Giây tiếp theo, cậu rơi vào một vòng tay vững chãi...
ông Thẩm và cha cậu không có nhiều dịp tiếp xúc, sau này cha cậu rời quê hương đi xa, hai người cũng chỉ còn thư từ và điện thoại để liên lạc. Bởi vậy, chuyện cũ để kể cũng không có nhiều.
Sau khi trò chuyện thêm một lát, ông Thẩm đề nghị dẫn họ đi xem vườn rau. Cả hai đều đồng ý, còn Thẩm Nhân nói có việc nên không đi cùng.
Từ phòng khách bước ra, Tống Ải đã dần bình tĩnh lại. Qua những mảnh ký ức vụn vặt này, cậu hiểu thêm vài phần về người cha mà cậu đã mơ hồ bấy lâu.
Vậy là đủ rồi.
Có lần bà ngoại cũng vô tình nhắc đến. Khi đó cha cậu đã mất hơn hai năm, lo cho mẹ con cậu cô đơn không nơi nương tựa, bà ngoại mong mẹ cậu tái hôn. Nhưng mẹ cậu khăng khăng không chịu, thế là bà ngoại cảm thán rằng bà đúng là cứng đầu, thời trẻ thì tự lực cánh sinh, chẳng vừa mắt ai, khó khăn lắm mới phải lòng một người, kết quả lại là người đoản mệnh, để bà tự mà lo liệu.
Bà ngoại nói hồi trẻ mẹ cậu một lòng gây dựng sự nghiệp, sau này gặp cha cậu, lại đặc biệt muốn kết hôn. Không lâu sau, hai người có Tống Ải, và mẹ cậu vẫn đam mê sự nghiệp, còn trách nhiệm chăm sóc cậu thì dồn hết lên vai cha. Mẹ gánh vác việc gia đình, cha chăm con, cuộc sống tuy bình dị nhưng hạnh phúc, cho đến khi một tai nạn bất ngờ đã cướp đi cha cậu…
Lục Đình Vân đi theo sau cậu, từ đầu đến cuối chỉ mím môi, không nói lời nào.
Đến khi tới vườn rau của ông Thẩm, Tống Ải mới ngẩng đầu nhìn thẳng.
Vườn rau này không lớn lắm, chỉ chiếm một phần tư diện tích sân sau. Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy đủ loại rau củ, tất cả đều căng tràn sức sống và phát triển rất tốt.
“Ông thì tuổi đã cao, việc công ty có tâm nhưng vô lực, ngày thường cũng không theo kịp nhịp của bọn trẻ. Không có việc gì thì ra đây tưới nước, xới đất, cũng thảnh thơi lắm.”
Tống Ải không hiểu lắm niềm vui này, nhưng cũng không mất hứng. Cậu ngồi xổm xuống, tiện tay nhổ hai cọng cỏ dại, rồi chỉ vào một cây rau có phiến lá xòe ra, hỏi: “Đây là cây gì ạ?”
Lục Đình Vân nhìn mọi cử chỉ của cậu, nhanh chóng giải thích: “Chắc là măng tây.”
Tống Ải mắt mở to. Cậu nhớ lại món măng tây hay ăn trong lẩu, mỏng tang trong veo, không tài nào liên tưởng đến những phiến lá rậm rạp trước mắt. “À? Măng tây không phải có thể cắt lát sao? Chẳng phải nó phải mọc giống củ khoai tây sao?”
Lục Đình Vân suy nghĩ một lát, rồi giải thích thêm: “Những phiến lá bên ngoài này là lá của cây măng tây. Phần mà em nói có thể cắt thành lát ấy, là phần củ nằm dưới lòng đất, có hình dạng như cái gậy và rất to, nên mới cắt được thành lát.”
Hắn nói nhỏ, vì ở ngoài trời nên chỉ đủ cho Tống Ải nghe thấy.
Tống Ải “ồ à” tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm nữa. Ngược lại, Lục Đình Vân tự nhiên im lặng. Ở một góc không ai để ý, nhịp thở hắn dần trở nên dồn dập.
ông Thẩm hoàn toàn không hay biết, cúi lưng gỡ mấy dây leo vướng víu, cười một tiếng, nói: “Cháu chuẩn bị bài vở cũng không tệ đấy chứ.”
Tống Ải không hiểu, ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Ông ấy nói anh chuẩn bị bài tốt là ý gì?”
Lục Đình Vân cúi đầu nhìn chằm chằm đôi môi lúc đóng lúc mở của cậu, một lúc lâu mới đáp: “Chắc là ông ấy nhìn thấu tâm tư của tôi. Trước khi đến đây, tôi đã học một ít kiến thức về trồng rau.”
Tống Ải: “…”
Cậu không nhịn được bình luận: “Hai người đúng là cao thủ đấu trí.”
Lục Đình Vân học được sự “vô liêm sỉ” của ai đó, cũng không giả vờ khiêm tốn nữa: “Quá khen.”
ông Thẩm lại bẻ ra một nhánh rau tươi, lẩm bẩm: “Chắc vài hôm nữa, đám rau này cũng có thể ăn được rồi. Thẩm Nhân dạo này ăn uống không tốt lắm, ăn loại rau tươi mát này là thích hợp nhất.”
Nghe thấy tên Thẩm Nhân, biểu cảm của Tống Ải trở nên có chút không tự nhiên. Vương Thụy Cảnh nói Chung Thiếu Hiên trước kia có bạn trai, cậu ngày đó cũng nghi ngờ Chung Thiếu Hiên ôm ấp một người đàn ông khác, nhưng đó chỉ là chuyện “trước kia” và “nghi ngờ”. Mở miệng ra nói ngay, chưa kể nhà họ Thẩm có tin hay không, bản thân cậu cũng không có đủ bằng chứng.
Nhưng cứ thờ ơ lạnh nhạt...
Thôi, cứ xem tình hình đã rồi quyết định.
Nghĩ vậy, Tống Ải bèn hỏi: “Chị ấy dạo này ăn uống không tốt sao?”
ông Thẩm gật đầu, đầy vẻ lo lắng: “Tuy con bé này ăn uống vẫn luôn không nhiều, nhưng kể cả lúc nó ồn ào đòi giảm cân, cũng chưa bao giờ ăn ít thế này.”
Tống Ải vờ suy đoán: “Có lẽ là do trời nóng quá chăng?”
ông Thẩm lắc đầu thở dài: “Có lẽ vậy.”
Tống Ải cứng người, sờ sờ cổ. Cậu có chút bực bội. Thôi rồi, không biết nói chuyện phiếm, cuộc trò chuyện trở nên ngượng ngùng.
Lúc này, Lục Đình Vân phối hợp nói: “Nhưng cháu nghe nói ăn uống phần lớn có liên quan đến tâm trạng. Lúc nãy Thẩm Nhân đi, cháu thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm?”
ông Thẩm hừ lạnh một tiếng, mặt sa sầm: “Chắc chắn lại vì thằng nhóc kia rồi!”
Lục Đình Vân hỏi dồn: “Ý ông là vị hôn phu của Thẩm Nhân?”
ông Thẩm nhìn hai người họ, có chút chần chừ, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra: “Ừ! Dù ông không vừa lòng thằng nhóc đó, nhưng con bé cứ khăng khăng, ông cũng chưa từng nói nửa lời phản đối. Thế mà con bé cứ nói ông không ưa vị hôn phu của nó, suốt ngày cãi nhau với con bé. Ông sống đến tuổi này rồi, chưa thấy cái kiểu làm ra vẻ như thế!”
Nói rồi, ông tức giận đến suýt nữa thì ném cái cuốc trên tay. May mà lý trí kịp thời quay về, ông ổn định lại cảm xúc, nhìn Lục Đình Vân: “ông nghe con bé nói các cháu quen nhau từ trước. Ông nói chuyện thì khó nghe, hễ cứ nói chuyện này với nó là y như rằng cãi nhau… Các cháu đều là người trẻ tuổi, chắc sẽ nói chuyện hợp hơn ông. Nếu khi nào tiện, làm ơn khuyên nhủ nó giúp ông. Nó lấy ai ông cũng mặc kệ, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”
Sau khi nói xong chuyện công việc với ông Thẩm, Lục Đình Vân quyết định ghé qua thăm Thẩm Nhân trước khi về. Tống Ải đồng ý ngay.
Hai người liền theo quản gia đến căn phòng của Thẩm Nhân.
Chưa tới nơi, đã nghe thấy tiếng ồn ào. Tống Ải không khỏi bước nhanh hơn.
Vừa định dừng lại trước cửa, bất ngờ cậu bị ai đó túm lấy cổ áo từ phía sau. Chân đang bước bỗng hẫng lại, cả người theo quán tính ngã ra sau.
Giây tiếp theo, cậu rơi vào một vòng tay vững chãi.
Giữa khoảnh khắc bàng hoàng, Tống Ải thấy một món đồ sứ bay vút qua trước mắt, rồi rơi xuống đất theo một đường cong hoàn hảo, phát ra âm thanh vỡ tan chói tai.
Cùng lúc đó, giọng Lục Đình Vân truyền đến từ phía trên đầu cậu:
“Cẩn thận.”
Mùi nước hoa độc đáo của hắn xộc vào mũi, hòa lẫn với hương hoa sơn trà, thậm chí còn phảng phất chút mùi thuốc lá… Vừa nhận ra mùi thuốc lá, Tống Ải không khỏi ngẩn người.
Ngày hôm nay Lục Đình Vân gần như đều ở bên cạnh cậu, trừ mười phút lên lầu thay quần áo, hắn hút thuốc từ lúc nào?
Tuy rằng biết hắn hút thuốc, nhưng Tống Ải rất ít khi thấy hắn làm vậy, chắc không đến mức nghiện đến độ phải hút một điếu ngay cả lúc thay quần áo nhỉ?
Suy nghĩ miên man, bỗng tiếng Thẩm Nhân vang lên.
“…Cha em không coi thường anh đâu, Thiếu Hiên, anh đừng như vậy được không?”
Ngay sau đó, giọng một người đàn ông khác cũng cất lên, nhưng ngữ khí kịch liệt và giận dữ hơn: “Nếu ông ấy thật sự không coi thường anh, vậy tại sao anh vào công ty lại gặp nhiều trở ngại như vậy? Chẳng lẽ không phải ông ấy ngấm ngầm sắp đặt sao?! Bất kể anh làm gì, nói gì, cũng chẳng có ai ủng hộ anh! Tất cả mọi người đang xem trò cười của anh, em căn bản không thể tưởng tượng được hôm nay anh nhục nhã thế nào đâu!!”
Thẩm Nhân thấp giọng nức nở: “Xin lỗi, em không nghĩ sẽ xảy ra nhiều vấn đề như vậy, nhưng điều này chắc chắn không phải ý của cha em, xin lỗi…”
“Được rồi Thẩm Nhân, anh không trách em, anh chỉ muốn hỏi em một chút, trong lòng em rốt cuộc anh quan trọng đến mức nào? Ngày trước anh vì em mà vứt bỏ tất cả, việc học, người nhà, bạn bè… Tất cả mọi người đều khuyên anh đừng ở bên em, nói tương lai chúng ta nhất định sẽ gặp trở ngại, nhưng anh đều một mình gánh chịu. Vậy bây giờ em thì sao? Thái độ của em đâu? Cha em đối xử với anh như vậy, em có thể làm gì cho anh? Dù chỉ là một chút thôi!”
“Em biết, em biết ngày trước anh đã hy sinh rất nhiều vì em, là em không tốt, xin lỗi, nhưng em…”
“Nhưng em cái gì?! Trong lòng em, vẫn là cha em quan trọng nhất phải không? Phải không?!”
Khi Lục Đình Vân và Tống Ải xuất hiện ở cửa, Chung Thiếu Hiên đang nắm lấy cánh tay Thẩm Nhân, ánh mắt chất vấn nhìn cô.
“ĐM?” Tống Ải không nhịn được chửi thề.
Hai người cùng lúc nhìn sang.
Sự tức giận trong mắt Chung Thiếu Hiên lập tức tan biến, chuyển thành vẻ bối rối.
“Các người là ai?”
Lúc này, quản gia nhà họ Thẩm cũng đứng dậy, cau mày giới thiệu: “Hai vị này là khách quý đến thăm ông Thẩm, cũng là bạn của cô chủ nhà chúng tôi.”
Lục Đình Vân dáng người cao ráo, Tống Ải tuy xinh đẹp nhưng mặt lạnh như tiền, tóm lại, cả hai đều không phải người dễ chọc.
Chung Thiếu Hiên buông tay, vòng qua sau lưng ôm lấy vai Thẩm Nhân, vờ như vừa rồi không có gì xảy ra, cười nói: “Hóa ra là bạn của Nhân Nhân. Xin lỗi, vừa rồi tôi và Nhân Nhân… có chút mâu thuẫn, hơi kích động, nói chuyện khó tránh khỏi có phần gay gắt, hai người thứ lỗi.”
Tống Ải đảo mắt, “Chỉ là một chút thôi sao?”
Lục Đình Vân, người từ trước đến nay chỉ quen lo việc của mình, cũng lạnh lùng nói: “Mong Chung tiên sinh phân biệt rõ sự khác nhau giữa mâu thuẫn và bạo lực gia đình. Đừng làm những việc vượt quá giới hạn. Ít nhất, hành động ném đồ vật này đã không còn thuộc phạm vi mâu thuẫn nữa.”
Thấy cả hai đều đứng về phía Thẩm Nhân, lông mày quản gia giãn ra đôi chút.
Vì chột dạ, Chung Thiếu Hiên hoàn toàn buông tay, nuốt nước bọt nói: “Có gì đâu… Sao tôi có thể bạo lực với Nhân Nhân. Vừa rồi đúng là tôi đã không kiểm soát được cảm xúc, là lỗi của tôi. Hai người yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”
Tống Ải và Lục Đình Vân nhìn nhau, rồi lần lượt bước vào.
Quản gia thì không vào nữa.
Thẩm Nhân hít hít mũi, kìm nén tiếng nức nở: “Thiếu Hiên không làm gì cả, chỉ là vì chuyện công ty nên có chút không vui. Mọi người đừng hiểu lầm…”
Nghe thấy lời này, lưng Chung Thiếu Hiên như thẳng hơn.
Tống Ải tức đến nghiến răng.
Sắc mặt Lục Đình Vân cũng sa sầm. Hắn tiến lại gần một bước nói: “Thẩm Nhân, cha cô nói cô gần đây ăn uống không tốt, có thể là do tâm trạng bị ảnh hưởng, ông ấy hy vọng chúng tôi có thể thay ông ấy nói chuyện với cô. Thế nên chúng tôi mới đi theo quản gia tới đây.”
Nhắc đến ông Thẩm, Chung Thiếu Hiên lập tức cảnh giác, châm biếm, ngụy biện nói: “Nhân Nhân từ trước đến nay ăn ít, ông ấy nói với các người như vậy, chắc chỉ muốn các người cũng cảm thấy, tôi và Nhân Nhân ở bên nhau là một sai lầm phải không?”
Thẩm Nhân không muốn vị hôn phu lại gây gổ với người khác, vội vàng khuyên giải: “Gần đây tôi ăn uống không có vấn đề gì cả, mọi người đừng lo. Chút nữa tôi sẽ giải thích lại với cha, xin mọi người yên tâm.”
Vẻ mặt cô có chút khó xử, rõ ràng không muốn người khác can thiệp.
Lục Đình Vân nhìn thấu tất cả, nhưng vẫn không khỏi nói thêm một câu: “Thẩm Nhân, hồi còn ở câu lạc bộ, tôi nhớ cô luôn là người tỉnh táo và ít mắc lỗi nhất. Sau khi tốt nghiệp, tuy chúng ta ít qua lại, nhưng vẫn hy vọng cô có thể giữ được sự sáng suốt như trước đây.”
“Hôm nay làm phiền nhiều rồi.”
Nói xong, Lục Đình Vân kéo cổ tay Tống Ải đi ra ngoài.
Tống Ải không hiểu sao lại phải đi, tới cửa, cậu vẫn không nhịn được dùng chân gạt lại.
“Chỉ như thế thôi?”
Lục Đình Vân quay đầu lại nhìn: “Chỉ có thể như thế thôi. Trong tình huống Chung Thiếu Hiên ở đó, có nói gì cũng khó. Hơn nữa, làm khó hắn, cũng đồng nghĩa với làm khó Thẩm Nhân.”
Môi Tống Ải mấp máy, vẻ mặt bất mãn, nhưng không nói được lời phản bác nào. Cuối cùng, cậu hậm hực đi tiếp.
Cậu không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Nếu chỉ biết một chút, như Lục Đình Vân hiện tại, chắc chắn cậu sẽ lười quản. Nhưng cậu tình cờ biết được ngọn ngành sự việc, và càng biết rằng nếu cứ để Chung Thiếu Hiên lừa dối, tương lai Thẩm Nhân chỉ có con đường ch//ết mà thôi. Nhìn người khác bước đến đường cùng vì không biết chuyện khác hoàn toàn với việc biết rõ chân tướng mà không ngăn cản.
Vừa lên xe, Tống Ải bực bội hạ cửa kính xuống.
Lục Đình Vân nhạy bén nhận ra, nghiêng đầu hỏi: “Có phải em biết chuyện gì không?”
Tống Ải vẫn như mọi khi, lười biếng nằm ườn trên ghế, cả người mềm nhũn, khiến người ta khó tin cậu có thể gánh vác được điều gì. Duy chỉ có đôi mắt sáng trong veo kia là mang đến một cảm giác hoàn toàn đối lập.
Sau một lúc do dự, Tống Ải vẫn nói ra: “Chung Thiếu Hiên hình như là gay, anh ta lừa hôn.”
Thêm một người thông minh biết được sự thật, có lẽ chuyện này sẽ có một cái kết tốt hơn.
Lục Đình Vân chần chờ một lát: “Gay?”
Tống Ải tưởng hắn không hiểu từ này, “Đúng vậy, chính là xu hướng t//ính dục là nam… ý là nam với nam ở bên nhau.”
Vừa nói xong, Tống Ải cảm giác ánh mắt Lục Đình Vân dừng trên người mình như nóng rực hơn.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ “ừm” một tiếng.