au cơn mưa, hơi ẩm len lỏi từ những khe tường.
Tống Ải chợt rùng mình, ngay sau đó là khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Cuối cùng, cậu khó tin cất lời: “Anh? Khoan đã, những người giúp việc khác trong nhà đâu?”
Lục Đình Vân cụp mắt, thản nhiên đáp: “Đi ngủ rồi.”
“Lúc nãy không phải còn có hai người đang dọn dẹp phòng khách sao?”
“Dọn xong thì đi ngủ.”
“…”
Tống Ải hoàn toàn cạn lời.
Cậu há miệng, định nói gì đó, nhưng thấy Lục Đình Vân sắp bước vào, cậu theo bản năng cản lại: “Khoan đã… thôi, ngày mai hãy gọi người khác đến giúp tôi là được.”
Người đứng ở cửa quả nhiên dừng lại.
Nhưng cũng không rời đi.
Tống Ải vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, cổ cứng đờ, nhưng vì không mặc áo nên cậu chẳng muốn đứng dậy. Đành cúi mặt xuống, vẫy tay định nói: “Anh về ngủ sớm đi.”
Nhưng chưa kịp mở lời, cậu đã nghe Lục Đình Vân hỏi: “Em ghét tôi lắm sao?”
Sao lại kéo sang chuyện ghét bỏ thế này? Tống Ải thầm nghĩ người này sao nhạy cảm đến vậy, ấp úng nói: “Cũng không hẳn.”
Lục Đình Vân lại nói: “Vậy là sợ tôi.”
Nghe câu này, Tống Ải tức đến bật cười: “Tôi sợ anh? Anh có gì mà phải sợ…”
“Thế vì sao không cho tôi bôi thuốc cho em?”
“…”
Tống Ải im bặt.
Nói chuyện với người quá thông minh đúng là mệt óc. Tiếp tục kéo dài thì sẽ càng rối rắm. Tống Ải dứt khoát buông xuôi, úp mặt vào gối, rầu rĩ nói: “Thích bôi đến thế thì bôi đi!”
Chỉ bôi thuốc thôi mà, họ đã lên giường với nhau rồi, còn sợ bôi thuốc ư?
Thế là, Lục Đình Vân công khai bước vào phòng ngủ của cậu.
Tống Ải nói là buông xuôi, nhưng tai vẫn hoạt động. Cậu nghe thấy Lục Đình Vân đi đến bên giường, vặn nắp lọ thuốc, sau đó đổ chất lỏng ra lòng bàn tay xoa xoa vài cái, có vẻ rất chuyên nghiệp.
Lòng bàn tay… Tống Ải nhớ rõ đôi tay Lục Đình Vân thon dài, khớp xương rõ ràng, vân tay thô ráp. Khi lơ lửng trong không trung lúc ấy, gân xanh nổi lên, trông rất có lực.
Khoan đã.
Cậu lại đang nghĩ gì vậy a a a a!?
Tống Ải mạnh mẽ ngắt quãng dòng suy nghĩ, để phân tán sự chú ý, cậu thuận miệng hỏi: “Anh biết xoa bóp sao?”
Lục Đình Vân thờ ơ “Ừm” một tiếng, giây tiếp theo, lòng bàn tay nóng bỏng lập tức áp lên lưng Tống Ải.
Đầu tiên, Tống Ải giật mình run lên, thắt lưng hơi co lại, thậm chí cả mông cũng bất giác siết chặt. Thế nhưng, cậu nhận ra không hề khó chịu như mình tưởng, dần dần thả lỏng.
Hương thuốc khó ngửi hòa cùng cảm giác dinh dính của dầu, lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của hắn di chuyển qua lại, ấn trên tấm lưng trắng mềm của Tống Ải. Lực đạo đều đặn, nhịp nhàng. Đứng từ góc nhìn của người khác, đây sẽ là một hình ảnh khêu gợi, nhưng trong mắt Tống Ải, chỉ có hai chữ:
Thoải mái.
Quá thoải mái!
Đôi tay của Lục Đình Vân không nên dùng để làm việc, dùng để mát-xa quả thực là thiên phú dị bẩm!
Ban đầu cậu vẫn còn chút chống đối theo bản năng, nhưng chưa đầy hai phút đã chuyển thành hưởng thụ. Dù vết bầm được x** n*n có hơi đau nhói, nhưng không ảnh hưởng đến sự sảng khoái tổng thể, ngược lại còn cảm thấy càng "đã" hơn, như thể mọi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét vì sướng.
Cơ thể không tự chủ mà buông lỏng, như cát rơi lả tả trên giường. Tống Ải không hề hé nửa lời "không", còn Lục Đình Vân cũng dần lạc lối trong khung cảnh đầy xuân sắc trước mắt.
Cũng là cơ thể đàn ông, nhưng Tống Ải do gầy và không tập thể hình nên da thịt mềm mại, nhéo một cái như có thể ra nước, mềm mại đến không thể mềm hơn, trái ngược hoàn toàn với tính cách ngang bướng, mạnh miệng của cậu.
Dù cố tình kiềm chế, phản ứng máu sôi sục vẫn ập đến không báo trước. Lục Đình Vân vốn hơi khom lưng, giờ chân có chút không đứng vững, dứt khoát ngồi xuống mép giường.
Tống Ải r*n r* hai tiếng theo sự thay đổi lực đạo của hắn, nhưng cũng không phản đối gì.
Lớp thuốc đã được thoa hết, Lục Đình Vân đáng lẽ nên dừng tay. Nếu tiếp tục xoa bóp, sẽ chỉ phản tác dụng.
Mãi đến khi sống lưng của cậu xuất hiện một vệt hồng nhạt, Lục Đình Vân mới miễn cưỡng ngừng lại, lấy giấy bắt đầu lau tay.
Cả bàn tay dính đầy dầu thuốc, mùi nồng hắc, may là nó trong suốt, không có màu.
Lục Đình Vân thong thả lau tay, người đang nằm sấp trên giường lại không có chút phản ứng nào, cứ như bị xoa bóp đến xỉu rồi vậy.
Mọi nơi yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở nhẹ của hai người, căn phòng không còn bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ một khoảnh khắc buông lỏng, những hình ảnh nóng bỏng trong đầu nhanh chóng kéo dài thành một đoạn hồi ức tr*n tr** không thể diễn tả.
D/ục vọng bị dồn nén suốt mấy ngày của hắn, tựa như con đê vỡ, lũ dữ cuồn cuộn ập đến.
Hơi thở hắn dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng càng thêm mơ màng.
Lục Đình Vân tự nhận mình là người có khả năng tự chủ cực kỳ mạnh mẽ. Có lẽ điều này liên quan đến việc hắn từ nhỏ đã bị cha ép học. Hắn không bao giờ cho phép bản thân đắm chìm vào bất cứ thú vui nào làm lãng phí thời gian. Một vài thói quen hắn duy trì đến nay cũng luôn mang tính mục đích khách quan.
Chơi golf là để giao tiếp hợp tác, chơi bài là để rèn luyện khả năng tư duy… tương tự như vậy, đối với hắn, đa số những trò giải trí ấy thường chỉ là nhu cầu, không phải sở thích. Không phải là hắn không muốn nảy sinh hứng thú chủ quan với chúng, nhưng thật đáng tiếc, hắn lại giống như một người đàn ông mắc chứng bất lực vậy.
Cũng không phải là không có thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú, nhưng hắn lại thường xuyên yêu cầu bản thân phải kiềm chế, thậm chí chính xác đến từng phút một.
Vì vậy, phần lớn cuộc đời hắn, ngoài học tập ra thì chỉ có công việc, quả thực vô cùng nhàm chán.
Quay trở lại thời khắc này.
Lần đầu tiên trong đời, Lục Đình Vân có cảm giác mình là một "người sống" đúng nghĩa, máu nóng dồn dập, trái tim loạn nhịp.
Nhưng thật nực cười, cảm giác này lại là thứ d//ục vọng nguyên thủy, thô bạo mà phần lớn người đều có, mang theo bản năng dã thú, thứ mà người ta thường giấu giếm, cảm thấy xấu hổ nhưng không thể cưỡng lại.
Hắn không thể không thừa nhận, hiện tại hắn rất muốn Tống Ải.
Giống như lần trước, Tống Ải say rượu chủ động bò lên giường vậy. Lần đó, hắn có đủ lý do và cái cớ. Mặc dù chỉ là lần đầu, có thể nói là do thiên phú bẩm sinh, cũng có thể nói là vì thực hiện trách nhiệm của một người chồng mà cố tình hết sức. Hắn, tối hôm đó quả thật đã tận hưởng đến sảng khoái không chút kiêng dè.
Nhưng thói quen tốt đẹp được rèn luyện lâu dài đã tạo nên một Lục Đình Vân đủ lễ độ.
Khi đối phương không tình nguyện, dù d//ục vọng nội tâm có mãnh liệt đến đâu, hắn cũng phải kiềm chế.
Không ai biết, dưới vẻ ngoài cấm d/ục, nho nhã suốt mấy ngày nay, hắn lại đang che giấu một con thú điên cuồng đến nhường nào.
Nhưng áp lực đến một giới hạn nhất định, hoặc là sẽ sụp đổ, hoặc là sẽ bùng nổ hoàn toàn.
Khoảnh khắc Tống Ải trở về, hắn đã suýt chút nữa bùng nổ. May mắn thay, lý trí đã chiến thắng d/ục vọng, hắn nhịn được, không làm ra chuyện mà khi tỉnh táo sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng dù kiên nhẫn thế nào, con thú dữ vẫn cứ tồn tại.
Tống Ải hiện giờ nằm tr*n tr** ngay trước mắt hắn, mặc cho sức chịu đựng của hắn có mạnh mẽ đến đâu, lúc này cũng không thể giữ nổi phòng tuyến.
Do dự một hồi lâu, Lục Đình Vân cuối cùng cũng cất tiếng trầm thấp:
“Tống Ải, em có muốn cùng tôi, làm lại một lần nữa không?”
“…”
Không có đáp lại.
Chờ đợi một lát.
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Lông mày Lục Đình Vân hơi nhíu lại, linh cảm chẳng lành.
Hắn vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tống Ải, vẫn không có phản ứng. Điều này có nghĩa là… Tống Ải đã ngủ rồi.
“…”
Lần đầu tiên trong đời, Lục Đình Vân cảm thấy việc học hỏi mọi thứ quá nhanh và quá thuần thục không phải là chuyện tốt.
--
Sau hai ngày nằm ở nhà gia không ra cửa, đến chiều ngày thứ ba, Tống Ải cuối cùng cũng không nhịn được. Cậu cầm điện thoại lên, rủ bạn bè đi chơi.
[AAA Vật Liệu Xây Dựng Tống tổng: M&C, ai đi không?]
Nhóm bạn hồi đáp ngay lập tức.
[Lão Vương Hàng Xóm: 1]
[Lý Thượng: 2]
Lý Thượng thế mà lại xuất hiện?
Tống Ải phấn chấn gõ chữ: [@ Lý Thượng, hai ngày nay đi đâu vậy? Lần trước rủ đi chơi, tin nhắn cũng không thèm trả lời.]
[Lý Thượng: Ô ô ô đại ca, bà nội tôi bị bệnh phải nằm viện, cha mẹ hai hôm trước đi công tác, hôm nay mới về.]
Bà nội của Lý Thượng là một người hiền từ và hòa ái, rất chăm sóc Tống Ải, thường xuyên gọi cậu đến nhà chơi, năm nào cũng lì xì cho cậu.
Tống Ải rất quý mến bà.
Thế nên vội vàng hỏi: [Bà nội sao vậy?]
“Lý Thượng” một hơi gửi một loạt tin nhắn.
[Haizz, bà ấy không phải vẫn luôn thích ăn đồ ngọt sao? Lần trước chuẩn đoán tiểu đường, bác sĩ cấm đồ ngọt, kết quả bà ấy không nhịn được, lén lút uống một ly trà sữa, đường huyết tăng cao nên ngất xỉu.]
[Lúc tôi về nhà, bà ấy ngã thẳng trên sofa, sợ ch//ết khiếp luôn (hoảng sợ).]
[Vốn dĩ cha mẹ tôi ở nhà trông chừng, kiểm soát nghiêm ngặt lượng đường của bà, vẫn luôn không sao, nhưng tuần trước cha tôi đi công tác xa, mẹ hôm qua bị tai nạn xe cộ. À, đừng lo, là bà ấy đâm vào người khác, không nghiêm trọng, đã đi cùng công ty bảo hiểm để xử lý rồi. Tôi lại đúng lúc đi ăn cơm với người khác nên hôm qua không có ai trông nom.]
[Cũng may không có chuyện gì lớn, bây giờ đang truyền dịch ở bệnh viện, chắc hai hôm nữa là có thể xuất viện.]
Dòng chữ chi chít suýt chút nữa khiến Tống Ải bị chứng sợ chữ. Nhưng Lý Thượng có tật xấu này, tuôn một tràng dài, tóm lại là vấn đề không lớn.
Tống Ải đỡ trán, kiệm lời hồi đáp: [Vậy được rồi, hai hôm nữa tôi sẽ đến thăm bà.]
“Lão Vương Hàng Xóm” lập tức phụ họa: [+1]
Một lúc sau, tin nhắn trong nhóm lại hiện lên một cái nữa.
[Lý Thượng: Nghe nói con phố đó gần đây đang sửa lại, không biết M&C mở cửa chưa, hay để tôi gọi điện hỏi thử nhé?]
Nhìn thấy dòng chữ này, Tống Ải đột nhiên nhớ đến một người.
L.
Cậu mở điện thoại, lướt tìm mục tin nhắn với “L”.
Tin nhắn mới nhất vẫn là thông báo chuyển khoản đã quá hạn.
Tống Ải trước đây đã thấy, nhưng cậu không để ý.
Mỗi người mỗi ý, biết đâu người ta chỉ thích giúp người mà không cần báo đáp thì sao?
Không nghĩ nhiều, cậu tiện tay gửi một tin nhắn hỏi: [Anh bạn ơi, M&C hôm nay mở cửa không?]
Cùng lúc đó, cách đó vài km, Lục Đình Vân đang đứng trước cửa thang máy thì điện thoại trong túi bỗng “ting” một cái.
Gần đây công ty đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm mới, ngoài việc tổ chức họp báo, đàm phán với các nhà phân phối, còn rất nhiều việc cần xử lý.
Mấy ngày nay hắn luôn trong trạng thái bồn chồn, đặc biệt là sau khi nói ra câu hỏi kia, hắn gần như không thể kiểm soát bản thân không suy nghĩ lung tung mỗi khi rảnh rỗi. Thế nên hắn dứt khoát vùi đầu vào công việc, bận đến chân không chạm đất, để bản thân không còn thời gian rảnh rỗi nữa.
Lúc này vừa gặp mặt đối tác quảng cáo xong, Lục Đình Vân đang định về văn phòng xử lý những việc khác, bỗng nhiên nhận được tin nhắn. Hắn cứ nghĩ là cha mình gửi đến.
WeChat của hắn rất riêng tư, ngoại trừ người nhà và họ hàng thân thích, không có bất kỳ bạn bè nào khác.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ảnh đại diện của người gửi tin nhắn, suy đoán này đã bị bác bỏ.
Bởi vì gần đây WeChat có thêm một người bạn mới.
Vợ của hắn.
Trợ lý phía sau vì góc nhìn mà không để ý đến hàng lông mày đang cau chặt của sếp, chỉ hỏi theo lệ thường: “Lục tổng, lát nữa cuộc họp video vẫn sẽ diễn ra ở văn phòng của anh ạ?”
Trong mắt Lục Đình Vân lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn cất điện thoại, sải bước vào thang máy.
“Cuộc họp hoãn lại.”
“Tối nay tôi có việc.”