Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 3

Lục Đình Vân đồng ý rồi?

Tống Ải hoàn toàn ngẩn người. Cậu không ngờ Lục Đình Vân lại dễ dàng đồng ý lên giường với cậu như vậy. Thật khó tin.

Cậu xác nhận lại: “Anh, anh nghiêm túc chứ?”

Lục Đình Vân bình thản đáp: “Tất nhiên. Tuy trong hợp đồng chúng ta ký không có điều khoản này, nhưng với tư cách là chồng của em, về mặt pháp luật, tôi nên gánh vác nghĩa vụ này.”

Giọng Lục Đình Vân bình tĩnh và lý trí, cứ như họ không nói chuyện giường chiếu mà là bàn công việc vậy.

Tống Ải nghe xong có chút cạn lời.

Quả nhiên, nói chuyện nhạy cảm với người lãnh cảm cũng giống như nói chuyện công vụ.

Lục Đình Vân thấy cậu im lặng, tưởng cậu đổi ý, bèn lịch sự tạo lối thoát: “Nếu giờ em hối hận cũng…”

“Không!”

Tống Ải lập tức đạp bay lối thoát đó: “Ai hối hận thì người đó là chó con.”

Cơ thể cậu đã nóng ran, nếu không làm gì đó, e rằng tối nay sẽ nổ tung mất.

Lục Đình Vân thấy ánh mắt cậu kiên định như vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ bất đắc dĩ đứng dậy, đề nghị: “Vậy trước tiên lên lầu tắm rửa đã.”

Tống Ải ngây ra: “Còn phải tắm nữa sao?”

Bước chân Lục Đình Vân hơi khựng lại: “Em... vội lắm à?”

Mặt Tống Ải đỏ bừng, lúc nãy còn mạnh mẽ đòi lên giường, giờ lại có chút ngượng ngùng.

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cậu hai giây, thấy cậu chậm chạp không nói gì, bèn tiếp tục đi lên lầu.

Tống Ải vì chân mềm, chỉ có thể chậm rãi di chuyển theo sau.

Hai người đi vào phòng ngủ chính.

Lục Đình Vân bỗng dừng lại ở cửa, Tống Ải nãy giờ không ngẩng đầu nên không chú ý, đâm sầm vào lưng hắn.

“A---!!”

Va vào bức tường thịt rắn chắc khiến Tống Ải đau đầu.

Lục Đình Vân quay đầu lại, không còn vẻ lịch sự của một quý ông mà lờ đi vẻ nhăn nhó của cậu, chỉ bình tĩnh hỏi: “Ai vào trước?”

Tống Ải xoa trán, suy nghĩ một lúc, rồi dũng cảm nhận phần: “Tôi trước đi.”

Nếu còn chậm trễ nữa, chân cậu sẽ mềm nhũn không đứng nổi mất.

Lục Đình Vân lúc này mới nhớ đến phong thái quý ông của mình, lùi lại một bước nói: “Mời.”

Tống Ải: “...”

Thật lịch sự.

Cậu ôm bộ đồ ngủ run rẩy bước vào phòng tắm. Theo thói quen, cậu mở nước nóng để tắm. Nào ngờ, nước nóng càng làm tăng thêm phản ứng bất thường trong cơ thể.

Ch//ết tiệt.

Càng nóng càng khó chịu!

Tống Ải khổ sở vô cùng, nhưng đã cởi hết đồ, chỉ đành tiếp tục. Cậu một tay chống vào bồn rửa mặt, một tay cầm vòi sen, miễn cưỡng xả nước.

Sau khi lau khô người, Tống Ải bắt đầu mặc quần áo. Áo thì ổn, nhưng quần lại không thể mặc nổi vì chân quá mềm, cứ loay hoay mãi.

Tống Ải thử rất nhiều lần mà vẫn không thành công.

Thấy sắp ngất đến nơi, cậu dứt khoát bỏ cuộc.

Cũng may bình thường cậu thích mua đồ ngủ rộng hơn một cỡ, lại thêm chiếc áo này chất vải dễ co dãn, kéo xuống một chút, vạt áo vừa vặn che được bắp đùi!

Để chắc chắn, cậu còn soi gương kiểm tra lại. Trong gương, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt mơ màng, nhưng quần áo đã che chắn mông rất tốt.

Chắc là không có vấn đề gì.

Tống Ải hít sâu một hơi, mở cửa, từ làn hơi nước nóng hổi mờ mịt chậm rãi bước ra ngoài.

Lúc này, Lục Đình Vân đang cầm điện thoại xem thị trường chứng khoán.

Nghe thấy tiếng động, hắn đặt điện thoại xuống và ngẩng đầu nhìn lên.

Đầu tiên lọt vào mắt hắn là khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của Tống Ải, có vẻ còn hồng hào hơn trước, trông đặc biệt có sức sống dưới làn da trắng.

Có lẽ vì một vài chỗ để lộ da thịt quá nhiều, ánh mắt Lục Đình Vân không tự chủ được mà lướt xuống dưới. Dù Tống Ải trông khá gầy, vòng eo cũng thon gọn.

Tuy nhiên, Lục Đình Vân vốn không có hứng thú với cơ thể con người.

Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cầm quần áo bên cạnh lên đứng dậy.

Khi đi ngang qua Tống Ải, một luồng hương hoa bỗng xộc vào mũi. Lục Đình Vân đoán đó là mùi sữa tắm. Khi đóng cửa phòng tắm lại, mùi hương này trực tiếp tràn ngập cả khoang mũi, khiến hắn càng tin vào phán đoán của mình.

Nhưng hắn không quen với mùi hương nồng đậm này.

Những vật dụng sinh hoạt hàng ngày của hắn đều không màu không mùi. Giờ đây, bị bao bọc bởi làn hơi nước nồng nặc hương hoa, hắn không khỏi có chút khó chịu.

Nhưng vợ hắn còn đang sốt ruột chờ bên ngoài.

Lục Đình Vân đành mở quạt thông gió, cố nhịn sự khó chịu, nhanh chóng tắm rửa.

Sau khi ra ngoài, Tống Ải đứng ngây người một lúc.

Rồi cậu nghiêm túc băn khoăn: nên nằm thẳng trên giường đợi? Hay ngồi trên sofa cuối giường chờ?

Phương án đầu tuy thoải mái hơn, nhưng cũng quá cố tình rồi!

Tống Ải mặt đỏ bừng, lập tức đi về phía sofa.

Nửa tiếng dài đằng đẵng trôi qua.

Cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra lần nữa.

Tống Ải chờ đến mức mơ màng buồn ngủ, mắt gần như đã nhắm lại. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu lại mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông để trần nửa thân trên đi về phía mình, Tống Ải lập tức tỉnh táo.

Cậu chớp chớp mắt, nhận ra tim mình đang đập nhanh hơn.

Trước đây hai người đều ngủ riêng.

Tống Ải ở phòng ngủ chính, còn Lục Đình Vân chọn phòng ngủ phụ có ban công ở cách vách.

Vì thế, đây là lần đầu tiên Tống Ải biết, Lục Đình Vân tắm lại lâu đến vậy, mất khoảng nửa tiếng! Rất khó để tưởng tượng hắn đã tắm tỉ mỉ đến mức nào.

Chắc chắn là phải kì cọ đến 800 lần!

Nhưng điều đáng sợ hơn là—Lục Đình Vân chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa dưới cơ thể!

Tống Ải suýt nữa đứng hình.

Trước đây, cậu chỉ thấy Lục Đình Vân mặc vest rất phong độ, vai rộng eo hẹp, chân dài. Giờ mới phát hiện hắn thuộc dạng ‘c** q**n áo là có cơ bắp’! Cơ bụng tám múi cuồn cuộn!

Hắn định câu dẫn ai đây?

Vốn tưởng rằng mình đã bình tĩnh hơn một chút, lửa trong người cũng đã hạ bớt, nhưng giờ phút này, Tống Ải cảm giác cơ thể sắp nổ tung!

...

Về phần Lục Đình Vân, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là vì nghĩ đằng nào cũng phải cởi, nên không cần tốn công mặc làm gì.

Tuy nhiên, khi nhận ra Tống Ải cứ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của mình, hắn có chút hối hận vì hành động này.

“Muốn tắt đèn không?”

Lục Đình Vân đến gần vài bước hỏi.

Tuy lời nói bình thản như nước, nhưng Tống Ải vẫn thấy mặt nóng, tim đập nhanh, ấp a ấp úng nói: “Tắt, tắt đi.”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu làm chuyện này... Cậu thực sự không muốn nhìn.

Lục Đình Vân cũng thấy tắt đèn sẽ tốt hơn, nếu không cả hai đều dễ thấy ngượng. Hắn đổi hướng, đi đến tủ đầu giường, “cạch” một tiếng tắt hết đèn.

Phòng ngủ ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Vì không thể tập trung vào một vật thể cụ thể nào, đồng tử Tống Ải vô thức giãn ra một chút, thính giác cũng trở nên nhạy bén hơn.

Cậu cảm thấy tiếng thở của mình hơi nặng, bèn cố nuốt nước bọt để đánh lạc hướng.

...Ch//ết tiệt.

Tiếng nuốt nước bọt sao cũng to thế này?

Tống Ải đang tự phê bình từng cử chỉ nhỏ của mình thì bên tai bỗng vang lên tiếng dép lê cọ xát trên thảm, “sột soạt” — Lục Đình Vân đang đi tới!

Tống Ải vô thức nín thở. Cậu quá căng thẳng, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát. Cậu đành nhấc chân lên, ôm gối, dùng chân che đi lồng ngực đang phập phồng.

— Nhưng cậu lại quên mất mình không mặc quần.

Thế nên, khi Lục Đình Vân đi đến cách cậu chỉ còn ba bước, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy hai chân trắng nõn dán sát vào nhau.

Lục Đình Vân mím môi, im lặng một lát.

Hắn dừng lại, như thể đang suy nghĩ, một lúc sau mới nhấc chân đổi hướng.

Tống Ải nghe thấy rõ mồn một —

Lục Đình Vân đã lên giường.

Hắn ngồi xuống, tựa lưng vào đầu giường, điều chỉnh tư thế ngồi, rồi lại vuốt phẳng chăn đệm.

Có vẻ hơi sạch sẽ quá mức.

Nhưng rất nhanh, lại không còn động tĩnh gì.

Tống Ải nghĩ tiếng tim mình đập quá lớn nên đã che lấp tiếng động của Lục Đình Vân, vì thế cậu càng nín thở, tập trung lắng nghe.

Kết quả là ngay giây sau, tai cậu đã bị giọng nói của Lục Đình Vân lấp đầy:

“Em không lên sao?”

Không biết là vì ý nghĩa ‘nhạy cảm’ đằng sau câu nói này, hay vì giọng nói ấy quá gợi cảm, Tống Ải vô thức co chặt ngón chân, cố nhịn không lên tiếng.

Thực ra, mọi chuyện phát triển đến nước này, cậu đã bắt đầu hối hận.

Cậu chưa từng bộc phát như vậy bao giờ, nhưng không hiểu sao, cậu cảm thấy trong người có một luồng lửa kỳ lạ, đang lan tỏa khắp các cơ thể, khiến cậu khô nóng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng nhào lên giường, cầu xin Lục Đình Vân giúp cậu dập lửa.

Nhưng cậu không đủ mặt dày để làm vậy, chỉ cắn môi chịu đựng, sợ rằng vừa mở miệng sẽ là câu “Giúp tôi.”

Tống Ải mãi không đáp lời.

Lục Đình Vân đành đếm thầm. Sau 60 giây, hắn lại mở miệng, vẫn là câu nói vừa nãy: “Nếu bây giờ em hối hận cũng…”

Đột nhiên, “sột soạt” một tiếng —

Tống Ải nhào lên.

Phần còn lại của câu “cũng còn kịp” vẫn chưa kịp nói ra. Lục Đình Vân ngậm miệng lại, không cho cậu thêm bất kỳ lối thoát nào nữa.

Tống Ải cũng không ngờ mình lại nhào lên như vậy.

Mặc dù rất mất mặt, nhưng cậu đã thực sự làm thế!

Nguyên nhân không rõ ràng, có thể là bộc phát nhất thời, cũng có thể là bản tính hiếu thắng, không muốn làm ‘chó con’…

Nói chung, cậu đã nhào đến bên chân Lục Đình Vân.

Chân co lên, quỳ trên giường, mặt đỏ tai hồng.

Ngay cả Lục Đình Vân, người vốn dĩ tâm tĩnh như nước, khi quay đầu nhìn, cũng không khỏi sững sờ một giây trước vẻ ‘xuân sắc’ này.

Nhưng một giây qua đi, hắn thu hồi ánh mắt.

Người say rượu luôn dễ hối hận khi tỉnh.

Lục Đình Vân rất rõ điều này. Vì thế, hắn suy nghĩ một lát, rồi xác nhận lại: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tống Ải cắn môi, cứng đờ gật đầu.

Không cần nghĩ cũng biết —

Ngày mai cậu sẽ hối hận nhường nào.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự cấp bách của cậu lúc này. Ngọn lửa trong người điên cuồng thiêu đốt, nóng đến mức cậu khô nóng khó chịu. E rằng dù Lục Đình Vân nói gì, cậu cũng chỉ biết gật đầu.

Được lời khẳng định, Lục Đình Vân không nói thêm gì.

Hắn là người có ý thức về thời gian rất mạnh. Bây giờ đã hơn một giờ sáng, nếu còn trì hoãn, đêm nay sẽ không cần ngủ nữa. Sáng sớm ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng, tốt nhất nên nhanh lên thôi.

Nghĩ đến đây, Lục Đình Vân nâng tay lên —

Tống Ải nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm lách cách. Tống Ải mở mắt ra lần nữa, phát hiện Lục Đình Vân thế mà lại đang thong thả tháo đồng hồ?!

Khoan đã.

Đại ca, một đại mỹ nhân như tôi đã leo lên giường cầu xin anh, mà anh một chút cũng không vội sao?!!

Tống Ải cảm thấy có chút bị sỉ nhục, trong đầu lại bắt đầu nhớ đến những lời chế giễu của Chu Ký Bạch.

Đáng ghét.

Quá đáng ghét!

Thật sự đáng ghét vô cùng!

Tống Ải chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Lòng tự trọng và hiếu thắng mạnh mẽ lấp đầy lồng ngực cậu. Dưới tác động kép của nhu cầu sinh lý và sự bốc đồng tâm lý —

Cậu gạt phăng đôi tay bận rộn của Lục Đình Vân, trực tiếp nhào tới!

Trong màn đêm đen kịt, môi Tống Ải chuẩn xác phủ lên môi Lục Đình Vân.

Cảm giác mềm mại, ẩm ướt từ đầu môi truyền thẳng đến sâu trong đại não. Cảm giác kỳ lạ và diệu kỳ này khiến Lục Đình Vân theo bản năng mở to mắt.

Không khí xung quanh trở nên quá đỗi ẩm ướt và nóng bỏng.

Tầm nhìn mờ ảo cũng trở nên vô cùng rõ ràng dưới tác động k*ch th*ch.

Hắn nhìn thấy hàng mi của Tống Ải đổ một vệt bóng mờ dưới ánh trăng, thấy mông cậu hơi vểnh lên và eo nhỏ cong xuống, và càng thấy cặp đùi trắng nõn của Tống Ải bị vùi dưới vạt áo rộng thùng thình.

“Thình thịch—”

“Thình thịch—”

Tim Lục Đình Vân chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.

Bình Luận (0)
Comment