Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 18

Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh từ lâu, nhưng không khí vẫn còn vương lại sự lạnh lẽo. Lục Đình Vân liếc mắt một cái đã nhận ra vết thương trên người hai người. Hắn cau mày, giọng lạnh băng: "Xảy ra chuyện gì?"

Câu hỏi tuy không khách sáo, nhưng rõ ràng là nhắm vào Trình Siêu. Trình Siêu run rẩy, ấp úng mãi không dám nói ra nguyên do.

Một lúc lâu sau, Tống Ải mới nửa đùa nửa thật mở lời: "Nhìn không ra sao? Đánh nhau đấy."

Lục Đình Vân bước nốt mấy bậc cầu thang cuối cùng, ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách. Hắn nghiêng mặt nhìn cậu, lặp lại: "Đánh nhau?"

Giọng hắn không lớn, nhưng lạnh như băng.

Trình Siêu lập tức sợ hãi co rúm lại.

Tống Ải cũng hơi chùn bước, nhưng vẫn cứng đầu "Ừm" một tiếng.

Lục Đình Vân bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi: "Đánh như thế nào? Kể rõ tôi nghe xem."

Tống Ải: "..."

Còn muốn thuật lại ư? Anh coi như nghe kịch hả?

Cậu không muốn nói, Lục Đình Vân cũng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm cậu.

Vài phút sau, Tống Ải đành từ bỏ giãy giụa, khô khan giải thích: "Em trai anh suýt nữa bị người ta đánh ch//ết, tôi cứu cậu ấy, chỉ đơn giản vậy thôi."

Nghe xong, Lục Đình Vân quay sang nhìn Trình Siêu.

Trình Siêu giật nảy mình, vội vàng xác nhận: "Đúng đúng đúng! Là Tống.. là anh Ải cứu em!"

Lục Đình Vân lại hỏi: "Em gây chuyện?"

Trình Siêu nào dám nói thật, ấp úng: "Không, không có, chỉ là có người đơn thuần thấy em chướng mắt, phục kích trên đường muốn xử em. Trùng, trùng hợp bị anh Ải gặp được thôi."

Lời này vừa nghe đã biết là nói dối.

Nhưng Lục Đình Vân cũng không bận tâm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trước mắt không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.

Hắn cầm điện thoại lên, gọi cuộc đầu tiên.

Dặn dò vài câu.

Sau khi cúp máy, là một khoảng lặng ngắn.

Phòng khách chìm vào sự im lặng ch//ết chóc.

Đúng lúc hai người đang đứng do dự có nên tìm chỗ ngồi xuống hay không, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hai người quay đầu lại, thấy một người mặc áo blouse trắng.

Vẻ mặt lo sợ của Trình Siêu lập tức tan biến.

Hì hì.

Cậu ta biết ngay anh họ vẫn quan tâm cậu ta mà.

Ngoài mặt hung dữ, lại lẳng lặng gọi bác sĩ ^_^

Lục Đình Vân nói gọn lỏn: "Khám cho hai người này."

Bác sĩ gật đầu, ưu tiên kiểm tra cho Trình Siêu trông thảm hơn.

Bác sĩ khẽ nắn mí mắt sưng vù của Trình Siêu.

Trình Siêu lập tức đeo "mặt nạ" đau đớn, thét lên: "A!! Đau đau đau đau!!!"

Tống Ải: "..."

Đây chắc chắn không phải tra tấn chứ?

Sau năm phút quan sát kỹ lưỡng, bác sĩ đưa ra kết luận và báo cáo đơn giản: "Vết thương của cậu ấy không nghiêm trọng lắm. Dùng thuốc tan máu bầm bôi, khoảng một tuần là có thể tiêu sưng."

Trình Siêu vẫn không yên tâm lắm: "Thật không sao ạ? Sưng to thế này, có khi nào tôi bị mù không?"

Bác sĩ: "Chắc chắn là không. Không có xuất huyết, cũng không có vết thương hở rõ ràng. Đương nhiên, nếu cậu vẫn không yên tâm, ngày mai cũng có thể đến bệnh viện mắt kiểm tra thêm."

Trình Siêu sợ ch//ết khiếp, còn định hỏi thêm vài câu, nhưng bị anh trai hờ hững ngắt lời: "Khám cho người còn lại."

Bác sĩ lập tức di chuyển: "Được."

Trình Siêu: "..." Hết hì hì.

Vết thương của Tống Ải có thể nhìn thấy rõ, cánh tay có vài chỗ trầy xước, chảy chút máu có lẽ do bị mảnh kính vỡ bắn vào, một vết bầm tím rõ ràng là do nắm đấm.

Vết trầy xước thì không có gì, bôi cồn sát trùng, hai ngày sau sẽ đóng vảy. Điều đáng lo ngại là cánh tay có bị nứt xương nhẹ hay không.

Bác sĩ bảo cậu giơ cánh tay lên, cậu có sức nhưng không nhiều.

"Cũng không có gì đáng ngại." Bác sĩ nói, "Vết bầm duy nhất không sâu, và vẫn có thể tự nâng lên được, chứng tỏ không tổn thương bên trong. Tương tự, chỉ cần bôi thuốc tan máu bầm là được."

Tống Ải mặt không biểu cảm buông cánh tay xuống.

Trình Siêu bỗng nhiên kêu lên: "Khoan đã—"

Bác sĩ và Lục Đình Vân đồng thời nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta mấp máy môi: "Cả lưng... lưng của anh Ải hình như cũng bị thương. Hay là bác sĩ khám thêm cho anh ấy đi?"

Lục Đình Vân khẽ nhíu mày.

Bác sĩ đáp: "Được", rồi đi ra phía sau Tống Ải, chần chờ một lát nói: "Phiền cậu vén áo lên một chút."

Vén cái gì?

Tống Ải suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, không vén áo thì khám vết thương kiểu gì?

Nhưng giữa bao nhiêu người thế này mà vén áo...

Tống Ải ban đầu định nói không cần, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, quá ngại!

Đều là đàn ông, có gì mà không xem được?

Thế là cậu nắm vạt áo, nhắm mắt lại, dứt khoát vén lên.

Cậu có làn da trắng bẩm sinh, dưới ánh đèn càng thêm lóa mắt.

Trình Siêu lập tức quay mặt đi, nhìn sang bên kia.

Ý nghĩ trong lòng vô cùng kiên định: Mình còn chưa thành niên, không được xem mấy thứ này, sẽ đau mắt hột...

Còn Lục Đình Vân ngồi cách đó hai mét, không hề tránh đi.

Ánh mắt hắn như đóng cọc trên người Tống Ải.

Thân thể của cậu cũng thu hút như khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Cậu gầy hơn so với các bạn cùng tuổi, nhưng gầy một cách cân đối, vòng eo thon đến mức hai bàn tay Lục Đình Vân gần như có thể ôm trọn.

Nhưng cũng không phải không có chút mỡ thừa nào, ngược lại, cảm giác khi véo lên rất mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn chà đạp, tốt nhất là phải run rẩy mới thôi.

...

Bác sĩ kiểm tra xong, sắc mặt không hề thay đổi.

"Chỉ là hơi bầm tím một chút. May mắn là không làm tổn thương đến cột sống, dùng dầu thuốc kiên nhẫn xoa bóp vài ngày là sẽ khỏi hẳn."

Nghe vậy, Tống Ải lập tức buông vạt áo xuống, luống cuống vuốt phẳng.

Đầu tai cậu đã đỏ bừng. Lục Đình Vân thu hồi ánh mắt, "Được, vất vả cho bác sĩ rồi."

Bác sĩ hơi cúi người: "Cậu khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm."

Mỗi năm Lục gia trả ông hàng trăm vạn, nửa đêm đến cửa là chuyện đương nhiên.

Sự cố đột ngột lần này không gây ra hậu quả nghiêm trọng, mấy người đều nhẹ nhõm thở phào. Nhưng khám vết thương chỉ là bước đầu, mớ hỗn độn này vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Cũng may Lục Đình Vân luôn giỏi thu dọn tàn cuộc.

Đầu tiên, hắn gọi quản gia Ngô đưa bác sĩ ra ngoài, rồi nhờ hai người giúp việc dọn dẹp phòng khách.

Cuối cùng, hắn gọi cho điện thoại cho mẹ của Trình Siêu.

Trình Siêu vô cùng căng thẳng đứng bên cạnh nhìn.

“Chào cô.” Lục Đình Vân dừng một lát, nhìn Trình Siêu một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Vô tình làm phiền, nhưng tình huống đặc biệt, không thể không báo cho cô một tiếng.”

“Tiểu Siêu hiện tại ở chỗ cháu.”

“Làm gì... À, nó nói dạo gần đây học hành áp lực, có chút không theo kịp, hy vọng cháu có thể hướng dẫn thêm, cho nên ở lại đây học thêm.”

“Không có gì, không phiền đâu.”

“Được, cháu sẽ trông chừng nó cẩn thận, cô yên tâm.”

“Chào cô.”

Cuộc gọi kết thúc một cách trôi chảy.

Tống Ải há hốc mồm nhìn Lục Đình Vân, thầm nghĩ người này nói dối sao mà không hề ấp úng thế nhỉ?

Trình Siêu thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta hận không thể quỳ xuống bái ba cái. Nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn, thì điện thoại của mẹ cậu ta đã gọi đến.

Trình Siêu vội vàng chạy ra ngoài nghe máy.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Lục Đình Vân buông điện thoại, quay đầu nhìn về phía Tống Ải. Ánh mắt hắn tối sầm, sâu hun hút.

Tống Ải da mặt mỏng, không thể nhìn thẳng người này lâu, định lảng tránh ánh mắt. Nhưng nhìn lên thì trần nhà trống rỗng, nhìn xuống thì...

Cậu dứt khoát cúi đầu nhìn thẳng xuống sàn nhà, cứ như đang đứng đối diện bức tường.

Mẹ đã cho phép, Trình Siêu vui mừng khôn xiết, bất chấp vết thương, nhảy chân sáo chạy vào. Rồi cậu ta thấy anh họ cứ nhìn chằm chằm Tống Ải, không khí vô cùng quỷ dị.

Trình Siêu nghi hoặc dừng lại...

Mặt Tống Ải sao mà đỏ thế nhỉ?

"Hai người... đang làm gì thế?" Cậu ta hồn nhiên hỏi.

Tống Ải ngẩng đầu, rất tự nhiên kéo sang chuyện khác: "Gọi điện xong rồi à?"

Trình Siêu gật đầu, vô cùng phấn khởi: "Đúng vậy! Mẹ tôi nói lần này tôi ở đây, cho đến khi kỳ thi tháng tới kết thúc!"

Đến lúc đó, vết thương chắc chắn sẽ khỏi hẳn, chuyện này có thể trôi qua một cách êm đẹp.

Đúng là hoàn hảo!

Nhưng niềm vui của mỗi người không giống nhau.

Tống Ải chẳng hiểu sự phấn khích của cậu ta, thậm chí còn ngáp một cái chán nản: "Thế thì tốt. Buồn ngủ quá, tôi lên phòng ngủ đây."

Trình Siêu thu lại vẻ mặt: "Ngủ sớm thế sao?"

Tống Ải hai mắt ươn ướt nhìn lại: "Đúng vậy, tôi từ nhỏ đến lớn đều ngủ sớm như thế. Nếu không... giờ chắc tôi cũng chỉ cao bằng cậu thôi." Cậu còn dùng tay ước lượng.

Trình Siêu: "..."

Đồ miệng độc!

Tống Ải chuẩn bị bước lên lầu.

Quản gia Ngô lúc này bưng một cái khay vào, trên đó đặt mấy lọ thuốc: "Cậu đừng vội, tôi đã mang dầu thuốc theo lời dặn của bác sĩ. Vết bầm không nên để lâu, lát nữa cậu cần bôi thuốc rồi hãy ngủ."

Nói xong, ông lại nhìn về phía Trình Siêu: "Cậu cũng vậy."

Trình Siêu có chút do dự: "Mắt cháu sưng thế này... cũng phải bôi thuốc ngay sao?"

Vừa nãy bác sĩ nắn nhẹ đã đau muốn ch//ết, bôi thuốc chẳng phải sẽ còn đau hơn sao?

Quản gia khẽ mỉm cười: "Đau dài không bằng đau ngắn. Bôi thuốc sớm thì khỏi sớm thôi."

Trình Siêu bĩu môi, đành chấp nhận: "Được rồi."

Ai bảo cậu ta vì sĩ diện mà đến quán bar làm gì?

Sau này không bao giờ đi nữa!

Tống Ải thì không có ý kiến gì, buông lại một câu "Tôi lên tắm trước", rồi tiếp tục bước đi.

Sau khi thấy Tống Ải đi khỏi, Trình Siêu cũng định đi tắm rồi mới bôi thuốc.

Trước khi đi, cậu ta không quên quay lại chào anh họ, nhưng khi cậu ta quay đầu lại, người trên sofa đã không còn nữa.

Trình Siêu: Hả?

Anh họ của mình đâu rồi?

Nửa năm trở về nước, Tống Ải chưa từng có xung đột hay đánh nhau với ai.

Hôm nay đột nhiên ra tay, thật sự tốn không ít sức lực. Khi tắm, cánh tay cậu thậm chí mỏi đến mức gần như không thể nhấc lên, đặc biệt khi nước nóng xả vào người, cảm giác khó chịu như bị vô vàn mũi kim châm vào.

Cậu có chút khó chịu, vội vàng xả nước qua loa rồi đi ra.

Nghĩ lát nữa quản gia Ngô còn phải đến giúp bôi thuốc, cậu dứt khoát không mặc áo, chỉ quấn một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, nằm trên giường chơi điện thoại.

Không lâu sau, ngoài hành lang quả nhiên vang lên tiếng bước chân. Tống Ải ban đầu tưởng là quản gia Ngô, nhưng rất nhanh nhận ra có gì đó không đúng—

Bước chân của quản gia Ngô, đâu có mạnh mẽ thế này?

Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Một gương mặt lạnh lùng mà quen thuộc bước vào tầm mắt.

Lục Đình Vân?

Lục Đình Vân đến đây làm gì?

Tống Ải ngơ ngác mở to mắt, phát hiện trên tay hắn cầm theo hai lọ thuốc.

Hơi quen quen.

Hình như là mấy lọ dầu thuốc quản gia Ngô vừa mang vào.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Tống Ải l**m môi, hỏi người đang đứng ở cửa: "Anh... có chuyện gì à?"

Lục Đình Vân hơi nhấc mí mắt lên. Đầu tiên hắn thấy là đôi chân dài trắng nõn của cậu, cái nhìn thứ hai là cậu không mặc áo. Yết hầu vô thức lên xuống.

Người đàn ông bình tĩnh giải thích: "Quản gia Ngô vừa nãy lên lầu thì bị ngã."

Tống Ải: "Thế thì sao?"

Giọng Lục Đình Vân vẫn bình thản như nước, nhưng câu nói sau lại như tiếng nổ: "Thế nên, tối nay để tôi giúp em bôi thuốc."

Bình Luận (0)
Comment