Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 25

 
Tống Hoài Uyển và bạn trò chuyện xong, quay lại chuẩn bị dùng bữa, nhưng trong lúc vô tình, bà nhìn thấy trên mặt con trai mình có một vẻ ửng đỏ kỳ lạ.

Trực giác của một người mẹ mách bảo có điều bất thường, bà lập tức hỏi: "Sao mặt con lại đỏ thế?"

Tống Ải hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi chữ chữ "chồng", nuốt nước bọt và tùy tiện giải thích: "Cay ạ."

Tống Hoài Uyển khó hiểu, "Có món nào cay đâu?"

Tống Ải nhìn quanh bàn, vội vã tìm một cọng rơm cứu mạng, cầm chiếc nĩa lên chỉ chỉ: "Kia chẳng phải có hoa gừng sao?"

Tống Hoài Uyển: "..."

"Đến hoa gừng cũng không ăn được, con với cha con..." Người phụ nữ nói đến nửa chừng, sắc mặt bỗng thay đổi, không nói thêm gì nữa, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.

Tiếng kim loại cọ xát vào đồ sứ phát ra "kẽo kẹt" nghe chói tai, khó chịu. Cảm giác này như thể lại đưa họ trở về một đoạn quá khứ nào đó.

Tống Ải thực ra biết nửa câu sau là gì.

Con với cha con càng ngày càng giống nhau.

Hồi nhỏ, câu này cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần. Trước đây mẹ Tống rất thích nói đùa như vậy, sau này dần trở thành điều cấm kỵ. Mỗi khi nhắc đến, hai người đều ngầm hiểu mà im lặng.

Người phục vụ lần lượt mang các món ăn lên bàn.

Tống Hoài Uyển mỗi món đều nếm một chút, nhưng rất kiềm chế không ăn nhiều. Uống một ngụm nước trái cây, bà lại hỏi: "Gần đây con ở nhà họ Lục có ổn không?"

Cứ cách một khoảng thời gian, câu hỏi này lại xuất hiện.

Ban đầu Tống Ải còn thật lòng mà phàn nàn về việc nhà họ Lục quy củ quá nhiều, Lục Hải Xuyên là một "âm dương đại sư" gì đó.

Sau này thì thành: Cũng ổn, chưa ch//ết... và những câu tương tự.

Lần này cũng vậy, cậu trả lời qua loa: "Cũng tạm ạ."

Tống Hoài Uyển rõ ràng đã quen với sự hờ hững của cậu, bà chuyển sang hỏi những chuyện nhỏ nhặt hơn: "Mẹ nghe nói lần trước Đình Vân đưa con đi dự tiệc đính hôn của con gái nhà họ Thẩm? Hai đứa bây giờ quan hệ thân thiết hơn rồi?"

Hai chữ “thân thiết” khiến Tống Ải có chút chột dạ. Cậu ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: "Lục Đình Vân nói muốn hợp tác với nhà họ Thẩm, dẫn con theo để tạo thêm thiện cảm, nên mới đưa con đi... À không, còn vì lý do khác nữa."

"Thì ra là vậy..." Nghe câu trả lời này, Tống Hoài Uyển có vẻ hơi thất vọng, nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua. Bà tiếp tục hỏi: "Nhà họ Lục muốn hợp tác với nhà họ Thẩm à, chuyện này mẹ thật sự không ngờ... Họ định nói chuyện gì thế?"

Tống Ải cười khẩy, "Cái đó làm sao con biết được?"

Cậu và Lục Đình Vân là hôn nhân hợp đồng, chứ đâu phải thanh mai trúc mã không có bí mật gì.

Tống Hoài Uyển nhìn chằm chằm con trai mình một lúc, khẽ thở dài, lại hỏi: "Đúng rồi, lần trước mừng thọ bà nội, rốt cuộc con đã tặng quà gì?"

Nghe vậy, động tác dùng nĩa ghim rau của Tống Ải khựng lại.

Sao vẫn không thể trốn thoát được?

Nếu hỏi qua WeChat thì có thể không trả lời, nhưng giờ mặt đối mặt, trốn tránh chắc chắn là không thể.

Với tâm lý "đằng nào cũng ch//ết", Tống Ải nói thẳng.

"Bút máy."

"Bút máy?"

Tống Hoài Uyển suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Bà lặp lại một lần, vẫn còn chút hy vọng mà xác nhận: "Thương hiệu nào? Bao nhiêu tiền?"

Tống Ải nhướng mày, "Thương hiệu Ý, không nhớ rõ cụ thể, mấy vạn thôi."

"Mấy vạn??" Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt Tống Hoài Uyển như muốn nứt ra. Bà khó tin nói: "Bà nội đã hơn 70 tuổi, con lại chỉ tặng cho bà một chiếc bút máy mấy vạn?"

Mặc dù đã đoán được kết quả sẽ là như vậy trước khi nói ra. Nhưng khi thật sự đối mặt với sự chất vấn của mẹ, trong lòng cậu vẫn khó tránh khỏi một chút tủi thân không thể kìm nén.

Tống Ải bình tĩnh nhìn bà, bỗng nhiên buông xuôi như thể không muốn tiếp lời: "Đúng vậy, con chỉ tặng cái đó."

Cậu càng bình tĩnh, hờ hững bao nhiêu, thì càng làm nổi bật sự tức giận của bà bấy nhiêu.

"Mẹ đã nói với con qua WeChat rằng bà ấy có con mắt tinh tường, đồ tầm thường bà ấy không để vào mắt rồi mà?"

"Con không mua được thứ gì độc đáo thì thôi đi, nhưng lại tặng một món đồ rẻ tiền, không xứng đáng chút nào?"

"Tống Ải, bây giờ con cũng đã ngoài hai mươi tuổi rồi, đến cả việc tặng quà cũng không biết nữa sao? Cả ngày chỉ biết lông bông với đám bạn kia... Rốt cuộc con có thể khiến mẹ bớt lo một chút được không?!"

Một loạt những lời trách móc đầy bất ngờ, thất vọng và tức giận cứ thế dồn dập ập đến.

Tống Ải không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.

Cậu im lặng nhìn Tống Hoài Uyển, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người ngoài, cậu đúng là một đứa trẻ không khiến người lớn yên tâm. Đánh nhau, học kém, lập dị, nói chuyện không đứng đắn... Thời kỳ nổi loạn của cậu kéo dài liên tục, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy đau đầu.

Ai cũng có thể nói cậu không khiến người lớn bớt lo, không hiểu chuyện.

Duy chỉ có Tống Hoài Uyển, không thể.

Nếu như nghe theo sự sắp xếp của bà để chuyển trường, đi du học, thậm chí kết hôn với một người xa lạ không quen biết, cũng có thể bị gọi là không khiến người lớn bớt lo, thì cậu xin rút lại tất cả những lời trên.

Nhưng nhìn thấy cảm xúc dường như đã thất vọng đến tột cùng trong đáy mắt của Tống Hoài Uyển lúc này, Tống Ải chẳng thể nói ra lời nào nữa.

Nếu đỏ mắt là có thể nhận được sự xót xa và nhượng bộ của mẹ, thì nửa năm trước cậu đã rời khỏi thành phố này, theo đuổi sự tự do mà mình muốn.

Xung quanh, thỉnh thoảng có những ánh mắt dòm ngó. Tống Hoài Uyển cũng dần nhận ra phản ứng của mình có chút quá khích.

Bà uống một ngụm nước để trấn tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết. Giọng bà dịu lại: "Thôi, là mẹ không dạy con những điều này, không thể trách con được. Hai ngày nữa mẹ sẽ bảo người chuyển vào tài khoản của con 50 vạn, con tìm Đình Vân hỏi xem bà ấy thích gì rồi mua một món quà tử tế hơn, tìm cơ hội đến thăm nhà cũ nhà họ Lục một chuyến."

Thấy Tống Ải cầm ly nhưng vẫn không nói gì, bà làm dịu vẻ mặt, nói tiếp: "Vừa rồi là mẹ nói chuyện nặng lời quá, gần đây công ty vẫn đang trong giai đoạn chuyển đổi quan trọng, không thể mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Lục. Con coi như giúp mẹ một lần được không?"

Các ngón tay của Tống Ải bám chặt vào thành ly.

Vừa nãy, khi người phục vụ hỏi cậu muốn uống nước gì, cậu vừa lúc thấy khô họng nên đã bảo đối phương cho thêm đá lạnh.

Lúc uống thì không cảm giác gì, nhưng lúc này cầm, mới cảm thấy mùa xuân mà có đá lạnh lại lạnh đến vậy.

Việc đi tặng quà lại một lần nữa không phải là chuyện khó khăn gì, huống hồ chiếc bút máy kia quả thật không đáng giá.

Tống Ải không từ chối, chỉ là uống cạn chút nước đá còn lại, thản nhiên nói ra lý do vì sao mình lại tặng món quà không xứng đáng như vậy.

"Mẹ, mẹ đã lâu lắm rồi không cho con tiền."

Chiếc bút máy mấy vạn tệ, đối với những người như Tống Hoài Uyển hay Lục Đình Vân, đương nhiên không đáng là gì. Nhưng đối với Tống Ải, một người không có nguồn thu nhập, đã không thể rời khỏi nhà họ Lục, cũng không thể ra ngoài kiếm tiền, thì món quà đó đã là quá lớn.

Tống Hoài Uyển sững sờ.

Bà vốn theo bản năng muốn phản bác.

Làm sao có thể?

Sao bà có thể không cho Tống Ải tiền sinh hoạt chứ?

Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bà mới phát hiện sự thật đúng là như vậy.

Từ khi nhà họ Tống rơi vào khủng hoảng, bà bắt đầu bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, chân không chạm đất. Nhiều lúc dù không phải xử lý việc công ty, bà cũng phải tất bật duy trì quan hệ với các đối tác, để tìm kiếm cơ hội đầu tư.

Bà giống như một con quay không bao giờ ngừng quay, cứ xoay tròn trong từng mối quan hệ nhỏ nhất, duy chỉ quên mất đứa con trai của mình.

Nếu bây giờ xem lại lịch sử giao dịch, lần cuối cùng hai mẹ con họ chuyển khoản cho nhau là hơn nửa năm trước, vào đúng ngày Tống Ải vừa dọn đến nhà Lục Đình Vân.

Tống Hoài Uyển há miệng, muốn giải thích đôi chút, nhưng lời nói ra đến cửa miệng lại thấy thật nhạt nhẽo.

"Tiểu Ải, mẹ..."

"Con ăn no rồi." Trước khi những lời nói vô nghĩa kia thốt ra, Tống Ải đã che giấu sự mất mát trong đáy mắt mình, rút một tờ khăn giấy tùy tiện lau miệng, rồi trở lại vẻ vô tâm vô phế như trước: "Vừa rồi Lý Thượng gọi con đi chơi."

Cậu nói: "Con đi trước, mẹ đừng quên chuyển tiền nhé."

Ra khỏi nhà hàng vừa đúng lúc mặt trời chói chang nhất.

Không hẳn là quá nắng, nhưng đặc biệt chói mắt.

Tống Ải đưa tay nửa chống mặt, cúi người chui vào chiếc xe đang đậu sẵn ở ven đường.

Cửa xe "ầm" một tiếng vừa đóng lại, tài xế đã nóng vội lái đi.

"Ấy!" Tống Ải ngẩn ra, vội hỏi: "Tôi còn chưa nói đi đâu mà? Sao anh đã đi rồi?"

Tài xế hơi nghiêng đầu giải thích: "Xin lỗi, tiểu tiên sinh. Vừa nhận được điện thoại của tiên sinh, nói là đón được cậu xong thì lập tức đến công ty đón tiên sinh."

"Đón Lục Đình Vân?" Tống Ải càng ngơ ngác, "Anh ấy không có tài xế sao? Lại bắt anh đi đón?"

Tài xế: "Tiên sinh nói xe bị hỏng rồi, vẫn đang sửa."

Tống Ải: "Thế không thể nhờ người lái chiếc khác từ nhà họ Lục đến à?"

Tài xế: "Tiên sinh nói chúng ta ở gần hơn."

Tống Ải: "..."

Được lắm, được lắm, nhất định phải đi đón đúng không?

Chiếc xe này là của nhà họ Lục, tài xế cũng là người của nhà họ Lục, Tống Ải chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền quyết định. Cậu hiểu rõ điều đó nên cũng lười rối rắm thêm.

Đón thì đón thôi.

Chẳng lẽ cậu lại sợ ngồi cùng xe với Lục Đình Vân?

Sau khi rời khỏi con phố này và đi qua một vòng xoay, chỉ vài cây số là đến dưới tòa nhà của tập đoàn Lục Thị.

Quả thật là rất gần.

Chiếc xe dừng lại, cửa xe lần nữa được mở ra.

Lục Đình Vân mặc vest xuất hiện phía sau cánh cửa. Hắn khom lưng, thấy chàng trai trẻ bên trong đang gác chân, tư thế lười nhác dựa vào lưng ghế. Trông cậu hệt như một chú mèo con ngái ngủ, tuy phải co mình lại nhưng vẫn cố gắng duỗi người ra hết mức có thể.

"Trùng hợp thật," Lục Đình Vân nói.

Tống Ải không khách khí đáp trả: "Chẳng phải anh bảo tài xế đến đây sao?"

Lục Đình Vân bước lên xe. Sau khi trợ lý bên ngoài đóng cửa xe lại giúp, hắn mới thong thả nói: "Tôi là nói không ngờ em lại ở gần công ty tôi đến thế."

"..." Tống Ải không nói gì nữa.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tống Ải đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng dời ánh mắt đi, kết thúc cuộc trò chuyện.

Cậu nhớ đến tin nhắn WeChat mà "L" đã gửi vào giữa trưa. Càng nghĩ càng thấy khó tin.

Hôm đó sau khi say, cậu chạy khắp nơi tìm chồng mình ư?

Đây là chuyện một người bình thường có thể làm được sao? Rất khó tưởng tượng cảnh tượng lúc đó khủng khiếp đến mức nào...

Còn một vấn đề đáng sợ hơn, Lục Đình Vân có biết chuyện này không?

Hiện tại, có vẻ như hắn, hình như, không biết? Bằng không hôm qua Lục Đình Vân đã nói ra rồi?

Tống Ải vừa suy tư, vừa nhìn người bên cạnh.

Lúc này, tài xế ở hàng ghế trước hỏi đi đâu.

Lục Đình Vân nói về nhà.

Tống Ải nhìn đồng hồ trên tay.

13:53.

Thường thì giờ này, Lục Đình Vân không thể nào về biệt thự.

Tống Ải không nhịn được hỏi: "Hôm nay anh tan làm sớm vậy sao?"

Lục Đình Vân "Ừm" một tiếng, cả người ngả về phía sau. Khi nói chuyện, giọng hắn có thêm vài phần nghèn nghẹn: "Cảm thấy đầu vẫn hơi choáng, về nhà nghỉ ngơi một lát."

Tống Ải nghĩ thầm, ngày hôm qua sốt gần 40 độ, hôm nay còn có thể kiên trì dậy sớm đi làm, ở công ty cả buổi sáng, vậy mà giờ chỉ "hơi choáng" thôi sao?

Cậu bình luận một cách chính xác: "Anh cũng khó gi//ết thật đấy."

"Tạm thôi." Lục Đình Vân rõ ràng đã quen với những lời công kích không phân biệt của Tống Ải, ứng phó rất tốt.

Tống Ải không đáp lời nữa, định mở điện thoại ra chơi Anipop một lát, thì nghe Lục Đình Vân nói tiếp: "À phải rồi, hôm qua sau khi tôi sốt đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt chàng trai trẻ hơi biến đổi, chiếc điện thoại suýt chút nữa tuột khỏi tay.

"Mẹ nó, anh hỏi làm gì?"

"Có chút tò mò thôi." Giọng Lục Đình Vân đầy vẻ vô tội: "Tôi nhớ trước khi mất ý thức còn đang nằm trên sofa, sao vừa tỉnh dậy lại nằm trên giường của em?"

Đôi mắt của hắn nhìn sang, đáy mắt dường như ẩn chứa một ngọn lửa.

Hình ảnh người này l**m xương quai xanh của cậu ngày hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, vậy mà hôm nay hắn đã quên rồi.

Tống Ải thực sự tức đến bật cười.

Nhưng quên cũng tốt.

Tống Ải suy nghĩ một lát, lập tức bịa ra: "Hôm qua anh... sốt cao quá, từ trên sofa 'rầm' một tiếng ngã xuống, làm tôi tỉnh giấc. Tôi liền gọi quản gia Ngô và bác sĩ, bảo họ nâng anh lên giường."

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, "Đơn giản vậy thôi à?"

Tống Ải thực ra có chút chột dạ, nhưng vẫn giả vờ mất kiên nhẫn mà "Chậc" một tiếng, "Tôi lừa anh làm gì?"

Nghe vậy, Lục Đình Vân đột nhiên bật cười.

Ngũ quan hắn rõ nét, gương mặt lạnh lùng, khi không cười khiến người ta cảm thấy cực kỳ xa cách. Nhưng khi cười, đuôi mắt cong lên, lại mang theo chút vẻ cổ quái một cách khó hiểu, tạo nên sự đối lập rõ rệt.

"Thật sao?" Hắn thản nhiên nói: "Nhưng sao tôi lại nhớ, hình như hôm qua có người đã đồng ý với tôi chuyện gì đó?"

Tống Ải: "..."
 

Bình Luận (0)
Comment