Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 20

L không có hồi đáp.

Cuối cùng, Lý Thượng gọi điện thoại xác nhận M&C đã mở, hai người bèn ngồi lên xe của Lý Thượng, trực tiếp đến điểm hẹn gặp Vương Thụy Cảnh.

Trên xe, Tống Ải nhắn tin cho quản gia Ngô rằng hôm nay cậu sẽ về nhà muộn.

Quản gia Ngô lập tức trả lời: [Được, tiểu tiên sinh.]

Tống Ải thoát giao diện, nhìn bên dưới, tin nhắn của “L” vẫn không có phản hồi.

Hôm nay người này chắc không online rồi.

Có chút tiếc, cậu vốn định gặp mặt để cảm ơn lần nữa.

Đặt điện thoại xuống, Tống Ải chú ý đến logo quen thuộc ở vô lăng của Lý Thượng, liền hỏi: “Cậu không đổi xe à?”

Hai tháng trước cậu đã nghe đối phương nói muốn đổi, kết quả đến giờ vẫn là chiếc xe này.

Lý Thượng nhìn thẳng về phía trước gật đầu: “Ừm. tôi cân nhắc rồi, chiếc xe thể thao kia ngầu thì ngầu thật, nhưng chỉ ngồi được hai người, không thể chở cậu với Lão Vương cùng lúc, thôi thì đành chịu. Hôm nào tìm được chiếc nào ưng ý hơn thì xuống tay sau.”

Tống Ải nhận xét: “Vậy cậu cũng chu đáo phết.”

Lý Thượng “cười, “Chuyện nhỏ.”

Một lát sau, Tống Ải lại nói: “Không phải cậu thích chiếc xe của tôi sao? Hay bán cho cậu luôn nhé.”

Lý Thượng kinh ngạc “a” một tiếng.

Chiếc Ferrari của Tống Ải là món quà sinh nhật tuổi 18 mà một người bạn bí ẩn của cha cậu tặng. Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu, người bình thường có muốn mua cũng không mua được.

Khi đó, đối phương tuyên bố mình nợ cha Tống Ải một ân tình, trước kia chưa trả được, giờ trả không nổi, trong lòng bất an, dứt khoát tặng cho Tống Ải.

Tống Ải vốn dĩ không muốn, vì cậu không quá hứng thú với xe cộ. Nhưng vừa nghe nói chiếc xe này đặc biệt giữ giá, càng để lâu, giá sang tay càng cao, cậu liền nhận lấy.

Mấy năm nay cũng có không ít bạn bè đến hỏi mua, nhưng cậu đều lấy lý do không muốn bán để từ chối.

Lý Thượng chính là một trong số đó.

Mặc dù cũng là xe hai chỗ, nhưng nếu Tống Ải thực sự muốn bán, cậu ta cũng tuyệt đối không do dự. Chiếc xe đó thực sự quá ngầu.

“Thật hay giả đấy?” Lý Thượng truy hỏi.

Tống Ải nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư một lát, vẫn không buông: “Trêu cậu thôi. Hai năm nữa, tôi lái chán rồi tính sau.”

Lý Thượng: “…”

Hai người vừa đến nơi, Vương Thụy Cảnh đã đứng chờ sẵn bên đường.

Con phố này thuộc khu sầm uất, các kiến trúc cũ khá nhiều nên không có bãi đỗ xe quy củ. Thay vào đó, họ phân ô ngay trên vỉa hè, đến giờ là có thể đỗ.

Xe đỗ xong, Lý Thượng vừa lôi ra một vật màu xanh lục không rõ từ hộp đựng, vừa cao hứng hát:

“Đợi đã lâu cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.”

Cậu ta đeo lên chiếc bịt mắt, biến hình ếch con đau khổ phiên bản đời thực. Đôi mắt đen kết hợp với mi mắt xanh lục, tròng mắt lồi ra, vừa quái dị vừa hài hước.

Tống Ải quay đầu nhìn, suýt nữa bị dọa ngất đi.

Lý Thượng hồn nhiên không biết, đắm chìm trong tác phẩm nghệ thuật của chính mình, thậm chí còn hớn hở hỏi: “đại ca, xem bịt mắt mới mua của tôi nè, đáng yêu không?”

“…” Tống Ải nhất thời nghẹn lời, “Đáng yêu, nhưng mà cậu đưa ra xa một chút.”

Thật sự không thể chung sống với một con ếch đau khổ, Tống Ải vội vàng xuống xe.

Nhưng vừa xuống đã thấy lo.

Kính râm của cậu ở trên xe, nhưng hôm nay lại không lái xe của mình. Lát nữa làm sao mà đi vào?

Vốn định hỏi Lý Thượng trên xe có kính râm hay bịt mắt nào thừa không, nhưng quay đầu đối diện với đôi mí mắt màu xanh của con ếch đau khổ, Tống Ải đành nuốt ngược lời vào trong.

Cũng may còn có Vương Thụy Cảnh.

Cậu ta đang đi về phía này thì nghe Tống Ải hỏi: “Lão Vương, trên xe cậu có kính râm không?”

Vương Thụy Cảnh nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Kính râm thì không, nhưng có một chiếc mặt nạ.”

Tống Ải: “Mặt nạ cũng được.”

Thế là, mười phút sau, Tống Ải lần đầu tiên trong đời đeo mặt nạ đi vào cửa sau của M&C.

Chiếc mặt nạ cậu mượn của Vương Thụy Cảnh có màu vàng, kiểu dáng khoa trương, đường nét phức tạp, thậm chí có một nửa là hình cánh, đuôi cánh còn đính vài sợi lông nhỏ, có thể thấy nó tinh xảo đến mức nào. Tống Ải nhìn thấy đã muốn từ chối, nhưng không lay chuyển được bạn bè khuyên nhủ, đành miễn cưỡng đeo lên.

Không ngờ lại phù hợp một cách bất ngờ. Làn da cậu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, kết hợp với chiếc mặt nạ phong cách hoa lệ này quả thực tạo nên vẻ đẹp kinh diễm.

Thật trùng hợp, lần này phụ trách gác cổng vẫn là hai nhân viên lần trước.

Một người trong số đó nhìn theo Tống Ải đi vào, giọng nói đầy kinh ngạc và phấn khích: “Kia không phải là anh chàng đẹp trai đeo kính râm sao?! Hôm nay cậu ấy thế mà lại đeo mặt nạ! Đẹp trai quá a a a a!!!”

Người còn lại đã ngây người, hồi lâu mới hoàn hồn.

“... Mẹ ơi, tầm quan trọng của ngũ quan lập thể… Cùng là mặt nạ vàng kim, người khác đeo thì tầm thường, người này đeo lại giống hệt vị vương tử kiêu ngạo trong tưởng tượng của tôi hồi thế kỷ trước.”

Hôm nay không có buổi biểu diễn đặc biệt, khách ít hơn lần trước một nửa.

Nơi này nói là tiệc hóa trang, nhưng thực tế cách giải trí chủ yếu không khác gì các quán bar khác. Quá đông thì khó chịu, quá ít lại không đủ náo nhiệt, giống như hôm nay thì rất thoải mái, vừa không chật chội, lại không đến mức thưa thớt.

Điều này khiến Tống Ải, người đã nằm ì hai ngày, tâm trạng đặc biệt tốt.

Vì vậy, cậu chủ động nhận việc đi đến quầy bar gọi chút rượu.

Trước khi đi, Lý Thượng hoang mang hỏi: “Đại ca, lần trước không phải cậu thề cai rượu rồi sao?”

Vương Thụy Cảnh vỗ vai cậu ta, cười nói: “Cậu tin cậu ấy sẽ cai rượu, hay tin tôi là Tần Thủy Hoàng?”

Tống Ải: “…”

Mặc dù bị “bóc phốt” trắng trợn, Tống Ải vẫn mạnh miệng nói: “Uống hai ly thôi, không được à?”

Vương Thụy Cảnh ngoài mặt “ừ ừ” gật đầu, nhưng vẻ mặt không hề tin tưởng.

Tống Ải lười cãi với cậu ta, xoay người đi về phía quầy bar. Ưu điểm của việc ít người, ngay cả gọi rượu cũng không cần phải xếp hàng dài, lại còn có thể nhờ Bartender pha chế rượu đặc biệt.

Phía trước chỉ có hai người, Tống Ải lười biếng đứng ở phía sau.

Cậu không có sở thích nghe lén, nhưng cuộc đối thoại của hai người vẫn không thể tránh khỏi lọt vào tai:

“Một chai Whiskey, hai ly Brandy, thêm đá, với một đĩa trái cây, đưa lên ghế dài số 333 lầu trên.”

“À… Chung thiếu~ Chúng ta phải uống mạnh như vậy sao? tửu lượng tôi kém lắm, lát nữa say thì sao?”

“Say thì tôi đưa cậu về.”

“Mới không cần đâu, bị cha mẹ tôi thấy thì ch//ết dở.”

“Vậy… đi khách sạn nhé?”

“A~ hư quá à~~”

Tống Ải: “…”

Cậu đang do dự có nên nhắc nhở hai người này nói nhỏ tiếng lại không, thì họ đã rời khỏi quầy bar trước. Nhưng vẫn không kịp ngăn chặn một vài câu đối thoại cuối cùng:

“Có muốn đi tranh WC bây giờ không?”

“Đừng vội mà Chung thiếu~”

“Cậu sắp ‘câu ch//ết’ bảo bối của tôi rồi…”

Tống Ải: “…”

Cố nén cảm giác buồn nôn, Tống Ải gọi xong rượu rồi đi lên lầu, mặt mày đen lại mà lầm bầm: “Chỗ này ... sau này vẫn là nên đến ít thôi.”

Lý Thượng: “Sao thế?”

Tống Ải: “Xuống lầu gọi có tí rượu mà tai tôi cũng bị bẩn.”

Vương Thụy Cảnh ngẩn người, nhớ lại hai người đàn ông kề vai sát cánh lúc lên lầu, nhanh chóng đoán ra nguyên nhân, an ủi nói: “Chậc, thế giới này cái gì mà chẳng có, ai bảo quán này chủ yếu là thần bí, luôn có những kiểu khách hàng thích tìm kiếm k*ch th*ch.”

Nghe vậy, Tống Ải nhìn chằm chằm cậu ta vài giây.

Vương Thụy Cảnh tưởng lời khuyên của mình đã có tác dụng giác ngộ, đang định ba hoa chích choè thêm vài câu, thì nghe đối phương hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh họ của cậu, Chung Thiếu Hiên, là gay hả?”

Nếu Tống Ải không nghe lầm, trong hai người đàn ông vừa rồi, hẳn là có một người họ “Chung”.

Nhớ lại hai lần ánh mắt bất thường của Chung Thiếu Hiên ở tiệc đính hôn, Tống Ải cảm thấy suy đoán này của mình không phải là không có khả năng.

Vương Thụy Cảnh không rõ lắm, lắc đầu: “Tôi với anh ta nhiều lắm cũng chỉ tính là họ hàng xa, chỉ gặp nhau được mấy lần.”

Thấy Tống Ải cau mày, cậu ta hỏi: “Sao vậy?”

Tống Ải do dự một lát, nghĩ chuyện này nói ra cũng không có gì, đang định mở lời thì điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên.

Cậu theo bản năng cúi đầu xem.

Là tin nhắn của “L”:

[Thế nào? Cậu muốn đi sao?]

Anh chàng này mới online ư?

Tống Ải mím môi, thu hồi tầm mắt, giải thích: “Không có gì, vừa rồi ở dưới lầu thấy tên nhão nhoét, một trong số đó có vẻ giống Chung Thiếu Hiên, nên hỏi thử thôi.”

Lý Thượng vẫn còn đang trong trạng thái “Chung Thiếu Hiên là ai” mông lung.

Vương Thụy Cảnh đã chú ý đến sự thay đổi cảm xúc thoáng qua trong mắt Tống Ải lúc cậu xem tin nhắn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ tiếp lời: “Nhưng Chung Thiếu Hiên không phải đã đính hôn rồi sao? Cậu lo lắng…”

Tống Ải: “Lo lắng thì chưa đến mức. Nhưng nếu cậu tiện, hôm nào hỏi thăm giúp tôi nhé?”

Vương Thụy Cảnh sảng khoái đồng ý: “Được.”

Nói chuyện qua loa xong, Tống Ải thấy mệt, ngả người vào ghế sofa. Cả cơ thể cậu chìm vào trong ghế, mặt hất lên, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt cậu, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.

“L” này chắc chắn không phải nhân viên cố định ở đây.

Nếu lần trước là buổi biểu diễn đặc biệt, thì nhóm đàn ông mặc vest kia, bao gồm cả “L”, chắc chắn chỉ là người được ông chủ thuê tạm thời.

Hơn nữa, tin nhắn của hắn dùng từ [đi] chứ không phải [đến], càng chứng minh điểm này.

Nếu không phải nhân viên cố định, vậy hôm nay cũng không gặp được.

Nghĩ vậy, Tống Ải không có ý định trả lời tin nhắn nữa. Dù sao cũng chỉ gặp một lần, mặc dù không rõ đối phương có phải loại người “bán thân” hay không, nhưng dính líu quá sâu với kiểu người này cũng không tốt.

Tống Ải dứt khoát ném điện thoại sang một bên.

M&C ngoài bầu không khí ổn ra, âm nhạc cũng rất vừa vặn, không quá chói tai khiến người ta đau đầu, cũng không quá êm dịu đến mức buồn ngủ.

Thân ở giữa không gian mờ ảo, Tống Ải cảm thấy cả người thư thái, thoải mái.

Rượu của cậu nhanh chóng được mang đến.

Từng ly, từng ly đặt trên bàn, chiếm gần hết mặt bàn, chắc chắn không chỉ là lượng dành cho hai người.

Lý Thượng và Vương Thụy Cảnh nhìn nhau cười.

Ba người ngầm hiểu không nói gì, nâng ly chạm cốc.

Một ly Margarita trôi xuống bụng, Tống Ải cảm thấy những khớp xương rệu rã đã cứng đờ sau hai ngày nằm dài lại sống dậy.

Lý Thượng càng khoa trương hơn, suýt chút nữa nhảy khỏi ghế sofa, tấm tắc tán dương: “Sướng! Ở bệnh viện mỗi một phút, mỗi một giây tôi đều nghĩ đến ly này, quá đã!”

Vương Thụy Cảnh đùa: “Sao cậu không mang hai chai vào bệnh viện uống luôn? Dù sao bà nội chiều cậu như vậy, chắc chắn sẽ không mắng cậu đâu.”

Lý Thượng cười “ha ha” với cậu ta.

Tống Ải hừ khẽ một tiếng “đồ dở hơi”, nhưng dù mắng, khóe miệng cậu vẫn cong lên.

Rõ ràng mới về nước được nửa năm, nhưng quãng thời gian du học ấy lại xa xôi như đã qua cả thế kỷ. Tống Ải thậm chí còn… không thể nhớ lại được.

Thôi, dù sao cũng không phải ký ức vui vẻ gì.

Tống Ải rũ mắt, thần sắc có chút suy sụp trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Cậu cầm lên một ly Long Island Iced Tea được pha chế riêng, nhập hội “đồ dở hơi”, lớn tiếng hô: “Hôm nay không say không về!”

“Không say không về!”

“Không say không về!”

Một giờ sau, mặt bàn gần như đã được dọn sạch.

Không biết có phải vì lâu rồi không uống, đột nhiên uống nhiều như vậy hay không, chỉ một lát sau, Tống Ải đã cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi người và đồ vật trước mắt dần mờ đi, nhân đôi.

Lý Thượng uống còn mạnh hơn, lúc này đã bắt đầu nổi điên, nhặt một chiếc gối ôm làm đàn guitar, gác chân lên bàn, theo điệu nhạc bắt đầu đàn loạn, hát loạn.

Ngay cả Vương Thụy Cảnh, người uống ít nhất và chậm nhất, mặt cũng đã đỏ bừng.

Cậu ta nhìn chằm chằm Tống Ải, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Thực ra Vương Thụy Cảnh vẫn luôn giữ một bí mật trong lòng. Cậu ta vốn dĩ rất cẩn thận, không bao giờ nói ra, càng không dễ dàng để người khác phát hiện. Nhưng vì giấu quá lâu, quá sâu, đến khi cậu ta muốn nói ra bí mật này, mới chợt nhận ra đã không kịp.

Cồn thường có thể khuếch đại cảm xúc và d/ục vọng đến vô hạn.

Trong trạng thái thả lỏng, những điều bình thường càng không dám nói, không dám làm, càng dễ bị chất xúc tác đáng ghét này k*ch th*ch. Chúng bứt rứt, quẩn quanh trong đầu óc… cho đến khi sợi dây lý trí kia hoàn toàn đứt gãy.

Ánh mắt cậu ta quá nóng bỏng, thậm chí khiến Tống Ải quay lại nhìn.

Động tác này giống như sự khích lệ và đáp lại, Vương Thụy Cảnh l**m môi, quyết định nói ra điều gì đó. Nhưng còn chưa kịp mở lời, cậu ta lại nghe Tống Ải đột ngột gọi:

“Anh Khuôn Mẫu?”

Bình Luận (0)
Comment