Hắn cưỡng chế thu lại ánh mắt.
Không khí từ khe cửa lùa vào, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngột ngạt. Hắn đứng dậy rót một cốc nước, nhưng uống xong cũng chẳng khá hơn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen đặc. Mặc dù đã hơn chín giờ tối, hắn vẫn không hề buồn ngủ. Hắn lưỡng lự, nên tiếp tục làm việc hay đi nghỉ?
Ý chí mạnh mẽ thôi thúc hắn quay lại bàn làm việc. Hắn mở một tập tài liệu, xem xét có thiếu sót hay cần sửa đổi gì không. Nhưng thực tế thường đánh bại lý tưởng. Ngón tay hắn lướt chuột lên xuống chục lần, chẳng đọc được chữ nào, ngược lại còn mất kiên nhẫn nhịp chân liên hồi.
Thôi vậy.
Trạng thái làm việc kém hiệu quả thế này thì thà bỏ cuộc.
Lục Đình Vân tắt máy tính, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, đứng lên, bước về phía cửa. Đại não ra lệnh quay về phòng ngủ tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng cơ thể hắn đáp lại bằng cách đứng bất động, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mà hắn vừa nhìn thấy lúc nãy.
Đêm xuân nóng bức, ẩm ướt.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Quản gia Ngô nói Tống Ải đã ngủ rồi. Hắn đã xem các bài phổ cập kiến thức trên mạng, tình huống này... hình như chỉ có thể "tự giải quyết".
Lý trí vẫn còn, hắn mạnh mẽ dằn lại những ý nghĩ đó, quay người về phòng mình. Tắm nhanh bằng nước lạnh, hắn mở cửa phòng tắm bước ra, căn phòng ngủ lập tức tràn ngập hương hoa sơn trà. Đầu óc hắn choáng váng, một cảm giác kỳ lạ nhưng lại gây nghiện. Hắn nằm xuống giường với sự mệt mỏi đã được trút bỏ, ngón tay vô thức nắm lấy một góc ga giường, lật người, vùi mặt vào gối.
Mấy ngày trước, người giúp việc ôm ga giường đã giặt lên lầu, vừa chuẩn bị thay chăn thì bị hắn bảo dừng lại.
“Tiên sinh, hôm nay cậu không thay sao?”
“Ừm.”
người giúp việc hiểu ý, ôm ga giường định rời đi, lại nghe hắn dặn dò: “…Trong khoảng thời gian này, khi nào tôi nhờ thì dì hãy thay.”
người giúp việc nhìn hắn đầy kỳ lạ, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc và trả lời: “Được.”
Hắn hít hà mùi hương quen thuộc.
Lục Đình Vân đã sớm nhận ra mình không bình thường. Cơ thể hắn giống như một con rối, và sợi dây điều khiển là từng cử chỉ của Tống Ải.
Đây là một tình trạng hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hơn hai mươi năm qua của hắn. Chưa bao giờ hắn chú ý đến cử chỉ của một người nào như thế. Chưa bao giờ hắn thèm khát đôi môi của một người nào như thế. Chưa bao giờ hắn thèm muốn làn da của một người nào như thế.
Hắn cảm thấy mình có thể sắp rơi vào một hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng hắn lại bất lực trước điều đó.
Sáng hôm sau.
Vì ngủ sớm nên Tống Ải cũng dậy sớm. Cậu định nằm nghịch điện thoại một lúc, nhưng bụng bỗng nhiên kêu không kịp báo trước. Cậu đành vội vàng rời giường vệ sinh cá nhân, trong vòng mười phút đã chạy xuống lầu.
Vừa xuống đã thấy Lục Đình Vân đang ngồi ở bàn ăn, từ tốn thưởng thức bữa sáng. Dạo gần đây số lần cậu ăn cơm cùng Lục Đình Vân ngày càng nhiều, cậu đã hoàn toàn thích nghi với việc ngồi cùng bàn ăn. Gần như không suy nghĩ, Tống Ải lập tức đi tới và ngồi đối diện Lục Đình Vân.
Bàn ăn là kiểu hình chữ nhật tiêu chuẩn, hai người nói là ngồi cùng bàn nhưng thực ra cách nhau rất xa, nói chuyện cũng phải lớn tiếng mới nghe thấy. Trong tình trạng ngủ đủ giấc, Tống Ải có tâm trạng khá tốt, vì vậy theo thói quen chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Đối phương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại oán trách: “Chào buổi sáng.”
Tống Ải lúc này mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt Lục Đình Vân, vô cùng kinh ngạc: “Trời… anh ngủ không ngon sao?”
Không chỉ không ngủ ngon, mà gần như không ngủ.
Lục Đình Vân mím môi, chỉ nói “Ừm.”
Tống Ải tặc lưỡi, Lục Đình Vân là người có lối sống quy luật thế mà cũng thức khuya ư? Vì tò mò, cậu hỏi dồn: “Anh lớn chừng này rồi, lại không chơi game cũng không xem phim, thức khuya làm gì vậy?”
Lục Đình Vân nhìn kẻ đầu sỏ gây tội dường như còn đang cười trộm, ánh mắt càng thêm oán trách: “Tôi không thể thức khuya sao?”
Tống Ải lấy tay che miệng đang cong lên không thể hạ xuống, rất khiêm tốn nói: “Được, đương nhiên là được, nhưng tôi khuyên là nên thức khuya ít thôi, chú ý sức khỏe nhé.”
Nghe vậy, sự oán trách trong mắt Lục Đình Vân đột nhiên tan biến. Hắn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Tống Ải cũng chợt nhận ra điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức. Ch//ết tiệt, cậu lại đi dặn đối phương chú ý sức khỏe làm gì chứ?! Chủ đề này không phù hợp chút nào.
Tống Ải cũng im lặng, múc một bát cháo tôm, cúi đầu ăn thật nhanh.
Không khí kỳ lạ bao trùm hai người.
Ăn xong gần hết, Tống Ải định đứng dậy thì nghe Lục Đình Vân hỏi: “Em lại muốn ra ngoài?”
Tống Ải gật đầu như hiển nhiên. Cậu ăn không ngồi rồi vì chẳng làm được gì, không ra ngoài chơi thì làm gì nữa?
“Có việc gì sao?” Tống Ải theo bản năng hỏi.
Lục Đình Vân cũng gật đầu, rũ mắt nói: “Hôm nay tôi phải đến nhà họ Thẩm thăm hỏi một chuyến. Nếu em không có kế hoạch gì đặc biệt quan trọng, em, có thể đi cùng tôi không?”
Lại là nhà họ Thẩm?
Tống Ải ngồi xuống ghế: “Vẫn là vì chuyện hợp tác?”
“Ừm.”
“Nhất định phải đi sao?”
Lục Đình Vân không nói gì, lấy một tờ khăn ướt lau tay.
Tống Ải mở điện thoại xem tin nhắn, không biết có phải vì lúc này còn quá sớm không, nhưng không một ai tìm cậu.
Thôi vậy.
Cố gắng đi cùng hắn một chuyến. Cậu thực ra cũng muốn xem con gái nhà họ Thẩm thế nào rồi.
“Được rồi, khi nào đi?”
Tống Ải vừa dứt lời, vẻ mặt Lục Đình Vân dường như đẹp trai hơn hẳn, quầng thâm dưới mắt cũng nhạt đi một chút: “Chờ quản gia Ngô chuẩn bị đồ xong, chúng ta có thể xuất phát.”
“À.”
Tống Ải vốn nghĩ chỉ cần đợi một lát, ai ngờ ngồi trên sô pha chơi game Anipop được nửa tiếng mà vẫn không thấy ai gọi mình. Cậu bực bội đứng dậy, "Rốt cuộc có đi hay không đây?"
Lúc này, Lục Đình Vân vừa xuống lầu, mặc chiếc áo polo đen giản dị. Hắn nhìn ra ngoài cửa, giải thích: "Chắc sắp xong rồi. Lần đầu đến nhà họ Thẩm, chuẩn bị quà cáp chu đáo một chút sẽ thể hiện sự chân thành hơn."
Tống Ải đi theo ra ngoài nhìn, mới phát hiện cốp xe đã chất đầy, không biết có bao nhiêu hộp lớn hộp nhỏ, tất cả đều được xếp gọn gàng, ngay ngắn. Cậu từng thấy mẹ mình đến thăm nhà người khác và tặng quà, nhưng ngoài thuốc lá, rượu quý và đồ cổ ra, nhiều nhất cũng chỉ thêm một hoặc hai bức thư pháp, tranh vẽ mà đối phương yêu thích, tuyệt đối không có nhiều đến vậy.
Quả nhiên là nhà họ Lục.
Hai người lần lượt lên xe.
Tống Ải lười biếng nghiêng người dựa vào ghế chơi game, chân gần như chiếm hết nửa không gian phía sau. Nhưng người kia lại chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn cậu. Vừa chơi xong một trận, Tống Ải giơ tay kéo cổ áo.
Lạ thật, hôm nay trời không nắng gắt, sao lại nóng thế này?
Cậu mải mê vào trò chơi mới, hoàn toàn không nhận ra hơi nóng thực ra đều tỏa ra từ bên cạnh.
Tới cổng nhà họ Thẩm. Rõ ràng đã báo trước, vừa xuống xe đã có người ra đón. Biệt thự nhà họ Thẩm trông còn bề thế hơn cả nhà họ Lục, phong cách tổng thể thiên về lâm viên kiểu Trung Quốc, vừa có sự tiện nghi của kiến trúc hiện đại, lại vừa mang vẻ đẹp của lâm viên Tô Châu.
Quản gia dẫn họ đến phòng khách, nhưng vẫn chưa thấy ông Thẩm. Quản gia nói: "Ông Thẩm vẫn đang chăm sóc vườn rau, phiền hai vị chờ ở đây một lát. Cô chủ của chúng tôi đang trên đường về..."
Lục Đình Vân đáp lại tự nhiên: "Được."
Sau khi quản gia rời đi, Tống Ải nóng lòng hỏi: "Ông Thẩm còn tự trồng rau ư?"
Lục Đình Vân giải thích: "Chắc chỉ là sở thích. Những người lớn tuổi thường có những sở thích tương đối mộc mạc như vậy. Hồi ông nội tôi còn sống cũng rất thích câu cá."
"Thì ra là vậy."
Tống Ải lay động chân, định hỏi thêm, thì thoáng thấy một bóng người thướt tha từ cửa bước vào.
"Thật ngại quá! Cha tôi hễ chăm vườn rau là mất hết khái niệm về thời gian. Tôi đã cho người đi gọi rồi, chắc vài phút nữa sẽ tới. Tôi xin phép ở đây trò chuyện với hai người trước."
Tống Ải ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú. Không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy cô hình như tiều tụy hơn lần trước ở tiệc đính hôn một chút? Ít nhất trông không còn rực rỡ chói lọi như vậy... Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện của Chung Thiếu Hiên?
Đang suy đoán, cậu thấy Lục Đình Vân đứng lên, cậu cũng lập tức đứng theo.
Thẩm Nhân thụ sủng nhược kinh, vội vàng giơ tay xuống ý bảo: "Hai người đừng khách sáo! Mời ngồi."
Thấy hai người ngồi xuống, cô nhìn Tống Ải, rồi mở lời: "Lục tổng, nói ra thì tôi còn phải gọi anh một tiếng đàn anh. Vị này chắc là người yêu của anh?"
Nghe thấy hai chữ "người yêu", mặt Tống Ải đỏ bừng. Từ này có chút... quá mập mờ rồi.
Lục Đình Vân tiếp nhận một cách tự nhiên, khóe miệng cong lên, gật đầu giới thiệu: "Em ấy tên là Tống Ải. Lần trước tiệc đính hôn của cô em ấy cũng có tham gia."
"Chào cậu, tôi là Thẩm Nhân." Thẩm Nhân cười nói, đôi mắt trong veo như thủy tinh khẽ đảo, dường như nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Có phải là ‘ái’ trong 'yêu' không?"
Tống Ải định mở miệng, nhưng Lục Đình Vân đã nói trước. Hắn dùng giọng điệu rất bình thản, như thể đã giới thiệu như vậy từ lâu rồi.
"'Ải' trong 'yêu ải đình vân'."
Nghe thấy tổ hợp này, Tống Ải ngây người.
Thẩm Nhân kinh ngạc che miệng, vui mừng nói: "Thế mà thật! Tôi đã nói sao nghe quen tai... Đàn anh, anh và người yêu quả là trời sinh một cặp nha!"
Khóe miệng Lục Đình Vân dường như cong sâu hơn, hắn không nói gì, nhưng ý cười trong mắt đã không thể giấu được.
Chỉ có Tống Ải là hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Chậc... hóa ra còn có một thành ngữ như vậy sao?
Ba người trò chuyện thêm một lát. Không bao lâu, ông Thẩm xắn ống quần đi đến. Mặc dù có thể thấy chân ông không tiện, bước đi hơi chậm, thậm chí thỉnh thoảng còn run rẩy, nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn.
ông Thẩm đầu tiên nhìn Lục Đình Vân, không nói gì, nhưng chú ý đến Tống Ải bên cạnh, nheo mắt hỏi: "Cháu là con trai nhà họ Tống phải không?"
Tống Ải thắc mắc sao ông biết, gật đầu.
ông Thẩm cười, "Trông giống mẹ cháu lắm."
Tống Ải: "Ông quen mẹ cháu sao?"
ông Thẩm gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hẳn. Nói đúng ra, ông quen cha cháu."
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, hô hấp của Tống Ải bỗng ngừng lại trong một thoáng.
"Cha" là hai chữ gần như cấm kỵ trong nhà cậu. Ở nhà không nhắc tới, ra ngoài càng không có ai nhắc tới. Tống Ải đã không nhớ nổi lần cuối cùng có người nói về cha mình là khi nào.
Khó khăn lắm mới gặp được một người, Tống Ải lại do dự không biết có nên hỏi không. Cậu muốn hỏi nhưng không dám, chỉ sợ hỏi ra lại đau lòng.
Lục Đình Vân dường như nhìn thấu sự do dự của cậu, giơ tay đặt lên lưng cậu. Lòng bàn tay ấm áp mang đến cho người ta dũng khí. Lục Đình Vân nói: "Muốn hỏi thì cứ hỏi."
Tống Ải ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không còn chần chờ, quay đầu nhìn về phía ông Thẩm: "Ông và cha cháu quen nhau như thế nào ạ?"
ông Thẩm nhận ly trà từ Thẩm Nhân, ngước mắt xuyên qua cánh cửa rộng mở nhìn ra ngoài. Lúc này vẫn chưa đến giữa trưa, ánh nắng chói chang nhưng ấm áp, khiến ông nhớ đến người đàn ông nhiệt tình, tốt bụng năm xưa.
"Năm ông ba mươi hai tuổi lập công ty, hơn bốn mươi tuổi thì công ty chuyển đổi thất bại, đứng trước bờ vực phá sản. Con bé cũng vừa sinh vào năm đó. Áp lực quá lớn, có lúc ông chỉ muốn trốn tránh. Có hôm đi ngang qua bờ sông Thái Hồ, đứng trên cầu bất động. Cha cháu nghĩ ông có ý định dại dột, chạy tới khuyên nhủ ông nghĩ thoáng hơn. Ha ha... Lúc đó cậu ấy cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, là một chàng trai rất nhiệt tình và lương thiện. Sau này ông vượt qua khó khăn, mời cậu ấy tới nhà ăn cơm. Cũng chính là lúc đó, ông quen cha cháu."
ông Thẩm nói xong, có lẽ nhớ tới chàng trai trẻ năm xưa đã không còn trên đời, lại không kìm được thở dài.
Lục Đình Vân im lặng rũ mắt, phát hiện khóe mắt cậu đã ướt, đuôi mắt và sống mũi đều ửng đỏ. Đôi vai gầy nhỏ khẽ run rẩy, nhưng không rõ ràng, như đang cố kìm nén.
Vẻ ủ rũ đau buồn, đáng thương đến tội nghiệp. Hoàn toàn khác xa với hình ảnh con nhím kỳ quái, nghịch ngợm thường ngày.