So với lần mừng thọ của bà nội Lục lần trước, không khí ở nhà cũ lần này hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Điều này làm Tống Ải cảm thấy thoải mái, tự tại hơn hẳn.
Vừa bước vào, quản gia đã dẫn họ đi thẳng ra hậu viện.
Những người khác đều đã ở đó để chuẩn bị cho việc tế tổ.
Xuyên qua hành lang, trước khi rẽ vào hậu viện, Tống Ải bỗng nghe Lục Đình Vân hỏi: "phải rồi, bên nhà họ Tống... em không về có ảnh hưởng gì không?"
Tống Ải lắc đầu: "Hôm qua tôi hỏi mẹ rồi, bà ấy nói bận đi công tác không rảnh. Mấy năm nay bà ngoại tôi sức khỏe không tốt, nên việc tế tổ đều giao cho cậu tôi. Tôi có đi hay không cũng không sao cả."
Cậu nhún vai, nói thêm: "Bên cha tôi thì càng không cần nói, đã bao nhiêu năm không về rồi."
Lục Đình Vân nhìn cậu một cái, không hỏi thêm.
Vào đến hậu viện, người đông đúc, chật kín. Lục Hải Xuyên đứng ở vị trí đầu tiên, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu đen chỉnh tề, ngay cả râu cũng cạo sạch sẽ, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm trang.
Tống Ải đi theo Lục Đình Vân đứng phía sau, ngẩng đầu nhìn từng cử chỉ của Lục Hải Xuyên, trong mắt thoáng hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Lễ kính trời, bái đất, tế tổ, thắp hương... một loạt nghi thức diễn ra xong, đã mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Tổ tiên của nhà họ Lục đều được chôn ở nghĩa trang ngoại ô, không xa nhà cũ. Mọi người sẽ đi tảo mộ sau khi ăn cơm chay xong.
Lục Đình Vân và Tống Ải sóng vai đi theo mọi người đến nhà ăn.
Vừa ngồi xuống, một ánh mắt lạnh lùng đã chiếu tới.
Lục Hải Xuyên cực kỳ không thích sự xuất hiện của Tống Ải. Mặc dù ban đầu người đề nghị liên hôn là ông, nhưng trong mắt ông, nếu không phải mang ơn nhà họ Tống thì nhà họ Lục sẽ không phải chịu ủy khuất mà liên hôn với một gia tộc như vậy. Thành phố J có biết bao gia tộc quyền lực và giàu có, nhà họ Lục hiện đang trên đỉnh vinh quang, con trai ông - Lục Đình Vân - là một nhân tài xuất chúng trong giới trẻ. Tương lai của hắn vốn không thể lường trước được, nhưng cố tình...
Nghĩ đến đây, Lục Hải Xuyên giận sôi máu. Tuy nhiên, xét thấy tình hình đặc biệt hôm nay, ông cuối cùng đã nhịn xuống không phát tác, chỉ là bữa ăn đã sớm mất ngon.
Ngược lại, Tống Ải, mặc dù cảm nhận được sự thù địch và xa lánh rõ rệt từ đối phương, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.
Hôm nay là Thanh Minh, cậu sẽ không dại dột mà đối đầu với Lục Hải Xuyên.
Chỉ cần Lục Hải Xuyên không thể hiện sự chán ghét ra mặt, cậu có thể giả vờ như không thấy gì cả. Điều quan trọng nhất là bản thân mình phải vui vẻ.
Lục Hải Xuyên thấy người này ăn uống ngon lành, thật sự không thể nhịn nổi. Ông định dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Đình Vân đang ngồi cạnh Tống Ải, bảo con trai khuyên nhủ, ngăn cản cậu một chút.
Vừa định mở miệng, ông đã thấy con trai mình múc một bát canh đặt trước mặt Tống Ải.
Lục Hải Xuyên: "..."
Sau khi bữa cơm chay kết thúc, Tống Ải ôm quà đi tìm bà nội Lục. Còn Lục Đình Vân thì bị cha mình gọi vào thư phòng nói chuyện.
"Sao hôm nay lại đưa nó đến đây?"
Cửa vừa đóng, Lục Hải Xuyên lập tức hỏi.
Không đợi Lục Đình Vân giải thích, ông nói tiếp: "Lần trước nể mặt bà nội con, cha không tiện nói nhiều. Lúc đến ăn mặc lôi thôi đã đành, kết quả lại chỉ tặng một cái bút máy vớ vẩn, đúng là không xứng đáng chút nào!"
Nghe vậy, Lục Đình Vân khẽ cau mày.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tống Ải lại cảm thấy cây bút máy đó tặng không hay.
"Bà nội dường như không nghĩ vậy." Lục Đình Vân nhìn về phía bàn, bình tĩnh nói: "Bà đã dùng nó rồi phải không?"
Lục Hải Xuyên nhìn theo ánh mắt của con trai, quả nhiên thấy trên bàn có thêm một cây bút máy mới tinh.
Mặc dù sự thật bày ra trước mắt, ông vẫn không để tâm, ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Bà nội con chỉ là tâm địa quá mềm, nên mới bị mấy kẻ tiểu nhân lợi dụng!"
Lục Đình Vân không đồng ý với quan điểm này, nhưng sự giáo dưỡng kính trọng trưởng bối từ nhỏ đã khiến hắn không phản bác.
"À phải rồi, chuyện hợp tác với nhà họ Thẩm đến đâu rồi?"
"Đã bày tỏ ý định với ông Thẩm rồi. Nhưng ông ấy nói ngoài chúng ta ra, còn có không ít công ty muốn hợp tác với nhà họ Thẩm, nên hiện tại vẫn đang xem xét."
"Ông Thẩm tính tình cổ quái, hợp tác hay không đều tùy duyên, chúng ta vẫn phải tiếp tục tốn tâm tư để lấy lòng ông ấy."
"Vâng."
...
Nói xong chuyện chính, trước khi ra ngoài, Lục Hải Xuyên một lần nữa nhắc đến Tống Ải.
"Lát nữa đi nghĩa trang, đừng dẫn nó theo."
Bước chân của Lục Đình Vân đi theo sau hơi khựng lại, có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Lục Hải Xuyên kinh ngạc quay đầu lại, nói: "Còn vì sao nữa? Con thật sự nghĩ Tống Ải sẽ ở mãi trong nhà chúng ta sao? Một thằng nhóc vô dụng như vậy, dẫn nó đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Lục, chỉ e sẽ làm tổ tiên hổ thẹn!"
Lục Đình Vân dừng chân và im lặng.
Nếu là trước đây cha hắn nói vậy, Lục Đình Vân đại khái sẽ không để ý. Nhưng lần này, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy lời của cha hắn thật sự quá khó nghe.
Lục Hải Xuyên thấy hắn không phản ứng, liền hỏi: "Sao thế?"
Đứa con trai vốn luôn tuân theo khuôn khổ trong mắt ông lúc này dường như có chút bất thường.
Một lát sau, ông nghe Lục Đình Vân nói: "Con là vãn bối, vốn không nên nói nhiều. Nhưng cha đang có thành kiến với Tống Ải, đánh giá đó thực sự không khách quan. Còn về việc có nên đi nghĩa trang hay không, con cho rằng, nên tùy theo ý muốn của em ấy."
"..."
Đây là lần đầu tiên Lục Đình Vân vì một người ngoài mà phản bác mình. Lục Hải Xuyên thực sự khó tin, thêm cả cơn tức giận vừa rồi chưa thể phát tiết, lúc này suýt chút nữa máu dồn lên não.
Vừa định lớn tiếng mắng, ông bỗng nhiên nhận ra có điều không đúng.
Ông hiểu con trai mình. Về tính cách, họ gần như giống nhau ở sự lạnh lùng. Đây là "cỗ máy lý trí" mà ông đã dành hơn hai mươi năm để bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bênh vực một người không quan trọng.
Nhất định là có vấn đề ở đâu đó.
Tìm ra nguyên nhân cần thời gian, bây giờ không thể "đánh rắn động cỏ".
Nghĩ đến đây, Lục Hải Xuyên sa sầm mặt. Cuối cùng ông không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
bà nội Lục Lục dẫn mọi người trở về phòng khách.
Lần này người đến không đông như lần trước, nhưng Tống Ải chẳng quen biết ai, nên không tùy tiện lại gần bà nội Lục. Cậu ôm hộp quà ngồi ở một góc chờ cơ hội.
Cho đến khi có người gọi cậu.
"Tống... anh Ải."
Tống Ải ngẩng đầu, thấy đó là Trình Siêu.
Đối phương nhìn dáng vẻ này của cậu, vẻ mặt đầy hả hê, ngồi xuống bên cạnh cậu và hỏi: "chậc chậc, anh ngại giao tiếp xã hội à?"
"..." Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Tống Ải thật sự muốn cho cặp mắt vừa mới lành lặn của cậu ta thêm một cú đấm nữa.
"Nếu còn nói vớ vẩn, tôi sẽ nói cho mọi người biết chuyện cậu đi bar..."
"Thôi, thôi, thôi!" Lời đe dọa rất hiệu quả, Trình Siêu sợ đến mức lập tức giơ tay đầu hàng, "Sai rồi, tôi sai rồi."
Tống Ải hài lòng.
Trình Siêu chú ý tới chiếc hộp trong lòng cậu, tò mò hỏi: "Cái gì đấy? Thuốc nổ?"
Tống Ải "Ừm" một tiếng: "Hai ký, TNT tự chế, đảm bảo nổ bay cả nhà họ Lục, không sót một mống."
Trình Siêu: "..."
Mặc dù biết là nói đùa, nhưng nghe vẫn thấy thật đáng sợ.
Cậu ta sợ đến im lặng một lúc. Nhưng im không được bao lâu, chứng hiếu động lại tái phát: "Hay là thế này, tôi giới thiệu cho anh từng người trong nhà họ Lục từ trái sang phải nhé?"
Tống Ải vô cảm "Ừm" một tiếng.
Trình Siêu lập tức bắt đầu.
"Người phụ nữ đầu tiên ở bên trái là mẹ tôi. Anh tôi gọi bà ấy là cô, anh cũng nên gọi như vậy. Tính tình bậc nhất ở Lục gia, không ai sánh bằng! Giọng siêu to, đánh người siêu đau! Khuyên anh đừng có dại mà chọc vào."
"Người đàn ông bên cạnh mẹ tôi không phải cha tôi, là mà là người bác họ hàng xa của ông nội tôi. Từ khi ông nội qua đời, năm nào bác ấy cũng đến đây cúng bái. Anh tôi nói vì trước đây ông nội đối xử với bác ấy rất tốt, nhưng mà bản thân bác ấy cũng rất tốt."
"Tiếp theo, là người đứng bên phải bà nội..."
...
Trình Siêu giới thiệu một loạt. Có lẽ là vì thêm thắt "nhãn dán" nên Tống Ải cảm thấy dễ nhớ hơn hẳn. Ít nhất là ngay khi nhìn thấy người đầu tiên, cậu có thể lập tức phán đoán người này có dễ chọc hay không. Tương ứng, mọi người cũng không còn xa lạ như trước nữa.
"Người cuối cùng." Giọng Trình Siêu đột nhiên lớn hơn một chút, dường như muốn thể hiện tầm quan trọng của người này: "Cũng chính là đại soái ca vừa bước chân trái vào cửa, anh tôi, Lục Đình Vân!"
Nghe thấy cái tên, Tống Ải nhìn về phía cửa.
Đúng như "nhãn dán" của Trình Siêu, Lục Đình Vân quả thật có một gương mặt đẹp trai đến khiến người khác phải gào thét.
Cấu trúc xương hoàn hảo, ngũ quan rõ ràng, thân hình cao ráo, vai rộng eo hẹp, khi hai tay khoanh lại...
Khoan đã!
Ch//ết tiệt, cậu đang nghĩ cái gì thế này?
Suy nghĩ vừa thu lại, Tống Ải lập tức tỉnh táo, nhưng vành tai đã bất giác đỏ bừng.
Lục Đình Vân đi đến chào bà nội Lục trước, sau đó xoay người đi về phía họ. Với lợi thế chân dài, không mấy chốc đã đứng trước mặt, nhìn xuống Tống Ải đang co mình trên sofa.
Góc độ này có chút kỳ lạ, nhưng lại... vô cùng dễ chịu.
"Anh ơi, chúng ta khi nào xuất phát?" Trình Siêu hỏi.
Lục Đình Vân cúi đầu nhìn đồng hồ, "Chắc chuẩn bị xong rồi, quản gia sẽ vào thông báo."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tống Ải: "Nghĩa trang không xa, nhưng tảo mộ chắc chắn sẽ mất một ít thời gian. Em có muốn đi không?"
Tống Ải hơi ngạc nhiên, nhướng mày nói: "Tôi còn có thể tự chọn sao?"
Cậu cứ nghĩ hoặc là phải đi, hoặc là không được phép đi.
Trong đáy mắt Lục Đình Vân thoáng hiện lên một tia khác lạ, "Ừm."
"Vậy tôi đương nhiên là..." Tống Ải ngáp một cái: "Không đi. Tổ tiên nhà họ Lục tôi chẳng quen ai, có bái cũng không phù hộ cho tôi, chi bằng đi ngủ một giấc."
"Thật chứ?"
"Cái này mà giả được sao?"
"Được." Lục Đình Vân tôn trọng ý kiến của cậu, không hỏi thêm.
Ngược lại, Trình Siêu có ý kiến: "A? Anh có thể không đi, sướng quá! Tôi có thể..."
Lời còn chưa dứt, giọng nói của mẹ cậu ta đã vang lên: "Cái gì mà đi hay không đi? Trình Siêu, con đừng lại định lười biếng không đi tảo mộ nhé? Mẹ thấy con muốn ăn đòn rồi!"
"Không có!" Trình Siêu lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: "Trời xanh chứng giám, con không có! Mẹ nghe lầm rồi!"
Người phụ nữ giơ tay đuổi theo.
Một lúc sau, vài tiếng "bạch bạch" vang lên từ bên ngoài.
Tống Ải có chút muốn cười.
Lục Đình Vân thấy khóe môi cậu khẽ nhếch, dường như cũng vui vẻ hơn một chút, hắn nói thêm: "Bà nội ngồi xe lăn bất tiện, với lại ngoài trời đang mưa phùn nên bà ấy sẽ về trước."
Tống Ải không phản ứng kịp: "Hả?"
Lục Đình Vân nhìn về phía chiếc hộp trong tay cậu: "Món quà, em có thể tặng bà ấy vào lúc đó."
Tống Ải khẽ chớp mắt, "...A."
Mọi người trong nhà họ Lục đã rời đi.
Tòa nhà rộng lớn như vậy, chỉ còn một mình Tống Ải, cậu hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.
Nói là muốn ngủ trưa, nhưng một người không có thói quen này, đến giờ này căn bản không ngủ được. Cậu cứ thế nằm trên sofa chơi game một lúc, mông đã cứng đờ.
May mắn là không lâu sau, bên ngoài đã có tiếng động.
Tống Ải lập tức ngồi thẳng lại.
bà nội Lục Lục ngồi trên xe lăn được người đẩy vào. Thấy Tống Ải, bà cười hiền: "Bà cứ nghĩ sao không thấy cháu đâu, hóa ra là ở đây."
Tống Ải gãi đầu: "Chú Lục....không muốn cháu đi, mà cháu cũng lười hóng hớt, nên..."
"Bà hiểu rồi." bà nội Lục vẫy tay, ý bảo những người khác lùi xuống, rồi tiếp tục nói: "Hải Xuyên có thành kiến với cháu. Nó quá cố chấp, một lòng chỉ nghĩ đến tương lai của nhà họ Lục. Hồi trẻ vì công ty mà làm việc không kể ngày đêm, lớn tuổi rồi lại tiếp tục gây áp lực cho Đình Vân. Đình Vân hồi nhỏ bị mắng, chắc còn nhiều hơn cả số lần cháu bị coi thường."
Nghe đến đây, Tống Ải suýt nữa đã đếm xem mình đã bị coi thường bao nhiêu lần.
"Lục Đình Vân hồi nhỏ thảm thế sao?" Cậu tò mò hỏi.
Từ "thảm" khiến bà nội Lục không nhịn được cười. Nhưng bà không muốn tham gia quá nhiều vào chuyện tình cảm của con cháu, liền lảng sang chuyện khác: "Sau này cháu có thể tự mình hỏi nó. À phải rồi, hôm nay cháu cố ý đến đây, có phải có chuyện muốn nói với bà không?"
Bị đoán trúng tâm tư, Tống Ải chớp mắt, lấy chiếc hộp ra, có chút ngượng ngùng mở lời: "Lần trước cháu đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị, chỉ tặng một cây bút máy... Bị mẹ mắng một trận, nên cháu mua lại món quà mừng thọ này..."
"Bà xem có thích không ạ."
bà nội Lục nhận hộp quà và mở ra. Đôi mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Màu sắc không tệ." Bà chậm rãi nói: "Nhưng loại vòng tay như thế này bà đã nhận được rất nhiều rồi. Còn cây bút máy mà cháu tặng, bà chỉ nhận được hai lần thôi. Nghe Đình Vân nói, cháu nhớ là bà viết chữ đẹp. So với chiếc vòng tay chỉ có ưu thế về giá cả này, bà đương nhiên thích món quà ban đầu hơn."
Tống Ải mím môi, không biết nói gì.
"Nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài." bà nội Lục Lục một lần nữa khép hộp quà lại, nói từng chữ: "Cũng giống như chiếc vòng tay này và cây bút máy kia, đắt chưa chắc đã là tốt. Vạn vật đều có hai mặt, dùng mắt nhìn thì không thấy được đâu. Tống Ải, phải học cách dùng cả trái tim để cảm nhận."
Chưa bao giờ có ai tận tình mà nói với Tống Ải những điều này.
Mặc dù cậu không hoàn toàn hiểu hết, nhưng vẫn ngây người tại chỗ, cố gắng tiêu hóa.
bà nội Lục chỉ nói đến đây, cũng thấy mệt mỏi. Bà quay đầu, bảo người đẩy mình về phòng nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau, Tống Ải mới quay đầu nhìn ra ngoài.
Cơn mưa phùn rả rích, thoắt cái đã biến thành mưa to.
Khoảng hai mươi phút sau, những người còn lại trong nhà họ Lục đều hớt ha hớt hải trở về, giống như gà rơi vào nồi canh vậy.
Tống Ải vốn dĩ đã định đi sau khi tặng quà xong, nhưng bị cơn mưa này giữ chân ở trong nhà. Thấy vầng trán của Lục Đình Vân ướt sũng, cậu tiện tay rút hai tờ khăn giấy đưa qua.
"Đã xong chưa?"
"Gần xong rồi. Mưa to quá, nên quay về trước."
Tống Ải vô cảm "À" một tiếng, nhưng điều cậu muốn hỏi thật ra là câu này: "Vậy chúng ta khi nào thì đi?"
Động tác lau tóc của Lục Đình Vân khựng lại. Ánh mắt hắn lướt qua đôi môi đầy đặn, căng mọng của cậu, giọng nói không nghe ra vẻ tiếc nuối: "Hôm nay e là, không đi được."
Tống Ải nghi hoặc nhìn hắn, "Ý anh là sao?"
"Vừa trên đường về tôi có hỏi tài xế, tài xế nói mưa lớn quá không đi được. Một đoạn đường phải đi qua bị xe chở hàng làm hỏng, mưa lớn thế này thì không thể qua được. Phải đợi tạnh mưa mới đi được."
"Vậy khi nào thì tạnh?"
"Không biết được, chắc hôm nay phải ngủ lại nhà cũ một đêm."
Tống Ải: "...?"
Lại nữa sao?