Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 12

Mùa xuân đã đến, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Ánh mắt Lục Đình Vân chỉ thoáng thay đổi trong một khắc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhanh đến mức Tống Ải tưởng mình bị ảo giác. Vẻ mặt hắn không hề lộ ra bất kỳ manh mối nào, có lẽ là cậu đã nghĩ quá nhiều.

Đối diện với khuôn mặt "lạnh băng" của Lục Đình Vân, Tống Ải lười suy nghĩ thêm, nở một nụ cười: “Sớm.”

Lục Đình Vân dửng dưng thu lại tầm mắt: “Không còn sớm.”

Tống Ải: “……”

Không đúng.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Tống Ải, cậu hợp tình hợp lý hỏi: “Giờ này sao anh còn ở nhà?”

Thường ngày, bất kể mưa to gió lớn, bão tuyết hay nắng gắt, tên cuồng công việc này chẳng phải đã có mặt ở công ty rồi sao? Sao hôm nay lại bất thường thế?

À không, hôm đó cũng vậy... nhưng đó là trường hợp đặc biệt, Tống Ải không muốn nhớ lại.

Lục Đình Vân đương nhiên sẽ không nói với Tống Ải rằng đêm qua hắn về nhà còn muộn hơn cậu. Tiền tổng cứ khăng khăng muốn xem hết buổi biểu diễn. Nếu ban đầu Lục Đình Vân từ chối ngay thì tốt, nhưng vì đã đồng ý, hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ màn biểu diễn kết thúc rồi mới bàn chuyện hợp đồng. Tiền tổng bắt hắn xem ba tiếng, vậy hắn cũng phải làm cho vị đó nói chuyện hợp đồng ba tiếng mới công bằng.

Về quá muộn, để đảm bảo ngủ đủ tám tiếng, sáng hôm sau hắn dậy muộn là lẽ dĩ nhiên.

Lục Đình Vân lướt qua một khoảng trống trong thời gian biểu, thuận miệng đáp: “Tâm trạng không tốt.” Đây là sự thật, không tính là nói dối.

Tống Ải: “?”

Hay thật, chẳng cần nghĩ lý do.

Tâm trạng không tốt cũng có thể làm lý do để không đi làm. "Chủ nghĩa tư bản" này thật đáng ghen tị!

Nhưng Tống Ải không dám nói thẳng ra suy nghĩ của mình, dù sao lát nữa cậu còn muốn ăn món canh gà hầm trứ danh của Lục gia. Thế là cậu chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay người đi về phía phòng ăn.

Ăn sáng xong, Tống Ải định lên lầu thay đồ. Vì thang máy và cầu thang đều ở phòng khách, cậu đành phải “đánh bạo” đi qua.

Lục Đình Vân vẫn ở đó, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi. Chỉ có gạt tàn thuốc trên bàn trà đã đầy thêm một chút.

... Lục Đình Vân hút thuốc sao?

Một câu hỏi bất chợt nảy ra trong đầu Tống Ải. Trước đêm đó, cậu rất ít khi để ý đến người chồng trên danh nghĩa của mình, càng không quan tâm đến chuyện hắn có hút thuốc hay không... Nhưng đêm hôm đó, khi môi lưỡi họ chạm nhau, hình như cậu không ngửi thấy mùi thuốc lá...

Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!

Sao lại nhớ đến chuyện đó nữa rồi?!

Tống Ải muốn gõ vào đầu mình một cái để nó biết ai mới là chủ nhân.

Cậu cố gắng dập tắt những hình ảnh "cấm trẻ em" trong đầu, rồi sải bước về phía cầu thang. Chưa kịp bước lên bậc đầu tiên, giọng nói của Lục Đình Vân đã vang lên.

“Ngày kia em có thể đi cùng tôi đến một bữa tiệc không?”

Bước chân của Tống Ải khựng lại. Hắn đang nói chuyện với mình sao?

Cậu quay đầu nhìn về phía phòng khách, thấy Lục Đình Vân đang nhìn thẳng vào mình.

Tống Ải chỉ tay vào mình: “Tôi á?”

Lục Đình Vân nhướng mày, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi còn có người vợ thứ hai sao?”

Tống Ải: “……”

Không trách cậu thắc mắc, dù sao trước đây cậu chưa từng đi dự tiệc cùng Lục Đình Vân. Nhưng trong bản hợp đồng họ đã ký, quả thực có một điều khoản quy định:

[Khi có tình huống đặc biệt yêu cầu một trong hai bên xuất hiện, không được từ chối vô cớ.]

Đối với một gia tộc quyền thế như Lục gia, lời mời dự tiệc chắc chắn nhiều vô số kể. Dù Tống Ải có không thích xã giao đến mấy, cậu cũng biết mình không thể tránh khỏi việc phải lộ diện vài lần để giữ thể diện cho Lục gia. Nếu không, cậu làm sao xứng đáng với số tiền khổng lồ đó.

Nhưng Tống Ải vẫn muốn đấu tranh một chút, dù sao trong hợp đồng cũng nói là "tình huống đặc biệt". Cậu dò hỏi: “Nhất định phải đi ư?”

Vẻ mặt không hề gợn sóng của Lục Đình Vân nói lên tất cả.

Hắn thu lại ánh mắt, cúi đầu giải thích: “Tập đoàn gần đây muốn hợp tác với Thẩm gia. Nhưng người cầm quyền nhà họ Thẩm có tính cách lập dị, chỉ thích hợp tác với những đối tác có gia đình hòa thuận. Chúng ta cùng đến dự tiệc đính hôn của con gái ông ấy, sẽ tạo ấn tượng tốt hơn nhiều.”

Xem ra không có gì để thương lượng.

Tống Ải thành thật đáp: “… Ồ.”

Đi thì đi vậy. Chẳng có gì to tát, coi như được dự một bữa tiệc miễn phí.

Tống Ải là người lạc quan, cậu nhanh chóng nghĩ thông suốt và thoải mái đồng ý: “Được thôi.”

Nói xong, cậu tiếp tục bước đi. Chuyện của ngày kia để sau rồi tính, hôm nay cậu vẫn phải chơi cho đã.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Đình Vân lại lên tiếng: “Dù chỉ là tiệc đính hôn, vẫn phải mặc trang trọng một chút. Nếu em đồng ý, chiều nay tôi sẽ cho người đến lấy số đo, làm gấp cho em một bộ vest.”

Tống Ải bĩu môi: “Nhất định phải là chiều nay sao?”

Lục Đình Vân thong dong ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao? Chiều nay em có việc?”

“… Đúng là có..” Tống Ải gãi đầu. Có thể coi là có việc đi, dù sao mùa giải này ngày mai là kết thúc rồi, nếu không cày rank, cậu sẽ không lên được 50 sao.

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt chột dạ của cậu trong hai giây, không ép buộc: “Vậy tối nay.”

Nhờ phúc của Lục Đình Vân, buổi chiều Tống Ải “phát huy” rất tốt, đánh mười trận rank thì thắng đến chín. Trận thua duy nhất cậu cũng là MVP, không bị trừ điểm.

Thấy mình nhanh chóng leo lên vị trí dẫn đầu bảng xếp hạng bạn bè, Tống Ải vui vẻ hẳn lên. Khi về nhà vào buổi tối, khóe miệng cậu cười tươi rói, còn khó kiềm chế hơn cả súng AK.

Khi tiễn khách ra về, quản gia Ngô thấy Tống Ải như vậy, tò mò hỏi: “Chào buổi tối, tiểu tiên sinh. Sắc mặt cậu hôm nay hồng hào lạ thường, có chuyện gì vui sao?”

Tống Ải sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm chắc đây là do lúc cãi nhau “nảy lửa” trong game, cậu nín thở nên mặt đỏ bừng. Cậu không dám nói sự thật, chỉ cười cười đáp: “Không có gì, mặt tôi trời sinh dễ đỏ thôi.”

Quản gia Ngô “Ồ, ồ” hai tiếng, không biết nghĩ đến chuyện gì, vội vàng cúi đầu tiếp tục tiễn khách.

Tống Ải nhìn vị khách vội vàng rời đi. Mặt lạ hoắc, cậu không quen. Cậu không bận tâm, sải bước vào phòng khách và thấy Lục Đình Vân vẫn còn ở đó. Hệt như một NPC không biết di chuyển, lại còn là loại lúc nào cũng “đơ mặt”.

Lục Đình Vân nghe thấy tiếng thay giày, quay lại nhìn cậu. Đôi mắt và khóe miệng cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tống Ải.

Nhất định phải để mình mở lời sao? Tống Ải sốt ruột nghĩ.

Nhưng Tống Ải vẫn không nhịn được lâu. Sau khi đi dép vào, cậu cuối cùng cũng không nhịn được, bực tức hỏi: “Có gì thì anh nói đi.”

Khi bạn bè ấp a ấp úng, Tống Ải sẽ thẳng thừng “phang” câu đó. Nhưng lần này người ấp úng lại là Lục Đình Vân. Có lẽ từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nói những lời th* t*c, không biết có bị câu nói này làm “mất lòng” không.

Tống Ải đang suy nghĩ miên man, thì Lục Đình Vân mới vẻ mặt khó hiểu nói một câu: “Em về không đúng lúc rồi.”

Tống Ải nhíu mày: “Không đúng lúc là sao?”

Nghe cứ là lạ. Chẳng lẽ Lục Đình Vân lén lút “ăn vụng” mà “tiểu tam” vẫn còn ở nhà sao?

Lục Đình Vân chậm rãi ngồi xuống, để lộ những thứ trên bàn phía sau, nói: “Thợ may vừa đi rồi.”

Tống Ải: “… Chỉ thế thôi à?”

Đi thì đi, lần sau đến không được sao?

“Ừ, chỉ thế thôi.” Lục Đình Vân nhấp một ngụm trà: “Thợ may đi rồi, không ai lấy số đo cho em, cho nên…”

Hắn dừng lại một chút: “Lát nữa tôi sẽ tự tay lấy số đo cho em.”

Tống Ải: “???”

Nụ cười chiến thắng từ trận game biến mất ngay lập tức trên mặt cậu. Tống Ải vô cùng hối hận, cố gắng cứu vãn tình thế: “Giờ gọi người ta quay lại còn kịp không?”

“Không kịp.” Lục Đình Vân thản nhiên nói, trong giọng nói mang theo một chút hả hê hiếm có, “Nhà người ta có việc gấp, phải lập tức trở về. Em có trả gấp ba lần cũng không gọi lại được đâu.”

Tống Ải: “……”

“Vậy ngày mai đo lại được không?” Cậu lại hỏi.

“Không kịp.”

“Sao lại không kịp?”

“Vest may gấp cần có thời gian. Tiệc tối là ngày kia.”

Tống Ải á khẩu, mặt trắng bệch. Giá mà chiều nay cậu đừng ra ngoài... Đúng là chơi game hại người.

Tuy chuyện đó đã qua được hai ngày, dù Tống Ải vốn vô tư vô lo, nhưng đến giờ cảm giác ngượng ngùng và lúng túng vẫn chưa tan biến hoàn toàn.

Thế nhưng!

Việc lấy số đo này, không cần nghĩ cũng biết thế nào cũng phải đụng chạm tay chân, hoặc tiếp xúc da thịt AAAAAA!!!

Tống Ải tự nhận mình không phải là người kiểu cách, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc phải “dính dính” với Lục Đình Vân... Cậu thấy rất kỳ lạ, một cảm giác khó tả.

Lục Đình Vân thấy vẻ mặt căng thẳng và bài xích của cậu, cũng không ép buộc, khéo léo nói: “Nếu em không muốn tôi giúp, cũng có thể nhờ quản gia Ngô.”

Ngay sau đó, hắn bổ sung: “Chỉ là quản gia Ngô tuổi đã cao, lát nữa lấy số đo có thể không được thuận tiện cho lắm. Nhưng không sao, phiền phức một chút cũng không sao.”

Tống Ải: “……”

Hắn mà không nói câu sau thì còn đỡ.

Cách hắn nói khiến mặt Tống Ải càng đỏ hơn.

“Phiền quản gia Ngô làm gì?” Tống Ải quyết tâm, ôm thái độ liều ch///ết: “Để anh lấy số đo cho tôi là được.”

"Hôn môi còn cũng hôn rồi, còn sợ gì gần gũi nữa?"

Tống Ải âm thầm nắm chặt tay, tự trấn an mình. Nếu Lục Đình Vân lát nữa có "ăn đậu hũ", hoặc lại làm cậu thấy nhột ở đâu đó, cậu sẽ đấm cho hắn hai phát.

Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi.

Khi rụt cổ đi đến trước mặt Lục Đình Vân, cậu ngoan ngoãn như một chú cún con.

Lục Đình Vân cầm thước dây trên bàn, nhìn khoảng cách giữa Tống Ải và mình, rồi vẫy ngón tay: “Em đứng xa quá, lại gần đây chút.”

Tống Ải nhìn chằm chằm ngón tay hắn, nghiến răng: “Anh đang gọi chó đấy à?”

Lục Đình Vân cứng đờ, không nhịn được bật cười, giải thích: “Không phải. Thật sự là xa quá. Em thấy ai cách một mét để đo chiều cao chưa?”

Tống Ải không phục: “Vậy anh không thể lại gần hơn sao?”

Lục Đình Vân: “Phía sau em là TV, bên này rộng rãi hơn.”

Nói chuyện với người học rộng hiểu sâu thật dễ thiệt thòi.

Tống Ải ấm ức nghiến răng, nhưng vẫn cứng cổ bước tới một bước.

Lục Đình Vân hài lòng, không lãng phí thời gian, căng thước dây nhắm thẳng vào cổ Tống Ải.

Tống Ải hoảng sợ: “Anh…”

Chưa kịp nói nốt câu “muốn siết ch//ết tôi à”, Lục Đình Vân đã giải thích: “Đây là để xác định vòng cổ áo.”

Tống Ải chớp mắt. Im lặng.

Động tác của Lục Đình Vân không chuyên nghiệp, chắc là học từ người thợ may vừa rời đi. Nhưng ít ra vẫn hiểu biết hơn hẳn Tống Ải. Thế nên hắn nói gì, Tống Ải làm theo đó.

Bảo giơ tay thì giơ tay, bảo khép chân thì khép chân. Vô cùng nghe lời.

Đo xong vòng eo, Lục Đình Vân lại chỉ đạo: “Xoay người.”

Tống Ải vừa xoay vừa hỏi: “Xoay làm gì?”

Lục Đình Vân: “Đo vai.”

Không biết có phải cố ý tránh không, nhưng những lần trước đo vòng cổ, vòng ngực và vòng eo, Lục Đình Vân đều không chạm vào Tống Ải, may mắn là những số liệu này có thể nhìn được trên thước dây.

Nhưng vai thì không dễ như vậy. Để số liệu chính xác, thước dây cần phải áp sát vào xương bả vai ở phía sau. Vì thế, cần phải dùng ngón tay ấn nhẹ.

Xuyên qua lớp vải áo, lực ấn của Lục Đình Vân rất nhẹ, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng.

Cảm giác ngứa ngáy khó hiểu lại nổi lên.

Nhưng không quá mạnh. Tống Ải hơi phân vân không biết có nên phản ứng không.

May thay, Lục Đình Vân đo xong liền rút ngón tay, cả người cũng lùi lại một bước nhỏ đầy chừng mực.

“Vai rộng 45,” Lục Đình Vân nói.

Tống Ải không có khái niệm gì, “Hẹp không?”

Lục Đình Vân: “Rất hẹp.”

Tống Ải không phục: “Anh bao nhiêu?”

Lục Đình Vân: “58.”

Tống Ải: “……”

Cậu phục. Lục Đình Vân thường xuyên tập thể hình, vai rộng là chuyện hiển nhiên.

Không đợi Tống Ải hạ quyết tâm có nên đi tập thể hình không, Lục Đình Vân lại đến gần hơn, chuẩn bị đo chỗ khác.

Hắn căng thước dây, nhưng không bắt đầu ngay.

“Tiếp theo sẽ đo chiều dài thân...”

Lục Đình Vân đột nhiên giải thích, giọng nói có chút khàn đi: “Điểm bắt đầu là đốt sống cổ thứ bảy nhô ra, cho nên, tôi sẽ chạm vào chỗ đó của em... Không sao chứ?”

Nghe vậy, vành tai Tống Ải đỏ ửng. Quần áo của cậu từ trước đến nay vốn rộng thùng thình, cổ áo lại khoét sâu, đừng nói là đốt sống cổ, xương quai xanh phía trước còn chưa bao giờ bị che khuất.

Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến.

Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi bước này, cậu cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh chạm vào đi.”

“Được.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đầu ngón tay nóng rực của Lục Đình Vân chạm vào, Tống Ải vẫn không kìm được rùng mình. Cảm giác như có một luồng điện chạy dọc từ đỉnh đốt sống cổ thứ bảy đến tận xương cụt.

Ngón tay Lục Đình Vân có mang điện không vậy?

Tống Ải cảm thấy xương cốt của mình như bị điện giật đến tê dại.

Bình Luận (0)
Comment