rời đi một cách vội vã.
Sắc mặt của hắn lúc ấy cũng y hệt bây giờ. Nếu phải miêu tả, thì đó là vẻ mặt của một quân cờ "King" trong bài poker: bảo thủ, lạnh nhạt, và chẳng coi ai ra gì.
Tống Ải ghét cái vẻ mặt không coi ai ra gì của hắn.
Nhớ lại lời Chu Kí Bạch chế nhạo cậu "có chồng mà như ở góa", chế nhạo cậu và Lục Đình Vân kết hôn đã hơn nửa năm mà còn chưa nói được mấy câu... Tống Ải lại càng ghét.
Rõ ràng cậu là một người xinh đẹp, đầy sức sống! Tại sao Lục Đình Vân lại luôn coi cậu như không khí? Còn hại cậu bị người khác chế nhạo, châm chọc!
Một ngọn lửa giận vô cớ lan tràn từ lồng ngực. Tống Ải cố nhịn, cố nhịn...
Nhưng vẫn không nhịn được.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai "cấm dục" của Lục Đình Vân, buột miệng thốt ra: "Tại sao anh không lên giường với tôi?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả những người khác trong phòng khách đều trợn tròn mắt.
Đây là câu hỏi "bùng nổ" gì vậy?!
Còn Lục Đình Vân chỉ khẽ cau mày.
Hắn không hiểu tại sao vợ lại đột nhiên đưa ra một lời "khiếu nại" như vậy. Trên thực tế, giữa họ vốn không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, chỉ sống chung một mái nhà vì cuộc hôn nhân ràng buộc. Hắn cho rằng việc không làm phiền nhau mới là cách sống hòa hợp nhất.
Thế nhưng, Tống Ải với đôi môi bĩu ra vì giận, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, trông chẳng giống đang diễn chút nào.
Tống Ải... muốn lên giường với hắn sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lục Đình Vân đã lý trí phủ định ngay lập tức. Chuyện này là không thể. Ngay sau đó, hắn tinh ý ngửi thấy một chút hơi men.
...Thì ra là vậy.
"Em say rồi," Lục Đình Vân bình thản vạch trần sự thật, sau đó dời mắt về phía quản gia Ngô đang đứng sau lưng Tống Ải, nói: "Đưa em ấy về phòng đi."
Quản gia Ngô mất vài giây mới phản ứng lại, vội vã đáp: "Vâng..."
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn.
Vừa định đỡ Tống Ải, cậu đã vung tay gạt phăng mọi không khí định lại gần, hét lớn: "Tôi không say! Tôi không đi!"
Sự gây rối vô cớ của Tống Ải khiến Lục Đình Vân càng cau mày sâu hơn.
Tống Ải ghét thái độ cố tình lờ đi của hắn, truy vấn: "Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Tôi mẹ nó đẹp như thế này, tại sao anh không lên giường với tôi?"
Không hề khoa trương, thời gian cậu du học ở nước ngoài, hầu như tất cả những người đồng tính đều muốn lên giường với cậu.
Lục Đình Vân dựa vào cái gì mà không muốn?
Tống Ải nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Còn Lục Đình Vân chỉ im lặng nhìn cậu.
"Những người say rượu đều khó chiều như vậy sao?"
Tống Ải dường như không có ý định bỏ cuộc. Lục Đình Vân thở dài, bất đắc dĩ nâng tay ra hiệu cho người giúp việc lui ra ngoài.
Khi tất cả mọi người đã rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm không khí trong phòng trở nên ấm áp.
Hơi thở của Tống Ải dần dồn dập.
Lục Đình Vân vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ. Trước khi nói chuyện, hắn rót một ly nước cho Tống Ải, nhưng cậu không nhận. Hắn liền quay người ngồi xuống sofa và tự mình uống.
"Chúng ta là hôn nhân hợp đồng, không có chuyện lên giường." Lục Đình Vân nói.
Tống Ải cúi đầu nhìn xuống hắn, giọng lộ vẻ vô lại: "Sao lại không cần?"
Lục Đình Vân: "Sớm muộn gì chúng ta cũng ly hôn."
Tống Ải rất khó chịu. Dưới tác dụng của rượu, cậu vô tình chìm vào những lời chế nhạo của Chu Kí Bạch, phản bác: "Thì sao chứ? Chỉ vì chúng ta sớm muộn gì cũng ly hôn mà nhu cầu sinh lý của tôi nên bị bỏ qua à? Tôi bây giờ không thể tìm anh, cũng không thể tìm người khác, điều này khác gì việc "ở góa" khi chồng vẫn còn sống? Điều này không công bằng với tôi!"
Lục Đình Vân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Em có nhu cầu sao?"
Lục Đình Vân rất thông minh, một câu hỏi bất ngờ đã khiến Tống Ải ngây người.
Cậu có nhu cầu sao?
Ngày thường chắc chắn là không...
Nhưng hôm nay, nói đúng hơn là ngay lúc này, cậu có, thậm chí là rất có, hơn nữa còn rất muốn giải tỏa.
Tống Ải không hiểu tại sao. Cậu cảm thấy đầu óc mình chắc chắn bị "ngập nước", nhưng lại không thể ngăn cản hành động hồ đồ. Cậu cảm thấy cơ thể rất nóng, rất bồn chồn, rất khó chịu, cần phải giải tỏa thật mạnh mới có thể thoải mái.
Thế nên cậu nghiêm túc gật đầu: "Có."
Lục Đình Vân lại hỏi: "Nhất định phải là hôm nay?"
Tống Ải vẫn gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa là ngay bây giờ."
Lục Đình Vân lại trầm mặc.
Vài phút sau, Tống Ải đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Cậu cảm thấy mình giống như đang ép buộc đối phương, nhưng vẫn không nhịn được truy vấn: "Rốt cuộc là có lên giường hay không?"
Lục Đình Vân chần chừ nhìn cậu.
Ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của con người sẽ không nói dối. Từ trên xuống dưới— mặt Tống Ải rất đỏ, môi rất ướt, chân cũng hơi run lên vì mềm nhũn...
Tóm lại, Tống Ải thực sự muốn.
Nhưng tại sao cậu lại đột nhiên muốn?
Khi còn đi học, Lục Đình Vân theo khối tự nhiên. Môn sinh học hắn rất giỏi, gần như lần nào thi cũng đạt điểm tối đa, thế nên dù đã tốt nghiệp và không làm việc trong lĩnh vực này, hắn vẫn có hiểu biết nhất định về cấu tạo và chức năng sinh lý của cơ thể người.
Giáo sư đã nói, từ một góc độ nào đó, con người và động vật giống nhau. Khi đến tuổi trưởng thành, họ sẽ có nhu cầu về tình d/ục và sinh sản.
Mặc dù Lục Đình Vân đã sống hơn 20 năm nhưng dường như chưa bao giờ phát hiện ra mình có nhu cầu tương tự... Nhưng điều đó không có nghĩa là vợ hắn cũng không có.
Hơn nữa, Tống Ải vừa nói. Không thể lên giường với hắn, cũng không thể lên giường với người khác. Điều này thực sự không công bằng với một người có nhu cầu như Tống Ải.
Lục Đình Vân tuy không muốn có quan hệ thân mật với Tống Ải, nhưng hắn lại càng không muốn vợ mình “vượt rào” với người đàn ông khác. Dẫu sao nếu bị người ngoài phát hiện, sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của cả hai nhà.
Thế hệ trẻ ngày nay không còn những quy tắc cứng nhắc "một lần là cả đời", chuyện có lên giường hay không cũng không ảnh hưởng đến việc sau này có ly hôn hay không.
Nếu đã như vậy...
"Được." Lục Đình Vân dường như đã cân nhắc rất lâu, rồi mới hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta lên giường."