Thư ký dừng lại một chút, như thể cảm thấy không ổn: “Vị trí cụ thể, tôi sẽ gửi định vị qua WeChat cho anh sau. Tuy rất xin lỗi vì đã thay đổi địa điểm, nhưng vẫn hy vọng Lục tổng có thể đến đúng hẹn.”
Trong giới kinh doanh, kỵ nhất là không giữ chữ tín.
Vừa mới đồng ý đi, giây sau lại từ chối vì địa chỉ không hợp lệ, bất kể là vì đạo đức cá nhân hay vì việc hợp tác, Lục Đình Vân đều không làm ra chuyện đó.
Hắn nén lại sự bực dọc, bình thản đáp: “Chắc chắn.”
Nghe thấy giọng nói này, thư ký ở đầu dây bên kia sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại.
Khi mới bắt đầu hợp tác, cô đã có vài lần giao thiệp với vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lục thị này. Hắn đưa ra quyết sách dứt khoát, họp cũng hiệu quả và chính xác, các phương án tỉ mỉ và chi tiết… Làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm và luôn vững vàng, điềm tĩnh, như thể sinh ra đã là một nhà lãnh đạo.
Đối với cấp dưới, một cấp trên như Lục tổng quả thực không có khuyết điểm… duy chỉ có việc hắn rất ít khi cười.
Thư ký này chưa bao giờ gặp một đối tác nào có miệng mím chặt như Lục tổng, thế nên cô thầm dán cho hắn một nhãn “14 chữ”: Tuy rất đẹp trai nhưng cũng lạnh lùng đến mức người sống chớ gần.
Không ngờ hắn lại đang nghe điện thoại!
Thư ký vội vàng rút lui: “Vâng, không có việc gì tôi bận tiếp đây, tạm biệt!”
“Đô—”
Lục Đình Vân xoa xoa giữa hai lông mày.
Tuy không biết M&C là gì, nhưng chỉ nghe ba chữ “câu lạc bộ” phía sau, hơn nữa lại đi vào buổi tối, hắn đã có thể đoán được đây không phải là một nơi ăn uống đứng đắn.
Trợ lý Trương, người thường theo Lục Đình Vân đi công tác, cũng biết hắn không bao giờ đến những nơi như thế này.
“Không bao giờ đến” không thể hiện được sự ghét bỏ, nhưng ít nhất chắc chắn là không thích. Hiện tại vì công việc mà bất đắc dĩ phải đi, trợ lý đoán Lục tổng lúc này chắc chắn rất bực bội.
Không muốn đắc tội cấp trên, trợ lý Trương đành cẩn thận hỏi: “Vậy, Lục tổng, chúng ta bây giờ qua đó luôn sao?”
Trợ lý Trương trước đây từng làm cho một vị sếp khác, biết có vài người khi tâm trạng không tốt sẽ bất ngờ nổi điên, ví dụ như ném đồ, đá người.
Lục tổng tuy hiếm khi nổi nóng, thường chỉ cần một cái liếc mắt lạnh lùng cũng đủ khiến người ta run sợ, nhưng biểu hiện khi hắn khó chịu, trợ lý Trương cũng rõ —
Chẳng hạn như giọng nói sẽ có thêm vài phần bực bội một cách rõ ràng.
Thế nhưng giây tiếp theo, Lục Đình Vân mở miệng, bất kể là giọng nói hay ngữ điệu đều không có chút thay đổi, hắn chỉ khép mắt lại và nói: “Ừm, đi xem.”
Trợ lý Trương: “??”
Đến gần cửa M&C, thư ký của Tiền tổng đã sớm chờ sẵn ở ven đường. Chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, cô cúi người cười gượng gạo: “Lục tổng, tôi dẫn anh vào bằng cửa sau nhé? Ở đây không đặt trước là phải xếp hàng.”
Lục Đình Vân liếc nhìn, gật đầu.
Trợ lý Trương dẫn đầu xuống xe mở cửa cho hắn.
Hai người theo sự dẫn dắt của thư ký, rẽ vào lối tắt đi về phía cửa sau.
Trước khi vào, thư ký lấy từ trong túi ra hai chiếc mặt nạ.
“Xin lỗi, đây là quy định của nơi này…”
Lục Đình Vân nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía biển hiệu đèn neon trên cửa sau, trên đó viết đầy đủ: Masquerade Club.
Hóa ra M&C là ý nghĩa này.
Trợ lý Trương khó xử nhìn cấp trên.
Anh ta nghĩ rằng Lục Đình Vân sẽ từ chối thẳng thừng, hoặc ít nhất cũng biểu lộ vẻ không vui. Thư ký Tiền tổng cũng nghĩ như vậy, nên không dám nói thêm nửa lời.
Nhưng Lục Đình Vân chỉ thản nhiên chọn một chiếc mặt nạ và đeo lên, rồi buộc sợi dây ra sau đầu, cuối cùng thong dong bước vào từ cửa sau.
Sắc mặt trợ lý Trương cứng đờ, không biết phải nói gì, có lẽ anh ta vẫn chưa đủ hiểu về cấp trên của mình.
Thư ký Tiền tổng thì thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn khen ngợi: “Lục tổng của các anh thật là, vì công việc mà cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, phục thật đấy!”
Trợ lý Trương: “…”
“Tiền tổng đã đặt vị trí ở tầng hai, phòng 111, tôi đưa anh lên đó nhé.” Trước sàn nhảy, thư ký nói với Lục tổng đang dừng lại quan sát “buổi diễn đặc biệt”.
Lục Đình Vân mím môi.
Chiếc mặt nạ màu bạc hắn tùy ý chọn lại phù hợp đến bất ngờ. Họa tiết phức tạp, đường cong mượt mà, ánh kim loại độc đáo dưới ánh đèn rực rỡ trở nên đặc biệt lạnh lùng. Một bên mặt nạ còn treo một chuỗi tua rua trang trí, khẽ đung đưa theo cằm hắn, trông giống như một hiệp sĩ dũng mãnh đứng gác trước một Thánh điện cổ xưa.
Thư ký nhìn đến ngây người, suýt chút nữa không nghe thấy tiếng “Được” của hắn.
“À, à, xin anh cẩn thận bậc thang.”
Trợ lý Trương theo sát phía sau.
thư ký đưa hai người đến ghế sofa, hoàn thành nhiệm vụ và lập tức rời đi.
Tiền tổng đang nâng ly rượu thì thầm với người đẹp bên cạnh. Y đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, rất hợp với gu thẩm mỹ của y.
Nhưng vì khuôn mặt hơi lớn, chiếc mặt nạ trông có vẻ chật chội.
Người đẹp bên cạnh là người đầu tiên chú ý đến hai người này. Cô khẽ véo cánh tay Tiền tổng, ra hiệu bằng mắt: “Có người.”
Tiền tổng quay đầu lại, nheo mắt không nhận ra, cứ tưởng là người mẫu được quản lý đưa lên. Y vừa định vẫy tay, thì nghe thấy giọng Lục Đình Vân lạnh lùng, nghiêm túc mở lời: “Tiền tổng, buổi tối tốt lành.”
Tiền tổng có cảm giác như bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
Miệng y há hốc, không biết nên nói gì.
Dù không vui nhưng Tiền tổng làm ăn bao năm, ít nhiều cũng biết chừng mực. Y nhanh chóng phản ứng lại, khách sáo đáp: “Lục tổng tới rồi, mời ngồi, mời ngồi. À, cái này… địa điểm thay đổi đột ngột, làm phiền cậu đi lại, thật sự xin lỗi.”
Lục Đình Vân ung dung ngồi xuống.
“Không có gì. Nhận được tin khi tôi mới từ nhà xuất phát.”
“Ha ha ha…” Tiền tổng cười gượng, bảo người rót cho Lục Đình Vân một ly rượu. Y hút xì gà, hỏi: “Lục tổng có phải chưa từng đến những nơi như thế này?”
Lục Đình Vân rũ mắt: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu sống đến tuổi này uổng rồi.” Tiền tổng cười một cách khó hiểu: “Loại nơi này đều có cái hay riêng… À, thế này đi, chi phí của Lục tổng hôm nay tôi sẽ tính vào hóa đơn của tôi! Coi như lời xin lỗi vì đã đổi địa điểm đột ngột.”
“Tiền tổng khách sáo rồi.”
Lục Đình Vân không quên mục đích chuyến đi này, nói xong liền ra hiệu cho trợ lý Trương lấy hợp đồng ra.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, Tiền tổng đã vẫy tay: “Ôi— Tôi nói này Lục tổng, hai chúng ta đều là những người có tài sản hàng trăm triệu, những chuyện nhỏ nhặt này đâu cần phải vội vã bàn bạc làm gì?”
Y nhướn cằm, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ: “Nhìn kìa, buổi diễn đặc biệt hôm nay vẫn chưa kết thúc đâu. Nghe nói những người này đều là người mẫu được ông chủ “nhập khẩu” riêng từ nước ngoài, cơ hội hiếm có như vậy, chi bằng… chúng ta chờ xong rồi bàn?”
Lục Đình Vân nghe vậy ngước mắt nhìn.
Phía dưới buổi biểu diễn đang diễn ra sôi nổi. Các người mẫu nam dường như dốc hết sức để khoe thân hình, kết hợp với tiếng nhạc sôi động, nóng bỏng, bầu không khí cuồng nhiệt và nồng đậm. Mọi người vây quanh sân nhảy càng hò reo, vung tay, uốn éo cơ thể.
…Một khung cảnh hoang dại và tận hưởng như vậy, Lục Đình Vân chỉ thấy trong các quảng cáo nước ngọt và nước ép trái cây.
Nhưng hắn thực sự không có hứng thú nhìn một nhóm đàn ông lạ mặt, uốn éo và phô bày.
Lục Đình Vân thu lại tầm mắt, đang định bác bỏ đề nghị của Tiền tổng. Giây tiếp theo, hắn vô tình lướt qua chiếc ghế sofa cách đó không xa, và thấy một thanh niên ăn mặc như một chiếc kính vạn hoa.
Khác với đa số khách hàng đeo mặt nạ tinh xảo, chàng trai trẻ chỉ đeo một chiếc kính râm đơn giản. May mắn thay, làn da cậu trắng, giờ đây đang cuộn mình trên sofa, để lộ phần cổ tạo cảm giác lười biếng, thoải mái.
Đáng tiếc, cậu không hề hay biết rằng ánh mắt của hắn đang xuyên qua chiếc kính, như một làn gió lạnh buốt găm thẳng vào xương quai xanh đang hé mở dưới lớp áo sơ mi.
“Bình thường.”
Tống Ải dùng hai chữ này để trả lời câu hỏi của Lý Thượng vừa rồi, về việc “dáng người của mấy anh người mẫu này thế nào?”
“Thế mà còn bình thường á?” Lý Thượng kinh ngạc, “Đại ca, chẳng lẽ mấy năm du học ở nước ngoài, cậu còn gặp người ngon hơn nữa sao??”
Vương Thụy Cảnh lơ đãng lên tiếng, nửa đùa nửa thật: “Cũng không nhất định là thấy ở nước ngoài. Chồng cậu ấy có dáng người còn đẹp hơn những người này.”
“…” Tống Ải giật giật khóe miệng: “Không ngừng được hả?”
Cậu bực bội đứng dậy, lấy cớ nơi này quá ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Vương Thụy Cảnh nhìn theo bóng lưng Tống Ải, đùa giỡn hỏi Lý Thượng: “Cậu nói xem, hai ngày trước cậu ấy có thật sự say không?”
Lý Thượng mân mê viên xúc xắc trong tay, không mấy để tâm đáp: “Với tửu lượng của cậu ấy, chắc không đâu.”
Chơi với nhau nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Tống Ải say bao giờ.
“Cũng phải.” Nói xong, Vương Thụy Cảnh im lặng, quay đầu nhìn chằm chằm ly rượu Tống Ải đã uống qua, chìm vào suy tư.
Tống Ải đi vào nhà vệ sinh.
Hôm nay Lão Vương không hiểu sao lại lên cơn, cứ đòi so tài uống rượu bằng oẳn tù tì với cậu. Ban đầu cậu từ chối thẳng thừng, nhưng Lão Vương dùng phép khích tướng, nói cậu sợ thua. Chiêu này luôn hiệu quả.
Tống Ải luôn thiếu một chút nhạy bén trong việc đoán ý người khác. Sau vài vòng chơi, cậu đã uống hết gần nửa thùng, bụng căng đến khó chịu.
Cậu nhanh chóng giải quyết xong, thong thả đi rửa tay.
Vừa vặn vòi nước, bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu.
Tống Ải ban đầu không để ý lắm, nhưng khi nước lạnh dội vào lòng bàn tay, cậu bất chợt rùng mình, hít hít mũi và ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.
…Mùi này quen thuộc.
Giống loại Lục Đình Vân thường dùng.
Tống Ải lười biếng nhướng mi, nhìn vào gương, thoải mái đánh giá người đàn ông bên cạnh qua lớp kính râm.
Dưới chiếc mặt nạ bạc che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể thấy đường cằm sắc nét, góc cạnh và đôi môi mỏng mím chặt của hắn. Đẹp trai thì có, nhưng vẻ mặt lạnh lùng này giống Lục Đình Vân y như đúc…
Khoan đã.
Sẽ không thật sự là Lục Đình Vân chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Tống Ải dập tắt ngay lập tức. Lục Đình Vân sao có thể đến một nơi như thế này?
Hơn nữa, cách ăn mặc của người này…
Càng giống nhóm người mẫu biểu diễn hôm nay.
Tê…
Ý nghĩ này đáng tin hơn nhiều.
Tống Ải gật gù tán thành với chính mình. Cậu tắt vòi nước, lắc lắc tay, lơ mơ hỏi: “Mấy anh biểu diễn xong chưa?”
Người đàn ông kia cũng đang rửa tay. Nghe vậy, hắn ngập ngừng tắt vòi nước, nghiêng đầu nhìn Tống Ải một cái. Ánh mắt hắn lướt xuống, cổ áo sơ mi của chàng trai trẻ như bị ai đó kéo, lỏng lẻo, gần như để lộ cả một mảng xương quai xanh.
“Em uống bao nhiêu rồi?” Người đàn ông hỏi một cách kỳ lạ.
Tống Ải thực ra nghe không rõ lắm, tuy nhà vệ sinh cách xa sàn nhảy nhưng tiếng nhạc quá mạnh. Cậu chỉ có thể đoán ý qua khẩu hình của người đàn ông.
Nhưng, hắn hỏi cậu cái này làm gì?
Tống Ải thấy người mẫu này có vẻ không hiểu tiếng người. Cậu không muốn bận tâm nữa, quay người định đi, nhưng suýt đụng đầu vào tường.
May mắn là anh chàng người mẫu từ phía sau kéo cậu lại.
Tống Ải quay đầu nói “Cảm ơn.” Sau đó lại định đi tiếp, kết quả suýt vấp ngã vào thùng rác cạnh bồn rửa mặt.
Anh chàng người mẫu bất đắc dĩ đỡ lấy vai cậu.
Tống Ải thầm nghĩ người này tốt bụng một cách kỳ lạ.
Cậu ngẩng đầu định nói gì đó, chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng đối phương nhàn nhạt: “Em say rồi, tôi đưa em về.”
“Tôi không say!” Tống Ải cứng miệng: “Tôi chỉ là chân hơi mềm, mắt hơi hoa thôi.”
Không đúng.
Thấy quỷ.
Rõ ràng vừa nãy còn không như thế này.
Tống Ải không kìm được nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao lại thế này?”
Người đàn ông: “Cái gì thế này?”
“Chóng mặt.” Tống Ải nói thật: “Tôi trước đây uống hai thùng cũng không say, hôm nay mới uống nửa thùng… Hơn nữa rượu đó nồng độ nhìn cũng không cao, sao đầu tôi lại chóng mặt thế này?”
Cậu nắm chặt tay đấm mạnh hai cái vào sau gáy.
Không tỉnh táo hơn, ngược lại còn đau hơn.
Tống Ải cảm thấy muốn ch//ết, may mà có anh chàng người mẫu luôn đứng cạnh cậu. “Vậy thế này đi, phiền anh đưa tôi về ghế sofa phòng 000 một chuyến, tôi sẽ gửi tiền boa cho anh sau.”
“Không cần.” Người đàn ông lại gần hơn, đỡ lấy vai và cánh tay cậu, giọng nói trầm xuống: “Sau này em bớt đến đây đi.”
Tống Ải nheo mắt: “Tại sao?”
“Không an toàn.” Người đàn ông vừa nói, vừa dẫn cậu ra ngoài, khéo léo tránh qua đám đông...
“Không cần.” Tống Ải lắc đầu, giọng nghe như một học sinh trung học phản nghịch. Cậu nói: “Tôi thích đến đây.”
Người đàn ông cũng hỏi: “Tại sao?”
Tống Ải cảnh giác, bĩu môi: “Anh hỏi nhiều quá.”
Người đàn ông: “…”
Hai người đi khó khăn về phía cầu thang.
Tống Ải đột nhiên hỏi hắn: “Mấy anh làm cái này… có kiếm được tiền không?”
Người đàn ông im lặng không nói.
Tống Ải đoán hắn chắc là ngại nói ra, dù sao đàn ông cũng sĩ diện, nếu không có lý do đặc biệt, ai lại muốn bán rẻ thân thể mình.
“Không sao đâu.” Tống Ải hiếm khi hiểu chuyện như vậy, thậm chí còn muốn giơ tay vỗ vỗ cánh tay người đàn ông để an ủi: “Cuộc sống rồi sẽ tốt hơn…”
Nhưng cả người cậu vô lực, tay không giơ lên được, cuối cùng chỉ chạm vào bụng người đàn ông.
Chỉ thế thôi thì cũng chẳng có gì, nhưng ngón tay cậu lướt qua nơi đó, dù cách một lớp vải sơ mi, vẫn nóng đến kinh người.
Tống Ải không kìm được kinh ngạc thốt lên—
“Ch//ết rồi! Anh bạn, anh, anh không phải bị sốt đấy chứ…”