Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 4

Một đêm không mộng mị.

Khi Tống Ải tỉnh dậy, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đâu, cổ còn vẹo đến khó chịu, cứ như bị trật vậy.

Cậu giơ tay định xoa xoa sau gáy, lại sờ phải một bàn tay với những đường gân rõ ràng.

Một bàn tay?

Bàn tay này từ đâu ra?

Một tay cậu không phải đang ở cạnh mông sao??

Tống Ải giật mình, quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là một bàn tay to lớn và thô ráp hơn tay cậu. Hơi quen mắt, hình như là... Lục Đình Vân?!

Tay Lục Đình Vân sao lại ở đây?!

Tống Ải ngẩng đầu lên lần nữa, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của hắn trước mắt.

Tống Ải mở to hai mắt.

Lục Đình Vân sao lại trên giường cậu?!

Một vài mảnh ký ức vụn vặt dần hiện về trong đầu, Tống Ải muộn màng nhận ra —

Hôm qua cậu và Lục Đình Vân đã… làm chuyện đó?!

Hơn nữa còn là loại ‘đại chiến’ mấy hiệp liền!!

Mức độ chấn động của chuyện này còn gấp trăm lần so với việc thua 15 trận liên tiếp hôm qua. Tống Ải thậm chí cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Cậu thế mà lại lên giường với Lục Đình Vân dưới tác dụng của rượu!

Hơn nữa còn là do cậu mặt dày mày dạn ép buộc!

Chuyện này mà nói ra chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng răng sao?!

Tống Ải căn bản không dám nhớ lại chuyện hôm qua cậu đã kêu lớn tiếng đến mức nào, chỉ vội vàng bò dậy khỏi giường, hoảng hốt vớ lấy quần áo và q**n l*t của mình, vừa bò vừa chạy trốn khỏi phòng ngủ chính.

Ngay khi cậu vừa chạy ra, người đàn ông trên giường đã tỉnh dậy.

Khuôn mặt hắn góc cạnh, ngũ quan tuấn tú. Bình thường, khuôn mặt này lạnh lùng như tuyết sơn ngàn năm không tan, đôi mắt dài hẹp nổi tiếng là vô cảm, bạc tình.

Nhưng giờ đây, hắn nhìn về phía cửa, ánh mắt có chút mơ màng.

Khác với Tống Ải đang eo mỏi lưng đau, toàn thân như bị kim châm,

Lục Đình Vân lại cảm thấy thể xác và tinh thần mình đang có một sự thoải mái chưa từng có.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, phần lớn thời gian hắn đều dành cho việc học tập và công việc. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi cũng bận rộn với đủ thứ việc vặt.

Hắn không phải chưa từng thử một vài hoạt động giải trí: golf, bơi lội,... Thậm chí cả những trò chơi “bạo lực” được đánh giá cao trên mạng, được cho là giúp adrenaline tăng vọt, trong mắt hắn cũng chẳng có gì thú vị.

Nhưng đêm qua...

Những chuyện xảy ra với Tống Ải đêm qua...

Lại khiến hắn cứ vương vấn mãi cho đến giờ.

Điều này quá kỳ lạ,

Kỳ lạ đến mức... thậm chí có chút sảng khoái.

Không biết là vì ngượng hay vì lý do nào khác.

Tống Ải tùy tiện tìm một phòng ngủ để mặc quần áo xong thì rúc vào trong đó nửa ngày không dám ra.

Cậu không biết Lục Đình Vân đã dậy chưa, nên rất lo lắng vừa ra ngoài sẽ chạm mặt hắn. Mặc dù cả hai sống chung một nhà, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, nhưng cậu chỉ là không muốn gặp. Ít nhất là hôm nay… ngày mai… tốt nhất là cả đời này đừng gặp thì hơn!

Hơn nữa, hôm qua Lục Đình Vân đã “hành” cậu rất nhiều.

Khiến cậu toàn thân đau nhức, căn bản không muốn động đậy.

Tống Ải nằm ườn ra giường, chuẩn bị ngủ bù, tiện thể nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc đó, Lão Vương gọi cho cậu mấy cuộc.

Tống Ải lười biếng không nghe. Hơn nữa, giọng cậu thực sự rất khàn, nuốt không khí thôi cũng đau như nuốt dao nhỏ, dứt khoát chuyển sang nhắn tin WeChat.

【 Chuyện gì? 】

Vương Thụy Cảnh trả lời bằng tin nhắn thoại: 【 đại ca, cậu đang làm gì đấy? Sao không nghe điện thoại? 】

Tống Ải tiện tay bịa ra: 【 Bên cạnh có người. 】

Vương Thụy Cảnh cũng chuyển sang gõ chữ: 【 Chồng cậu hả? 】

Tống Ải: “...”

Cậu thiếu kiên nhẫn: 【 Có rắm thì mau thả đi. 】

Vương Thụy Cảnh biết trước mặt cậu, kỵ nhất là vòng vo, vì thế nhanh chóng trả lời: 【 Không có gì, chỉ là đặc biệt đến quan tâm đại ca một chút thôi. Hôm qua thấy cậu uống nhiều như vậy, về nhà không có chuyện gì chứ? 】

Tống Ải nhìn đoạn tin nhắn này, trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh tượng hôm qua cậu chủ động đến gần hôn Lục Đình Vân.

Cậu hôn Lục Đình Vân, vụng về và không hề có kinh nghiệm, như chuồn chuồn đạp nước lướt qua môi đối phương. Lúc đó, Tống Ải thực ra đã đơ ra. Cậu cảm giác một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu, thậm chí còn chưa kịp lùi lại, đã bị Lục Đình Vân đè gáy, sau đó hôn trả một cách mạnh bạo hơn.

Ngay sau đó,

Lục Đình Vân dùng một tay khác ôm lấy đùi cậu, kéo cả người cậu vào lòng. Cậu thuận thế nâng chân lên, ngồi khóa trên người hắn, cơ thể bắt đầu run rẩy cọ xát trong vô thức…

...

Tống Ải có chút tê dại.

Cậu lắc đầu mạnh, cố gắng cắt đứt dòng ký ức này. Sau đó, với vẻ mặt không cảm xúc nhưng tai đỏ bừng, cậu gõ mấy chữ: 【 Tửu lượng của tôi mà cậu không biết sao? Có thể xảy ra chuyện gì chứ? 】

Lần này, Vương Thụy Cảnh rất lâu mới trả lời.

【 Vậy thì ổn. Lát nữa ra ngoài ăn cơm không? Gần nhà tôi mới mở một quán thịt nướng Đông Bắc, nghe nói ăn ngon lắm. 】

Nếu là trước đây, Tống Ải rảnh rỗi có thể lật mình một cái, tiện tay vớ lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Nhưng bây giờ cậu thực sự, rất khó để đứng dậy.

Thật kỳ lạ.

Cũng chưa từng nghe Lục Đình Vân nói là đã từng yêu đương, sao lại có ‘thiên phú dị bẩm’ trong chuyện này như vậy? Tối qua tuy đầu óc cậu hỗn loạn, nhưng cũng nhớ rõ hắn ‘bền bỉ’ đến mức nào…

Chẳng lẽ Lục Đình Vân lén lút nuôi người bên ngoài? Bề ngoài thì vô dục vô cầu, nhưng thực tế ngày nào cũng tập luyện?

Tống Ải càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nếu mà thật sự nuôi người, thì ch//ết tiệt thật.

Nếu là trước đây, cậu chắc chắn lười quản, cũng không thèm bận tâm. Nhưng bây giờ thì khác—vì cậu đã bị Lục Đình Vân “ăn”! Lỡ như hắn nuôi một người bừa bãi thì sao?

Tống Ải càng nghĩ càng thấy sợ.

Tất cả là do hôm qua quá bốc đồng!

Giờ ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm. Cậu không thể nào sau chuyện này mới hỏi “Anh có nuôi tình nhân bên ngoài không?”, “Tình nhân anh có đi khám sức khỏe định kỳ không?”, “Anh có đi khám sức khỏe định kỳ không?”… và những câu hỏi tương tự.

... Phải hỏi sao?

Không được.

Để phòng ngừa, cậu vẫn nên nhanh chóng đi khám.

【 Không đi, hôm nay có việc rồi. 】

Gửi tin nhắn xong, Tống Ải chân trần bước xuống giường. Dép của cậu vẫn còn ở phòng ngủ chính. Lúc đó vội vàng chạy trốn, cậu chưa kịp mang theo. Cũng may thảm trong nhà trải toàn bộ tầng trên, lại thêm thời tiết gần đây ấm áp, dẫm lên cũng không lạnh chân.

Cậu ghé vào cửa, nhìn sang trái phải, không có ai. Đến cả một con ruồi cũng không có.

Lục Đình Vân lúc này hẳn đã đến công ty rồi. Hắn vốn là một kẻ cuồng công việc, đến ngày lễ cũng không chịu nghỉ ngơi.

Nhưng, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, Tống Ải vẫn chọn đi cầu thang.

Nhưng chất đá cẩm thạch vừa mát vừa cứng, vừa bước lên một giây, Tống Ải đã lạnh không chịu nổi.

Cậu không nhịn được “xì” một tiếng.

Rồi run rẩy thu chân lại.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm và từ tính vang lên sau lưng Tống Ải: “Cứ làm theo những gì tôi vừa nói, phân công công việc xuống trước. Có tình huống khẩn cấp thì gọi lại cho tôi, hôm nay tôi không đến công ty.”

Lưng Tống Ải cứng đờ.

Người đàn ông hiển nhiên đã chú ý tới cậu. Ngắt điện thoại xong, bước chân hắn cũng dừng lại.

“...”

Tống Ải đành chậm rãi quay đầu.

Cậu không nhìn thẳng vào mặt Lục Đình Vân.

Biểu cảm của hắn chỉ có thể là hai loại.

Hoặc là khó chịu, vì đêm qua cậu đã làm càn ép hắn lên giường;

Hoặc là khó chịu, vì sáng nay cậu không nói một lời đã mặc quần chạy trốn.

Cậu chưa từng thấy Lục Đình Vân có sắc mặt tốt, nên suy luận trên là hợp lý.

Nhưng Lục Đình Vân không nói gì.

Điều này có chút đáng sợ.

Tống Ải cúi đầu, trông giống một đứa trẻ làm sai chuyện. Cậu thầm nghĩ, có cần phải giận dữ thế không? Chẳng phải chỉ là bị vợ mình ép ngủ một giấc thôi sao?

Nhưng cậu tự biết mình sai, nếu lát nữa Lục Đình Vân lên án cậu cư//ỡng b//ức người hiền lành, cậu cũng sẽ không cãi lại.

Kết quả là, giây sau, Lục Đình Vân lại hỏi: “Sao em không đi dép?”

Tống Ải ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn chân đang co lại của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Đình Vân. Cậu phát hiện ánh mắt hắn cũng đang dừng lại ở chân cậu, không hề nhúc nhích.

Cậu không đi dép, quần ngủ cũng hơi ngắn, vừa vặn để lộ nửa cái mắt cá chân trắng hồng... Có thể là bị lạnh nên hồng lên.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Tống Ải không muốn nói lý do thật, dù sao “chạy trối ch//ết” thực sự rất mất mặt, nên tiện miệng bịa ra: “Dép cũ quá, không thích.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Đình Vân dời lên.

Hắn chú ý thấy ánh mắt Tống Ải né tránh, nhưng không vạch trần. Hắn chỉ nói theo: “Vậy gọi người đi mua đôi mới.”

Nói xong, có lẽ cảm thấy lời nói quá vô tình, Lục Đình Vân liền bổ sung: “Gần đây có đợt rét, sàn nhà lạnh, đi chân trần dễ bị cảm.”

Tống Ải mặt đờ ra gật đầu.

— Điều này khác hẳn với thái độ hắn khi hỏi cậu hai câu hỏi tối qua.

Lục Đình Vân nhìn Tống Ải từ đầu đến chân một lượt. Hầu kết hắn khẽ trượt lên xuống, dường như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng không mở lời, xoay người đi thang máy xuống lầu.

Sau khi chắc chắn Lục Đình Vân sẽ không quay lại, Tống Ải ba bước thành hai bước quay về phòng ngủ chính. Tìm thấy đôi dép ở mép giường, cậu nhanh chóng xỏ cả hai chân vào cùng lúc.

Sao cậu lại chê dép cũ được chứ?

Đôi dép này quả thực quá tuyệt!

Vừa nãy thiếu chút nữa làm đông cứng chân cậu.

Cảm nhận được sự ấm áp từ đôi dép lông xù, Tống Ải quay đầu quét một vòng ‘lãnh địa’ của mình.

Ngoài ga trải giường hơi nhăn ra, mọi thứ khác vẫn bình thường — tức là bừa bộn. Bừa bộn đến mức người có chút ám ảnh sạch sẽ nhìn vào sẽ thấy da đầu tê dại.

Nhưng Tống Ải rất vui vẻ, cậu như một chú mèo nhỏ tràn đầy cảm giác an toàn, kiêu ngạo hất cằm.

Nhà họ Lục có khuôn phép, sạch sẽ có trật tự, nhưng vẫn không thể thắng được phòng ngủ là không gian riêng của cậu. Dù bên trong có bừa bộn đến đâu, Lục Đình Vân, người vốn dĩ có thói quen sạch sẽ, cũng không có tư cách đưa ra bất kỳ lời phàn nàn nào.

Đây là một trong số ít những không gian cậu có thể hoàn toàn làm chủ.

“Ục ục!”

Cái bụng rỗng bất ngờ phát ra tiếng cảnh báo đói. Tống Ải xoa bụng, hối hận. Lẽ ra lúc nãy nên đồng ý đi ăn thịt nướng với Vương Thụy Cảnh.

Nhưng dưới lầu chắc có đồ ăn.

Dì giúp việc nhà họ Lục mỗi sáng đều chuẩn bị sẵn bữa sáng thịnh soạn, dù chủ nhà có ăn hay không cũng sẽ được dọn ra đúng giờ. Tống Ải không khỏi hoài nghi sâu sắc, ngoài ngoại hình ra, mọi thứ trong nhà họ Lục đều được đúc từ một khuôn với Lục Đình Vân.

Nhưng cậu thường say rượu về nhà, trưa mới tỉnh, tỉnh rồi lại ra ngoài chơi bời. Hơn nửa năm nay, cậu chưa từng ăn bữa sáng của nhà họ Lục.

Bây giờ đi ăn, có vẻ hơi mất mặt không?

“Ục ục!”

Trong lúc Tống Ải còn do dự, dạ dày một lần nữa phát ra lời tố cáo mãnh liệt: “Không cho tôi ăn gì, tôi sẽ đói ch//ết cho cậu xem!”

Thôi kệ.

Ăn no mới có sức đi khám.

Tống Ải hạ quyết tâm, mở điện thoại đặt lịch khám tại bệnh viện thành phố, rồi tiện tay đút vào túi quần, xỏ đôi dép cá sấu phiên bản giới hạn toàn cầu của mình xuống lầu.

Khi Tống Ải đến cửa phòng ăn, Lục Đình Vân đã ngồi vào bàn.

Hắn một tay cầm điện thoại, một tay cầm sandwich, từ từ ăn. Động tác vô cùng tao nhã, phong thái thong dong, giống như những quý ông Tống Ải thường thấy uống trà chiều bên sông Thames khi du học ở Anh.

Tống Ải nhìn hắn quá lâu.

Đến nỗi quản gia Ngô cung chào hỏi cũng không nghe thấy.

“Chào buổi sáng, tiểu tiên sinh.” Quản gia Ngô lại cúi người, hỏi thêm lần nữa: “Xin hỏi cậu có muốn ăn gì không? Trên bàn không có thì có thể nhờ dì giúp việc làm giúp.”

Tống Ải lấy lại tinh thần, yếu ớt nói: “Cái gì cũng được, tôi sắp ch//ết đói rồi quản gia Ngô.”

Giọng nói Tống Ải mang hơi thở trong trẻo của người trẻ tuổi. Mặc dù đôi khi nói chuyện không được lễ phép, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy quá mạo phạm.

Giờ đây, vì đói bụng mà giọng cậu có chút mè nheo, quản gia Ngô, người đã gần 50 tuổi, nghe xong cũng không kìm được mà cưng chiều nói: “Vậy cậu có thể ăn bát mì tươi trên bàn trước, vừa làm đấy. Tôi sẽ vào bếp xem bào ngư và lộc nhung đã chưng xong chưa, lát nữa sẽ mang ra cùng.”

Tống Ải gật đầu: “Được.”

Cậu đi đến, thản nhiên ngồi đối diện Lục Đình Vân. Vì vừa rồi đã gặp trên lầu, trải qua quá trình xấu hổ và lúng túng, tâm trạng Tống Ải đã ổn định hơn rất nhiều.

Đây là ưu điểm của sự vô tâm vô phế của cậu.

Lục Đình Vân cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Hai người ăn ý không nói lời nào.

Chỉ có tiếng nhai đồ ăn rất nhỏ.

Nhưng Tống Ải ăn được một lúc thì cảm thấy khó chịu. Chiếc ghế này thiết kế có vấn đề, phía trước rộng phía sau hẹp, ở giữa cao hai bên thấp. Hai chân khép lại thì không khớp, tách ra thì cộm, đặt thế nào cũng không thoải mái.

Ban đầu còn ngại có Lục Đình Vân ở đó, nhưng sau đó thực sự không nhịn được nữa, Tống Ải dứt khoát nâng một chân lên, gác lên ghế, đầu gối dựa vào mép bàn, cánh tay cũng gác lên.

Một loạt động tác trôi chảy.

Không đẹp mắt.

Nhưng cực kỳ sảng khoái!

Tống Ải cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, nhưng cậu quên mất điện thoại vẫn còn trong túi quần. Cậu vừa cử động, “lạch cạch” một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống sàn một cách thê thảm.

Trong không gian yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, âm thanh bất ngờ này giống như một tiếng nổ.

Lục Đình Vân nhíu mày nhìn sang.

Đầu tiên hắn chú ý đến cái chân đang gác lên của Tống Ải, sau đó theo động tác Tống Ải cúi xuống nhặt đồ, hắn phát hiện chiếc điện thoại dưới đất.

Điện thoại có lẽ đã bị va đập, màn hình tự động sáng lên, chuẩn xác nhận diện khuôn mặt cúi xuống của Tống Ải, sau đó mở khóa. Trên màn hình là trang thông tin đặt lịch khám mới tinh—

Bệnh viện Nhân dân thành phố J, khoa da liễu và bệnh lây truyền qua đường tình d//ục, đăng ký hẹn khám thành công.

Người khám: Tống Ải.

Thị lực 5.0 của Lục Đình Vân: “...”

Bình Luận (0)
Comment