Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 14

Nhớ lại mấy hôm trước Chu Ký Bạch gửi lời mời kết bạn, Tống Ải liền nổi hết da gà.

Cậu có lúc thực sự nghi ngờ người này có bị bệnh không.

Một mặt đối đầu với cậu, một mặt lại cố gắng thêm bạn, ý đồ muốn làm người ta khó chịu sao?

“Cái tên ngốc này cũng đến à?” Tống Ải trợn trắng mắt, “Không phải chứ, lần đầu tiên tôi tham gia loại yến tiệc này mà cũng phải chịu đựng ám ảnh sâu sắc sao?”

Trước đây, bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của Chu Ký Bạch, Tống Ải đều không thể thoải mái.

Ví dụ như hồi tiểu học, bọn họ tình cờ học chung một lớp phụ đạo. Vốn dĩ hai người ngồi cách rất xa, Chu Ký Bạch lại kiên quyết đòi giáo viên đổi chỗ, chuyển đến ngồi sau lưng Tống Ải, rồi mỗi ngày không dùng bút chọc cậu thì cũng dùng chân đá vào ghế.

Hại thành tích của cậu càng ngày càng kém.

Vương Thụy Cảnh vừa định nói “Đúng vậy”, phía sau bỗng nhiên có một giọng nói đầy ác ý vang lên –

“Sao đi đâu cũng có người nói xấu tôi vậy?”

Tống Ải và Vương Thụy Cảnh đồng loạt quay đầu lại.

Quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc đến mức muốn nôn, vẻ mặt ngạo mạn.

Mái tóc đỏ rực của Chu Ký Bạch thật sự quá nổi bật, Tống Ải phải nhìn khoảng vài giây mới dời mắt, thầm nghĩ sao có người thẩm mỹ kém đến vậy? Rõ ràng da không trắng, nhuộm màu đỏ là muốn làm mình trông đen hơn sao?

Tuy nhiên, nghĩ thế thôi chứ Tống Ải cũng không muốn phản ứng lại.

Tống Ải xoay người định bỏ đi, vừa nhấc chân chưa được nửa bước, Chu Ký Bạch lại mặt dày hỏi, “Cậu đi đâu? Mắng người xong là muốn chuồn hả? Tôi đã đồng ý chưa?”

Chu Ký Bạch vừa nói vừa tiến lại gần bọn họ.

Thái độ thề không bỏ qua.

Tống Ải thấy dáng vẻ đó của cậu ta liền bực mình, nửa cụp mắt xuống, thiếu kiên nhẫn nói, “Cậu quản được sao?”

“…” Chu Ký Bạch đã sớm quen với ngữ khí khó chịu của Tống Ải, dừng lại đúng lúc nhún vai nói, “Không phải cậu muốn đi tìm ông chồng thân yêu của cậu sao?”

Từ sau khi kết hôn, mỗi lần gặp Tống Ải, không lần nào là không nhắc đến Lục Đình Vân.

Cậu ta không thấy phiền, nhưng Tống Ải đã phiền ch//ết rồi.

Tống Ải thật sự không muốn đôi co với cậu ta, vẫn câu nói đó, nhưng ngữ khí càng khó chịu hơn, “Cậu quản?”

Chu Ký Bạch nghe xong quả thực tức sôi máu, đặc biệt là còn có người khác ở đây.

Cậu ta cảm thấy mất hết thể diện, cố gắng phản công, “Cậu nghĩ chồng cậu còn đang đợi cậu hả? Tôi khuyên cậu đừng có quay lại nữa, người ta bây giờ đang vui vẻ tâm sự với mối tình đầu, cậu bây giờ qua đó, chỉ sợ sẽ biến thành phiên bản vai hề ngoài đời thực thôi, mất mặt ch//ết đi được ~”

Mối tình đầu?

Mối tình đầu là cái gì nữa?

Sao trước giờ chưa từng nghe Lục Đình Vân nhắc đến?

Trong đầu Tống Ải chợt hiện lên cảnh tượng đêm đó. Nếu không phải có năng khiếu thiên bẩm, thì biểu hiện của Lục Đình Vân trong phương diện đó quả thực… quá kinh người.

Nhưng nếu hắn thực sự có một mối tình đầu, vậy thì mọi chuyện lại hợp lý.

Tống Ải khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có dao động quá lớn, chỉ lạnh lùng “À” một tiếng.

— Đối mặt với kẻ ngốc khiêu khích, cách giải quyết tốt nhất là phớt lờ cậu ta.

Thấy cậu thế mà chẳng có phản ứng gì, Chu Ký Bạch rất khó hiểu, truy hỏi, “Cậu không vội sao?”

“Tôi có gì mà phải vội?” Tống Ải cười lạnh nói, “Bây giờ người đáng vội nhất phải là cha cậu mới đúng.”

Chu Ký Bạch, “Cái gì cha tôi? Liên quan gì đến cha tôi.”

Tống Ải, “Sinh ra một thằng con trai vừa tâm thần vừa thiểu năng, có thể không vội sao?”

Chu Ký Bạch lập tức trợn tròn mắt, rõ ràng đã nổi giận.

“Mẹ nó, cậu lại mắng tôi vòng vo?!”

Tống Ải nhún vai, “cậu mới nghe ra à? Vậy xem ra không cần đi bệnh viện chẩn đoán nữa, bây giờ có thể kê đơn cho cậu luôn.”

Chu Ký Bạch, “…Cậu!”

Chu Ký Bạch tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu. May mà cậu ta thường xuyên bị Tống Ải mắng vòng vo như vậy, đại não đã học được cách tự điều chỉnh, chỉ một lát sau đã bình tĩnh lại.

Lực công kích của Tống Ải hôm nay đặc biệt mạnh, chứng tỏ ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng bởi mối tình đầu của Lục Đình Vân.

Chu Ký Bạch cảm thấy nếu cứ tiếp tục xoáy vào điểm này, chắc chắn có thể khiến cậu sụp đổ, vì thế lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ, cười nói, “Cậu vội đúng không? Phải rồi, ai nghe thấy chồng mình đi tâm sự với mối tình đầu mà không vội? Nghe nói bọn họ còn là bạn học đại học, tình cảm sâu đậm, lỡ đâu người ta nối lại tình xưa, quay đầu đá cậu thì có mà khóc ròng.”

Khóc cái khỉ gì.

Tống Ải cả đời này chưa từng khóc vì ai.

Nếu tên ngốc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tống Ải cũng không ngại cho cậu ta ch//ết tâm một lần.

“Chu Ký Bạch.” Tống Ải gọi một tiếng.

Đối phương theo bản năng đáp, “Hả?”

“Có phải cậu thường xuyên đánh nhau với chính mình không?” Tống Ải nói với tốc độ rất nhanh, thậm chí không cho đối phương khe hở để phản bác. “Một mặt muốn thêm bạn, một mặt lại muốn thấy tôi khóc, rốt cuộc là có ý gì? Bị tâm thần phân liệt à? Hay là rối loạn nhân cách??”

Dừng lại một chút, cậu làm vẻ mặt bừng tỉnh, “À… Tôi hiểu rồi, có phải cậu yêu thầm tôi nhưng ngại không dám nói không?”

Mặt Chu Ký Bạch lập tức đỏ bừng, gần bằng màu tóc của cậu ta.

“Cậu nói vớ vẩn cái gì…”

Ngay cả lời phản bác cũng yếu ớt vô lực. Tống Ải cười, khóe miệng cong lên thật xinh đẹp, “Thật ra không cần như vậy đâu, cậu cứ nói thẳng với tôi là được. Tuy tôi lấy chồng sớm, nhưng biết đâu ngày nào đó tôi ly hôn, đến lúc đó cậu theo đuổi tôi –”

Cậu cố tình ngừng lại.

Đôi mắt của Chu Ký Bạch phản chiếu ánh đèn treo trên hành lang, sáng lấp lánh, như đang lắng nghe rất nghiêm túc.

Đáng tiếc giây tiếp theo, khóe miệng Tống Ải hiện lên vẻ tinh ranh sáng chói, giống như một con hồ ly đầy mị hoặc.

Cậu tiếp lời, “– thì tôi lại nói cho cậu biết, gu thẩm mỹ của tôi rất cao, thật sự không chấp nhận được kiểu tóc giống mào gà lửa đỏ, tên ngốc, thối, tha.”

Cả chuỗi lời nói của cậu vừa trôi chảy vừa nhanh, Chu Ký Bạch nghe đến ba chữ cuối cùng, phản ứng một lúc lâu mới hiểu ra, ánh mắt mong chờ từ mê mang chuyển thành phẫn nộ, gương mặt cũng căng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng gần như đỏ bừng.

“Mẹ kiếp, cậu –”

Như có một cục tức nghẹn ở lồng ngực, Chu Ký Bạch nửa ngày không thốt ra được một câu chửi thề hoàn chỉnh, tức muốn hộc máu, bước tới phía Tống Ải.

Cậu ta mắng không lại thì chẳng lẽ đánh cũng không lại sao?

Tống Ải đã sớm đoán được Chu Ký Bạch sẽ động thủ. Tình huống này không phải lần đầu, hai người họ từ nhỏ đến lớn đánh nhau, không có một nghìn lần cũng có mấy trăm lần.

Thông thường, Tống Ải sẽ mặc kệ cho tên ngốc đó xông tới, dù sao cậu cũng không phải không đánh lại, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Nhưng hôm nay thì không được.

Lục Đình Vân còn đang muốn bàn chuyện làm ăn với nhà họ Thẩm.

Tống Ải hạ quyết tâm, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Chu Ký Bạch tiến lại gần, nắm tay giơ lên và sắp sửa giáng xuống, cậu mới trợn tròn mắt giả vờ kinh ngạc kêu lên, “Chú Chu!”

Chu Ký Bạch là con trai độc nhất của nhà họ Chu, được ông bà cưng như trứng, nuôi thành một kẻ không sợ trời không sợ đất, làm việc cũng không có chừng mực.

Nhưng cha của Chu Ký Bạch, cũng chính là “chú Chu” trong lời nói của Tống Ải, lại là một người cực kỳ biết điều.

chú Chu luôn quản giáo con trai rất nghiêm khắc. Chỉ cần phạm lỗi, dù ông bà ngăn cản, ông vẫn đánh.

Vì thế, Chu Ký Bạch không sợ ai, chỉ sợ cha cậu ta.

Tống Ải vừa gọi như vậy, khiến Chu Ký Bạch tưởng cha cậu ta cũng đến, quả nhiên sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

Thừa dịp Chu Ký Bạch lơ là trong chớp mắt, Tống Ải kéo Vương Thụy Cảnh chạy như bay.

“Cậu ta chạy nhanh như bôi dầu vào chân.”

Đợi đến khi tên ngốc kia phản ứng lại, hai người bọn họ đã sớm chạy mất tăm.

Chu Ký Bạch nhìn chằm chằm hành lang trống rỗng, rất nhanh nhận ra mình lại bị lừa!

Cậu ta tức giận đến giậm chân, nhưng cũng không có cách nào.

Hành lang này thông ra đại sảnh tầng một, khách khứa đông đúc. Không cần Tống Ải giả vờ, cha cậu ta chắc chắn đang ở đó. Nếu làm lớn chuyện, chỉ có cậu ta là người gặp bất lợi.

Cái đồ lùn tịt ch//ết tiệt này quá xảo trá!!!

Hai người thành công thoát hiểm.

Tìm một nơi vắng người, Tống Ải thở hổn hển một lát. Cậu còn chưa kịp càu nhàu, đã thấy Vương Thụy Cảnh bỗng nhiên sững sờ, vẻ mặt có chút bối rối và kinh ngạc, như vừa gặp ma.

“Đại...đại ca, chồng cậu…”

Lại đến nữa à?

Tống Ải nghe thấy hai chữ này là muốn nổi da gà.

“Cái gì chồng tôi? Tôi không có chồng.”

Miệng cậu nhanh hơn não, gần như buột miệng thốt ra, cho đến khi Vương Thụy Cảnh nói nốt nửa câu còn lại, cậu mới nhận ra đối phương chỉ muốn nhắc nhở, “Chồng cậu ở ngay sau lưng.”

Ch//ết tiệt. Vận xui đến nhanh như boomerang vậy sao?

Tống Ải cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cậu cứng đơ cả người quay lại, chồng cậu đang đứng cách cậu chưa đến hai mét, ung dung nhìn cậu.

… Hắn chắc chắn đã nghe thấy tất cả.

Tống Ải có chút chột dạ, nhếch môi cười gượng gạo, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lục Đình Vân không so đo, chỉ liếc mắt nhìn Vương Thụy Cảnh phía sau cậu.

Ánh mắt người đàn ông này từ trước đến nay không có cảm xúc, giờ phút này lại ẩn chứa một chút tối tăm.

Tống Ải cho rằng hắn đang nhận người, liền chu đáo giới thiệu, “Đây là bạn tôi, Vương Thụy Cảnh, anh hẳn là đã gặp rồi.”

Đâu chỉ gặp.

Người này thường xuyên đứng ở cửa nhà họ Lục đợi Tống Ải cùng ra ngoài chơi. Lục Đình Vân rất khó không có ấn tượng, nhưng hắn không nói thẳng, mà đánh trống lảng hỏi, “Đi dạo xong rồi sao?”

“Dạo cái gì…” Tống Ải ban đầu chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên nhớ ra Lục Đình Vân trước khi thả cậu đi đã nói là “đi dạo cho thoải mái”, vì thế vội vàng tiếp lời, “À, dạo xong rồi.”

“Được.” Lục Đình Vân gật đầu.

Đúng lúc này, bỗng có người gọi, “Đình Vân.”

Mấy người quay đầu lại, hai thanh niên trạc tuổi đang tiến về phía họ.

Một trong hai người có vẻ ngoài tuấn tú hơn, giọng nói vô cùng dịu dàng, ôn hòa, cười nói, “Thì ra cậu ở đây, làm bọn tôi tìm mãi.”

Tống Ải nhìn chằm chằm vào mặt người này, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Suy nghĩ chưa đến hai giây, cậu đã nhớ ra –

Ngày đầu tiên cậu chuyển đến nhà họ Lục, xách theo hai vali có chút chật vật đi vào cổng lớn, người này đã đứng ở phòng khách.

Đôi mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ hoe, như vừa khóc xong.

Vì thế cậu có ấn tượng sâu sắc.

Một thanh niên khác cũng cười theo, hóm hỉnh nói, “Đúng vậy, chân trước cậu vừa đi, tên này đã hỏi cậu đi đâu rồi, làm tôi phải đi theo cậu ta tìm khắp nơi.”

Nói xong, lại bổ sung, “Biết cậu bận, nhưng Tiểu Viễn vừa về nước, biết đâu ngày nào đó lại đi, nể tình nhiều năm tình bạn của các cậu, cậu dành chút thời gian ở bên cậu ấy đi.”

Nghe vậy, Vương Thụy Cảnh thấy thú vị.

Cậu ta cao gần bằng Tống Ải, hơi cúi người xuống, hạ giọng, giống như đang nói chuyện bí mật.

Cậu ta nói, “Đại ca, tình địch của cậu đến rồi.”

Tống Ải: “…”

Nếu Chu Ký Bạch nói là thật, thì người đàn ông tuấn tú này quả thực rất phù hợp với hình mẫu mối tình đầu của Lục Đình Vân – đã quen biết từ trước, đã từng đến nhà họ Lục, vừa rồi lại chạm mặt, cùng với sự trêu chọc mang tính thói quen của bạn bè hai bên.

Điều này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Tống Ải nhéo nhẹ vành tai, không lên tiếng.

Cậu có chút khó chịu, nhưng không muốn thừa nhận. Lục Đình Vân có mối tình đầu thì có sao, ai mà chẳng có… Cậu không có là vì gu của cậu cao, không thích nói chuyện với phàm phu tục tử.

Huống hồ, cậu và Lục Đình Vân vốn dĩ đã sắp ly hôn, dù bọn họ có… thì cũng không ảnh hưởng đến tương lai của mối quan hệ này.

Muốn làm gì thì làm đi.

Tống Ải bực bội nghĩ.

Nhưng Lục Đình Vân lại im lặng.

Tống Ải đoán hắn có thể là không tiện mở lời. Dù sao, một người là người yêu cũ từng rất yêu, một người là người đương nhiệm bị ép ngủ cùng, trong cái cảnh tam giác tình yêu đầy cẩu huyết này, ai cũng không xử lý ổn thỏa được.

Thấy vậy, thanh niên tuấn tú cũng không ngượng ngùng, chỉ hỏi, “Đúng rồi Đình Vân, vừa rồi sao cậu lại im lặng rời đi vậy? Có việc gấp sao? Có cần bọn tôi giúp gì không?”

Thật là chu đáo.

Nhưng có lẽ đàn ông chính là thích như vậy.

Tống Ải mặt không cảm xúc nghĩ.

“Không cần.”

Lục Đình Vân cuối cùng cũng cất tiếng. Nhưng hắn vừa dứt lời, liền giơ tay nhẹ nhàng véo má Tống Ải, cười nhạt giải thích:

“Không có việc gì, tôi chỉ là đi tìm vợ tôi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment