Ánh nắng ngày xuân ấm áp. Bên ngoài, những tia sáng lốm đốm đậu trên gương mặt lúc đỏ lúc trắng của chàng trai trẻ.
Tống Ải giờ mới thấm thía thế nào là "họa từ miệng mà ra". Sớm biết sẽ có cảnh này, đêm qua cậu nên đạp Lục Đình Vân dậy.
"Mẹ nó, anh biết từ đầu rồi phải không?" Tống Ải phản ứng lại, hung hăng mắng.
"Biết cái gì?"
"Biết chuyện hôm qua anh..."
"Tôi?"
Một câu hỏi ngược đơn giản đã khiến Tống Ải, người vừa chiếm thế thượng phong, phải cứng họng.
Vành tai lặng lẽ đỏ lên, cậu khô khan bỏ dở chủ đề: "... Không có gì."
May mắn là Lục Đình Vân không bám riết lấy chủ đề này nữa. Hắn hiểu đạo lý "ôm cây đợi thỏ". Nếu đã có được lời hứa mà mình muốn, thì lúc nào thực hiện cũng được, chỉ cần người này không quên là đủ.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, điện thoại của Tống Ải rung lên.
Cậu tùy tay mở ra, Vương Thụy Cảnh đã gửi cho cậu vài tin nhắn WeChat.
[Hôm đó cậu không nhìn lầm đâu]
[Chung Thiếu Hiên đúng là gay thật]
[Một người bạn của tôi có em trai học cùng ngành với anh ta, nói là Chung Thiếu Hiên hồi đại học từng quen không ít bạn trai, là gay chính hiệu]
Biết được chuyện này, trong lòng Tống Ải cũng không mấy xao động. Cậu chỉ cảm thấy tiếc cho cô con gái nhà họ Thẩm.
[Ừm, biết rồi]
Vừa định tắt màn hình, Tống Ải bỗng nhớ ra điều gì, lại bắt đầu gõ chữ: [À, lần trước cậu vội vàng đi, xảy ra chuyện gì thế?]
Lần này, Lão Vương trả lời rất chậm.
Chậm đến nỗi chiếc xe đã hoàn toàn rời khỏi cây cầu lớn mà điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Sự kiên nhẫn của Tống Ải có hạn, cậu dứt khoát tắt màn hình.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Lục Đình Vân không biết từ khi nào đã dán chặt lên người mình.
"Đang nói chuyện với ai?"
Bị bắt quả tang tại trận, Lục Đình Vân cũng không chột dạ, ngược lại còn hỏi trước.
Tống Ải thuận miệng đáp: "Bạn bè."
"Bạn bè nào? Họ Vương? Họ Lý? Hay họ Chu?"
"..." Tống Ải mặt đầy vạch đen nhìn hắn, "Anh đang điều tra tội phạm hả?"
Nhận ra mình có hơi quá giới hạn, Lục Đình Vân làm như không có chuyện gì, thu ánh mắt lại và không hỏi thêm nữa.
Lúc này, điện thoại của Tống Ải cuối cùng cũng rung lên.
[Mẹ tôi nhập viện rồi]
Tống Ải mở to mắt ngay lập tức khi nhìn thấy tin nhắn.
Cậu vội hỏi: [Tình hình thế nào? Có nghiêm trọng không?]
[Bác sĩ nói tình trạng hơi nguy kịch, chắc khoảng thời gian này tôi sẽ phải ở bệnh viện chăm sóc]
Tống Ải cụp mắt xuống, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian dài nhất mà cậu đã ở trong bệnh viện khi còn nhỏ.
Cũng là người thân bệnh nặng, mặc dù khi đó cậu chưa thể cảm nhận được sâu sắc từ "qua đời" nặng nề đến thế nào, nhưng tận mắt chứng kiến người cha nằm trên giường bệnh vô hồn, sự bi thương và đau khổ vô tận vẫn siết chặt lấy cậu.
E rằng vào lúc này, tâm trạng của Vương Thụy Cảnh còn khó chịu hơn cậu ngày đó.
Tuy nhiên, cậu và gia đình Vương Thụy Cảnh ít tiếp xúc, sự đồng cảm của cậu chỉ dành cho bản thân Vương Thụy Cảnh, nên không nói ra việc muốn đến bệnh viện thăm hỏi, chỉ nói: [Có cần gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào]
Lão Vương trả lời lại một chữ [Được].
Không biết có phải vì cả hai đều mơ hồ dự cảm con đường phía trước mù mịt hay không, tâm trạng đều có chút chùng xuống, nên họ im lặng không trò chuyện thêm nữa.
Xem ra khoảng thời gian này, bộ ba của họ không thể gặp mặt được rồi.
Nếu đã không thể đi chơi, Tống Ải dứt khoát khởi động nhiệm vụ mà Tống Hoài Uyển đã giao. Cậu đặt điện thoại xuống và quay đầu hỏi: "Gần đây anh có kế hoạch về nhà cũ không?"
Lục Đình Vân lắc đầu, hỏi lại: "Em muốn đi?"
Tống Ải suy nghĩ một lát, cảm thấy không có gì phải giấu giếm, dứt khoát nói ra hết: "Mẹ tôi chê quà tôi tặng quá kém, bảo tôi mua lại thứ khác để tặng bà nội."
Lục Đình Vân nhân tiện hỏi: "Em đã tặng gì?"
Tống Ải véo vành tai, "Một cây bút máy."
Lục Đình Vân không mấy hiểu, "Cái này tệ lắm sao?"
Tống Ải thực ra cũng không thể hiểu được lắm. Đứng ở góc độ của cậu, bạn bè tặng gì cũng là tấm lòng, sao đến mắt của mẹ cậu, món quà còn phân biệt sang hèn, đắt rẻ ư?
Cậu buồn bực nói: "Không biết nữa. Mẹ tôi nói là không được, có lẽ bà ấy nghĩ bà nội kiến thức rộng, mừng thọ lại nhận được một cây bút máy vớ vẩn, sẽ cho rằng người tặng quà không thành ý."
Lục Đình Vân nhìn cậu suy tư, rồi hỏi: "Tại sao lại tặng cái này?"
Tống Ải nghĩ nghĩ, giải thích: "Thực ra cũng chẳng có lý do gì. Hôm đó nghe anh nói đến mừng thọ bà nội, tôi đi trung tâm thương mại dạo hai vòng, thật sự không nghĩ ra nên tặng gì... Lúc đi ra thì đi ngang qua một cửa hàng bán câu đối, bỗng nhớ ra bà cụ viết chữ rất đẹp. Vừa hay gần đó có một cửa hàng bán bút máy của Ý, nên là... mua một cây bút."
"Vậy không tính là không thành ý." Lục Đình Vân chậm rãi nói, "Bà nội không phải là người để ý đến vật chất. Bức tranh tôi tặng tuy trị giá hàng trăm vạn, nhưng bà ấy coi trọng bức tranh hơn là giá trị của nó. Hẳn cây bút máy của em cũng vậy. Nếu bà biết em nhớ rằng bà ấy viết chữ đẹp, có lẽ sẽ rất thích cây bút đó."
Khi nói những lời này, giọng điệu của hắn không có cảm xúc gì, như thể đang đọc một đoạn sự thật hiển nhiên một cách máy móc. Hắn có thể là muốn an ủi người khác, nhưng rõ ràng không hề giỏi việc đó.
Với cách nói cứng nhắc như vậy, Tống Ải lại thấy rất thoải mái. Xem đi, quà của cậu đâu có kém, ngay cả Lục Đình Vân cũng nói bà nội sẽ thích.
Nghĩ vậy, cậu đột nhiên gọi: "Lục Đình Vân."
"?" Hắn quay sang.
Tống Ải quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu rất ra vẻ: "Anh, đôi khi... cũng khá tốt."
Lục Đình Vân sững người.
Khi ở chung với người khác, hắn thường kiềm chế sự sắc bén của mình. Ngoại hình nhìn có vẻ không mang tính công kích, nhưng bản chất lạnh lùng, vô cảm vẫn luôn vô tình bộc lộ.
Thế nên, thực ra không ai nói hắn "tốt". Những đánh giá mà hắn nghe được nhiều nhất đều là "học giỏi", "ngoại hình đẹp", "có năng lực"... vân vân.
Cụm từ "người tốt" này có thể áp dụng cho phần lớn mọi người, nhưng với hắn, nó thực sự rất hiếm hoi.
Lục Đình Vân nhìn chằm chằm người đầu tiên khen mình như vậy, ánh mắt dừng lại ở xương quai xanh dưới cổ áo của đối phương, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.
... Thôi.
Nơi này không thích hợp lắm.
Lục Đình Vân thu ánh mắt lại, hạ kính xe xuống một chút, rồi nói một câu không đầu không đuôi: "Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh."
Tống Ải quay đầu lại, "Hả?"
"Vừa hay có thể về nhà một chuyến."
Nửa giờ sau, chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Lục Đình Vân đang định xuống xe, đế giày còn chưa chạm đất đã bị một bàn tay tóm chặt lấy vạt áo.
Hắn quay đầu lại, thấy vợ mình đang nửa nằm trên ghế, ngẩng đầu nhìn lên. Cổ áo không quá rộng tự nhiên rũ xuống, lấp ló một mảng da thịt hồng hào.
Tống Ải gọi hắn: "Anh... khoan đã!"
Yết hầu của Lục Đình Vân khẽ trượt. Vị trí gần vạt áo nhất của hắn như bị lửa đốt, nóng rát khó chịu. Chân vừa bước ra ngoài lại rụt về, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Ải ho khan một tiếng, giải thích ý đồ của mình: "Cái đó, về chuyện đêm qua, tôi nghĩ chúng ta cần phải thương lượng lại một chút."
Lục Đình Vân khó hiểu nhìn cậu, "Ừm?"
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Tống Ải cảm thấy mặt hơi nóng lên, cậu nghiêm túc nói: "Mặc dù hôm qua người sốt là anh, nhưng giấc ngủ của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cứ thế này không phải là kế lâu dài, phải nghĩ ra một biện pháp triệt để hơn."
Lục Đình Vân: "Biện pháp gì?"
"Để Trình Siêu cút về nhà cậu ấy."
Lục Đình Vân hiếm khi rơi vào trạng thái do dự, "Như thế không hay lắm..."
"Không có gì là không hay cả, Trình Siêu vốn dĩ cũng không được việc."
Sợ hắn không nghe, Tống Ải lại uy h**p: "Nếu anh không muốn bị sốt thêm lần nữa, tốt nhất cứ làm theo lời tôi nói."
"Nhất định phải thế sao?"
"Nhất định phải thế."
Lục Đình Vân nhìn vẻ kiên định của cậu, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thỏa hiệp.
"Được rồi."
Vậy là ngay chiều hôm đó, Trình Siêu đã bị mẹ "xách" về nhà.
Khung cảnh lúc đó quả thực có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung. Tuy nhiên, với vai trò là anh họ và anh dâu, cả hai người đều ăn ý làm ngơ.
Tống Ải nở nụ cười, còn Lục Đình Vân thì tỏ vẻ tiếc nuối.
Cuối cùng, cả hai đều trơ mắt nhìn cậu thiếu niên bị lôi đi.
Mấy ngày sau trôi qua thật nhanh.
Tống Ải thỉnh thoảng tìm Lý Thượng ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng lại vùi mình trong phòng "cày game" thâu đêm. Ngoại trừ việc Lão Vương vắng mặt, cuộc sống vẫn trôi qua lười biếng như mọi khi.
Chỉ có một điểm duy nhất không bình thường.
Đó là Lục Đình Vân ở nhà càng ngày càng lâu.
Ví dụ như một buổi sáng nọ, Tống Ải 12 giờ mới dậy. Cậu mặc quần đùi ngủ mở cửa phòng thì vừa lúc gặp Lục Đình Vân đang đi lên lầu. Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân của cậu, rồi thản nhiên nói một tiếng "chào buổi sáng".
Lại ví dụ như Tống Ải chơi game đến nửa đêm mới về nhà. Vì chơi quá hăng, cả người cậu nóng ran, liền kéo cổ áo chạy đến tủ lạnh tìm nước ngọt. Khi quay đầu, cậu phát hiện Lục Đình Vân đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt bị ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào, trông y hệt như một con ma nam, khiến Tống Ải giật mình.
...
Tống Ải không nhịn được, chất vấn hắn nửa đêm giả ma dọa người.
Hắn nói không ngủ được.
Tống Ải cạn lời, bảo hắn không ngủ được thì lên lầu vận động một chút, tiêu hao hết năng lượng là có thể ngủ.
Kết quả, giọng hắn càng khàn hơn, còn hỏi ngược lại: "Vận động gì?"
"..."
Tống Ải quay đầu bỏ chạy.
Sau mấy ngày sống như gặp ma, Tống Ải cuối cùng cũng đón được ngày Thanh Minh mà cậu mong đợi.
Quản gia Ngô như thường lệ đi ra trước, chỉ huy người giúp việc sắp xếp quà vào cốp xe một cách ngăn nắp.
Tống Ải dậy sớm, ôm chiếc vòng ngọc phỉ thúy 50 vạn mình mới mua xuống lầu, hỏi quản gia Ngô còn chỗ để không.
Quản gia Ngô gần đây dường như luôn rất vui vẻ, cười gật đầu: "Có, có."
Tống Ải đưa đồ cho ông. Vừa lúc đó, Lục Đình Vân từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cảnh này, đoán rằng đó là món quà mới chuẩn bị tặng bà nội.
"Em vẫn mua à?" Lục Đình Vân tiến lại gần hỏi.
Tống Ải theo bản năng quay đầu lại, suýt chút nữa đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nhất định phải đứng gần như vậy để nói chuyện sao?
Cậu lùi lại hai bước, đưa ra một lý do rất hợp lý: "Tiền đã chuyển rồi, không mua thì phí."
Lục Đình Vân cụp mắt nhìn cậu, nhưng không nói thêm gì.
Hai người lần lượt lên xe.
Cùng một chiếc xe, cùng một vị trí, cùng một điểm đến. Trải qua chưa đầy một tháng, những khoảng cách gượng gạo giữa hai người dường như đã biến mất một cách kỳ lạ.
Tống Ải không còn cố tình nép mình vào cửa xe như lần trước, ngược lại còn ung dung duỗi chân.
Đầu gối vô tình chạm vào Lục Đình Vân nhưng cậu không hề chú ý.
Đối phương cụp mắt nhìn lướt qua, yết hầu lên xuống, rồi mở lời: "Hôm nay là Thanh Minh. Theo thông lệ, sẽ có các nghi thức như tế bái tổ tiên, dâng hương cầu nguyện, ăn chay, lễ Phật... được xem là một ngày khá quan trọng của gia tộc. Vì vậy, cha tôi chắc chắn sẽ có mặt."
Phần đầu Lục Đình Vân nói, Tống Ải nghe tai này lọt qua tai kia. Duy chỉ có mấy chữ sau cùng khiến cậu sững người, bất ngờ nhìn đối phương.
... Người này thế mà lại nhớ những gì cậu nói lần trước.
Trí nhớ tốt như vậy, bảo sao thi đỗ trường danh tiếng.
Nhưng Lục Hải Xuyên có ở đó thì cũng có sao đâu. Hôm nay cậu có nhiệm vụ, ai có ở đó cũng không thể ngăn cản được cậu.
Tống Ải hờ hững "À" một tiếng.
Lục Đình Vân thấy cậu đã nghe lọt, lại nói: "Không có gì bất ngờ thì cô tôi cũng sẽ đến. Cô ấy chắc chắn sẽ đưa Trình Siêu đi, nhưng dượng thì không.
Tống Ải: "Ừm."
Lục Đình Vân tiếp tục bổ sung: "Tôi có một người họ hàng xa, năm nào Thanh Minh cũng đến, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Em chưa gặp bao giờ, nhìn ngoài có vẻ hơi hung dữ, nhưng tính cách rất hòa nhã."
Tống Ải cố nén sự kiên nhẫn: "Được rồi."
Lục Đình Vân vẫn định kể tiếp: "Còn có..."
"Dừng." Tống Ải không nhịn được nữa, nghiến răng nói: "Nếu anh định giới thiệu cả gia phả cho tôi nghe, thì tốt nhất bây giờ im miệng đi, nếu không tôi thật sự sẽ..."
Những lời tàn nhẫn nói đến nửa chừng, não Tống Ải đột nhiên "đơ" một giây. Sẽ làm gì đây? Đánh hắn? Đấm hắn? Đá hắn?
Hơ... Dường như mức độ đe dọa đều không cao lắm.
Lục Đình Vân vì giây tạm dừng này mà tò mò, ung dung nhìn cậu: "Sẽ thế nào?"
Tống Ải vội vã lục lọi trong kho từ vựng của mình. Tròng mắt xoay chuyển, cuối cùng hung dữ thốt ra bốn chữ: "Sẽ làm thịt anh."
Nhe răng trợn mắt.
Hung thần ác sát.
Nhưng lại đáng yêu đến cực điểm.
Lục Đình Vân im lặng nhìn cậu, cảm xúc trong đáy mắt không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn ẩn chứa từng tầng sóng dữ đang cuộn trào.
Tống Ải: "..."
Lớn chuyện rồi.
Cậu vội vàng thu lại hàm răng, nhanh chóng lấy điện thoại ra và mở Anipop. Không khí kỳ lạ dường như nhanh chóng lắng xuống trong tiếng "unbelievable" vang lên.
Nhưng dưới vẻ yên lặng đó, một cơn bão dữ dội hơn đang hình thành.