Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 15

Vợ hợp pháp của Lục Đình Vân còn có thể là ai?

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vài người đều lập tức thay đổi.

Tống Ải không ngờ hắn lại nói như vậy. Có lẽ là vì ngại ngùng, hoặc là vì bị cái véo má của Lục Đình Vân làm cho tức giận, mặt cậu bất giác đỏ bừng, từ xa nhìn y hệt một quả táo chín mọng.

Nếu có người lúc này chụp cho cậu một bức ảnh, chắc chắn cậu sẽ tự đấm cho mình hai phát.

Thật là mất mặt ch//ết đi được.

Người vừa trêu chọc Lục Đình Vân với thanh niên tuấn tú kia lúc này ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, “À thì ra là vậy… Thế này nhé, nếu mọi người có vẻ lạ mặt, chi bằng tự giới thiệu một chút. Tôi trước nhé, tôi là Hứa Văn, là bạn học cấp ba và đại học của Đình Vân, còn các cậu…”

Vương Thụy Cảnh nhìn xung quanh, cảm thấy mình không quan trọng nhất, nên chỉ đơn giản nói tên, “Vương Thụy Cảnh.”

Hứa Văn hỏi, “Cậu cũng là bạn của Đình Vân à?”

Vương Thụy Cảnh nhìn Lục Đình Vân, lắc đầu, nắm tay dùng ngón cái chỉ vào Tống Ải bên cạnh, “Tôi là bạn của cậu ấy.”

Hứa Văn, “À à. Bảo sao tôi chưa gặp bao giờ.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tống Ải, nhưng đối phương dường như không có ý định phản ứng lại, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

“…”

Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng có vẻ hơi chảnh.

Hứa Văn thầm định ra ấn tượng ban đầu.

Trong lúc lúng túng, thanh niên tuấn tú kia lên tiếng hòa nhã.

“Chào các cậu, tôi là Lâm Tri Viễn, cũng là bạn học cấp ba và đại học của Đình Vân. Tôi mới về nước hôm qua, còn hơi chưa quen với phong tục trong nước, nếu có hành vi cử chỉ nào không phải phép, mong mọi người bỏ qua.”

“Chậc.” Hứa Văn cười, “Cứ khiêm tốn thế thì chán lắm. Trong số bọn tôi, trừ Đình Vân, cậu là người lịch sự nhất! Còn nhớ hồi đại học, hai cậu đứng cạnh nhau, người khác nói gì không? À, nói đây là hình mẫu của một tình yêu tri thức, biết lễ nghĩa –”

“Tống Ải.”

Lời nói của Hứa Văn còn chưa dứt, đã bị Tống Ải, người vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đột ngột cắt ngang.

Hứa Văn sững người, mất một lúc mới nhận ra đó là tên của cậu.

Dù chỉ là một câu tự giới thiệu, nhưng ngữ khí của Tống Ải khi thốt ra hai chữ này, Hứa Văn nghe cứ như là “Câm miệng”.

Thậm chí còn có chút đáng sợ.

Hứa Văn trong ấn tượng ban đầu lại thêm một nhãn nữa.

Nghi thức đính hôn nhanh chóng bắt đầu.

Con gái nhà họ Thẩm hôm nay mặc một chiếc váy đuôi cá, tóc búi gọn gàng phía sau, để lộ vầng trán xinh đẹp, trông vô cùng thanh lịch và tao nhã.

Bên cạnh là một ông cụ ngồi trên xe lăn, hẳn là ông Thẩm có tính cách cổ quái trong lời đồn.

Tuy nhiên, khác với vẻ hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt con gái, ông Thẩm luôn cau mày.

Người dẫn chương trình đứng giữa hai nhân vật chính của bữa tiệc, cầm micro thúc đẩy quy trình.

Hứa Văn từ xa nhìn cảnh tượng này, chợt nhớ ra hình như anh ta chưa từng tham gia hôn lễ của Lục Đình Vân.

“Đình Vân, hai người có tổ chức hôn lễ không?”

Lục Đình Vân mím môi dưới, đáp đúng sự thật, “Không.”

Hứa Văn “À à” đáp lời, rồi nói, “Bảo sao tôi không có chút ấn tượng nào, cứ tưởng mình nhớ nhầm.”

Lục Đình Vân không trả lời nữa.

Ngược lại Tống Ải liếc mắt một cái nhẹ như không, dù không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng vẫn khiến Hứa Văn im bặt.

Thế nhưng Lâm Tri Viễn lại “không có mắt”, hỏi tiếp, “A? Thế mà lại không tổ chức sao? Trước đó tôi cứ tưởng vì tôi ở nước ngoài nên không gửi thiệp mời…”

Có người đồng tình, Hứa Văn liền bạo gan hỏi tiếp, “Haha… Vậy sao hai người lại không làm? tôi trước kia còn nói nhất định phải uống rượu mừng của cậu! Tốt rồi, đến kẹo mừng cũng chẳng có phần.”

Tại sao ư?

Còn có thể tại sao?

Chẳng phải vì hai người bọn họ không có tình cảm, kết hôn theo hợp đồng, ba năm sau còn phải ly hôn, nên dứt khoát không tổ chức sao?

Nhưng đây chẳng phải là chuyện ai cũng biết sao?

Nếu không thì tại sao mọi người đều tự động lờ đi Tống Ải đang đứng cạnh Lục Đình Vân?

Nếu không phải vì hoàn cảnh hạn chế, không được phép chửi thề, Tống Ải đã muốn hỏi thẳng hai người bọn họ có phải rảnh rỗi đến phát rồ không?

Biết rõ vẫn cứ hỏi, hỏi mãi, thích nghe chuyện gia đình người khác tan vỡ đúng không?

Một người thì lười không muốn nói, một người thì cụp mắt xuống.

Đợi một lúc lâu, cả hai người trong cuộc đều không lên tiếng.

Hứa Văn cũng hậu tri hậu giác nhận ra câu hỏi của mình có chút ngu ngốc, vừa định chuyển chủ đề để làm dịu không khí, thì nghe Lục Đình Vân nói:

“Sau này sẽ tổ chức bù.”

Nghe vậy, ánh mắt của vài người đều hướng về phía hắn.

Tống Ải chớp mắt.

Bọn họ chẳng phải sớm muộn gì cũng ly hôn sao? Bù cái gì mà bù…

À – hiểu rồi.

Mặc dù mọi người đều rõ mối quan hệ hôn nhân này, nhưng có những thứ chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể nói ra. Lục Đình Vân nói như vậy, vừa có thể hợp lý bịt miệng bọn họ, lại không cần lo lắng làm hỏng hình tượng gia đình hòa thuận, ân ái.

Một mũi tên trúng hai đích. Tống Ải lập tức hiểu ra, thầm nghĩ Lục Đình Vân còn rất thông minh.

Đương nhiên, cậu cũng không kém đâu.

Vừa lúc này, nghi thức đính hôn ngắn gọn đã kết thúc, hàng chục chiếc loa đồng thời phát ra bản nhạc du dương, chậm rãi, chủ đề câu chuyện cũng không tiếp tục nữa.

Hàng chục người phục vụ đồng loạt tiến lên, hướng dẫn khách mời vào chỗ ngồi, chuẩn bị cho quy trình cuối cùng của buổi tối – ăn cơm.

Tống Ải đói cả buổi. Cậu tiêu hóa vốn dĩ đã nhanh, buổi tối lại còn đi tới đi lui ở đây, rượu thì không được uống, chỉ uống hết một chai nước ngọt có ga, lúc này có là món thịt bò nướng cậu cũng ăn được.

Vị trí ngồi không sắp xếp cứng nhắc, cứ tùy ý ngồi thế nào cũng được, dù sao sảnh khách sạn này cũng đủ lớn.

Vài người gần đó tìm một bàn tròn ngồi xuống, một lát sau lại có thêm một số người nữa, cơ bản đều là vì Lục Đình Vân mà đến.

Bàn tám người rất nhanh đã đủ chỗ.

Tốc độ lên món ăn rất nhanh, chỉ vài phút mặt bàn đã chật ních.

Đồ ăn trong đĩa của Tống Ải cũng đầy ắp.

Hứa Văn đang rót rượu, vừa đặt chai rượu xuống, liền thấy bên cạnh không biết từ lúc nào đã có thêm một “núi” đồ ăn nhỏ, mắt anh ta lập tức trợn tròn.

Lục Đình Vân ngồi ngay bên cạnh, Hứa Văn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ, đè thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Cậu không cho cậu ấy ăn cơm à?”

“…” Lục Đình Vân cũng ngước mắt nhìn qua, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, thản nhiên giải thích, “Em ấy luôn ăn rất khỏe.”

Hứa Văn cứng họng, “…Nhưng mà có vẻ tốt quá rồi đấy?”

Mặc dù mặc vest, nhưng cũng có thể nhìn ra Tống Ải có vóc dáng mảnh khảnh, trên mặt dường như cũng không có đến hai lạng thịt.

Hứa Văn quen biết một vài nam minh tinh cũng gầy như vậy, nhưng bình thường họ đều phải cố tình kiểm soát ăn uống, tuyệt đối sẽ không ăn uống thả ga như Tống Ải.

Lục Đình Vân cuộn ngón tay, trong đầu nhịn không được nhớ lại đêm đó, khi hắn ôm Tống Ải đang nằm trên người mình, vừa hay chạm vào xương bả vai của đối phương.

Khoảnh khắc đó hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng lúc ấy không kịp nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là không hợp lý cho lắm.

Dù có khả năng cậu vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng để đề phòng, vẫn nên đi khám tổng quát một lượt.

Lục Đình Vân cụp mắt đang suy nghĩ, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi đũa.

“Tôi nhớ trước đây cậu rất thích món này.” Lâm Tri Viễn gắp một miếng cật xào bỏ vào bát hắn, đôi mắt cong cong nói, “Cũng không biết có ngon bằng món ở quán cạnh trường chúng ta không, Đình Vân, cậu nếm thử xem.”

Lục Đình Vân chần chừ một chút, không động đũa.

Ngược lại Hứa Văn bỗng nhiên phấn khích, hỏi thẳng, “Có phải quán Vinh Viễn Tư Yến không? Trời ạ, lâu rồi không ăn, tôi nhớ trước kia mỗi cuối tuần chúng ta lại đi ăn một lần, bây giờ nghĩ đến vẫn thấy thèm!”

Lâm Tri Viễn gật đầu, “Lúc ở nước ngoài, tôi thường xuyên nhớ cái hương vị đó.”

Hứa Văn theo lời anh ta nói tiếp, “Hôm nào đó chúng ta cùng quay lại trường xem sao? Tiện thể đi ăn luôn…”

“Vinh Viễn Tư Yến à?” Vương Thụy Cảnh bỗng nhiên hỏi.

Hứa Văn có chút kinh ngạc nhìn cậu ta, “Cậu cũng biết?”

“Cha tôi từng dẫn tôi đi, ông ấy cũng nói món tủ của quán đó là cật xào, nhưng mà…” Vương Thụy Cảnh dừng lại một chút, “Quán đó đã đóng cửa từ năm ngoái rồi.”

Hứa Văn, “…Hả?”

Lâm Tri Viễn ngẩn người, có chút khó tin, “Đóng cửa rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói vỡ vụn đó, Tống Ải cuối cùng cũng không nhịn được ngẩng đầu lên từ núi đồ ăn, lén lút nhìn biểu cảm của Lâm Tri Viễn.

Dù có hơi thảm, nhưng thực sự rất buồn cười.

Ha ha ha ha ha ha ha.

Tuy là cười trong lòng, nhưng bờ vai đang cúi gằm của cậu cũng run lên hai cái.

Lục Đình Vân chú ý tới, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Tống Ải nghẹn họng, “Không có gì, món ăn này buồn cười quá, không phải, ngon quá, khiến tôi ăn sảng khoái.”

Lục Đình Vân: “…”

Vương Thụy Cảnh khẳng định gật đầu, đáp lại, “Ừ.”

“Nhưng ông chủ quán đó không phải…” Lâm Tri Viễn lẩm bẩm đầy hoang mang, dường như còn định nói gì nữa, thì bên cạnh bỗng truyền đến một trận động tĩnh không nhỏ.

Mấy người nghe tiếng ngẩng đầu.

Phát hiện là ông Thẩm đang dẫn theo con gái và con rể tương lai đi về phía này.

Tống Ải cũng từng tham gia hôn lễ của bạn bè, thông thường sau khi nghi thức kết thúc, cô dâu chú rể sẽ thay trang phục thoải mái hơn để đi mời rượu. Nhưng đây không phải tiệc đính hôn sao?

Để tránh gây chú ý, cậu nhấc chân chạm vào cẳng chân Lục Đình Vân, hạ giọng hỏi, “Đính hôn cũng phải đi mời rượu sao?”

Lục Đình Vân nhìn khăn trải bàn, đoán, “Có lẽ là muốn dẫn họ đi giới thiệu người quen.”

Mặc dù ông Thẩm không hài lòng với người chồng mà con gái đã chọn, nhưng sau này gia nghiệp nhà họ Thẩm chung quy vẫn sẽ do bọn họ kế thừa.

Nếu không lay chuyển được con gái, vậy chi bằng giúp cô trải đường.

Phỏng đoán của Lục Đình Vân gần đúng.

ông Thẩm dẫn người đi đến giữa đại sảnh, câu nói đầu tiên chính là, “Các vị đều là những người có tiếng trong giới kinh doanh, lại cùng nhà họ Thẩm chúng tôi duy trì qua lại nhiều năm. Con gái và con rể của tôi còn trẻ, sau này tiếp quản gia nghiệp e rằng còn thiếu sót, mong rằng các vị có thể nể tình xưa, chiếu cố nhiều hơn.”

Ông Thẩm tuy đã có tuổi, nhưng giọng nói vẫn to và vang.

Khách khứa nghe xong, ào ạt nâng ly rượu trong tay lên.

“Đương nhiên rồi.”

“ông nói vậy khách sáo quá.”

“Cho dù ông không nói, chúng tôi cũng sẽ làm vậy.”

...

Không khí vô cùng sôi nổi.

Nghe đến mức Tống Ải cũng muốn đứng lên phụ họa một câu.

Đáng tiếc, giới kinh doanh là nơi ít nói tình nghĩa nhất.

ông Thẩm rất hài lòng với phản ứng của mọi người, mời mọi người tiếp tục ngồi xuống ăn uống, ông Thẩm sẽ dẫn con gái và con rể đến từng bàn để mời rượu.

Không lâu sau, liền đến lượt bàn của Tống Ải.

Nhà họ Thẩm là một trong những gia tộc giàu lên sớm nhất ở thành phố J. Năm đó ông Thẩm tay trắng lập nghiệp, gặp lúc cải cách mở cửa, mười tám mười chín tuổi đã nổi tiếng gần xa.

Sau này, khoảng ba mươi tuổi, ông Thẩm thành lập công ty. Chỉ hơn mười năm, công ty đã lên sàn chứng khoán. Đến nay, tổng tài sản của nhà họ Thẩm đã đủ để sánh ngang với một phần ba tổng giá trị doanh nghiệp của toàn thành phố J. Sức ảnh hưởng lớn đến mức nào có thể thấy rõ.

Ông đi đến bàn nào mời rượu, người ở bàn đó đều sẽ tự động đứng lên.

Bàn của Tống Ải cũng không ngoại lệ.

ông Thẩm cầm ly sứ đựng rượu trắng, nói một tràng lời nói tha thiết, sau đó ngửa đầu uống cạn. Mọi cử chỉ đều toát lên vẻ hào sảng.

Tống Ải nhìn chằm chằm ly nước dừa của mình, bỗng nhiên có chút ngại ngùng.

Cậu bẽn lẽn uống một ngụm, khi ngẩng mắt lên, bỗng đối diện với một ánh mắt kỳ lạ.

— Đó là vị hôn phu của con gái nhà họ Thẩm.

Người này có diện mạo không quá xuất chúng, nhưng cũng đoan chính, không có gì đáng chê bai nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, tóc hơi ngắn, chắc mới cắt.

Tống Ải nhớ Vương Thụy Cảnh đã nói người này tên là Chung Thiếu Hiên.

Tống Ải không hiểu tại sao người xa lạ này lại nhìn chằm chằm mình hết lần này đến lần khác.

Nhưng rất nhanh, Chung Thiếu Hiên đã dời ánh mắt đi.

Nhóm người đã đi khỏi, Tống Ải ngồi xuống, lại chạm vào Lục Đình Vân, nhưng lần này cậu dùng đầu gối.

Không đợi cậu mở lời, Lục Đình Vân đã vươn tay xuống dưới gầm bàn, đè chặt đùi cậu lại, nói, “Đừng lộn xộn.”

Lòng bàn tay Lục Đình Vân nóng đến lạ thường.

Khiến đùi và cả tai của Tống Ải đều đỏ bừng.

Cậu “À” một tiếng, đối phương mới rút tay về hỏi, “Lần này lại có chuyện gì?”

Tống Ải bĩu môi, nói, “Anh có thấy người tên Chung Thiếu Hiên kia, vừa nãy có vẻ kỳ lạ không?”

Lục Đình Vân, “Kỳ lạ chỗ nào?”

Tống Ải nói thật, “Anh ta nhìn chằm chằm tôi rất lâu.”

Lục Đình Vân suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn cậu, hỏi, “Em cảm thấy có thể là vì lý do gì?”

Tống Ải nghĩ nghĩ, “...Vì tôi đẹp?”

Lục Đình Vân: “…”

Hắn im lặng hai giây, nhận thấy môi Tống Ải so với lúc mới đến đã hồng nhuận hơn hẳn, bóng loáng, nhìn qua giống như quả thạch trái cây. Không biết sờ vào có giống không…

Yết hầu Lục Đình Vân khẽ trượt, hắn tạm thời nghĩ không ra lời giải thích hợp lý hơn, cuối cùng chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Đúng là đẹp thật.

Bình Luận (0)
Comment