Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 11

Không khí nóng bức dường như càng trở nên ngột ngạt hơn.

Người đàn ông nhắm mắt, đẩy tay Tống Ải ra, giọng trầm đục: “Không có.”

“Sao lại không có…”

Tống Ải càng tin vào cảm giác của mình, cậu muốn sờ thêm để xác nhận, nhưng không ngờ người đàn ông dứt khoát nắm lấy tay cậu và lật ra sau, dùng lòng bàn tay giữ chặt cổ tay, trực tiếp trói ngược cậu lại.

Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ.

Tống Ải không thể động đậy, tay chân tuy đã ngoan ngoãn nhưng miệng vẫn chưa chịu ngừng, cậu lớn tiếng nói: “Anh trói tôi làm gì? Anh không phải đang…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lấy tay bịt miệng cậu lại.

“Ưm, ừm!…”

Cũng may cậu đã uống quá nhiều, những cú đấm đá của cậu chẳng khác gì đang v* v*n, nên không gây ra sự chú ý nào.

Người đàn ông vừa đẩy vừa kéo cậu lên lầu.

Mãi mới đến được sofa, chân Tống Ải đã mềm nhũn, vừa được buông ra một giây đã suýt trượt ngã xuống đất.

Người đàn ông miễn cưỡng đỡ cậu dậy: “Các cậu là bạn của em ấy à?”

Lý Thượng thấy vậy, cằm suýt rớt xuống đất, khó tin nói: “Đây là… đại ca sao?”

Không phải một đống bùn nhão sao??

Vương Thụy Cảnh quan sát cẩn thận, nheo mắt nói: “Là cậu ấy. Quần áo giống nhau.”

Lý Thượng chợt hiểu ra: “À phải phải.”

Người đàn ông định đặt Tống Ải lên sofa, Lý Thượng vội vàng đến giúp đỡ. Một người đỡ tay, một người đỡ chân, cuối cùng cũng thành công đưa cậu ngồi xuống sofa.

“Cảm ơn nhé!” Nói cảm ơn theo thói quen xong, Lý Thượng liền lẩm bẩm: “Hôm nay đại ca bị làm sao vậy? Rõ ràng không uống nhiều, mà say đến mức này thì quá đáng rồi. Chắc là già rồi tửu lượng kém đi…”

Đã có người lo rồi thì không còn việc của cậu ta.

Người đàn ông xoay người vừa định bước đi, bỗng nhiên bị Tống Ải ôm lấy hông.

Đã ôm rồi, ngón tay cũng không thành thật.

Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống, phát hiện mí mắt Tống Ải gần như không mở nổi, nhưng vẫn không quên thực hiện lời hứa lúc nãy: “Anh bạn, tiền boa còn chưa đưa cho anh!”

“…” Người đàn ông câm nín: “Tôi nói không cần.”

“Sao được chứ? Mấy anh làm nghề này cũng không dễ dàng.” Tống Ải lắc đầu, lấy điện thoại ra, kiên quyết nói: “Thế này đi, anh mở mã QR ra, tôi quét cho.”

Người đàn ông: “…”

Hắn cố rút chân ra, tiếc là dùng sức hai lần cũng không có tác dụng. Nhìn thì gầy gò, sao lúc này thì sức lại lớn thế?

Người đàn ông nhíu mày, ngẩng đầu lên liền phát hiện hai người kia đang nhìn hắn một cách kỳ lạ, xung quanh cũng thường xuyên có vài ánh mắt hướng về đây. Còn Tống Ải thì cứ như đang trong tư thế “Hôm nay không đưa được tiền boa cho anh thì tôi ch//ết cũng không nhắm mắt.”

Hết cách, người đàn ông đành lấy điện thoại ra.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự kiên trì của Tống Ải.

Ban đầu hắn còn chưa mở màn hình điện thoại, giằng co mười giây thấy đối phương không hề buông lỏng, hắn đành bất lực mở WeChat.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng “Tít” xác nhận, Tống Ải mới hài lòng buông tay, ngả người ra sau.

Người đàn ông cuối cùng cũng thoát khỏi sự đeo bám.

Nhưng vừa đi được hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Vừa nãy nghe em ấy nói là đã kết hôn.”

Lý Thượng đã bị màn thao tác này làm cho ngớ người: “… sao vậy?”

Người đàn ông: “Nếu đã kết hôn, đêm đã muộn thế này chắc người nhà còn đang chờ, tốt hơn nên sớm đưa em ấy về.”

Lý Thượng chớp chớp mắt. Ý là sao?

Nhưng người đàn ông dường như không còn kiên nhẫn, nói xong liền quay đầu bước đi.

Đám người hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn, Lý Thượng mới chợt nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng: Người này là ai vậy??

Hỏi Tống Ải thì cậu ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Lý Thượng chần chừ, quay đầu nhìn về phía Lão Vương.

Vương Thụy Cảnh lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm nơi người đàn ông biến mất, không hiểu đang suy nghĩ gì, tóm lại sắc mặt có chút phức tạp.

Khi hoàn hồn, cậu ta nhận ra Lý Thượng đang dùng ánh mắt hỏi mình.

Vương Thụy Cảnh mấp máy môi, có vẻ hơi không nỡ, nhưng vẫn phải nói:

“Đưa cậu ấy về Lục gia.”

--

Sáng hôm sau.

Mặt trời gần giữa trưa xuyên qua cửa sổ, thiếu chút nữa nướng Tống Ải cháy xém.

Một tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên.

Tống Ải mơ màng vươn tay, sờ thấy chiếc điện thoại lạnh băng trên gối, cầm lên nhìn —

Cuộc gọi đến từ mẹ Tống.

Tống Ải bực bội “chậc” một tiếng, ấn nghe. Giọng nói đầy sự khó chịu vì bị cắt ngang giấc mơ: “Có việc gì vậy mẹ?”

“Dạo này con làm gì thế? Mẹ gọi mấy cuộc không nghe, cứ nghĩ kết hôn thì cánh cứng rồi sao?”

—Lại là một tràng mắng xối xả.

Tống Ải không chịu nổi sự phiền phức này, dứt khoát cúp máy.

Không cần đoán cũng biết mẹ cậu gọi đến để nói gì.

Đơn giản là muốn hỏi biểu hiện của cậu ở nhà cũ hôm qua thế nào, bà nội có nói gì không, và cậu đã tặng quà gì.

Nếu nói thật là cậu chỉ tặng một cây bút máy mấy vạn tệ, chắc bà sẽ phát điên mất. Thà cứ né tránh vài ngày, chờ chuyện này lắng xuống rồi tính sau.

Tống Ải nghĩ vậy, lại mơ màng ngủ tiếp.

Khi tỉnh lại, đã là hai giờ sau.

Tống Ải cuối cùng cũng ngủ đủ giấc. Nhưng lúc này cậu mới dần nhận ra có gì đó không ổn.

Làm sao cậu về được đây??

Quỷ thần ơi.

Hình như ... uống say đến mức không nhớ gì cả?!

Tống Ải lập tức mở điện thoại, vào nhóm chat hỏi: 【hôm qua ai đưa tôi về vậy?】

Nhóm “Ba người thành cún”, hai người bạn kia dường như có việc bận, không ai trả lời cậu.

Tống Ải chờ mãi không thấy một lời hồi âm nào, trong đầu dần nảy ra vài khả năng:

1.Lý Đại Tảng và Lão Vương đưa cậu về.

2.Tự mình về.

3.Người lạ đưa về.

Khả năng 1 là cao nhất. Khả năng 2 thì không thể nào, cậu hôm qua tự lái xe đi, đã say đến không nhớ gì cả, chắc chắn không thể tự lái xe về an toàn. Còn khả năng 3…

M&C vì muốn thu hút khách nên cố ý chọn khu phố nhộn nhịp, sầm uất nhất. Xung quanh cũng toàn là các câu lạc bộ, hộp đêm tương tự, vì thế những kẻ “nhặt xác” ở gần đó không hề ít.

Tống Ải không thể đảm bảo một người lạ nhặt được mình sẽ không nổi lòng tham. Dù sao gương mặt của cậu cũng quá thu hút.

Nhớ lại ký ức lần đầu tiên uống say đến mức không nhớ gì cả cách đây hai ngày… Tống Ải hít một ngụm khí lạnh, vội vàng thoát khỏi giao diện nhóm chat, định đi khám cho chắc.

Nhưng vừa thoát ra một giây, ngón tay cậu cứng lại.

Trên giao diện là tin nhắn quen thuộc, bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ: 【Bạn đã thêm L thành công, hiện có thể bắt đầu trò chuyện】!

Tống Ải cau mày.

“L” này là ai? Thêm từ lúc nào?

Theo dòng thời gian, hẳn là từ hôm qua.

Tống Ải giật mình, lẽ nào là người lạ đó đưa cậu về? Tiện thể thêm bạn? Hay là… tình một đêm...sau đó thêm?

Ý niệm “cắm sừng” vừa nảy ra, Tống Ải lập tức tỉnh táo.

Không, không thể nào…

Ngay lúc Tống Ải sắp cảm thấy hổ thẹn, nhóm chat “Ba người thành cún” có tin nhắn mới.

【Lý Thượng: Sao thế anh Ải?】

【Lý Thượng: Là tôi với Lão Vương đưa cậu về mà.】

Tống Ải: “…”

May quá. Tống Ải thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng giới hạn đạo đức của cậu không cao, nhưng những điểm mấu chốt cơ bản vẫn phải có.

Ngón tay gõ phím của cậu cũng trở nên nhẹ nhõm.

【Không có gì, sau này phải kiêng rượu (cười).】

Lý Thượng chắc vẫn đang ở giao diện nhóm chat, lập tức trả lời bằng ba dấu chấm hỏi.

【Lý Thượng: why? Hôm qua...không uống nữa sao? Rốt cuộc là nhân tính bị chôn vùi hay đạo đức bị vặn vẹo…?】

Tống Ải nhìn chằm chằm hai chữ “hôm qua” rồi “hà hà” cười lạnh.

Chuyện hay thì không nói, toàn nói chuyện dở.

Tên cún độc thân Lý Thượng này sẽ không hiểu được nỗi bi ai của một người đã kết hôn như cậu đâu.

Mặc dù Tống Ải không có tình cảm với Lục Đình Vân, mặc dù họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng hôn nhân hợp đồng cũng là hôn nhân đã đăng ký, hai người họ là vợ chồng được pháp luật bảo vệ. Lục Đình Vân thường ngày đối với cậu coi như không tệ. Đặc biệt là hai ngày trước trời xui đất khiến đã xảy ra một vài, ừm, ký ức hơi “đen tối”…

Nói tóm lại, cậu không thể trước khi ly hôn với Lục Đình Vân, xảy ra quan hệ vượt giới hạn với bất kỳ ai khác.

Tống Ải cậu không thể làm ra chuyện đó.

Say rượu rồi cũng không được!

Giải thích mấy chuyện này quá mệt, Tống Ải lười giải thích. Cậu thoát ra, nhìn chằm chằm người bạn mới “L” đột nhiên xuất hiện và bắt đầu nghiên cứu.

Ảnh đại diện của “L” là một thân cây, phía dưới là một thảm cỏ xanh, bối cảnh là bầu trời xanh biếc. Không nhìn ra được thông tin gì, thậm chí còn nhạt nhẽo đến nhàm chán.

Tống Ải định nhấn vào ảnh đại diện để xem thêm thông tin chi tiết, nhưng không cẩn thận tay run, nhấn nhầm…

【Bạn đã chọc “L”】

Tống Ải đứng hình, sắc mặt cậu thoạt tái xanh, rồi không lâu sau lại chuyển sang đỏ bừng, biến hóa vô cùng đặc sắc.

Ch//ết tiệt.

Cậu muốn ch/ặt ngón tay đi.

Tống Ải lại một lần nữa nảy sinh ý định tự hủy hoại bản thân. May mà WeChat phiên bản mới có thể thu hồi, nhưng đúng lúc cậu định nhấn vào nút thu hồi, tin nhắn từ đối phương đã đến.

【L: ?】

Một câu hỏi mang tính chất tra tấn linh hồn.

Tống Ải ch//ết lặng.

Cậu trợn mắt suýt ngất, nhưng ý chí mạnh mẽ đã cứu rỗi cậu. Đã bị cái tên “L” này nhìn thấy rồi, thì làm tới cùng, hỏi cho ra nhẽ.

Tống Ải gõ lạch cạch hai chữ:

【Anh là ai?】

“L” im lặng. Mặc dù WeChat không có trạng thái offline, nhưng Tống Ải cứ cảm giác bầu trời xanh trên ảnh đại diện của hắn đã trở nên đen kịt.

Hai phút trôi qua một cách khó khăn.

“L” cuối cùng cũng trả lời:

【Hôm qua em nói sẽ cho tôi tiền boa.】

Ánh mắt Tống Ải lập tức sáng bừng, cậu nhớ lại một vài mảnh ký ức vụn vặt từ hôm qua.

Sét đánh giữa trời quang—

Đây là anh chàng người mẫu hôm qua??!

Cậu quét không phải mã QR thanh toán sao?? Sao lại thành kết bạn?? Anh chàng người mẫu này sao lại “miệng nam mô bụng một bồ dao găm” vậy??

Tống Ải vừa định chất vấn. Suy nghĩ lại, cậu thấy cũng không thể hoàn toàn trách người ta. Dù sao hôm qua cậu say đến không biết trời đất, chuyển tiền làm sao có chừng mực, dù chuyển nhiều hay ít, đối với anh chàng người mẫu cũng không phải chuyện tốt.

Đứng trên góc độ của hắn, đúng là nên thêm bạn trước, chờ hôm sau cậu tỉnh táo rồi nói lại chuyện này.

Có lý.

Tống Ải nhanh chóng nghĩ thông suốt, không nhắc lại chuyện tại sao lại thêm bạn bè, mà hào phóng chuyển cho người ta hai nghìn.

Anh chàng người mẫu hôm qua đã ở bên cạnh cậu, đưa cậu về sofa, không ham sắc đẹp mà động tay động chân với cậu, càng không lợi dụng lúc cậu say để chặt ch//ém một khoản. Về tình về lý, Tống Ải đều nên chuyển số tiền đó để bày tỏ lòng cảm kích.

Không thể để người tốt chịu thiệt.

Chuyển tiền xong, bụng cậu réo lên ầm ĩ.

Tống Ải không để ý nữa, ném điện thoại sang một bên, lập tức xuống giường chuẩn bị xuống lầu ăn sáng… à, ăn trưa.

Hoàn toàn không nhận ra rằng anh chàng người mẫu kia vẫn chậm chạp chưa nhận tiền.

“Quản gia Ngô, còn đồ ăn không ạ?”

Vừa chạy ào xuống lầu, Tống Ải đã túm lấy quản gia Ngô đang đi ngang qua và hỏi.

Lần trước vì đói quá, cậu đã ăn một bữa ở Lục gia, kết quả phát hiện tay nghề đầu bếp Lục gia thật sự rất ngon, hợp khẩu vị của cậu. Thế nên lần này cậu lười ra ngoài tìm đồ ăn.

Quản gia Ngô sững người. Có lẽ không ngờ có người giữa trưa hơn hai giờ lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp.

“Có. Canh gà hầm buổi trưa còn lại khá nhiều.”

“Vậy lấy món đó đi, phiền quản gia múc cho tôi một bát.”

“Được, tiểu tiên sinh.”

Nói xong, quản gia Ngô đi vào bếp.

Tống Ải hài lòng gật gù, định tìm một chỗ ngồi xuống để thưởng thức món canh ngon. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh, lạnh đến mức thiếu chút nữa rùng mình.

Cứ như đang bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Nguy hiểm, ẩm ướt… kèm theo một chút oán hận không thể hiểu nổi??

Tống Ải cảm thấy có điềm, quay đầu lại, và đối mặt với người đang ngồi trên sofa trong phòng khách.

Ánh mắt giao nhau, Tống Ải cảm thấy ánh mắt của Lục Đình Vân như muốn nuốt chửng cậu.

Bình Luận (0)
Comment