Tống Ải nói đến “nam với nam ở bên nhau” thì Lục Đình Vân bỗng chốc cứng đờ. Nhưng địa điểm không thích hợp, phỏng chừng Tống Ải hiện tại cũng không có ý định này. Hắn chỉ có thể cố nhịn.
“Ý em là, Chung Thiếu Hiên thích nam?” Hắn khàn giọng hỏi.
Tống Ải gật đầu.
“Có bằng chứng nào không?”
Tống Ải suy nghĩ một lát: “Không có, nhưng tôi đã từng nhìn thấy hắn ôm ấp một người đàn ông trong quán bar. Tuy có đeo mặt nạ, nhưng chắc chắn không thể nhầm lẫn. Bạn tôi cũng nói trước đây hắn từng có không ít bạn trai.”
Lần này đến lượt Lục Đình Vân không hiểu lắm: “Nếu xu hướng t//ính d//ục là nam, tại sao lại chọn kết hôn với Thẩm Nhân?”
Nghĩ lại, người này đến cả kiến thức giới tính cũng phải học lỏm vội vàng sau khi trưởng thành, Tống Ải miễn cưỡng thông cảm cho sự mù tịt của hắn, thiếu kiên nhẫn giải thích: “Thế nên tôi mới nói hắn là lừa hôn.”
“Khó trách lần trước em nói cảm thấy hắn rất kỳ lạ.”
Tống Ải nhíu mày: “Tôi nói khi nào?”
“Lúc tham gia tiệc đính hôn của họ.”
Tống Ải hơi sững lại: “Trí nhớ của anh tốt thật.”
Lục Đình Vân không đáp, chỉ nhìn eo Tống Ải. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một con số—65.
Đúng vậy, trí nhớ hắn rất tốt. Ngay cả cảm giác khi siết chặt nơi đó vẫn còn mới mẻ.
“Nếu đúng là như vậy, tình cảnh của Thẩm Nhân e rằng không ổn.”
Lục Đình Vân tuy chưa từng trải qua, nhưng cũng nghe nói không ít chuyện gia tộc hào môn tranh giành tài sản, đấu đá đến mức anh sống tôi ch//ết. Hắn dễ dàng đoán được chuyện này đằng sau đại diện cho điều gì.
Thẩm Nhân hiện tại vì Chung Thiếu Hiên, đã ngầm có xu hướng rạn nứt với gia đình. Ông Thẩm thương con gái, không muốn làm khó cô, phần lớn sẽ nhượng bộ vô điều kiện, thậm chí để mặc Chung Thiếu Hiên thao túng cả gia tộc. Nếu thật sự đến ngày đó, Chung Thiếu Hiên không còn phải kiêng nể mà bộc lộ bản tính, Thẩm Nhân e rằng sẽ còn đau khổ hơn cả cái ch//ết.
Lục Đình Vân nhìn vào mắt cậu: “Em muốn giúp cô ấy?”
Cậu đáp lại một cách đương nhiên: “Giúp được thì giúp, nếu thực sự bất lực thì đành chịu.”
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Thẩm Nhân hai lần, nhưng nếu cậu quen thói thấy ch//ết không cứu, thì hồi đi học đã không giúp Vương Thụy Cảnh, người vừa mới chuyển đến.
Đây là một câu trả lời nằm trong dự đoán của Lục Đình Vân. Chẳng phải trước đây Trình Siêu cũng được Tống Ải cứu về đấy sao? Nhưng ngay khoảnh khắc nghe được, hô hấp của hắn vẫn có một giây đình trệ. Đối với vấn đề có nên giúp Thẩm Nhân hay không, hắn lại rơi vào do dự, hoàn toàn khác với câu trả lời gần như không chút chần chừ của Tống Ải.
Đầu óc hắn chợt tua ngược, cảnh tượng trước mắt như quay về căn phòng học năm lớp 6.
Đó là một buổi chiều nặng nề. Giờ tan học, bạn cùng bàn của hắn chạy ra cửa không cẩn thận bị ngã, lòng bàn tay bê bết máu, trông thật đáng sợ. Lúc ấy những người khác đã về hết, phòng học chỉ còn vài học sinh. Bạn cùng bàn chỉ biết khóc lóc cầu xin, bảo hắn mau đi nói với giáo viên chủ nhiệm.
Lục Đình Vân không nghĩ nhiều, chạy một mạch lên phòng giáo viên tìm chủ nhiệm nói vắn tắt tình hình, rồi theo cô đưa bạn cùng bàn đến phòng y tế. Loay hoay tốn không ít thời gian.
Đến khi xong xuôi mọi việc và đi ra cổng trường, tài xế vẫn đang đợi bên ngoài.
Lục Đình Vân vừa lên xe, đã thấy tài xế nhận được điện thoại của cha hắn. Cha hắn bảo tài xế đưa điện thoại cho hắn, hỏi tại sao giờ này vẫn chưa tan học.
Hắn nói thật. Giây tiếp theo, cha hắn liền bảo tài xế bắt hắn xuống xe.
Cha hắn nói, muốn giúp người khác thì phải chuẩn bị tinh thần hy sinh chính mình. Vì lòng tốt mù quáng mà làm lỡ thời gian về nhà làm bài tập, đó là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Lục Đình Vân lúc đó không hiểu tại sao cha hắn lại dạy những điều hoàn toàn khác với những gì thầy cô đã dạy.
Nhưng ngày hôm đó, hắn đã lê lết đôi chân trầy xước đi bộ về nhà.
Từ đó về sau, hắn không bao giờ còn tùy tiện nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.
Con đường dài như vô tận ấy dường như lại hiện ra trước mắt Lục Đình Vân. Hắn theo bản năng ngừng thở, lồng ngực như bị khối đá đè nặng, đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Tống Ải không hiểu vì sao hắn bỗng dưng im lặng.
Vì tò mò, cậu lại gần hơn, xòe bàn tay ra quơ quơ trước mặt hắn.
“Ch//ết máy rồi à?” Cậu hỏi.
Lục Đình Vân bừng tỉnh, đồng tử đang dãn ra bỗng chốc co lại.
“Tống Ải.” Hắn bỗng gọi tên cậu, nghiêm túc lạ thường hỏi: “Em có muốn tôi giúp cô ấy không?”
Tống Ải khó hiểu, đáp: “Anh muốn giúp thì giúp, không muốn giúp cũng không sao, liên quan gì đến tôi?”
Nói xong, cậu thu tay lại, lười đôi co thêm với người này.
Thế nhưng, cậu vừa định quay về chỗ cũ thì đã bị một vòng tay rộng lớn, mạnh mẽ siết lấy eo. Chưa kịp phản ứng, cả người bỗng chốc nâng lên nửa giây, rồi khi rơi xuống, đã bị ghì chặt trên đùi hắn.
Tống Ải mắt mở to. Mẹ kiếp, đây là trên xe đấy!!!
Cậu cố gỡ tay Lục Đình Vân ra, dùng hết sức bình sinh, nhưng hắn vẫn bất động. Đành phải quay đầu trừng mắt nhìn tên chủ mưu, nghẹn giọng nói: “Anh phát điên cái gì?!”
So với sự ngượng ngùng và phẫn nộ của cậu, tên chủ mưu lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Lục Đình Vân không trả lời ngay, chỉ chăm chú dò xét cảm xúc trong đáy mắt cậu. Một lúc lâu, hắn mới trịnh trọng nói: “Được. Tôi nghe lời em.”
Hắn không có cách nào thuyết phục mình trở nên tốt bụng, nhưng hắn có thể thuyết phục mình nghe theo sự sắp xếp của vợ.
Tống Ải: “???”
Cậu nói gì thì hắn sẽ nghe nấy ư??
Hai người đang giằng co, ánh sáng trong xe bỗng tối đi. Tống Ải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện tài xế đã lái xe vào gara của biệt thự.
Trước đây cậu rất ghét phong cách làm việc quy củ, thiếu cảm xúc như người máy của tài xế Lục gia, nhưng giờ phút này lại cảm thấy may mắn vì tài xế là người máy.
Tống Ải quay đầu lại, định chuyển sang cách khác để uy h**p Lục Đình Vân buông mình ra, thì một luồng hơi nóng bỗng phả vào cổ.
Ngay sau đó, hắn khẽ kêu một tiếng, nói: “Tống Ải, tôi... cứng đơ cả người rồi.”
“……”
“Trước khi giúp người khác, em có thể, giúp tôi một tay được không?”
“…………”
Cuối cùng, Tống Ải giáng cho Lục Đình Vân một cú cùi chỏ chí mạng vào bụng, mới thoát ra khỏi gọng kìm.
Tình huống thế này mà hắn còn cứng được!??
Cậu vọt thẳng về phòng bằng thang máy. Tống Ải nhắn tin vào nhóm chat của nhóm bạn. Bọn họ thường xuyên la cà ở đủ mọi chốn, bản lĩnh thì không nhiều, nhưng ở mấy chốn ăn chơi như hộp đêm, quán bar, hội sở... thì lại có vô số mối quan hệ.
Nếu lần trước cậu có thể gặp Chung Thiếu Hiên ở M&C, biết đâu cũng có thể gặp lại ở một nơi tương tự. Tống Ải vốn nghĩ kiểu mò kim đáy bể này thì hy vọng xa vời. Ai ngờ mới chơi được hai ván game, đã nhận được tin nhắn hồi đáp của một người bạn.
【Bó tay!】
【Không biết cậu ăn cái vận gì mà quăng mỗi cái tên qua, không có ảnh ọt, phác họa gì, vậy mà tôi lại gặp thật này.】
【Hình ảnh.jpg】
【Có phải người ngoài cùng bên trái không?】
Tống Ải bấm vào ảnh, quan sát cẩn thận. Tuy hình dáng hơi mờ, nhưng hôm nay cậu mới gặp Chung Thiếu Hiên, hơn nữa ấn tượng sâu sắc, sẽ không nhầm được. Cậu lập tức gõ chữ trả lời: 【Ừm.】
【Thiệt luôn!】
【Cậu đoán xem tôi nhận ra bằng cách nào?】
【Trùng hợp đến phát sợ, nói ra tôi sợ cậu không tin.】
Tống Ải: 【Sao lại nhận ra?】
【Vợ tôi nói chuyện với người này rồi!】
【Ối giời ơi, lúc cậu nhắn tin đến, vợ tôi vừa lúc lấy điện thoại của tôi chơi game, thấy người này thì kinh ngạc, túm lấy tôi lay vài cái.】
Tống Ải nhìn cả chuỗi tin nhắn, nhướng mày, thầm nghĩ đúng là trùng hợp đến lạ lùng.
Nhưng mà, đây gọi là gì nhỉ?
Đây gọi là oan gia ngõ hẹp. Cơ hội ngàn năm có một. Bất kể tình huống thế nào, cứ đến xem đã rồi tính.
Sau khi nhận được địa chỉ cụ thể, Tống Ải bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại vọt ra ngoài.
Cậu vừa mở cửa phòng, cánh cửa phòng phía trước bên trái cũng tình cờ mở ra đúng lúc đó. Một thân ảnh cao lớn bước ra từ trong bóng tối. Vì chuyện xảy ra đột ngột, đại não không kịp ra lệnh nhắm mắt, Tống Ải liền mắt sáng trưng nhìn thấy Lục Đình Vân chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Cơ bụng hắn dường như rõ nét hơn trước, những giọt nước trong suốt đọng lại trên đó, thậm chí còn thành dòng chảy xuống cổ. Nhìn hắn như vừa làm việc gì đó đổ mồ hôi như tắm.
Không biết có phải ảo giác không, Tống Ải cảm giác mình càng nhìn lâu, những đường gân xanh sâu hun hút trên cơ bụng của hắn lại càng rõ ràng hơn… Dự cảm chẳng lành, cậu lập tức quay mặt đi.
Lục Đình Vân dường như cũng có chút ngượng, nhưng sự ngượng ngùng của hắn hoàn toàn khác với Tống Ải. Hắn giơ tay siết chặt chiếc khăn tắm, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tống Ải ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói thật: “Bạn tôi thấy Chung Thiếu Hiên, tôi qua đó xem có tìm được bằng chứng gì không.”
Hắn vừa đồng ý giúp đỡ cách đây hai giờ, sẽ không nuốt lời. Lục Đình Vân không chút do dự nói: “Tôi cũng đi.”
Tống Ải không ngờ hắn sẽ nói vậy, hỏi lại: “Anh biết chỗ nào không mà đòi đi?”
Lục Đình Vân không hiểu: “Chỗ nào?”
Khi cả hai sóng vai đứng dưới biển hiệu đèn neon, Lục Đình Vân mới biết cái chỗ Tống Ải nói chính là một hộp đêm.
“Nơi này… tôi không thể đến sao?” Hắn hỏi đầy bối rối.
“Thật ra cũng không phải.” Tống Ải bước lên bậc thang trước cửa, giọng nói bay về phía sau: “Tôi đây không phải lo cho anh chưa từng đến sao? Lỡ mà tôi làm hư anh, cha anh chẳng trợn trắng mắt đến tận trời à?”
Lục Đình Vân bị giọng điệu khoa trương của cậu chọc cười một chút, thấp giọng trả lời: “Thật ra cũng không phải chưa từng đến.”
Tống Ải đi phía trước, thấp hơn hắn nửa cái đầu, khựng lại. Cậu kinh ngạc quay đầu: “Anh từng đến nơi này rồi ư?”
Lục Đình Vân gật đầu: “Đến hai lần rồi.”
Và cả hai lần đều bị tưởng nhầm là người mẫu nam.
Tống Ải chỉ cảm thấy chuyện lạ có thật, ngỡ ngàng nói: “Anh từng đến rồi sao? Cha anh có biết không?”
Lục Đình Vân: “…”
Hai người lần lượt bước vào. Vừa đi đến quầy bar, đã nghe thấy có người gọi tên “Tống Ải”.
Người được gọi là Tống Ải, nhưng Lục Đình Vân lại phản ứng nhanh hơn. Hắn nhìn theo tiếng gọi, phát hiện đó là một bartender ở quầy bar. Ngoại hình cũng khá được, nhưng thân hình, đường nét và ngũ quan đều thua xa hắn.
Tống Ải cũng nhìn sang, tự nhiên nâng tay đáp lại. Bartender nói muốn mời cậu hai ly rượu mới pha, Tống Ải khách sáo nói hôm nay có việc không uống được. Hai người trò chuyện hết sức thân thiết.
Lục Đình Vân đứng thẳng bên cạnh, như một khúc gỗ, suốt cả buổi mặt lạnh như tiền.
Một lát sau, bartender cuối cùng cũng chú ý tới người đàn ông đẹp trai đứng bên cạnh, chọc ghẹo nói: “Vị này là ai vậy?”
Tống Ải theo bản năng trả lời: “Bạn tôi.”
Đối phương không quen biết Lục Đình Vân, đây là cách nói đỡ phiền phức nhất.
Bartender hiểu ra, gật đầu, rồi lại cười nói: “Hai người anh em thân thiết kia của cậu hôm nay sao không đến?”
Không có thời gian trò chuyện thêm, Tống Ải gãi đầu qua loa trả lời: “Họ có việc. Tôi cũng có chút chuyện, cậu cứ bận việc của cậu đi, bọn tôi đi trước.”
Nói xong, Tống Ải lại nhấc chân bước đi.
bartender đáp “Được”, thu lại ánh mắt, cúi đầu định rửa ly, thì chú ý thấy người đàn ông bỗng dưng dừng lại trước mặt mình, lạnh lùng lên tiếng:
“Không phải bạn.”
“Tôi là chồng của em ấy.”